Chương 45: Như hình với bóng (9)
Mộng Thiên Hàng
17/11/2020
Buổi vào triều ngày hôm ấy đã để lại cho mọi người một ký ức sâu sắc.
Quốc sư luôn luôn coi vương thượng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó hiếm thấy phản đối ý kiến của vương thượng, dưới tình huống vương thượng phẫn nộ vẫn dựa vào lí lẽ để biện luận, lúc đó không một ai trong triều đình dám xen vào giữa bọn họ, cuối cùng vương thượng vỗ bàn một cái, phẩy tay áo bỏ đi.
Việc vương thượng tránh chấp với quốc sư chớp mắt đã truyền khắp triều đình.
Diêm vương đánh nhau, tiểu quỷ gặp xui xẻo, Đại Ân từ trước đến giờ vẫn luôn tồn tại đồng thời hai chế độ thần quyền và vương quyền, địa vị của quốc sư cực kỳ cao, thêm vào đó vương thượng không hay quản lý triều chính, luôn ra vẻ yêu mỹ nhân không yêu giang sơn, hơn nữa đến tận năm 10 tuổi mới được coi trọng, tuy rằng đã được tiếp nhận nền giáo dục của đế vương thế nhưng luận về tâm kế, thủ đoạn, năng lực đều lạc hậu hơn quốc sư một đoạn dài, vậy nên trạng thái triều đình lấy hành động của quốc sư làm chỉ tiêu đã tồn tại được rất nhiều năm.
Mà quốc sư từ trước đến giờ vẫn coi vương thượng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, đại thần trong triều liền đi xem sắc mặt (nghe theo lời) của quốc sư, nhưng thật ra vẫn coi ý của vương thượng là to nhất, bây giờ ý kiến của quốc sư và vương thượng bất đồng, người phía dưới (thủ hạ, quan, tướng) thầm kêu khổ trong lòng.
Hai vị bề trên này cứ giận dỗi nhau vậy, bọn họ phải làm theo lệnh của ai đây?
Bình thường thái độ mà quốc sư dành cho vương thượng không phải là giả vờ, vương thượng lại nhất quán nói lời vô tình với quốc sư, nhỡ ngày nào đó quốc sư đổi ý, lúc ấy người chịu tội chẳng nhẽ không phải là người bề dưới như bọn họ hay sao?
Thế nhưng lần này quốc sư vô cùng kiên quyết…
Người có tâm, nhìn thoáng qua bộ dáng của Nhị điện hạ, gương mặt chàng rất giống vương thượng, thần sắc ngượng ngùng ôn hòa, cùng với sự ỷ lại như ẩn như hiện đối với quốc sư, quốc sư đối với chàng cũng vô cùng ôn hòa, tự dưng âm thầm lóe lên một suy nghĩ;
—— chẳng lẽ, quốc sư di tình biệt luyến?
Luận về tướng mạo, Nhị điện hạ và vương thượng chính là anh em ruột, bên ngoài giống nhau y hệt;
Luận về tuổi tác, Nhị điện hạ chưa đến nhược quán (20 tuổi), vẫn đang trong thời khắc phong hoa của riêng thời niên thiếu;
Luận về tính cách, vương thượng lời lẽ vô tình luôn xem thường quốc sư, trong lòng còn có vị Mục công tử là ánh trăng sáng, Nhị điện hạ ôn hòa ngượng ngùng, đặc biệt ỷ lại vào quốc sư, càng không có hàng ngũ bạch nguyệt quang gì gì đó, hơn nữa quốc sư cũng vì chàng mà cãi nhau với vương thượng, từ lúc vương thượng đăng cơ tới nay, đây là lần đầu tiên quốc sư cãi nhau với ngài trong triều;
Nghĩ như vậy, chuyện quốc sư di tình biệt luyến, cũng rất có đạo lý nha!
Một bên là thiếu niên ôn hòa ngượng ngùng nhanh nhẹn, đối với mình ngưỡng mộ ỷ lại cực điểm, một bên là thanh niên lãnh ngạo lòng đã có chốn về, đối với mình cực kỳ xem thường khinh bỉ, kẻ ngu si cũng biết nên lựa chọn thế nào!
Lời đồn đãi này ban đầu chỉ truyền lưu ở trà lâu tửu quán, không biết sau đó làm sao, lời đồn đãi này càng truyền càng mãnh liệt, dĩ nhiên truyền tới trong cung rồi!
Nhị điện hạ còn đang tuổi thiếu niên, thái độ của Ân Dục Cẩn trên triều đình đã cho chàng biết mình không được hoan nghênh cỡ nào, may mà Diệp Thiều An đứng ra bảo vệ giúp chàng an tâm hơn một chút, hơn nữa quốc sư tuấn tú tao nhã, đến nay rất được Nhị điện hạ tín nhiệm ỷ lại.
Vương cung tuy lớn, nhưng đối với Nhị điện hạ mà nói lại cực kỳ xa lạ, nên Diệp Thiều An luôn luôn thân mật với chàng nghiễm nhiên trở thành đối tượng để chàng tín nhiệm ỷ lại, vì vậy ngày ngày tìm đến Diệp Thiều An, Nhị điện hạ thuở nhỏ sinh ở dân gian, không được học nền giáo dục của Thế tử Vương đệ, càng không cần nói đến sách lược đế vương, chàng năm nay đã 16, coi như đã quá lứa, Diệp Thiều An cũng không yên lòng giao chàng cho vị Thái phó nào, cuối cùng đàn tự mình đến dạy,
Lần trước Mục Văn Tĩnh đã cho Diệp Thiều An một lời nhắc nhở, Ân Dục Cẩn không có dòng dõi, chuyện này đối với Đại Ân tuyệt đối chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, mà coi như sau này Ân Dục Cẩn có dòng dõi, cũng chẳng biết sẽ dạy dỗ ra loại người gì, hắn không thể không phòng ngừa trước cho Đại Ân,
Mà vị Nhị điện hạ này, chính là hậu chiêu hắn lưu lại.
Vô luận ngày sau Ân Dục Cẩn có dòng dõi hay không, có vị Nhị điện hạ này ở đây, ít nhất Đại Ân có thể truyền thêm một đời, sẽ không phiêu linh lưu lạc (mất nước, đổi chủ??) trong thế hệ của hắn, bởi vậy, Diệp Thiều An giáo dục Nhị điện hạ càng tận tâm tận lực, thời gian Nhị điện hạ ở trong thần điện của quốc sư càng dài, thêm vào đó Ân Dục Cẩn vẫn chưa sắc phong cho Nhị điện hạ, cũng không an bài chỗ cho chàng ở, bởi vậy, Nhị điện hạ trực tiếp vào trong thần điện của quốc sư, ở một phòng rất gần gian phòng của Diệp Thiều An.
Đám cung nhân nhìn thấy tất cả những cảnh này, tâm lý vui sướng vì quốc sư rốt cuộc cũng không dính vào vương thượng nữa, so với vương thượng, Nhị điện hạ này chỗ nào cũng tốt, khắp toàn thân từ trên xuống dưới quả thật không tìm thấy một khuyết điểm nào, đám cung nhân trong thần điện của quốc sư thật lòng cao hứng, hầu hạ Nhị điện hạ cũng cực kỳ tận tâm, cung nhân trong vương cung thấy cung nhân trong thần điện của quốc sư hầu hạ vị Nhị điện hạ kia tận tâm như vậy, nhất thời thời lưu ngôn phỉ ngữ bắt đầu gia tăng.
Chờ đến khi Ân Dục Cẩn nghe thấy những lời đồn đãi này, đã cách ngày vào triều hôm đó hơn mười ngày.
Hơn người ngày này, gã cả ngày lẫn đêm quấn lấy Mục Văn Tĩnh, thế nhưng chỗ trống trong đáy lòng và sự buồn bực càng lúc càng lớn, nhìn khuôn mặt tinh xảo của Mục Văn Tĩnh nhiều lần, gã thiếu chút nữa đã rít gào lên tiếng, hao hết khí lực mới đè nén được sự táo bạo của mình.
Ân Dục Cẩn vẫn cho rằng không có ai có thể quen thuộc Diệp Thiều An hơn gã, kể từ năm mười tuổi lần đầu gặp gỡ đó, cho tới hai mươi lăm tuổi bây giờ, trải qua mười lăm năm mưa gió, người ở bên cạnh tới tới đi đi, chỉ có Diệp Thiều An chưa từng rời khỏi, vô luận gã làm những chuyện gì, Diệp Thiều An cũng sẽ không rời đi,
Diệp Thiều An có khác nào cái bóng của gã, vô luận gã đi tới nơi nào, vô luận gã nhục mạ dằn vặt thế nào, dù cho gã đâm một nhát dao vào thân thể Diệp Thiều An, Diệp Thiều An cũng chưa từng rời đi.
Diệp Thiều An vẫn luôn đứng đằng sau gã, vẫn duy trì khoảng cách cực kỳ thỏa đáng với gã, làm cho gã chỉ quay đầu lại, đã có thể nhìn thấy Diệp Thiều An,
Gã chưa bao giờ nghĩ tới chuyện Diệp Thiều An sẽ rời đi.
Diệp Thiều An như cái bóng vững vàng theo sau người gã, gã thậm chí không cần quay đầu lại cũng biết đến sự tồn tại của Diệp Thiều An, gã vẫn cho rằng, cho đến tận lúc chết, Diệp Thiều An cũng sẽ không buông tay gã ra,
Thế nhưng bây giờ… Ân Dục Cẩn có chút không xác định.
Gã đã chờ hơn mười ngày, không chờ được Diệp Thiều An, lại chờ được lời đồn đãi quốc sư và Nhị điện hạ tương giao cẩn mật!
Ân Dục Cẩn không ngồi yên được nữa.
Gã qua loa trấn an Mục Văn Tĩnh, thần sắc vội vã trở về cung, lập tức đi tới thần điện của quốc sư, vừa vặn thấy cảnh này:
Diệp Thiều An khoác lên mình trường bào màu trắng phổ thông, tóc đen bị dựng đứng lên, hắn cầm trong tay một quyển sách, đang tinh tế giảng giải cho thiếu niên bên cạnh, thiếu niên kia hiểu mà như không hiểu nhìn Diệp Thiều An, trong con ngươi lộ ra hai phần ỷ lại hai phần vui vẻ, không biết Diệp Thiều An hỏi câu gì, thiếu niên kia mờ mịt lắc lắc đầu, Diệp Thiều An gõ quyển sách lên đầu chàng, giữa hai lông mày có chút bất đắc dĩ, lại có chút dung túng,
Thiếu niên hì hì nở nụ cười, chàng cầm lấy cuốn sách trên đầu, giống như đang làm nũng ôm lấy cánh tay Diệp Thiều An, vô cùng đáng thương nói gì đó, sắc mặt Diệp Thiều An càng ngày càng hòa hoãn ôn nhu, cuối cùng nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc của thiếu niên,
Thiếu niên ngửa đầu cười với hắn, nụ cười ấy xán lạn cực kỳ,
Mặt trời chiều ngã về tây, trong phòng một mảnh ấm áp an tường, hành động của hai người mang theo sự thân mật tự nhiên không nói ra được, giống như mộng cảnh hôm ấy,
Trái tim Ân Dục Cẩn chìm đến đáy vực.
Gã giơ tay lên, vỗ tay “Bộp bộp” hai lần, cười lạnh nói: “Ba ngày không gặp kẻ sĩ, thật đúng là phải nhìn với cặp mắt khác xưa.”
“Từ khi nào mà quốc sư…câu được vị Nhị điện hạ đây?” Ân Dục Cẩn nở nụ cười tà mị, ánh mắt khinh bỉ đảo qua Nhị điện hạ, ánh mắt đó mang theo cay nghiệt xem thường không tả hết được, phảng phất như chàng chỉ là phế thải, sắc mặt Nhị điện hạ trắng nhợt, cầu cứu nhìn về phía Diệp Thiều An.
Diệp Thiều An đứng dậy, bất động thanh sắc che chở Nhị điện hạ ở phía sau, hành lễ nói: “Vương thượng.”
Âm thanh bình tĩnh, biểu tình thong dong, một chút cũng không có sự bất an vì bị gã bắt gặp, thế nhưng sự bình tĩnh đó lại như rượu mạnh hất lên trên lửa giận đang cháy hừng hực của Ân Dục Cẩn, khiến sự phẫn nộ của gã càng ngày càng lớn.
“Đều cút cho ta ——!” Ân Dục Cẩn lớn tiếng quát lên, Diệp Thiều An ném cho cung nhân một ánh mắt, cung nhân đứng trong điện nối đuôi nhau lui ra, rất nhanh trong điện chỉ còn ba người bọn họ, Ân Dục Cẩn một phát nhấn giữ Diệp Thiều An, tức giận nói: “Ta nói rồi, chúng ta ở bên nhau.”
“Hôm nay ngươi và tên này cấu kết làm bậy, là không để ta vào trong mắt phải không?”
Ân Dục Cẩn giận dữ cười, một đôi mắt ưng âm trầm trừng Diệp Thiều An.
“Thần không dám.” Diệp Thiều An bình thản nói: “Vương thượng chưa hạ chỉ cho Nhị điện hạ một vị Thái phó, thần chỉ đảm nhiệm chức Thái phó tạm thời mà thôi.”
Diệp Thiều An nói đến hời hợt, phảng phất như chẳng có gì ghê gớm, lại khiến Ân Dục Cẩn càng thêm phẫn nộ, “—— ngươi vì thứ này mà quên mất ta?!”
“Đã hơn mười ngày rồi, ngươi chưa từng tới tìm ta!”
Bất tri bất giác đem phẫn nộ trong lòng gào ra, Ân Dục Cẩn sững sờ, đột nhiên đẩy Diệp Thiều An ra, sau đó nhanh chân đi đến trước người Nhị điện hạ, tối tăm nhìn gã, trầm giọng nói: “Lăn.”
Lòng bàn tay nắm thành quyền thật chặt, Nhị điện hạ ngẩng đầu lên, quật cường nói: “Ta không đi!”
“Nhị điện hạ!” Diệp Thiều An kịp thời quyết đoán, trực tiếp xen vào đề tài này, nhàn nhạt nói: “Ngài đi ra ngoài trước đi.”
Ân Dục Cẩn lộ ra thần sắc thoả mãn, ánh mắt Nhị điện hạ lóe lên một tia thống khổ, chàng quật cường hất cằm lên, nói: “Ta không đi!”
“Ta không muốn đi ra ngoài!”
Chàng quyết tuyệt nói rằng: “Ta không thể khiến gã thôi không tiếp tục tổn thương người nữa, nhưng ta có thể ra sức che chở người ở phía sau!”
Vẫn còn là hài tử nha.
Diệp Thiều An thở dài trong lòng, vầng trán nhu hòa một chút, nói: “Ngài đi ra ngoài trước, điện hạ.”
“Đi ra ngoài?” Ân Dục Cẩn cười lạnh, “Bảo đi không đi, công nhiên cãi lời mệnh lệnh của vương thượng, phạm phải tội gì, quốc sư?”
“Theo luật đáng chém.” Diệp Thiều An ôn hòa nhã nhặn nói: “Thần công nhiên cãi lời mệnh lệnh của vương thượng, theo luật đáng chém.”
“Ngươi uy hiếp ta?!” Ân Dục Cẩn phẫn nộ lên tiếng, khuôn mặt cũng hơi vặn vẹo, “Ngươi dĩ nhiên vì một tên tạp chủng, công khai uy hiếp ta?!”
“Thần không dám.” Diệp Thiều An thật yên lặng nói: “Vương thượng nếu như muốn trị tội thần, thần không có lời nào để nói.”
Ân Dục Cẩn tức giận đập luôn một cái chén!
“A Cẩn à.” Một âm thanh ngọt ngào xen vào giữa bọn họ, Mục Văn Tĩnh nhảy xuống từ trên bệ cửa sổ, nụ cười ngọt ngào, “Mỹ nhân như hoa, tất nhiên sẽ lôi kéo người ta theo đuổi.”
“Trân bảo, mỹ nhân, từ xưa đã là thứ anh hùng truy đuổi, quốc sư là trân bảo, cũng là mỹ nhân, tất nhiên sẽ bị người đời mơ ước, A Cẩn hà tất phải nổi giận chứ?” Mục Văn Tĩnh ý cười dịu dàng nói, giữa hai lông mày có một vệt ý tứ sâu xa.
Lòng Ân Dục Cẩn “lộp bộp” một chút, trái tim càng chìm xuống sâu hơn.
Gã đột nhiên phát hiện, lúc này vị trí của gã, cực kỳ bất lợi.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhị điện hạ: Tức chết gã tức chết gã tức chết gã tức chết gã!
Mục Văn Tĩnh: Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi; bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở đằng sau; chỉ là, y sắp không nhịn nổi nữa rồi.
Ân Dục Cẩn: Thao đản.
Kỳ thực mà nói, Ân Dục Cẩn chính là kẻ bất lợi nhất ngu xuẩn nhất trong ba người, Mục Văn Tĩnh ít nhất cũng có đầu óc, Nhị điện hạ ít nhất còn có kỹ năng diễn xuất, nhưng Ân Dục Cẩn, đã ngu xuẩn còn ngốc nghếch, lại không hiểu trái tim của mình, tính cách còn kém, chỉ cần liên quan đến chuyện của An An liền rớt IQ, còn tự cho mình là đúng, thêm vào đó không thấy rõ hoàn cảnh của mình, cứ nghĩ An An sẽ như trước đây sao, tiểu tử ngốc【 buông tay 】
Trên đời này chuyện thống khổ nhất chính là lúc bạn đang gõ chữ (viết truyện), mẹ bạn lại đến quấy nhiễu bạn:
“Bảo, ăn nho không?”
“—— không ạ!”
“Ăn một quả đi.” 【 đưa đến bên mép 】
“…” 【Sống không còn gì để luyến tiếc – há mồm ăn】 【 Cũng ngon đấy, ăn thêm quả nữa】
“Bảo, ăn dưa hấu không?”
“Không ạ!”
“Ăn một miếng đi.” 【 đưa đến bên mép 】
“…” 【Sống không còn gì để luyến tiếc – há mồm ăn】 【Cũng ngon phết, ăn thêm miếng nữa】
“Bảo, ăn cơm không?”
“Không ạ!!”
“Tới dùng cơm đi.” 【 lằng nhà lằng nhằng 】
“…” 【Sống không còn gì để luyến tiếc – theo người đi ăn cơm. 】
Quốc sư luôn luôn coi vương thượng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó hiếm thấy phản đối ý kiến của vương thượng, dưới tình huống vương thượng phẫn nộ vẫn dựa vào lí lẽ để biện luận, lúc đó không một ai trong triều đình dám xen vào giữa bọn họ, cuối cùng vương thượng vỗ bàn một cái, phẩy tay áo bỏ đi.
Việc vương thượng tránh chấp với quốc sư chớp mắt đã truyền khắp triều đình.
Diêm vương đánh nhau, tiểu quỷ gặp xui xẻo, Đại Ân từ trước đến giờ vẫn luôn tồn tại đồng thời hai chế độ thần quyền và vương quyền, địa vị của quốc sư cực kỳ cao, thêm vào đó vương thượng không hay quản lý triều chính, luôn ra vẻ yêu mỹ nhân không yêu giang sơn, hơn nữa đến tận năm 10 tuổi mới được coi trọng, tuy rằng đã được tiếp nhận nền giáo dục của đế vương thế nhưng luận về tâm kế, thủ đoạn, năng lực đều lạc hậu hơn quốc sư một đoạn dài, vậy nên trạng thái triều đình lấy hành động của quốc sư làm chỉ tiêu đã tồn tại được rất nhiều năm.
Mà quốc sư từ trước đến giờ vẫn coi vương thượng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, đại thần trong triều liền đi xem sắc mặt (nghe theo lời) của quốc sư, nhưng thật ra vẫn coi ý của vương thượng là to nhất, bây giờ ý kiến của quốc sư và vương thượng bất đồng, người phía dưới (thủ hạ, quan, tướng) thầm kêu khổ trong lòng.
Hai vị bề trên này cứ giận dỗi nhau vậy, bọn họ phải làm theo lệnh của ai đây?
Bình thường thái độ mà quốc sư dành cho vương thượng không phải là giả vờ, vương thượng lại nhất quán nói lời vô tình với quốc sư, nhỡ ngày nào đó quốc sư đổi ý, lúc ấy người chịu tội chẳng nhẽ không phải là người bề dưới như bọn họ hay sao?
Thế nhưng lần này quốc sư vô cùng kiên quyết…
Người có tâm, nhìn thoáng qua bộ dáng của Nhị điện hạ, gương mặt chàng rất giống vương thượng, thần sắc ngượng ngùng ôn hòa, cùng với sự ỷ lại như ẩn như hiện đối với quốc sư, quốc sư đối với chàng cũng vô cùng ôn hòa, tự dưng âm thầm lóe lên một suy nghĩ;
—— chẳng lẽ, quốc sư di tình biệt luyến?
Luận về tướng mạo, Nhị điện hạ và vương thượng chính là anh em ruột, bên ngoài giống nhau y hệt;
Luận về tuổi tác, Nhị điện hạ chưa đến nhược quán (20 tuổi), vẫn đang trong thời khắc phong hoa của riêng thời niên thiếu;
Luận về tính cách, vương thượng lời lẽ vô tình luôn xem thường quốc sư, trong lòng còn có vị Mục công tử là ánh trăng sáng, Nhị điện hạ ôn hòa ngượng ngùng, đặc biệt ỷ lại vào quốc sư, càng không có hàng ngũ bạch nguyệt quang gì gì đó, hơn nữa quốc sư cũng vì chàng mà cãi nhau với vương thượng, từ lúc vương thượng đăng cơ tới nay, đây là lần đầu tiên quốc sư cãi nhau với ngài trong triều;
Nghĩ như vậy, chuyện quốc sư di tình biệt luyến, cũng rất có đạo lý nha!
Một bên là thiếu niên ôn hòa ngượng ngùng nhanh nhẹn, đối với mình ngưỡng mộ ỷ lại cực điểm, một bên là thanh niên lãnh ngạo lòng đã có chốn về, đối với mình cực kỳ xem thường khinh bỉ, kẻ ngu si cũng biết nên lựa chọn thế nào!
Lời đồn đãi này ban đầu chỉ truyền lưu ở trà lâu tửu quán, không biết sau đó làm sao, lời đồn đãi này càng truyền càng mãnh liệt, dĩ nhiên truyền tới trong cung rồi!
Nhị điện hạ còn đang tuổi thiếu niên, thái độ của Ân Dục Cẩn trên triều đình đã cho chàng biết mình không được hoan nghênh cỡ nào, may mà Diệp Thiều An đứng ra bảo vệ giúp chàng an tâm hơn một chút, hơn nữa quốc sư tuấn tú tao nhã, đến nay rất được Nhị điện hạ tín nhiệm ỷ lại.
Vương cung tuy lớn, nhưng đối với Nhị điện hạ mà nói lại cực kỳ xa lạ, nên Diệp Thiều An luôn luôn thân mật với chàng nghiễm nhiên trở thành đối tượng để chàng tín nhiệm ỷ lại, vì vậy ngày ngày tìm đến Diệp Thiều An, Nhị điện hạ thuở nhỏ sinh ở dân gian, không được học nền giáo dục của Thế tử Vương đệ, càng không cần nói đến sách lược đế vương, chàng năm nay đã 16, coi như đã quá lứa, Diệp Thiều An cũng không yên lòng giao chàng cho vị Thái phó nào, cuối cùng đàn tự mình đến dạy,
Lần trước Mục Văn Tĩnh đã cho Diệp Thiều An một lời nhắc nhở, Ân Dục Cẩn không có dòng dõi, chuyện này đối với Đại Ân tuyệt đối chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, mà coi như sau này Ân Dục Cẩn có dòng dõi, cũng chẳng biết sẽ dạy dỗ ra loại người gì, hắn không thể không phòng ngừa trước cho Đại Ân,
Mà vị Nhị điện hạ này, chính là hậu chiêu hắn lưu lại.
Vô luận ngày sau Ân Dục Cẩn có dòng dõi hay không, có vị Nhị điện hạ này ở đây, ít nhất Đại Ân có thể truyền thêm một đời, sẽ không phiêu linh lưu lạc (mất nước, đổi chủ??) trong thế hệ của hắn, bởi vậy, Diệp Thiều An giáo dục Nhị điện hạ càng tận tâm tận lực, thời gian Nhị điện hạ ở trong thần điện của quốc sư càng dài, thêm vào đó Ân Dục Cẩn vẫn chưa sắc phong cho Nhị điện hạ, cũng không an bài chỗ cho chàng ở, bởi vậy, Nhị điện hạ trực tiếp vào trong thần điện của quốc sư, ở một phòng rất gần gian phòng của Diệp Thiều An.
Đám cung nhân nhìn thấy tất cả những cảnh này, tâm lý vui sướng vì quốc sư rốt cuộc cũng không dính vào vương thượng nữa, so với vương thượng, Nhị điện hạ này chỗ nào cũng tốt, khắp toàn thân từ trên xuống dưới quả thật không tìm thấy một khuyết điểm nào, đám cung nhân trong thần điện của quốc sư thật lòng cao hứng, hầu hạ Nhị điện hạ cũng cực kỳ tận tâm, cung nhân trong vương cung thấy cung nhân trong thần điện của quốc sư hầu hạ vị Nhị điện hạ kia tận tâm như vậy, nhất thời thời lưu ngôn phỉ ngữ bắt đầu gia tăng.
Chờ đến khi Ân Dục Cẩn nghe thấy những lời đồn đãi này, đã cách ngày vào triều hôm đó hơn mười ngày.
Hơn người ngày này, gã cả ngày lẫn đêm quấn lấy Mục Văn Tĩnh, thế nhưng chỗ trống trong đáy lòng và sự buồn bực càng lúc càng lớn, nhìn khuôn mặt tinh xảo của Mục Văn Tĩnh nhiều lần, gã thiếu chút nữa đã rít gào lên tiếng, hao hết khí lực mới đè nén được sự táo bạo của mình.
Ân Dục Cẩn vẫn cho rằng không có ai có thể quen thuộc Diệp Thiều An hơn gã, kể từ năm mười tuổi lần đầu gặp gỡ đó, cho tới hai mươi lăm tuổi bây giờ, trải qua mười lăm năm mưa gió, người ở bên cạnh tới tới đi đi, chỉ có Diệp Thiều An chưa từng rời khỏi, vô luận gã làm những chuyện gì, Diệp Thiều An cũng sẽ không rời đi,
Diệp Thiều An có khác nào cái bóng của gã, vô luận gã đi tới nơi nào, vô luận gã nhục mạ dằn vặt thế nào, dù cho gã đâm một nhát dao vào thân thể Diệp Thiều An, Diệp Thiều An cũng chưa từng rời đi.
Diệp Thiều An vẫn luôn đứng đằng sau gã, vẫn duy trì khoảng cách cực kỳ thỏa đáng với gã, làm cho gã chỉ quay đầu lại, đã có thể nhìn thấy Diệp Thiều An,
Gã chưa bao giờ nghĩ tới chuyện Diệp Thiều An sẽ rời đi.
Diệp Thiều An như cái bóng vững vàng theo sau người gã, gã thậm chí không cần quay đầu lại cũng biết đến sự tồn tại của Diệp Thiều An, gã vẫn cho rằng, cho đến tận lúc chết, Diệp Thiều An cũng sẽ không buông tay gã ra,
Thế nhưng bây giờ… Ân Dục Cẩn có chút không xác định.
Gã đã chờ hơn mười ngày, không chờ được Diệp Thiều An, lại chờ được lời đồn đãi quốc sư và Nhị điện hạ tương giao cẩn mật!
Ân Dục Cẩn không ngồi yên được nữa.
Gã qua loa trấn an Mục Văn Tĩnh, thần sắc vội vã trở về cung, lập tức đi tới thần điện của quốc sư, vừa vặn thấy cảnh này:
Diệp Thiều An khoác lên mình trường bào màu trắng phổ thông, tóc đen bị dựng đứng lên, hắn cầm trong tay một quyển sách, đang tinh tế giảng giải cho thiếu niên bên cạnh, thiếu niên kia hiểu mà như không hiểu nhìn Diệp Thiều An, trong con ngươi lộ ra hai phần ỷ lại hai phần vui vẻ, không biết Diệp Thiều An hỏi câu gì, thiếu niên kia mờ mịt lắc lắc đầu, Diệp Thiều An gõ quyển sách lên đầu chàng, giữa hai lông mày có chút bất đắc dĩ, lại có chút dung túng,
Thiếu niên hì hì nở nụ cười, chàng cầm lấy cuốn sách trên đầu, giống như đang làm nũng ôm lấy cánh tay Diệp Thiều An, vô cùng đáng thương nói gì đó, sắc mặt Diệp Thiều An càng ngày càng hòa hoãn ôn nhu, cuối cùng nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc của thiếu niên,
Thiếu niên ngửa đầu cười với hắn, nụ cười ấy xán lạn cực kỳ,
Mặt trời chiều ngã về tây, trong phòng một mảnh ấm áp an tường, hành động của hai người mang theo sự thân mật tự nhiên không nói ra được, giống như mộng cảnh hôm ấy,
Trái tim Ân Dục Cẩn chìm đến đáy vực.
Gã giơ tay lên, vỗ tay “Bộp bộp” hai lần, cười lạnh nói: “Ba ngày không gặp kẻ sĩ, thật đúng là phải nhìn với cặp mắt khác xưa.”
“Từ khi nào mà quốc sư…câu được vị Nhị điện hạ đây?” Ân Dục Cẩn nở nụ cười tà mị, ánh mắt khinh bỉ đảo qua Nhị điện hạ, ánh mắt đó mang theo cay nghiệt xem thường không tả hết được, phảng phất như chàng chỉ là phế thải, sắc mặt Nhị điện hạ trắng nhợt, cầu cứu nhìn về phía Diệp Thiều An.
Diệp Thiều An đứng dậy, bất động thanh sắc che chở Nhị điện hạ ở phía sau, hành lễ nói: “Vương thượng.”
Âm thanh bình tĩnh, biểu tình thong dong, một chút cũng không có sự bất an vì bị gã bắt gặp, thế nhưng sự bình tĩnh đó lại như rượu mạnh hất lên trên lửa giận đang cháy hừng hực của Ân Dục Cẩn, khiến sự phẫn nộ của gã càng ngày càng lớn.
“Đều cút cho ta ——!” Ân Dục Cẩn lớn tiếng quát lên, Diệp Thiều An ném cho cung nhân một ánh mắt, cung nhân đứng trong điện nối đuôi nhau lui ra, rất nhanh trong điện chỉ còn ba người bọn họ, Ân Dục Cẩn một phát nhấn giữ Diệp Thiều An, tức giận nói: “Ta nói rồi, chúng ta ở bên nhau.”
“Hôm nay ngươi và tên này cấu kết làm bậy, là không để ta vào trong mắt phải không?”
Ân Dục Cẩn giận dữ cười, một đôi mắt ưng âm trầm trừng Diệp Thiều An.
“Thần không dám.” Diệp Thiều An bình thản nói: “Vương thượng chưa hạ chỉ cho Nhị điện hạ một vị Thái phó, thần chỉ đảm nhiệm chức Thái phó tạm thời mà thôi.”
Diệp Thiều An nói đến hời hợt, phảng phất như chẳng có gì ghê gớm, lại khiến Ân Dục Cẩn càng thêm phẫn nộ, “—— ngươi vì thứ này mà quên mất ta?!”
“Đã hơn mười ngày rồi, ngươi chưa từng tới tìm ta!”
Bất tri bất giác đem phẫn nộ trong lòng gào ra, Ân Dục Cẩn sững sờ, đột nhiên đẩy Diệp Thiều An ra, sau đó nhanh chân đi đến trước người Nhị điện hạ, tối tăm nhìn gã, trầm giọng nói: “Lăn.”
Lòng bàn tay nắm thành quyền thật chặt, Nhị điện hạ ngẩng đầu lên, quật cường nói: “Ta không đi!”
“Nhị điện hạ!” Diệp Thiều An kịp thời quyết đoán, trực tiếp xen vào đề tài này, nhàn nhạt nói: “Ngài đi ra ngoài trước đi.”
Ân Dục Cẩn lộ ra thần sắc thoả mãn, ánh mắt Nhị điện hạ lóe lên một tia thống khổ, chàng quật cường hất cằm lên, nói: “Ta không đi!”
“Ta không muốn đi ra ngoài!”
Chàng quyết tuyệt nói rằng: “Ta không thể khiến gã thôi không tiếp tục tổn thương người nữa, nhưng ta có thể ra sức che chở người ở phía sau!”
Vẫn còn là hài tử nha.
Diệp Thiều An thở dài trong lòng, vầng trán nhu hòa một chút, nói: “Ngài đi ra ngoài trước, điện hạ.”
“Đi ra ngoài?” Ân Dục Cẩn cười lạnh, “Bảo đi không đi, công nhiên cãi lời mệnh lệnh của vương thượng, phạm phải tội gì, quốc sư?”
“Theo luật đáng chém.” Diệp Thiều An ôn hòa nhã nhặn nói: “Thần công nhiên cãi lời mệnh lệnh của vương thượng, theo luật đáng chém.”
“Ngươi uy hiếp ta?!” Ân Dục Cẩn phẫn nộ lên tiếng, khuôn mặt cũng hơi vặn vẹo, “Ngươi dĩ nhiên vì một tên tạp chủng, công khai uy hiếp ta?!”
“Thần không dám.” Diệp Thiều An thật yên lặng nói: “Vương thượng nếu như muốn trị tội thần, thần không có lời nào để nói.”
Ân Dục Cẩn tức giận đập luôn một cái chén!
“A Cẩn à.” Một âm thanh ngọt ngào xen vào giữa bọn họ, Mục Văn Tĩnh nhảy xuống từ trên bệ cửa sổ, nụ cười ngọt ngào, “Mỹ nhân như hoa, tất nhiên sẽ lôi kéo người ta theo đuổi.”
“Trân bảo, mỹ nhân, từ xưa đã là thứ anh hùng truy đuổi, quốc sư là trân bảo, cũng là mỹ nhân, tất nhiên sẽ bị người đời mơ ước, A Cẩn hà tất phải nổi giận chứ?” Mục Văn Tĩnh ý cười dịu dàng nói, giữa hai lông mày có một vệt ý tứ sâu xa.
Lòng Ân Dục Cẩn “lộp bộp” một chút, trái tim càng chìm xuống sâu hơn.
Gã đột nhiên phát hiện, lúc này vị trí của gã, cực kỳ bất lợi.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhị điện hạ: Tức chết gã tức chết gã tức chết gã tức chết gã!
Mục Văn Tĩnh: Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi; bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở đằng sau; chỉ là, y sắp không nhịn nổi nữa rồi.
Ân Dục Cẩn: Thao đản.
Kỳ thực mà nói, Ân Dục Cẩn chính là kẻ bất lợi nhất ngu xuẩn nhất trong ba người, Mục Văn Tĩnh ít nhất cũng có đầu óc, Nhị điện hạ ít nhất còn có kỹ năng diễn xuất, nhưng Ân Dục Cẩn, đã ngu xuẩn còn ngốc nghếch, lại không hiểu trái tim của mình, tính cách còn kém, chỉ cần liên quan đến chuyện của An An liền rớt IQ, còn tự cho mình là đúng, thêm vào đó không thấy rõ hoàn cảnh của mình, cứ nghĩ An An sẽ như trước đây sao, tiểu tử ngốc【 buông tay 】
Trên đời này chuyện thống khổ nhất chính là lúc bạn đang gõ chữ (viết truyện), mẹ bạn lại đến quấy nhiễu bạn:
“Bảo, ăn nho không?”
“—— không ạ!”
“Ăn một quả đi.” 【 đưa đến bên mép 】
“…” 【Sống không còn gì để luyến tiếc – há mồm ăn】 【 Cũng ngon đấy, ăn thêm quả nữa】
“Bảo, ăn dưa hấu không?”
“Không ạ!”
“Ăn một miếng đi.” 【 đưa đến bên mép 】
“…” 【Sống không còn gì để luyến tiếc – há mồm ăn】 【Cũng ngon phết, ăn thêm miếng nữa】
“Bảo, ăn cơm không?”
“Không ạ!!”
“Tới dùng cơm đi.” 【 lằng nhà lằng nhằng 】
“…” 【Sống không còn gì để luyến tiếc – theo người đi ăn cơm. 】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.