Chương 85: Bạch nguyệt chu sa (16)
Mộng Thiên Hàng
17/11/2020
“Mày…” Văn Khang Bình nặng nề nhìn Diệp Thiều An, gã có vô vàn vấn đề cần hỏi nhưng lại chẳng thể nói câu nào, chỉ dùng đôi mắt mang thần sắc vô cùng hung ác nhìn chằm chặp Diệp Thiều An.
“Văn Khang Bình.” Diệp Thiều An thanh thanh thản thản gọi tên gã, vẻ mặt hắn vẫn cứ nhạt nhẽo thờ ơ như trong trí nhớ, tựa như thời gian chẳng thể lưu lại dấu vết trên người hắn vậy, lúc ẩn lúc hiện, hắn như đã dung hợp lại với chàng thiếu niên tuấn tú kiên cường năm năm trước.
“Ai rồi cũng thay đổi thôi.” Diệp Thiều An tự tiếu phi tiếu cong khóe môi lên, khóe mắt hắn híp lại, đuôi mắt còn phơn phớt hồng, vừa trào phúng vừa mê hoặc, vô cùng dụ hoặc, “Mau nhận thức lại hiện thực đi, ‘cậu bé’ ạ.”
Ánh mắt của Văn Khang Bình sâu thẳm, gã lạnh lùng lườm Diệp Thiều An, nở nụ cười châm chọc, bạc bẽo nói: “Vâng, ai cũng thay đổi, nhưng Diệp Thiều An này, mày sẽ thay đổi sao?”
“Tôi sẽ.” Diệp Thiều An đi đến cửa phòng vệ sinh đột nhiên xoay người lại, đôi mắt đen láy thanh lãnh lướt qua trên người Văn Khang Bình, hắn khẽ mỉm cười, ngữ khí nhàn nhạt: “Đã nhiều năm như vậy rồi, người cứ dậm chân tại chỗ chẳng thay đổi gì chỉ mình anh mà thôi.”
“Anh đã từng nghĩ chưa, một ngày nào đó, gia tộc, quyền thế, tài phú, địa vị của anh không còn chèn ép tôi được nữa, đến lúc đó anh dùng cái gì để bắt tôi đây?”
Diệp Thiều An nhẹ nhàng nở nụ cười, thanh âm rất nhẹ nhưng mang theo đủ sự trào phúng, hắn ôn tồn nói: “Anh không có biện pháp bắt được tôi đâu.”
Diệp Thiều An nói xong dứt khoát quay người rời đi, bước chân của hắn vững vàng và vô cùng kiên định, như thể không bao giờ quay đầu lại.
“Rầm —— “
Văn Khang Bình đấm một quyền lên bồn rửa tay, giọng nói mềm mại nhưng đượm sự miệt thị của Diệp Thiều An cứ văng vẳng bên tai gã.
“Anh đã từng nghĩ chưa, một ngày nào đó, gia tộc, quyền thế, tài phú, địa vị của anh không còn chèn ép tôi được nữa, đến lúc đó anh dùng cái gì để bắt tôi đây?”
“Anh không có biện pháp bắt được tôi đâu.”
Văn Khang Bình khẽ nhắm hai mắt lại,
Nếu ngay cả gia tộc, quyền thế, tài phú cũng không thể chèn ép Diệp Thiều An, vậy gã còn có thể bắt Diệp Thiều An lưu lại bên cạnh gã sao?
Năm năm này, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Thiều An xuất ngoại, thật sự đi du học ư?
Tất cả mọi việc đều thoát khỏi sự khống chế của gã, tựa như nắm cát trong tay, càng nắm chặt mất đi càng nhiều, càng dùng lực rơi càng nhanh.
Gã thả cho Diệp Thiều An tự do năm năm, quả nhiên bê đá tự đập chân mình mà.
——
Buổi tối hôm đó, mấy bộ đội đặc chủng liền nói chuyện này cho giáo sư Triệu, giáo sư Triệu làm người phụ trách của căn cứ nghiên cứu khoa học quân sự bên này, tất nhiên cũng có chút giao tình với Văn lão gia tử, sau khi hiểu đại khái được vấn đề, nhíu mày lại rồi vẫn gọi cho Văn lão gia tử một cú điện thoại, không thêm mắm dặm muối mà chỉ nói tóm tắt đơn giản, đừng để đám tiểu bối chạy ra ngoài loạn nháo, chọc phải người không nên dây vào thì không tốt đâu.
Đại não của Diệp Thiều An như một kho báu, hắn tuy trẻ tuổi thế nhưng kinh nghiệm phong phú, cơ sở vững chắc, tri thức uyên thâm, hơn nữa rất quyết tâm nghiên cứu, sự chăm chú và lực tự chủ đều rất mạnh, quan trọng nhất là hắn cực kỳ có thiên phú, cũng rất hay nảy ra linh cảm.
Trong những căn cứ nghiên cứu khoa học, sáng tạo và linh cảm so với tất cả những thứ khác còn trọng yếu hơn, huống chi Diệp Thiều An còn nắm giữ cả hai năng lực này, người khác biết hắn cũng biết, người khác không biết hắn lại biết, lão Lý từng đánh giá Diệp Thiều An là sinh ra vì ngành công nghiệp quân sự, câu nói này chẳng phóng đại chút nào.
Người tài giỏi như thế quốc gia bảo vệ còn không kịp, làm sao có khả năng để hắn bị hại được? Huống chi con nhà người ta chỉ đau đáu hướng về tổ quốc, mặc cho ngoại quốc tìm mọi cách giữ lại cũng không được, không chỉ không lưu lại, còn lén lút nghiên cứu không ít vũ khí quốc sắc bén dân đó, con nhà người ta bây giờ nhọc nhằn khổ sở cẩn cẩn trọng trọng trong căn cứ nghiên cứu khoa học quân sự nỗ lực phấn đấu vì quốc gia, quốc gia lại nỡ ném hắn sang một bên không quan tâm ư?
Huống chi, ngày hôm nay anh khiến cho hắn không vui, trời mới biết cái cảm xúc ấy có tổn hại đến linh cảm của hắn không! Trời mới biết chuyện này khiến các nghiên cứu sẽ bị trì hoãn bao nhiêu ngày!
Giáo sư Triệu tức giận bất bình mắng hai câu trong lòng, ông đúng là có chút giao tình cũ với Văn lão gia tử, nhắc nhở cũng nhắc nhở rồi, chuyện không quá ba, lần sau còn dằn vặt nữa thì cũng đừng trách ông không nhìn tình cảm và thể diện.
Đúng rồi, Diệp Thiều An lại còn là con trai nuôi của Văn gia, xem bộ dáng càn rỡ của Văn Khang Bình cũng không biết đứa nhỏ này hồi còn ở Văn gia đã chịu biết bao đắng cay oan ức.
Mấy tháng nay, quan cảm của giáo sư Triệu đối với Diệp Thiều An vô cùng tốt, thông minh, tiến tới, bình tĩnh, chịu thương chịu khó, cơ sở vững chắc, lại vô cùng có thiên phú, làm người không kiêu ngạo không nóng vội, nào có ai không thích người trẻ tuổi này chứ, đặc biệt là những giáo sư đã có tuổi như họ.
Giáo sư Triệu quả thực coi Diệp Thiều An thành con cháu trong nhà, bây giờ cháu trai mình bị ủy khuất, chả lẽ mình lại không ra mặt hỗ trợ, còn việc báo cho Văn gia để họ chú ý chút cũng chỉ vì lịch sự mà thôi.
Giáo sư Triệu đang không vui.
Vì thế giáo sư Triệu gọi một cuộc điện thoại cho cục quốc an.
Thế nhưng ông quên một việc, Văn Khang Bình đã bị ba anh lính đặc chủng đấm một quyền, lại còn là một đấm không nương tay.
Lại không để ý, hành vi gọi điện cho Văn lão gia tử ban nãy của ông có thể dùng ba chữ để khái quát —— mách gia trưởng;
Từ cổ chí kim, thời điểm sắp nhỏ cãi nhau chí chóe bị người ta mách phụ huynh, chẳng có đứa nào có kết quả tốt cả.
Sau khi Văn Khang Bình nhìn Diệp Thiều An rời đi, trực tiếp đến bệnh viện, tuy cú đấm đó không ảnh hưởng đến nội tạng nhưng góc độ cực kỳ xảo quyệt, không có nửa phần nương tay, đau đến mức Văn Khang Bình mồ hôi mồ kê đầm đìa cả người.
Lục Tử Văn là biểu đệ [1] của Lục Thiên Hoa, được Lục Thiên Hoa giới thiệu với người trong giới, trong nhà mở bệnh viện tư, Văn Khang Bình cũng coi như quen biết cậu ta, đơn giản trực tiếp đi tìm cậu, Lục Tử Văn vừa nhìn thấy vết thương trên bụng Văn Khang Bình, cả kinh hỏi: “Hóa ra còn có kẻ dám ra tay với anh á?!”
[1] Biểu đệ: em trai họ nhà ngoại.
Văn Khang Bình: “…”
“Chậc chậc chậc ra tay còn rất tàn nhẫn đó!” Lục Tử Văn cảm thán một câu, cợt nhả nói: “Văn ca, cảm giác bị đấm một quyền thế nào?”
“Nếu muốn tao sẽ giúp mày cảm thụ một chút.” Văn Khang Bình lạnh lùng đáp.
Lục Tử Văn làm một thủ thế kéo khóa trên miệng mình, ra hiệu mình nhất định sẽ yên lặng.
Phòng bệnh chớp mắt đã yên tĩnh lại, ánh mắt Văn Khang Bình vẫn còn hơi tối tăm, thời điểm vết thương được xử lý không sai biệt lắm, chuông điện thoại di động trực tiếp phá vỡ sự tĩnh lặng trong căn phòng, Văn Khang Bình nhìn thấy tên người gọi trên điện thoại di động, hơi nhíu lông mày lại, Lục Tử Văn tới gần cũng nhìn thấy người gọi, lập tức tìm cái cớ rồi chạy, còn rất săn sóc đóng cửa lại.
“Dạ, ông nội.” Văn Khang Bình nhận điện thoại, âm thanh có chút khàn.
“Khang Bình, có việc gấp, bây giờ mày lập tứ về nhà cùng ông một chuyến.” Văn lão gia tử nói không cho phép từ chối.
Mi tâm Văn Khang Bình nhăn càng sâu, vừa định cự tuyệt đã nghe thấy Văn lão gia tử lạnh lùng nói: “Nếu mày còn coi ông là ông nội, trong vòng một tiếng ông muốn nhìn thấy mày.”
“Tút tút tút —— “
Văn Khang Bình nghe âm thanh chói tai trong trong điện thoại, hai đầu mày vặn xoắn lại như muốn thắt một cái nút.
Nửa tiếng sau, Văn Khang Bình căn đúng giờ xuất hiện ở đại trạch Văn gia, đại trạch Văn gia đèn đuốc sáng choang, bốn người ba Văn mẹ Văn và Văn lão gia tử Văn lão thái thái đoan đoan chính chính ngồi trên ghế salon, vừa thấy Văn Khang Bình đi đến, ánh mắt của mọi người đồng loại nhìn về phía gã.
Văn Khang Bình khẽ cau mày, tình cảnh lớn như vậy?
“Ông nội, bà nội, cha, mẹ.” Văn Khang Bình lần lượt chào từng người nhưng chẳng có ai đáp lại gã, bốn người nghiêm túc cực kỳ, cuối cùng lão gia tử lên tiếng, chỉ chỉ cái ghế tựa trước mặt họ, nói: “Ngồi đi.”
Tứ đường hội thẩm [2] bắt đầu khai màn.
[2] Tứ đường hội thẩm: bốn người thay phiên thẩm vấn(?)
Lại nửa tiếng sau, Văn lão gia tử giận dữ nói: “Mày ở bên ngoài đã làm những gì trước giờ ông chưa từng hỏi đến, mày là tôn tử duy nhất của Văn gia đời này, ông có đánh cược cả cái mạng già này cũng phải bảo vệ mày!”
“Nhưng ông không phải ông giời!” Văn lão gia tử lạnh lùng nói, “Chỗ đó, dù đó đánh đổi cả Văn gia này cũng không bảo vệ được mày đâu!”
“Mày còn không chịu nói cho ông biết nó là ai à?!”
“Ông nội.” Văn Khang Bình trầm mặc nửa ngày, thấp giọng nói, “Con bảo đảm, Văn gia sẽ không sa sút trong tay con đâu, con cũng sẽ không xảy ra chuyện gì cả, con sẽ bảo hộ Văn gia trăm năm khang bình.”
“Mày ——!” Văn lão gia tử thấy gã thực sự không muốn nói, phẫn nộ thiếu chút nữa nhồi máu cơ tim, cuối cùng uể oải bảo: “Mày đủ lông đủ cánh muốn bay rồi, ông cũng không ngăn được nữa, nhưng điều kiện tiên quyết là mày đừng để bị người ta đánh đến vỡ đầu chảy máu.”
“Không phải mày muốn biết ai đã báo cho tao sao? Được, ông cho mày biết.” Văn lão gia tử lạnh lùng nói, ông thời còn trẻ từng mang quân vào nam ra bắc, tự có khí thế không giận tự uy, Văn lão gia tử che giấu chuyện giáo sư Triệu tìm ông, thốt ra một câu: “Là cục quốc an đấy.”
Trái tim Văn Khang Bình nguội lạnh,
“Anh đã từng nghĩ chưa, một ngày nào đó, gia tộc, quyền thế, tài phú, địa vị của anh không còn chèn ép tôi được nữa, đến lúc đó anh dùng cái gì để bắt tôi đây?”
“Anh không có biện pháp bắt được tôi đâu.”
Thanh âm lạnh lẽo của Diệp Thiều An lại vang lên bên tai Văn Khang Bình một lần nữa, gã hít vào một hơi thật dài, Văn lão gia tử hừ lạnh một tiếng, mang cha Văn mẹ Văn và Văn lão thái thái đi lên lầu nghỉ ngơi, Văn Khang Bình nhìn bóng lưng của bọn họ, chậm rãi vươn ngón tay nhẹ nhàng nhấn nhấn huyệt thái dương của mình.
Nếu đứng sau Diệp Thiều An là một gia tộc nào đó, Văn Khang Bình tin chắc bằng thực lực của bản thân, tài lực của Văn gia cũng có thể đánh một trận ra trò.
Thế nhưng nếu như, nếu như đứng sau Diệp Thiều An là cả một quốc gia thì sao?
Một gia tộc có to lớn đến đâu đứng trước một quốc gia đều trở nên nhỏ bé đáng sợ.
Cục quốc an…
Trong nhà có một Văn lão gia tử xuất thân từ quân đội, lại có một cha Văn làm chính trị gia, kỳ thực đối với ba chữ ‘cục quốc an’ này gã cũng chẳng xa lạ gì,
Điều gã xa lạ chính là cục quốc an lại đứng sau Diệp Thiều An, ở vị trí đối lập với gã,
Gã đột nhiên nhớ đến ngữ khí và động tác lúc đó của Diệp Thiều An,
Mềm mại nhưng đầy trào phúng, nhỏ nhẹ mà ngập miệt thị, hắn nhẹ nhàng nói: “Anh không có biện pháp bắt được tôi đâu.”
Đúng vậy, Văn Khang Bình nhẹ nhàng gật gật đầu, nếu như đứng sau Diệp Thiều An là cả một quốc gia, vậy gã đúng là không có biện pháp bắt được hắn.
“Văn Khang Bình.” Diệp Thiều An thanh thanh thản thản gọi tên gã, vẻ mặt hắn vẫn cứ nhạt nhẽo thờ ơ như trong trí nhớ, tựa như thời gian chẳng thể lưu lại dấu vết trên người hắn vậy, lúc ẩn lúc hiện, hắn như đã dung hợp lại với chàng thiếu niên tuấn tú kiên cường năm năm trước.
“Ai rồi cũng thay đổi thôi.” Diệp Thiều An tự tiếu phi tiếu cong khóe môi lên, khóe mắt hắn híp lại, đuôi mắt còn phơn phớt hồng, vừa trào phúng vừa mê hoặc, vô cùng dụ hoặc, “Mau nhận thức lại hiện thực đi, ‘cậu bé’ ạ.”
Ánh mắt của Văn Khang Bình sâu thẳm, gã lạnh lùng lườm Diệp Thiều An, nở nụ cười châm chọc, bạc bẽo nói: “Vâng, ai cũng thay đổi, nhưng Diệp Thiều An này, mày sẽ thay đổi sao?”
“Tôi sẽ.” Diệp Thiều An đi đến cửa phòng vệ sinh đột nhiên xoay người lại, đôi mắt đen láy thanh lãnh lướt qua trên người Văn Khang Bình, hắn khẽ mỉm cười, ngữ khí nhàn nhạt: “Đã nhiều năm như vậy rồi, người cứ dậm chân tại chỗ chẳng thay đổi gì chỉ mình anh mà thôi.”
“Anh đã từng nghĩ chưa, một ngày nào đó, gia tộc, quyền thế, tài phú, địa vị của anh không còn chèn ép tôi được nữa, đến lúc đó anh dùng cái gì để bắt tôi đây?”
Diệp Thiều An nhẹ nhàng nở nụ cười, thanh âm rất nhẹ nhưng mang theo đủ sự trào phúng, hắn ôn tồn nói: “Anh không có biện pháp bắt được tôi đâu.”
Diệp Thiều An nói xong dứt khoát quay người rời đi, bước chân của hắn vững vàng và vô cùng kiên định, như thể không bao giờ quay đầu lại.
“Rầm —— “
Văn Khang Bình đấm một quyền lên bồn rửa tay, giọng nói mềm mại nhưng đượm sự miệt thị của Diệp Thiều An cứ văng vẳng bên tai gã.
“Anh đã từng nghĩ chưa, một ngày nào đó, gia tộc, quyền thế, tài phú, địa vị của anh không còn chèn ép tôi được nữa, đến lúc đó anh dùng cái gì để bắt tôi đây?”
“Anh không có biện pháp bắt được tôi đâu.”
Văn Khang Bình khẽ nhắm hai mắt lại,
Nếu ngay cả gia tộc, quyền thế, tài phú cũng không thể chèn ép Diệp Thiều An, vậy gã còn có thể bắt Diệp Thiều An lưu lại bên cạnh gã sao?
Năm năm này, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Thiều An xuất ngoại, thật sự đi du học ư?
Tất cả mọi việc đều thoát khỏi sự khống chế của gã, tựa như nắm cát trong tay, càng nắm chặt mất đi càng nhiều, càng dùng lực rơi càng nhanh.
Gã thả cho Diệp Thiều An tự do năm năm, quả nhiên bê đá tự đập chân mình mà.
——
Buổi tối hôm đó, mấy bộ đội đặc chủng liền nói chuyện này cho giáo sư Triệu, giáo sư Triệu làm người phụ trách của căn cứ nghiên cứu khoa học quân sự bên này, tất nhiên cũng có chút giao tình với Văn lão gia tử, sau khi hiểu đại khái được vấn đề, nhíu mày lại rồi vẫn gọi cho Văn lão gia tử một cú điện thoại, không thêm mắm dặm muối mà chỉ nói tóm tắt đơn giản, đừng để đám tiểu bối chạy ra ngoài loạn nháo, chọc phải người không nên dây vào thì không tốt đâu.
Đại não của Diệp Thiều An như một kho báu, hắn tuy trẻ tuổi thế nhưng kinh nghiệm phong phú, cơ sở vững chắc, tri thức uyên thâm, hơn nữa rất quyết tâm nghiên cứu, sự chăm chú và lực tự chủ đều rất mạnh, quan trọng nhất là hắn cực kỳ có thiên phú, cũng rất hay nảy ra linh cảm.
Trong những căn cứ nghiên cứu khoa học, sáng tạo và linh cảm so với tất cả những thứ khác còn trọng yếu hơn, huống chi Diệp Thiều An còn nắm giữ cả hai năng lực này, người khác biết hắn cũng biết, người khác không biết hắn lại biết, lão Lý từng đánh giá Diệp Thiều An là sinh ra vì ngành công nghiệp quân sự, câu nói này chẳng phóng đại chút nào.
Người tài giỏi như thế quốc gia bảo vệ còn không kịp, làm sao có khả năng để hắn bị hại được? Huống chi con nhà người ta chỉ đau đáu hướng về tổ quốc, mặc cho ngoại quốc tìm mọi cách giữ lại cũng không được, không chỉ không lưu lại, còn lén lút nghiên cứu không ít vũ khí quốc sắc bén dân đó, con nhà người ta bây giờ nhọc nhằn khổ sở cẩn cẩn trọng trọng trong căn cứ nghiên cứu khoa học quân sự nỗ lực phấn đấu vì quốc gia, quốc gia lại nỡ ném hắn sang một bên không quan tâm ư?
Huống chi, ngày hôm nay anh khiến cho hắn không vui, trời mới biết cái cảm xúc ấy có tổn hại đến linh cảm của hắn không! Trời mới biết chuyện này khiến các nghiên cứu sẽ bị trì hoãn bao nhiêu ngày!
Giáo sư Triệu tức giận bất bình mắng hai câu trong lòng, ông đúng là có chút giao tình cũ với Văn lão gia tử, nhắc nhở cũng nhắc nhở rồi, chuyện không quá ba, lần sau còn dằn vặt nữa thì cũng đừng trách ông không nhìn tình cảm và thể diện.
Đúng rồi, Diệp Thiều An lại còn là con trai nuôi của Văn gia, xem bộ dáng càn rỡ của Văn Khang Bình cũng không biết đứa nhỏ này hồi còn ở Văn gia đã chịu biết bao đắng cay oan ức.
Mấy tháng nay, quan cảm của giáo sư Triệu đối với Diệp Thiều An vô cùng tốt, thông minh, tiến tới, bình tĩnh, chịu thương chịu khó, cơ sở vững chắc, lại vô cùng có thiên phú, làm người không kiêu ngạo không nóng vội, nào có ai không thích người trẻ tuổi này chứ, đặc biệt là những giáo sư đã có tuổi như họ.
Giáo sư Triệu quả thực coi Diệp Thiều An thành con cháu trong nhà, bây giờ cháu trai mình bị ủy khuất, chả lẽ mình lại không ra mặt hỗ trợ, còn việc báo cho Văn gia để họ chú ý chút cũng chỉ vì lịch sự mà thôi.
Giáo sư Triệu đang không vui.
Vì thế giáo sư Triệu gọi một cuộc điện thoại cho cục quốc an.
Thế nhưng ông quên một việc, Văn Khang Bình đã bị ba anh lính đặc chủng đấm một quyền, lại còn là một đấm không nương tay.
Lại không để ý, hành vi gọi điện cho Văn lão gia tử ban nãy của ông có thể dùng ba chữ để khái quát —— mách gia trưởng;
Từ cổ chí kim, thời điểm sắp nhỏ cãi nhau chí chóe bị người ta mách phụ huynh, chẳng có đứa nào có kết quả tốt cả.
Sau khi Văn Khang Bình nhìn Diệp Thiều An rời đi, trực tiếp đến bệnh viện, tuy cú đấm đó không ảnh hưởng đến nội tạng nhưng góc độ cực kỳ xảo quyệt, không có nửa phần nương tay, đau đến mức Văn Khang Bình mồ hôi mồ kê đầm đìa cả người.
Lục Tử Văn là biểu đệ [1] của Lục Thiên Hoa, được Lục Thiên Hoa giới thiệu với người trong giới, trong nhà mở bệnh viện tư, Văn Khang Bình cũng coi như quen biết cậu ta, đơn giản trực tiếp đi tìm cậu, Lục Tử Văn vừa nhìn thấy vết thương trên bụng Văn Khang Bình, cả kinh hỏi: “Hóa ra còn có kẻ dám ra tay với anh á?!”
[1] Biểu đệ: em trai họ nhà ngoại.
Văn Khang Bình: “…”
“Chậc chậc chậc ra tay còn rất tàn nhẫn đó!” Lục Tử Văn cảm thán một câu, cợt nhả nói: “Văn ca, cảm giác bị đấm một quyền thế nào?”
“Nếu muốn tao sẽ giúp mày cảm thụ một chút.” Văn Khang Bình lạnh lùng đáp.
Lục Tử Văn làm một thủ thế kéo khóa trên miệng mình, ra hiệu mình nhất định sẽ yên lặng.
Phòng bệnh chớp mắt đã yên tĩnh lại, ánh mắt Văn Khang Bình vẫn còn hơi tối tăm, thời điểm vết thương được xử lý không sai biệt lắm, chuông điện thoại di động trực tiếp phá vỡ sự tĩnh lặng trong căn phòng, Văn Khang Bình nhìn thấy tên người gọi trên điện thoại di động, hơi nhíu lông mày lại, Lục Tử Văn tới gần cũng nhìn thấy người gọi, lập tức tìm cái cớ rồi chạy, còn rất săn sóc đóng cửa lại.
“Dạ, ông nội.” Văn Khang Bình nhận điện thoại, âm thanh có chút khàn.
“Khang Bình, có việc gấp, bây giờ mày lập tứ về nhà cùng ông một chuyến.” Văn lão gia tử nói không cho phép từ chối.
Mi tâm Văn Khang Bình nhăn càng sâu, vừa định cự tuyệt đã nghe thấy Văn lão gia tử lạnh lùng nói: “Nếu mày còn coi ông là ông nội, trong vòng một tiếng ông muốn nhìn thấy mày.”
“Tút tút tút —— “
Văn Khang Bình nghe âm thanh chói tai trong trong điện thoại, hai đầu mày vặn xoắn lại như muốn thắt một cái nút.
Nửa tiếng sau, Văn Khang Bình căn đúng giờ xuất hiện ở đại trạch Văn gia, đại trạch Văn gia đèn đuốc sáng choang, bốn người ba Văn mẹ Văn và Văn lão gia tử Văn lão thái thái đoan đoan chính chính ngồi trên ghế salon, vừa thấy Văn Khang Bình đi đến, ánh mắt của mọi người đồng loại nhìn về phía gã.
Văn Khang Bình khẽ cau mày, tình cảnh lớn như vậy?
“Ông nội, bà nội, cha, mẹ.” Văn Khang Bình lần lượt chào từng người nhưng chẳng có ai đáp lại gã, bốn người nghiêm túc cực kỳ, cuối cùng lão gia tử lên tiếng, chỉ chỉ cái ghế tựa trước mặt họ, nói: “Ngồi đi.”
Tứ đường hội thẩm [2] bắt đầu khai màn.
[2] Tứ đường hội thẩm: bốn người thay phiên thẩm vấn(?)
Lại nửa tiếng sau, Văn lão gia tử giận dữ nói: “Mày ở bên ngoài đã làm những gì trước giờ ông chưa từng hỏi đến, mày là tôn tử duy nhất của Văn gia đời này, ông có đánh cược cả cái mạng già này cũng phải bảo vệ mày!”
“Nhưng ông không phải ông giời!” Văn lão gia tử lạnh lùng nói, “Chỗ đó, dù đó đánh đổi cả Văn gia này cũng không bảo vệ được mày đâu!”
“Mày còn không chịu nói cho ông biết nó là ai à?!”
“Ông nội.” Văn Khang Bình trầm mặc nửa ngày, thấp giọng nói, “Con bảo đảm, Văn gia sẽ không sa sút trong tay con đâu, con cũng sẽ không xảy ra chuyện gì cả, con sẽ bảo hộ Văn gia trăm năm khang bình.”
“Mày ——!” Văn lão gia tử thấy gã thực sự không muốn nói, phẫn nộ thiếu chút nữa nhồi máu cơ tim, cuối cùng uể oải bảo: “Mày đủ lông đủ cánh muốn bay rồi, ông cũng không ngăn được nữa, nhưng điều kiện tiên quyết là mày đừng để bị người ta đánh đến vỡ đầu chảy máu.”
“Không phải mày muốn biết ai đã báo cho tao sao? Được, ông cho mày biết.” Văn lão gia tử lạnh lùng nói, ông thời còn trẻ từng mang quân vào nam ra bắc, tự có khí thế không giận tự uy, Văn lão gia tử che giấu chuyện giáo sư Triệu tìm ông, thốt ra một câu: “Là cục quốc an đấy.”
Trái tim Văn Khang Bình nguội lạnh,
“Anh đã từng nghĩ chưa, một ngày nào đó, gia tộc, quyền thế, tài phú, địa vị của anh không còn chèn ép tôi được nữa, đến lúc đó anh dùng cái gì để bắt tôi đây?”
“Anh không có biện pháp bắt được tôi đâu.”
Thanh âm lạnh lẽo của Diệp Thiều An lại vang lên bên tai Văn Khang Bình một lần nữa, gã hít vào một hơi thật dài, Văn lão gia tử hừ lạnh một tiếng, mang cha Văn mẹ Văn và Văn lão thái thái đi lên lầu nghỉ ngơi, Văn Khang Bình nhìn bóng lưng của bọn họ, chậm rãi vươn ngón tay nhẹ nhàng nhấn nhấn huyệt thái dương của mình.
Nếu đứng sau Diệp Thiều An là một gia tộc nào đó, Văn Khang Bình tin chắc bằng thực lực của bản thân, tài lực của Văn gia cũng có thể đánh một trận ra trò.
Thế nhưng nếu như, nếu như đứng sau Diệp Thiều An là cả một quốc gia thì sao?
Một gia tộc có to lớn đến đâu đứng trước một quốc gia đều trở nên nhỏ bé đáng sợ.
Cục quốc an…
Trong nhà có một Văn lão gia tử xuất thân từ quân đội, lại có một cha Văn làm chính trị gia, kỳ thực đối với ba chữ ‘cục quốc an’ này gã cũng chẳng xa lạ gì,
Điều gã xa lạ chính là cục quốc an lại đứng sau Diệp Thiều An, ở vị trí đối lập với gã,
Gã đột nhiên nhớ đến ngữ khí và động tác lúc đó của Diệp Thiều An,
Mềm mại nhưng đầy trào phúng, nhỏ nhẹ mà ngập miệt thị, hắn nhẹ nhàng nói: “Anh không có biện pháp bắt được tôi đâu.”
Đúng vậy, Văn Khang Bình nhẹ nhàng gật gật đầu, nếu như đứng sau Diệp Thiều An là cả một quốc gia, vậy gã đúng là không có biện pháp bắt được hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.