[Làm Giàu] Kinh Ngạc! Sau Khi Làm Ruộng Thủ Phủ Bệnh Kiều Nặng Thêm
Chương 11: Mất Đi Cơ Hội Duy Nhất
Yêu Sủng
05/07/2024
Nàng cúi đầu, ngón tay cởi bỏ từng lớp vải bó chặt ở trước ngực làm lộ ra cặp bánh bao phát triển không được tốt.
Khóe miệng Lạc Hi giật giật khó có thể phát hiện: Nhỏ như này mà còn buộc vào nữa chứ!
Nàng tiện tay dùng tinh thần lực làm thành một thuật che mắt ở trước ngực và hầu kết.
Đúng vào ngay lúc này thì ngoài phòng vang lên tiếng mắng chửi thô tục sắc nhọn của bà lão: “Giờ nào rồi, nồi bếp lãnh lẽo muốn đói chết ai đó.”
“Lười nhác tới nỗi con dòi đang bò trong hậu môn mà còn chưa cút ra đây làm bữa sáng sao.”
Lạc Hi híp híp mắt mặc vào từng lớp quần áo một.
Tinh thần lực mảnh như sợi tóc bay ra men theo cánh cửa gỗ mục nát đập vào cái miệng thối đang lải nhải của bà ta.
“Ưm…” Trong đầu chợt truyền tới cơn đau nhức, bà lão sắc mặt trắng bệch ôm lấy đầu.
Bà ta kinh sợ ngẩng đầu hơi nhìn lên không trung rồi vội vàng ngậm chặt miệng lại, một chữ cũng không dám nói nữa.
Cứ thế Lạc Hi từ từ chậm rãi rửa mặt xong, bà ta chịu đựng sự khó chịu trong lòng nhưng cũng không mắng đứa cháu ruột này đến máu chó đầy đầu như trước kia nữa.
“Đây, quy tắc cũ, gạo lứt dùng để nấu cháo còn trứng gà thì làm cho ông nội với Tứ thúc mày.”
Làm bữa sáng, quét tước chuồng heo, cho gà ăn, ra đồng làm ruộng, trưa thì về giặt hết quần áo của người trong gia đình —
Ở cái nhà này, nguyên chủ chính là chuỗi thức ăn ở tầng đáy thấp nhất, việc nhà phải làm đều chỉ có một mình nàng làm.
Lạc Hi nhận lấy trứng gà và chén của bà ta đưa cho, gạo lứt vàng óng ánh chính là dáng vẻ ban đầu sau khi đập đi lớp vỏ.
Tròn tròn mập mạp, hình dạng làm người khác vui mắt, trứng gà cũng còn nóng hổi, nghĩ cũng biết là gà mái già trong nhà mới cho một mẻ ra lò.
Thấy Lạc Hi còn khá thức thời, nàng ngoan ngoãn vào phòng bếp, bà lão chậm rãi đi theo phía sau giám sát, phòng ngừa cái con quỷ chết đói này ăn vụng.
Lạc Hi đi vào phòng bếp, thấy những dụng cụ làm bếp xa lạ trước mắt, nàng mờ mịt chớp mắt một cái.
Sau đó dựa theo ký ức nhóm rơm nhóm lửa, tất cả đều tiến hành vô cùng thuận lợi.
Cho đến khi…
“Thằng khốn này thêm nước đi.”
“Trứng gà phải nấu riêng ra, không được bỏ toàn bộ vào trong cháo.”
“Muối kìa… Cho một chút là được rồi. Mày cho một đống như vậy là muốn mặn chết rồi tự mình siêu thoát sao!”
Cuối cùng cũng đến lúc giảm nhỏ bếp đi, tất cả chỉ còn lại chờ đợi.
Khóe miệng Lạc Hi giật giật khó có thể phát hiện: Nhỏ như này mà còn buộc vào nữa chứ!
Nàng tiện tay dùng tinh thần lực làm thành một thuật che mắt ở trước ngực và hầu kết.
Đúng vào ngay lúc này thì ngoài phòng vang lên tiếng mắng chửi thô tục sắc nhọn của bà lão: “Giờ nào rồi, nồi bếp lãnh lẽo muốn đói chết ai đó.”
“Lười nhác tới nỗi con dòi đang bò trong hậu môn mà còn chưa cút ra đây làm bữa sáng sao.”
Lạc Hi híp híp mắt mặc vào từng lớp quần áo một.
Tinh thần lực mảnh như sợi tóc bay ra men theo cánh cửa gỗ mục nát đập vào cái miệng thối đang lải nhải của bà ta.
“Ưm…” Trong đầu chợt truyền tới cơn đau nhức, bà lão sắc mặt trắng bệch ôm lấy đầu.
Bà ta kinh sợ ngẩng đầu hơi nhìn lên không trung rồi vội vàng ngậm chặt miệng lại, một chữ cũng không dám nói nữa.
Cứ thế Lạc Hi từ từ chậm rãi rửa mặt xong, bà ta chịu đựng sự khó chịu trong lòng nhưng cũng không mắng đứa cháu ruột này đến máu chó đầy đầu như trước kia nữa.
“Đây, quy tắc cũ, gạo lứt dùng để nấu cháo còn trứng gà thì làm cho ông nội với Tứ thúc mày.”
Làm bữa sáng, quét tước chuồng heo, cho gà ăn, ra đồng làm ruộng, trưa thì về giặt hết quần áo của người trong gia đình —
Ở cái nhà này, nguyên chủ chính là chuỗi thức ăn ở tầng đáy thấp nhất, việc nhà phải làm đều chỉ có một mình nàng làm.
Lạc Hi nhận lấy trứng gà và chén của bà ta đưa cho, gạo lứt vàng óng ánh chính là dáng vẻ ban đầu sau khi đập đi lớp vỏ.
Tròn tròn mập mạp, hình dạng làm người khác vui mắt, trứng gà cũng còn nóng hổi, nghĩ cũng biết là gà mái già trong nhà mới cho một mẻ ra lò.
Thấy Lạc Hi còn khá thức thời, nàng ngoan ngoãn vào phòng bếp, bà lão chậm rãi đi theo phía sau giám sát, phòng ngừa cái con quỷ chết đói này ăn vụng.
Lạc Hi đi vào phòng bếp, thấy những dụng cụ làm bếp xa lạ trước mắt, nàng mờ mịt chớp mắt một cái.
Sau đó dựa theo ký ức nhóm rơm nhóm lửa, tất cả đều tiến hành vô cùng thuận lợi.
Cho đến khi…
“Thằng khốn này thêm nước đi.”
“Trứng gà phải nấu riêng ra, không được bỏ toàn bộ vào trong cháo.”
“Muối kìa… Cho một chút là được rồi. Mày cho một đống như vậy là muốn mặn chết rồi tự mình siêu thoát sao!”
Cuối cùng cũng đến lúc giảm nhỏ bếp đi, tất cả chỉ còn lại chờ đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.