Lạc Mất Và Hy Vọng

Chương 28

Colleen Hoover

13/04/2016

Thứ Hai

Ngày 29 tháng 10 năm 2012

5:29 chiều.

Hai đứa tôi lê bước qua cửa phòng khách sạn như hai thây ma. Tôi thậm chí không nhớ đã chui ra khỏi xe để vào khách sạn như thế nào. Holder bước tới giường, ngồi xuống cởi giày. Tôi đứng cách đó vài bước chân, dừng lại ở ngưỡng cửa. Hai tay buông thõng bên mình, đầu tôi nghiêng về một bên, mắt nhìn chằm chằm ra khung cửa sổ bên kia phòng. Rèm cửa đều mở toang, nhưng chỉ để lộ khung cảnh ảm đạm của bức tường gạch chỉ cách khách sạn chừng một bước. Bức tường gạch rắn đanh, không cửa chính lẫn cửa sổ. Chỉ có gạch.

Trông ra bức tường gạch đó cũng mang lại cảm nhận giống như khi tôi nhìn vào chính cuộc đời mình. Tôi cố nhìn về tương lai, nhưng lại không thể nhìn xa hơn khoảnh khắc này. Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy đến tiếp theo, mình sẽ sống cùng ai, mẹ Karen rồi sẽ thế nào nếu tôi tố giác mọi sự. Tôi thậm chí không thể liều lĩnh đoán bừa. Chẳng có gì ngoài một bức tường rắn đanh chắn giữa khoảnh khắc này và phần kế tiếp, chẳng có một manh mối nào len lỏi xuyên qua nó được.

Mười bảy năm qua, đời tôi tóm lại chỉ là một bức tường gạch ngăn cách những năm đầu đời với phần còn lại. Một chướng ngại rắn chắc, ngăn cách cuộc đời của Sky với cuộc đời của Hope. Tôi nghe nói có nhiều người bị mất trí nhớ sau cơn chấn động, nhưng tôi luôn nghĩ chuyện ấy giống một sự lựa chọn hơn. Thực sự, mười ba năm qua, tôi không có bất cứ manh mối nào về chuyện mình từng là ai. Tôi biết mình bị bắt cóc đi lúc mới gần năm tuổi, nhưng ngay cả như thế tôi vẫn phải có một vài ký ức chứ? Có lẽ vào khoảnh khắc bị mẹ Karen đưa đi, bằng cách nào đó tôi đã có một lựa chọn đầy ý thức, ở cái tuổi bé thơ như thế, là đừng bao giờ nhớ lại những kỷ niệm ngày hôm qua. Khi Karen kể cho tôi những câu chuyện về việc nhận nuôi, tâm trí tôi đã dễ dàng níu vội lấy những lời nói dối vô hại ấy hơn là nhớ về những sự thật đau lòng.

Tôi biết vào thời điểm đó tôi không thể giải thích nổi chuyện bố làm với mình, bởi vì tôi không chắc. Tôi chỉ biết mình ghét nó. Khi bạn không chắc về điều mình ghét hay tại sao lại ghét nó, thật khó để nhớ về từng chi tiết… mà chỉ giữ được cảm xúc. Tôi biết mình chưa bao giờ quá tò mò đào sâu lại những thông tin về quá khứ. Tôi chưa bao giờ thực sự tò mò đến nỗi phải tìm hiểu xem bố tôi là ai hay tại sao ông ta lại “cho tôi đi làm con nuôi”. Giờ thì tôi đã biết. Ở đâu đó trong tâm trí tôi vẫn chất chứa lòng căm thù, kinh hãi người đàn ông này, vì thế sẽ dễ dàng hơn nếu xây lên một bức tường gạch và không bao giờ nhìn lại phía sau.

Tôi vẫn chất chứa lòng căm thù và sợ hãi ông ta, khi mà ông ta không bao giờ còn động vào tôi được nữa. Tôi vẫn ghét ông ta, vẫn sợ ông ta kinh khủng, đồng thời lại choáng váng khi ông ta đã chết. Tôi ghét ông ta vì đã nhuốm bẩn ký ức của tôi bằng những điều kinh khủng, trong khi bằng cách nào đó vẫn khiến tôi đau buồn cho ông ta giữa tất cả những điều kinh khủng ấy. Tôi không muốn đau buồn trước cái chết của ông ta. Tôi muốn vui mừng hoan hỷ, nhưng lại chẳng hoan hỷ được chút nào.

Áo khoác của tôi được cởi ra. Tôi rời mắt khỏi bức tường gạch ngoài cửa sổ đang cay độc mỉa mai mình và quay đầu lại. Holder đang đứng cạnh tôi, cậu ấy vắt áo khoác qua lưng ghế rồi cởi chiếc sơ mi vấy máu của tôi ra. Nỗi đau xót thiêu đốt khi tôi nhận ra mình có cùng dòng máu với những vết máu khô đang phủ đầy trên mặt lẫn quần áo này. Holder bước vòng ra trước, cởi khuy quần jean của tôi ra.

Cậu chỉ mặc độc chiếc quần lót. Tôi thậm chí không nhận ra cậu đã cởi hết quần áo. Mắt tôi lướt lên gương mặt cậu. Có mấy vết máu trên gò má phải - bên má hướng về hành động hèn nhát của bố tôi. Mắt cậu nặng trĩu, chỉ tập trung vào chiếc quần khi cậu kéo nó xuống chân tôi.

“Bước ra khỏi nó đi, tình yêu,” cậu dịu dàng nói khi chạm tới bàn chân tôi. Tôi bám vào vai cậu, rút một chân ra khỏi ống quần, rồi đến chân kia. Tôi cứ bám vào vai cậu, mắt dán vào vết máu rải rác trên tóc. Máy móc lướt ngón tay qua một lọn tóc, tôi giơ tay lên xem xét nó. Tôi miết vết máu giữa những ngón tay, nhưng nó đặc sệt. Đặc sệt hơn cả máu.

Đó là vì trên người chúng tôi không chỉ có máu của bố tôi.

Tôi bắt đầu chùi ngón tay lên bụng, điên cuồng lau sạch nó đi, nhưng chỉ dây nó ra khắp nơi. Họng tôi nghẹn cứng, không thể hét lên. Giống như trong những cơn mơ, tôi lạc vào một nơi quá khủng khiếp và mất đi khả năng thốt nên lời. Holder ngẩng lên, tôi muốn la hét và gào khóc, nhưng điều duy nhất tôi có thể làm là mở mắt trừng trừng, lắc đầu nguầy nguậy, tiếp tục chùi tay lên người. Nhìn thấy cơn hoảng loạn của tôi, Holder đứng lên, bế bổng tôi trên tay và lập tức mang tôi đến dưới vòi sen. Đặt tôi xuống bên kia vòi hoa sen, cậu bước vào và bật nước. Khi nước ấm, cậu khép màn tắm lại rồi quay lại với tôi, túm lấy cổ tay tôi - lúc bấy giờ vẫn đang cố gắng chùi sạch vết đỏ. Cậu kéo tôi sát vào mình, xoay cả hai chúng tôi lại dưới vòi nước ấm. Khi nước xối vào mắt, tôi thở gấp và hớp vào một hớp không khí khổng lồ.

Holder với tới cạnh bồn tắm, chộp lấy một cục xà phòng, xé lớp giấy gói đi. Cậu nhoài ra khỏi vòi sen, trở lại cùng một chiếc khăn mặt. Lúc này toàn thân tôi đang run lẩy bẩy dù đứng dưới vòi nước ấm. Cậu nhúng khăn vào xà phòng, với nước, rồi áp lên má tôi.

“Suỵttt,” cậu thì thầm, nhìn thật sâu vào đôi mắt hoảng loạn của tôi. “Mình lau sạch nó đi cho cậu, được chứ?”

Cậu nhẹ nhàng lau mặt cho tôi, tôi nhắm nghiền mắt lại, gật đầu. Tôi cứ nhắm mắt như thế vì không muốn nhìn thấy chiếc khăn nhuốm máu khi cậu ấy nhấc nó ra khỏi mặt tôi. Tôi vòng tay ôm lấy thân mình, đứng yên hết sức có thể dưới bàn tay cậu ấy, gắng quên đi từng đợt run rẩy đang chạy dọc cơ thể. Mất vài phút Holder mới lau sạch được vết máu khỏi mặt, tay và bụng tôi. Xong xuôi, cậu với ra sau đầu tôi để cởi dây buộc tóc.

“Nhìn mình này, Sky.” Tôi mở mắt. Cậu ấy nhẹ nhàng đặt những ngón tay lên vai tôi. “Mình cởi áo lót cậu ra nhé. Mình cần gội đầu cho cậu, mình không muốn thứ gì dính lên đó.”

Thứ gì dính lên đó?

Nhận ra Holder đang nói đến thứ đang dính đầy tóc tôi, tôi bắt đầu hoảng hốt trở lại, bèn kéo dây áo lót xuống, cứ thế lôi chiếc áo qua đầu.

“Gột sạch nó đi,” tôi nói lặng lẽ và khẩn thiết, cúi đầu xuống vòi, cố làm ướt tóc bằng cách cào cào ngón tay qua đầu. “Gột sạch nó khỏi mình đi.” Giọng tôi lúc này còn hoảng loạn hơn.

Holder chộp lấy hai cổ tay tôi, kéo chúng ra khỏi tóc tôi, đặt chúng quanh eo cậu.

“Mình hiểu rồi. Ôm lấy mình và cố thư giãn đi. Mình sẽ làm.”



Tôi tựa đầu vào ngực cậu, siết chặt vòng tay ôm. Tôi có thể ngửi thấy mùi dầu gội khi cậu bóp nó ra lòng bàn tay và dấp lên tóc tôi. Cậu ấy xoa bóp, xả sạch tóc cho tôi, hết lần này đến lần khác. Tôi không hỏi vì sao cậu ấy cứ liên tục gột xả nó như vậy, chỉ để cậu ấy làm những việc cần làm.

Xong xuôi, Holder xoay cả hai đứa vào dưới vòi cho đến khi cậu ấy cũng đứng dưới làn nước và thoa dầu gội lên tóc chính mình. Tôi buông lỏng vòng ôm quanh eo cậu và lùi lại, không muốn cảm thấy bất cứ thứ gì bắn vào mình lần nữa. Tôi nhìn xuống bụng, xuống hai bàn tay, không còn thấy dấu vết nào của bố trên người. Ngẩng lên, tôi thấy Holder đang kỳ cọ mặt và cổ bằng một chiếc khăn sạch. Tôi đứng đó, nhìn cậu điềm tĩnh gột rửa đi những gì vừa xảy đến với chúng tôi chưa đầy một giờ trước.

Khi làm xong, cậu mở mắt nhìn xuống tôi vẻ xin lỗi. “Cưng, mình cần cậu kiểm tra xem mình đã kỳ sạch hết chưa, được không? Mình cần cậu chùi đi những chỗ còn sót.”

Cậu ấy đang nói với tôi quá từ tốn, như thể cố không làm tổn thương tôi. Giọng nói ấy làm tôi nhận ra rằng đó chính xác là điều cậu đang cố tránh. Cậu sợ tôi sắp vỡ òa, hay rạn gãy, hay mất kiểm soát.

Tôi sợ rằng có thể cậu ấy đúng, vì thế tôi lấy chiếc khăn từ tay cậu ấy, buộc mình can đảm lên để kiểm tra cơ thể cậu. Vẫn còn một vết máu nhỏ trên tai phải, tôi đưa khăn lên chùi nó đi. Xong xuôi, tôi hạ khăn xuống, nhìn vào dấu máu cuối cùng còn sót lại trên hai đứa, rồi đưa nó ra dưới vòi và nhìn nó bị xối đi.

“Hết cả rồi,” tôi thì thào, không chắc mình đang nói về chỗ máu.

Holder lấy lại chiếc khăn từ tay tôi, quăng nó về mép bồn tắm. Tôi ngước nhìn, thấy mắt cậu đỏ hơn lúc trước. Không biết cậu có khóc không, vì nước đang chảy thành dòng xuống mặt cậu hệt như đường đi của nước mắt. Vậy là, khi tất cả những tàn dư quá khứ của tôi đã bị cuốn trôi, tôi lại nhớ về Lesslie.

Trái tim tôi lại vụn vỡ, lần này vì Holder. Một tiếng thổn thức thoát ra, tôi đưa tay che miệng, nhưng vai vẫn run lên nức nở. Cậu kéo tôi vào ngực mình, ép môi xuống tóc tôi.

“Holder, mình rất xin lỗi. Ôi Chúa ơi, mình rất xin lỗi.” Tôi khóc, ôm chặt cậu, thầm mong nỗi vô vọng của cậu cũng dễ dàng bị gột rửa đi như những vết máu. Cậu cũng ôm tôi thật chặt khiến tôi nghẹt thở. Nhưng cậu cần điều này. Cậu cần tôi cảm thấy nỗi đau khổ của cậu ngay lúc này, cũng như tôi cần cậu cảm thấy nỗi chua xót của tôi.

Tôi nhớ lại từng lời bố nói, cố gắng khóc cho chúng thoát hết ra khỏi người mình. Tôi không muốn nhớ về khuôn mặt ông ta nữa. Không muốn nhớ lại giọng ông ta. Không muốn nhớ lại tôi ghét ông ta đến mức nào. Đặc biệt không muốn nhớ lại tôi yêu ông ta nhiều đến nhường nào. Không gì sánh được với cảm giác tội lỗi khi bạn cảm thấy trong tim mình có tình yêu dành cho quỷ dữ.

Holder đưa một tay ra sau đầu tôi, kéo tôi tựa vào vai cậu. Má cậu áp vào đỉnh đầu tôi. Lúc này, tôi nghe thấy cậu khóc. Tiếng khóc lặng lẽ, cậu đang cố hết sức kìm nó lại. Cậu đang quá đau đớn bởi những gì bố tôi làm với Lesslie và tôi không thể không tự trách chính mình. Nếu tôi còn ở đó, ông ta sẽ không bao giờ động vào Lesslie, bạn ấy sẽ không phải chịu đựng dày vò. Nếu tôi không chui vào chiếc xe đó với mẹ Karen, có thể hôm nay Lesslie vẫn sống.

Tôi lần bàn tay lên phía sau cánh tay Holder, níu lấy vai cậu. Ngẩng lên, tôi nhẹ nhàng hôn lên cổ cậu. “Mình rất xin lỗi. Ông ta sẽ không bao giờ chạm vào Lesslie nếu mình…”

Holder túm lấy tay tôi, đẩy tôi ra thật mạnh. Mắt tôi mở to và tôi chùn lại khi cậu ấy nói, “Đừng bao giờ nói ra điều đó!” Cậu nới lỏng tay, lập tức đưa lên ôm chặt lấy mặt tôi. “Mình không bao giờ muốn cậu phải xin lỗi cho bất kỳ điều gì người đàn ông đó làm. Cậu có nghe mình không? Đó không phải lỗi của cậu, Sky. Hãy thề với mình cậu sẽ không bao giờ để ý nghĩ như thế thiêu đốt cậu!” Đôi mắt cậu ấy tuyệt vọng và ngập nước.

Tôi gật đầu. “Mình thề,” tôi nói yếu ớt.

Mắt cậu vẫn đăm đăm nhìn vào tôi, tìm kiếm lời nói thật. Phản ứng của cậu khiến tim tôi đập thình thịch, choáng váng trước việc cậu gạt đi mọi tội lỗi tôi có thể mắc phải nhanh đến thế nào. Ước gì cậu cũng gạt bỏ tội lỗi của chính mình nhanh như thế.

Không thể nhìn vào mắt cậu, vì thế tôi vòng tay quanh cổ cậu và ôm chặt. Cậu ấy cũng siết chặt vòng tay quanh tôi, ôm tôi với một niềm tha thiết đến đau đớn. Sự thật về Lesslie cùng chuyện vừa trực tiếp chứng kiến khiến cả hai đều choáng váng, chúng tôi níu lấy nhau, tựa vào nhau bằng mọi thứ mình có. Cậu không còn cố gắng can đảm vì tôi nữa. Tình yêu cậu dành cho Lesslie và cả nỗi giận dữ vì những gì xảy đến với em gái đang ào ạt trút ra khỏi thân mình.

Biết rằng Lesslie sẽ cần cậu cảm nhận được nỗi thống khổ của bạn ấy, tôi không cố an ủi cậu bằng lời lẽ nữa. Giờ chúng tôi cùng khóc cho bạn ấy, vì bạn ấy đã chẳng được ai khóc thương cho. Tôi hôn lên bên đầu cậu, bàn tay níu chặt lấy cổ cậu. Mỗi lần môi tôi chạm vào, cậu lại ôm tôi chặt hơn chút nữa. Miệng cậu lướt qua vai tôi, ngay lập tức chúng tôi cùng cố hôn cho tan biến đi từng chút buồn đau mà không ai trong chúng tôi đáng phải chịu đựng. Đôi môi cậu trở nên mãnh liệt khi hôn lên cổ tôi mạnh hơn, nhanh hơn, tuyệt vọng kiếm tìm một lối thoát. Cậu lùi lại nhìn vào mắt tôi, đôi vai nhấp nhô theo từng nhịp thở đầy gắng gượng.

Rồi, trong chớp nhoáng, cậu nhấn môi vào môi tôi với nỗi khẩn thiết dữ dội, đôi tay run rẩy giữ chặt tóc và lưng tôi. Đẩy tôi tựa vào tường nhà tắm, cậu trượt tay xuống đùi tôi. Tôi cảm nhận được nỗi tuyệt vọng trào ra từ cậu khi cậu nâng tôi lên và quấn chân tôi quanh thắt lưng mình. Cậu muốn nỗi đau tan biến đi và cần tôi giúp đỡ. Như tôi đã cần cậu tối qua.

Tôi vòng tay ôm cổ cậu, kéo sát vào mình, cho phép cậu trút hết nỗi đau vào tôi để tìm kiếm lại chút thanh thản trong lòng. Bởi lẽ tôi cũng vô cùng cần chút thanh thản vào lúc này. Tôi muốn quên đi tất cả mọi thứ.

Tôi không muốn chuyện này ám ảnh cuộc sống của chúng tôi tối nay.

Ép chặt người tôi vào tường nhà tắm, Holder ôm lấy mặt tôi, giữ tôi thật yên khi miệng chúng tôi hối hả tìm nhau để nhận lấy chút khuây khỏa sau mọi chuyện. Tôi níu chặt đầu cậu trong lúc miệng cậu điên cuồng lướt xuống cổ tôi.



“Nói với mình thế này là ổn đi,” cậu hổn hển nói bên da thịt tôi. Ngẩng mặt lên, cậu lo lắng nhìn sâu vào mắt tôi, “Nói với mình rằng sẽ ổn khi mình muốn chiếm giữ cậu ngay lúc này đi… bởi sau mọi chuyện chúng ta trải qua hôm nay, thật sai trái khi cần cậu theo cách này.”

Tôi túm chặt tóc cậu kéo lại gần hơn, phủ môi lên môi cậu, hôn với tất cả tin yêu mà không cần một lời lẽ nào. Holder rên lên, kéo tôi rời bức tường bước ra khỏi nhà tắm để đến giường, chân tôi vẫn quấn quanh hông cậu. Cậu ấy chẳng nhẹ nhàng chút nào khi xé toạc hai mảnh đồ cuối cùng trên người chúng tôi và chiếm lấy miệng tôi, nhưng thành thật mà nói, tôi chẳng biết lúc này trái tim mình có chịu được sự nhẹ nhàng không nữa.

Cậu đứng ở cạnh giường, cúi xuống tôi, miệng khóa chặt miệng tôi. Chỉ rời ra trong chớp nhoáng để đeo bao vào, rồi lại túm ấy eo tôi kéo đến cạnh giường với cậu. Nâng chân tôi lên ngang hông mình, cậu trượt bàn tay xuống dưới cánh tay tôi để túm chặt vai tôi. Khoảnh khắc mắt cậu nhìn trở lại mắt tôi, cậu tiến vào trong tôi không chút ngập ngừng do dự. Tôi thở dốc trước lực đẩy bất thình lình, choáng váng bởi sự khoan khoái mãnh liệt lấn át hoàn toàn cơn đau thoáng qua. Tôi choàng tay ôm quanh cậu, cùng chuyển động khi cậu ghì chân tôi chặt hơn, sau đó lại phủ môi lên môi tôi. Nhắm nghiền mắt, tôi để đầu mình lún sâu xuống đệm khi cùng Holder dùng tình yêu để tạm thời làm dịu đi đau đớn.

Hai tay di chuyển lên eo tôi, Holder kéo tôi về phía cậu, những ngón tay bấm sâu vào hông tôi theo từng nhịp chuyển động điên cuồng. Tôi tóm lấy bàn tay cậu, thả lỏng thân người, để được dẫn dắt theo bất cứ cách nào có thể giúp được cậu lúc này. Miệng cậu rời ra, chúng tôi cùng mở mắt. Mắt cậu vẫn lấp lánh ướt, tôi bèn buông tay ra để chạm lên gương mặt đó, gắng xoa dịu đi những đường nét buồn đau. Cậu vẫn nhìn tôi, nhưng hơi nghiêng đầu hôn vào lòng bàn tay tôi, sau đó buông mình xuống, đột ngột dừng lại.

Hai đứa đều hổn hển thở dốc. Tôi cảm thấy cậu vẫn ở trong tôi, vẫn khao khát tôi. Không rời mắt đi, cậu luồn tay xuống dưới lưng tôi, nâng cả hai dậy. Chúng tôi vẫn không hề tách ra khi cậu xoay một vòng trượt xuống sàn nhà, lưng dựa vào giường, để tôi ngồi trong lòng. Cậu chầm chậm kéo tôi lại hôn. Lần này là một nụ hôn rất đỗi dịu dàng.

Cách cậu ôm tôi lúc này đầy che chở, lướt những nụ hôn dài dọc môi và quai hàm tôi - như thể đây đã là một Holder khác so với chàng trai ba mươi giây trước, dù vẫn tràn đầy đam mê. Một phút trước cậu còn điên cuồng và nóng bỏng… phút sau đã dịu dàng và quá sức ngọt ngào. Tôi bắt đầu ngưỡng mộ, bắt đầu yêu sự khó đoán biết này.

Tôi cảm thấy cậu muốn tôi nắm quyền điều khiển, nhưng tôi lo lắng vì không biết phải làm thế nào. Cảm thấy nỗi bất an của tôi, Holder đặt tay lên eo tôi, chầm chậm hướng dẫn, di chuyển tôi thật nhẹ trên người mình. Cậu nhìn tôi đầy tha thiết, để đảm bảo rằng tôi vẫn chú tâm.

Tôi đang chú tâm. Tôi vẫn ở đây bên cậu, hoàn toàn, tuyệt đối, không thể nghĩ về điều gì khác.

Chạm một tay lên mặt tôi, tay kia vẫn đặt trên eo tôi để dẫn dắt, cậu nói, “Cậu biết mình cảm thấy thế nào về cậu đúng không, tình yêu. Cậu biết mình yêu cậu nhiều thế nào. Cậu biết mình sẽ làm bất cứ điều gì để xua tan đi nỗi đau trong cậu, đúng không?”

Tôi gật đầu, bởi tôi biết. Nhìn vào mắt cậu lúc này, thấy những tia sáng chân thành trong chúng, tôi biết cậu đã cảm thấy như thế về tôi từ rất lâu.

“Lúc này mình cần cậu quá đỗi, Sky. Mình cần cậu cũng yêu mình như thế.”

Mọi thứ ở cậu, từ giọng nói đến ánh nhìn, đều trở nên khổ sở. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để cậu không còn đau khổ nữa. Tôi đan những ngón tay chúng tôi vào nhau, phủ chúng lên tim của cả hai, cố gắng dũng cảm để chỉ cho cậu thấy tình yêu của tôi lớn lao đến mức nào. Vừa nhìn đắm đuối vào mắt cậu, tôi vừa khẽ nâng mình lên, sau đó chầm chậm hạ xuống.

Holder rên lên khó nhọc rồi nhắm mắt lại, đầu ngả ra tấm đệm phía sau.

“Mở mắt ra đi,” tôi thì thầm. “Mình muốn cậu nhìn mình.”

Cậu thẳng đầu dậy, nhìn tôi bằng đôi mắt mơ màng. Tôi tiếp tục chậm rãi chiếm quyền điều khiển, muốn cậu hoàn toàn nghe thấy, cảm thấy và nhìn thấy mình có ý nghĩa với tôi biết bao nhiêu. Được điều khiển là một cảm giác hoàn toàn mới mẻ nhưng thú vị. Cách cậu ấy nhìn tôi khiến tôi thấy mình được khao khát - chưa ai từng làm tôi cảm thấy như thế. Cùng lúc đó, tôi cảm thấy mình cần thiết. Như thể chỉ riêng sự tồn tại của tôi cũng đã rất cần thiết cho sự sống của cậu rồi.

“Đừng nhìn đi đâu nữa nhé,” tôi nói, nâng mình lên. Khi tôi hạ xuống, đầu cậu khẽ rung trước cơn cảm xúc dữ dội bùng lên. Một tiếng rên thoát ra từ miệng tôi, nhưng đôi mắt đau đớn vẫn khóa chặt mắt tôi. Tôi không còn cần hướng dẫn nữa, cơ thể tôi và cơ thể cậu đã hòa cùng một nhịp.

“Lần đầu tiên cậu hôn mình ấy?” Tôi nói. “Khoảnh khắc môi cậu chạm môi mình ấy. Tối đó cậu đã đánh cắp đi một mảnh trái tim mình.” Tôi tiếp tục duy trì nhịp điệu khi cậu nhìn tôi đầy nồng nhiệt. “Lần đầu tiên cậu nói cậu ‘sống’ vì mình bởi chưa sẵn sàng nói yêu mình ấy?” Tôi nhấn tay lên ngực cậu mạnh hơn và cúi sát xuống, muốn cậu cảm thấy toàn bộ thân thể của mình. “Những lời ấy đã đánh cắp một mảnh nữa trong trái tim mình.”

Holder mở rộng bàn tay mà tôi đang áp vào tim cho đến khi nó xòe ra trên da thịt tôi. Tôi cũng làm thế với cậu. “Cái đêm mình nhớ ra mình là Hope ấy? Mình nói với cậu mình muốn ở một mình trong phòng. Rồi khi tỉnh dậy và thấy cậu trên giường, mình đã muốn khóc, Holder ạ. Bởi mình đã cần cậu ở bên biết bao nhiêu. Khoảnh khắc đó mình biết rằng mình đã yêu cậu. Mình yêu cách mà cậu yêu mình. Khi cậu vòng tay ôm lấy mình, mình đã biết dù có chuyện gì xảy đến trong đời, cậu vẫn là mái nhà của mình. Cậu đã đánh cắp phần lớn nhất của trái tim mình đêm đó.”

Tôi cúi thấp rồi nhẹ nhàng hôn. Cậu nhắm mắt, lại bắt đầu ngả đầu ra giường. “Mở mắt ra nào,” tôi thì thầm, rời khỏi đôi môi kia. Cậu mở mắt, nhìn tôi với sự mãnh liệt xuyên thấu tâm can. “Mình muốn cậu mở mắt… bởi mình cần cậu thấy mình trao cho cậu phần cuối cùng của trái tim mình.”

Cậu buông một hơi thở rất dài, tôi hầu như trông thấy nỗi đau đang thoát khỏi cậu theo đúng nghĩa đen. Tay siết chặt tay tôi, ánh mắt cậu lập tức chuyển từ sự tuyệt vọng nhức nhối sang khao khát mãnh liệt. Cậu bắt đầu chuyển động cùng tôi trong lúc cả hai vẫn khóa chặt ánh mắt của nhau. Chúng tôi dần dần hòa làm một khi lặng lẽ biểu lộ qua cơ thể, qua đôi tay và ánh mắt, những điều mà lời lẽ không truyền đạt hết.

Chúng tôi vẫn tiếp tục nhịp điệu ấy cho đến khoảnh khắc cuối cùng khi mắt cậu trở nên trĩu nặng. Cậu ngả vật đầu ra sau, bị thiêu đốt bởi từng đợt rùng mình khi cơ thể được giải phóng. Khi nhịp tim ổn định dưới bàn tay tôi và cậu lại có thể nhìn vào mắt tôi, cậu kéo tôi lại gần, ôm chặt sau đầu tôi rồi hôn tôi với một sự nồng nàn không khoan nhượng. Cậu cúi về phía trước, ngả lưng tôi xuống sàn, lấy lại sự thống trị, hôn tôi và giải phóng cho tôi.

Chúng tôi dành thời gian còn lại của buổi tối để thay nhau biểu lộ từng cảm xúc mà hoàn toàn không dùng một từ ngữ nào. Đến lúc cả hai mệt rã rời trong vòng tay nhau, tôi bắt đầu thiếp ngủ, bồng bềnh trong một làn sóng đầy ngờ vực. Chúng tôi vừa mới hòa vào nhau tuyệt đối, cả trái tim lẫn tâm hồn. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể tin một người con trai đến mức chia sẻ trái tim mình, đừng nói tới việc trao nó đi trọn vẹn như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lạc Mất Và Hy Vọng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook