Chương 929
Nguyên Lai
11/11/2023
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Chờ bà ta nôn xong, tóc bà ta bị giật ngược lên, người phụ nữ kia hỏi: “Đau không?”
Trình Thục Ngọc nôn đến mức dính bê bết nư1ớc mắt nước mũi trên mặt, bà ta vừa khóc vừa xin tha: “Đau, đau,
đau! Đừng đánh nữa! Xin các người đừng đánh nữa. Tôi nhận sai. Tôi x0in lỗi cô ấy!”
Nhưng người phụ nữ đó lại nói nhỏ bên tai bà ta: “Trên thế giới này thứ đáng sợ nhất không phải chung thân,
kh1ông phải tử hình mà là sống không bằng chết. Rất rõ ràng, hồi trước bà không hề biết cái gì gọi là sống không
bằng chết, thế nên tôi 2sẽ dạy cho bà biết.”
Trình Thục Ngọc cứng đờ người, nhìn người phụ nữ to lớn với vẻ mặt sợ hãi.
Đương nhiên bà ta hiể6u ý cô ta muốn nói.
“Cô… cô không thể đối xử với tôi như vậy. Cô dám đối xử với tôi như vậy, tôi sẽ báo với quản giáo. Tôi 9báo với
quản giáo rồi, cả đời này cô cũng đừng hòng được giảm án!”
“Hờ hờ.” Người phụ nữ cười lạnh rồi lại đấm một cú vào bụng Trình Thục Ngọc.
Lần này, Trình Thục Ngọc đau đến mức nằm vật ra đất.
Cơn đau này khiến bà ta vô cùng sợ hãi, cảm giác sợ hãi đó còn hơn cả khi bị phán chung thân.
Bởi vì bà ta sẽ phải sống nửa cuộc đời còn lại với người phụ nữ này…
Người phụ nữ ngồi xổm xuống bên cạnh bà ta rồi hỏi: “Trình Thục Ngọc phải không? Tôi phải cảm ơn bà, nếu
không phải vì bà quá đáng ghét quá ghê tởm thì cũng sẽ không có ai nói với tôi rằng, chỉ cần tôi “chăm sóc” bà thì
họ sẽ có thể chăm sóc bố mẹ của tôi.
Thực ra nếu không phải vì tôi vẫn còn vướng bận chuyện bố mẹ thì tôi đã chán ngấy cuộc đời này từ lâu lắm rồi.
Nhưng nếu tôi chết, chắc chắn bố mẹ tôi sẽ rất buồn. Tôi bất hiếu, sau này còn không thể đưa họ về nơi an nghỉ cuối
cùng, nhưng bà biết không, chỉ cần tôi “chăm sóc” bà thật tốt, bố mẹ tôi sẽ có được một khoản tiền lớn, sau đó sẽ có
người lo liệu cho họ. Thế nên…”
Người phụ nữ nói tiếp trước sự kinh hãi của Trình Thục Ngọc: “Bà cứ việc đi mách đi. Bây giờ tôi đã không còn lo
lắng gì nữa rồi. Nếu bà dám mách tội tôi, tôi sẽ dám giết chết bà ngay. Đằng nào thì tôi cũng sống đủ rồi, cùng lắm
thì đền mạng. Thế nên nếu bà không muốn chết thì sau này bị vệ sinh của phòng này và tất cả công việc vệ sinh
khác đều sẽ do bà làm. Nếu bà không làm tốt, để bọn tôi chịu phạt thì sau khi quay lại, tôi sẽ trút lên đầu bà gấp
đôi. Hiểu chứ?”
Trình Thục Ngọc sợ hãi nhìn mười lăm người đang quay lấy bà ta.
Không có lấy một người đứng ra nói đỡ bà ta một câu.
Cuối cùng Trình Thục Ngọc đã hiểu, chuyện đáng sợ nhất trên thế gian này không phải bị phán chung thân mà là
sống không bằng chết.
Nhưng bà ta lại không có dũng khí để chết.
Bởi vì bà ta vẫn còn An Nhiên và bố của An Nhiên.
Bà ta vẫn luôn nghĩ rằng, chắc chắn An Nhiên sẽ nghĩ cách giúp bà ta.
Bởi vì vẫn ôm hy vọng nên mới không dám chết. Nhưng bắt đầu từ hôm nay cho đến khi An Nhiên đến thăm bà ta,
bà ta sẽ phải chịu cảnh sống không bằng chết.
Trình Thục Ngọc vô cùng hối hận vì ban nãy đã nói những lời đó với Cảnh Thiên.
Nhưng sao cô lại có thể tàn nhẫn đến vậy?
Vừa nói cười vừa làm ra chuyện điên cuồng như thế.
Đột nhiên, bà ta thấy Cảnh Thiên hoàn toàn không phải con gái của bà ta
Con gái Cảnh Thiên của bà ta,cho dù cưới Chiến Lê Xuyên,trở thành thiên kim tiểu thư,con gái bà ta cũng không học được phong
thái cao sang ấy.
Kiểu gia đình như họ thì làm sao có thể nuôi dạy được một đứa con có phong thái và thủ đoạn hơn hẳn họ như vậy?
Khoảnh khắc ấy,Trình Thục Ngọc bông nghĩ đến cụm tu dần xác hoàn hồn”,khiến bà ta sợ hãi đến rùng mình.
Sau đó,bà ta bắt đầu sống trong sự sợ hãi.
*********************************
Chờ bà ta nôn xong, tóc bà ta bị giật ngược lên, người phụ nữ kia hỏi: “Đau không?”
Trình Thục Ngọc nôn đến mức dính bê bết nư1ớc mắt nước mũi trên mặt, bà ta vừa khóc vừa xin tha: “Đau, đau,
đau! Đừng đánh nữa! Xin các người đừng đánh nữa. Tôi nhận sai. Tôi x0in lỗi cô ấy!”
Nhưng người phụ nữ đó lại nói nhỏ bên tai bà ta: “Trên thế giới này thứ đáng sợ nhất không phải chung thân,
kh1ông phải tử hình mà là sống không bằng chết. Rất rõ ràng, hồi trước bà không hề biết cái gì gọi là sống không
bằng chết, thế nên tôi 2sẽ dạy cho bà biết.”
Trình Thục Ngọc cứng đờ người, nhìn người phụ nữ to lớn với vẻ mặt sợ hãi.
Đương nhiên bà ta hiể6u ý cô ta muốn nói.
“Cô… cô không thể đối xử với tôi như vậy. Cô dám đối xử với tôi như vậy, tôi sẽ báo với quản giáo. Tôi 9báo với
quản giáo rồi, cả đời này cô cũng đừng hòng được giảm án!”
“Hờ hờ.” Người phụ nữ cười lạnh rồi lại đấm một cú vào bụng Trình Thục Ngọc.
Lần này, Trình Thục Ngọc đau đến mức nằm vật ra đất.
Cơn đau này khiến bà ta vô cùng sợ hãi, cảm giác sợ hãi đó còn hơn cả khi bị phán chung thân.
Bởi vì bà ta sẽ phải sống nửa cuộc đời còn lại với người phụ nữ này…
Người phụ nữ ngồi xổm xuống bên cạnh bà ta rồi hỏi: “Trình Thục Ngọc phải không? Tôi phải cảm ơn bà, nếu
không phải vì bà quá đáng ghét quá ghê tởm thì cũng sẽ không có ai nói với tôi rằng, chỉ cần tôi “chăm sóc” bà thì
họ sẽ có thể chăm sóc bố mẹ của tôi.
Thực ra nếu không phải vì tôi vẫn còn vướng bận chuyện bố mẹ thì tôi đã chán ngấy cuộc đời này từ lâu lắm rồi.
Nhưng nếu tôi chết, chắc chắn bố mẹ tôi sẽ rất buồn. Tôi bất hiếu, sau này còn không thể đưa họ về nơi an nghỉ cuối
cùng, nhưng bà biết không, chỉ cần tôi “chăm sóc” bà thật tốt, bố mẹ tôi sẽ có được một khoản tiền lớn, sau đó sẽ có
người lo liệu cho họ. Thế nên…”
Người phụ nữ nói tiếp trước sự kinh hãi của Trình Thục Ngọc: “Bà cứ việc đi mách đi. Bây giờ tôi đã không còn lo
lắng gì nữa rồi. Nếu bà dám mách tội tôi, tôi sẽ dám giết chết bà ngay. Đằng nào thì tôi cũng sống đủ rồi, cùng lắm
thì đền mạng. Thế nên nếu bà không muốn chết thì sau này bị vệ sinh của phòng này và tất cả công việc vệ sinh
khác đều sẽ do bà làm. Nếu bà không làm tốt, để bọn tôi chịu phạt thì sau khi quay lại, tôi sẽ trút lên đầu bà gấp
đôi. Hiểu chứ?”
Trình Thục Ngọc sợ hãi nhìn mười lăm người đang quay lấy bà ta.
Không có lấy một người đứng ra nói đỡ bà ta một câu.
Cuối cùng Trình Thục Ngọc đã hiểu, chuyện đáng sợ nhất trên thế gian này không phải bị phán chung thân mà là
sống không bằng chết.
Nhưng bà ta lại không có dũng khí để chết.
Bởi vì bà ta vẫn còn An Nhiên và bố của An Nhiên.
Bà ta vẫn luôn nghĩ rằng, chắc chắn An Nhiên sẽ nghĩ cách giúp bà ta.
Bởi vì vẫn ôm hy vọng nên mới không dám chết. Nhưng bắt đầu từ hôm nay cho đến khi An Nhiên đến thăm bà ta,
bà ta sẽ phải chịu cảnh sống không bằng chết.
Trình Thục Ngọc vô cùng hối hận vì ban nãy đã nói những lời đó với Cảnh Thiên.
Nhưng sao cô lại có thể tàn nhẫn đến vậy?
Vừa nói cười vừa làm ra chuyện điên cuồng như thế.
Đột nhiên, bà ta thấy Cảnh Thiên hoàn toàn không phải con gái của bà ta
Con gái Cảnh Thiên của bà ta,cho dù cưới Chiến Lê Xuyên,trở thành thiên kim tiểu thư,con gái bà ta cũng không học được phong
thái cao sang ấy.
Kiểu gia đình như họ thì làm sao có thể nuôi dạy được một đứa con có phong thái và thủ đoạn hơn hẳn họ như vậy?
Khoảnh khắc ấy,Trình Thục Ngọc bông nghĩ đến cụm tu dần xác hoàn hồn”,khiến bà ta sợ hãi đến rùng mình.
Sau đó,bà ta bắt đầu sống trong sự sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.