Chương 923
Nguyên Lai
11/11/2023
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Đấy là ngày cuối cùng trước khi nhà họ Chiến chuyển đến châu Đế, và cũng là ngày cuối cùng mà Cảnh Kiệt ở lại
thành phố H. T1rước khi rời đi, cậu vẫn quyết định đến thăm Trình Thục Ngọc một lần.
Cảnh Kiệt ăn nói không lưu loát, khi gặp phải0 một người phụ nữ biết ăn nói và cực kỳ ích kỷ như Trình Thục
Ngọc, Cảnh Thiên sợ cậu sẽ chịu thiệt, nên mặc dù thực sự khô1ng muốn gặp Trình Thục Ngọc, nhưng Cảnh Thiên
vẫn đi cùng Cảnh Kiệt.
Trình Thục Ngọc đã ở tù hơn mười ngày rồi.
Nhà tù khiến người ta khó mà chịu đựng được hơn trại tạm giam rất nhiều.
Trong trại tạm giam có đủ loại nghi p6hạm vừa phạm pháp, sau khi vào trại tạm giam thì ít nhất ai cũng ôm hy
vọng, dù bị nhốt trong cùng một phòng, nhưng có ngườ9i chỉ bị xử phạt hành chính, có người say rượu, tóm lại là
đều tốt hơn một chút. Nhưng sau khi toà án xét xử sẽ phải sống trong nhà tù không có bất kỳ hy vọng nào.
Điều cuối cùng Trình Thục Ngọc không thể chấp nhận được là bà ta đã bị giam giữ như một tội phạm giết người, vì
tất cả mười sáu nữ tù cùng phòng với bà ta đều là tội phạm giết người.
Những người này đều sống dưới đáy xã hội, sao có thể so sánh với một bà chủ nhà giàu như bà ta được?
Một phút trước còn mơ giấc mơ Vương phi, một giây sau đã khiến bản thân mình phải vào tù, còn bị phán tù chung
thân nữa. Trình Thục Ngọc chỉ nghĩ đến thôi cả ngày đều mang tâm trạng hối hận đến mức ói máu.
Cuối cùng, sau nửa tháng ngồi tù, Cảnh Thiên và Cảnh Kiệt cũng đã đến gặp bà ta. Có trời mới biết bà ta đã vui
như thế nào khi biết Cảnh Thiên cũng đến thăm mình.
Trình Thục Ngọc khóc lóc bước vào phòng gặp khách.
Các tù nhân khác đều nói chuyện với người thân qua điện thoại, ở giữa còn bị chắn bởi một tấm kính, nhưng vì là
Cảnh Thiên nên quản giáo đã cho bà ta vào phòng gặp khách.
Khoảnh khắc Trình Thục Ngọc nhìn thấy cảnh Thiên, bà ta đã khóc như mưa, không nói một lời “bụp” quỳ xuống
trước Cảnh Thiên.
“Thiên Thiên, cảm ơn con có thể đến thăm mẹ, cảm ơn con chưa quên tình cảm mẹ con hai mươi năm nay. Mẹ sai
rồi! Mẹ biết mình sai rồi Thiên Thiên, cầu xin con thả mẹ ra ngoài đi! Nơi này thực sự quá đáng sợ. Mẹ không thể ở
trong này được, mẹ sẽ chết mất! Con là một cô gái tốt, những năm nay mẹ đã có lỗi với con, là mẹ không làm tốt, là
mẹ tán tận lương tâm. Nhưng mà nể tình dù sao thì chúng ta cũng làm mẹ con hai mươi năm, cầu xin con hãy tha
cho mẹ đi! Mẹ không so đo chuyện mấy người các con sai khiến nhà họ Bạch kia nữa, chuyện của Cảnh Học An và
Cảnh Lạc cũng không so đo nữa, cầu xin con, thả mẹ ra ngoài đi. Mẹ đảm bảo cả đời này mẹ cũng không đến tìm
con nữa, trả lại con cho bố mẹ con có được không?”
Cảnh Thiên nhìn Trình Thục Ngọc, ngay cả một biểu cảm lạnh lùng cô cũng lười bố thí cho bà ta.
“Bà Trình, hôm nay tôi đến đây chỉ là để đi cùng Cảnh Kiệt. Bà cũng biết thằng bé nói chuyện không lưu loát, có thể
sẽ gây trở ngại cho cuộc nói chuyện của hai người, tôi cũng sợ nó chịu thiệt, cho nên mới đến cùng nó. Cảnh Kiệt
chỉ có mười phút thăm thân thôi, qua mười phút chúng tôi sẽ đi ngay.”
Trình Thục Ngọc bị sốc và nhanh chóng nhìn sang Cảnh Kiệt.
Bà ta có thể nhìn thấy sự thờ ơ trong mắt Cảnh Thiên, thay vì cầu xin con khốn không có lương tâm như cô, còn
không bằng đi cầu xin Cảnh Kiệt.
Bà ta vội vàng quỳ xuống bên cạnh Cảnh Kiệt,Cảnh Kiệt sợ đến mức lập tức tránh xa.
Dù gì thì cũng là mẹ ruột của mình,Cảnh Kiệt không dám nhận sự quỳ lạy của bà ta.
“Mời bà đứng dậy,ngồi xuống đàng hoàng rồi nói chuyện.”
Đương nhiên là quan giáo biết Đế Cảnh Thiên là ai,vụ án của Trình Thục Ngọc do ông cụ Tạ đặc biệt chỉ định họ.Vì vậy,quản giáo
áp giải Trình Thục Ngọc lên,ấn bà ta ngồi lên ghế và nghiêm
khắc nói:“Biết điều một chút!Không định nói chuyện đàng hoàng thì về phòng giam đi!”
*********************************
Đấy là ngày cuối cùng trước khi nhà họ Chiến chuyển đến châu Đế, và cũng là ngày cuối cùng mà Cảnh Kiệt ở lại
thành phố H. T1rước khi rời đi, cậu vẫn quyết định đến thăm Trình Thục Ngọc một lần.
Cảnh Kiệt ăn nói không lưu loát, khi gặp phải0 một người phụ nữ biết ăn nói và cực kỳ ích kỷ như Trình Thục
Ngọc, Cảnh Thiên sợ cậu sẽ chịu thiệt, nên mặc dù thực sự khô1ng muốn gặp Trình Thục Ngọc, nhưng Cảnh Thiên
vẫn đi cùng Cảnh Kiệt.
Trình Thục Ngọc đã ở tù hơn mười ngày rồi.
Nhà tù khiến người ta khó mà chịu đựng được hơn trại tạm giam rất nhiều.
Trong trại tạm giam có đủ loại nghi p6hạm vừa phạm pháp, sau khi vào trại tạm giam thì ít nhất ai cũng ôm hy
vọng, dù bị nhốt trong cùng một phòng, nhưng có ngườ9i chỉ bị xử phạt hành chính, có người say rượu, tóm lại là
đều tốt hơn một chút. Nhưng sau khi toà án xét xử sẽ phải sống trong nhà tù không có bất kỳ hy vọng nào.
Điều cuối cùng Trình Thục Ngọc không thể chấp nhận được là bà ta đã bị giam giữ như một tội phạm giết người, vì
tất cả mười sáu nữ tù cùng phòng với bà ta đều là tội phạm giết người.
Những người này đều sống dưới đáy xã hội, sao có thể so sánh với một bà chủ nhà giàu như bà ta được?
Một phút trước còn mơ giấc mơ Vương phi, một giây sau đã khiến bản thân mình phải vào tù, còn bị phán tù chung
thân nữa. Trình Thục Ngọc chỉ nghĩ đến thôi cả ngày đều mang tâm trạng hối hận đến mức ói máu.
Cuối cùng, sau nửa tháng ngồi tù, Cảnh Thiên và Cảnh Kiệt cũng đã đến gặp bà ta. Có trời mới biết bà ta đã vui
như thế nào khi biết Cảnh Thiên cũng đến thăm mình.
Trình Thục Ngọc khóc lóc bước vào phòng gặp khách.
Các tù nhân khác đều nói chuyện với người thân qua điện thoại, ở giữa còn bị chắn bởi một tấm kính, nhưng vì là
Cảnh Thiên nên quản giáo đã cho bà ta vào phòng gặp khách.
Khoảnh khắc Trình Thục Ngọc nhìn thấy cảnh Thiên, bà ta đã khóc như mưa, không nói một lời “bụp” quỳ xuống
trước Cảnh Thiên.
“Thiên Thiên, cảm ơn con có thể đến thăm mẹ, cảm ơn con chưa quên tình cảm mẹ con hai mươi năm nay. Mẹ sai
rồi! Mẹ biết mình sai rồi Thiên Thiên, cầu xin con thả mẹ ra ngoài đi! Nơi này thực sự quá đáng sợ. Mẹ không thể ở
trong này được, mẹ sẽ chết mất! Con là một cô gái tốt, những năm nay mẹ đã có lỗi với con, là mẹ không làm tốt, là
mẹ tán tận lương tâm. Nhưng mà nể tình dù sao thì chúng ta cũng làm mẹ con hai mươi năm, cầu xin con hãy tha
cho mẹ đi! Mẹ không so đo chuyện mấy người các con sai khiến nhà họ Bạch kia nữa, chuyện của Cảnh Học An và
Cảnh Lạc cũng không so đo nữa, cầu xin con, thả mẹ ra ngoài đi. Mẹ đảm bảo cả đời này mẹ cũng không đến tìm
con nữa, trả lại con cho bố mẹ con có được không?”
Cảnh Thiên nhìn Trình Thục Ngọc, ngay cả một biểu cảm lạnh lùng cô cũng lười bố thí cho bà ta.
“Bà Trình, hôm nay tôi đến đây chỉ là để đi cùng Cảnh Kiệt. Bà cũng biết thằng bé nói chuyện không lưu loát, có thể
sẽ gây trở ngại cho cuộc nói chuyện của hai người, tôi cũng sợ nó chịu thiệt, cho nên mới đến cùng nó. Cảnh Kiệt
chỉ có mười phút thăm thân thôi, qua mười phút chúng tôi sẽ đi ngay.”
Trình Thục Ngọc bị sốc và nhanh chóng nhìn sang Cảnh Kiệt.
Bà ta có thể nhìn thấy sự thờ ơ trong mắt Cảnh Thiên, thay vì cầu xin con khốn không có lương tâm như cô, còn
không bằng đi cầu xin Cảnh Kiệt.
Bà ta vội vàng quỳ xuống bên cạnh Cảnh Kiệt,Cảnh Kiệt sợ đến mức lập tức tránh xa.
Dù gì thì cũng là mẹ ruột của mình,Cảnh Kiệt không dám nhận sự quỳ lạy của bà ta.
“Mời bà đứng dậy,ngồi xuống đàng hoàng rồi nói chuyện.”
Đương nhiên là quan giáo biết Đế Cảnh Thiên là ai,vụ án của Trình Thục Ngọc do ông cụ Tạ đặc biệt chỉ định họ.Vì vậy,quản giáo
áp giải Trình Thục Ngọc lên,ấn bà ta ngồi lên ghế và nghiêm
khắc nói:“Biết điều một chút!Không định nói chuyện đàng hoàng thì về phòng giam đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.