Làm Nữ Phụ? Xin Lỗi Đây Không Rảnh!
Chương 108: Tin tưởng nhờ cậy
ScorpiaBlacks
02/12/2017
Bảo Yết biết lúc này chỉ có thể nhờ cậy Hàn Tử cùng Lê Dương. Đã phải
chọn lúc tối muộn mới vào. Trước khi vào cũng đã thổi thuốc ngủ hết gia
nhân trong nhà bởi cô biết vì cô biết hai người bạn của cô đầu có thói
quen ngủ rất muộn. Đây cũng là một lợi thế.
Đương lúc nói chuyện sở với Lê Dương thì một gióng nói chen ngang. Quay ra đã thấy người đứng ở chân cầu thang
-Cậu không định về sao?????
Đương lúc này cả hai nghe thấy tiếng của Hàn Tử. Cô vừa đưa Nam Cung chủ tịch lên phòng xuống tới nơi đã nghe thấy Bảo Yết nói không thể quay về. Bảo Yết cũng biết Hàn Tử đã nghe thấy mình nói nên thở dài một cái rồi từ tốn giải thích
-Vốn mình định đưa ba về Nam Cung gia nhưng nhìn từ xa đã thấy lính đặc công vây kín quanh biệt thự. Với tình trạng của mình bây giờ khó có thể đột nhập êm xuôi. Vậy nên mình mới nhờ hai cậu, sau khi ba mình tỉnh hãy đưa ông ấy về nhà. Nói với mẹ mình rằng mình vẫn ổn, chờ tình hình tốt hơn nhất định sẽ quay trở về và xin lỗi.
-Cậu không về còn muốn đi đâu nữa? Bác gái đang rất khổ sở!
-Mình biết! Nhưng mình về mọi chuyện có khi càng tệ hơn!
Thật ra Bảo Yết biết đám chính trị kia không phải nhắm đến Nam Cung gia mà là cô. Cô nổi danh thiên tài với đã để lại nhiều dự án lớn cho thế giới vậy nên tin đồn vũ khí sinh học nằm trong tay Nam Cung gia thì mục tiêu bị nhắm đến phần nhiều sẽ là cô. Tập đoàn Empire chuyên về nhiều lĩnh vực nhưng tuyệt nhiên không có một cái gì liên quan đến nghiên cứu khoa học. Mà cô tin bọn họ cũng đủ khả năng điều tra được Nam Cung gia chưa từng dính dáng đến mấy thứ như này. Vậy nên nói đổ tội cho cả gia tộc nhà cô chỉ là cái cớ. Mục đích chính vẫn là ép cô lộ mặt để tiện tra hỏi. Bị bắt lại kết cục cũng chỉ giống với Hoắc Vệ Minh đối với cô bây giờ mà thôi. Thậm chí còn tệ hơn. Hoắc Vệ Minh thế lực đơn phương độc mã, cái đáng sợ của hắn là thủ đoạn hèn hạ bỉ ổi. Nhưng mà chính trị không đơn giản đến thế, có thể bình thường với tài lực tài chính Nam Cung gia có thể khiến giới chính trị gia nể sợ nhưng đấy là khi chưa để bị nắm thóp. Nếu để nắm được điểm yếu thì với dã tâm của mình dù bạn có là siêu nhân đi chăng nữa cả một liên minh các nước cũng khó đối phó được. Chưa bị ép chết đã may mắn lắm rồi. Vậy nên tốt nhất tạm thời Bảo Yết nghe theo sự sắp xếp của Hoắc Vệ Minh để hắn ta tha cho Empire. Giải quyết từng đối thủ chút một.
Hàn Tử cùng Lê Dương nghe Bảo Yết nói vậy cũng đành biết cô không thể về. Cả ba người trầm mặc không nói một lúc lâu bỗng Bảo Yết "A" lên một tiếng như thể nhớ ra chuyện gì đó
-Đúng rồi! Empire gặp chuyện Mạc thị không có vấn đề gì chứ?
Trước lúc đi cô có nhờ Nhật Nữ chiếu cố Empire, mẹ cô không biết nhiều về kinh doanh nên những gì bà có thể làm đó là cầm cự cho tập đoàn không sụp đổ. Chuyện đột ngột xảy đến khiến cô lo lắng hắn có bị ảnh hưởng gì không? Mạc thị dù sao cũng là tâm huyết của hắn vậy nên nếu có vấn đề gì cô nghĩ bản thân sẽ không bao giờ tự tha thứ cho mình được mất.
Hàn Tử nhìn vẻ mặt suốt ruột của Bao Yết cũng biết cô đang nghĩ gì, cô với cô ấy làm bạn bao nhiêu năm nhìn biểu tình của nhau còn không hiểu sao.
-Yên tâm! Bạn trai cậu hắn là quái vật ở thương trường rồi. Lùi tiến ra sao hắn tự biết phải làm gì. Mạc thị không bị ảnh hưởng gì nhiều đâu!
-Phù..Vậy mình cũng yên tâm phần nào!
-Hắn biết cậu lo lắng nên nhất định sẽ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa để cậu có thể an lòng!
-Ừm! Mình biết!_Bảo Yết nghe vậy theo bản năng nở một nụ cười ấm áp
-Thế tiếp theo cậu sẽ làm gì?_Lần này Lê Dương mở miệng
-Mình vẫn chưa thể nói bởi vẫn chưa chắc chắn. Tạm thời ẩn mình chờ thời cơ vậy!
-Cũng đành thế!_Lê Dương thở dài một tiếng
Bảo Yết trầm ngâm suy nghĩ một lát, đôi lông mày không ngừng nhíu lại rồi giãn ra. Hàn Tử cùng Lê Dương nhìn theo cũng cảm thấy sốt ruột. Không biết cô nghĩ gì chỉ biết sau khi nghĩ xong cô cười khổ một cái rồi lắc đầu bất đắc dĩ. Ngẩng đầu lên nhìn hai người bạn thân của mình Bảo Yết ái ngại nói:
-Mình còn một việc muốn nhờ hai người. Mặc dù biết nó có thể rất khó khăn nhưng hiện tại mình không có chút tự do nào!
Nói rồi trong vô thức Bảo Yết đưa tay sờ lên cái vòng định vị đang nhấp nháy trên cổ mình. Hàn Tử, Lê Dương nhìn động tác của cô cũng lập tức hiểu. Cả hai nhìn nhau rồi kiên định gật đầu đáp
-Bọn mình là bạn dù cậu có nhờ gì bọn mình nhất định sẽ làm!
-Cảm ơn hai người! Mình thật may mắn khi có hai người làm bạn!_Bảo Yết cảm động nói
----------------------------------------------------------------------------------------------------Ngày hôm sau
-Ê! Cậu chắc chúng ta có thể qua cổng được chứ? Hay cứ vượt hàng rào trốn????
-Cậu ăn nhiều mà không thông minh lên chút nào sao???? Chúng ta đâu có thân thủ như Bảo Yết đâu; trốn ra nếu thành công thì không nói nhưng bắt lại chẳng phải sẽ càng bị quản chặt hơn sao. Cứ quang minh chính đại đi ra không được còn có cách khác!
-Ờ hiểu rồi!
Lúc này có hai con người đang núp ở cửa biệt thự ngó ra ngoài cổng. Bên ngoài không những có nhân viên an ninh còn có cả lính đặc công cùng rất nhiều vệ sĩ sẵn sang xả sung nếu có kẻ khả nghi xuất hiện. Tuy đã nói như trên không biết bao nhiêu lần nhưng đã hơn một tiếng trôi qua cả hai vẫn chưa dám ra ngoài. Nhìn đám người hùng hùng hổ hổ như vậy cả hai khóc ròng trong lòng. Chuyện bảo Yết nhờ bọn họ nhất định phải đi nhưng mà.....
-Tiểu thư, thiếu gia hai người đang làm gì vậy?
-A! Bác quản gia, chúng...chúng....tôi không làm gì hết!
-Đúng! Đúng!! Không có gì mờ ám ở đây đâu!
-Trời ơi! Ngu thế!!!!
Hàn Tử vì giật mình ăn nói lắp bắp thậm chí còn vô tình lạy ông tôi ở bụi nà. Lê Dương cuống quá phát vào đầu Hàn Tử một cái khiến cô đau điếng
-A!! TÊN KHỐN! AI CHO CẬU ĐÁNH MẠNH THẾ HẢ??????_Hàn Tử bị đánh nên giận giữ nổi khùng
Quản gia thấy hai người hành động ngớ ngẩn như vậy mới thở dài một cái. Ông tuy chỉ mới phục vụ cho thiếu gia cùng tiểu thư khi hai người sang V du học nhưng với sự đơn thuần của hai người thì muốn hiểu hết tính cách lẫn những gì họ nghĩ đều không khó. Nói khó nghe một chút là cả hai đều rất ngốc trên mọi phương diện. Chuyên gia gây rắc rối, thật không hiểu vì sao Nam Cung tiểu thư có thể chịu đựng được bọn họ. Sống với hai người này ông có cảm giác mình đang đi trông trẻ vậy.
-Nếu hai người muốn ra ngoài tôi sẽ cùng bảo lãnh cho hai người.
-THẬT KHÔNG?????_Hàn Tử kinh ngạc reo lên
Quản gia gật đầu rồi tiếp tục nói.
-Tôi đã được hai bên gia tộc Vũ gia cùng Lê gia ủy thác trông coi hai người. Chỉ cần có tôi đi theo thì tiểu thư cùng thiếu gia vẫn có thể ra ngoài bình thường. Tất nhiên tôi cũng biết hai người ra ngoài vì có chuyện nên đến nơi tôi sẽ chỉ đứng ngoài chờ tiểu thư với thiếu gia, chỉ cần hai người hứa không đi lung tung là được
-Tất nhiên! Tất nhiên rồi! Chúng tôi hứa sẽ không đi đâu ngoài tầm mắt ông đâu!_Lê Dương thấy có cơ hôi vội vàng nắm bắt lấy
-Vậy phiền tiểu thư cùng thiếu gia chờ một lát tôi kêu người lấy xe
-Ông mau đi đi! Chúng tôi không cản_Hàn Tử giục
-Vậy tôi xin phép!
Quản gia đi về phía gara một lát sau một chiếc xe con sang trọng đỗ trước cửa, Hàn Tử cùng Lê Dương mau chóng lên xe, xe từ từ lăn bánh. Xe vừa ra khỏi cổng quản gia từ tốn hỏi:
-Vậy hai người cần đi đâu?
Cả hai quay sang nhìn nhau vô cùng quyết tâm. Biểu tình như chuẩn bị đi đánh trận thật có chút buồn cười:
-Âu thị!
Đương lúc nói chuyện sở với Lê Dương thì một gióng nói chen ngang. Quay ra đã thấy người đứng ở chân cầu thang
-Cậu không định về sao?????
Đương lúc này cả hai nghe thấy tiếng của Hàn Tử. Cô vừa đưa Nam Cung chủ tịch lên phòng xuống tới nơi đã nghe thấy Bảo Yết nói không thể quay về. Bảo Yết cũng biết Hàn Tử đã nghe thấy mình nói nên thở dài một cái rồi từ tốn giải thích
-Vốn mình định đưa ba về Nam Cung gia nhưng nhìn từ xa đã thấy lính đặc công vây kín quanh biệt thự. Với tình trạng của mình bây giờ khó có thể đột nhập êm xuôi. Vậy nên mình mới nhờ hai cậu, sau khi ba mình tỉnh hãy đưa ông ấy về nhà. Nói với mẹ mình rằng mình vẫn ổn, chờ tình hình tốt hơn nhất định sẽ quay trở về và xin lỗi.
-Cậu không về còn muốn đi đâu nữa? Bác gái đang rất khổ sở!
-Mình biết! Nhưng mình về mọi chuyện có khi càng tệ hơn!
Thật ra Bảo Yết biết đám chính trị kia không phải nhắm đến Nam Cung gia mà là cô. Cô nổi danh thiên tài với đã để lại nhiều dự án lớn cho thế giới vậy nên tin đồn vũ khí sinh học nằm trong tay Nam Cung gia thì mục tiêu bị nhắm đến phần nhiều sẽ là cô. Tập đoàn Empire chuyên về nhiều lĩnh vực nhưng tuyệt nhiên không có một cái gì liên quan đến nghiên cứu khoa học. Mà cô tin bọn họ cũng đủ khả năng điều tra được Nam Cung gia chưa từng dính dáng đến mấy thứ như này. Vậy nên nói đổ tội cho cả gia tộc nhà cô chỉ là cái cớ. Mục đích chính vẫn là ép cô lộ mặt để tiện tra hỏi. Bị bắt lại kết cục cũng chỉ giống với Hoắc Vệ Minh đối với cô bây giờ mà thôi. Thậm chí còn tệ hơn. Hoắc Vệ Minh thế lực đơn phương độc mã, cái đáng sợ của hắn là thủ đoạn hèn hạ bỉ ổi. Nhưng mà chính trị không đơn giản đến thế, có thể bình thường với tài lực tài chính Nam Cung gia có thể khiến giới chính trị gia nể sợ nhưng đấy là khi chưa để bị nắm thóp. Nếu để nắm được điểm yếu thì với dã tâm của mình dù bạn có là siêu nhân đi chăng nữa cả một liên minh các nước cũng khó đối phó được. Chưa bị ép chết đã may mắn lắm rồi. Vậy nên tốt nhất tạm thời Bảo Yết nghe theo sự sắp xếp của Hoắc Vệ Minh để hắn ta tha cho Empire. Giải quyết từng đối thủ chút một.
Hàn Tử cùng Lê Dương nghe Bảo Yết nói vậy cũng đành biết cô không thể về. Cả ba người trầm mặc không nói một lúc lâu bỗng Bảo Yết "A" lên một tiếng như thể nhớ ra chuyện gì đó
-Đúng rồi! Empire gặp chuyện Mạc thị không có vấn đề gì chứ?
Trước lúc đi cô có nhờ Nhật Nữ chiếu cố Empire, mẹ cô không biết nhiều về kinh doanh nên những gì bà có thể làm đó là cầm cự cho tập đoàn không sụp đổ. Chuyện đột ngột xảy đến khiến cô lo lắng hắn có bị ảnh hưởng gì không? Mạc thị dù sao cũng là tâm huyết của hắn vậy nên nếu có vấn đề gì cô nghĩ bản thân sẽ không bao giờ tự tha thứ cho mình được mất.
Hàn Tử nhìn vẻ mặt suốt ruột của Bao Yết cũng biết cô đang nghĩ gì, cô với cô ấy làm bạn bao nhiêu năm nhìn biểu tình của nhau còn không hiểu sao.
-Yên tâm! Bạn trai cậu hắn là quái vật ở thương trường rồi. Lùi tiến ra sao hắn tự biết phải làm gì. Mạc thị không bị ảnh hưởng gì nhiều đâu!
-Phù..Vậy mình cũng yên tâm phần nào!
-Hắn biết cậu lo lắng nên nhất định sẽ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa để cậu có thể an lòng!
-Ừm! Mình biết!_Bảo Yết nghe vậy theo bản năng nở một nụ cười ấm áp
-Thế tiếp theo cậu sẽ làm gì?_Lần này Lê Dương mở miệng
-Mình vẫn chưa thể nói bởi vẫn chưa chắc chắn. Tạm thời ẩn mình chờ thời cơ vậy!
-Cũng đành thế!_Lê Dương thở dài một tiếng
Bảo Yết trầm ngâm suy nghĩ một lát, đôi lông mày không ngừng nhíu lại rồi giãn ra. Hàn Tử cùng Lê Dương nhìn theo cũng cảm thấy sốt ruột. Không biết cô nghĩ gì chỉ biết sau khi nghĩ xong cô cười khổ một cái rồi lắc đầu bất đắc dĩ. Ngẩng đầu lên nhìn hai người bạn thân của mình Bảo Yết ái ngại nói:
-Mình còn một việc muốn nhờ hai người. Mặc dù biết nó có thể rất khó khăn nhưng hiện tại mình không có chút tự do nào!
Nói rồi trong vô thức Bảo Yết đưa tay sờ lên cái vòng định vị đang nhấp nháy trên cổ mình. Hàn Tử, Lê Dương nhìn động tác của cô cũng lập tức hiểu. Cả hai nhìn nhau rồi kiên định gật đầu đáp
-Bọn mình là bạn dù cậu có nhờ gì bọn mình nhất định sẽ làm!
-Cảm ơn hai người! Mình thật may mắn khi có hai người làm bạn!_Bảo Yết cảm động nói
----------------------------------------------------------------------------------------------------Ngày hôm sau
-Ê! Cậu chắc chúng ta có thể qua cổng được chứ? Hay cứ vượt hàng rào trốn????
-Cậu ăn nhiều mà không thông minh lên chút nào sao???? Chúng ta đâu có thân thủ như Bảo Yết đâu; trốn ra nếu thành công thì không nói nhưng bắt lại chẳng phải sẽ càng bị quản chặt hơn sao. Cứ quang minh chính đại đi ra không được còn có cách khác!
-Ờ hiểu rồi!
Lúc này có hai con người đang núp ở cửa biệt thự ngó ra ngoài cổng. Bên ngoài không những có nhân viên an ninh còn có cả lính đặc công cùng rất nhiều vệ sĩ sẵn sang xả sung nếu có kẻ khả nghi xuất hiện. Tuy đã nói như trên không biết bao nhiêu lần nhưng đã hơn một tiếng trôi qua cả hai vẫn chưa dám ra ngoài. Nhìn đám người hùng hùng hổ hổ như vậy cả hai khóc ròng trong lòng. Chuyện bảo Yết nhờ bọn họ nhất định phải đi nhưng mà.....
-Tiểu thư, thiếu gia hai người đang làm gì vậy?
-A! Bác quản gia, chúng...chúng....tôi không làm gì hết!
-Đúng! Đúng!! Không có gì mờ ám ở đây đâu!
-Trời ơi! Ngu thế!!!!
Hàn Tử vì giật mình ăn nói lắp bắp thậm chí còn vô tình lạy ông tôi ở bụi nà. Lê Dương cuống quá phát vào đầu Hàn Tử một cái khiến cô đau điếng
-A!! TÊN KHỐN! AI CHO CẬU ĐÁNH MẠNH THẾ HẢ??????_Hàn Tử bị đánh nên giận giữ nổi khùng
Quản gia thấy hai người hành động ngớ ngẩn như vậy mới thở dài một cái. Ông tuy chỉ mới phục vụ cho thiếu gia cùng tiểu thư khi hai người sang V du học nhưng với sự đơn thuần của hai người thì muốn hiểu hết tính cách lẫn những gì họ nghĩ đều không khó. Nói khó nghe một chút là cả hai đều rất ngốc trên mọi phương diện. Chuyên gia gây rắc rối, thật không hiểu vì sao Nam Cung tiểu thư có thể chịu đựng được bọn họ. Sống với hai người này ông có cảm giác mình đang đi trông trẻ vậy.
-Nếu hai người muốn ra ngoài tôi sẽ cùng bảo lãnh cho hai người.
-THẬT KHÔNG?????_Hàn Tử kinh ngạc reo lên
Quản gia gật đầu rồi tiếp tục nói.
-Tôi đã được hai bên gia tộc Vũ gia cùng Lê gia ủy thác trông coi hai người. Chỉ cần có tôi đi theo thì tiểu thư cùng thiếu gia vẫn có thể ra ngoài bình thường. Tất nhiên tôi cũng biết hai người ra ngoài vì có chuyện nên đến nơi tôi sẽ chỉ đứng ngoài chờ tiểu thư với thiếu gia, chỉ cần hai người hứa không đi lung tung là được
-Tất nhiên! Tất nhiên rồi! Chúng tôi hứa sẽ không đi đâu ngoài tầm mắt ông đâu!_Lê Dương thấy có cơ hôi vội vàng nắm bắt lấy
-Vậy phiền tiểu thư cùng thiếu gia chờ một lát tôi kêu người lấy xe
-Ông mau đi đi! Chúng tôi không cản_Hàn Tử giục
-Vậy tôi xin phép!
Quản gia đi về phía gara một lát sau một chiếc xe con sang trọng đỗ trước cửa, Hàn Tử cùng Lê Dương mau chóng lên xe, xe từ từ lăn bánh. Xe vừa ra khỏi cổng quản gia từ tốn hỏi:
-Vậy hai người cần đi đâu?
Cả hai quay sang nhìn nhau vô cùng quyết tâm. Biểu tình như chuẩn bị đi đánh trận thật có chút buồn cười:
-Âu thị!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.