Chương 1: Quyển 1: Huyết tẩy Yêu tộc
Lous
14/03/2024
Quỷ giới- một nơi ma khí chướng khí nồng nặc, mùi tanh tưởi của máu tràn ngập trong không khí khiến nơi đây thập phần quỷ dị khó coi. Ma quỷ thường sẽ không ngừng chém giết lẫn nhau để tranh giành thức ăn cùng địa vị. Nhưng hôm nay có cho bọn chúng mười cỗ thi thể, bọn chúng cũng không dám hó hé mà bước chân ra đường.
Chỉ vì duy nhất một điều - vị Quỷ Vương đã quay trở lại!
Quỷ giới không phân ngày đêm, chỉ duy trì một màu đen bao trùm. Ngày này quạ bay đầy trời, ánh trăng đỏ đặc tựa máu, một ngày ma khí cực thịnh nhất.
Bên trong toà thành to lớn chính giữa Quỷ giới, vạn quỷ binh đang không ngừng tập trung về một nơi, đó chính là đại điện. Một thân mặc hồng y nhảy nhót mà tiến vào bên trong, hai búi tóc được buộc tròn sang hai bên, khuôn mặt có chút mũm mĩm, khoé miệng lúc nào cũng nở một nụ cười.
Thoạt nhìn kẻ này không khác gì một cô nương mười tuổi, nhưng lại đang cầm trong tay một cây búa to gấp đôi thân hình.
Chúng quỷ binh một giây liền cúi rạp, đồng thanh hô to: “Tham kiến Cẩm Tướng Quân!!”
Từ ngoài cánh cửa đại điện lại xuất hiện thêm một bóng người khác. Người này cũng mặc hồng y, gương mặt tuấn tú khôi ngô, bên hông đeo hai thanh trường đao. Tuy khí thế u ám, nhưng mái tóc lại mang một màu trắng đặc biệt. Người này, cư nhiên cũng không khác một đứa trẻ mười hai tuổi.
“Tham kiến Kỳ Thánh Quân!!”, tiếng hô lần nữa đồng thanh vang lên.
Hai kẻ vừa mới đến đều hướng ánh nhìn về phía trước. Đối diện là một bộ ghế vàng, trên trần rủ xuống lụa đỏ. Tựa như đã rất lâu rồi không có người ngồi, nhưng vẫn được lau chùi cẩn thận sạch sẽ. Cạnh đó còn có một chiếc bàn, bên trên đặt một lọ sứ được cắm một đoá hoa trắng tinh, tách biệt với xung quanh u ám tràn đầy quỷ khí.
Không gian tĩnh lặng như tờ, cuối cùng bị phá vỡ bởi tiếng bước chân. Người này từng bước không nhanh không chậm đi về phía đó mà ngồi xuống. Một thân hắc y, hoà cùng mái tóc đỏ thẫm.
Lúc này, Cẩm Tướng Quân, Kỳ Thánh Quân cùng vạn quỷ binh đồng loạt quỳ xuống, cúi đầu, đồng thanh mở miệng một câu, sùng bái có, run sợ có: “Tham kiến Hắc Đế Quỷ Vực!!”
Kẻ được gọi là Hắc Đế Quỷ Vực kia đưa ánh mắt nhìn xuống đại điện, không lộ rõ hỉ nộ ái ố, chỉ có uy áp vô hình đang không ngừng đè ép từng kẻ dưới kia. Hắn đưa tay gác cằm, bộ dáng thong dong tự tại ngồi trên ghế, ánh mắt lướt qua một lần rồi cũng nhắm lại.
Hắn không nói, đại điện cũng lặng.
“Đại Vương! Đại Vương a! Ngài bế quan lâu như vậy, Hi Nhi rất nhớ ngài!”, tiếng nói phát ra là của Cẩm Tướng Quân. Nàng chạy đến, quỳ xuống trước mặt Hắc Đế Quỷ Vực, đưa cánh tay vòng qua chân hắn mà ôm chặt lấy.
Hắc Đế Quỷ Vực, vậy mà cũng không tức giận, tựa như đối với chuyện này đã quen từ lâu. Hắn khẽ mở mắt, đưa tay ra phía trước, móng tay sắc nhọn đâm vào da thịt, một giọt máu tụ xuống biến thành hạt châu đỏ rơi xuống tay của Cẩm Tướng Quân.
Nàng ta nhìn hạt châu đỏ trong tay, oa lên một tiếng, sau đó mới ngoan ngoãn trở về chỗ đứng của mình.
Một cảnh này làm cho chúng quỷ binh rối loạn. Kẻ ở lâu đã biết, kẻ mới vào liền nghi hoặc vị Hắc Đế Quỷ Vực này có bao nhiêu phần đáng sợ. Nhưng chung quy, không kẻ nào dám hỏi, cũng không kẻ nào ngu mà hỏi.
Kỳ Thánh Quân cũng bước đến cạnh hắn, nói: “Người lần này quyết định sẽ đến chỗ người đó sao?”
Hắc Đế Quỷ Vực vẫn giữ bộ mặt băng lãnh, di dời cái nhìn về phía Kỳ Thánh Quân, không to không nhỏ ừ một tiếng.
- -----------
“Tương truyền kể rằng, trước kia có một đứa trẻ được sinh ra trong một buổi tối mưa to sấm chớp. Đứa trẻ ấy mới sinh ra không hề khóc, thậm chí đến hơi thở còn rất yếu ớt. Tiếng sét ngoài trời đánh to tới mức nào cũng không đả động đến đứa trẻ. Mọi chuyện dường như đã coi như không thể cứu vãn, nhưng bằng cách nào đó, đến tiếng sét thứ chín, tiếng khóc mới phát ra”, tiếng kể chuyện phát ra từ phía bàn nhỏ trong tửu lầu.
“Sao lại có chuyện thế được, ta sống đến từng này tuổi rồi nhưng chưa hề nghe qua chuyện này. Có phải ngươi bịa ra đúng không?”, một người trong đó lên tiếng phản bác. Nói xong liền nhấc chén rượu lên mà uống cạn.
“Nào có, nào có, ngươi chưa nghe đến chắc là ở trên rừng lâu rồi đúng không?”, nói rồi người ngồi đối diện liền ghé sát vào tai hắn, thì thà thì thầm: “Câu chuyện này chính là... Truyền thuyết Thiên Tử Hoa đó!”
“Thiên Tử Hoa gia? Chẳng phải là gia tộc bị diệt môn năm ngàn năm trước đấy à? Ta có nghe qua, nhưng như nào lại thành truyền thuyết cho được?”
“Chậc chậc, ngươi vậy là không biết gì rồi, để ta kể tiếp cho mà nghe. Nghe nói đêm hôm Đại công tử được sinh ra, có một tia sét màu đỏ đánh thẳng lên mái tĩnh thất nơi phu nhân sinh. Ngươi mau nói xem, đấy không phải chuyện lạ thì là cái gì? Ta còn nghe đồn Đại công tử Thiên gia có mái tóc màu đỏ bẩm sinh, ngoại hình cũng không giống với cha mẹ. Chỉ biết rằng, vị Đại công tử này từ khi sinh ra đã có thiên phú vượt bậc, như là trời ban cho tài năng vậy. Còn là người tu tiên, mới hơn chục tuổi mà đã leo lên bảng xếp hạng các công tử thế gia ầm ầm rồi. Nhưng mà..”, giọng lại thì thầm tiếp: “vị phu nhân từ khi sinh ra hắn xong thì sức khoẻ lại yếu đi hẳn, nghe đồn không lâu sau đó liền băng hà. Thiên tông chủ ấy vốn là người khắt khe, đem đại công tử kia gia huấn khắc nghiệt. Vì ganh ghét đố kị, nên 3 đại gia tộc cùng thời đó thông đồng với nhau khiêu chiến Thiên Tử Hoa. Trận chiến kéo dài hơn hai năm. Cuối cùng Thiên Tử Hoa sau một đêm hoá thành tro bụi, đâu đâu cũng là biển lửa, người Thiên gia chết thành đống, máu nhuộm đỏ cả một vùng trời Tây.”
“Vậy thì có gì mà trở thành truyền thuyết?”
“Điều kì lạ chính là, vị Đại công tử Thiên gia đó, sau trận chiến hoàn toàn biến mất không dấu vết, trên chiến trường cũng không ai tìm thấy xác, cũng định có lẽ là chết không toàn thây rồi. Chuyện sau đó bẵng đi vài năm. Rồi đến một ngày vị công tử đó quay lại. Ai da, ai mà ngờ chuyện kinh hỉ ập đến, tam Đại gia tộc kia chỉ một đêm đã chịu chung cảnh bị diệt tộc như Thiên Tử Hoa. Vị công tử kia lại một lần nữa biến mất mà không có tin tức gì. Ngươi đoán xem, không phải là báo thù sao?”, người này nói xong, còn dè chừng mà nói nhỏ hơn: “Hơn nữa, còn nghe đâu nói được hắn nhập ma, gây thảm hoạ khắp lục địa này cơ mà.”
Tiếng xì xầm to nhỏ bên trong tửu lầu cũng chỉ là một phần tiếng động nhỏ ở khu hoa lệ này.
Nơi đây là Huyễn Lệ Chi- hiện tại là một trong những tông môn mạnh nhất Thập Nhị lục địa- một nơi đông đúc phồn hoa phú quý. Nhắc đến chữ 'phồn hoa', khỏi nói cũng biết nơi đây tráng lệ như thế nào. Nơi đây rất rộng lớn, là vùng đất thuộc quyền cai quản của Huyễn Lệ Chi. Bất kể ngày đêm đều tấp nập người qua kẻ lại, ban ngày tráng lệ, ban đêm còn tráng lệ hơn.
Ban đêm trở xuống, đèn lồng đỏ cùng các gian hàng cửa tiệm đều toả sáng ánh đèn, diễm lệ đến mức toả sáng cả một vùng trời. Hôm nay là ngày hội của Huyễn Lệ Chi tổ chức để nghênh đón Chưởng môn của Huyễn Lệ Chi vừa lập được công lớn đánh bại yêu ma hơn một ngàn năm tuổi nên không khí nơi đây có phần náo nhiệt hơn bình thường.
Trên tửu lầu khi nãy, tiếng xì xà xì xầm vẫn không ngớt, chung quy đều xoay quanh một chủ đề để nói.
“Đại sư huynh, chuyện Thiên Tử Hoa...”, một thân ảnh mặc trung y màu lam, mái tóc trắng dài như tuyết được cột bằng sợi dây màu xanh nhẹ đang lung lay theo từng cơn gió. Gương mặt đây chính là ba phần băng lãnh, bảy phần đẹp khiến người đi qua không khỏi ngoái lại nhìn. Người này có lẽ vô ý nghe được chuyện bàn tán bên trong tửu lầu, liền tò mò mà quay sang người bên cạnh để hỏi.
Người bên cạnh y cũng một thân ăn mặc như y, có điều mái tóc trắng được thả xuống trông ôn nhu hơn hẳn. Tay cầm chiết phiến, khẽ quạt phe phẩy, đôi mắt hướng về phía nơi trung tâm trấn kia- một cây đào cổ thụ năm ngàn năm tuổi to lớn đang trải xuống từng đợt 'mưa anh đào', một bảo vật của Huyễn Lệ Chi, lấy gốc cây cổ thụ làm trung tâm trấn.
Không nhanh không chậm, người kia liền quay sang y, hơi nghiêng đầu nhìn: “A Cửu, đệ có hứng thú về chuyện này sao?”
“Đệ lần này nghe qua thực sự là có hứng muốn tìm hiểu, nhưng cũng không biết sự tình như nào”, Bạch Cửu cầm ly trà lên uống một ngụm.
Hai người này là con trai của chưởng môn Huyễn Lệ Chi, còn là hai trong bốn vị đồ đệ tinh tú nhất của một Bán Thần. Đại công tử Huyễn Nhu Lam là người đa phần ôn nhu, tính tình hiền lành. Người còn lại là Nhị công tử Huyễn Bạch Cửu. Nếu nói dễ gần thì Đại công tử nắm chắc phần hơn, nhưng nói lạnh lùng khó gần thì đích thị chính là Nhị công tử.
“A Cửu, chuyện của Thiên Tử Hoa không chỉ đơn giản như vậy”, thở dài một hơi, Nhu Lam lại phe phẩy tay quạt.
Bạch Cửu nghe vậy cũng không nói gì thêm. Đôi mắt đảo hướng qua cây cổ thụ kia, ngắm nghía một hồi. Hiện tại tâm y đang dao động, không phải vì vẻ đẹp diễm lệ của trấn này, mà là vì Thiên Tử Hoa. Không quen không thân, nhưng cớ sao dấy lên trong lòng y lại là một cỗ khí quen thuộc đến lạ lùng.
Nhu Lam nói: “Chuyện của gia tộc Thiên Tử Hoa trước giờ thập phần không rõ. Huống chi đã qua năm ngàn năm, tộc đã diệt rồi, qua miệng đời nhân gian tất nhiên đa phần đều sẽ biến đổi. Ta biết đệ muốn tìm hiểu, nhưng chuyện như vậy, đời đời như vậy, đến sách cũng không nói rõ, ta cũng không thể giải thích cho đệ được.”
Nói vậy cũng đúng thôi, qua nhiều đời như vậy rồi, đều bị biến tấu rất nhiều thành ra thứ 'truyền thuyết' kia. Cũng chẳng còn ai nhớ rõ sự việc bị diệt môn của Thiên Tử Hoa là như nào, kể cả lí do thì cũng chẳng ai biết. Chỉ biết qua miệng kẻ này truyền tai kẻ kia, một lần lại một lần, thay đổi chút tình tiết rồi cuối cùng thành câu truyện truyền thuyết thật giả không ai hay.
Một trận gió lớn nổi lên, từng 'giọt mưa anh đào' trút xuống rồi lại bay lên thật cao, nhẹ nhàng mà cuốn theo làn gió bay lả lướt khắp nơi.
Tiếng chuông gió kêu leng keng bắt tai, một vài cánh hoa anh đào rơi về phía hai vị công tử kia. Bạch Cửu tùy tay hứng lấy một cánh hoa, xoa nhẹ lên đó.
Đôi mắt nhìn xuống cánh hoa, lông mi trắng dài hơi rung động, đột nhiên Bạch Cửu nhìn xuống phía bên dưới tửu lầu. Một thân mặc hắc y đang đứng trước tửu lầu nhưng cách xa một đoạn. Cộng thêm chiếc ô màu trắng tinh kia, giữa một biển người y phục bình thường tất nhiên sẽ chú ý đến thần sắc thoát tục đứng giữa.
Ma lực!?
Một nguồn ma lực tuy nhỏ nhưng với người tu tiên như Bạch Cửu, tất nhiên sẽ phát hiện ra trong chớp nhoáng.
Bỗng người kia cử động, trong tay hắn cầm một bông hoa trắng, là Cẩm tú cầu. Hắn hơi cúi đầu xuống, môi chạm nhẹ lên đoá hoa trắng tinh, sau đó lại đẩy khuôn mặt lên. Chiếc ô đã che đi gần nửa khuôn mặt, nhưng Bạch Cửu biết rõ, hắn là đang nhìn lên mình.
Rồi hắn mở miệng ra, nói chữ tượng hình. Bạch Cửu đọc theo hắn, đột nhiên kinh ngạc mà cứng ngươi.
Hắn nói, hắn nói..
Ta - Yêu - Ngươi
Yêu!?
Đến lúc định thần lại, người cũng đã chẳng còn ở đó. Cứ như là một khắc liền biến mất không dấu vết vậy. Thoắt ẩn thoắt hiện như ma với quỷ, khiến cho y tưởng chừng như mình gặp ảo giác nhất thời.
“A Cửu, đệ sao vậy?”, Nhu Lam hơi nghiêng đầu nhìn y.
“Vừa nãy đệ cảm nhận được ma lực, quay qua nhất thời biến mất rồi.”
“Ma lực? Kết giới phòng hộ của Huyễn Lệ Chi ta rất cao mà. Ngoài người thường với tu tiên, yêu ma đâu thể xâm phạm?”, Nhu Lam hơi khó hiểu mà nhìn.
Bạch Cửu ngây người, tu vi của sư huynh phải cao hơn y, vậy mà lại không phát hiện ra chút xíu ma lực ấy sao? Có lẽ nào người vừa nãy là ảo giác của y, hay người này chỉ cho một mình y nhìn thấy?
Thấy Bạch Cửu không trả lời, Nhu Lam cũng lấy làm lạ. Hai người ngồi nhìn nhau, mắt chạm mắt.
“Đệ muốn đi tìm hiểu”, đột nhiên Bạch Cửu lên tiếng làm sư huynh của y hơi giật mình.
“Được, như vậy cũng tốt, đệ cũng nên thường xuyên gặp gỡ với nhiều người hơn”, tay phe phẩy quạt tiếp, Nhu Lam cười nhẹ mà nhìn y.
Ánh trăng trên trời vẫn toả ra luồng sáng dịu nhẹ. Từng sợi tóc trắng được ánh sáng đó chiếu lên như đang toả sáng óng ánh ánh bạc.
Nhu Lam lại uống một ngụm trà, tựa như nhớ ra cái gì, nói: “Đúng rồi, đệ hãy mang theo Tiểu Chu đi, dù sao hai đứa cũng hay đi chung với nhau, có gì Tiểu Chu sẽ giúp đệ.”
Nghe đến đây, Bạch Cửu mới nhớ ra, không biết là Tiểu Chu lại chạy lung tung đi đâu rồi nữa.
Chỉ vì duy nhất một điều - vị Quỷ Vương đã quay trở lại!
Quỷ giới không phân ngày đêm, chỉ duy trì một màu đen bao trùm. Ngày này quạ bay đầy trời, ánh trăng đỏ đặc tựa máu, một ngày ma khí cực thịnh nhất.
Bên trong toà thành to lớn chính giữa Quỷ giới, vạn quỷ binh đang không ngừng tập trung về một nơi, đó chính là đại điện. Một thân mặc hồng y nhảy nhót mà tiến vào bên trong, hai búi tóc được buộc tròn sang hai bên, khuôn mặt có chút mũm mĩm, khoé miệng lúc nào cũng nở một nụ cười.
Thoạt nhìn kẻ này không khác gì một cô nương mười tuổi, nhưng lại đang cầm trong tay một cây búa to gấp đôi thân hình.
Chúng quỷ binh một giây liền cúi rạp, đồng thanh hô to: “Tham kiến Cẩm Tướng Quân!!”
Từ ngoài cánh cửa đại điện lại xuất hiện thêm một bóng người khác. Người này cũng mặc hồng y, gương mặt tuấn tú khôi ngô, bên hông đeo hai thanh trường đao. Tuy khí thế u ám, nhưng mái tóc lại mang một màu trắng đặc biệt. Người này, cư nhiên cũng không khác một đứa trẻ mười hai tuổi.
“Tham kiến Kỳ Thánh Quân!!”, tiếng hô lần nữa đồng thanh vang lên.
Hai kẻ vừa mới đến đều hướng ánh nhìn về phía trước. Đối diện là một bộ ghế vàng, trên trần rủ xuống lụa đỏ. Tựa như đã rất lâu rồi không có người ngồi, nhưng vẫn được lau chùi cẩn thận sạch sẽ. Cạnh đó còn có một chiếc bàn, bên trên đặt một lọ sứ được cắm một đoá hoa trắng tinh, tách biệt với xung quanh u ám tràn đầy quỷ khí.
Không gian tĩnh lặng như tờ, cuối cùng bị phá vỡ bởi tiếng bước chân. Người này từng bước không nhanh không chậm đi về phía đó mà ngồi xuống. Một thân hắc y, hoà cùng mái tóc đỏ thẫm.
Lúc này, Cẩm Tướng Quân, Kỳ Thánh Quân cùng vạn quỷ binh đồng loạt quỳ xuống, cúi đầu, đồng thanh mở miệng một câu, sùng bái có, run sợ có: “Tham kiến Hắc Đế Quỷ Vực!!”
Kẻ được gọi là Hắc Đế Quỷ Vực kia đưa ánh mắt nhìn xuống đại điện, không lộ rõ hỉ nộ ái ố, chỉ có uy áp vô hình đang không ngừng đè ép từng kẻ dưới kia. Hắn đưa tay gác cằm, bộ dáng thong dong tự tại ngồi trên ghế, ánh mắt lướt qua một lần rồi cũng nhắm lại.
Hắn không nói, đại điện cũng lặng.
“Đại Vương! Đại Vương a! Ngài bế quan lâu như vậy, Hi Nhi rất nhớ ngài!”, tiếng nói phát ra là của Cẩm Tướng Quân. Nàng chạy đến, quỳ xuống trước mặt Hắc Đế Quỷ Vực, đưa cánh tay vòng qua chân hắn mà ôm chặt lấy.
Hắc Đế Quỷ Vực, vậy mà cũng không tức giận, tựa như đối với chuyện này đã quen từ lâu. Hắn khẽ mở mắt, đưa tay ra phía trước, móng tay sắc nhọn đâm vào da thịt, một giọt máu tụ xuống biến thành hạt châu đỏ rơi xuống tay của Cẩm Tướng Quân.
Nàng ta nhìn hạt châu đỏ trong tay, oa lên một tiếng, sau đó mới ngoan ngoãn trở về chỗ đứng của mình.
Một cảnh này làm cho chúng quỷ binh rối loạn. Kẻ ở lâu đã biết, kẻ mới vào liền nghi hoặc vị Hắc Đế Quỷ Vực này có bao nhiêu phần đáng sợ. Nhưng chung quy, không kẻ nào dám hỏi, cũng không kẻ nào ngu mà hỏi.
Kỳ Thánh Quân cũng bước đến cạnh hắn, nói: “Người lần này quyết định sẽ đến chỗ người đó sao?”
Hắc Đế Quỷ Vực vẫn giữ bộ mặt băng lãnh, di dời cái nhìn về phía Kỳ Thánh Quân, không to không nhỏ ừ một tiếng.
- -----------
“Tương truyền kể rằng, trước kia có một đứa trẻ được sinh ra trong một buổi tối mưa to sấm chớp. Đứa trẻ ấy mới sinh ra không hề khóc, thậm chí đến hơi thở còn rất yếu ớt. Tiếng sét ngoài trời đánh to tới mức nào cũng không đả động đến đứa trẻ. Mọi chuyện dường như đã coi như không thể cứu vãn, nhưng bằng cách nào đó, đến tiếng sét thứ chín, tiếng khóc mới phát ra”, tiếng kể chuyện phát ra từ phía bàn nhỏ trong tửu lầu.
“Sao lại có chuyện thế được, ta sống đến từng này tuổi rồi nhưng chưa hề nghe qua chuyện này. Có phải ngươi bịa ra đúng không?”, một người trong đó lên tiếng phản bác. Nói xong liền nhấc chén rượu lên mà uống cạn.
“Nào có, nào có, ngươi chưa nghe đến chắc là ở trên rừng lâu rồi đúng không?”, nói rồi người ngồi đối diện liền ghé sát vào tai hắn, thì thà thì thầm: “Câu chuyện này chính là... Truyền thuyết Thiên Tử Hoa đó!”
“Thiên Tử Hoa gia? Chẳng phải là gia tộc bị diệt môn năm ngàn năm trước đấy à? Ta có nghe qua, nhưng như nào lại thành truyền thuyết cho được?”
“Chậc chậc, ngươi vậy là không biết gì rồi, để ta kể tiếp cho mà nghe. Nghe nói đêm hôm Đại công tử được sinh ra, có một tia sét màu đỏ đánh thẳng lên mái tĩnh thất nơi phu nhân sinh. Ngươi mau nói xem, đấy không phải chuyện lạ thì là cái gì? Ta còn nghe đồn Đại công tử Thiên gia có mái tóc màu đỏ bẩm sinh, ngoại hình cũng không giống với cha mẹ. Chỉ biết rằng, vị Đại công tử này từ khi sinh ra đã có thiên phú vượt bậc, như là trời ban cho tài năng vậy. Còn là người tu tiên, mới hơn chục tuổi mà đã leo lên bảng xếp hạng các công tử thế gia ầm ầm rồi. Nhưng mà..”, giọng lại thì thầm tiếp: “vị phu nhân từ khi sinh ra hắn xong thì sức khoẻ lại yếu đi hẳn, nghe đồn không lâu sau đó liền băng hà. Thiên tông chủ ấy vốn là người khắt khe, đem đại công tử kia gia huấn khắc nghiệt. Vì ganh ghét đố kị, nên 3 đại gia tộc cùng thời đó thông đồng với nhau khiêu chiến Thiên Tử Hoa. Trận chiến kéo dài hơn hai năm. Cuối cùng Thiên Tử Hoa sau một đêm hoá thành tro bụi, đâu đâu cũng là biển lửa, người Thiên gia chết thành đống, máu nhuộm đỏ cả một vùng trời Tây.”
“Vậy thì có gì mà trở thành truyền thuyết?”
“Điều kì lạ chính là, vị Đại công tử Thiên gia đó, sau trận chiến hoàn toàn biến mất không dấu vết, trên chiến trường cũng không ai tìm thấy xác, cũng định có lẽ là chết không toàn thây rồi. Chuyện sau đó bẵng đi vài năm. Rồi đến một ngày vị công tử đó quay lại. Ai da, ai mà ngờ chuyện kinh hỉ ập đến, tam Đại gia tộc kia chỉ một đêm đã chịu chung cảnh bị diệt tộc như Thiên Tử Hoa. Vị công tử kia lại một lần nữa biến mất mà không có tin tức gì. Ngươi đoán xem, không phải là báo thù sao?”, người này nói xong, còn dè chừng mà nói nhỏ hơn: “Hơn nữa, còn nghe đâu nói được hắn nhập ma, gây thảm hoạ khắp lục địa này cơ mà.”
Tiếng xì xầm to nhỏ bên trong tửu lầu cũng chỉ là một phần tiếng động nhỏ ở khu hoa lệ này.
Nơi đây là Huyễn Lệ Chi- hiện tại là một trong những tông môn mạnh nhất Thập Nhị lục địa- một nơi đông đúc phồn hoa phú quý. Nhắc đến chữ 'phồn hoa', khỏi nói cũng biết nơi đây tráng lệ như thế nào. Nơi đây rất rộng lớn, là vùng đất thuộc quyền cai quản của Huyễn Lệ Chi. Bất kể ngày đêm đều tấp nập người qua kẻ lại, ban ngày tráng lệ, ban đêm còn tráng lệ hơn.
Ban đêm trở xuống, đèn lồng đỏ cùng các gian hàng cửa tiệm đều toả sáng ánh đèn, diễm lệ đến mức toả sáng cả một vùng trời. Hôm nay là ngày hội của Huyễn Lệ Chi tổ chức để nghênh đón Chưởng môn của Huyễn Lệ Chi vừa lập được công lớn đánh bại yêu ma hơn một ngàn năm tuổi nên không khí nơi đây có phần náo nhiệt hơn bình thường.
Trên tửu lầu khi nãy, tiếng xì xà xì xầm vẫn không ngớt, chung quy đều xoay quanh một chủ đề để nói.
“Đại sư huynh, chuyện Thiên Tử Hoa...”, một thân ảnh mặc trung y màu lam, mái tóc trắng dài như tuyết được cột bằng sợi dây màu xanh nhẹ đang lung lay theo từng cơn gió. Gương mặt đây chính là ba phần băng lãnh, bảy phần đẹp khiến người đi qua không khỏi ngoái lại nhìn. Người này có lẽ vô ý nghe được chuyện bàn tán bên trong tửu lầu, liền tò mò mà quay sang người bên cạnh để hỏi.
Người bên cạnh y cũng một thân ăn mặc như y, có điều mái tóc trắng được thả xuống trông ôn nhu hơn hẳn. Tay cầm chiết phiến, khẽ quạt phe phẩy, đôi mắt hướng về phía nơi trung tâm trấn kia- một cây đào cổ thụ năm ngàn năm tuổi to lớn đang trải xuống từng đợt 'mưa anh đào', một bảo vật của Huyễn Lệ Chi, lấy gốc cây cổ thụ làm trung tâm trấn.
Không nhanh không chậm, người kia liền quay sang y, hơi nghiêng đầu nhìn: “A Cửu, đệ có hứng thú về chuyện này sao?”
“Đệ lần này nghe qua thực sự là có hứng muốn tìm hiểu, nhưng cũng không biết sự tình như nào”, Bạch Cửu cầm ly trà lên uống một ngụm.
Hai người này là con trai của chưởng môn Huyễn Lệ Chi, còn là hai trong bốn vị đồ đệ tinh tú nhất của một Bán Thần. Đại công tử Huyễn Nhu Lam là người đa phần ôn nhu, tính tình hiền lành. Người còn lại là Nhị công tử Huyễn Bạch Cửu. Nếu nói dễ gần thì Đại công tử nắm chắc phần hơn, nhưng nói lạnh lùng khó gần thì đích thị chính là Nhị công tử.
“A Cửu, chuyện của Thiên Tử Hoa không chỉ đơn giản như vậy”, thở dài một hơi, Nhu Lam lại phe phẩy tay quạt.
Bạch Cửu nghe vậy cũng không nói gì thêm. Đôi mắt đảo hướng qua cây cổ thụ kia, ngắm nghía một hồi. Hiện tại tâm y đang dao động, không phải vì vẻ đẹp diễm lệ của trấn này, mà là vì Thiên Tử Hoa. Không quen không thân, nhưng cớ sao dấy lên trong lòng y lại là một cỗ khí quen thuộc đến lạ lùng.
Nhu Lam nói: “Chuyện của gia tộc Thiên Tử Hoa trước giờ thập phần không rõ. Huống chi đã qua năm ngàn năm, tộc đã diệt rồi, qua miệng đời nhân gian tất nhiên đa phần đều sẽ biến đổi. Ta biết đệ muốn tìm hiểu, nhưng chuyện như vậy, đời đời như vậy, đến sách cũng không nói rõ, ta cũng không thể giải thích cho đệ được.”
Nói vậy cũng đúng thôi, qua nhiều đời như vậy rồi, đều bị biến tấu rất nhiều thành ra thứ 'truyền thuyết' kia. Cũng chẳng còn ai nhớ rõ sự việc bị diệt môn của Thiên Tử Hoa là như nào, kể cả lí do thì cũng chẳng ai biết. Chỉ biết qua miệng kẻ này truyền tai kẻ kia, một lần lại một lần, thay đổi chút tình tiết rồi cuối cùng thành câu truyện truyền thuyết thật giả không ai hay.
Một trận gió lớn nổi lên, từng 'giọt mưa anh đào' trút xuống rồi lại bay lên thật cao, nhẹ nhàng mà cuốn theo làn gió bay lả lướt khắp nơi.
Tiếng chuông gió kêu leng keng bắt tai, một vài cánh hoa anh đào rơi về phía hai vị công tử kia. Bạch Cửu tùy tay hứng lấy một cánh hoa, xoa nhẹ lên đó.
Đôi mắt nhìn xuống cánh hoa, lông mi trắng dài hơi rung động, đột nhiên Bạch Cửu nhìn xuống phía bên dưới tửu lầu. Một thân mặc hắc y đang đứng trước tửu lầu nhưng cách xa một đoạn. Cộng thêm chiếc ô màu trắng tinh kia, giữa một biển người y phục bình thường tất nhiên sẽ chú ý đến thần sắc thoát tục đứng giữa.
Ma lực!?
Một nguồn ma lực tuy nhỏ nhưng với người tu tiên như Bạch Cửu, tất nhiên sẽ phát hiện ra trong chớp nhoáng.
Bỗng người kia cử động, trong tay hắn cầm một bông hoa trắng, là Cẩm tú cầu. Hắn hơi cúi đầu xuống, môi chạm nhẹ lên đoá hoa trắng tinh, sau đó lại đẩy khuôn mặt lên. Chiếc ô đã che đi gần nửa khuôn mặt, nhưng Bạch Cửu biết rõ, hắn là đang nhìn lên mình.
Rồi hắn mở miệng ra, nói chữ tượng hình. Bạch Cửu đọc theo hắn, đột nhiên kinh ngạc mà cứng ngươi.
Hắn nói, hắn nói..
Ta - Yêu - Ngươi
Yêu!?
Đến lúc định thần lại, người cũng đã chẳng còn ở đó. Cứ như là một khắc liền biến mất không dấu vết vậy. Thoắt ẩn thoắt hiện như ma với quỷ, khiến cho y tưởng chừng như mình gặp ảo giác nhất thời.
“A Cửu, đệ sao vậy?”, Nhu Lam hơi nghiêng đầu nhìn y.
“Vừa nãy đệ cảm nhận được ma lực, quay qua nhất thời biến mất rồi.”
“Ma lực? Kết giới phòng hộ của Huyễn Lệ Chi ta rất cao mà. Ngoài người thường với tu tiên, yêu ma đâu thể xâm phạm?”, Nhu Lam hơi khó hiểu mà nhìn.
Bạch Cửu ngây người, tu vi của sư huynh phải cao hơn y, vậy mà lại không phát hiện ra chút xíu ma lực ấy sao? Có lẽ nào người vừa nãy là ảo giác của y, hay người này chỉ cho một mình y nhìn thấy?
Thấy Bạch Cửu không trả lời, Nhu Lam cũng lấy làm lạ. Hai người ngồi nhìn nhau, mắt chạm mắt.
“Đệ muốn đi tìm hiểu”, đột nhiên Bạch Cửu lên tiếng làm sư huynh của y hơi giật mình.
“Được, như vậy cũng tốt, đệ cũng nên thường xuyên gặp gỡ với nhiều người hơn”, tay phe phẩy quạt tiếp, Nhu Lam cười nhẹ mà nhìn y.
Ánh trăng trên trời vẫn toả ra luồng sáng dịu nhẹ. Từng sợi tóc trắng được ánh sáng đó chiếu lên như đang toả sáng óng ánh ánh bạc.
Nhu Lam lại uống một ngụm trà, tựa như nhớ ra cái gì, nói: “Đúng rồi, đệ hãy mang theo Tiểu Chu đi, dù sao hai đứa cũng hay đi chung với nhau, có gì Tiểu Chu sẽ giúp đệ.”
Nghe đến đây, Bạch Cửu mới nhớ ra, không biết là Tiểu Chu lại chạy lung tung đi đâu rồi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.