Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới
Chương 72
Tử Dạ Nguyệt
29/01/2018
Biên tập: Tiểu Vô Lại
Gần như trong nháy mắt Vân Nhiêu bị đuôi rắn cuốn đi, Vân Dục liền động, hai mắt y sáng như ngọn đuốc, dồn lực vào kiếm phi nó phá không bắn về phía con cự mãng, do tốc độ quá nhanh, kiếm ma sát cùng không khí vang lên tiếng xì xèo, mũi kiếm ánh lên hồng quang.
“Keng!”
Mũi kiếm đâm vào thân hình cự mãng vang lên tiếng lanh lảnh, rất nhanh thanh phi kiếm bảo khí thượng đẳng lại vùng lên cắt vào lưng đối phương, phần giữa thân rắn lưu lại một vết trầy hơi trắng bệch.
Trong lòng Vân Dục kinh hãi, vội vàng phi thân lui lại, khó khăn né tránh thế tiến công của lũ mãng xà rơi trên mặt đất, thế nhưng chỉ trong chớp mắt lại có vô số mãng xà từ tứ phía lao tới, xưa nay Vân Dục cũng không có thói quen mang theo hai thanh kiếm, vũ khí sáo ngọc thường ngay hay cầm lúc này đang ở trong tay Vân Vụ, mắt thấy miệng rắn đã sắp cắn lên người y đến nơi.
“Sư huynh, đón lấy!” Đúng lúc này một thanh kiếm bay về phía Vân Dục, đồng thời truyền đến giọng nói Vân Vụ.
Vân Dục tiếp được chuôi kiếm đánh vào mấy con mãng xà xung quanh, lại bỏ vào miệng vài viên thuốc bổ sung linh lực, tầm mắt lướt qua các đệ tử đang liều mạng chống trả, có lẽ do Xà Vương đến, ý chí chiến đấu của đám mãng xà càng sục sôi, số lượng lại ngày càng nhiều, bên tai tràn ngập tiếng đao kiếm rắn kêu, còn cả tiếng đệ tử thỉnh thoảng hét lên thảm thiết.
Đưa mắt nhìn Vân Nhiêu bị Xà Vương gắt gao quấn lấy đang có ý thối lui, Vân Dục cắn răng, trong mắt xẹt qua một tia không đành lòng, y kiên định bật dậy, nhấc tay áo lau đi vết máu trên miệng, nếu còn tiếp tục như vậy khả năng tất cả mọi người sẽ bỏ mạng ở chỗ này.
Nên đưa ra quyết định.
Vân Dục kéo lại Vân Vụ bên cạnh đang muốn xông ra, cao giọng nói: “Các đệ tử, thu quân hướng ra ngoài sơn cốc!”
Nghe thấy quyết định này của Vân Dục, Vân Vụ kinh ngạc nhìn đối phương, điều này khác nào nói rõ vứt bỏ không cứu Vân Nhiêu nữa, tiếp theo y hít sâu một hơi, lại nhìn Vân Nhiêu, rốt cục vẫn nghe lời Vân Dục, xoay người tiến công hướng ra ngoài sơn cốc.
“Vân Nhiêu sư tỷ…” Có đệ tử nỗ lực giành giật.
“Nghe lệnh!” Giọng nói Vân Dục vô cùng dứt khoát.
Lúc này các đệ tử đã sớm sức cùng lực kiệt, nhưng cũng may đa số đều ở khoảng cách rất gần miệng cốc, hơn nữa mãng xà cũng không đuổi theo ra ngoài, đám người Thừa Kiếm tông rất nhanh liền thoát hiểm.
“Đại sư huynh, vì sao không cứu Vân Nhiêu sư tỷ?”
“Đúng vậy đại sư huynh, Vân Nhiêu sư tỷ bị mãng xà bắt lại, chẳng phải là…”
“Đại sư huynh…”
Các đệ tử vây quanh Vân Dục xôn xao đưa ra chất vấn, Vân Dục chỉ ngẩng đầu, sắc mặt y trắng bệch, trên môi còn dính vết máu, vô số vết thương trên người còn đang chảy máu, y chậm rãi đưa mắt nhìn các đệ tử: “Đệ tử bị thương tự dùng thuốc chữa trị cho mình, không có thì đến chỗ ta lấy.”
Tuy ánh mắt Vân Dục bình tĩnh, nhưng các đệ tử mới mở miệng chất vấn đều không hẹn mà cùng ngậm miệng, nghĩ đến đám cự mãng trong sơn cốc cùng Xà Vương không rõ nông sâu, trong lòng chấn động, nhất thời hiểu ra nếu không có mệnh lệnh của Vân Dục, bây giờ nhất định tất cả bọn họ đều đã táng thân trong bụng rắn.
Sắc mặt Vân Nhiêu đỏ bừng, nàng từng có cảm giác hít thở không thông, dưới sự trói buộc của đuôi rắn nàng lại phát hiện mình không thể thi triển được mảy may tu vi, ngay cả pháp bảo hộ thân trên người nàng cũng bị hỏng, điều này có nghĩa tu vi của con rắn này ít nhất cũng là Nguyên anh!
Mắt thấy đã hơn mười đệ tử ngã xuống, rốt cục Vân Dục cũng hạ lệnh rời đi, Vân Nhiêu thở phào nhẹ nhõm, nàng cũng không trách Vân Dục, ngược lại đã từng chết một lần, chết thêm lần nữa cũng không sao, hơn nữa sự việc hôm nay vốn do bản thân nàng phản ứng chậm, không thể trách ai được.
Trong cốt truyện cũng có Xà Vương, có điều ngoại trừ giết Vân Dục, Xà Vương cũng không bắt đi bất kỳ ai, lần này lại bắt nàng rốt cục là sao?
Vân Nhiêu trăm mối suy tư bị mang đến một cái sơn động, Xà Vương vẫy đuôi ném nàng vào tận bên trong ổ rắn.
Quán tính khiến Vân Nhiêu lăn vào trong đống cỏ vài vòng, đụng phải thứ gì đó cứng rắn mới dừng lại, nàng ngẩng đầu lên liền trông thấy đầu Xà Vương còn lớn hơn gấp mấy lần hình thể nàng đang ghé sát vào mặt, hai con ngươi dựng thẳng xanh biếc to cỡ nắm tay đang nhìn nàng chằm chằm, sau đó há miệng thè lười về phía nàng.
Vân Nhiêu nhắm chặt hai mắt, toàn thân run cầm cập, tuy vừa mới đấu cùng xà lâu như vậy nhưng chuyện này không hề đại biểu cho việc nàng không sợ rắn.
Nhất là cái con trước mắt, bây giờ bất luận thế nào nàng cũng vô lực chiến đấu với đại yêu xà Nguyên Anh kỳ.
Nhưng đợi một hồi lâu Vân Nhiêu cũng không nhận thấy cảm thấy đau đớn trên người, lẽ nào xà này không ăn nàng?
Nơm nớp lo sợ mở mắt ra, vừa lúc đối mặt với con ngươi dựng thẳng to lớn, trong con ngươi đang phản chiếu lại vẻ mặt tái nhợt cùng dáng vẻ chật vật của nàng, đầu óc Vân Nhiêu choáng váng suýt chút nữa sợ ngất đi, có điều rất nhanh nàng đã tỉnh táo lại, hít một thơi thật sâu, bên cánh mũi đều là mùi vị đặc biệt của sào huyệt rắn, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào con rắn này.
Một người một xà giằng co hồi lâu, rốt cục con rắn kia thu hồi lại ánh mắt, giống như đã thỏa mãn mà chầm chậm gật đầu, lại nghiêng người qua dùng đuôi kéo Vân Nhiêu lên dịch sang bên cạnh, sau đó mới buông ra.
Vân Nhiêu chỉ cảm thấy cơ thể thả lỏng, sau đó liền nằm trên một khối đá cứng rắn, không phải, chuẩn xác mà nói, đây là một quả trứng so với nàng còn lớn hơn, cũng chính là thứ ban nãy ngăn trở lúc nàng lăn lộn.
“Xì xì xì…”
Bên tai vang lên tiếng kêu của Xà Vương, vẻ mặt Vân Nhiêu mờ mịt nằm úp lên trứng, lẽ nào xà này bắt nàng tới chỉ để nàng… Ấp trứng?
Vong lộ không hổ là tên của nó, dọc đường đi ngoại trừ số ít yêu thú thì đều là các loại yêu linh xương khô ùn ùn xuất hiện, những xương khô này là yêu thú sau khi chết linh thể bị trói buộc trong cơ thể, sau khi thân thể bị ăn mòn thì lưu lại chúng, chúng chôn thân dưới đất, đợi có người đến liền bò ra cho đối phương một đòn trí mạng.
Chẳng qua so với đoàn người Thừa Kiếm tông trắc trở, lộ trình hai người Thẩm Trì đi hiển nhiên thông thuận hơn rất nhiều, do hai người đều hết sức hiểu rõ phương thức chiến đấu của đối phương, phối hợp vô cùng ăn ý, mà đa số xương khô này ở Kim đan trung kỳ, tất nhiên không làm khó được hai người.
Trừ cái đó ra, dọc đường đi cũng không thiếu trận pháp kỳ lạ, cho dù Thẩm Trì nghiên cứu về trận pháp cũng có nhiều cái chưa từng thấy qua, may mà trận pháp trong thiên hạ đều có chỗ giống nhau, mặc dù trì hoãn chút thời gian nhưng rốt cục cũng không bị trận pháp vây khốn.
Chấp Ảnh tựa hồ vô cùng thích con đường này, luôn thừa dịp Thẩm Trì không chú ý chạy trốn ra ngoài, hồi lâu mới quay về, đồng thời vẻ mặt cũng rất thỏa mãn. Qua nhiều ngày, thân thể của nó lại lớn lên một chút, tu vi cũng gần đến Nguyên anh kỳ.
“Meo.” Con mèo trắng trở lại từ bên ngoài lủi đến bên cạnh Thẩm Trì, dùng đầu thân mật cọ vào bắp chân hắn, sau đó quay sang khẽ gầm gừ một tiếng với Thẩm Vô Hoặc bên cạnh, bày ra bộ mặt hung dữ.
“Chấp Ảnh.” Thẩm Trì liếc nhìn con mèo toàn thân bẩn thỉu.
Con mèo ban nãy còn khí thể hùng hổ nhất thời ỉu xìu, kêu một tiếng lấy lòng Thẩm Trì, dương dương đắc ý nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Vô Hoặc, sau khi giũ sạch sẽ lông trên người liền muốn leo lên vai Thẩm Trì.
Vậy mà đúng lúc này, một bàn tay to từ bên cạnh đưa tới xách gáy nó lên rồi lập tức ném đi, chỉ nghe thấy tiếng mèo the thé kêu lên, con mèo trắng ban nãy còn hăm mở liền xuyên qua trận pháp phòng hộ, vừa vặn rơi vào trên đầu một con yêu linh xương khô.
Đó là một con tê giác xương khô khổng lồ, nó hơi lắc lư cái đầu, phát hiện ra có thứ gì đó trên đầu mình bèn lập tức đâm vào tảng đá lớn bên cạnh.
Thế nhưng trước lúc nó đâm vào đá tảng, Chấp Ảnh đã chụp móng vuốt lên đỉnh đầu nó, sau đó lập tức phi thân nhảy vào trong trận pháp.
Mà con tê giác xương khô kia, ngay trong nháy mắt Chấp Ảnh rời khỏi liền va đầu vào đá tảng.
“Rầm!”
Đá tảng nổ tung, cùng lúc đó tê giác xương khô cũng gãy rời, chẳng qua lần này nó không thể tự mình hợp lại, ngọn lửa trong mắt lóe lên vài cái liền tắt lịm, mà nơi Chấp Ảnh vừa đạp lên trên đầu nó đã xuất hiện một cái lỗ nhỏ do vuốt mèo cào ra.
“Meo meo meo!”
Mèo bự hiển nhiên đã quên mất thân phận thần thú của mình, tủi thân xoay vòng quanh Thẩm Trì, nó liếc nhìn Thẩm Vô Hoặc, sau đó không còn dám leo lên người Thẩm Trì nữa.
Thẩm Trì hiển nhiên đã quen với cảnh tượng này, giơ tay lên xoa đầu mèo: “Đại ca, đi thôi.”
Vừa đến thời điểm rạng sáng, hai người một mèo đứng dưới tháp truyền thừa, đã không còn nhiều sự vật ngăn cản, phóng tầm mắt nhìn tới, vốn tòa tháp truyền thừa chỉ có mười tầng mà cao lớn sừng sững, liếc mắt không nhìn tới đỉnh.
Vừa mới tới gần, Thẩm Trì liền phát hiện ra một cảm giác uy nghiêm truyền đến từ trong tòa kiến trúc này, giống như truyền thừa đang dò xét người thừa kế tiến đến.
Nhìn vào tòa tháp, Thẩm Vô Hoặc chỉ hơi dừng lại, sau đó quay sang nói với Thẩm Trì: “Xem ra chúng ta tới sớm nhất.” Tiếp theo quay đầu nhìn về một thung lũng cách đó không xa.
Sau khi Vân Nhiêu bị Xà Vương bắt đi, đoàn người Thừa Kiếm tông trầm mặc hơn rất nhiều, có điều xuống tay cũng ngoan độc thêm mấy phần, gặp qua vài đợt yêu thú đều bị bọn họ nghiền ép vượt qua, cứ thế sau mấy ngày, số lượng xà so với lúc ở trong cốc đã giảm không còn đến năm con.
Chỉ cần xuyên qua thung lũng này liền đến tháp truyền thừa.
Mắt thấy tháp truyền thừa đã gần ngay trước mắt, mọi người rốt cục thoáng thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí bị đè nén suốt quãng đường cuối cùng thả lỏng một chút.
Thung lũng cũng không rộng, chỗ hẹp nhất chỉ đủ bốn năm người đồng thời đi qua, hai bên vách đá dựng đứng hiểm trở, liếc mắt nhìn không thấy đỉnh, song cũng may ở đây không có yêu thú.
Sau khi nhắc nhở các đệ tử cảnh giác, Vân Dục dẫn đầu đi vào trong cốc.
Không đến mấy ngày, đoàn người đã đi vào chỗ hẹp nhất trong cốc, ánh mắt Vân Dục nghiêm túc hơn rất nhiều, bỗng y ngừng bước chân.
“Sư huynh, có phát hiện gì sao?” Vân Vụ đứng bên cạnh đề phòng, thấy vậy bèn thấp giọng hỏi.
Tất cả đều dừng lại nín thở, trong thung lũng chỉ có tiếng gió rít vù vù, ngoài ra không còn âm thanh nào khác, nhưng vừa nãy rõ ràng Vân Dục mới nghe thấy tiếng ầm ầm rất nhỏ, giống như truyền đến từ trong vách đá.
Đột nhiên, ánh mắt Vân Dục rét lạnh, cao giọng quát: “Đều lui về phía sau!”
Do khe cốc quá hẹp, chúng đệ tử nghe vậy cũng không lui ra sau được mấy bước, bỗng nhiên trong vách đá trước mặt Vân Dục xuất hiện một con quái vật lớn.
Quái vật kia có hình người nhưng cao lớn hơn rất nhiều lần, toàn thân xây nên bởi đá tảng, nó vừa bước qua liền hùng hổ chắn ngang giữa đường, thấy các tu giả bên dưới như kiến hôi, nó nổi giận gầm lên, giơ hai cánh tay đập xuống mặt đất.
Mà bao phủ dưới cái bóng của nó, vừa vặn chính là Vân Dục.
Các đệ tử thất thanh la lên: “Đại sư huynh! Cẩn thận!”
Kiếm quyết của Vân Dục vừa lúc hoàn thành, mấy đạo kiếm quang phóng tới con quái thạch, nhưng cũng khó khăn lắm mới khiến nó lui về phía sau một bước.
Vân Dục thấy thế trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, chẳng qua cũng không rối loạn, ngay lập tức hạ lệnh: “Kết kiếm trận!”
“Chúng đệ tử nghe lệnh, giơ tay lên kết kiếm quyết, theo kiếm quyết các đệ tử khởi động, bắt đầu hiện lên một cự kiếm ngân quang ở giữa không trung, sau đó bỗng nhiên đánh về phía người đá.
“Rống!”
“Rầm rầm!”
Tiếng nổ lớn làm cát đá bay mù mịt, đất đá hai bên vách cốc bị nứt vỡ, vô số đá rơi xuống từ phía trên chôn vùi người đá kia xuống dưới.
Bụi mù tan đi, khe cốc yên tĩnh không tiếng động, nhưng mọi người còn chưa kịp thở phào đã thấy đống đá kia lay chuyển, ngay sau đó người đá bèn đẩy hết đống đất đá chui ra lần nữa.
Đây rốt cục là thứ gì? Trong lòng mọi người không khỏi hoảng sợ.
Dưới ánh mắt của mọi người, người đá kia lần thứ hai phát động tấn công về phía Vân Dục, vẫn giơ cao hai tay nắm thành quả đấm mạnh như vũ bão nện xuống.
Vết thương từ trận đấu với Xà Vương còn chưa hoàn toàn khôi phục, hai đòn ban nãy Vân Dục đã dùng toàn bộ linh lực, mắt thấy thế tiến công vọt đến trước mắt, lúc này y khởi động đệ tử lệnh, truyền âm nói với Vân Vụ: “Dẫn bọn họ rời đi.”
Nhưng đúng lúc này, Vân Dục chỉ cảm thấy trên người bị ai đó truyền đến một lực đẩy rất mạnh, toàn thân bay vào trong đám đệ tử.
Quay đầu nhìn lại, người thế vào chỗ ban nãy Vân Dục đứng chính là Vân Vụ, mà lúc này hai tay của người đá cách y không đến ba thước, bất luận thế nào cũng không tránh kịp, con ngươi Vân Dục co rút: “Sư đệ!!”
“Rầm!”
Tiếng vang thật lớn, một chưởng của người đá hạ xuống.
— —
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường
Vô Hoặc: Ta còn chưa bò lên người Tiểu Trì, mèo này thật không hiền hậu!
Vân Nhiêu: Ta không muốn ấp trứng! Ta nhất định là xuyên không hàng fake!
Vân Vụ: Ta không muốn tạch! Ta còn chưa beep beep với sư huynh!
Tác giả: … Đăng bởi: admin
Gần như trong nháy mắt Vân Nhiêu bị đuôi rắn cuốn đi, Vân Dục liền động, hai mắt y sáng như ngọn đuốc, dồn lực vào kiếm phi nó phá không bắn về phía con cự mãng, do tốc độ quá nhanh, kiếm ma sát cùng không khí vang lên tiếng xì xèo, mũi kiếm ánh lên hồng quang.
“Keng!”
Mũi kiếm đâm vào thân hình cự mãng vang lên tiếng lanh lảnh, rất nhanh thanh phi kiếm bảo khí thượng đẳng lại vùng lên cắt vào lưng đối phương, phần giữa thân rắn lưu lại một vết trầy hơi trắng bệch.
Trong lòng Vân Dục kinh hãi, vội vàng phi thân lui lại, khó khăn né tránh thế tiến công của lũ mãng xà rơi trên mặt đất, thế nhưng chỉ trong chớp mắt lại có vô số mãng xà từ tứ phía lao tới, xưa nay Vân Dục cũng không có thói quen mang theo hai thanh kiếm, vũ khí sáo ngọc thường ngay hay cầm lúc này đang ở trong tay Vân Vụ, mắt thấy miệng rắn đã sắp cắn lên người y đến nơi.
“Sư huynh, đón lấy!” Đúng lúc này một thanh kiếm bay về phía Vân Dục, đồng thời truyền đến giọng nói Vân Vụ.
Vân Dục tiếp được chuôi kiếm đánh vào mấy con mãng xà xung quanh, lại bỏ vào miệng vài viên thuốc bổ sung linh lực, tầm mắt lướt qua các đệ tử đang liều mạng chống trả, có lẽ do Xà Vương đến, ý chí chiến đấu của đám mãng xà càng sục sôi, số lượng lại ngày càng nhiều, bên tai tràn ngập tiếng đao kiếm rắn kêu, còn cả tiếng đệ tử thỉnh thoảng hét lên thảm thiết.
Đưa mắt nhìn Vân Nhiêu bị Xà Vương gắt gao quấn lấy đang có ý thối lui, Vân Dục cắn răng, trong mắt xẹt qua một tia không đành lòng, y kiên định bật dậy, nhấc tay áo lau đi vết máu trên miệng, nếu còn tiếp tục như vậy khả năng tất cả mọi người sẽ bỏ mạng ở chỗ này.
Nên đưa ra quyết định.
Vân Dục kéo lại Vân Vụ bên cạnh đang muốn xông ra, cao giọng nói: “Các đệ tử, thu quân hướng ra ngoài sơn cốc!”
Nghe thấy quyết định này của Vân Dục, Vân Vụ kinh ngạc nhìn đối phương, điều này khác nào nói rõ vứt bỏ không cứu Vân Nhiêu nữa, tiếp theo y hít sâu một hơi, lại nhìn Vân Nhiêu, rốt cục vẫn nghe lời Vân Dục, xoay người tiến công hướng ra ngoài sơn cốc.
“Vân Nhiêu sư tỷ…” Có đệ tử nỗ lực giành giật.
“Nghe lệnh!” Giọng nói Vân Dục vô cùng dứt khoát.
Lúc này các đệ tử đã sớm sức cùng lực kiệt, nhưng cũng may đa số đều ở khoảng cách rất gần miệng cốc, hơn nữa mãng xà cũng không đuổi theo ra ngoài, đám người Thừa Kiếm tông rất nhanh liền thoát hiểm.
“Đại sư huynh, vì sao không cứu Vân Nhiêu sư tỷ?”
“Đúng vậy đại sư huynh, Vân Nhiêu sư tỷ bị mãng xà bắt lại, chẳng phải là…”
“Đại sư huynh…”
Các đệ tử vây quanh Vân Dục xôn xao đưa ra chất vấn, Vân Dục chỉ ngẩng đầu, sắc mặt y trắng bệch, trên môi còn dính vết máu, vô số vết thương trên người còn đang chảy máu, y chậm rãi đưa mắt nhìn các đệ tử: “Đệ tử bị thương tự dùng thuốc chữa trị cho mình, không có thì đến chỗ ta lấy.”
Tuy ánh mắt Vân Dục bình tĩnh, nhưng các đệ tử mới mở miệng chất vấn đều không hẹn mà cùng ngậm miệng, nghĩ đến đám cự mãng trong sơn cốc cùng Xà Vương không rõ nông sâu, trong lòng chấn động, nhất thời hiểu ra nếu không có mệnh lệnh của Vân Dục, bây giờ nhất định tất cả bọn họ đều đã táng thân trong bụng rắn.
Sắc mặt Vân Nhiêu đỏ bừng, nàng từng có cảm giác hít thở không thông, dưới sự trói buộc của đuôi rắn nàng lại phát hiện mình không thể thi triển được mảy may tu vi, ngay cả pháp bảo hộ thân trên người nàng cũng bị hỏng, điều này có nghĩa tu vi của con rắn này ít nhất cũng là Nguyên anh!
Mắt thấy đã hơn mười đệ tử ngã xuống, rốt cục Vân Dục cũng hạ lệnh rời đi, Vân Nhiêu thở phào nhẹ nhõm, nàng cũng không trách Vân Dục, ngược lại đã từng chết một lần, chết thêm lần nữa cũng không sao, hơn nữa sự việc hôm nay vốn do bản thân nàng phản ứng chậm, không thể trách ai được.
Trong cốt truyện cũng có Xà Vương, có điều ngoại trừ giết Vân Dục, Xà Vương cũng không bắt đi bất kỳ ai, lần này lại bắt nàng rốt cục là sao?
Vân Nhiêu trăm mối suy tư bị mang đến một cái sơn động, Xà Vương vẫy đuôi ném nàng vào tận bên trong ổ rắn.
Quán tính khiến Vân Nhiêu lăn vào trong đống cỏ vài vòng, đụng phải thứ gì đó cứng rắn mới dừng lại, nàng ngẩng đầu lên liền trông thấy đầu Xà Vương còn lớn hơn gấp mấy lần hình thể nàng đang ghé sát vào mặt, hai con ngươi dựng thẳng xanh biếc to cỡ nắm tay đang nhìn nàng chằm chằm, sau đó há miệng thè lười về phía nàng.
Vân Nhiêu nhắm chặt hai mắt, toàn thân run cầm cập, tuy vừa mới đấu cùng xà lâu như vậy nhưng chuyện này không hề đại biểu cho việc nàng không sợ rắn.
Nhất là cái con trước mắt, bây giờ bất luận thế nào nàng cũng vô lực chiến đấu với đại yêu xà Nguyên Anh kỳ.
Nhưng đợi một hồi lâu Vân Nhiêu cũng không nhận thấy cảm thấy đau đớn trên người, lẽ nào xà này không ăn nàng?
Nơm nớp lo sợ mở mắt ra, vừa lúc đối mặt với con ngươi dựng thẳng to lớn, trong con ngươi đang phản chiếu lại vẻ mặt tái nhợt cùng dáng vẻ chật vật của nàng, đầu óc Vân Nhiêu choáng váng suýt chút nữa sợ ngất đi, có điều rất nhanh nàng đã tỉnh táo lại, hít một thơi thật sâu, bên cánh mũi đều là mùi vị đặc biệt của sào huyệt rắn, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào con rắn này.
Một người một xà giằng co hồi lâu, rốt cục con rắn kia thu hồi lại ánh mắt, giống như đã thỏa mãn mà chầm chậm gật đầu, lại nghiêng người qua dùng đuôi kéo Vân Nhiêu lên dịch sang bên cạnh, sau đó mới buông ra.
Vân Nhiêu chỉ cảm thấy cơ thể thả lỏng, sau đó liền nằm trên một khối đá cứng rắn, không phải, chuẩn xác mà nói, đây là một quả trứng so với nàng còn lớn hơn, cũng chính là thứ ban nãy ngăn trở lúc nàng lăn lộn.
“Xì xì xì…”
Bên tai vang lên tiếng kêu của Xà Vương, vẻ mặt Vân Nhiêu mờ mịt nằm úp lên trứng, lẽ nào xà này bắt nàng tới chỉ để nàng… Ấp trứng?
Vong lộ không hổ là tên của nó, dọc đường đi ngoại trừ số ít yêu thú thì đều là các loại yêu linh xương khô ùn ùn xuất hiện, những xương khô này là yêu thú sau khi chết linh thể bị trói buộc trong cơ thể, sau khi thân thể bị ăn mòn thì lưu lại chúng, chúng chôn thân dưới đất, đợi có người đến liền bò ra cho đối phương một đòn trí mạng.
Chẳng qua so với đoàn người Thừa Kiếm tông trắc trở, lộ trình hai người Thẩm Trì đi hiển nhiên thông thuận hơn rất nhiều, do hai người đều hết sức hiểu rõ phương thức chiến đấu của đối phương, phối hợp vô cùng ăn ý, mà đa số xương khô này ở Kim đan trung kỳ, tất nhiên không làm khó được hai người.
Trừ cái đó ra, dọc đường đi cũng không thiếu trận pháp kỳ lạ, cho dù Thẩm Trì nghiên cứu về trận pháp cũng có nhiều cái chưa từng thấy qua, may mà trận pháp trong thiên hạ đều có chỗ giống nhau, mặc dù trì hoãn chút thời gian nhưng rốt cục cũng không bị trận pháp vây khốn.
Chấp Ảnh tựa hồ vô cùng thích con đường này, luôn thừa dịp Thẩm Trì không chú ý chạy trốn ra ngoài, hồi lâu mới quay về, đồng thời vẻ mặt cũng rất thỏa mãn. Qua nhiều ngày, thân thể của nó lại lớn lên một chút, tu vi cũng gần đến Nguyên anh kỳ.
“Meo.” Con mèo trắng trở lại từ bên ngoài lủi đến bên cạnh Thẩm Trì, dùng đầu thân mật cọ vào bắp chân hắn, sau đó quay sang khẽ gầm gừ một tiếng với Thẩm Vô Hoặc bên cạnh, bày ra bộ mặt hung dữ.
“Chấp Ảnh.” Thẩm Trì liếc nhìn con mèo toàn thân bẩn thỉu.
Con mèo ban nãy còn khí thể hùng hổ nhất thời ỉu xìu, kêu một tiếng lấy lòng Thẩm Trì, dương dương đắc ý nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Vô Hoặc, sau khi giũ sạch sẽ lông trên người liền muốn leo lên vai Thẩm Trì.
Vậy mà đúng lúc này, một bàn tay to từ bên cạnh đưa tới xách gáy nó lên rồi lập tức ném đi, chỉ nghe thấy tiếng mèo the thé kêu lên, con mèo trắng ban nãy còn hăm mở liền xuyên qua trận pháp phòng hộ, vừa vặn rơi vào trên đầu một con yêu linh xương khô.
Đó là một con tê giác xương khô khổng lồ, nó hơi lắc lư cái đầu, phát hiện ra có thứ gì đó trên đầu mình bèn lập tức đâm vào tảng đá lớn bên cạnh.
Thế nhưng trước lúc nó đâm vào đá tảng, Chấp Ảnh đã chụp móng vuốt lên đỉnh đầu nó, sau đó lập tức phi thân nhảy vào trong trận pháp.
Mà con tê giác xương khô kia, ngay trong nháy mắt Chấp Ảnh rời khỏi liền va đầu vào đá tảng.
“Rầm!”
Đá tảng nổ tung, cùng lúc đó tê giác xương khô cũng gãy rời, chẳng qua lần này nó không thể tự mình hợp lại, ngọn lửa trong mắt lóe lên vài cái liền tắt lịm, mà nơi Chấp Ảnh vừa đạp lên trên đầu nó đã xuất hiện một cái lỗ nhỏ do vuốt mèo cào ra.
“Meo meo meo!”
Mèo bự hiển nhiên đã quên mất thân phận thần thú của mình, tủi thân xoay vòng quanh Thẩm Trì, nó liếc nhìn Thẩm Vô Hoặc, sau đó không còn dám leo lên người Thẩm Trì nữa.
Thẩm Trì hiển nhiên đã quen với cảnh tượng này, giơ tay lên xoa đầu mèo: “Đại ca, đi thôi.”
Vừa đến thời điểm rạng sáng, hai người một mèo đứng dưới tháp truyền thừa, đã không còn nhiều sự vật ngăn cản, phóng tầm mắt nhìn tới, vốn tòa tháp truyền thừa chỉ có mười tầng mà cao lớn sừng sững, liếc mắt không nhìn tới đỉnh.
Vừa mới tới gần, Thẩm Trì liền phát hiện ra một cảm giác uy nghiêm truyền đến từ trong tòa kiến trúc này, giống như truyền thừa đang dò xét người thừa kế tiến đến.
Nhìn vào tòa tháp, Thẩm Vô Hoặc chỉ hơi dừng lại, sau đó quay sang nói với Thẩm Trì: “Xem ra chúng ta tới sớm nhất.” Tiếp theo quay đầu nhìn về một thung lũng cách đó không xa.
Sau khi Vân Nhiêu bị Xà Vương bắt đi, đoàn người Thừa Kiếm tông trầm mặc hơn rất nhiều, có điều xuống tay cũng ngoan độc thêm mấy phần, gặp qua vài đợt yêu thú đều bị bọn họ nghiền ép vượt qua, cứ thế sau mấy ngày, số lượng xà so với lúc ở trong cốc đã giảm không còn đến năm con.
Chỉ cần xuyên qua thung lũng này liền đến tháp truyền thừa.
Mắt thấy tháp truyền thừa đã gần ngay trước mắt, mọi người rốt cục thoáng thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí bị đè nén suốt quãng đường cuối cùng thả lỏng một chút.
Thung lũng cũng không rộng, chỗ hẹp nhất chỉ đủ bốn năm người đồng thời đi qua, hai bên vách đá dựng đứng hiểm trở, liếc mắt nhìn không thấy đỉnh, song cũng may ở đây không có yêu thú.
Sau khi nhắc nhở các đệ tử cảnh giác, Vân Dục dẫn đầu đi vào trong cốc.
Không đến mấy ngày, đoàn người đã đi vào chỗ hẹp nhất trong cốc, ánh mắt Vân Dục nghiêm túc hơn rất nhiều, bỗng y ngừng bước chân.
“Sư huynh, có phát hiện gì sao?” Vân Vụ đứng bên cạnh đề phòng, thấy vậy bèn thấp giọng hỏi.
Tất cả đều dừng lại nín thở, trong thung lũng chỉ có tiếng gió rít vù vù, ngoài ra không còn âm thanh nào khác, nhưng vừa nãy rõ ràng Vân Dục mới nghe thấy tiếng ầm ầm rất nhỏ, giống như truyền đến từ trong vách đá.
Đột nhiên, ánh mắt Vân Dục rét lạnh, cao giọng quát: “Đều lui về phía sau!”
Do khe cốc quá hẹp, chúng đệ tử nghe vậy cũng không lui ra sau được mấy bước, bỗng nhiên trong vách đá trước mặt Vân Dục xuất hiện một con quái vật lớn.
Quái vật kia có hình người nhưng cao lớn hơn rất nhiều lần, toàn thân xây nên bởi đá tảng, nó vừa bước qua liền hùng hổ chắn ngang giữa đường, thấy các tu giả bên dưới như kiến hôi, nó nổi giận gầm lên, giơ hai cánh tay đập xuống mặt đất.
Mà bao phủ dưới cái bóng của nó, vừa vặn chính là Vân Dục.
Các đệ tử thất thanh la lên: “Đại sư huynh! Cẩn thận!”
Kiếm quyết của Vân Dục vừa lúc hoàn thành, mấy đạo kiếm quang phóng tới con quái thạch, nhưng cũng khó khăn lắm mới khiến nó lui về phía sau một bước.
Vân Dục thấy thế trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, chẳng qua cũng không rối loạn, ngay lập tức hạ lệnh: “Kết kiếm trận!”
“Chúng đệ tử nghe lệnh, giơ tay lên kết kiếm quyết, theo kiếm quyết các đệ tử khởi động, bắt đầu hiện lên một cự kiếm ngân quang ở giữa không trung, sau đó bỗng nhiên đánh về phía người đá.
“Rống!”
“Rầm rầm!”
Tiếng nổ lớn làm cát đá bay mù mịt, đất đá hai bên vách cốc bị nứt vỡ, vô số đá rơi xuống từ phía trên chôn vùi người đá kia xuống dưới.
Bụi mù tan đi, khe cốc yên tĩnh không tiếng động, nhưng mọi người còn chưa kịp thở phào đã thấy đống đá kia lay chuyển, ngay sau đó người đá bèn đẩy hết đống đất đá chui ra lần nữa.
Đây rốt cục là thứ gì? Trong lòng mọi người không khỏi hoảng sợ.
Dưới ánh mắt của mọi người, người đá kia lần thứ hai phát động tấn công về phía Vân Dục, vẫn giơ cao hai tay nắm thành quả đấm mạnh như vũ bão nện xuống.
Vết thương từ trận đấu với Xà Vương còn chưa hoàn toàn khôi phục, hai đòn ban nãy Vân Dục đã dùng toàn bộ linh lực, mắt thấy thế tiến công vọt đến trước mắt, lúc này y khởi động đệ tử lệnh, truyền âm nói với Vân Vụ: “Dẫn bọn họ rời đi.”
Nhưng đúng lúc này, Vân Dục chỉ cảm thấy trên người bị ai đó truyền đến một lực đẩy rất mạnh, toàn thân bay vào trong đám đệ tử.
Quay đầu nhìn lại, người thế vào chỗ ban nãy Vân Dục đứng chính là Vân Vụ, mà lúc này hai tay của người đá cách y không đến ba thước, bất luận thế nào cũng không tránh kịp, con ngươi Vân Dục co rút: “Sư đệ!!”
“Rầm!”
Tiếng vang thật lớn, một chưởng của người đá hạ xuống.
— —
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường
Vô Hoặc: Ta còn chưa bò lên người Tiểu Trì, mèo này thật không hiền hậu!
Vân Nhiêu: Ta không muốn ấp trứng! Ta nhất định là xuyên không hàng fake!
Vân Vụ: Ta không muốn tạch! Ta còn chưa beep beep với sư huynh!
Tác giả: … Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.