Chương 882
Nguyên Lai
11/11/2023
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Đế An Nhiên nói đúng, nếu Đế Cảnh Thiên bằng lòng trở về nước B, cụ cô ta nhất định sẽ sai người xếp hàng để
chào đón, dòng chính nhà họ có thể1 không cần nhìn sắc mặt bất cứ ai là có thể diễu võ dương oai hơn cả bố cô ta.
Nghĩ đến việc con khốn Đế Cảnh Thiên khiến mình bị sỉ n0hục trong cuộc thi của Chloe, ánh mắt Đế Nhiễm Lạc
gần như trở nên điên cuồng.
Đế An Nhiên kéo vali, khóe môi khẽ nhếch lên.
C1ô ta luôn khinh thường không thèm để ý đến những kẻ ngốc như Đế Nhiễm Lạc.
Từ đầu đến cuối, người duy nhất cô ta chinh phục là cụ của 2mình.
Cô ta chỉ muốn sử dụng sự xuất sắc của mình để chứng minh cho cụ thấy rằng bố cô ta rất lợi hại.
Năm nay cụ 94 tuổi rồi,6 ông hai không biết có phải bị trời phạt không, sức khỏe cũng không tốt bằng cụ. Chỉ còn
lại hai người bác là Đế Tỉnh Thừa và Đế Tịnh An do ch9i thử sinh ra…
Nếu trong hai người họ, có một người có thể bồi dưỡng được thì cụ đã không mong mọi người nhà dòng chính
quay về.
Bố cô ta, ngoài thân phận không được tốt lắm ra thì ưu tú hơn hai người kia nhiều.
Cứ chờ xem đi, cả nhà Đế Tịnh Hiên hoàn toàn coi thường hoàng tộc nước B. Sẽ có một ngày, bố cô ta sẽ trở thành
người thừa kế.
Trình Thục Ngọc đến cổng biệt thự nhà họ Chiến thì không vào được nữa.
Bà ta đã tới đây không chỉ một lần, nhưng lại chỉ được vào có một lần duy nhất mà thôi. Lần đó còn là ông cụ Chiến
đón bà ta nữa.
Nhân viên bảo vệ biết Trình Thục Ngọc, thấy bà ta quanh quẩn ngoài cửa, anh ta đi thẳng đến trước mặt bà ta và
đuổi: “Mợ chủ nhà tôi đã dặn rồi, người nhà họ Cảnh và chó không được phép vào trong, biết điều thì cút đi. Còn
không cút nữa là tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
Trình Thục Ngọc tức đến trợn mắt.
“Người nhà họ Cảnh và chó không được phép vào là như thế nào? Mấy người… mấy người đúng là bắt nạt người
khác quá đáng! Dù gì thì tôi cũng đã nuôi cô ta hai mươi năm, cô ta không báo ơn tôi thì thôi đi, lại còn lấy tôi ra so
sánh với chó à!”
Nhân viên bảo vệ nghe thấy lời nói của Trình Thục Ngọc, họ cười ha hả.
“Báo ơn à? Bà nhìn thấy người đầu óc bình thường nào báo ơn kẻ thù của mình chưa? Mợ chủ nhà chúng tôi không
đưa bà vào tù đã là ban ơn cho bà lắm rồi, đã là nhân từ với bà lắm rồi, bà còn có mặt mũi nào mà lượn đi lượn lại
trước cửa nhà họ Chiến?”
“Con người để hòn đến cùng cực là vô địch mà.Loại người không biết xấu hổ như họ hoàn toàn không biết hai chữ liêm sĩ viết như
thế nào đâu.”
“Chẳng trách mợ chủ lại nói là người nhà họ Cánh và chó không được phép vào,tôi thấy mợ chủ nhà chúng ta đúng là xe trước đỗ xe
sau lấy đó làm răn
Bảo vệ không có việc gì làm nên chạy tới sỉ nhục bà ta,Trình Thục Ngọc tức đến nỗi suýt nữa gầm lên con gái tôi là công chúa nước
B,bà ta là vương phi đích thực của nước B.
Nhưng nghĩ đến chuyện của con gái và bố con bé không thể tiết lộ ra ngoài được,Trình Thục Ngọc chỉ có thể thầm chửi bới mười tám
đời tổ tông nhà đám chó cậy chủ này một lượt,vẻ mặt lại bình tĩnh lắm,nói:“Mấy người yên tâm,tôi đến đây không phải là để tìm
Cảnh Thiên,nếu bây giờ cô ta đã có bố mẹ của mình rồi,không muốn nhận tôi thì tôi cũng không đến làm phiền cô ta nữa.Nhưng tôi
không liên hệ được với con trai tôi,cho nên mấy người đi nói với Cảnh Kiệt một tiếng,nói là mẹ nó đến gặp nó.Mấy người ngăn tối,
không cho tôi gặp Cảnh Thiên thì thôi đi,nhưng mấy người không thể không cho tôi gặp con trai tôi chứ?”
*********************************
Đế An Nhiên nói đúng, nếu Đế Cảnh Thiên bằng lòng trở về nước B, cụ cô ta nhất định sẽ sai người xếp hàng để
chào đón, dòng chính nhà họ có thể1 không cần nhìn sắc mặt bất cứ ai là có thể diễu võ dương oai hơn cả bố cô ta.
Nghĩ đến việc con khốn Đế Cảnh Thiên khiến mình bị sỉ n0hục trong cuộc thi của Chloe, ánh mắt Đế Nhiễm Lạc
gần như trở nên điên cuồng.
Đế An Nhiên kéo vali, khóe môi khẽ nhếch lên.
C1ô ta luôn khinh thường không thèm để ý đến những kẻ ngốc như Đế Nhiễm Lạc.
Từ đầu đến cuối, người duy nhất cô ta chinh phục là cụ của 2mình.
Cô ta chỉ muốn sử dụng sự xuất sắc của mình để chứng minh cho cụ thấy rằng bố cô ta rất lợi hại.
Năm nay cụ 94 tuổi rồi,6 ông hai không biết có phải bị trời phạt không, sức khỏe cũng không tốt bằng cụ. Chỉ còn
lại hai người bác là Đế Tỉnh Thừa và Đế Tịnh An do ch9i thử sinh ra…
Nếu trong hai người họ, có một người có thể bồi dưỡng được thì cụ đã không mong mọi người nhà dòng chính
quay về.
Bố cô ta, ngoài thân phận không được tốt lắm ra thì ưu tú hơn hai người kia nhiều.
Cứ chờ xem đi, cả nhà Đế Tịnh Hiên hoàn toàn coi thường hoàng tộc nước B. Sẽ có một ngày, bố cô ta sẽ trở thành
người thừa kế.
Trình Thục Ngọc đến cổng biệt thự nhà họ Chiến thì không vào được nữa.
Bà ta đã tới đây không chỉ một lần, nhưng lại chỉ được vào có một lần duy nhất mà thôi. Lần đó còn là ông cụ Chiến
đón bà ta nữa.
Nhân viên bảo vệ biết Trình Thục Ngọc, thấy bà ta quanh quẩn ngoài cửa, anh ta đi thẳng đến trước mặt bà ta và
đuổi: “Mợ chủ nhà tôi đã dặn rồi, người nhà họ Cảnh và chó không được phép vào trong, biết điều thì cút đi. Còn
không cút nữa là tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
Trình Thục Ngọc tức đến trợn mắt.
“Người nhà họ Cảnh và chó không được phép vào là như thế nào? Mấy người… mấy người đúng là bắt nạt người
khác quá đáng! Dù gì thì tôi cũng đã nuôi cô ta hai mươi năm, cô ta không báo ơn tôi thì thôi đi, lại còn lấy tôi ra so
sánh với chó à!”
Nhân viên bảo vệ nghe thấy lời nói của Trình Thục Ngọc, họ cười ha hả.
“Báo ơn à? Bà nhìn thấy người đầu óc bình thường nào báo ơn kẻ thù của mình chưa? Mợ chủ nhà chúng tôi không
đưa bà vào tù đã là ban ơn cho bà lắm rồi, đã là nhân từ với bà lắm rồi, bà còn có mặt mũi nào mà lượn đi lượn lại
trước cửa nhà họ Chiến?”
“Con người để hòn đến cùng cực là vô địch mà.Loại người không biết xấu hổ như họ hoàn toàn không biết hai chữ liêm sĩ viết như
thế nào đâu.”
“Chẳng trách mợ chủ lại nói là người nhà họ Cánh và chó không được phép vào,tôi thấy mợ chủ nhà chúng ta đúng là xe trước đỗ xe
sau lấy đó làm răn
Bảo vệ không có việc gì làm nên chạy tới sỉ nhục bà ta,Trình Thục Ngọc tức đến nỗi suýt nữa gầm lên con gái tôi là công chúa nước
B,bà ta là vương phi đích thực của nước B.
Nhưng nghĩ đến chuyện của con gái và bố con bé không thể tiết lộ ra ngoài được,Trình Thục Ngọc chỉ có thể thầm chửi bới mười tám
đời tổ tông nhà đám chó cậy chủ này một lượt,vẻ mặt lại bình tĩnh lắm,nói:“Mấy người yên tâm,tôi đến đây không phải là để tìm
Cảnh Thiên,nếu bây giờ cô ta đã có bố mẹ của mình rồi,không muốn nhận tôi thì tôi cũng không đến làm phiền cô ta nữa.Nhưng tôi
không liên hệ được với con trai tôi,cho nên mấy người đi nói với Cảnh Kiệt một tiếng,nói là mẹ nó đến gặp nó.Mấy người ngăn tối,
không cho tôi gặp Cảnh Thiên thì thôi đi,nhưng mấy người không thể không cho tôi gặp con trai tôi chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.