[Làm Giàu] Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bán Đi
Chương 9: Ta Biết Nấu Ăn (2)
Khải Phu Vi An
26/07/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
An Lâm Lang biết rằng phu quân nàng, người mà nàng chưa từng gặp, không thể ngừng uống thuốc ba lần một ngày, vì vậy nàng bèn gật đầu.
Thực ra bà Phương thấy không yên tâm lắm, dù sao cũng là sắc thuốc mà. Sắc thuốc phải đặc biệt chú ý đến nhiệt độ, nếu quá lửa có thể ảnh hưởng tới tính chất của dược liệu. An Lâm Lang trông giống như chưa bao giờ nấu nướng vậy. Nhưng bữa tiệc hôm nay ở nhà Vương Viên Ngoại bà ấy không thể không đi được, dù gì cũng tốn rất nhiều công sức mới có được công việc này. Bây giờ tài sản của Phương gia đã bị ông Phương tiêu hết, tuy bà Phương không nói gì nhưng cũng trằn trọc cả đêm không ngủ được.
Bà ấy luôn sợ rằng nếu mình không ra ngoài kiếm vài lạng bạc thì khi thức ăn trong hầm ăn hết, cả nhà bốn người chỉ có thể hít gió Tây Bắc mà sống thôi.
"Được rồi, ngươi đi với ta."
Ông lão Phương đi đốt củi, An Lâm Lang đi theo bà Phương đến bếp sau.
Mặc dù Phương gia không giàu có gì nhưng trên bếp cũng khá đầy đủ. Mẹ chồng của nàng kiếm tiền nhờ kỹ năng nấu ăn nên tất nhiên bà ấy cực kỳ chú ý đến vấn đề bếp núc. Ngoài hai chiếc nồi lớn, còn có hai chiếc chảo nhỏ và vài chiếc nồi đất.
Một nồi đất chuyên để sắc thuốc, còn được trang bị riêng một cái bếp nhỏ.
Bà ấy hướng dẫn An Lâm Lang rửa bình sành và ngâm dược liệu. Thông thường, dược liệu nên được ngâm từ nửa giờ đến một giờ, cho nước vào ngập hết dược liệu rồi phải được nấu chín hai lần. Nhưng cũng không phải là tuyệt đối, còn tùy theo tính chất dược liệu nữa. Nhưng thuốc của Phương gia phải sắc hai lần. Nước thuốc sắc hai lần, lọc bỏ bã, trộn đều rồi chia ra hai lần uống.
Bà Phương sợ An Lâm Lang không nhớ nên nhắc đi nhắc lại. Một lần là không đủ, còn hỏi lại nàng mấy vấn đề nữa. Thấy An Lâm Lang trả lời được hết, bà ấy mới thấy yên tâm: “Mỗi ngày ba bữa, sau khi ăn nửa giờ thì uống thuốc.”
Dạy An Lâm Lang xong, do sợ bị muộn nên bà Phương chưa kịp ăn gì đã vội vàng rời đi.
Ông Phương sắp xếp xong củi cũng đi đến thị trấn. Gia đình không còn tiền, đừng nói bà Phương hoảng sợ, chủ gia đình là ông Phương cũng sốt sắng theo. Chỉ còn chút lương thực đó thì làm gì đủ ăn, trong nhà thêm miệng ăn, lại còn nuôi người bệnh, không có chút bạc thì không ngủ được. May mắn thay, mấy năm trước ông ấy có đóng đồ nội thất cho mấy gia đình vẫn chưa tính tiền. Lúc này, sau khi ăn vội vàng hai miếng, ông ấy đã đến thị trấn để đòi tiền.
An Lâm Lang lấy một cái quạt nhỏ, mang bếp lò đến cửa bếp sau và bắt đầu sắc thuốc.
Miền Bắc thật sự rất lạnh, đặc biệt là vào mùa đông. Cho dù An Lâm Lang đang ngồi bên bếp lò, nhưng ngón chân của nàng vẫn thấy đau nhức vì cơn lạnh. Nàng giậm chân, ở ngón chân bị rách một lỗ. Các ngón chân sưng đỏ, vừa ngứa vừa đau. Không biết tuyết lại bắt đầu rơi từ lúc nào, hạt tuyết rơi lộp bộp trên bồn tắm. Hơi nước trên nắp bếp cuộn lên khiến mắt của An Lâm Lang mờ đi.
Đây là lần sắc thuốc thứ nhất, cần lọc bằng vải lọc. Trên mặt nước, nàng thấy trên khuôn mặt mình có một vùng lớn bị tê cóng sưng tấy. Nguyên chủ lần đầu bị tê cóng, dưới hốc mắt có một khối u lớn.
Mặc dù An Lâm Lang không phải là một người quá chú ý đến cái đẹp, nhưng lúc này nàng cũng có chút chạnh lòng.
Thôi bỏ đi, giữ được mạng là may mắn lắm rồi, đòi hỏi quá nhiều lại hóa tham lam.
An Lâm Lang biết rằng phu quân nàng, người mà nàng chưa từng gặp, không thể ngừng uống thuốc ba lần một ngày, vì vậy nàng bèn gật đầu.
Thực ra bà Phương thấy không yên tâm lắm, dù sao cũng là sắc thuốc mà. Sắc thuốc phải đặc biệt chú ý đến nhiệt độ, nếu quá lửa có thể ảnh hưởng tới tính chất của dược liệu. An Lâm Lang trông giống như chưa bao giờ nấu nướng vậy. Nhưng bữa tiệc hôm nay ở nhà Vương Viên Ngoại bà ấy không thể không đi được, dù gì cũng tốn rất nhiều công sức mới có được công việc này. Bây giờ tài sản của Phương gia đã bị ông Phương tiêu hết, tuy bà Phương không nói gì nhưng cũng trằn trọc cả đêm không ngủ được.
Bà ấy luôn sợ rằng nếu mình không ra ngoài kiếm vài lạng bạc thì khi thức ăn trong hầm ăn hết, cả nhà bốn người chỉ có thể hít gió Tây Bắc mà sống thôi.
"Được rồi, ngươi đi với ta."
Ông lão Phương đi đốt củi, An Lâm Lang đi theo bà Phương đến bếp sau.
Mặc dù Phương gia không giàu có gì nhưng trên bếp cũng khá đầy đủ. Mẹ chồng của nàng kiếm tiền nhờ kỹ năng nấu ăn nên tất nhiên bà ấy cực kỳ chú ý đến vấn đề bếp núc. Ngoài hai chiếc nồi lớn, còn có hai chiếc chảo nhỏ và vài chiếc nồi đất.
Một nồi đất chuyên để sắc thuốc, còn được trang bị riêng một cái bếp nhỏ.
Bà ấy hướng dẫn An Lâm Lang rửa bình sành và ngâm dược liệu. Thông thường, dược liệu nên được ngâm từ nửa giờ đến một giờ, cho nước vào ngập hết dược liệu rồi phải được nấu chín hai lần. Nhưng cũng không phải là tuyệt đối, còn tùy theo tính chất dược liệu nữa. Nhưng thuốc của Phương gia phải sắc hai lần. Nước thuốc sắc hai lần, lọc bỏ bã, trộn đều rồi chia ra hai lần uống.
Bà Phương sợ An Lâm Lang không nhớ nên nhắc đi nhắc lại. Một lần là không đủ, còn hỏi lại nàng mấy vấn đề nữa. Thấy An Lâm Lang trả lời được hết, bà ấy mới thấy yên tâm: “Mỗi ngày ba bữa, sau khi ăn nửa giờ thì uống thuốc.”
Dạy An Lâm Lang xong, do sợ bị muộn nên bà Phương chưa kịp ăn gì đã vội vàng rời đi.
Ông Phương sắp xếp xong củi cũng đi đến thị trấn. Gia đình không còn tiền, đừng nói bà Phương hoảng sợ, chủ gia đình là ông Phương cũng sốt sắng theo. Chỉ còn chút lương thực đó thì làm gì đủ ăn, trong nhà thêm miệng ăn, lại còn nuôi người bệnh, không có chút bạc thì không ngủ được. May mắn thay, mấy năm trước ông ấy có đóng đồ nội thất cho mấy gia đình vẫn chưa tính tiền. Lúc này, sau khi ăn vội vàng hai miếng, ông ấy đã đến thị trấn để đòi tiền.
An Lâm Lang lấy một cái quạt nhỏ, mang bếp lò đến cửa bếp sau và bắt đầu sắc thuốc.
Miền Bắc thật sự rất lạnh, đặc biệt là vào mùa đông. Cho dù An Lâm Lang đang ngồi bên bếp lò, nhưng ngón chân của nàng vẫn thấy đau nhức vì cơn lạnh. Nàng giậm chân, ở ngón chân bị rách một lỗ. Các ngón chân sưng đỏ, vừa ngứa vừa đau. Không biết tuyết lại bắt đầu rơi từ lúc nào, hạt tuyết rơi lộp bộp trên bồn tắm. Hơi nước trên nắp bếp cuộn lên khiến mắt của An Lâm Lang mờ đi.
Đây là lần sắc thuốc thứ nhất, cần lọc bằng vải lọc. Trên mặt nước, nàng thấy trên khuôn mặt mình có một vùng lớn bị tê cóng sưng tấy. Nguyên chủ lần đầu bị tê cóng, dưới hốc mắt có một khối u lớn.
Mặc dù An Lâm Lang không phải là một người quá chú ý đến cái đẹp, nhưng lúc này nàng cũng có chút chạnh lòng.
Thôi bỏ đi, giữ được mạng là may mắn lắm rồi, đòi hỏi quá nhiều lại hóa tham lam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.