Chương 840
Nguyên Lai
11/11/2023
MÌNH ĐANG LÀM ĐỒ ÁN VỀ WEBSITE ĐỌC TRUYỆN ONLINE NÊN RẤT CẦN SỰ ĐÓNG GÓP CỦA CÁC BẠN QUA FORM SAU! CÁC BẠN MÀ KHÔNG ĐIỀN CHO MÌNH MÌNH DỖI KHÔNG RA TRUYỆN NỮA ĐÂU ĐẤY!
ĐÂY NÈ
*********************************
Điều này khiến Mai Nhược Đan đã quen làm mưa làm gió trong giới giải trí cảm thấy rất khó chịu. Cô ta không
hiểu, một bình hoa di động như 3Cảnh Thiên thì dựa vào cái gì mà có thể bước vào trái tim chủ tịch? Lẽ nào là vì
trong khoảng thời gian chủ tịch bị liệt, người phụ nữ này1 xung hỉ cho anh nên anh cảm động? Cảm động đến mức
muốn sống cùng nhau suốt quãng đời còn lại à?
Thấy Chiến Lê Xuyên không thèm đ9ể ý đến mình, trong mắt chỉ có Cảnh Thiên, Mai Nhược Đan không nhịn được
nữa. Cô ta bước lên trước rồi nói: “Chủ tịch, tôi có theo dõi buổ3i họp báo của anh, vết thương của anh được giáo sư
J của Viện nghiên cứu Lawrence chữa khỏi đúng không? Bây giờ anh định đưa bác gái tới V8iện nghiên cứu
Lawrence có phải là do tỷ lệ thành công bên kia đưa ra cao hơn rất nhiều không?”
Cảnh Thiên nhìn về phía Chiến Lê Xuyên.
Trong lòng Chiến Lê Xuyên kích động, là giật mình sợ hãi, cũng là vui vẻ.
Hình như… bà xã anh ghen rồi!!!
Chiến Lê Xuyên đang định lên tiếng thì Quân Lạc Dao ở bên cạnh đã không nhịn được nữa, phản pháo lại.
“Mai Nhược Đan, cô có kinh tởm không hả? Cho dù bản thân cô không thấy mình kinh tởm, lẽ nào cô không cảm
nhận được mọi người đều rất ghê tởm cô hay sao? Chị Thiên từ lúc đi vào chưa từng để ý đến cô một lần, anh ba lại
càng không thèm đáp lại có một câu nào, một mình cô nói luôn mồm như thế không thấy mình giống chúa hề à?”
Mai Nhược Đan bị một người mới nhỏ bé đáp trả, mà Quân Lạc Dao còn gọi Chiến Lê Xuyên là anh ba!
Đến cô ta cũng phải gọi là chủ tịch thì Quân Lạc Dao có tư cách gì mà gọi là anh ba chứ?
“Cô là cái thá gì? Cho dù tôi làm gì sai thì cũng sẽ có chủ tịch trừng phạt tối. Một người mới nhỏ bé như cô thì có tư
cách gì ở trước mặt vợ gọi chủ tịch là anh ba?”
Ảnh mắt Mai Nhược Đạn nhìn Quân Lạc Dao cực kỳ ác độc. Mặc dù sự căm tức, phẫn nộ và mỉa mai trong mắt cô
ta thực ra là dành cho bình hoa không có chỗ dựa lại được gả vào nhà giàu bậc nhất như Cảnh Thiên, nhưng thấy
sự quan tâm để ý của Chiến Lê Xuyên dành cho Cảnh Thiên, đương nhiên cô ta cũng biết đàn ông đều là loài động
vật chỉ nhìn mặt, nhìn vóc dáng.
Cô ta không làm được gì Cảnh Thiên, lẽ nào còn không thể nói lại Quân Lạc Dao vài lời sao?
Biết trước đây ba người Quân Lạc Dao, Tân Dương và Cảnh Thiên có duyên gặp nhau một lần trong đoàn làm
phim, Mai Nhược Đạn hằn học nói: “Chẳng trách ngày nào cô cũng đi theo Tân Dương nhưng không tỏ ý gì, hóa ra
là muốn cướp đàn ông đã có vợ à! Cô không nhìn lại khuôn mặt mũm mĩm trẻ con của mình xem, cô có tư cách gì
để so sánh với mợ ba – người thống nhất gu thẩm mỹ của làng giải trí?”
“Cô..” Quân Lạc Dao thực sự sắp bị tức chết rồi.
Cô cảm thấy miệng lưỡi của mình đã sắc bén lắm rồi, nhưng không ngờ nhìn Mai Nhược Đan lại sắc bén độc địa nhưr vậy.
“Em không cóýđó! Chị Thiên, chị đừng tin cô ta. Thật ra em với anh ba đã quen nhau từ lâu rồi. Chúng em.”
“Được rồi, tôi không mù mà cũng không ngu. Người này vừa nhìn đã biết là một con chó điên không bình thường, không phải cô ta
nói gì là tôi sẽ tin cái đó. Yên tâm đi” Cảnh Thiên nhẹ nhàng nói một câu.
ĐÂY NÈ
*********************************
Điều này khiến Mai Nhược Đan đã quen làm mưa làm gió trong giới giải trí cảm thấy rất khó chịu. Cô ta không
hiểu, một bình hoa di động như 3Cảnh Thiên thì dựa vào cái gì mà có thể bước vào trái tim chủ tịch? Lẽ nào là vì
trong khoảng thời gian chủ tịch bị liệt, người phụ nữ này1 xung hỉ cho anh nên anh cảm động? Cảm động đến mức
muốn sống cùng nhau suốt quãng đời còn lại à?
Thấy Chiến Lê Xuyên không thèm đ9ể ý đến mình, trong mắt chỉ có Cảnh Thiên, Mai Nhược Đan không nhịn được
nữa. Cô ta bước lên trước rồi nói: “Chủ tịch, tôi có theo dõi buổ3i họp báo của anh, vết thương của anh được giáo sư
J của Viện nghiên cứu Lawrence chữa khỏi đúng không? Bây giờ anh định đưa bác gái tới V8iện nghiên cứu
Lawrence có phải là do tỷ lệ thành công bên kia đưa ra cao hơn rất nhiều không?”
Cảnh Thiên nhìn về phía Chiến Lê Xuyên.
Trong lòng Chiến Lê Xuyên kích động, là giật mình sợ hãi, cũng là vui vẻ.
Hình như… bà xã anh ghen rồi!!!
Chiến Lê Xuyên đang định lên tiếng thì Quân Lạc Dao ở bên cạnh đã không nhịn được nữa, phản pháo lại.
“Mai Nhược Đan, cô có kinh tởm không hả? Cho dù bản thân cô không thấy mình kinh tởm, lẽ nào cô không cảm
nhận được mọi người đều rất ghê tởm cô hay sao? Chị Thiên từ lúc đi vào chưa từng để ý đến cô một lần, anh ba lại
càng không thèm đáp lại có một câu nào, một mình cô nói luôn mồm như thế không thấy mình giống chúa hề à?”
Mai Nhược Đan bị một người mới nhỏ bé đáp trả, mà Quân Lạc Dao còn gọi Chiến Lê Xuyên là anh ba!
Đến cô ta cũng phải gọi là chủ tịch thì Quân Lạc Dao có tư cách gì mà gọi là anh ba chứ?
“Cô là cái thá gì? Cho dù tôi làm gì sai thì cũng sẽ có chủ tịch trừng phạt tối. Một người mới nhỏ bé như cô thì có tư
cách gì ở trước mặt vợ gọi chủ tịch là anh ba?”
Ảnh mắt Mai Nhược Đạn nhìn Quân Lạc Dao cực kỳ ác độc. Mặc dù sự căm tức, phẫn nộ và mỉa mai trong mắt cô
ta thực ra là dành cho bình hoa không có chỗ dựa lại được gả vào nhà giàu bậc nhất như Cảnh Thiên, nhưng thấy
sự quan tâm để ý của Chiến Lê Xuyên dành cho Cảnh Thiên, đương nhiên cô ta cũng biết đàn ông đều là loài động
vật chỉ nhìn mặt, nhìn vóc dáng.
Cô ta không làm được gì Cảnh Thiên, lẽ nào còn không thể nói lại Quân Lạc Dao vài lời sao?
Biết trước đây ba người Quân Lạc Dao, Tân Dương và Cảnh Thiên có duyên gặp nhau một lần trong đoàn làm
phim, Mai Nhược Đạn hằn học nói: “Chẳng trách ngày nào cô cũng đi theo Tân Dương nhưng không tỏ ý gì, hóa ra
là muốn cướp đàn ông đã có vợ à! Cô không nhìn lại khuôn mặt mũm mĩm trẻ con của mình xem, cô có tư cách gì
để so sánh với mợ ba – người thống nhất gu thẩm mỹ của làng giải trí?”
“Cô..” Quân Lạc Dao thực sự sắp bị tức chết rồi.
Cô cảm thấy miệng lưỡi của mình đã sắc bén lắm rồi, nhưng không ngờ nhìn Mai Nhược Đan lại sắc bén độc địa nhưr vậy.
“Em không cóýđó! Chị Thiên, chị đừng tin cô ta. Thật ra em với anh ba đã quen nhau từ lâu rồi. Chúng em.”
“Được rồi, tôi không mù mà cũng không ngu. Người này vừa nhìn đã biết là một con chó điên không bình thường, không phải cô ta
nói gì là tôi sẽ tin cái đó. Yên tâm đi” Cảnh Thiên nhẹ nhàng nói một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.