Chương 29
Việt Nga
17/03/2023
Cậu ba hướng mắt về đám gia nhân nam nói:
–Mấy người nghe rõ rồi chứ? Lục soát hết các phòng cho tôi, mọi ngóc ngách dù nhỏ cũng không được bỏ sót, nhanh lên!
Mấy người kia nhanh chóng tản về các phòng lục soát, tầm hơn một tiếng sau vẫn không tìm ra thứ gì khả nghi. Đám hầu gái bắt đầu sốt ruột, bà cả thì nhẩn nha cười, lát sau có tiếng kêu rất to. Thằng Hậu cầm ra một gói giấy nói:
–Dạ thưa cậu, em tìm được thứ này trong phòng của bà hai ạ.
–Đưa đây tao xem!
Thằng Hậu đưa gói giấy đến cho cậu ba, trong gói thuốc là một thứ bột hỗn hợp chỉ nhìn thôi cũng biết đó là một dạng thuốc bắc. Cậu ba gằn giọng hỏi:
–Mày nói thật không? Mày tìm thấy nó ở đâu?
–Dạ em tìm thấy ở dưới khe giường của bà hai ạ.
Bà hai liền rú lên:
–Nói láo! Chúng mày là lũ x úc si nh, chúng mày định ngậm m áu phun người phải không? Bao nhiêu năm nay tao ngậm đắng nuốt cay chỉ mong được sống yên ổn ở cái nhà này nhưng không ngờ chúng mày cũng không để cho tao yên. Bốn đứa con của tao đã bị bọn người lòng lang dạ s ói chúng mày gi ết h ại ngay từ trong trứng giờ còn định g iết nốt cả tao mới cam lòng à? Vậy thì đứa nào giỏi hãy bước ra đây đi, đến đây mà gi ết tao này…
Cậu ba cũng nhất thời đứng hình vì không thể tưởng tượng ra tình huống này. Chúng đã quá cao tay khi tính toán mọi thứ và đi trước cậu một bước. Bọn chúng muốn mượn d ao gi ết người, nhờ cậu để loại đi từng người một đây mà. Cậu cũng chẳng bao giờ tin mẹ hai lại làm ra chuyện này, nhưng để bắt trọn ổ cậu sẽ tương kế tựu kế chơi với chúng một ván bài. Vờ làm như trúng kế, cậu hét lớn:
–Thì ra mọi việc bấy lâu nay đều do một tay mẹ hai làm à? Tại sao mẹ lại làm ra những chuyện này?
Mẹ hai ném ánh mắt thất vọng về phía cậu ba nói:
— Ta chưa từng gây t hù chuốc o án với ai, con lại là đứa trẻ mà ta tin tưởng nhất, vậy mà con cũng nghi ngờ ta làm những việc này à? Bấy lâu nay ta vẫn âm thầm chờ con lớn lên, chờ con trưởng thành để rử a h ận cho ta vì nhà này ta chỉ tin mỗi mình con, thế mà nay con đã khiến ta thất vọng quá. Ai cũng có thể nghi ngờ ta nhưng con thì không, nếu cậu ba của nhà này cũng như vậy thì công lý ở đâu? Mấy chục năm ta h y s inh tuổi xuân của mình là uổng p hí à? Giời ơi là giời!
Bà cả nghe bà hai kể lể như vậy thì chép miệng buông một câu:
–Đúng là nhìn người cũng chẳng thể nào đoán được tâm địa họ ra sao, chỉ có trời mới soi tỏ được lòng người thôi. Em hai đã trót dại thì xin cậu ba nương tay cho chứ đừng có cãi chày cãi cối vậy coi sao được? Nhân chứng vật chứng rõ rành rành như thế thì có chối cũng không nổi. Đời có nhân quả thật đấy, gieo nhân nào thì gặt quả đấy, cứ bảo sao mãi không có con thì ra là như này….
–Chị cả…chị ngậm m áu phun người cái gì thế? Chị đừng tưởng bộ mặt đ ểu g iả của chị không ai biết nhé, đừng có giả nhân giả nghĩa như vậy, chị diễn cho ai xem đây?
–Thì ra bình thường em hai ít nói và chẳng thèm quan tâm đến sự đời, ai ngờ lúc này mới rõ trắng đen nè, cũng có sừng có mỏ lắm chứ đùa. Cậu ba, mọi việc do con định liệu, ta có nói thêm cũng không được nhỉ?
Trong đám đông tiếng xì xào bắt đầu nổi lên, vú Tám cũng không chịu ngồi yên nói:
–Đấy bình thường cái gì cũng đổ cho bà cả, thế nhưng kẻ luôn ngồi trong bóng tối mới thực sự kinh khủng. Miệng thì nam mô mà bụng bồ d ao găm, sợ thật!
Cậu ba nói:
–Tạm thời việc này để tôi điều tra đã, mẹ hai sẽ bị nh ốt vào nhà kho mười ngày, trong thời gian này tôi sẽ điều tra lại toàn bộ, nếu không tìm ra kẻ thứ hai thì lúc đó mẹ hai mới chính thức bị x ử t ội.
Mẹ cả lại chép miệng nói:
–Xem ra vẫn nhẹ tay quá nhỉ? Người khác mà như này thì kiểu gì cũng bị đ ánh bầm dập rồi đấy, nhưng mẹ tin con sẽ không bỏ qua chuyện này, sém chút nữa thì mợ ba bị s ảy th ai rồi còn đâu, hẳn một mạng người chứ đùa à?
Biết là bà cả đang khích tướng mình nhưng cậu ba mặc kệ, cậu quát thằng Hám đưa bà hai về nhà kho rồi giải tán đám đông. Vừa về phòng thuật lại cho mợ ba nghe, cậu đã bị mợ mắng cho một trận:
— Trời ơi! Sao cậu dễ bị l ừa vậy? Cậu nh ốt mẹ hai là bắt oan người vô t ội rồi đó, em tưởng cậu thông minh thế nào, ai dè cũng bị kẻ xấu dẫn dụ. Chán c hết đi được!
Cậu liền ghé tai mợ nói nhỏ, khi cậu nói xong mặt mợ mới từ từ giãn ra nói:
–Thế còn được, nhưng em vẫn thấy tồi t ội mẹ hai sao á. Cậu phải làm cách nào đả thông tư tưởng cho bà đi, em sợ bà không chịu nổi cú sốc này đâu.
–Mợ cứ yên tâm, đêm nay đợi cho mọi người ngủ hết tôi sẽ nói với mẹ hai biết kế hoạch để cho mẹ đỡ lo. Hàng ngày tôi sẽ sai con Nhài mang cơm nước đầy đủ cho mẹ.
Phần bà hai bị nhốt trong nhà kho thì bực lắm, bà không ngờ người mà bà tin tưởng nhất là cậu ba mà đến giờ phút này cũng coi bà như một kẻ t ội đ ồ, vậy thì còn biết trông cậy vào ai? Ở cái nhà này nếu không nghĩ đến ông Chánh chắc bà đã b ỏ đi từ lâu rồi, ai bảo bà vẫn còn nặng tình với ông cơ chứ? Thế mà hồi nãy ông còn chẳng nói đỡ cho bà một câu, cái nhà này riết rồi lo ạn hết. Đang mải suy nghĩ miên man thì bà nghe tiếng ông Chánh vọng vào từ ngoài cửa:
–Bà ở trong đó thế nào?
–Tôi tưởng ông để cho tôi ch ết đi rồi hãy vào chứ? Giờ ông có quan tâm tôi thì cũng ích chi?
–Tôi cũng không tin bà làm ra mấy chuyện này đâu nhưng tình thì ngay mà lý thì g ian, bà ở trong phòng suốt ngày mà có kẻ đ ột nh ập vào trong đó cũng không biết là sao?
–Tôi đã nói rồi, nhà này nhiều m a sống lắm, chừng nào không diệt được mấy con m a ấy đi thì nhiều người còn mang h ọa. Tôi thật sự thất vọng rồi…
–Tôi tin thằng ba nó sẽ có cách giúp bà, nó không bao giờ hành động hồ đồ đâu.
Bà hai thở dài đánh sượt và im lặng mặc cho ông Chánh nói gì thì nói, đến lúc ông định b ỏ đi thì bà mới buông một câu, chỉ một câu thôi mà ông thấy nó tựa như một tảng đá đè nặng xuống người mình.
–Ông không thấy xót thương cho mấy đứa con không được làm người hay sao? Tại sao chỉ có nhà nó là vẫn nguyên lành, còn ai cũng xảy ra tai ương hết vậy? Ông đang sống với một con qu ỷ mà không hề hay biết, rồi cái nhà này sẽ ch ết hết lúc đó nó mới dừng tay. Ông làm gì đi chứ? Quyền sinh quyền s át trong tay ông mà…
Ông Chánh lặng lẽ bước đi, đêm hôm ấy bà hai ngồi bó gối mắt nhìn ra xa xăm mà không thể chợp mắt nổi. Lâu rồi bà cũng không thấy mấy đứa trẻ về tìm mình, ngay cả chúng cũng b ỏ bà đi sao? Những đứa con chưa kịp thấy ánh mặt trời, mới chỉ thành hình thì đã bị kẻ á c tước đi mạng sống. Nước mắt bà lại rưng rưng, chợt có tiếng nói nhỏ vang lên:
–Mẹ hai…mẹ còn thức không?
Là tiếng của thằng ba, là nó đây mà. Bà vờ như không nghe thấy nên cứ nằm im, tiếng cậu ba lại vang lên:
— Con biết mẹ giận con nhưng con bắt buộc phải làm như vậy, để mẹ phải chịu khổ rồi. Mẹ hãy giúp con thực hiện màn kịch này nhé, chỉ có dùng khổ nhục kế thì may ra mới lần ra được cái ổ của chúng. Mẹ tin con đi, lần này nhất định con sẽ b ắt chúng phải nhận t ội, không những vậy chúng sẽ bị tống khứ ra khỏi nhà họ Đường.
Lúc này bà hai mới mệt mỏi lên tiếng:
–Là con không l ừa ta phải không? Sao con không nói sớm? Ta hiểu rồi, con cứ làm theo kế hoạch đi, miễn tìm ra được kẻ xấu thì một tháng chứ đến ba tháng nằm trong nhà kho ta cũng cam lòng. Nhà này đã bị chúng thao túng quá lâu rồi, giờ chỉ còn biết trông cậy vào con thôi. Nói với vợ con phải hết sức cẩn thận.
–Dạ mẹ cố gắng chịu ủy khuất một thời gian, con sẽ đưa bọn chúng ra ánh sáng sớm thôi. Mẹ chờ con nhé!
Chào bà hai xong cậu lặng lẽ về phòng không quên an ủi và dặn bà hai phải giữ sức khỏe không được trúng kế của bọn tiểu nhân. Đúng là trong cái rủi lại có cái may, chính quyết định nh ốt bà hai vào nhà kho của cậu đã khiến mấy con rắn bắt đầu mất cảnh giác và không để phòng, chúng bắt đầu trườn ra khỏi hang. Và đêm nay cậu đã vô tình chứng kiến một con chuồn chuồn rời tổ.
(Truyện này chỉ được up duy nhất trên FB của TG Việt Nga nếu độc giả thấy nó trên app hoặc nền tảng khác thì đều là ăn c ắp. Hãy tẩy chay bọn ăn c ắp và ấn vào tên TG để đọc truyện nhé)
Đang đi tiểu, cậu ba chợt nghe thấy tiếng động phát ra rất khẽ ở cạnh cái giếng cạn. Là hai bóng người một nam, một nữ.
–Mày đến đây có ai biết không?
–Bà yên tâm, giờ này làm gì có kẻ nào thức ạ. Bà có gì sai khiến cứ nói với con…
–Mày hãy đi tìm ông thầy Hòa Bình đó thỉnh cho tao thứ b ùa mà tao yêu cầu đi.
–Dạ bà có mang theo thứ con nói không? Vậy còn những chuyện kia x ử lý sao bà? Con muốn được gặp Tâm.
–Bây giờ chưa phải lúc, đang lúc nước sôi lửa bỏng thế này mà mày tìm gặp nó thì c hết đấy. Ghìm ngay cái sự mong nhớ ấy lại, cẩn thận với thằng ba, nó không phải là một đứa đơn giản đâu.
Nói xong bà ta đưa cho người nọ một gói giấy nhỏ. Thằng kia im lặng hồi lâu rồi rời đi, nhìn bóng nó khuất dạng dưới dãy nhà dành cho bọn hầu nam, cậu ba biết mình đã đi đúng hướng. Còn người đàn bà kia cũng ngay lập tức khuất dạng vào trong nhà, tất cả trở lại im ắng như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Cậu ba cũng trở về phòng ngay sau đó…
…Một tuần sau, hôm nay là tết Thanh minh nên cả ba bà đều đi lễ chùa, nhà chỉ còn mấy người hầu và ông Chánh ở lại. Cậu cả và cậu ba cũng đi làm, hôm nay ông Chánh cảm thấy mệt nên không ra ngoài tổng. Vừa về phòng ông liền nằm vật ra giường nhắm mắt lại, chợt ông thấy một bàn tay mát lạnh sờ lên trán mình, mở mắt ra thấy vú Tám đang đứng trước mặt, trên tay là một cốc nước bột sắn dây. Nhoẻn miệng cười vú ta nói:
–Dạ, bẩm ông em mang nước vào cho ông giải nhiệt ạ.
Bình thường có lẽ bà ta sẽ bị ông Chánh quát cho một trận và đ uổi ra khỏi phòng rồi, nhưng hôm nay ông lại hiền đến lạ. Ông không nói gì mà cầm lấy cốc nước trên tay vú Tám rồi một mạch uống cạn. Uống xong ông nhìn vú Tám chằm chằm và nói:
–Bà có biết bắt gió không, đ ánh gió cho ta một lúc đi, tự nhiên đầu đau ong ong ra nè.
–Dạ được, ông chủ cứ nằm xuống để em bắt gió cho, đây là nghề của em mà. Em đ ánh gió một lúc là ông thấy nhẹ người ngay.
Bàn tay của mụ đúng là có ma lực, nó mơn man trên da thịt ông một cách nhẹ nhàng, những ngón tay miết đến đâu ông Chánh lại cảm thấy dễ chịu đến đấy. Mắt ông lim dim khép hờ, ông cảm nhận một vùng da thịt ấm nóng đang chạm khẽ vào người mình, cái thứ này quen lắm, nó mềm mại làm sao. Mở mắt ra ông thấy gương mặt mụ Tám đang kề sát mặt mình, hơi thở nóng hổi và giọng nói gấp gáp vang lên:
–Ông chủ…ông thấy đỡ hơn chưa?
–Ông Chánh bất giác đưa tay lên vuốt má mụ, người đàn bà tuổi gần năm mươi giống như đang hồi xuân thì phải. Đã lâu lắm rồi mụ không được ai động chạm, cảm giác muốn được gần gũi đàn ông trỗi dậy, tiếng mụ cất lên đầy mê hoặc:
–Ông có thích em đưa lên tiên không?
–Thích…thích lắm….
–Vậy ông hãy nhắm mắt lại đi, em sẽ làm cho ông sung sướng.
Ông Chánh lúc này không còn biết những gì xảy ra xung quanh, mắt ông nhìn bà ta đắm đuối rồi khẽ nói:
–Đóng cửa lại đi!
Vú Tám nhanh nhẹn đóng chặt cửa lại rồi đưa ánh mắt gợi tình nhìn như thôi miên vào mặt ông Chánh tổng. Giờ chẳng ai còn nhận ra bà vú Tám thường ngày chả có một chút nổi bật nào nữa mà thay vào đó, trước mặt ông Chánh bây giờ là một người đàn bà đầy quyến rũ.
Bà ta từ từ cởi chiếc áo cánh nâu ra để lộ chiếc yếm đào đỏ thắm, hai quả núi nhấp nhô theo hơi thở phập phồng như trêu ngươi khiến ông Chánh bất giác không tự chủ được mà nuốt nước bọt đánh ực một cái. Bàn tay ông run run sờ lên bộ ngực thây nẩy kia, ánh mắt đờ đẫn nhìn hút mắt vào đấy và cuối cùng ông gục mặt vào người mụ hôn ngấu nghiến. Mụ vú ôm chặt lấy ông ghì đầu vào ngực mình thì thầm:
–Yêu em nhé….em chỉ để dành cho ông thôi….ngoan em thương nào….
–Mấy người nghe rõ rồi chứ? Lục soát hết các phòng cho tôi, mọi ngóc ngách dù nhỏ cũng không được bỏ sót, nhanh lên!
Mấy người kia nhanh chóng tản về các phòng lục soát, tầm hơn một tiếng sau vẫn không tìm ra thứ gì khả nghi. Đám hầu gái bắt đầu sốt ruột, bà cả thì nhẩn nha cười, lát sau có tiếng kêu rất to. Thằng Hậu cầm ra một gói giấy nói:
–Dạ thưa cậu, em tìm được thứ này trong phòng của bà hai ạ.
–Đưa đây tao xem!
Thằng Hậu đưa gói giấy đến cho cậu ba, trong gói thuốc là một thứ bột hỗn hợp chỉ nhìn thôi cũng biết đó là một dạng thuốc bắc. Cậu ba gằn giọng hỏi:
–Mày nói thật không? Mày tìm thấy nó ở đâu?
–Dạ em tìm thấy ở dưới khe giường của bà hai ạ.
Bà hai liền rú lên:
–Nói láo! Chúng mày là lũ x úc si nh, chúng mày định ngậm m áu phun người phải không? Bao nhiêu năm nay tao ngậm đắng nuốt cay chỉ mong được sống yên ổn ở cái nhà này nhưng không ngờ chúng mày cũng không để cho tao yên. Bốn đứa con của tao đã bị bọn người lòng lang dạ s ói chúng mày gi ết h ại ngay từ trong trứng giờ còn định g iết nốt cả tao mới cam lòng à? Vậy thì đứa nào giỏi hãy bước ra đây đi, đến đây mà gi ết tao này…
Cậu ba cũng nhất thời đứng hình vì không thể tưởng tượng ra tình huống này. Chúng đã quá cao tay khi tính toán mọi thứ và đi trước cậu một bước. Bọn chúng muốn mượn d ao gi ết người, nhờ cậu để loại đi từng người một đây mà. Cậu cũng chẳng bao giờ tin mẹ hai lại làm ra chuyện này, nhưng để bắt trọn ổ cậu sẽ tương kế tựu kế chơi với chúng một ván bài. Vờ làm như trúng kế, cậu hét lớn:
–Thì ra mọi việc bấy lâu nay đều do một tay mẹ hai làm à? Tại sao mẹ lại làm ra những chuyện này?
Mẹ hai ném ánh mắt thất vọng về phía cậu ba nói:
— Ta chưa từng gây t hù chuốc o án với ai, con lại là đứa trẻ mà ta tin tưởng nhất, vậy mà con cũng nghi ngờ ta làm những việc này à? Bấy lâu nay ta vẫn âm thầm chờ con lớn lên, chờ con trưởng thành để rử a h ận cho ta vì nhà này ta chỉ tin mỗi mình con, thế mà nay con đã khiến ta thất vọng quá. Ai cũng có thể nghi ngờ ta nhưng con thì không, nếu cậu ba của nhà này cũng như vậy thì công lý ở đâu? Mấy chục năm ta h y s inh tuổi xuân của mình là uổng p hí à? Giời ơi là giời!
Bà cả nghe bà hai kể lể như vậy thì chép miệng buông một câu:
–Đúng là nhìn người cũng chẳng thể nào đoán được tâm địa họ ra sao, chỉ có trời mới soi tỏ được lòng người thôi. Em hai đã trót dại thì xin cậu ba nương tay cho chứ đừng có cãi chày cãi cối vậy coi sao được? Nhân chứng vật chứng rõ rành rành như thế thì có chối cũng không nổi. Đời có nhân quả thật đấy, gieo nhân nào thì gặt quả đấy, cứ bảo sao mãi không có con thì ra là như này….
–Chị cả…chị ngậm m áu phun người cái gì thế? Chị đừng tưởng bộ mặt đ ểu g iả của chị không ai biết nhé, đừng có giả nhân giả nghĩa như vậy, chị diễn cho ai xem đây?
–Thì ra bình thường em hai ít nói và chẳng thèm quan tâm đến sự đời, ai ngờ lúc này mới rõ trắng đen nè, cũng có sừng có mỏ lắm chứ đùa. Cậu ba, mọi việc do con định liệu, ta có nói thêm cũng không được nhỉ?
Trong đám đông tiếng xì xào bắt đầu nổi lên, vú Tám cũng không chịu ngồi yên nói:
–Đấy bình thường cái gì cũng đổ cho bà cả, thế nhưng kẻ luôn ngồi trong bóng tối mới thực sự kinh khủng. Miệng thì nam mô mà bụng bồ d ao găm, sợ thật!
Cậu ba nói:
–Tạm thời việc này để tôi điều tra đã, mẹ hai sẽ bị nh ốt vào nhà kho mười ngày, trong thời gian này tôi sẽ điều tra lại toàn bộ, nếu không tìm ra kẻ thứ hai thì lúc đó mẹ hai mới chính thức bị x ử t ội.
Mẹ cả lại chép miệng nói:
–Xem ra vẫn nhẹ tay quá nhỉ? Người khác mà như này thì kiểu gì cũng bị đ ánh bầm dập rồi đấy, nhưng mẹ tin con sẽ không bỏ qua chuyện này, sém chút nữa thì mợ ba bị s ảy th ai rồi còn đâu, hẳn một mạng người chứ đùa à?
Biết là bà cả đang khích tướng mình nhưng cậu ba mặc kệ, cậu quát thằng Hám đưa bà hai về nhà kho rồi giải tán đám đông. Vừa về phòng thuật lại cho mợ ba nghe, cậu đã bị mợ mắng cho một trận:
— Trời ơi! Sao cậu dễ bị l ừa vậy? Cậu nh ốt mẹ hai là bắt oan người vô t ội rồi đó, em tưởng cậu thông minh thế nào, ai dè cũng bị kẻ xấu dẫn dụ. Chán c hết đi được!
Cậu liền ghé tai mợ nói nhỏ, khi cậu nói xong mặt mợ mới từ từ giãn ra nói:
–Thế còn được, nhưng em vẫn thấy tồi t ội mẹ hai sao á. Cậu phải làm cách nào đả thông tư tưởng cho bà đi, em sợ bà không chịu nổi cú sốc này đâu.
–Mợ cứ yên tâm, đêm nay đợi cho mọi người ngủ hết tôi sẽ nói với mẹ hai biết kế hoạch để cho mẹ đỡ lo. Hàng ngày tôi sẽ sai con Nhài mang cơm nước đầy đủ cho mẹ.
Phần bà hai bị nhốt trong nhà kho thì bực lắm, bà không ngờ người mà bà tin tưởng nhất là cậu ba mà đến giờ phút này cũng coi bà như một kẻ t ội đ ồ, vậy thì còn biết trông cậy vào ai? Ở cái nhà này nếu không nghĩ đến ông Chánh chắc bà đã b ỏ đi từ lâu rồi, ai bảo bà vẫn còn nặng tình với ông cơ chứ? Thế mà hồi nãy ông còn chẳng nói đỡ cho bà một câu, cái nhà này riết rồi lo ạn hết. Đang mải suy nghĩ miên man thì bà nghe tiếng ông Chánh vọng vào từ ngoài cửa:
–Bà ở trong đó thế nào?
–Tôi tưởng ông để cho tôi ch ết đi rồi hãy vào chứ? Giờ ông có quan tâm tôi thì cũng ích chi?
–Tôi cũng không tin bà làm ra mấy chuyện này đâu nhưng tình thì ngay mà lý thì g ian, bà ở trong phòng suốt ngày mà có kẻ đ ột nh ập vào trong đó cũng không biết là sao?
–Tôi đã nói rồi, nhà này nhiều m a sống lắm, chừng nào không diệt được mấy con m a ấy đi thì nhiều người còn mang h ọa. Tôi thật sự thất vọng rồi…
–Tôi tin thằng ba nó sẽ có cách giúp bà, nó không bao giờ hành động hồ đồ đâu.
Bà hai thở dài đánh sượt và im lặng mặc cho ông Chánh nói gì thì nói, đến lúc ông định b ỏ đi thì bà mới buông một câu, chỉ một câu thôi mà ông thấy nó tựa như một tảng đá đè nặng xuống người mình.
–Ông không thấy xót thương cho mấy đứa con không được làm người hay sao? Tại sao chỉ có nhà nó là vẫn nguyên lành, còn ai cũng xảy ra tai ương hết vậy? Ông đang sống với một con qu ỷ mà không hề hay biết, rồi cái nhà này sẽ ch ết hết lúc đó nó mới dừng tay. Ông làm gì đi chứ? Quyền sinh quyền s át trong tay ông mà…
Ông Chánh lặng lẽ bước đi, đêm hôm ấy bà hai ngồi bó gối mắt nhìn ra xa xăm mà không thể chợp mắt nổi. Lâu rồi bà cũng không thấy mấy đứa trẻ về tìm mình, ngay cả chúng cũng b ỏ bà đi sao? Những đứa con chưa kịp thấy ánh mặt trời, mới chỉ thành hình thì đã bị kẻ á c tước đi mạng sống. Nước mắt bà lại rưng rưng, chợt có tiếng nói nhỏ vang lên:
–Mẹ hai…mẹ còn thức không?
Là tiếng của thằng ba, là nó đây mà. Bà vờ như không nghe thấy nên cứ nằm im, tiếng cậu ba lại vang lên:
— Con biết mẹ giận con nhưng con bắt buộc phải làm như vậy, để mẹ phải chịu khổ rồi. Mẹ hãy giúp con thực hiện màn kịch này nhé, chỉ có dùng khổ nhục kế thì may ra mới lần ra được cái ổ của chúng. Mẹ tin con đi, lần này nhất định con sẽ b ắt chúng phải nhận t ội, không những vậy chúng sẽ bị tống khứ ra khỏi nhà họ Đường.
Lúc này bà hai mới mệt mỏi lên tiếng:
–Là con không l ừa ta phải không? Sao con không nói sớm? Ta hiểu rồi, con cứ làm theo kế hoạch đi, miễn tìm ra được kẻ xấu thì một tháng chứ đến ba tháng nằm trong nhà kho ta cũng cam lòng. Nhà này đã bị chúng thao túng quá lâu rồi, giờ chỉ còn biết trông cậy vào con thôi. Nói với vợ con phải hết sức cẩn thận.
–Dạ mẹ cố gắng chịu ủy khuất một thời gian, con sẽ đưa bọn chúng ra ánh sáng sớm thôi. Mẹ chờ con nhé!
Chào bà hai xong cậu lặng lẽ về phòng không quên an ủi và dặn bà hai phải giữ sức khỏe không được trúng kế của bọn tiểu nhân. Đúng là trong cái rủi lại có cái may, chính quyết định nh ốt bà hai vào nhà kho của cậu đã khiến mấy con rắn bắt đầu mất cảnh giác và không để phòng, chúng bắt đầu trườn ra khỏi hang. Và đêm nay cậu đã vô tình chứng kiến một con chuồn chuồn rời tổ.
(Truyện này chỉ được up duy nhất trên FB của TG Việt Nga nếu độc giả thấy nó trên app hoặc nền tảng khác thì đều là ăn c ắp. Hãy tẩy chay bọn ăn c ắp và ấn vào tên TG để đọc truyện nhé)
Đang đi tiểu, cậu ba chợt nghe thấy tiếng động phát ra rất khẽ ở cạnh cái giếng cạn. Là hai bóng người một nam, một nữ.
–Mày đến đây có ai biết không?
–Bà yên tâm, giờ này làm gì có kẻ nào thức ạ. Bà có gì sai khiến cứ nói với con…
–Mày hãy đi tìm ông thầy Hòa Bình đó thỉnh cho tao thứ b ùa mà tao yêu cầu đi.
–Dạ bà có mang theo thứ con nói không? Vậy còn những chuyện kia x ử lý sao bà? Con muốn được gặp Tâm.
–Bây giờ chưa phải lúc, đang lúc nước sôi lửa bỏng thế này mà mày tìm gặp nó thì c hết đấy. Ghìm ngay cái sự mong nhớ ấy lại, cẩn thận với thằng ba, nó không phải là một đứa đơn giản đâu.
Nói xong bà ta đưa cho người nọ một gói giấy nhỏ. Thằng kia im lặng hồi lâu rồi rời đi, nhìn bóng nó khuất dạng dưới dãy nhà dành cho bọn hầu nam, cậu ba biết mình đã đi đúng hướng. Còn người đàn bà kia cũng ngay lập tức khuất dạng vào trong nhà, tất cả trở lại im ắng như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Cậu ba cũng trở về phòng ngay sau đó…
…Một tuần sau, hôm nay là tết Thanh minh nên cả ba bà đều đi lễ chùa, nhà chỉ còn mấy người hầu và ông Chánh ở lại. Cậu cả và cậu ba cũng đi làm, hôm nay ông Chánh cảm thấy mệt nên không ra ngoài tổng. Vừa về phòng ông liền nằm vật ra giường nhắm mắt lại, chợt ông thấy một bàn tay mát lạnh sờ lên trán mình, mở mắt ra thấy vú Tám đang đứng trước mặt, trên tay là một cốc nước bột sắn dây. Nhoẻn miệng cười vú ta nói:
–Dạ, bẩm ông em mang nước vào cho ông giải nhiệt ạ.
Bình thường có lẽ bà ta sẽ bị ông Chánh quát cho một trận và đ uổi ra khỏi phòng rồi, nhưng hôm nay ông lại hiền đến lạ. Ông không nói gì mà cầm lấy cốc nước trên tay vú Tám rồi một mạch uống cạn. Uống xong ông nhìn vú Tám chằm chằm và nói:
–Bà có biết bắt gió không, đ ánh gió cho ta một lúc đi, tự nhiên đầu đau ong ong ra nè.
–Dạ được, ông chủ cứ nằm xuống để em bắt gió cho, đây là nghề của em mà. Em đ ánh gió một lúc là ông thấy nhẹ người ngay.
Bàn tay của mụ đúng là có ma lực, nó mơn man trên da thịt ông một cách nhẹ nhàng, những ngón tay miết đến đâu ông Chánh lại cảm thấy dễ chịu đến đấy. Mắt ông lim dim khép hờ, ông cảm nhận một vùng da thịt ấm nóng đang chạm khẽ vào người mình, cái thứ này quen lắm, nó mềm mại làm sao. Mở mắt ra ông thấy gương mặt mụ Tám đang kề sát mặt mình, hơi thở nóng hổi và giọng nói gấp gáp vang lên:
–Ông chủ…ông thấy đỡ hơn chưa?
–Ông Chánh bất giác đưa tay lên vuốt má mụ, người đàn bà tuổi gần năm mươi giống như đang hồi xuân thì phải. Đã lâu lắm rồi mụ không được ai động chạm, cảm giác muốn được gần gũi đàn ông trỗi dậy, tiếng mụ cất lên đầy mê hoặc:
–Ông có thích em đưa lên tiên không?
–Thích…thích lắm….
–Vậy ông hãy nhắm mắt lại đi, em sẽ làm cho ông sung sướng.
Ông Chánh lúc này không còn biết những gì xảy ra xung quanh, mắt ông nhìn bà ta đắm đuối rồi khẽ nói:
–Đóng cửa lại đi!
Vú Tám nhanh nhẹn đóng chặt cửa lại rồi đưa ánh mắt gợi tình nhìn như thôi miên vào mặt ông Chánh tổng. Giờ chẳng ai còn nhận ra bà vú Tám thường ngày chả có một chút nổi bật nào nữa mà thay vào đó, trước mặt ông Chánh bây giờ là một người đàn bà đầy quyến rũ.
Bà ta từ từ cởi chiếc áo cánh nâu ra để lộ chiếc yếm đào đỏ thắm, hai quả núi nhấp nhô theo hơi thở phập phồng như trêu ngươi khiến ông Chánh bất giác không tự chủ được mà nuốt nước bọt đánh ực một cái. Bàn tay ông run run sờ lên bộ ngực thây nẩy kia, ánh mắt đờ đẫn nhìn hút mắt vào đấy và cuối cùng ông gục mặt vào người mụ hôn ngấu nghiến. Mụ vú ôm chặt lấy ông ghì đầu vào ngực mình thì thầm:
–Yêu em nhé….em chỉ để dành cho ông thôi….ngoan em thương nào….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.