Chương 55: Một bạt tai
July
31/07/2022
Khi chiếc container sắp đâm vào cô gái nhỏ đứng giữa đường thì bất ngờ
từ phía sau có một vòng tay lao đến bao bọc lấy cơ thể Yên Nhi lăn cù cù sang bên lề đường. Người ấy không ai khác chính là Thiên Hạo, anh dùng
cả thân mình để bảo vệ cô, không để cô phải chịu bất kì thương tổn nào
cả.
- Hạo...hạo anh không sao chứ?
Yên Nhi được ôm trọn trong lòng anh nên chẳng sao cả, cộng thêm phần tà váy cưới khá dày nên cô chỉ bị xay xát nhẹ ở bàn tay thôi, cô lồm cồm bò dậy xem xét tình hình của anh.
Thấy anh chẳng bị sao cả cô liền đứng lên muốn chạy đi. Thiên Hạo tuy bên ngoài cơ thể không có vết thương gì chảy máu nhưng ban nãy trong lúc ôm cô lăn lộn bả vai anh có va vào bùng binh bên đường thì mới dừng lại. Không biết có chấn thương phần mềm hay không nhưng bên trong nó nhức lắm.
- Yên Nhi...đừng chạy nữa mà.
Dù cho có đau đến mấy thì Thiên Hạo vẫn ráng gượng dậy bắt lấy cô. Trấn giữ Yên Nhi vào lòng ngực của mình thật chặt để cô không có cơ hội chạy mất.
- Ưm ưm...tránh ra.
Thiên Hạo dùng một tay ghì lấy phần gáy của Yên Nhi, cuối người hôn tới tấp vào đôi môi mềm mại ấy. Tay còn lại nắm gọn đôi tay của cô ngược ra sau lưng. Khiến Yên Nhi hoàn toàn không thể kháng cự được.
- A...
Chát.
Yên Nhi bị dồn vào bước đường cùng chỉ còn cách cắn mạnh vào vành môi của anh đến nỗi bật máu. Thiên Hạo bị cắn liền buông tha cho cô, Yên Nhi tức giận bồi thêm cho anh một bạt tai đau điếng. Tiếng da thịt vang lên rõ to. Da dẻ Thiên Hạo vốn khá trắng nên rất nhanh liền hiện rõ dấu hằn đỏ của năm ngón tay.
- Anh....đáng đời.
Nhìn bộ dạng chật vật dùng áo vest trắng lau đi vết máu trên khoé môi cùng mảng thịt đỏ ửng trên gò má bỗng nhiên Yên Nhi có chút đau lòng. Muốn nói gì đó với Thiên Hạo nhưng lại ngập ngừng, trong thâm tâm của cô đang đấu tranh dữ dội là có nên dỗ dành anh hay không. Nhưng rồi Yên Nhi vẫn quyết định cứng rắn, vứt lại cho anh hai chữ rồi tiếp tục xách váy chạy đi.
- Thiên Hạo, con bé đâu rồi?
Lúc này Tâm Ly cùng mọi người mới ra đến nơi. Yên Nhi vẫn chưa chạy xa khỏi nơi này, anh vẫn nhìn thấy được bóng lưng nhỏ nhắn ngày một xa dần của cô. Thiên Hạo chỉ tay chỉ điểm cho Tâm Ly rồi bất ngờ ngã quỵ xuống đất. Anh ngất xỉu ngay sau đó.
- Thiên Hạo...Thiên Hạo con làm sao vậy.
Bấy giờ bà mới để ý đến dáng vẻ hiện tại có con trai mình. Chỉ mới đây thôi anh vẫn còn khoẻ mạnh, quần áo chỉnh chu thế sao bây giờ lại trở nên tả tơi như thế này?
- Dì cứ đưa anh ấy đến bệnh viện đi ạ. Yên Nhi cứ yên tâm giao cho con.
Với tình hình bây giờ chắc có lẽ chỉ còn mỗi Nhu Linh có thể khuyên bảo được Yên Nhi mà thôi. Cô chủ động nhận lấy nhiệm vụ lần này. Tâm Ly nghe được mấy lời nói chắc nịch từ Nhu Linh cũng khiến bà an tâm phần nào.
- Để con gọi xe cấp cứu.
Max cũng hợp sức giúp một tay, anh móc điện thoại gọi xe cấp cứu từ bệnh viện Maxim. Nhu Linh đã cùng Lương Hữu Khang đuổi theo Yên Nhi mất rồi. Ở đây chỉ còn mỗi Tâm Ly và Max cùng với tiểu tình nhân của anh ta.
[...]
- Yên Nhi....Yên Nhi là bọn tớ. Cậu dừng lại đi!!
Nhu Linh chạy theo Yên Nhi mà mệt bở hơi tai, không ngờ được là dù Yên Nhi còn phải vác trên bộ váy cưới cồng kềnh mà cô có thế chạy nhanh đến như vậy.
- Nếu cậu đuổi theo chỉ để khuyên bảo tớ thì cậu về đi.
Yên Nhi cuối cùng cũng chịu dừng bước chân của mình. Người đi đường đều đổ hết ánh mắt về phía ba người, họ đều thắc mắc tại sao cô dâu không ở lễ đường mà lại ở đây. Trên khuôn mặt ấy còn lấm lem nước mắt nữa chứ? Không lẽ đây là một cuộc ép hôn và cô dâu đang chạy trốn chú rễ sao?
- Không...tớ không có ý đó. Tớ chỉ muốn cậu bình tĩnh lại rồi chúng ta cùng nhau tâm sự được chưa? Tớ luôn đứng về phía cậu mà!!
Nhu Linh vừa thở hỗn hển vừa nói, cô cũng chẳng muốn bạn thân của mình bước chân vào một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Chỉ là lo cho sự an nguy của Yên Nhi nên mới làm như vậy mà thôi.
- Bây giờ cậu định chạy đi đâu? Và chạy đến bao giờ?
- Mình không biết.
Yên Nhi ngồi thụp xuống đấu ôm lấy mặt oà khóc. Đây cũng chính là câu hỏi luôn văng vẳng trong tâm trí Yên Nhi. Chạy đi đâu? Cô làm gì có nơi nào để đi. Đến một xu dính túi cũng chẳng có. Tài sản của cô chỉ có mỗi tình yêu mà cô dành cho Thiên Hạo mà thôi. Cô đúng là một kẻ thất bại mà.
- U u...Đừng khóc, cậu còn có tớ và A Khang mà. Tớ đưa cậu về Nhu Gia có được không? Nhà tớ có rất nhiều phòng, hơn nữa ba mẹ của tớ cũng rất thân thiện. Không thì cậu có thể ngủ chung với tớ cũng được nè!!
Yên Nhi gật đầu đồng ý. Cô không đòi hỏi nhiều làm gì. Chỉ cần nơi nào có thể tá túc và quan trọng hơn hết là không đụng mặt Thiên Hạo là được.
- Cậu còn đứng đó làm gì? Mau quay về lấy xe đến đây đón bọn mình.
Nhu Linh đỡ Yên Nhi đứng lên rồi cuối người vén tà váy cưới lên cao kĩ càng quan sát đôi chân của Yên Nhi.
- Phồng rộp lên cả rồi!! Giày cậu vứt ở đâu vậy Yên Nhi?
Yên Nhi cảm thấy có chút xấu hổ nên hơi lùi về phía sau. Mười ngón chân đau rát cạ cạ xuống mặt đường. Giầy sao? Hình như nó bị rơi lúc nãy rồi thì phải.
- Cậu bị điên à? Mau dừng lại đi.
Mặt đường thì nóng như chảo lửa, chân đã như vậy rồi còn làm hành động đấy bộ cô muốn ngồi xe lăng nữa hay sao vậy. Nhu Linh bức xúc hơi lớn tiếng quát lên khiến Yên Nhi giật bắn người.
- Này...cậu làm gì vậy? Thả tớ xuống, kì quá đi mất.
Không biết Nhu Linh lấy sức lực ở đâu mà bế cả cơ thể Yên Nhi lên khỏi mặt đất. Còn bế theo kiểu công chúa nữa cơ chứ? Yên Nhi chỉ từng nghe Nhu Linh kể với mình là cô ấy có theo học boxing từ nhỏ chứ ai mà biết cô ấy có thể khoẻ đến như vậy. Yên Nhi hiện tại đã cao đến một mét sáu mươi ba và nặng bốn mươi bảy kí. Thế mà Nhu Linh lại bế cô nhẹ tơn thế này!!1
Mấy chị hủ bên đường làm sao nỡ để vụt mất khoảnh khắc hiếm có này. Mau chóng rút điện thoại ra làm vài nháy. Dưới ánh mắt tinh tường của những hủ nữ chính hiệu, nếu đây là một đôi bách hợp thật sự thì chỉ cần nhìn thôi cũng biết ai nằm kèo trên rồi.
- Yên tâm đi, khi nào A Khang lái xe đến tớ sẽ thả cậu vào xe liền ấy mà.
- Hạo...hạo anh không sao chứ?
Yên Nhi được ôm trọn trong lòng anh nên chẳng sao cả, cộng thêm phần tà váy cưới khá dày nên cô chỉ bị xay xát nhẹ ở bàn tay thôi, cô lồm cồm bò dậy xem xét tình hình của anh.
Thấy anh chẳng bị sao cả cô liền đứng lên muốn chạy đi. Thiên Hạo tuy bên ngoài cơ thể không có vết thương gì chảy máu nhưng ban nãy trong lúc ôm cô lăn lộn bả vai anh có va vào bùng binh bên đường thì mới dừng lại. Không biết có chấn thương phần mềm hay không nhưng bên trong nó nhức lắm.
- Yên Nhi...đừng chạy nữa mà.
Dù cho có đau đến mấy thì Thiên Hạo vẫn ráng gượng dậy bắt lấy cô. Trấn giữ Yên Nhi vào lòng ngực của mình thật chặt để cô không có cơ hội chạy mất.
- Ưm ưm...tránh ra.
Thiên Hạo dùng một tay ghì lấy phần gáy của Yên Nhi, cuối người hôn tới tấp vào đôi môi mềm mại ấy. Tay còn lại nắm gọn đôi tay của cô ngược ra sau lưng. Khiến Yên Nhi hoàn toàn không thể kháng cự được.
- A...
Chát.
Yên Nhi bị dồn vào bước đường cùng chỉ còn cách cắn mạnh vào vành môi của anh đến nỗi bật máu. Thiên Hạo bị cắn liền buông tha cho cô, Yên Nhi tức giận bồi thêm cho anh một bạt tai đau điếng. Tiếng da thịt vang lên rõ to. Da dẻ Thiên Hạo vốn khá trắng nên rất nhanh liền hiện rõ dấu hằn đỏ của năm ngón tay.
- Anh....đáng đời.
Nhìn bộ dạng chật vật dùng áo vest trắng lau đi vết máu trên khoé môi cùng mảng thịt đỏ ửng trên gò má bỗng nhiên Yên Nhi có chút đau lòng. Muốn nói gì đó với Thiên Hạo nhưng lại ngập ngừng, trong thâm tâm của cô đang đấu tranh dữ dội là có nên dỗ dành anh hay không. Nhưng rồi Yên Nhi vẫn quyết định cứng rắn, vứt lại cho anh hai chữ rồi tiếp tục xách váy chạy đi.
- Thiên Hạo, con bé đâu rồi?
Lúc này Tâm Ly cùng mọi người mới ra đến nơi. Yên Nhi vẫn chưa chạy xa khỏi nơi này, anh vẫn nhìn thấy được bóng lưng nhỏ nhắn ngày một xa dần của cô. Thiên Hạo chỉ tay chỉ điểm cho Tâm Ly rồi bất ngờ ngã quỵ xuống đất. Anh ngất xỉu ngay sau đó.
- Thiên Hạo...Thiên Hạo con làm sao vậy.
Bấy giờ bà mới để ý đến dáng vẻ hiện tại có con trai mình. Chỉ mới đây thôi anh vẫn còn khoẻ mạnh, quần áo chỉnh chu thế sao bây giờ lại trở nên tả tơi như thế này?
- Dì cứ đưa anh ấy đến bệnh viện đi ạ. Yên Nhi cứ yên tâm giao cho con.
Với tình hình bây giờ chắc có lẽ chỉ còn mỗi Nhu Linh có thể khuyên bảo được Yên Nhi mà thôi. Cô chủ động nhận lấy nhiệm vụ lần này. Tâm Ly nghe được mấy lời nói chắc nịch từ Nhu Linh cũng khiến bà an tâm phần nào.
- Để con gọi xe cấp cứu.
Max cũng hợp sức giúp một tay, anh móc điện thoại gọi xe cấp cứu từ bệnh viện Maxim. Nhu Linh đã cùng Lương Hữu Khang đuổi theo Yên Nhi mất rồi. Ở đây chỉ còn mỗi Tâm Ly và Max cùng với tiểu tình nhân của anh ta.
[...]
- Yên Nhi....Yên Nhi là bọn tớ. Cậu dừng lại đi!!
Nhu Linh chạy theo Yên Nhi mà mệt bở hơi tai, không ngờ được là dù Yên Nhi còn phải vác trên bộ váy cưới cồng kềnh mà cô có thế chạy nhanh đến như vậy.
- Nếu cậu đuổi theo chỉ để khuyên bảo tớ thì cậu về đi.
Yên Nhi cuối cùng cũng chịu dừng bước chân của mình. Người đi đường đều đổ hết ánh mắt về phía ba người, họ đều thắc mắc tại sao cô dâu không ở lễ đường mà lại ở đây. Trên khuôn mặt ấy còn lấm lem nước mắt nữa chứ? Không lẽ đây là một cuộc ép hôn và cô dâu đang chạy trốn chú rễ sao?
- Không...tớ không có ý đó. Tớ chỉ muốn cậu bình tĩnh lại rồi chúng ta cùng nhau tâm sự được chưa? Tớ luôn đứng về phía cậu mà!!
Nhu Linh vừa thở hỗn hển vừa nói, cô cũng chẳng muốn bạn thân của mình bước chân vào một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Chỉ là lo cho sự an nguy của Yên Nhi nên mới làm như vậy mà thôi.
- Bây giờ cậu định chạy đi đâu? Và chạy đến bao giờ?
- Mình không biết.
Yên Nhi ngồi thụp xuống đấu ôm lấy mặt oà khóc. Đây cũng chính là câu hỏi luôn văng vẳng trong tâm trí Yên Nhi. Chạy đi đâu? Cô làm gì có nơi nào để đi. Đến một xu dính túi cũng chẳng có. Tài sản của cô chỉ có mỗi tình yêu mà cô dành cho Thiên Hạo mà thôi. Cô đúng là một kẻ thất bại mà.
- U u...Đừng khóc, cậu còn có tớ và A Khang mà. Tớ đưa cậu về Nhu Gia có được không? Nhà tớ có rất nhiều phòng, hơn nữa ba mẹ của tớ cũng rất thân thiện. Không thì cậu có thể ngủ chung với tớ cũng được nè!!
Yên Nhi gật đầu đồng ý. Cô không đòi hỏi nhiều làm gì. Chỉ cần nơi nào có thể tá túc và quan trọng hơn hết là không đụng mặt Thiên Hạo là được.
- Cậu còn đứng đó làm gì? Mau quay về lấy xe đến đây đón bọn mình.
Nhu Linh đỡ Yên Nhi đứng lên rồi cuối người vén tà váy cưới lên cao kĩ càng quan sát đôi chân của Yên Nhi.
- Phồng rộp lên cả rồi!! Giày cậu vứt ở đâu vậy Yên Nhi?
Yên Nhi cảm thấy có chút xấu hổ nên hơi lùi về phía sau. Mười ngón chân đau rát cạ cạ xuống mặt đường. Giầy sao? Hình như nó bị rơi lúc nãy rồi thì phải.
- Cậu bị điên à? Mau dừng lại đi.
Mặt đường thì nóng như chảo lửa, chân đã như vậy rồi còn làm hành động đấy bộ cô muốn ngồi xe lăng nữa hay sao vậy. Nhu Linh bức xúc hơi lớn tiếng quát lên khiến Yên Nhi giật bắn người.
- Này...cậu làm gì vậy? Thả tớ xuống, kì quá đi mất.
Không biết Nhu Linh lấy sức lực ở đâu mà bế cả cơ thể Yên Nhi lên khỏi mặt đất. Còn bế theo kiểu công chúa nữa cơ chứ? Yên Nhi chỉ từng nghe Nhu Linh kể với mình là cô ấy có theo học boxing từ nhỏ chứ ai mà biết cô ấy có thể khoẻ đến như vậy. Yên Nhi hiện tại đã cao đến một mét sáu mươi ba và nặng bốn mươi bảy kí. Thế mà Nhu Linh lại bế cô nhẹ tơn thế này!!1
Mấy chị hủ bên đường làm sao nỡ để vụt mất khoảnh khắc hiếm có này. Mau chóng rút điện thoại ra làm vài nháy. Dưới ánh mắt tinh tường của những hủ nữ chính hiệu, nếu đây là một đôi bách hợp thật sự thì chỉ cần nhìn thôi cũng biết ai nằm kèo trên rồi.
- Yên tâm đi, khi nào A Khang lái xe đến tớ sẽ thả cậu vào xe liền ấy mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.