Làm Nữ Phụ? Xin Lỗi Đây Không Rảnh!
Chương 83: Bất chấp tất cả
ScorpiaBlacks
09/06/2017
Sang phòng Bảo Yết, đập vào mắt Ngân lúc này chính là rất nhiều người
gục ngã nằm xõng xoài khắp nơi. May mắn Ma Thiên vì đề phòng nên đã cho người đem vứt tất cả nhưng vật dụng có thể đem làm vũ khí hoặc gây sát
thương. Vậy nên lần này Bảo Yết lần này lại trở nên mất kiểm soát chỉ có thể dùng nắm đấm hoặc đá. Sát thương giảm hơn so với lần trước, ít nhất thì những người bị tấn công chỉ bị thương nằm hấp hối chứ không có
người chết.(mỗ tui: =_=) Cũng chính vì điều này mà cô mất sức nhanh hơn.
Vừa thấy Ngân xuất hiện Bảo Yết liền lao lên. Đôi mắt màu xanh dương linh động trước kia của cô trở nên vô hồn. Tuy nhiên trên môi lại khắc sâu nụ cười man rợ không hề tắt, kể cả khi bị Ngân đánh trúng. Cứ như đây là một người khác vậy. Phát hiện ra điều này, Ngân vừa cố tránh né đòn tấn công của Bảo Yết vừa hỏi:
-Ngươi là ai?
Bảo Yết vẫn chỉ cười man rợ mà không hề nói gì. Nhìn biểu tình như vậy Ngân biết mình sẽ không nhận được câu trả lời. Quan trọng là hoàn thành nhiệm vụ thiếu chủ giao, còn lại mấy thứ khác cô không quan tâm nữa. Vì Ma Thiên đã dặn không được làm tổn hại cô nên Ngân cũng chỉ có thể đấu tay đôi. Ngân có một chút chật vật bởi Bảo Yết toàn nhằm tấn công vào những chỗ hiểm. Tuy nhiên một người chỉ còn phần sức thì không thể được như một người vãn còn toàn sức được.
Động tác của cô vẫn nhanh và bạo nhưng rõ ràng lại yếu thế hơn Ngân, chỉ là Bảo Yết vẫn gồng sức mình không chịu thua. Hai người cứ như vậy khoảng tầm một tiếng, dường như cơ thể đã đến cực hạn, động tác của Bảo Yết đành phải dừng lại. Cơ thể ngả nghiêng như muốn đổ xuống. Tranh thủ lúc này Ngân định ra đòn kết thúc, tay giơ lên định nhằm vào gáy của Bảo Yết. Chưa kịp hạ xuống thì có một bàn tay to lớn nắm chặt lấy cổ tay cô. Ngân ngạc nhiên nhìn người vừa xuất hiện:
-Đại thiếu chủ!!!
-Ngươi đây là làm cái gì?
Khuôn mặt yêu nghiệt quyến rũ bình thường của hắn đã lạnh nay lại càng lạnh hơn. Thậm chí trong đôi mắt hắn còn ẩn chứa sự dữ tợn như thể hận không thể ngay lập tức cắn xé người trước mặt vậy. Chỗ tay đang nắm của Ma Thiên dần siết chặt lại đến mức một ám vệ hạng SSS cao cấp như Ngân phải nhíu mày lại vì đau đớn. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì có khi cổ tay cô sẽ bị phế mất. Xích thấy vậy liền nhảy ra quỳ xuống:
-Thiếu chủ! Xin ngài hãy bình tĩnh. Ngân nhất định vừa nãy không có ý làm tổn thương thiếu phu nhân.
-Ngươi cho ta là mù sao?
-Thuộc hạ không dám!
Ma Thiên tức giận nhưng sau khi Xích nhảy ra cầu xin cho Ngân cũng lạnh lùng vứt tay cô ta ra. Ngân ngã ra sàn, cái tay lúc nãy còn vô tình đập xuống sàn khiến cô đau đớn không thôi. Tuy vậy bản lĩnh của ám vệ vẫn bắt buộc cô đứng lên. Ngân nhanh chóng đứng dậy nghiêm chỉnh, chỉ là phải dùng tay đỡ cái tay bị thương.
-Ngươi có gì muốn nói?_Ma Thiên lạnh giọng
-Thiếu phu nhân mất kiểm soát tấn công không ngừng, mỗi đòn ra đều muốn lấy mạng người khác. Thuộc hạ mải tự vệ nên không để ý thiếu phu nhân chuẩn bị gục xuống. Là thuộc hạ thất trách, xin thiếu chủ cứ trách phạt!
Ngân sau khi nghe Ma Thiên hỏi vừa đứng xong liền ngay lập tức quỳ xuống giải thích. Giọng điệu vô cùng mạnh mẽ, dứt khoát cứ như người phạm sai lầm không phải là cô ta vậy. Điều này khiến cho Ma Thiên cảm thấy vô cùng khó chịu.
-Tự xuống hình phòng nhận phạt!
-Tạ thiếu chủ tha thứ!
Ma Thiên mặc kệ cô ta một bên, lúc này mới nhìn sang cô gái vẫn đang nằm ngất xỉu từ nãy đến giờ. Chờ hơn một tiếng không thấy Ngân quay lại báo cáo kết quả hắn liền có dự cảm bất an. Hắn không hề suy nghĩ gì tự mình đến phòng Bảo Yết. Đến tận bây giờ hắn vẫn cảm thấy may mắn vì đã đến đây. Gáy là chỗ nguy hiểm của con người, nếu như đòn đánh đó của Ngân vào trúng tử huyệt thì nhất định Bảo Yết sẽ mất mạng. Mà cũng không hiểu sao lúc đó hắn lại tức giận tới vậy, cứ nghĩ đến việc cô có thể sẽ chết thì lửa giận trong lòng hắn lại bùng lên mạnh mẽ. Nếu không phải Ngân là một ám vệ được việc nhất của hắn thì hắn nhất định xử chết cô ta từ lâu rồi. Nghĩ lại thì đối với hắn Bảo Yết cũng chỉ là thú cưng hắn giữ bên cạnh, nhưng cái cảm giác ngứa ngáy khó chịu trong lồng ngực này là sao? Cô còn là thú cưng của hắn không vậy? Hay đối với hắn cô còn hơn thế............?
Bế Bảo Yết ra ngoài Ma Thiên đem cô tới phòng hắn. Phòng cô bây giờ đã trỏ thành một mớ hỗn độn như vậy làm sao còn có thể ở nữa chứ? Trước khi đi Ma Thiên chỉ lạnh lùng ra lệnh cho Xích và Ngân đang đứng gần đó:-Dọn dẹp sạch sẽ lại chỗ này đi!
-Rõ!_Cả hai đều đồng thanh
Ma Thiên đi rồi, Ngân cũng định ra ngoài kiếm người dọn lại căn phòng này. Nhưng vừa quay lưng lại Xích đã lên tiếng khiến cô giật mình:
-Lúc nãy là chị cố ý đúng không?
Ngân cũng không thèm quay đầu lại nhìn em trai chỉ lạnh nhạt đáp lại:
-Chị không biết em đang nói cái gì?
-Chị đừng giả ngây! Rõ ràng khi thiếu phu nhân gục xuống chị cũng đã biết, sao lại còn cố tấn công!
-Chị lúc đó thực sự không biết!
-Là vì Đại thiếu chủ?
Ngay khi Xích vừa nói câu này Ngân liền im lặng không nói gì. Nếu để ý kĩ còn thấy cơ thể cô đang có một chút run lên. Xích thấy biểu hiện của chị mình cũng tự có câu trả lời.
-Chị nên tự biết thân phận của chúng ta. Đừng mơ tưởng thứ xa vời!
-Chị không có mơ tưởng gì cả!!!!
Ngân nghe xong liền nổi giận. Xích đối với sự tức giận của chị mình thì làm ngơ, tuy nhiên nhìn đôi mắt hắn có thể thấy được sự lo lắng.
-Chị muốn làm gì thì làm nhưng nên nhớ Đại thiếu chủ là đại ân nhân của chúng ta. Đừng làm ngài ấy tức giận, lần sau sẽ không may mắn như vậy nữa đâu!
-Chị biết!
-Em cũng hi vọng vậy!
Xích nói xong cũng liền rời đi. Chỉ còn Ngân vẫn đứng đó im lặng, khuôn mặt cúi xuống không nhìn rõ biểu cảm. Một lát sau, từ trong miệng cô tự lẩm bẩm nhỏ với chính mình:
-Thuộc hạ nhất định sẽ bảo vệ Đại thiếu chủ đến cùng. Dù có trả bất giá nào!!!!!
Vừa thấy Ngân xuất hiện Bảo Yết liền lao lên. Đôi mắt màu xanh dương linh động trước kia của cô trở nên vô hồn. Tuy nhiên trên môi lại khắc sâu nụ cười man rợ không hề tắt, kể cả khi bị Ngân đánh trúng. Cứ như đây là một người khác vậy. Phát hiện ra điều này, Ngân vừa cố tránh né đòn tấn công của Bảo Yết vừa hỏi:
-Ngươi là ai?
Bảo Yết vẫn chỉ cười man rợ mà không hề nói gì. Nhìn biểu tình như vậy Ngân biết mình sẽ không nhận được câu trả lời. Quan trọng là hoàn thành nhiệm vụ thiếu chủ giao, còn lại mấy thứ khác cô không quan tâm nữa. Vì Ma Thiên đã dặn không được làm tổn hại cô nên Ngân cũng chỉ có thể đấu tay đôi. Ngân có một chút chật vật bởi Bảo Yết toàn nhằm tấn công vào những chỗ hiểm. Tuy nhiên một người chỉ còn phần sức thì không thể được như một người vãn còn toàn sức được.
Động tác của cô vẫn nhanh và bạo nhưng rõ ràng lại yếu thế hơn Ngân, chỉ là Bảo Yết vẫn gồng sức mình không chịu thua. Hai người cứ như vậy khoảng tầm một tiếng, dường như cơ thể đã đến cực hạn, động tác của Bảo Yết đành phải dừng lại. Cơ thể ngả nghiêng như muốn đổ xuống. Tranh thủ lúc này Ngân định ra đòn kết thúc, tay giơ lên định nhằm vào gáy của Bảo Yết. Chưa kịp hạ xuống thì có một bàn tay to lớn nắm chặt lấy cổ tay cô. Ngân ngạc nhiên nhìn người vừa xuất hiện:
-Đại thiếu chủ!!!
-Ngươi đây là làm cái gì?
Khuôn mặt yêu nghiệt quyến rũ bình thường của hắn đã lạnh nay lại càng lạnh hơn. Thậm chí trong đôi mắt hắn còn ẩn chứa sự dữ tợn như thể hận không thể ngay lập tức cắn xé người trước mặt vậy. Chỗ tay đang nắm của Ma Thiên dần siết chặt lại đến mức một ám vệ hạng SSS cao cấp như Ngân phải nhíu mày lại vì đau đớn. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì có khi cổ tay cô sẽ bị phế mất. Xích thấy vậy liền nhảy ra quỳ xuống:
-Thiếu chủ! Xin ngài hãy bình tĩnh. Ngân nhất định vừa nãy không có ý làm tổn thương thiếu phu nhân.
-Ngươi cho ta là mù sao?
-Thuộc hạ không dám!
Ma Thiên tức giận nhưng sau khi Xích nhảy ra cầu xin cho Ngân cũng lạnh lùng vứt tay cô ta ra. Ngân ngã ra sàn, cái tay lúc nãy còn vô tình đập xuống sàn khiến cô đau đớn không thôi. Tuy vậy bản lĩnh của ám vệ vẫn bắt buộc cô đứng lên. Ngân nhanh chóng đứng dậy nghiêm chỉnh, chỉ là phải dùng tay đỡ cái tay bị thương.
-Ngươi có gì muốn nói?_Ma Thiên lạnh giọng
-Thiếu phu nhân mất kiểm soát tấn công không ngừng, mỗi đòn ra đều muốn lấy mạng người khác. Thuộc hạ mải tự vệ nên không để ý thiếu phu nhân chuẩn bị gục xuống. Là thuộc hạ thất trách, xin thiếu chủ cứ trách phạt!
Ngân sau khi nghe Ma Thiên hỏi vừa đứng xong liền ngay lập tức quỳ xuống giải thích. Giọng điệu vô cùng mạnh mẽ, dứt khoát cứ như người phạm sai lầm không phải là cô ta vậy. Điều này khiến cho Ma Thiên cảm thấy vô cùng khó chịu.
-Tự xuống hình phòng nhận phạt!
-Tạ thiếu chủ tha thứ!
Ma Thiên mặc kệ cô ta một bên, lúc này mới nhìn sang cô gái vẫn đang nằm ngất xỉu từ nãy đến giờ. Chờ hơn một tiếng không thấy Ngân quay lại báo cáo kết quả hắn liền có dự cảm bất an. Hắn không hề suy nghĩ gì tự mình đến phòng Bảo Yết. Đến tận bây giờ hắn vẫn cảm thấy may mắn vì đã đến đây. Gáy là chỗ nguy hiểm của con người, nếu như đòn đánh đó của Ngân vào trúng tử huyệt thì nhất định Bảo Yết sẽ mất mạng. Mà cũng không hiểu sao lúc đó hắn lại tức giận tới vậy, cứ nghĩ đến việc cô có thể sẽ chết thì lửa giận trong lòng hắn lại bùng lên mạnh mẽ. Nếu không phải Ngân là một ám vệ được việc nhất của hắn thì hắn nhất định xử chết cô ta từ lâu rồi. Nghĩ lại thì đối với hắn Bảo Yết cũng chỉ là thú cưng hắn giữ bên cạnh, nhưng cái cảm giác ngứa ngáy khó chịu trong lồng ngực này là sao? Cô còn là thú cưng của hắn không vậy? Hay đối với hắn cô còn hơn thế............?
Bế Bảo Yết ra ngoài Ma Thiên đem cô tới phòng hắn. Phòng cô bây giờ đã trỏ thành một mớ hỗn độn như vậy làm sao còn có thể ở nữa chứ? Trước khi đi Ma Thiên chỉ lạnh lùng ra lệnh cho Xích và Ngân đang đứng gần đó:-Dọn dẹp sạch sẽ lại chỗ này đi!
-Rõ!_Cả hai đều đồng thanh
Ma Thiên đi rồi, Ngân cũng định ra ngoài kiếm người dọn lại căn phòng này. Nhưng vừa quay lưng lại Xích đã lên tiếng khiến cô giật mình:
-Lúc nãy là chị cố ý đúng không?
Ngân cũng không thèm quay đầu lại nhìn em trai chỉ lạnh nhạt đáp lại:
-Chị không biết em đang nói cái gì?
-Chị đừng giả ngây! Rõ ràng khi thiếu phu nhân gục xuống chị cũng đã biết, sao lại còn cố tấn công!
-Chị lúc đó thực sự không biết!
-Là vì Đại thiếu chủ?
Ngay khi Xích vừa nói câu này Ngân liền im lặng không nói gì. Nếu để ý kĩ còn thấy cơ thể cô đang có một chút run lên. Xích thấy biểu hiện của chị mình cũng tự có câu trả lời.
-Chị nên tự biết thân phận của chúng ta. Đừng mơ tưởng thứ xa vời!
-Chị không có mơ tưởng gì cả!!!!
Ngân nghe xong liền nổi giận. Xích đối với sự tức giận của chị mình thì làm ngơ, tuy nhiên nhìn đôi mắt hắn có thể thấy được sự lo lắng.
-Chị muốn làm gì thì làm nhưng nên nhớ Đại thiếu chủ là đại ân nhân của chúng ta. Đừng làm ngài ấy tức giận, lần sau sẽ không may mắn như vậy nữa đâu!
-Chị biết!
-Em cũng hi vọng vậy!
Xích nói xong cũng liền rời đi. Chỉ còn Ngân vẫn đứng đó im lặng, khuôn mặt cúi xuống không nhìn rõ biểu cảm. Một lát sau, từ trong miệng cô tự lẩm bẩm nhỏ với chính mình:
-Thuộc hạ nhất định sẽ bảo vệ Đại thiếu chủ đến cùng. Dù có trả bất giá nào!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.