Chương 86: Bạch nguyệt chu sa (17)
Mộng Thiên Hàng
17/11/2020
Những lời từng thốt ra khỏi miệng, hôm nay quay đầu nhìn lại, giống như từng cái tát vả bôm bốp lên trên mặt anh,
Vừa đau vừa sưng.
“Anh đã từng nghĩ chưa, một ngày nào đó, gia tộc, quyền thế, tài phú, địa vị của anh không còn chèn ép tôi được nữa, đến lúc đó anh dùng cái gì để bắt tôi đây?”
“Anh không có biện pháp bắt được tôi đâu.”
Cả một đêm, hai câu nói của Diệp Thiều An cứ quanh quẩn vang vọng trong đầu gã, giống như xem video, chiếu lại toàn bộ ngữ khí và biểu tình của hắn.
Đêm nay, có lẽ Văn Khang Bình chẳng thể yên giấc.
Sáng sớm ngày thứ hai, lúc Văn Khang Bình tỉnh lại còn hoảng hốt chốc lát, gã thậm chí có cảm giác Diệp Thiều An vẫn còn ở bên gã, sửng sốt tận 3 phút mới phản ứng được.
Sáng sớm Văn Khang Bình hẹn Lâm Châu đi café, Lâm Châu học y, học đại học xong thì thi nghiên cứu sinh, bây giờ vẫn còn là sinh viên, ở trong đại học A, Văn Khang Bình hồi trước cũng học ở đại học A, rất quen thuộc với quang cảnh đại học A, chọn một tiệm cà phê yên tĩnh chờ Lâm Châu.
Lâm Châu không thay đổi nhiều so với trước kia, vẫn là cô gái tươi tắn như ánh mặt trời, song dù sao cũng học y nhiều năm và sự từng trải khiến cô càng thêm trầm ổn có nội hàm, cô ấy ngồi đối diện Văn Khang Bình, gọi một ly trà sữa và mấy thứ đồ ngọt, cười nói: “Sao hôm nay lại rảnh rỗi mời em đi café thế?”
“Ối, vành mắt anh nay đen quá đấy.” Lâm Châu hơi kinh ngạc hỏi: “Sao thế, dạo này có kẻ mắt mù nào chọc giận anh hả?”
“Không có.” Văn Khang Bình lắc lắc đầu, nói thẳng: “Dạo này em có liên hệ với Diệp Thiều An không?”
Lâm Châu nghe vậy hơi ngạc nhiên, cuối cùng vẫn do dự gật gật đầu, nói: “Có.”
Lúc này nhân viên cửa hàng mang đồ ăn hai người gọi lên, ngoại trừ tách cafe đen do Văn Khang Bình gọi, những món còn lại đều của Lâm Châu.
Lâm Châu nhìn chất lỏng đen đặc trong tách của Văn Khang Bình, yên lặng thở dài trong lòng, bắt đầu từ nửa học kỳ sau của năm lớp 12, Văn Khang Bình đột nhiên mê luyến cafe đen đặc không bỏ đường, Lâm Châu ngửi mùi thôi cũng thấy đắng.
“Diệp Thiều An về nước rồi.” Văn Khang Bình nặng nề nói.
“Đúng.” Lâm Châu mới gật đầu, cô nhìn thần sắc của Văn Khang Bình, nghĩ thầm chắc nửa là hai người họ đã gặp nhau rồi, Văn Khang Bình có lẽ chỉ muốn xác nhận tin tức gì đó ở chỗ cô mà thôi.
Ăn một miếng kem xoài đặc, Lâm Châu lẳng lặng chờ Văn Khang Bình mở miệng.
Một lúc lâu sau, Văn Khang Bình cũng không định mở miệng.
Lâm Châu kinh ngạc nhìn Văn Khang Bình, cuối cùng cẩn thận nói: “Anh có gì muốn hỏi không?”
“Cậu ta đi du học ngành gì?” Văn Khang Bình trầm giọng hỏi, bởi vì chuyện năm năm trước, mấy năm qua gã đều không định tiếp xúc với tin tức có liên quan đến Diệp Thiều An truyền từ nước ngoài về, lần này, cũng là bởi vì Diệp Thiều An về nước.
Trong lòng Văn Khang Bình, Diệp Thiều An về nước đồng nghĩa Diệp Thiều An yếu thế, chỉ cần Diệp Thiều An về nước, như vậy gã sẽ không phải là người cúi đầu trước, người cúi đầu trước chính là Diệp Thiều An, gã vẫn là Văn thiếu cao cao tại thượng, gã vẫn là người nắm quyền cao nhất, gã vẫn không thấp kém quá mức…
Nhưng khi Diệp Thiều An trở về, sự tiến triển của tình hình hoàn toàn ngược lại với mong muốn của gã.
Tất cả mọi chuyện đều không đi theo dự liệu của gã.
“Hình như học vật lý? Em không rõ lắm, anh cũng biết em chỉ nhạy bén với y học thôi mà, mấy ngành khác đều không biết.” Lâm Châu nhún vai một cái, múc một thìa bánh pútđing nhét vào trong miệng mình, suy nghĩ một chút, lại nói, “Há, em nhớ Thiều An từng đề cập, sau này ảnh muốn làm nghiên cứu khoa học gì gì ấy.”
Trái tim Văn Khang Bình như bị bóp nghẹt, nghiên cứu khoa học, hình như gã đã ngộ ra điều gì.
“Em nói nè.” Lâm Châu chẳng thèm để ý nói: “Có phải anh thích Thiều An không?”
Văn Khang Bình tí nữa thì hất đổ tách café của gã!
“Em biết từ lâu rồi.” Lâm Châu nhún nhún vai, hoàn toàn thất vọng, “Năm đó anh cứ nói yêu em thích em bla bla, thế mà đôi mắt của anh chỉ nhìn chằm chằm Thiều An thôi, trong kỷ niệm hai ta, anh nhớ kỹ nhất chắc chính là lúc sơ ngộ đi? Ngẫm lại coi nếu là Thiều An, phỏng chừng ảnh làm động tác nhỏ trên bàn ăn thôi anh cũng nhớ rõ rõ ràng ràng đi?”
“Khi đó anh mỗi ngày nói yêu thích em, ánh mắt lại chỉ dừng trên người Thiều An.” Lâm Châu thở dài một hơi, “Em cũng là con gái mà, khi đó tức giận đến mức chỉ muốn cho anh một cái tát…”
Văn Khang Bình khó khăn cong cong khóe môi, muốn nói cái gì, lại bị Lâm Châu vung tay lên đánh gãy, “Ngừng ngừng ngừng, đừng có nói xin lỗi anh sai rồi gì gì đó, nghe chẳng thành tâm tí nào.”
“Tuy rằng em không biết giữa anh và Thiều An có vấn đề gì, thế nhưng bây giờ nhìn lại, vấn đề không ít.” Lâm Châu cười một tiếng, dứt khoát nói, “Khang Bình, nếu cứ thế anh sẽ không theo kịp Thiều An đâu.”
“Anh không muốn đuổi theo cậu ấy.” Văn Khang Bình lạnh lùng phun ra bảy chữ này.
“Ờ ờ ờ, tùy anh.” Lâm Châu ăn xong bánh pútđing, lại nhìn đồng hồ, thở dài thật sâu, “Nể tình ơn thu dưỡng của Văn gia, em khuyên anh vài câu.”
“Đầu tiên, Thiều An không phải là một kẻ nhu nhược cần người khác bảo vệ, thố ti hoa [1] phải dựa vào người khác mới có thể sống, ảnh là một người đàn ông, một người đàn ông từ trong xương cốt chẳng khác anh.”
[1] Thố ti hoa: hoa hải đường, cần phải có người quan tâm, chăm sóc, vun vén thì mới trưởng thành được.
“Thiếp là loài hoa thố ti
Cành nhỏ nhắn không thể tự đi
Nghiêng ngả theo gió xuân
Gởi thân nơi cây tùng trăm trượng xa xôi”
Lý Bạch – Cổ ý
(Nguồn: Đường thi tuyển dịch, NXB Thuận Hoá, 1997)
“Thứ hai, sự kiêu ngạo của anh bắt nguồn từ gia tộc của anh, đương nhiên, chúng em không có cách nào phủ nhận năng lực của anh, thế nhưng Khang Bình này, tất cả kiêu ngạo và tự tôn của anh, khởi nguồn ban đầu đều do người ta tung hô lên, anh ưu tú, anh trác việt, thế nhưng ở trong lòng anh, anh tự hào vì người ta khen anh, anh tự kiêu vì người ta tung hô anh, thế nhưng với Thiều An, tất cả tự tôn và kiêu ngạo của anh ấy đều xuất phát từ chính bản thân anh ấy. Cho nên, anh hiển lộ sự kiêu ngạo và tự tôn của mình trước mặt anh ấy không thể nghi ngờ là vô cùng ngu xuẩn.”
Vào lúc này sắc mặt Văn Khang Bình đã hết sức khó coi.
Lâm Châu làm một cái thủ thế tạm ngừng, nhàn nhạt nói: “Khang Bình, em cũng không muốn nói nhiều, lời gì nên nói em đều nói hết cả rồi, cũng nể tình Văn gia thu dưỡng em, em đã nói đến móc tim móc phổi, cho dù anh không thích nghe, em cũng hi vọng anh nghe hết.”
“Anh có biết hồi trước lúc anh theo đuổi em, em cảm thấy gì không? Em hận không thể vung một cái tát trực tiếp đập chết anh.” Ánh mắt Lâm Châu lạnh lùng, “Đột nhiên chuyển một học sinh lớp 12 từ hoàn cảnh quen thuộc đến hoàn cảnh xa lạ, chung quanh là một đám thiếu gia tiểu thư xem thường em, lại phải làm quen với giáo viên bạn bè một lần nữa, cả năm lớp 12 em thậm chí không có một đứa bạn thân, coi như muốn trò chuyện với người khác, đổi lại cũng chỉ là một ánh mắt khinh bỉ.”
“Anh có biết vào lúc ấy em hận anh thế nào không? Em hận không thể trực tiếp vung cho anh một cái tát, nhưng em không thể, mịa nó được Văn gia nuôi, sống dựa vào Văn gia, ngay cả tư cách cho anh một cái tát em cũng không có.” Lâm Châu nhàn nhạt nói, “Em là một cô gái tính tình tương đối yếu đuối và giỏi về ẩn nhẫn còn không chịu được ‘tuyệt chiêu’ theo đuổi của anh, Thiều An là một người đàn ông, sao ảnh có thể chịu được?”
“Đừng nói giỡn, đây đâu phải bí kíp theo đổi người yêu, anh đó là bồi dưỡng một kẻ thù!”
Lâm Châu hít vào một hơi thật dài, nghiêm túc nhìn chăm chú Văn Khang Bình, trầm giọng nói: “Anh muốn chân tâm của người khác, ít ra cũng phải mang chân tâm của mình ra đổi, nếu anh muốn ở bên người ta, ít nhất cũng phải học được cách theo đuổi họ, còn lấy thủ đoạn lúc nhỏ của anh, anh không ngại mất mặt sao?”
“Anh vừa muốn lấy chân tâm của người ta, vừa không chịu giao chân tâm của mình ra, còn giấu đến chặt chẽ, một xíu cũng không lộ, chỉ vì cái gọi là mặt mũi và tôn nghiêm.” Lâm Châu cười lạnh một tiếng, “Ai mà biết anh thích mình? Người ta không nghĩ anh hận mình là tốt lắm rồi.”
“Anh không thể ích kỷ như vậy a Khang Bình, anh vừa muốn chân tâm của người ta, vừa không chịu lấy ra chân tâm của mình, không định gánh chịu trách nhiệm mặc kệ khó khăn chông gai, người ta đầu óc bị nước úng mới thèm yêu anh.”
“Anh nói coi anh có cái gì, bây giờ có người đồng ý anh, chẳng phải vì mặt của anh thì cũng vì (gia) thế của anh, nếu không thì cũng vì quyền (lực) của anh, loại người như vậy anh còn dám muốn sao?”
“Anh muốn cái gì, anh phải lấy vật đồng giá ra đổi, thói đời luôn công bằng.” Lâm Châu lấy ra một tờ giấy, viết ra một dãy số, sau đó cô giao tờ giấy đó cho Văn Khang Bình, đứng lên, nhàn nhạt nói: “Số điện thoại của Thiều An, không cần thì vứt đi.”
Nói xong, cô quay đầu bước đi, động tác rất tiêu sái gọn gàng,
Khó có thể tưởng tượng cô vừa phỉ nhổ Văn Khang Bình từ đầu tới chân một phen.
Tay Văn Khang Bình cần tờ giấy Lâm Châu vừa đưa, lý trí của gã nhắc nhở gã, phải xé tờ giấy này đi ném nó vào thùng rác, thế nhưng gã không nỡ,
Gã đút tờ giấy vào túi, gọi nhân viên cửa hàng tính tiền, có vẻ bình tĩnh rời khỏi quán cà phê này.
Trong đầu của gã lại văng vẳng cuộc trò chuyện với Lâm Châu.
“Anh muốn chân tâm của người ta, thì phải lấy chân tâm của mình ra đánh đổi.”
“Anh không thể ích kỷ như vậy a Khang Bình.”
“Anh vừa muốn lấy chân tâm của người ta, vừa không chịu giao chân tâm của mình ra, còn giấu đến chặt chẽ, một xíu cũng không lộ, chỉ vì cái gọi là mặt mũi và tôn nghiêm.”
“Làm sao người ta biết anh thích mình được? Chỉ bằng cái thái độ này của anh, không nghĩ anh hận họ là tốt lắm rồi.”
Diệp Thiều An… có nghĩ rằng mình hận em ấy không?
Trái tim của Lâm Châu “thịch thịch thịch” đập kịch liệt, cô trốn vào một cửa hàng trà sữa gần đó, quả thực không dám tin tưởng, cô vừa lôi Văn Khang Bình ra thóa mạ một phen!
Trời ơi!
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lâm Châu nhìn người liên lạc, vội vàng nhận: “Thiều Thiều Thiều An… Em vừa theo lời anh nói phải hung hăng mắng Khang Khang Khang Bình!”
Tiếng cười của Diệp Thiều An vang lên, “Kích động như thế?”
“Làm em sợ muốn chết!” Lâm Châu chân tay run rẩy, “Cả đời này em cũng không dám nghĩ mình sẽ mắng Khang Bình một trận!”
“Sảng khoái không?” Diệp Thiều An nhíu mày nói.
“Sảng khoái xỉu!” Lâm Châu cười to nói, Diệp Thiều An cũng bật cười.
“Thiều An.” trầm mặc một hồi, Lâm Châu hít sâu một hơi, nhìn chung quanh, trốn vào trong góc, trầm thấp hỏi, “—— anh thích Khang Bình à?”
Sự trầm mặc lan tràn, điện thoại di động chỉ vang lên tiếng hít thở yếu ớt của Diệp Thiều An.
Thật lâu sau, Lâm Châu nghe Diệp Thiều An nói nhẹ như mây gió: “Thích chứ.”
“—— vậy sao anh còn bắt em mắng anh ấy nhiều như vậy??!” Lâm Châu chỉ thiếu la làng.
“Anh ta rất xấu rồi.” Diệp Thiều An thở dài một hơi, “Nếu như em là anh, cho dù có yêu anh ta, em cũng muốn ở bên anh ta à?”
Nghĩ đến chuyện xảy ra hồi cấp ba, Lâm Châu bĩu môi nói: “Trừ phi em khờ.”
“Cho nên, anh cũng không có cách nào mà.” Diệp Thiều An hơi mỉm cười nói, “Anh ta hư như vậy, anh chỉ có thể —— “
Diệp Thiều An dừng một chút, mở miệng đầy ý vị thâm trường: “—— từ từ, từng chút từng chút một, từ đầu tới chân dạy dỗ lại một lần nữa.”
Hết chương 86
Lăng: Châu Châu là một cô gái rất đáng yêu đúng không =3=
Thay đổi xưng hô giữa LC và VKB, vì hai người đều trưởng thành rồi nên xưng “anh – em”, không còn “cậu – em” hay gì gì tretraw như trước nữa. Theo đó LC cũng xưng vs DTA là “anh – em
Vừa đau vừa sưng.
“Anh đã từng nghĩ chưa, một ngày nào đó, gia tộc, quyền thế, tài phú, địa vị của anh không còn chèn ép tôi được nữa, đến lúc đó anh dùng cái gì để bắt tôi đây?”
“Anh không có biện pháp bắt được tôi đâu.”
Cả một đêm, hai câu nói của Diệp Thiều An cứ quanh quẩn vang vọng trong đầu gã, giống như xem video, chiếu lại toàn bộ ngữ khí và biểu tình của hắn.
Đêm nay, có lẽ Văn Khang Bình chẳng thể yên giấc.
Sáng sớm ngày thứ hai, lúc Văn Khang Bình tỉnh lại còn hoảng hốt chốc lát, gã thậm chí có cảm giác Diệp Thiều An vẫn còn ở bên gã, sửng sốt tận 3 phút mới phản ứng được.
Sáng sớm Văn Khang Bình hẹn Lâm Châu đi café, Lâm Châu học y, học đại học xong thì thi nghiên cứu sinh, bây giờ vẫn còn là sinh viên, ở trong đại học A, Văn Khang Bình hồi trước cũng học ở đại học A, rất quen thuộc với quang cảnh đại học A, chọn một tiệm cà phê yên tĩnh chờ Lâm Châu.
Lâm Châu không thay đổi nhiều so với trước kia, vẫn là cô gái tươi tắn như ánh mặt trời, song dù sao cũng học y nhiều năm và sự từng trải khiến cô càng thêm trầm ổn có nội hàm, cô ấy ngồi đối diện Văn Khang Bình, gọi một ly trà sữa và mấy thứ đồ ngọt, cười nói: “Sao hôm nay lại rảnh rỗi mời em đi café thế?”
“Ối, vành mắt anh nay đen quá đấy.” Lâm Châu hơi kinh ngạc hỏi: “Sao thế, dạo này có kẻ mắt mù nào chọc giận anh hả?”
“Không có.” Văn Khang Bình lắc lắc đầu, nói thẳng: “Dạo này em có liên hệ với Diệp Thiều An không?”
Lâm Châu nghe vậy hơi ngạc nhiên, cuối cùng vẫn do dự gật gật đầu, nói: “Có.”
Lúc này nhân viên cửa hàng mang đồ ăn hai người gọi lên, ngoại trừ tách cafe đen do Văn Khang Bình gọi, những món còn lại đều của Lâm Châu.
Lâm Châu nhìn chất lỏng đen đặc trong tách của Văn Khang Bình, yên lặng thở dài trong lòng, bắt đầu từ nửa học kỳ sau của năm lớp 12, Văn Khang Bình đột nhiên mê luyến cafe đen đặc không bỏ đường, Lâm Châu ngửi mùi thôi cũng thấy đắng.
“Diệp Thiều An về nước rồi.” Văn Khang Bình nặng nề nói.
“Đúng.” Lâm Châu mới gật đầu, cô nhìn thần sắc của Văn Khang Bình, nghĩ thầm chắc nửa là hai người họ đã gặp nhau rồi, Văn Khang Bình có lẽ chỉ muốn xác nhận tin tức gì đó ở chỗ cô mà thôi.
Ăn một miếng kem xoài đặc, Lâm Châu lẳng lặng chờ Văn Khang Bình mở miệng.
Một lúc lâu sau, Văn Khang Bình cũng không định mở miệng.
Lâm Châu kinh ngạc nhìn Văn Khang Bình, cuối cùng cẩn thận nói: “Anh có gì muốn hỏi không?”
“Cậu ta đi du học ngành gì?” Văn Khang Bình trầm giọng hỏi, bởi vì chuyện năm năm trước, mấy năm qua gã đều không định tiếp xúc với tin tức có liên quan đến Diệp Thiều An truyền từ nước ngoài về, lần này, cũng là bởi vì Diệp Thiều An về nước.
Trong lòng Văn Khang Bình, Diệp Thiều An về nước đồng nghĩa Diệp Thiều An yếu thế, chỉ cần Diệp Thiều An về nước, như vậy gã sẽ không phải là người cúi đầu trước, người cúi đầu trước chính là Diệp Thiều An, gã vẫn là Văn thiếu cao cao tại thượng, gã vẫn là người nắm quyền cao nhất, gã vẫn không thấp kém quá mức…
Nhưng khi Diệp Thiều An trở về, sự tiến triển của tình hình hoàn toàn ngược lại với mong muốn của gã.
Tất cả mọi chuyện đều không đi theo dự liệu của gã.
“Hình như học vật lý? Em không rõ lắm, anh cũng biết em chỉ nhạy bén với y học thôi mà, mấy ngành khác đều không biết.” Lâm Châu nhún vai một cái, múc một thìa bánh pútđing nhét vào trong miệng mình, suy nghĩ một chút, lại nói, “Há, em nhớ Thiều An từng đề cập, sau này ảnh muốn làm nghiên cứu khoa học gì gì ấy.”
Trái tim Văn Khang Bình như bị bóp nghẹt, nghiên cứu khoa học, hình như gã đã ngộ ra điều gì.
“Em nói nè.” Lâm Châu chẳng thèm để ý nói: “Có phải anh thích Thiều An không?”
Văn Khang Bình tí nữa thì hất đổ tách café của gã!
“Em biết từ lâu rồi.” Lâm Châu nhún nhún vai, hoàn toàn thất vọng, “Năm đó anh cứ nói yêu em thích em bla bla, thế mà đôi mắt của anh chỉ nhìn chằm chằm Thiều An thôi, trong kỷ niệm hai ta, anh nhớ kỹ nhất chắc chính là lúc sơ ngộ đi? Ngẫm lại coi nếu là Thiều An, phỏng chừng ảnh làm động tác nhỏ trên bàn ăn thôi anh cũng nhớ rõ rõ ràng ràng đi?”
“Khi đó anh mỗi ngày nói yêu thích em, ánh mắt lại chỉ dừng trên người Thiều An.” Lâm Châu thở dài một hơi, “Em cũng là con gái mà, khi đó tức giận đến mức chỉ muốn cho anh một cái tát…”
Văn Khang Bình khó khăn cong cong khóe môi, muốn nói cái gì, lại bị Lâm Châu vung tay lên đánh gãy, “Ngừng ngừng ngừng, đừng có nói xin lỗi anh sai rồi gì gì đó, nghe chẳng thành tâm tí nào.”
“Tuy rằng em không biết giữa anh và Thiều An có vấn đề gì, thế nhưng bây giờ nhìn lại, vấn đề không ít.” Lâm Châu cười một tiếng, dứt khoát nói, “Khang Bình, nếu cứ thế anh sẽ không theo kịp Thiều An đâu.”
“Anh không muốn đuổi theo cậu ấy.” Văn Khang Bình lạnh lùng phun ra bảy chữ này.
“Ờ ờ ờ, tùy anh.” Lâm Châu ăn xong bánh pútđing, lại nhìn đồng hồ, thở dài thật sâu, “Nể tình ơn thu dưỡng của Văn gia, em khuyên anh vài câu.”
“Đầu tiên, Thiều An không phải là một kẻ nhu nhược cần người khác bảo vệ, thố ti hoa [1] phải dựa vào người khác mới có thể sống, ảnh là một người đàn ông, một người đàn ông từ trong xương cốt chẳng khác anh.”
[1] Thố ti hoa: hoa hải đường, cần phải có người quan tâm, chăm sóc, vun vén thì mới trưởng thành được.
“Thiếp là loài hoa thố ti
Cành nhỏ nhắn không thể tự đi
Nghiêng ngả theo gió xuân
Gởi thân nơi cây tùng trăm trượng xa xôi”
Lý Bạch – Cổ ý
(Nguồn: Đường thi tuyển dịch, NXB Thuận Hoá, 1997)
“Thứ hai, sự kiêu ngạo của anh bắt nguồn từ gia tộc của anh, đương nhiên, chúng em không có cách nào phủ nhận năng lực của anh, thế nhưng Khang Bình này, tất cả kiêu ngạo và tự tôn của anh, khởi nguồn ban đầu đều do người ta tung hô lên, anh ưu tú, anh trác việt, thế nhưng ở trong lòng anh, anh tự hào vì người ta khen anh, anh tự kiêu vì người ta tung hô anh, thế nhưng với Thiều An, tất cả tự tôn và kiêu ngạo của anh ấy đều xuất phát từ chính bản thân anh ấy. Cho nên, anh hiển lộ sự kiêu ngạo và tự tôn của mình trước mặt anh ấy không thể nghi ngờ là vô cùng ngu xuẩn.”
Vào lúc này sắc mặt Văn Khang Bình đã hết sức khó coi.
Lâm Châu làm một cái thủ thế tạm ngừng, nhàn nhạt nói: “Khang Bình, em cũng không muốn nói nhiều, lời gì nên nói em đều nói hết cả rồi, cũng nể tình Văn gia thu dưỡng em, em đã nói đến móc tim móc phổi, cho dù anh không thích nghe, em cũng hi vọng anh nghe hết.”
“Anh có biết hồi trước lúc anh theo đuổi em, em cảm thấy gì không? Em hận không thể vung một cái tát trực tiếp đập chết anh.” Ánh mắt Lâm Châu lạnh lùng, “Đột nhiên chuyển một học sinh lớp 12 từ hoàn cảnh quen thuộc đến hoàn cảnh xa lạ, chung quanh là một đám thiếu gia tiểu thư xem thường em, lại phải làm quen với giáo viên bạn bè một lần nữa, cả năm lớp 12 em thậm chí không có một đứa bạn thân, coi như muốn trò chuyện với người khác, đổi lại cũng chỉ là một ánh mắt khinh bỉ.”
“Anh có biết vào lúc ấy em hận anh thế nào không? Em hận không thể trực tiếp vung cho anh một cái tát, nhưng em không thể, mịa nó được Văn gia nuôi, sống dựa vào Văn gia, ngay cả tư cách cho anh một cái tát em cũng không có.” Lâm Châu nhàn nhạt nói, “Em là một cô gái tính tình tương đối yếu đuối và giỏi về ẩn nhẫn còn không chịu được ‘tuyệt chiêu’ theo đuổi của anh, Thiều An là một người đàn ông, sao ảnh có thể chịu được?”
“Đừng nói giỡn, đây đâu phải bí kíp theo đổi người yêu, anh đó là bồi dưỡng một kẻ thù!”
Lâm Châu hít vào một hơi thật dài, nghiêm túc nhìn chăm chú Văn Khang Bình, trầm giọng nói: “Anh muốn chân tâm của người khác, ít ra cũng phải mang chân tâm của mình ra đổi, nếu anh muốn ở bên người ta, ít nhất cũng phải học được cách theo đuổi họ, còn lấy thủ đoạn lúc nhỏ của anh, anh không ngại mất mặt sao?”
“Anh vừa muốn lấy chân tâm của người ta, vừa không chịu giao chân tâm của mình ra, còn giấu đến chặt chẽ, một xíu cũng không lộ, chỉ vì cái gọi là mặt mũi và tôn nghiêm.” Lâm Châu cười lạnh một tiếng, “Ai mà biết anh thích mình? Người ta không nghĩ anh hận mình là tốt lắm rồi.”
“Anh không thể ích kỷ như vậy a Khang Bình, anh vừa muốn chân tâm của người ta, vừa không chịu lấy ra chân tâm của mình, không định gánh chịu trách nhiệm mặc kệ khó khăn chông gai, người ta đầu óc bị nước úng mới thèm yêu anh.”
“Anh nói coi anh có cái gì, bây giờ có người đồng ý anh, chẳng phải vì mặt của anh thì cũng vì (gia) thế của anh, nếu không thì cũng vì quyền (lực) của anh, loại người như vậy anh còn dám muốn sao?”
“Anh muốn cái gì, anh phải lấy vật đồng giá ra đổi, thói đời luôn công bằng.” Lâm Châu lấy ra một tờ giấy, viết ra một dãy số, sau đó cô giao tờ giấy đó cho Văn Khang Bình, đứng lên, nhàn nhạt nói: “Số điện thoại của Thiều An, không cần thì vứt đi.”
Nói xong, cô quay đầu bước đi, động tác rất tiêu sái gọn gàng,
Khó có thể tưởng tượng cô vừa phỉ nhổ Văn Khang Bình từ đầu tới chân một phen.
Tay Văn Khang Bình cần tờ giấy Lâm Châu vừa đưa, lý trí của gã nhắc nhở gã, phải xé tờ giấy này đi ném nó vào thùng rác, thế nhưng gã không nỡ,
Gã đút tờ giấy vào túi, gọi nhân viên cửa hàng tính tiền, có vẻ bình tĩnh rời khỏi quán cà phê này.
Trong đầu của gã lại văng vẳng cuộc trò chuyện với Lâm Châu.
“Anh muốn chân tâm của người ta, thì phải lấy chân tâm của mình ra đánh đổi.”
“Anh không thể ích kỷ như vậy a Khang Bình.”
“Anh vừa muốn lấy chân tâm của người ta, vừa không chịu giao chân tâm của mình ra, còn giấu đến chặt chẽ, một xíu cũng không lộ, chỉ vì cái gọi là mặt mũi và tôn nghiêm.”
“Làm sao người ta biết anh thích mình được? Chỉ bằng cái thái độ này của anh, không nghĩ anh hận họ là tốt lắm rồi.”
Diệp Thiều An… có nghĩ rằng mình hận em ấy không?
Trái tim của Lâm Châu “thịch thịch thịch” đập kịch liệt, cô trốn vào một cửa hàng trà sữa gần đó, quả thực không dám tin tưởng, cô vừa lôi Văn Khang Bình ra thóa mạ một phen!
Trời ơi!
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lâm Châu nhìn người liên lạc, vội vàng nhận: “Thiều Thiều Thiều An… Em vừa theo lời anh nói phải hung hăng mắng Khang Khang Khang Bình!”
Tiếng cười của Diệp Thiều An vang lên, “Kích động như thế?”
“Làm em sợ muốn chết!” Lâm Châu chân tay run rẩy, “Cả đời này em cũng không dám nghĩ mình sẽ mắng Khang Bình một trận!”
“Sảng khoái không?” Diệp Thiều An nhíu mày nói.
“Sảng khoái xỉu!” Lâm Châu cười to nói, Diệp Thiều An cũng bật cười.
“Thiều An.” trầm mặc một hồi, Lâm Châu hít sâu một hơi, nhìn chung quanh, trốn vào trong góc, trầm thấp hỏi, “—— anh thích Khang Bình à?”
Sự trầm mặc lan tràn, điện thoại di động chỉ vang lên tiếng hít thở yếu ớt của Diệp Thiều An.
Thật lâu sau, Lâm Châu nghe Diệp Thiều An nói nhẹ như mây gió: “Thích chứ.”
“—— vậy sao anh còn bắt em mắng anh ấy nhiều như vậy??!” Lâm Châu chỉ thiếu la làng.
“Anh ta rất xấu rồi.” Diệp Thiều An thở dài một hơi, “Nếu như em là anh, cho dù có yêu anh ta, em cũng muốn ở bên anh ta à?”
Nghĩ đến chuyện xảy ra hồi cấp ba, Lâm Châu bĩu môi nói: “Trừ phi em khờ.”
“Cho nên, anh cũng không có cách nào mà.” Diệp Thiều An hơi mỉm cười nói, “Anh ta hư như vậy, anh chỉ có thể —— “
Diệp Thiều An dừng một chút, mở miệng đầy ý vị thâm trường: “—— từ từ, từng chút từng chút một, từ đầu tới chân dạy dỗ lại một lần nữa.”
Hết chương 86
Lăng: Châu Châu là một cô gái rất đáng yêu đúng không =3=
Thay đổi xưng hô giữa LC và VKB, vì hai người đều trưởng thành rồi nên xưng “anh – em”, không còn “cậu – em” hay gì gì tretraw như trước nữa. Theo đó LC cũng xưng vs DTA là “anh – em
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.