Làm Nữ Phụ? Xin Lỗi Đây Không Rảnh!
Chương 101: Một lần nữa phải ra đi
ScorpiaBlacks
27/09/2017
-Bảo Yết này! Em muốn đưa anh đi đâu vậy?
Sau khi rời khỏi Bảo Yết cầm tay Nhật Nữ, cả hai cùng nhau đi vào trong vườn. Nhưng đã gần nửa tiếng trôi qua cô vẫn chỉ đi lòng vòng quanh khu vườn rộng lớn. Tâm trí thì không biết đã đi đến phương trời nào rồi. Nhịn không được Nhật Nữ mới phải lên tiếng
-À! Xin lỗi anh! Đi, chúng ta đi tới lối này!
Bảo Yết vì muốn tránh sự chú ý của những người xung quanh nên cố ý đi lòng vòng một chút. Bởi hiện tại là ban ngày, sẽ có gia nhân đi qua vậy nên cô phải cẩn thận. Tiện thể coi như đi dạo để thả lỏng tinh thần. Nhưng mà càng đi cô lại càng nghĩ về ba. Không biết trong lúc này ba có được ổn không? Có kẻ nào dám làm tổn hại ba không? Đi một hồi mà cô cũng gần như quên mất đích mình muốn tới là đâu. Chỉ đến khi Nhật Nữ lên tiếng ý thức của cô mới quay về hiện thực.
Bảo Yết dẫn Nhật Nữ tới một lối đi khuất bóng trong khu vườn. nó nằm cách xa đường đi chính nên nếu không lại gần để ý sẽ chẳng có ai phát hiện ra. Lối vào khá nhỏ nên phải luồn lách cuối cùng nó dẫn đến một căn nhà kho cũ kĩ. Bước vào trong, nơi này cũng chỉ như những nhà kho bình thường để các dụng cụ làm vườn cũng đã rất lâu không sử dụng, Nhật Nữ khá ngạc nhiên đồng thời rất tò mò tại sao Bảo Yết lại đưa hắn tới đây. Tuy nhiên phải đến khi Bảo Yết mở cửa thang máy bí mật hắn mới chính thức bị kinh hãi. Nam Cung gia lại có một nơi như thế này sao? Có vẻ như là một gia tộc lâu đời không tránh khỏi có những bí mật. Nhật Nữ nghĩ thầm
-Chúng ta đi thôi!
Bảo Yết bước vào thang máy, Nhật Nữ cũng theo ngay sau. Thang máy bắt đầu chuyển động. Tròng lúc chờ tới nơi Bảo Yết lên tiếng:
-Anh có thể hỏi bất cứ thứ gì!
-Đây là đâu?
-Phong thí nghiệm của em.
-Nam Cung gia có ai biết về chỗ này không?
Bảo Yết lắc đầu
-Nơi nay là do em tìm được khi còn nhỏ. Lúc tìm thấy đã bị bỏ lại hư hại rất nhiều nhưng nhìn lúc đó em đoán mới chỉ bỏ hoang có tầm 10 hay 20 năm gì đó thôi. Ba mẹ lại không biết gì về mấy công nghệ cao cấp nên chắc chắn không phải của Nam Cung gia.
-Anh hiểu rồi! Vậy em muốn đưa đã xuống đây là vì điều gì?
-Đến nơi anh sẽ biết
Vừa dứt lời thang máy kêu "tinh" một tiếng báo hiệu đã tới tầng sâu nhất. Cửa thang máy vừa mở ra một âm thanh máy móc quen thuộc vang lên
"Mừng chủ nhân đã quay trở lại!"
-Ừm! Mọi chuyện tiến hành tới đâu rồi?
"Chaos cùng WhiteCat đều đang được giữ ở tình trạng ngủ say nên chủ nhân có thể yên tâm Chaos sẽ không thể di chuyển sang hệ thống nào khác được nữa. Tuy nhiên chương trình của Chaos rất phức tạp nên vẫn đang trong quá trình phân tích, kiểm tra"
Bảo Yết vừa nghe báo cáo vừa lại chỗ làm việc, tự mình xem qua mọi thứ lại một lần nữa rồi mới lên tiếng:
-Cứ tiếp tục giữ Chaos và WhiteCat như vậy đi, còn những chuyện khác tạm thời dừng lại. Có việc ta cần ngươi làm bây giờ
"Xin chủ nhân cứ ra lệnh"
Bảo Yết bắt đầu múa tay trên bàn phím. Nhìn qua màn hình có thể thấy cô đang viết một chương trình mới. Trong phòng thí nghiệm không khí im lặng bao trùm. Chỉ có tiếng của bàn phím. Bảo Yết chỉ tập trung nhìn lên màn hình, Nhật Nữ cũng biết chẳng giúp gì được lúc này nên kiên nhẫn đứng bên cạnh chờ cô làm xong. Cuối cùng sau hơn một tiếng Bảo Yết mới buông tay thở hắt ra một cái rồi nghiêm giọng:
-Ta đã thiết lập một chương trình dò tìm. Mục tiêu đã thiết lập sẵn, nhiệm vụ của ngươi chính là đem những thông tin nó tìm được xử lý lại rồi cho ta một tọa độ chính xác lập tức báo lại với ta.
"Đã rõ"
-Bảo Yết. không lẽ em muốn tự mình đi tìm ba?
-Em không thể chờ!
-Không được! Như vậy quá nguy hiểm!
Nhật Nữ biết được ý định của cô thì kịch liệt phản đối. Mỗi lần cô đi liền biến mất một thời gian dài mới quay trở về. Hắn không muốn cô mạo hiểm, càng không muốn phải rời xa cô một lần nữa.
-Nhưng em không thể ngồi không chờ. Càng sớm lúc nào thì em càng yên tâm lúc ấy.-Còn anh thì sao? Chẳng lẽ anh không thể giúp gì ngoài việc bất lực nhìn em phải rời đi một lần nữa?????
Anhs mắt hắn nhìn cô có chút bi thương xen lẫn sợ hãi. Nhật Nữ trước giờ trước mặt người khác luôn tỏ vẻ ôn hòa điềm tĩnh. Không biết từ khi nào hắn trở nên như thế này. Tất cả chỉ vì một người con gái. Bảo Yết cũng có thể hiểu một phần tâm tư suy nghĩ lo lắng của hắn. Nhẹ nhàng lại gần, đưa tay ôm trọn mặt hắn, ép hắn nhìn chính diện về phía cô rồi mỉm cười nói:
-Em nhất định sẽ trở về sớm. Sẽ không có chuyện như những lần trước xảy ra đâu
-Nhưng...
-Có thể cho em mượn điện thoại một chút không?
Nhật Nữ khó hiểu nhưng vẫn đưa cho cô. Bảo Yết cầm nó kết nối với máy tính, không biết cô làm gì nhưng cả màn hình lẫn điện thoại liên tục hiện lên những đoạn mã mà hắn không hiểu gì hết. Rất nhanh khoảng tầm 15 phút sau cô đem trả lại cho hắn.
-Em biết anh không an tâm về em nên muốn đưa cho anh cái này. Vốn dĩ đưa anh xuống đây cũng vì nó
-Em đã thêm cái gì vào điện thoại của anh?
-Một chương trình theo dõi, nó kết nối đến SilverKnight. Nếu em có chuyện gì SilverKnight sẽ ngay lập tức gửi tín hiệu cứu hộ cùng vị trí chính xác của em. Như vậy anh sẽ luôn biết em có đang an toàn hay không!
-Tuy vậy anh vẫn lo lắng em sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ sợ nếu anh không thể đến kịp thì....
Càng nghĩ Nhật Nữ càng sợ hãi. Nếu cô chuyện gì thực sự xảy ra với cô hắn phát điên lên mất
-Em tự lo được cho mình. Hiện tại anh là người em có thể tin tưởng nhất. Nếu thực sự em có chuyện gì em mong anh có thể bình tĩnh. Hãy đến nơi này ngap lập tức, mật mã mở khóa an ninh em đã cài sẵn trong điện thoại của anh. Sau khi anh tới Vicky sẽ cho anh biết cần làm gì.
-Vicky?
"Xin tự giới thiệu tôi là một chương trình điều hành có ý thức được chủ nhân đặt tên là Vicky!"_Âm thanh máy móc vang lên
-Anh không muốn tới nơi này vậy nên hứa với anh em sẽ bình an trở về.
Cô đã tín nhiệm hắn đến vậy hắn cũng nên tin tưởng cô một lần. Cô đã chấp nhận tình cảm của hắn vậy nên chắc mỗi khi định làm một việc gì đó nguy hiểm cô cũng sẽ vì hắn cân nhắc lại.
-Em nhất định!_Bảo Yết đảm bảo
-Vậy được rồi! Anh tin em!
-Cảm ơn anh!
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Vì thông tin có được quá ít nên phải mất mấy ngày sau Bảo Yết mới có được cái mình cần. Khỏi phải nói cô cảm thấy nhẹ lòng đến mức nào khi có thể tìm được vị trí của ba. Không một chút chậm trễ cô liền sắp xếp những thứ cần thiết rồi lên đường ngay trong đêm.
Tuy Nhật Nữ không còn ngăn cản cô nhưng hắn vẫn luôn rất lo lắng. Mấy ngày chờ tin tức không như cô lúc nào cũng trong tình trạng sốt ruột, lo âu như đang ngồi trên chảo nóng thì hắn lại yên lặng hơn mọi khi. Dùng bữa xong lại quay về phòng làm việc thâu đêm như một phương pháp giúp hắn quên hết thảy mọi lo âu. Vậy nên Bảo Yết mới chọn cách này để rời đi. Nhưng mà ai ngờ đến vừa ra đến cửa đã thấy hắn chờ sẵn:
-Em đi sao?
-Vâng!_Bảo yết có chút bối rối không biết nói gì thêm
Nhật Nữ nhẹ nhàng đi ra sau cô. Bảo Yết có chút cứng người vì không biết hắn định làm gì, chỉ biết mấy giây sao liền có cảm giác mát lạnh ở cổ. Nhìn lại thì nó là một sợi dây chuyền bằng bạc, mặt dây chuyền hình một chú chim nhỏ đang tung cánh.
-Anh vốn định tặng em từ trước nhưng chưa có dịp. Anh biết em luôn tự do như chú chim này nhưng chim nào cũng cần có tổ. Chỉ cần em nhớ rằng anh vẫn luôn ở đây chờ em
Nói rồi liền hôn lên cổ cô một cái. Một tay Bảo Yết vòng tay ra sau ôm lấy vuốt ve đầu hắn, tay kia vô thức chạm lên mặt dây chuyền nói:
-Cám ơn anh! Nó sẽ là bùa hộ mệnh của em.
Cuối cùng cả hai buông nhau ra vào Bảo Yết lại một lần nữa rời thành phố của mình một lần nữa trong vòng chưa đầy 3 tuần. Hi vọng tương lai mọi chuyện có thể tốt đẹp.
Sau khi rời khỏi Bảo Yết cầm tay Nhật Nữ, cả hai cùng nhau đi vào trong vườn. Nhưng đã gần nửa tiếng trôi qua cô vẫn chỉ đi lòng vòng quanh khu vườn rộng lớn. Tâm trí thì không biết đã đi đến phương trời nào rồi. Nhịn không được Nhật Nữ mới phải lên tiếng
-À! Xin lỗi anh! Đi, chúng ta đi tới lối này!
Bảo Yết vì muốn tránh sự chú ý của những người xung quanh nên cố ý đi lòng vòng một chút. Bởi hiện tại là ban ngày, sẽ có gia nhân đi qua vậy nên cô phải cẩn thận. Tiện thể coi như đi dạo để thả lỏng tinh thần. Nhưng mà càng đi cô lại càng nghĩ về ba. Không biết trong lúc này ba có được ổn không? Có kẻ nào dám làm tổn hại ba không? Đi một hồi mà cô cũng gần như quên mất đích mình muốn tới là đâu. Chỉ đến khi Nhật Nữ lên tiếng ý thức của cô mới quay về hiện thực.
Bảo Yết dẫn Nhật Nữ tới một lối đi khuất bóng trong khu vườn. nó nằm cách xa đường đi chính nên nếu không lại gần để ý sẽ chẳng có ai phát hiện ra. Lối vào khá nhỏ nên phải luồn lách cuối cùng nó dẫn đến một căn nhà kho cũ kĩ. Bước vào trong, nơi này cũng chỉ như những nhà kho bình thường để các dụng cụ làm vườn cũng đã rất lâu không sử dụng, Nhật Nữ khá ngạc nhiên đồng thời rất tò mò tại sao Bảo Yết lại đưa hắn tới đây. Tuy nhiên phải đến khi Bảo Yết mở cửa thang máy bí mật hắn mới chính thức bị kinh hãi. Nam Cung gia lại có một nơi như thế này sao? Có vẻ như là một gia tộc lâu đời không tránh khỏi có những bí mật. Nhật Nữ nghĩ thầm
-Chúng ta đi thôi!
Bảo Yết bước vào thang máy, Nhật Nữ cũng theo ngay sau. Thang máy bắt đầu chuyển động. Tròng lúc chờ tới nơi Bảo Yết lên tiếng:
-Anh có thể hỏi bất cứ thứ gì!
-Đây là đâu?
-Phong thí nghiệm của em.
-Nam Cung gia có ai biết về chỗ này không?
Bảo Yết lắc đầu
-Nơi nay là do em tìm được khi còn nhỏ. Lúc tìm thấy đã bị bỏ lại hư hại rất nhiều nhưng nhìn lúc đó em đoán mới chỉ bỏ hoang có tầm 10 hay 20 năm gì đó thôi. Ba mẹ lại không biết gì về mấy công nghệ cao cấp nên chắc chắn không phải của Nam Cung gia.
-Anh hiểu rồi! Vậy em muốn đưa đã xuống đây là vì điều gì?
-Đến nơi anh sẽ biết
Vừa dứt lời thang máy kêu "tinh" một tiếng báo hiệu đã tới tầng sâu nhất. Cửa thang máy vừa mở ra một âm thanh máy móc quen thuộc vang lên
"Mừng chủ nhân đã quay trở lại!"
-Ừm! Mọi chuyện tiến hành tới đâu rồi?
"Chaos cùng WhiteCat đều đang được giữ ở tình trạng ngủ say nên chủ nhân có thể yên tâm Chaos sẽ không thể di chuyển sang hệ thống nào khác được nữa. Tuy nhiên chương trình của Chaos rất phức tạp nên vẫn đang trong quá trình phân tích, kiểm tra"
Bảo Yết vừa nghe báo cáo vừa lại chỗ làm việc, tự mình xem qua mọi thứ lại một lần nữa rồi mới lên tiếng:
-Cứ tiếp tục giữ Chaos và WhiteCat như vậy đi, còn những chuyện khác tạm thời dừng lại. Có việc ta cần ngươi làm bây giờ
"Xin chủ nhân cứ ra lệnh"
Bảo Yết bắt đầu múa tay trên bàn phím. Nhìn qua màn hình có thể thấy cô đang viết một chương trình mới. Trong phòng thí nghiệm không khí im lặng bao trùm. Chỉ có tiếng của bàn phím. Bảo Yết chỉ tập trung nhìn lên màn hình, Nhật Nữ cũng biết chẳng giúp gì được lúc này nên kiên nhẫn đứng bên cạnh chờ cô làm xong. Cuối cùng sau hơn một tiếng Bảo Yết mới buông tay thở hắt ra một cái rồi nghiêm giọng:
-Ta đã thiết lập một chương trình dò tìm. Mục tiêu đã thiết lập sẵn, nhiệm vụ của ngươi chính là đem những thông tin nó tìm được xử lý lại rồi cho ta một tọa độ chính xác lập tức báo lại với ta.
"Đã rõ"
-Bảo Yết. không lẽ em muốn tự mình đi tìm ba?
-Em không thể chờ!
-Không được! Như vậy quá nguy hiểm!
Nhật Nữ biết được ý định của cô thì kịch liệt phản đối. Mỗi lần cô đi liền biến mất một thời gian dài mới quay trở về. Hắn không muốn cô mạo hiểm, càng không muốn phải rời xa cô một lần nữa.
-Nhưng em không thể ngồi không chờ. Càng sớm lúc nào thì em càng yên tâm lúc ấy.-Còn anh thì sao? Chẳng lẽ anh không thể giúp gì ngoài việc bất lực nhìn em phải rời đi một lần nữa?????
Anhs mắt hắn nhìn cô có chút bi thương xen lẫn sợ hãi. Nhật Nữ trước giờ trước mặt người khác luôn tỏ vẻ ôn hòa điềm tĩnh. Không biết từ khi nào hắn trở nên như thế này. Tất cả chỉ vì một người con gái. Bảo Yết cũng có thể hiểu một phần tâm tư suy nghĩ lo lắng của hắn. Nhẹ nhàng lại gần, đưa tay ôm trọn mặt hắn, ép hắn nhìn chính diện về phía cô rồi mỉm cười nói:
-Em nhất định sẽ trở về sớm. Sẽ không có chuyện như những lần trước xảy ra đâu
-Nhưng...
-Có thể cho em mượn điện thoại một chút không?
Nhật Nữ khó hiểu nhưng vẫn đưa cho cô. Bảo Yết cầm nó kết nối với máy tính, không biết cô làm gì nhưng cả màn hình lẫn điện thoại liên tục hiện lên những đoạn mã mà hắn không hiểu gì hết. Rất nhanh khoảng tầm 15 phút sau cô đem trả lại cho hắn.
-Em biết anh không an tâm về em nên muốn đưa cho anh cái này. Vốn dĩ đưa anh xuống đây cũng vì nó
-Em đã thêm cái gì vào điện thoại của anh?
-Một chương trình theo dõi, nó kết nối đến SilverKnight. Nếu em có chuyện gì SilverKnight sẽ ngay lập tức gửi tín hiệu cứu hộ cùng vị trí chính xác của em. Như vậy anh sẽ luôn biết em có đang an toàn hay không!
-Tuy vậy anh vẫn lo lắng em sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ sợ nếu anh không thể đến kịp thì....
Càng nghĩ Nhật Nữ càng sợ hãi. Nếu cô chuyện gì thực sự xảy ra với cô hắn phát điên lên mất
-Em tự lo được cho mình. Hiện tại anh là người em có thể tin tưởng nhất. Nếu thực sự em có chuyện gì em mong anh có thể bình tĩnh. Hãy đến nơi này ngap lập tức, mật mã mở khóa an ninh em đã cài sẵn trong điện thoại của anh. Sau khi anh tới Vicky sẽ cho anh biết cần làm gì.
-Vicky?
"Xin tự giới thiệu tôi là một chương trình điều hành có ý thức được chủ nhân đặt tên là Vicky!"_Âm thanh máy móc vang lên
-Anh không muốn tới nơi này vậy nên hứa với anh em sẽ bình an trở về.
Cô đã tín nhiệm hắn đến vậy hắn cũng nên tin tưởng cô một lần. Cô đã chấp nhận tình cảm của hắn vậy nên chắc mỗi khi định làm một việc gì đó nguy hiểm cô cũng sẽ vì hắn cân nhắc lại.
-Em nhất định!_Bảo Yết đảm bảo
-Vậy được rồi! Anh tin em!
-Cảm ơn anh!
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Vì thông tin có được quá ít nên phải mất mấy ngày sau Bảo Yết mới có được cái mình cần. Khỏi phải nói cô cảm thấy nhẹ lòng đến mức nào khi có thể tìm được vị trí của ba. Không một chút chậm trễ cô liền sắp xếp những thứ cần thiết rồi lên đường ngay trong đêm.
Tuy Nhật Nữ không còn ngăn cản cô nhưng hắn vẫn luôn rất lo lắng. Mấy ngày chờ tin tức không như cô lúc nào cũng trong tình trạng sốt ruột, lo âu như đang ngồi trên chảo nóng thì hắn lại yên lặng hơn mọi khi. Dùng bữa xong lại quay về phòng làm việc thâu đêm như một phương pháp giúp hắn quên hết thảy mọi lo âu. Vậy nên Bảo Yết mới chọn cách này để rời đi. Nhưng mà ai ngờ đến vừa ra đến cửa đã thấy hắn chờ sẵn:
-Em đi sao?
-Vâng!_Bảo yết có chút bối rối không biết nói gì thêm
Nhật Nữ nhẹ nhàng đi ra sau cô. Bảo Yết có chút cứng người vì không biết hắn định làm gì, chỉ biết mấy giây sao liền có cảm giác mát lạnh ở cổ. Nhìn lại thì nó là một sợi dây chuyền bằng bạc, mặt dây chuyền hình một chú chim nhỏ đang tung cánh.
-Anh vốn định tặng em từ trước nhưng chưa có dịp. Anh biết em luôn tự do như chú chim này nhưng chim nào cũng cần có tổ. Chỉ cần em nhớ rằng anh vẫn luôn ở đây chờ em
Nói rồi liền hôn lên cổ cô một cái. Một tay Bảo Yết vòng tay ra sau ôm lấy vuốt ve đầu hắn, tay kia vô thức chạm lên mặt dây chuyền nói:
-Cám ơn anh! Nó sẽ là bùa hộ mệnh của em.
Cuối cùng cả hai buông nhau ra vào Bảo Yết lại một lần nữa rời thành phố của mình một lần nữa trong vòng chưa đầy 3 tuần. Hi vọng tương lai mọi chuyện có thể tốt đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.