Lạc Thiên Chi Lệ

Chương 14: Tình Hương Ly

Lous

27/03/2024

Bạch Cửu nhìn bóng lưng Lương Vũ cùng Trịnh Quân dần nhỏ lại rồi biến mất sau hàng cây, hạ mắt xuống không biết suy nghĩ cái gì. Bỗng cổ tay bị ai đó nắm lấy kéo đi khiến y hơi giật mình.

Mái tóc đỏ thẫm nổi bật theo hướng đi của Tiểu Chu mà lay động. Bạch Cửu nhìn mà có chút thất thần, cứ vậy để hắn kéo đi. Y không biết cảm giác quen thuộc trong lòng đến từ đâu nữa, nhưng cứ mỗi lần đi sau Tiểu Chu là cảm giác đó luôn luôn trỗi dậy, đánh động vào tâm can y.

Lực đạo trên tay Tiểu Chu không nặng, cho đến khi vào phòng rồi hắn mới bỏ tay ra mà quay lại nhìn y. Bạch Cửu nhìn hắn, đôi mắt phượng cùng hàng lông mi dài khẽ động, y không biết Tiểu Chu muốn làm gì, bị đôi mắt xanh sâu thẳm của hắn nhìn chăm chú khiến y có chút chột dạ.

Tiểu Chu lại không nói gì, hắn giữ tay y, nâng lên cao một chút, đầu cúi thấp xuống một chút, vừa vặn để tay y lên trên đầu mình. Hai cái tai sói dường như vui vẻ bèn động liền mấy cái.

Bạch Cửu:...

Tiểu Chu đang làm nũng!? Vậy mà hắn thật sự đòi y vuốt ve kìa!

“Đệ đó, kéo ta lên trên đây chỉ để đòi xoa đầu thôi sao?”

Tiểu Chu trầm ngâm một lát, khẽ gật đầu, lại lắc đầu. Bạch Cửu không hiểu hắn muốn biểu hiện cái gì nữa liền thở dài, hạ tay xuống không buồn xoa đầu nữa, xoay người ra phía giường mà ngồi xuống. Rõ ràng lúc còn ở dạng thú tâm tư Tiểu Chu y đều đoán được hết, vậy mà bây giờ biến thành người rồi thì lại khó hiểu như vậy.

Tiểu Chu mím môi, hắn đi tới trước mặt y, đoạn quỳ gối xuống, giọng nói phát ra có chút nhẹ: “Ta kì thực.. muốn huynh xoa đầu.”

Bạch Cửu nhìn hắn có chút buồn cười, tuy không đoán được tâm tư Tiểu Chu nữa nhưng y vẫn có thể bắt hắn nói ra suy nghĩ trong lòng. Y giả bộ quay mặt đi không nhìn nữa, để xem hắn làm cái gì.

Đột nhiên bên eo bị một cánh tay ôm lấy, trên đùi cảm thấy có gì đó nặng đè lên, Bạch Cửu mới quay lại nhìn xuống. Chỉ thấy Tiểu Chu cúi đầu gác lên đùi y, tay kia khẽ giữ tay y đặt lên bên má hắn.

“Ta thật sự muốn huynh xoa đầu mà, có được không?”

!!!

Từ góc độ mà Bạch Cửu nhìn thấy, Tiểu Chu ngước đôi mắt xanh thẳm nhìn y, môi hắn mím lại, là bộ dạng mong muốn nhưng không có được nên sinh ra uất ức. Xúc cảm từ bên má hắn truyền đến tay Bạch Cửu làm y có chút rối bời.

Đây đích thị là làm nũng rồi! Y đột nhiên nhớ tới lúc Tiểu Chu mới hoá người, lúc đó hắn còn giữ nét tà khí trên gương mặt làm y cảm thấy không được tự nhiên, vậy mà mới qua vài ngày thôi đã có bộ dạng dính người như này!

Bạch Cửu thu hồi suy nghĩ của mình lại, thầm mỉm cười trong lòng, y không biết mình làm gì mà có thể khiến Tiểu Chu dính người như vậy, nhưng hắn như vậy quả thực rất có lợi cho y nha, được thoải mái vuốt ve hắn rồi đó!

Đoạn Bạch Cửu đưa tay lên xoa đầu hắn, hai cái tai mới nãy còn xụ xuống, bây giờ được y xoa đầu như tiếp thêm năng lượng lập tức tràn trề sức sống trở lại, thậm chí cái đuôi của hắn còn vui vẻ mà vẫy liên tục.

Do mải xoa đầu Tiểu Chu nên Bạch Cửu không để ý đến cái tay của hắn đang vòng qua eo mình ôm lấy. Tiểu Chu đạt được ý muốn, mỉm cười nhìn y. Quả thực vừa nãy hắn ngửi thấy trên cổ tay Bạch Cửu có mùi của kẻ khác, nhất thời rất khó chịu mới bày ra vẻ này để dụ y xoa đầu hắn một chút. Giờ xem xem, mùi lạ đã biến mất rồi, hắn lập tức vui vẻ tựa như một con sói giữ vững được lãnh thổ của mình vậy.



Xoa đầu Tiểu Chu được một lúc, Bạch Cửu mới nhớ ra mình định làm cái gì, ngón tay thon dài chọt chọt trán Tiểu Chu, đẩy đầu hắn ra: “Được rồi, chuyện oán linh bây giờ quan trọng hơn, đệ có đòi nữa ta cũng không xoa đâu.”

Tiểu Chu gật đầu, ngoan ngoãn thả tay ra khỏi eo y, đứng một bên mà nhìn y chăm chú. Bạch Cửu thấy hắn ngoan như vậy, rất muốn vuốt ve hắn thêm một chút nữa nhưng rất nhanh đã kìm lại.

Chuyện của giếng ma nữ Bạch Cửu không biết thực hư ra sao, có điều tiểu cô nương mới nãy y cảm nhận được nàng ta không hề nói dối. Lát sau bèn sai người đi gọi tiểu cô nương đó lên.

Rất nhanh trong phòng đã xuất hiện thêm một người. Tiểu cô nương lúc mới vào còn thất thần nhìn y một lúc, lát sau mới nhận ra y là vị ca ca tốt bụng sáng nay.

“Muội tên là Tam Nhi, huynh gọi muội lên đây phải chăng muốn hỏi chuyện gì sao ạ?”

Tam Nhi là một tiểu cô nương mạnh mẽ, Bạch Cửu đoán được qua lời nói của nàng, một bên rất tán thưởng, cũng không vội hỏi về chuyện giếng ma nữ, nói: “Quả thực là có chuyện muốn hỏi, Tam Nhi muội có thể kể cho ta nghe muội sống ở đây từ khi nào không?”

Tam Nhi nghe y hỏi vậy cũng không giấu giếm, bởi nàng biết y là người tốt: “Muội đến thôn trấn này vào ba năm trước, muội không có cha mẹ, cũng không có người thân, ông chủ của khách điếm này thấy muội tội nghiệp nên mới nhặt về, để muội làm phục vụ ở đây.”

Nghe Tam Nhi kể rồi Bạch Cửu mới biết, hoá ra trước đây thôn trấn này từng rất đông đúc. Khách điếm này làm ăn rất đắt khách, còn trùng hợp ở cạnh tuyến đường trải dài từ Huyễn Lệ Chi đến Ngạn Thanh Thành nên hầu hết khách khứa đều thuộc dạng có địa vị và quyền thế. Hơn nữa khách điếm này còn có một mỹ nhân tên là Hương Ly, sắc đẹp tuy không thuộc hạng khuynh nước khuynh thành nhưng vẫn đủ để làm chấn động lòng người.

Tam Nhi lúc mới vào khách điếm làm việc thì trùng hợp quen biết Hương Ly. Nàng ấy đẹp người đẹp nết, tính tình ôn hoà chưa bao giờ để người khác thất vọng. Nàng cùng Tam Nhi không quen mà thân, sau đó liền kết nghĩa làm tỷ muội.

Tuy Hương Ly là kỹ nữ, nhưng nàng chỉ bán nghệ không bán thân, luôn giữ mình trong sạch. Những kẻ có địa vị từng lưu lại nơi đây có người muốn chuộc nàng về làm vợ nhưng đều bị nàng từ chối hết.

Tam Nhi rất ngưỡng mộ Hương Ly, nhân lúc đêm muộn rảnh rỗi chạy đến chỗ nàng ta hỏi chuyện: “Hương tỷ tỷ, muội thấy nhiều người muốn lấy tỷ như vậy, tại sao tỷ lại không chấp nhận?”

Trên chiếc bàn gỗ là một khay đựng vàng bạc trang sức, dưới ánh nến toả ra kim quang lấp lánh hấp dẫn người nhìn. Hương Ly nhìn Tam Nhi, nàng chỉ mỉm cười rồi lắc đầu, giọng nói hết mức dịu dàng: “Nếu ta đi rồi thì Tam Nhi muội biết nói chuyện với ai đây? Khách điếm này chỉ có ta và muội là nữ nhân, chỉ biết nương tựa vào nhau mà sống, sao ta có thể bỏ muội đi được?”

Nghe Hương Ly nói vậy khiến Tam Nhi rất vui, liền sà vào lòng nàng ôm lấy. Kể từ khi biết Hương Ly, Tam Nhi chưa bao giờ phải chịu cảnh cô đơn buồn chán cả, lúc nào cũng có người bầu bạn cùng trò chuyện.

Tam Nhi được Hương Ly ôm lấy, hỏi nàng: “Nếu như sau này tỷ thật sự lấy chồng, muội sẽ rất vui, nhưng tỷ có thể đừng quên muội được không?”

Hương Ly chỉ mỉm cười, nàng lấy một chiếc lắc tay từ trong khay đựng trang sức, dúi vào trong tay Tam Nhi, lại chọt má Tam Nhi một cái: “Muội đó, đứa nhóc tinh nghịch chạy đi đâu chạy luôn vào trong tâm trí ta rồi, làm sao ta có thể quên muội được chứ. Hơn nữa ta vẫn còn trẻ, lấy chồng là lấy chồng thế nào cơ chứ?”

Tam Nhi cười hì hì, dụi đầu vào lòng nàng mà ôm chặt lấy. Bởi Tam Nhi biết, cho đến cuối cùng nàng vẫn chính là người thân duy nhất của mình.

Bạch Cửu nghe đến đây, trong lòng cũng có nhiều suy nghĩ, Hương Ly ăn ở hiền lành, làm sao lại dính đến chuyện giếng ma nữ cho được. Mà nếu thực sự có liên quan đến giếng ma nữ, cũng không chắc đã là oán linh đêm hôm trước, bởi tính tình cùng cách ăn nói của hai người là hoàn toàn khác nhau.

“Vậy Hương Ly tỷ của muội rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sáng nay ta có nghe mấy lời đồn đại, đều không phải dạng tốt đẹp gì.”

Y cứ nghĩ nhắc đến Hương Ly sẽ làm Tam Nhi buồn bực thậm chí là tức giận, nhưng Tam Nhi chỉ hơi cúi đầu xuống, mím môi nhìn mặt bàn. Lát sau mới ngước mắt lên nhìn y.



“Muội không muốn nói dối với huynh, nhưng nếu huynh nghe rồi lại không tin tưởng muội thì muội không còn cách nào khác”, Tam Nhi nhìn thẳng vào mắt Bạch Cửu, y có thể thấy được chút buồn trong đó, hơn hết lại là vẻ cương quyết mạnh mẽ.

Một tiểu cô nương như Tam Nhi đã trải những gì để đến mức lấy sự mạnh mẽ ấy che chắn cho tất cả nỗi buồn bên trong?

Bạch Cửu dường như đã hiểu được, có lẽ câu chuyện mà Tam Nhi kể ra đối với những kẻ ở đây đều không đáng để vào mắt, thậm chí còn cho rằng Tam Nhi nói dối.

“Ta tin muội”, có lẽ đây mới chính là câu trả lời mà Tam Nhi mong muốn.

Tam Nhi gật nhẹ đầu, không ngần ngại kể hết những chuyện đã xảy ra ở trong thôn trấn này.

Sau đó hai năm, vào một mùa xuân ấm áp, Hương Ly gặp được người mà cho dù đến cuối đời nàng vẫn không quên được. Người nọ họ Trương, tên một chữ Kiệt, là một thương nhân trẻ tuổi mới chuyển đến thôn trấn này. Mới đầu Tam Nhi không mấy ấn tượng về người này, hắn có thân hình mảnh khảnh tựa như thư sinh, trên mặt lại có đôi mắt cáo sắc sảo khiến vẻ đẹp của hắn có chút hơn người khác.

Hương Ly gặp Trương Kiệt dưới cây hoa tử đằng, vừa nhìn một cái liền biết là yêu. Tam Nhi thấy Hương Ly thầm thương trộm nhớ Trương Kiệt, cũng là lần đầu thấy nàng theo đuổi người khác. Tuy Tam Nhi thấy mừng cho Hương Ly nhưng vẫn có cảnh giác với Trương Kiệt, cũng có lần hỏi nàng về hắn, nàng chỉ bảo đó là yêu. Tam Nhi không biết yêu là gì, Hương Ly nói như nào thì Tam Nhi liền nghe như thế.

Dần dà sau đó vài tháng, lần đầu tiên có một bức thư mà Trương Kiệt gửi cho Hương Ly. Tam Nhi vẫn được Hương Ly ưu ái, biết được nội dung trong bức thư đó. Trương Kiệt nói hắn muốn gặp mặt Hương Ly để nói chuyện. Khỏi nói cũng biết Hương Ly vui mừng đến nhường nào.

“Hương tỷ tỷ, ta thấy hôm nay tỷ đặc biệt xinh đẹp nha!”, Tam Nhi đứng cạnh chiếc gương đồng, vui vẻ nhìn người trước mặt.

Hương Ly hôm nay mặc một bộ y phục hồng nhẹ, điểm thêm cuối chân váy là vài cánh hoa tử đằng. Gương mặt ôn hoà chỉ tô thêm chút son phấn, tuy không nhiều nhưng cũng đủ để tôn lên vẻ đẹp của nàng.

“Đứa nhỏ này thật biết nịnh người khác. Tam Nhi ngoan ngoãn ở khách điếm, ta về rồi sẽ mua kẹo đường cho muội nha.”

Sau buổi hẹn gặp mặt ngày hôm đó, Hương Ly dường như càng say đắm Trương Kiệt. Nàng nói với Tam Nhi rằng Trương Kiệt đã nói rất thích nàng, còn đặc biệt tặng rất nhiều đồ cho Hương Ly nữa. Tam Nhi ở cạnh nàng còn được nàng cho rất nhiều, huống chi nàng còn được Trương Kiệt quý mến như thế. Hương Ly nói Trương Kiệt là người tốt, Tam Nhi biết sớm muộn gì Hương Ly cũng sẽ đi lấy chồng nên rất mừng cho nàng.

Bẵng đến một hôm, Hương Ly trở về không phải là vẻ vui sướng thường ngày mà trên gương mặt xinh đẹp ấy đã xuất hiện thêm hai dòng lệ. Nàng nhốt mình trong phòng một ngày trời, khó khăn lắm Tam Nhi mới bắt chuyện được, mới biết thì ra Trương Kiệt đã có vị hôn thê. Hắn nói vị hôn thê đó hắn bắt buộc phải lấy, nhưng hắn chỉ yêu mỗi một mình Hương Ly, vẫn có thể lấy nàng về làm thiếp.

Nhưng đời người con gái đâu muốn kiếp chung chồng. Hương Ly không gặp mặt hắn mấy hôm mà đã tiều tụy đi rất nhiều. Tam Nhi ở một bên chăm sóc cho Hương Ly, cũng rất nhiều lần thấy nàng thất thần, không còn vẻ cười đùa như trước nữa.

Cho đến một lần, Tam Nhi cùng Hương Ly đi mua đồ chuẩn bị cho Trung Thu, vô tình bắt gặp Trương Kiệt cùng một nữ nhân khác thân mật ôm hôn nhau trên chiếc cầu. Khung cảnh lãng mạn như thế, đáng lẽ ra nên dành cho Hương Ly. Tam Nhi sau đó liền chứng kiến lần đầu Hương Ly thực sự tức giận, cũng chứng kiến Trương Kiệt không nói lời nào ôm eo người kia đi mất, bỏ lại Hương Ly đơn bóng đứng trên chiếc cầu hoa.

Tam Nhi không hiểu, yêu là gì, thương là gì? Đến mức khiến cho một người ôn hoà nhã nhặn như Hương Ly phải đau khổ tức giận, bộc lộ hết mọi cảm xúc ra ngoài.

Sau đó là quãng thời gian khốn khổ nhất, Hương Ly vẫn giữ lý trí, có điều nàng cần một câu trả lời thoả đáng, đã từng rất nhiều lần tìm đến nhà Trương Kiệt nhưng hầu hết toàn bị đuổi về. Khiến một người như Hương Ly phải hạ cái tôi xuống để theo đuổi, khiến nàng phải thay đổi đến mức như này, Tam Nhi rất tức giận.

Kì thực Hương Ly không có làm cái gì quá đáng, nàng chỉ cầu một lần gặp mặt với Trương Kiệt, mong hắn cho nàng một lời giải thích rõ ràng. Cho đến lúc gặp được rồi, lại chỉ nhận được câu: “Nàng chỉ là kĩ nữ, không xứng với ta bằng nàng ấy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lạc Thiên Chi Lệ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook