Chương 23
Việt Nga
03/03/2023
–Anh nói đi….ai đã sai anh bày trò h ãm h iếp mợ cả? Đấy là danh dự của một đời người, chỉ một đêm mà đã bị anh làm cho hoen ố, mợ ấy có g ây t hù ch uốc o án với anh đâu mà anh á c vậy?
–Dạ cũng tại em đói quá cậu ơi! Nhà em có tới sáu cái tàu há mồm lại chẳng còn cái gì mà ăn…thời buổi khó khăn đang kỳ giáp hạt…xin cậu thương tình giơ cao đ ánh khẽ….
–Vì điều đó mà anh nỡ b án rẻ lương tâm, b án mình cho q uỷ à?
Tên Mão im lặng cúi đầu. Cậu ba nhìn một lượt ngôi nhà trống trước hụt sau không khác gì túp lều cũng thấy cám cảnh liền nói:
–Anh k hai ra kẻ nào đã th uê anh làm việc này, nói cho thật tôi sẽ tr ả cho anh một số t iền không phải để mua ba tạ thóc mà là năm tạ, anh hiểu không?
–Dạ….cậu…cậu nói thật? Cậu không giải em lên quan chứ?
–Nể tình anh thành khẩn kh ai b áo tôi sẽ không tr uy c ứu và th a cho nhưng anh phải đứng ra làm ch ứng việc này biết chưa?
Mụ Thản vợ thằng Mão nghe thấy bảo chồng mình ngủ với mợ cả thì ba máu sáu cơn gào ầm lên:
–Ố i g iời ơi là g iời! Thế hóa ra cái hôm quan quân tr uy đ uổi là ông vừa đi h ủ h óa với mợ cả về đấy ư? Sao hôm đó ông không chbết luôn đi còn mò về nhà làm gì nữa hử? Tôi có c ấm c ản hay b ỏ đói đâu mà ông dám t o g an làm chuyện ấy sau lưng tôi. Lại còn nói được hẳn ba tạ lúa nữa chứ? N hục đến thế là cùng, biết thế này thì kể cả c hết đ ói tôi cũng không thèm lúa của ông nhé. Hu…hu…
Thằng Mão ho ảng quá nói:
–Không phải như nhà nghĩ đâu, tôi chỉ chụp th uốc m ê cho mợ cả sau đó bế mợ ra nhà củi rồi lột đồ mợ ấy ra để tạo hi ện trư ờng gi ả thôi. Tôi thề với mình tôi mà làm chuyện ấy với mợ cả thì trời sai Thiên Lôi v ật ch ết tôi. Tôi thề!
Mụ nghe thấy thế thì đưa tay lên chùi nước mắt hỏi:
–Có thật không hay lão nói dối tôi? Tại lão chê tôi già, tôi xấu chứ gì? Hu….hu…đúng thế mà….mọi lần lão toàn bảo cái cái oản bụt của tôi sệ như quả mướp….rồi còn bảo lấy cái quang treo lên đó thôi….hu…hu…là do tôi n gu…tôi d ại mới bị lão đánh lừa…huhu…
–Tôi nói thật mà, nghĩ đến phận đàn bà nên tôi đâu có dám làm h oen ố mợ ấy. Tôi không nói dối mình đâu. Em nói thật đấy cậu ba, xin cậu tin em….
Im lặng một lúc, con mụ Thản lại tru tréo lên:
–Ai biết m a ăn cỗ lúc nào, vì chẳng ai bắ t được ông nên lúc ông h ành s ự cũng chẳng ai biết. Người đẹp như mợ ấy mà ông lại t ha à? Huhu!
Cậu ba lúc này mới vãn hồi:
–Chị kia im đi được không? Còn anh Mão, anh nói cho tôi biết xem kẻ đã t huê anh là ai nào?
Thằng Mão liền ghé tai cậu ba nói nhỏ, nghe nó nói xong cậu ba tím mặt lại. Thằng Mão sợ cậu đổi ý thì hoang mang nói:
–Dạ cậu có bảo vệ được em không? Em chỉ sợ đến lúc đó họ cho người g iết em mất.
–Anh yên tâm, tôi đã b ảo l ãnh thì không kẻ nào dám động vào một sợi lông chân của anh đâu. Thôi tôi về đã, tối nay sẽ cho người đến gọi, anh nhớ phải đến nghe chưa? Đừng có bày đặt t rốn mà t ội càng thêm nặng đấy.
–Dạ em không dám ạ, có cậu ba đứng ra bảo vệ thì em yên tâm rồi.
Buổi tối hôm đó sau khi cả nhà ăn uống xong xuôi, mọi người đều mong ngóng xem lát nữa số phận mợ cả sẽ như thế nào, con Tâm thì hí hửng lắm, nó cứ hết ra đứng lại ngồi, mặc cho con khóc. Cậu cả thấy vậy liền nói:
–Cô có vào cho con bú không hả? Định để nó khát sữa c hết đói ra hay sao? Nên nhớ nhiệm vụ chính của cô là chăm sóc con tôi cho tốt không thì liệu đường mà tếch cho sớm nhé.
–Ôi em nào dám cậu, em chỉ đang ngóng xem cái vụ mợ cả thế nào thôi.
–Đó không phải việc của cô, tí nữa khắc biết.
–Dạ lát ông bà phân xử cậu nhớ gọi em nha cậu.
Cậu cả không nói gì chỉ nguýt dài một cái rồi chắp tay sau đít bỏ đi. Trong nhà kho con hầu đã mang cơm vào từ nãy mà mợ cả vẫn không tài nào nuốt được. Miệng mợ đắng chát, giờ vẫn chưa thấy dấu hiệu gì cho thấy cậu ba đã lần ra tung tích kẻ h ại mợ hôm trước. Kiểu này thì mợ c hết chắc rồi, nước mắt mợ lại rơi chứa chan, có tiếng mợ ba ngoài cửa:
–Chị cả, chị ăn cơm chưa? Ăn đi còn lấy sức chị, đừng có nhịn mà ốm ra đấy, nghe em cứ ăn uống bình thường chuyện đâu khắc có đó. Cây ngay sợ gì c hết đứng ạ.
Bà vú đi ngang qua thấy mợ ba nói vậy thì nhếch mép nói vọng vào trong:
–Xem ra nhà này sắp đổi chủ rồi nhỉ? Đúng là khôn ngoan chả lại với giời.
Mợ ba nghe vú Tám nói xỏ xiên vậy thì g hét lắm, mợ chẳng khách khí gì mà phang luôn:
–Xem ra vú vẫn tính nào tật ấy nhỉ? Tôi nhìn thấy cặp mông của vú vẫn còn mẩy lắm, cái này phải đ ánh cho vài chục r oi may ra nó mới teo đi được.
–Mợ…mợ nói thế mà nghe được à?
–Sao không nghe được? Vú thấy ngứa tai thì bịt lại đi, có ai bắt vú phải nghe đâu.
–Còn thân mợ nữa đấy, ốc chưa lo nổi mình ốc mà đòi làm cọc cho rêu.
–Thân tôi làm sao tự tôi biết không mượn vú lo nhé, vú hãy làm tốt bổn phận người hầu của mình đi. Dạo này vú hơi bị lộng ngôn rồi đấy, cẩn thận cái mồm của vú!
Vú Tám hậm hực bước đi, cứ nhìn thấy mợ ba ở đâu là vú lại g hét cay g hét đắng r ủa thầm “Mới có tí tuổi ranh mà muốn làm mẹ thiên hạ, cứ đợi đây sẽ có ngày tao v ặn c ổ mày ra chấm muối mới hả. B ố t ổ c on r anh!”. Có lẽ cái nhà này chỉ có mỗi mợ ba là dám đấu lại vú và ăn miếng trả miếng với vú thôi, còn ai cũng phải kiêng dè vì hầu như mọi người đều biết tuy vú là phận con hầu nhưng vẫn cao hơn đám kia một bậc vì vú là cánh tay phải đắc lực của bà cả mà. Ấy thế mà cái con nặc nô đấy nó lại không coi vú ra gì, thế có đ iên không cơ chứ?
Một lúc sau tiếng bà cả vang lên kinh động cả gia phủ:
–Thằng Hám đâu, lôi mợ cả lên nhà lớn cho bà.
Tiếng bà cả vừa cất lên thì mọi người cũng biết hồi cáo chung của mợ cả đã đến. Con Nhài nói với con Côi:
–Phen này thì mợ cả toi đời rồi, ai bảo ăn vụng không biết chùi mép, mợ ấy d ại quá.
Con Côi cũng thì thầm:
–Không biết cái th ằng b ỏ m ẹ ấy là thằng nào mà nó to gan thế nhỉ? Phải công nhận nó cũng nhanh thật, qua mặt được tất cả đám lính canh thì kể cũng tài.
Con Hảo đi ngang qua nói:
–Tao chả tin mợ cả làm ra mấy cái trò ấy đâu, nhất định là có người bày trận h ại mợ ấy.
–Sự thật sờ sờ ra đây thì ai bày trò ra được? Tao thấy chuyện này xảy ra chỉ mỗi con Tâm là sướng thôi, biết đâu sau vụ này nó lại được thay chân mợ cả nhỉ?
Con Côi liền gật gù và quay lại nắm lấy tay con Hảo nói:
–Con Tâm mà thành mợ cả thì người nó t rả th ù đầu tiên là mày đấy, ai bảo bữa trước mày đ ánh nó?
— Tao chả sợ, tao chỉ làm theo lệnh cậu ba thôi. Mình không sai thì bố nó cũng chả làm gì được mình.
Thế rồi mợ cả cũng được dẫn lên nhà lớn. Ngồi trên chiếc trường kỳ khảm xà cừ, ông Chánh rung đùi nói:
–Sự việc đã ba năm rõ mười rồi, đến thằng ba cũng chả tìm ra chứng cứ thì chị cả liệu đường mà ôm khăn gói về nơi sản xuất nhé. Nhà tôi bao đời gia phong, không có thứ con dâu đi tằng tịu cắm sừng chồng, thật chẳng còn ra cái thể thống gì sất. Bắt đầu đi bà cả!
Ông hất hàm bảo bà, bà cả uy nghiêm quét một đường khắp mặt mọi người với vẻ dương dương tự đắc. Nhìn bà ra dáng bà lớn lắm, cầm cái roi mây thần thánh trên tay, bà chỉ thằng vào mặt mợ cả q uát to:
–Chị còn gì để nói không? Muốn sống khai thật đi, chị đã b ôi t ro t rát tr ấu vào mặt cái nhà họ Đường này bao lâu rồi? Nói!
–Dạ con chưa bao giờ làm chuyện b ại h oại để ảnh hưởng tới gia phong cuả nhà họ Đường, xin cha mẹ hãy tin con.
–Nói l áo! Đến giờ mà chị vẫn còn lộng ngôn à? Giờ chị phải chịu phạt 50 r oi và rời khỏi nhà họ Đường ngay sau đó. Chị đã sẵn sàng chưa?
–Tại sao mẹ lại b ắt con phải nhận những việc mình không làm chứ? Con không cam tâm. Hu….hu!
–C âm m ồm! Giờ thì kể cả Thiên Lôi ở đây cũng không gàn được tôi. Nằm xuống đó mau lên!
Bà cả tức khí giơ r oi lên định vụt vào người mợ cả thì lại nghe một giọng trầm ấm vang lên:
–Xin mẹ hãy dừng tay!
Cái gì? Bà có nghe lầm không vậy? Sao cứ hết lần này đến lần khác đều là nó cản mũi vậy? Lại là thằng ba Tuân, thằng này đúng là ăn gan hùm mà, để xem nó muốn làm gì đây? Bà tin một chứ đến mười cậu ba cũng chẳng thể một tay mà c ứu cả thiên hạ được, huống chi việc làm bẩn thỉu của mợ cả lại sờ sờ ra đó, nhân chứng vật chứng rõ như ban ngày thử hỏi cậu có thể làm gì được chứ?
–Ba Tuân, con muốn làm gì vậy?
–Dạ mẹ hãy khoan trách tội chị cả vì việc này vẫn còn nhiều điều khuất tất.
–Đã ba ngày trôi qua mà anh chưa tìm ra manh mối nay lại khơi khơi nói vậy thì ai tin đây?
Trái với suy nghĩ của mọi người, cậu ba vẫn điềm nhiên nói:
–Con đã đ iều tr a và có đủ chứng cứ mới nói chứ mẹ. Giờ xin phép ba mẹ cho con x ử vụ này được không? Nếu con làm sai thì ba mẹ cứ việc c hặt đ ầu con đi!
Ông Chánh nhìn đứa con trai mà mình yêu quý tò mò đáp:
–Cha đồng ý, con làm đi! Hy vọng con nói được làm được!
Cậu ba liền dõng dạc nói:
–Con khẳng định chị cả bị oan, đã có kẻ ng ụy t ạo th uê người b êu x ấu chị ấy.
Cậu ba nói đến đây thì không ai bảo ai đều tròn mắt nhìn cậu ngạc nhiên không thể tin được. Cậu nói thế là có ý gì? Không để cho mọi người thắc mắc lâu, cậu ba liền hướng mắt ra ngoài cửa nói với thằng Tuất:
–G iải người vào!
–Dạ cậu ba!
Tức thì thằng Tuất chạy ào ra ngoài, lát sau nó kéo theo một người đi vào. Vừa vào đến nơi gã này phủ phục xuống chân ông Chánh vái lấy vái để nói:
–Con ngàn lần xin ông Chánh th a tội….con trót dạ i….con đáng ch ết….
Ông Chánh cũng á khẩu, mãi sau mới thốt được một câu:
–Sao lại là mày? Nói!…
–Dạ cũng tại em đói quá cậu ơi! Nhà em có tới sáu cái tàu há mồm lại chẳng còn cái gì mà ăn…thời buổi khó khăn đang kỳ giáp hạt…xin cậu thương tình giơ cao đ ánh khẽ….
–Vì điều đó mà anh nỡ b án rẻ lương tâm, b án mình cho q uỷ à?
Tên Mão im lặng cúi đầu. Cậu ba nhìn một lượt ngôi nhà trống trước hụt sau không khác gì túp lều cũng thấy cám cảnh liền nói:
–Anh k hai ra kẻ nào đã th uê anh làm việc này, nói cho thật tôi sẽ tr ả cho anh một số t iền không phải để mua ba tạ thóc mà là năm tạ, anh hiểu không?
–Dạ….cậu…cậu nói thật? Cậu không giải em lên quan chứ?
–Nể tình anh thành khẩn kh ai b áo tôi sẽ không tr uy c ứu và th a cho nhưng anh phải đứng ra làm ch ứng việc này biết chưa?
Mụ Thản vợ thằng Mão nghe thấy bảo chồng mình ngủ với mợ cả thì ba máu sáu cơn gào ầm lên:
–Ố i g iời ơi là g iời! Thế hóa ra cái hôm quan quân tr uy đ uổi là ông vừa đi h ủ h óa với mợ cả về đấy ư? Sao hôm đó ông không chbết luôn đi còn mò về nhà làm gì nữa hử? Tôi có c ấm c ản hay b ỏ đói đâu mà ông dám t o g an làm chuyện ấy sau lưng tôi. Lại còn nói được hẳn ba tạ lúa nữa chứ? N hục đến thế là cùng, biết thế này thì kể cả c hết đ ói tôi cũng không thèm lúa của ông nhé. Hu…hu…
Thằng Mão ho ảng quá nói:
–Không phải như nhà nghĩ đâu, tôi chỉ chụp th uốc m ê cho mợ cả sau đó bế mợ ra nhà củi rồi lột đồ mợ ấy ra để tạo hi ện trư ờng gi ả thôi. Tôi thề với mình tôi mà làm chuyện ấy với mợ cả thì trời sai Thiên Lôi v ật ch ết tôi. Tôi thề!
Mụ nghe thấy thế thì đưa tay lên chùi nước mắt hỏi:
–Có thật không hay lão nói dối tôi? Tại lão chê tôi già, tôi xấu chứ gì? Hu….hu…đúng thế mà….mọi lần lão toàn bảo cái cái oản bụt của tôi sệ như quả mướp….rồi còn bảo lấy cái quang treo lên đó thôi….hu…hu…là do tôi n gu…tôi d ại mới bị lão đánh lừa…huhu…
–Tôi nói thật mà, nghĩ đến phận đàn bà nên tôi đâu có dám làm h oen ố mợ ấy. Tôi không nói dối mình đâu. Em nói thật đấy cậu ba, xin cậu tin em….
Im lặng một lúc, con mụ Thản lại tru tréo lên:
–Ai biết m a ăn cỗ lúc nào, vì chẳng ai bắ t được ông nên lúc ông h ành s ự cũng chẳng ai biết. Người đẹp như mợ ấy mà ông lại t ha à? Huhu!
Cậu ba lúc này mới vãn hồi:
–Chị kia im đi được không? Còn anh Mão, anh nói cho tôi biết xem kẻ đã t huê anh là ai nào?
Thằng Mão liền ghé tai cậu ba nói nhỏ, nghe nó nói xong cậu ba tím mặt lại. Thằng Mão sợ cậu đổi ý thì hoang mang nói:
–Dạ cậu có bảo vệ được em không? Em chỉ sợ đến lúc đó họ cho người g iết em mất.
–Anh yên tâm, tôi đã b ảo l ãnh thì không kẻ nào dám động vào một sợi lông chân của anh đâu. Thôi tôi về đã, tối nay sẽ cho người đến gọi, anh nhớ phải đến nghe chưa? Đừng có bày đặt t rốn mà t ội càng thêm nặng đấy.
–Dạ em không dám ạ, có cậu ba đứng ra bảo vệ thì em yên tâm rồi.
Buổi tối hôm đó sau khi cả nhà ăn uống xong xuôi, mọi người đều mong ngóng xem lát nữa số phận mợ cả sẽ như thế nào, con Tâm thì hí hửng lắm, nó cứ hết ra đứng lại ngồi, mặc cho con khóc. Cậu cả thấy vậy liền nói:
–Cô có vào cho con bú không hả? Định để nó khát sữa c hết đói ra hay sao? Nên nhớ nhiệm vụ chính của cô là chăm sóc con tôi cho tốt không thì liệu đường mà tếch cho sớm nhé.
–Ôi em nào dám cậu, em chỉ đang ngóng xem cái vụ mợ cả thế nào thôi.
–Đó không phải việc của cô, tí nữa khắc biết.
–Dạ lát ông bà phân xử cậu nhớ gọi em nha cậu.
Cậu cả không nói gì chỉ nguýt dài một cái rồi chắp tay sau đít bỏ đi. Trong nhà kho con hầu đã mang cơm vào từ nãy mà mợ cả vẫn không tài nào nuốt được. Miệng mợ đắng chát, giờ vẫn chưa thấy dấu hiệu gì cho thấy cậu ba đã lần ra tung tích kẻ h ại mợ hôm trước. Kiểu này thì mợ c hết chắc rồi, nước mắt mợ lại rơi chứa chan, có tiếng mợ ba ngoài cửa:
–Chị cả, chị ăn cơm chưa? Ăn đi còn lấy sức chị, đừng có nhịn mà ốm ra đấy, nghe em cứ ăn uống bình thường chuyện đâu khắc có đó. Cây ngay sợ gì c hết đứng ạ.
Bà vú đi ngang qua thấy mợ ba nói vậy thì nhếch mép nói vọng vào trong:
–Xem ra nhà này sắp đổi chủ rồi nhỉ? Đúng là khôn ngoan chả lại với giời.
Mợ ba nghe vú Tám nói xỏ xiên vậy thì g hét lắm, mợ chẳng khách khí gì mà phang luôn:
–Xem ra vú vẫn tính nào tật ấy nhỉ? Tôi nhìn thấy cặp mông của vú vẫn còn mẩy lắm, cái này phải đ ánh cho vài chục r oi may ra nó mới teo đi được.
–Mợ…mợ nói thế mà nghe được à?
–Sao không nghe được? Vú thấy ngứa tai thì bịt lại đi, có ai bắt vú phải nghe đâu.
–Còn thân mợ nữa đấy, ốc chưa lo nổi mình ốc mà đòi làm cọc cho rêu.
–Thân tôi làm sao tự tôi biết không mượn vú lo nhé, vú hãy làm tốt bổn phận người hầu của mình đi. Dạo này vú hơi bị lộng ngôn rồi đấy, cẩn thận cái mồm của vú!
Vú Tám hậm hực bước đi, cứ nhìn thấy mợ ba ở đâu là vú lại g hét cay g hét đắng r ủa thầm “Mới có tí tuổi ranh mà muốn làm mẹ thiên hạ, cứ đợi đây sẽ có ngày tao v ặn c ổ mày ra chấm muối mới hả. B ố t ổ c on r anh!”. Có lẽ cái nhà này chỉ có mỗi mợ ba là dám đấu lại vú và ăn miếng trả miếng với vú thôi, còn ai cũng phải kiêng dè vì hầu như mọi người đều biết tuy vú là phận con hầu nhưng vẫn cao hơn đám kia một bậc vì vú là cánh tay phải đắc lực của bà cả mà. Ấy thế mà cái con nặc nô đấy nó lại không coi vú ra gì, thế có đ iên không cơ chứ?
Một lúc sau tiếng bà cả vang lên kinh động cả gia phủ:
–Thằng Hám đâu, lôi mợ cả lên nhà lớn cho bà.
Tiếng bà cả vừa cất lên thì mọi người cũng biết hồi cáo chung của mợ cả đã đến. Con Nhài nói với con Côi:
–Phen này thì mợ cả toi đời rồi, ai bảo ăn vụng không biết chùi mép, mợ ấy d ại quá.
Con Côi cũng thì thầm:
–Không biết cái th ằng b ỏ m ẹ ấy là thằng nào mà nó to gan thế nhỉ? Phải công nhận nó cũng nhanh thật, qua mặt được tất cả đám lính canh thì kể cũng tài.
Con Hảo đi ngang qua nói:
–Tao chả tin mợ cả làm ra mấy cái trò ấy đâu, nhất định là có người bày trận h ại mợ ấy.
–Sự thật sờ sờ ra đây thì ai bày trò ra được? Tao thấy chuyện này xảy ra chỉ mỗi con Tâm là sướng thôi, biết đâu sau vụ này nó lại được thay chân mợ cả nhỉ?
Con Côi liền gật gù và quay lại nắm lấy tay con Hảo nói:
–Con Tâm mà thành mợ cả thì người nó t rả th ù đầu tiên là mày đấy, ai bảo bữa trước mày đ ánh nó?
— Tao chả sợ, tao chỉ làm theo lệnh cậu ba thôi. Mình không sai thì bố nó cũng chả làm gì được mình.
Thế rồi mợ cả cũng được dẫn lên nhà lớn. Ngồi trên chiếc trường kỳ khảm xà cừ, ông Chánh rung đùi nói:
–Sự việc đã ba năm rõ mười rồi, đến thằng ba cũng chả tìm ra chứng cứ thì chị cả liệu đường mà ôm khăn gói về nơi sản xuất nhé. Nhà tôi bao đời gia phong, không có thứ con dâu đi tằng tịu cắm sừng chồng, thật chẳng còn ra cái thể thống gì sất. Bắt đầu đi bà cả!
Ông hất hàm bảo bà, bà cả uy nghiêm quét một đường khắp mặt mọi người với vẻ dương dương tự đắc. Nhìn bà ra dáng bà lớn lắm, cầm cái roi mây thần thánh trên tay, bà chỉ thằng vào mặt mợ cả q uát to:
–Chị còn gì để nói không? Muốn sống khai thật đi, chị đã b ôi t ro t rát tr ấu vào mặt cái nhà họ Đường này bao lâu rồi? Nói!
–Dạ con chưa bao giờ làm chuyện b ại h oại để ảnh hưởng tới gia phong cuả nhà họ Đường, xin cha mẹ hãy tin con.
–Nói l áo! Đến giờ mà chị vẫn còn lộng ngôn à? Giờ chị phải chịu phạt 50 r oi và rời khỏi nhà họ Đường ngay sau đó. Chị đã sẵn sàng chưa?
–Tại sao mẹ lại b ắt con phải nhận những việc mình không làm chứ? Con không cam tâm. Hu….hu!
–C âm m ồm! Giờ thì kể cả Thiên Lôi ở đây cũng không gàn được tôi. Nằm xuống đó mau lên!
Bà cả tức khí giơ r oi lên định vụt vào người mợ cả thì lại nghe một giọng trầm ấm vang lên:
–Xin mẹ hãy dừng tay!
Cái gì? Bà có nghe lầm không vậy? Sao cứ hết lần này đến lần khác đều là nó cản mũi vậy? Lại là thằng ba Tuân, thằng này đúng là ăn gan hùm mà, để xem nó muốn làm gì đây? Bà tin một chứ đến mười cậu ba cũng chẳng thể một tay mà c ứu cả thiên hạ được, huống chi việc làm bẩn thỉu của mợ cả lại sờ sờ ra đó, nhân chứng vật chứng rõ như ban ngày thử hỏi cậu có thể làm gì được chứ?
–Ba Tuân, con muốn làm gì vậy?
–Dạ mẹ hãy khoan trách tội chị cả vì việc này vẫn còn nhiều điều khuất tất.
–Đã ba ngày trôi qua mà anh chưa tìm ra manh mối nay lại khơi khơi nói vậy thì ai tin đây?
Trái với suy nghĩ của mọi người, cậu ba vẫn điềm nhiên nói:
–Con đã đ iều tr a và có đủ chứng cứ mới nói chứ mẹ. Giờ xin phép ba mẹ cho con x ử vụ này được không? Nếu con làm sai thì ba mẹ cứ việc c hặt đ ầu con đi!
Ông Chánh nhìn đứa con trai mà mình yêu quý tò mò đáp:
–Cha đồng ý, con làm đi! Hy vọng con nói được làm được!
Cậu ba liền dõng dạc nói:
–Con khẳng định chị cả bị oan, đã có kẻ ng ụy t ạo th uê người b êu x ấu chị ấy.
Cậu ba nói đến đây thì không ai bảo ai đều tròn mắt nhìn cậu ngạc nhiên không thể tin được. Cậu nói thế là có ý gì? Không để cho mọi người thắc mắc lâu, cậu ba liền hướng mắt ra ngoài cửa nói với thằng Tuất:
–G iải người vào!
–Dạ cậu ba!
Tức thì thằng Tuất chạy ào ra ngoài, lát sau nó kéo theo một người đi vào. Vừa vào đến nơi gã này phủ phục xuống chân ông Chánh vái lấy vái để nói:
–Con ngàn lần xin ông Chánh th a tội….con trót dạ i….con đáng ch ết….
Ông Chánh cũng á khẩu, mãi sau mới thốt được một câu:
–Sao lại là mày? Nói!…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.