Chương 32: Hoa mân côi có độc (13)
Mộng Thiên Hàng
17/11/2020
Bởi vì liên tục nằm trong top 1, độ nóng của chuyện này cũng dần dần tăng lên, đặc biệt là với người thành phố S, dù sao cũng quan hệ đến tính mạng và sự an toàn của mình, hơn nữa nghe nói công tử hào môn nhà họ Diệp của thành phố S cũng xảy ra chuyện, càng gây nên sự rung chuyển không nhỏ trong giới hào môn, Diệp gia và Lê gia cùng ngày biết được tin tức này, mẹ Lê Hướng An tí nữa thì trực tiếp ngất xỉu!
Bởi vì thân phận của Diệp Thiều An nên những việc làm này khiến người ta càng thêm yêu thích và tôn kính, thời đại này mọi người càng yêu quý chính năng lượng (việc chính nghĩa) hơn, hơn nữa Diệp Thiều An hội tụ đủ giá trị nhan sắc, năng lực, gia thế, thâm tình, hoàn mỹ chẳng khác nào quý công tử trong đồng thoại, lại còn là người bị thương duy nhất trong sự kiện kia, đương nhiên đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác, tên của hắn cũng được lên top 1.
Khương Văn Bách xem weibo chỉ là ngẫu nhiên.
Cá nhân gã cũng thường không chú ý tới mấy tin lá cải này, sự tình ở nhà hàng lẩu cũng chỉ giới hạn ở nghe nói thôi, không thèm đặt ở trong lòng; là một người đi đâu cũng có xe bảo tiêu đi kèm, chỉ tới những chỗ cao cấp có cường độ bảo vệ rất mạnh dành riêng cho con em hào môn, biết tên nhà hàng lẩu này cũng chỉ vì tình cờ đặt chân đến hồi học đại học, trong năm tháng dài đằng đẵng trong tương lai có lẽ sẽ không bao giờ đến nữa, nên dù nó có phát sinh chuyện lớn cũng liên quan gì tới gã, có gì đáng để chú ý đâu?
Thế nhưng ngày hôm nay trong tập đoàn họ Khương, mười kẻ thì có đến tám người đang thảo luận sự kiện tập kích nhà hàng lẩu này, nhắc đến ba chữ Diệp Thiều An còn nhiều hơn, không ít người nói thẳng Diệp Thiều An quả thực chính là vương tử trong mộng của họ, lúc này Khương Văn Bách mới để tâm đến sự kiện đó.
Thế nhưng gã không biết Diệp Thiều An lại là người bị thương duy nhất trong sự kiện tập kích ở nhà hàng lẩu kia!
Khương Văn Bách trừng màn hình điện thoại di động, sự không dám tin chiếm cứ toàn bộ đầu óc của gã trong khoảng thời gian ngắn, tại sao lại là Diệp Thiều An chứ?!! Trong nhà hàng lẩu nhiều người như vậy, tất cả mọi người đều không bị thương, tại sao chỉ có mình Diệp Thiều An bị thương chứ?!!
Khương Văn Bách rốt cục quyết định mở video giám sát đó ra, đầu ngón tay của gã run rẩy không dễ phát hiện, gã không tin! An An của gã là người có phúc khí, làm sao có khả năng sẽ bị thương chứ?!
Khương Văn Bách nhìn chằm chặp màn hình điện thoại di động, mặt An An lại một lần nữa xuất hiện trước mắt của gã, gã gần như tham lam nhìn khuôn mặt quen thuộc của Diệp Thiều An, cho dù có nhìn 100 lần vẫn khiến người ta cảm thấy động lòng như thế.
An An của gã.
Tay Khương Văn Bách không tự chủ được chạm vào màn hình điện thoại di động.
Buổi chiều ngày hôm ấy, nửa nhân viên tầng cao nhất tập đoàn họ Khương bị tổng tài dọa gần chết.
Đầu tiên là thư ký chuẩn bị vào báo cáo lịch làm việc nghe thấy trong phòng làm việc truyền ra tiếng rơi vỡ to, sau đó nghe thấy tổng tài luôn luôn tao nhã nho nhã quát một tiếng chói tai: “Cút ——!”
Cô thư ký bị dọa sợ hết hồn, ngay sau đó nhìn thấy Khương Văn Bách như bị việc gì kích thích đột nhiên vọt ra, cửa phòng làm việc của tổng tài bị gã đẩy ra vang lên cộp cộp, đôi mắt đỏ đậm kia khiến thư ký sợ đến mức liên tục lùi về đằng sau, Khương Văn Bách hình như hoàn toàn không thèm chú ý, đôi môi mím chặt lại, trên mặt thậm chí có màu xám xịt, phối hợp với tròng mắt đỏ ngầu kia đáng sợ như kẻ mắc bệnh dại.
Khương Văn Bách một đường nhanh chân rảo bước, khí tràng vô cùng đáng sợ, nhân viên ở đây căn bản không dám nhìn thẳng vào gã.
Bi thống và căm ghét như độc dược cắn nuốt đại não Khương Văn Bách, gã cắn răng nghiến lợi niệm tên Thu Ngôn Dục, hận không thể trực tiếp đem anh ta chặt thành thịt băm, An An của gã, An An gã đau [1] như châu như bảo, không ngờ bởi vì tên ngu ngốc này mà bây giờ phải nằm trong bệnh viện sinh tử chưa rõ!
[1] đau: từ này trong tiếng Trung có hai nghĩa, một là đau đớn, hai là thương yêu.
Sinh tử chưa rõ!
Bốn chữ ấy đáng sợ đến nhường nào!
Trong đầu đột nhiên hiện ra rất rất nhiều hồi ức, hồi còn nhỏ hai cậu bé tay nắm tay cùng nhau bước đi, cùng nhau ăn cơm cùng nhau đùa giỡn, buổi tối lúc bị người nhà gọi trở về, gã không nhịn được khóc toáng lên, gã không muốn về, không muốn rời khỏi An An, An An thấy gã khóc to, cũng thoắng cái đã khóc hu hu, bọn họ tay cầm tay, khuyên sao cũng không chịu buông ra, cuối cùng người trong nhà bất đắc dĩ chỉ có thể để hai người bọn họ ngủ cùng nhau;
Thuở thiếu thời, đồng thời đánh nhau đồng thời trốn học đồng thời chép bài tập, hai người bọn họ Tiêu không rời Mạnh Mạnh không rời Tiêu [2], toàn trường đều biết hai người bọn họ quan hệ rất tốt, vừa nhắc tới bọn họ, tên nhất định phải đặt cạnh nhau;
[2] Tiêu, Mạnh chỉ 2 người, tức là Tiêu Tán và Mạnh Lương. Cả 2 đều là nhân vật chính trong “Dương gia tướng”, đều là tướng quân, 2 người bọn họ sinh tử chi giao – sống chết có nhau, như hình với bóng, rất hiểu ý nhau. Câu này dùng để nói về tình bạn tốt, cảm tình sâu nặng, thường xuyên ở chung 1 chỗ. Tham khảo: http://vnsharing.net/forum/showthread.php?t=437725
Lúc lên đại học xác định quan hệ, mỗi lần nắm tay nhau vừa ngọt ngào vừa ngượng ngùng, lần đầu tiên tỏ rõ quan hệ với người nhà đầy thấp thỏm, sau khi chia tay là trắng đêm tưởng niệm, rồi khi nối lại tình xưa lại là ngọt ngào ân ái.
Bất kể là giai đoạn ký ức nào, đều không thể tách rời khỏi An An của gã.
Từ trong đầu của gã tùy ý chọn một mảnh ký ức đều có sự tham dự của Diệp Thiều An.
Gã đã từng yêu hắn đến vậy.
Có lẽ do tuổi trẻ thiếu nghĩa khí, cũng có lẽ do biết An An sẽ không rời khỏi gã, cứ một lần lại một lần không muốn nhượng bộ trong những trận cãi vã, buồn bực và ác ý bao phủ gã, gã cố ý dẫn theo một người khác đến tiệc rượu, gã cố ý khiến Diệp Thiều An lúng túng;
Ngây thơ đến vậy, không biết sợ hãi đến vậy.
Gã biết rằng An An của gã sẽ không rời khỏi gã.
Sao An An lại rời khỏi gã được chứ?
Thế nhưng An An lại rời khỏi gã, quả quyết mà thẳng thắn, không cho gã cơ hội sửa lỗi, sau đó An An của gã vì một tên khốn kiếp mà nằm trên giường bệnh, sinh tử chưa rõ,
Sao có thể?! Sao có thể?!
Nếu đã chăm sóc An An không tốt thì trả An An lại đây!
Xe ô tô màu đen phanh két lại trước cổng bệnh viện.
Khương Văn Bách lau mặt một cái, gã muốn đoạt lại An An, tên khốn kiếp đó, cái tên khốn kiếp phải dựa vào An An bảo vệ đó không có tư cách có được An An!
Ánh mắt Khương Văn Bách từ từ lạnh dần, đại não hỗn loạn tựa hồ cũng chậm rãi bình tĩnh lại, gã mở điện thoại di động ra, tỉnh táo hạ xuống mấy mệnh lệnh, muốn đoạt lại An An tuyệt đối không thể mất lý trí.
Tất cả những mệnh lệnh có thể nghĩ ra ban bố từng cái từng cái một, Khương Văn Bách ngây ngốc nhìn màn hình điện thoại di động, đột nhiên thấy được một ứng dụng quen thuộc.
Đó là một APP (ứng dụng) An An rất thích, hình như là một APP blog, ở quốc nội cũng chẳng tính là được hoan nghênh, cũng không có nhiều người dùng thế nhưng An An rất thích;
Bởi vì An An yêu thích, cho nên trực tiếp tạo cho gã một tài khoản trên cái APP này, thế nhưng gã lười đăng status, vì vậy quấn lấy An An nói muốn dùng chung tài khoản với hắn, quấn liên tục năm, sáu ngày, An An cũng không thể chịu được nữa mới đưa mật mã tài khoản cho mình,
Mặc dù bộ mặt không kiên nhẫn, nhưng khi đó trong đôi mắt An An luôn mang theo ý cười.
Biểu tình Khương Văn Bách nhu hòa hơn một ít.
An An của gã từ trước đến giờ luôn là người mạnh miệng nhẹ dạ, ngoài miệng vừa độc vừa cứng, trong tâm lại mềm mại rối tinh rối mù.
Khương Văn Bách mở cái APP đó ra.
Gã đã từng dùng cái APP này viết mấy status liên quan tới tình yêu, khi đó gã và An An vẫn còn là sinh viên, đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt ngọt ngào, có mấy lời không tiện nói ra liền thông qua APP post lên blog cho đối phương xem, dù sao cũng biết mật mã, Khương Văn Bách mỗi một lần nhìn thấy blog này, trong lòng sẽ ngọt như mật, thế nhưng sau khi chia tay, hai người bọn họ không dùng tới cái APP này nữa, cũng không viết blog nữa.
Trong mắt Khương Văn Bách lộ ra một vệt đau xót, gã dùng cổ tay lau khóe mắt một chút, nhập mật mã đã thuộc lòng vào tài khoản.
Vừa mở ra, gã đã phát hiện không đúng lắm, ngày đăng gần đây nhất lại là ngày hôm nay!
Ngày hôm nay? An An vẫn dùng cái blog này sao?
Khương Văn Bách trực tiếp mở blog ra, nhìn một dãy bài viết cài chế độ chỉ mình tôi có thể thấy kia, đại não “Vù” một tiếng vang lên.
An An vẫn còn dùng cái blog này?
Gã không kịp chờ đợi mở blog mới nhất ra.
“Nhất định phải xuất viện, nếu còn không xuất viện, tôi cũng không biết phải che giấu anh ấy như thế nào nữa.”
Xuất viện?? Tại sao An An phải xuất viện?! An An nằm viện sao?!
Khương Văn Bách chết trong lòng nhiều chút, gã đột nhiên phát hiện sự tình có gì đó không đúng.
Tuy rằng thân thể của An An hơi yếu ớt thế nhưng nhiều năm như vậy, vẫn chưa bao giờ phải đến bệnh viện.
Khương Văn Bách tiếp tục lướt xuống.
“Nếu người yêu của bạn một ngày nào đó muốn mưu hại bạn, bạn sẽ làm gì?”
Đại não Khương Văn Bách “Vù” một tiếng vang lên, gã đột nhiên đứng dậy, đầu trực tiếp đụng phải mui xe phát ra động tĩnh không nhỏ, mà gã bị lực phản hồi tác dụng ngược lại ngồi bệt xuống.
Tài xế ngồi đằng trước cẩn thận liếc mắt nhìn BOSS nhà mình qua gương chiếu hậu, sợ đến mức thả lỏng tay, xe lượn một đường chữ S.
Thế nhưng Khương Văn Bách không thèm để ý, đầu gã bị nhồi đầy bởi một câu nói.
—— Thu Ngôn Dục hại chết An An!!
—— Thu Ngôn Dục hại chết An An!!!!!
—— Thu Ngôn Dục lại muốn hại An An!!!!!!
Thằng chó đó! Tạp chủng!
Hô hấp Khương Văn Bách càng thêm gấp gáp, gã cưỡng bách mình tiếp tục nhìn xuống, nội tâm phẫn nộ như liệt hỏa cháy hừng hực, gã nhất định phải giết Thu Ngôn Dục! Gã phải giết Thu Ngôn Dục!
Khương Văn Bách lướt xuống đọc nhanh như gió.
“Anh ấy như độc dược, tôi trúng độc đã nặng, không thuốc nào cứu được, đơn giản đã từ bỏ.”
“Kỳ thực anh ấy muốn tôi chết, không cần phiền phức như vậy.”
“Nhưng mà trước khi tôi chết, xin hãy để lại cho tôi một vài ký ức tốt đẹp.”
Trái tim Khương Văn Bách kịch liệt đau đớn, bài viết này của Diệp Thiều An đầy sự bất đắc dĩ và thương cảm, giữa những hàng chữ thậm chí có ý nghĩ muốn chết, trong đầu Khương Văn Bách đột nhiên xuất hiện một cảnh Diệp Thiều An lao vào cứu hai mẹ con nhà kia, rồi chợt lóe lên tình cảnh Diệp Thiều An nhào tới đỡ một đạn cho Thu Ngôn Dục đó, cả người đều run rẩy,
Gã rốt cuộc hiểu rõ cái cảm giác không khỏe ấy rồi!
An An từng được huấn luyện tuyệt đối sẽ không lỗ mãng như thế, nếu như trong tay không có con bài chưa lật, vậy thì chỉ có một cách có thể giải thích hành vi của An An,
—— An An của gã… An An của gã…đang lao đầu vào chỗ chết!
Bọn họ từ nhỏ đã được trải qua một loạt huấn luyện và học tập, rõ ràng có phương pháp tốt hơn, An An lại chọn một phương pháp có thể nói lỗ mãng,
—— đó là bởi vì An An không muốn sống nữa!
—— so với chết trên tay người yêu, còn không bằng chết khi đang bảo vệ người yêu.
Khương Văn Bách liền mở những status khác ra, từng cái từng cái status thương cảm và bất lực như mũi kim châm vào trái tim của gã, lửa giận khiến cả người Khương Văn Bách run rẩy,
Tài xế nhỏ giọng nói: “… Khương thiếu, đến rồi.”
Khương Văn Bách phảng phất như không nghe thấy.
Phẫn nộ căm ghét như một ngọn lửa hừng hực, trong ngọn lửa ấy lại là lãnh ý vô hạn.
Khương Văn Bách nhắm hai mắt lại, gã nghĩ, đây là một cơ hội tốt.
So với Thu Ngôn Dục một lòng muốn hại chết An An, mình chỉ ăn chút giấm chua (ghen tị) nhưng si mê không đổi trung trinh thâm tình, chẳng phải là một lựa chọn tốt hơn sao?
Đây là một cơ hội tốt cỡ nào ha.
Khương Văn Bách cảm giác hỏa diễm thiêu đốt đáy lòng, thế nhưng đầu óc lại càng ngày càng bình tĩnh.
Một gã đàn ông thâm tình, trung thành, toàn tâm toàn ý, si tình không thay đổi, gã dũng cảm vạch trần tất cả hắc ám, gã sẽ như một người bình thường vui mừng đến mất khống chế, gã chỉ có một chút tì vết, thế nhưng lại càng thêm sinh động khiến người ta động dung, đây là một thiết lập người tốt hoàn hảo cỡ nào.
Khương Văn Bách đột nhiên đẩy cửa xe ra, “Bốp” một tiếng đóng cửa xe lại, tài xế trong xe sợ đến run bắn lên một cái, một chút âm thanh cũng không dám phát ra ngoài.
Tốc độ của Khương Văn Bách cực kỳ nhanh, lại một thân lệ khí, thế nhưng trong quá trình này, gã vẫn cứng rắn phun ra vài chữ bàn giao thân phận, căn bản không có kẻ nào dám cản gã, chưa tới một phút, gã đã xuất hiện trước cửa phòng giải phẫu của Diệp Thiều An, thấy được tên Thu Ngôn Dục một thân đầy máu đứng tựa lưng vào tường,
Đó là máu của An An!
Khương Văn Bách một nắm đấm quất tới, sau đó quát lên: “—— con mẹ nó mày đáng chết!!”
Tác giả có lời muốn nói: hậu chiêu của An An, ở chỗ này đây 2333333
Làm to chuyện ở nhà hàng lẩu —— khiến nó thành đề tài nóng hổi —— kích thích Khương Văn Bách đã lâu không gặp một chút, Khương Văn Bách nhất định sẽ để ý chuyện này —— An An cực hiểu Khương Văn Bách, hai lần tiếp xúc trước cũng có thể thấy được Gừng không bỏ An An xuống được —— vì vậy tất cả sự bảo vệ và lưu lý của An An dành cho Thu đều bị Khương Văn Bách biết được.
Chỉ có điều không ngờ rằng, Gừng còn phát hiện blog 23333
Đương nhiên, Gừng cũng có tư tâm của mình ~ (Khương còn có nghĩa là củ gừng, tớ thấy gọi ảnh là Gừng cũng hợp lắm)
Bởi vì thân phận của Diệp Thiều An nên những việc làm này khiến người ta càng thêm yêu thích và tôn kính, thời đại này mọi người càng yêu quý chính năng lượng (việc chính nghĩa) hơn, hơn nữa Diệp Thiều An hội tụ đủ giá trị nhan sắc, năng lực, gia thế, thâm tình, hoàn mỹ chẳng khác nào quý công tử trong đồng thoại, lại còn là người bị thương duy nhất trong sự kiện kia, đương nhiên đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác, tên của hắn cũng được lên top 1.
Khương Văn Bách xem weibo chỉ là ngẫu nhiên.
Cá nhân gã cũng thường không chú ý tới mấy tin lá cải này, sự tình ở nhà hàng lẩu cũng chỉ giới hạn ở nghe nói thôi, không thèm đặt ở trong lòng; là một người đi đâu cũng có xe bảo tiêu đi kèm, chỉ tới những chỗ cao cấp có cường độ bảo vệ rất mạnh dành riêng cho con em hào môn, biết tên nhà hàng lẩu này cũng chỉ vì tình cờ đặt chân đến hồi học đại học, trong năm tháng dài đằng đẵng trong tương lai có lẽ sẽ không bao giờ đến nữa, nên dù nó có phát sinh chuyện lớn cũng liên quan gì tới gã, có gì đáng để chú ý đâu?
Thế nhưng ngày hôm nay trong tập đoàn họ Khương, mười kẻ thì có đến tám người đang thảo luận sự kiện tập kích nhà hàng lẩu này, nhắc đến ba chữ Diệp Thiều An còn nhiều hơn, không ít người nói thẳng Diệp Thiều An quả thực chính là vương tử trong mộng của họ, lúc này Khương Văn Bách mới để tâm đến sự kiện đó.
Thế nhưng gã không biết Diệp Thiều An lại là người bị thương duy nhất trong sự kiện tập kích ở nhà hàng lẩu kia!
Khương Văn Bách trừng màn hình điện thoại di động, sự không dám tin chiếm cứ toàn bộ đầu óc của gã trong khoảng thời gian ngắn, tại sao lại là Diệp Thiều An chứ?!! Trong nhà hàng lẩu nhiều người như vậy, tất cả mọi người đều không bị thương, tại sao chỉ có mình Diệp Thiều An bị thương chứ?!!
Khương Văn Bách rốt cục quyết định mở video giám sát đó ra, đầu ngón tay của gã run rẩy không dễ phát hiện, gã không tin! An An của gã là người có phúc khí, làm sao có khả năng sẽ bị thương chứ?!
Khương Văn Bách nhìn chằm chặp màn hình điện thoại di động, mặt An An lại một lần nữa xuất hiện trước mắt của gã, gã gần như tham lam nhìn khuôn mặt quen thuộc của Diệp Thiều An, cho dù có nhìn 100 lần vẫn khiến người ta cảm thấy động lòng như thế.
An An của gã.
Tay Khương Văn Bách không tự chủ được chạm vào màn hình điện thoại di động.
Buổi chiều ngày hôm ấy, nửa nhân viên tầng cao nhất tập đoàn họ Khương bị tổng tài dọa gần chết.
Đầu tiên là thư ký chuẩn bị vào báo cáo lịch làm việc nghe thấy trong phòng làm việc truyền ra tiếng rơi vỡ to, sau đó nghe thấy tổng tài luôn luôn tao nhã nho nhã quát một tiếng chói tai: “Cút ——!”
Cô thư ký bị dọa sợ hết hồn, ngay sau đó nhìn thấy Khương Văn Bách như bị việc gì kích thích đột nhiên vọt ra, cửa phòng làm việc của tổng tài bị gã đẩy ra vang lên cộp cộp, đôi mắt đỏ đậm kia khiến thư ký sợ đến mức liên tục lùi về đằng sau, Khương Văn Bách hình như hoàn toàn không thèm chú ý, đôi môi mím chặt lại, trên mặt thậm chí có màu xám xịt, phối hợp với tròng mắt đỏ ngầu kia đáng sợ như kẻ mắc bệnh dại.
Khương Văn Bách một đường nhanh chân rảo bước, khí tràng vô cùng đáng sợ, nhân viên ở đây căn bản không dám nhìn thẳng vào gã.
Bi thống và căm ghét như độc dược cắn nuốt đại não Khương Văn Bách, gã cắn răng nghiến lợi niệm tên Thu Ngôn Dục, hận không thể trực tiếp đem anh ta chặt thành thịt băm, An An của gã, An An gã đau [1] như châu như bảo, không ngờ bởi vì tên ngu ngốc này mà bây giờ phải nằm trong bệnh viện sinh tử chưa rõ!
[1] đau: từ này trong tiếng Trung có hai nghĩa, một là đau đớn, hai là thương yêu.
Sinh tử chưa rõ!
Bốn chữ ấy đáng sợ đến nhường nào!
Trong đầu đột nhiên hiện ra rất rất nhiều hồi ức, hồi còn nhỏ hai cậu bé tay nắm tay cùng nhau bước đi, cùng nhau ăn cơm cùng nhau đùa giỡn, buổi tối lúc bị người nhà gọi trở về, gã không nhịn được khóc toáng lên, gã không muốn về, không muốn rời khỏi An An, An An thấy gã khóc to, cũng thoắng cái đã khóc hu hu, bọn họ tay cầm tay, khuyên sao cũng không chịu buông ra, cuối cùng người trong nhà bất đắc dĩ chỉ có thể để hai người bọn họ ngủ cùng nhau;
Thuở thiếu thời, đồng thời đánh nhau đồng thời trốn học đồng thời chép bài tập, hai người bọn họ Tiêu không rời Mạnh Mạnh không rời Tiêu [2], toàn trường đều biết hai người bọn họ quan hệ rất tốt, vừa nhắc tới bọn họ, tên nhất định phải đặt cạnh nhau;
[2] Tiêu, Mạnh chỉ 2 người, tức là Tiêu Tán và Mạnh Lương. Cả 2 đều là nhân vật chính trong “Dương gia tướng”, đều là tướng quân, 2 người bọn họ sinh tử chi giao – sống chết có nhau, như hình với bóng, rất hiểu ý nhau. Câu này dùng để nói về tình bạn tốt, cảm tình sâu nặng, thường xuyên ở chung 1 chỗ. Tham khảo: http://vnsharing.net/forum/showthread.php?t=437725
Lúc lên đại học xác định quan hệ, mỗi lần nắm tay nhau vừa ngọt ngào vừa ngượng ngùng, lần đầu tiên tỏ rõ quan hệ với người nhà đầy thấp thỏm, sau khi chia tay là trắng đêm tưởng niệm, rồi khi nối lại tình xưa lại là ngọt ngào ân ái.
Bất kể là giai đoạn ký ức nào, đều không thể tách rời khỏi An An của gã.
Từ trong đầu của gã tùy ý chọn một mảnh ký ức đều có sự tham dự của Diệp Thiều An.
Gã đã từng yêu hắn đến vậy.
Có lẽ do tuổi trẻ thiếu nghĩa khí, cũng có lẽ do biết An An sẽ không rời khỏi gã, cứ một lần lại một lần không muốn nhượng bộ trong những trận cãi vã, buồn bực và ác ý bao phủ gã, gã cố ý dẫn theo một người khác đến tiệc rượu, gã cố ý khiến Diệp Thiều An lúng túng;
Ngây thơ đến vậy, không biết sợ hãi đến vậy.
Gã biết rằng An An của gã sẽ không rời khỏi gã.
Sao An An lại rời khỏi gã được chứ?
Thế nhưng An An lại rời khỏi gã, quả quyết mà thẳng thắn, không cho gã cơ hội sửa lỗi, sau đó An An của gã vì một tên khốn kiếp mà nằm trên giường bệnh, sinh tử chưa rõ,
Sao có thể?! Sao có thể?!
Nếu đã chăm sóc An An không tốt thì trả An An lại đây!
Xe ô tô màu đen phanh két lại trước cổng bệnh viện.
Khương Văn Bách lau mặt một cái, gã muốn đoạt lại An An, tên khốn kiếp đó, cái tên khốn kiếp phải dựa vào An An bảo vệ đó không có tư cách có được An An!
Ánh mắt Khương Văn Bách từ từ lạnh dần, đại não hỗn loạn tựa hồ cũng chậm rãi bình tĩnh lại, gã mở điện thoại di động ra, tỉnh táo hạ xuống mấy mệnh lệnh, muốn đoạt lại An An tuyệt đối không thể mất lý trí.
Tất cả những mệnh lệnh có thể nghĩ ra ban bố từng cái từng cái một, Khương Văn Bách ngây ngốc nhìn màn hình điện thoại di động, đột nhiên thấy được một ứng dụng quen thuộc.
Đó là một APP (ứng dụng) An An rất thích, hình như là một APP blog, ở quốc nội cũng chẳng tính là được hoan nghênh, cũng không có nhiều người dùng thế nhưng An An rất thích;
Bởi vì An An yêu thích, cho nên trực tiếp tạo cho gã một tài khoản trên cái APP này, thế nhưng gã lười đăng status, vì vậy quấn lấy An An nói muốn dùng chung tài khoản với hắn, quấn liên tục năm, sáu ngày, An An cũng không thể chịu được nữa mới đưa mật mã tài khoản cho mình,
Mặc dù bộ mặt không kiên nhẫn, nhưng khi đó trong đôi mắt An An luôn mang theo ý cười.
Biểu tình Khương Văn Bách nhu hòa hơn một ít.
An An của gã từ trước đến giờ luôn là người mạnh miệng nhẹ dạ, ngoài miệng vừa độc vừa cứng, trong tâm lại mềm mại rối tinh rối mù.
Khương Văn Bách mở cái APP đó ra.
Gã đã từng dùng cái APP này viết mấy status liên quan tới tình yêu, khi đó gã và An An vẫn còn là sinh viên, đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt ngọt ngào, có mấy lời không tiện nói ra liền thông qua APP post lên blog cho đối phương xem, dù sao cũng biết mật mã, Khương Văn Bách mỗi một lần nhìn thấy blog này, trong lòng sẽ ngọt như mật, thế nhưng sau khi chia tay, hai người bọn họ không dùng tới cái APP này nữa, cũng không viết blog nữa.
Trong mắt Khương Văn Bách lộ ra một vệt đau xót, gã dùng cổ tay lau khóe mắt một chút, nhập mật mã đã thuộc lòng vào tài khoản.
Vừa mở ra, gã đã phát hiện không đúng lắm, ngày đăng gần đây nhất lại là ngày hôm nay!
Ngày hôm nay? An An vẫn dùng cái blog này sao?
Khương Văn Bách trực tiếp mở blog ra, nhìn một dãy bài viết cài chế độ chỉ mình tôi có thể thấy kia, đại não “Vù” một tiếng vang lên.
An An vẫn còn dùng cái blog này?
Gã không kịp chờ đợi mở blog mới nhất ra.
“Nhất định phải xuất viện, nếu còn không xuất viện, tôi cũng không biết phải che giấu anh ấy như thế nào nữa.”
Xuất viện?? Tại sao An An phải xuất viện?! An An nằm viện sao?!
Khương Văn Bách chết trong lòng nhiều chút, gã đột nhiên phát hiện sự tình có gì đó không đúng.
Tuy rằng thân thể của An An hơi yếu ớt thế nhưng nhiều năm như vậy, vẫn chưa bao giờ phải đến bệnh viện.
Khương Văn Bách tiếp tục lướt xuống.
“Nếu người yêu của bạn một ngày nào đó muốn mưu hại bạn, bạn sẽ làm gì?”
Đại não Khương Văn Bách “Vù” một tiếng vang lên, gã đột nhiên đứng dậy, đầu trực tiếp đụng phải mui xe phát ra động tĩnh không nhỏ, mà gã bị lực phản hồi tác dụng ngược lại ngồi bệt xuống.
Tài xế ngồi đằng trước cẩn thận liếc mắt nhìn BOSS nhà mình qua gương chiếu hậu, sợ đến mức thả lỏng tay, xe lượn một đường chữ S.
Thế nhưng Khương Văn Bách không thèm để ý, đầu gã bị nhồi đầy bởi một câu nói.
—— Thu Ngôn Dục hại chết An An!!
—— Thu Ngôn Dục hại chết An An!!!!!
—— Thu Ngôn Dục lại muốn hại An An!!!!!!
Thằng chó đó! Tạp chủng!
Hô hấp Khương Văn Bách càng thêm gấp gáp, gã cưỡng bách mình tiếp tục nhìn xuống, nội tâm phẫn nộ như liệt hỏa cháy hừng hực, gã nhất định phải giết Thu Ngôn Dục! Gã phải giết Thu Ngôn Dục!
Khương Văn Bách lướt xuống đọc nhanh như gió.
“Anh ấy như độc dược, tôi trúng độc đã nặng, không thuốc nào cứu được, đơn giản đã từ bỏ.”
“Kỳ thực anh ấy muốn tôi chết, không cần phiền phức như vậy.”
“Nhưng mà trước khi tôi chết, xin hãy để lại cho tôi một vài ký ức tốt đẹp.”
Trái tim Khương Văn Bách kịch liệt đau đớn, bài viết này của Diệp Thiều An đầy sự bất đắc dĩ và thương cảm, giữa những hàng chữ thậm chí có ý nghĩ muốn chết, trong đầu Khương Văn Bách đột nhiên xuất hiện một cảnh Diệp Thiều An lao vào cứu hai mẹ con nhà kia, rồi chợt lóe lên tình cảnh Diệp Thiều An nhào tới đỡ một đạn cho Thu Ngôn Dục đó, cả người đều run rẩy,
Gã rốt cuộc hiểu rõ cái cảm giác không khỏe ấy rồi!
An An từng được huấn luyện tuyệt đối sẽ không lỗ mãng như thế, nếu như trong tay không có con bài chưa lật, vậy thì chỉ có một cách có thể giải thích hành vi của An An,
—— An An của gã… An An của gã…đang lao đầu vào chỗ chết!
Bọn họ từ nhỏ đã được trải qua một loạt huấn luyện và học tập, rõ ràng có phương pháp tốt hơn, An An lại chọn một phương pháp có thể nói lỗ mãng,
—— đó là bởi vì An An không muốn sống nữa!
—— so với chết trên tay người yêu, còn không bằng chết khi đang bảo vệ người yêu.
Khương Văn Bách liền mở những status khác ra, từng cái từng cái status thương cảm và bất lực như mũi kim châm vào trái tim của gã, lửa giận khiến cả người Khương Văn Bách run rẩy,
Tài xế nhỏ giọng nói: “… Khương thiếu, đến rồi.”
Khương Văn Bách phảng phất như không nghe thấy.
Phẫn nộ căm ghét như một ngọn lửa hừng hực, trong ngọn lửa ấy lại là lãnh ý vô hạn.
Khương Văn Bách nhắm hai mắt lại, gã nghĩ, đây là một cơ hội tốt.
So với Thu Ngôn Dục một lòng muốn hại chết An An, mình chỉ ăn chút giấm chua (ghen tị) nhưng si mê không đổi trung trinh thâm tình, chẳng phải là một lựa chọn tốt hơn sao?
Đây là một cơ hội tốt cỡ nào ha.
Khương Văn Bách cảm giác hỏa diễm thiêu đốt đáy lòng, thế nhưng đầu óc lại càng ngày càng bình tĩnh.
Một gã đàn ông thâm tình, trung thành, toàn tâm toàn ý, si tình không thay đổi, gã dũng cảm vạch trần tất cả hắc ám, gã sẽ như một người bình thường vui mừng đến mất khống chế, gã chỉ có một chút tì vết, thế nhưng lại càng thêm sinh động khiến người ta động dung, đây là một thiết lập người tốt hoàn hảo cỡ nào.
Khương Văn Bách đột nhiên đẩy cửa xe ra, “Bốp” một tiếng đóng cửa xe lại, tài xế trong xe sợ đến run bắn lên một cái, một chút âm thanh cũng không dám phát ra ngoài.
Tốc độ của Khương Văn Bách cực kỳ nhanh, lại một thân lệ khí, thế nhưng trong quá trình này, gã vẫn cứng rắn phun ra vài chữ bàn giao thân phận, căn bản không có kẻ nào dám cản gã, chưa tới một phút, gã đã xuất hiện trước cửa phòng giải phẫu của Diệp Thiều An, thấy được tên Thu Ngôn Dục một thân đầy máu đứng tựa lưng vào tường,
Đó là máu của An An!
Khương Văn Bách một nắm đấm quất tới, sau đó quát lên: “—— con mẹ nó mày đáng chết!!”
Tác giả có lời muốn nói: hậu chiêu của An An, ở chỗ này đây 2333333
Làm to chuyện ở nhà hàng lẩu —— khiến nó thành đề tài nóng hổi —— kích thích Khương Văn Bách đã lâu không gặp một chút, Khương Văn Bách nhất định sẽ để ý chuyện này —— An An cực hiểu Khương Văn Bách, hai lần tiếp xúc trước cũng có thể thấy được Gừng không bỏ An An xuống được —— vì vậy tất cả sự bảo vệ và lưu lý của An An dành cho Thu đều bị Khương Văn Bách biết được.
Chỉ có điều không ngờ rằng, Gừng còn phát hiện blog 23333
Đương nhiên, Gừng cũng có tư tâm của mình ~ (Khương còn có nghĩa là củ gừng, tớ thấy gọi ảnh là Gừng cũng hợp lắm)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.