Chương 27: NGƯƠI PHẢI ĐI KIẾM CỦI ĐI!!!!
chạng vạng
31/05/2016
Mùa đông cũng đến,
gió lạnh lại phất vào nhà, cánh cửa cọt kẹt phát ra tiếng kêu rùng mình, căn nhà vắng lặng, ánh mặt trời đã từ khi nào bị lấp sau những cơn mưa
tuyết trắng xoá.
Mùa đông đến rồi, đến rất nhanh, lại là một năm nữa trôi qua, hơn một năm khi nàng đến thế giới này. Bên khung cửa gỗ, một bóng dáng nhỏ nhắn, chăm chú nhìn ngoài trời, áo lụa cũ kĩ, cùng dây nơ nhỏ buộc tóc sau gáy, mặt tròn trắng nõn mịn màng, mắt vàng lấp lánh ý cười, tỵ đầu trên bàn tay nhìn ra ngoài trời tuyết. Sắp tới rồi, cả hai huynh muội nàng cần phải rời đi nhanh, tranh xa nơi thôn dã này, tránh xa những mối nguy cơ đang rình rập, tránh xa cái chết không đáng có của ngôi làng. Những người dân nơi này đều là người vô tội, Tuyết Tình nàng không nở nhìn thấy nơi này trở thành địa ngục trần gian. Còn bao nhiêu năm nữa nhỉ?? Nếu hết mùa đông này nàng sẽ được 8 tuổi, vậy có nghĩa chỉ còn đúng hai năm, cái ngôi làng này cần sinh tồn chứ không phải chết mà không ai biết.
BỌn người thánh điện rất nhanh sẽ “ngửi” thấy mùi, cách tốt nhất cần làm bây giờ là giấu mình. Nhưng giấu ở đâu bây giờ? Không biết có đúng hay không nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, đến học viện thánh điện ngao du một chuyến đi. Đã sống trên thế gian này nên náo loạn một chút, cứ ẩn mình như thế không “vui” một xíu nào.
_muội đang nghĩ gì sao?_Tuyết Tư nhìn nàng thẩn thờ ở đó, đăm chiêu suy nghĩ, xung quanh lại toả ra một loại khí tức lạnh lẽo. Bất tri bất giác hắn lại thấy khó chịu, nàng có thể nói chuyện với hắn, tại sao chỉ ngồi một mình………….cô đơn đến thế??????
_ngươi đã khoẻ sao?_nghe giọng nói Tuyết Tình xoay người, đặt tay lên ngực hắn dò xét_ngươi đã uống thuốc sao?
_Tiểu Tình….
Tuyết Tư bắt lấy tay nàng dùng lực kéo nàng vào lòng. Vì bất ngờ không kịp lấy đà cứ thế nàng bị Tuyết Tư ôm trọn vào lòng, được rồi nàng không muốn giảy đâu, hiện tại nàng thích cái ôm ấm áp này lắm luôn rồi. Trong khi nàng lo hưởng thụ không biết người nào kia lại nổi lên cảm giác muốn bóp chết nàng trong lòng hắn, định nói gì đó nhưng lại thôi, ngập ngừng chuyển chù đề khác:
_....Tiểu Tình….mùa đông lạnh như thế này sẽ ấm hơn….._đúng rồi mùa đông lạnh, sẽ ấm hơn….rồi rồi hắn đang dụ con nít được chưa, hắn thích mùi hương trên người tiểu nha đầu này, thích chết đi mất. Hắn muốn kìm nàng thế này mãi a~
_....._ngước mặt nhìn lên, cảm thấy lực đạo trên cánh tay người kia càng tăng, hiện tại nàng biết hai người không cùng dòng màu rồi. Còn nghe cha hắn nói hắn thích nàng a~, này ngươi định xiết chết ta sao?
_....xin lỗi, xin lỗi_vội nới lỏng tay ra, mặt bắt đầu có cảm giác nóng rát, nhìn xung quanh xem có chủ đề gì nói không
_ nhà sắp hết củi rồi mau đi tìm củi thôi!!_bảo hắn bỏ hắn lại chỉ nới lỏng, cứ dính nhau thế này đến khi về đêm sẽ chết rét
_ a…
Tuyết Tình vội buông tay ra, chạy vào phòng lấy trang phục ra ngoài. Nhìn hành động của hắn thật sự như tiểu thư nhà lành bị công tử đào hoa trêu nghẹo đấy.
_ca ca…_vội khoác thêm mình chiếc áo ấm, đội thêm nón rồi chạy theo hắn_ ngươi đi như thế bỏ ta ở nhà một mình sao?
_ta.._chẳng phải thường ngày nàng vẫn ở nhà một mình sao? Hiện tại có đứa ngốc mới không hiểu ý nàng, này tâm trạng hắn hiện giờ nên vui hay buồn đây?
_sao hả?_đùa à, vết thương hắn mới khỏi để hắn đi nhặt củi, vậy bảo hắn chết còn hơn. Còn nữa hắn chết, nàng sẽ lo rất nhiều, nào là quan tài, ma chay,….nói chung là khổ cho nàng thôi. Đi với hắn tốt hơn (chạng vạng: hình như có ai đó đang ngượng ngùng nha~/ Tuyết Tình: nhiều chuyện *đỏ mặt, quay sang nơi khác*/ Tuyết Tư *đứng một góc cười tinh ranh*)
_ân, cùng đi nào, trời lạnh thế này sắp có tuyết rơi đây nhanh thôi!!!
_ ân_ chạy đến ôm cánh tay hắn kéo đi
_...._Tuyết Tư lại nhìn hành động này tim lại nhảy lên một nhịp, hắn muốn thế này mãi a~
Trời tuyết trắng xoá, trên con đường đất, màu trắng trong không khí, màu trắng trên cả mái nhà và những ống khói nhỏ của ngôi nhà xa xa. Dấu chân in trên tuyết kéo dài vào rừng nhỏ, trên đường vắng hai chiếc bóng nhỏ bên nhau cười nói vui vẻ, khung cảnh dù lạnh nhưng cũng đủ ấm cho khoảng không xung quang những tiếng cười kia
Mùa đông đến rồi, đến rất nhanh, lại là một năm nữa trôi qua, hơn một năm khi nàng đến thế giới này. Bên khung cửa gỗ, một bóng dáng nhỏ nhắn, chăm chú nhìn ngoài trời, áo lụa cũ kĩ, cùng dây nơ nhỏ buộc tóc sau gáy, mặt tròn trắng nõn mịn màng, mắt vàng lấp lánh ý cười, tỵ đầu trên bàn tay nhìn ra ngoài trời tuyết. Sắp tới rồi, cả hai huynh muội nàng cần phải rời đi nhanh, tranh xa nơi thôn dã này, tránh xa những mối nguy cơ đang rình rập, tránh xa cái chết không đáng có của ngôi làng. Những người dân nơi này đều là người vô tội, Tuyết Tình nàng không nở nhìn thấy nơi này trở thành địa ngục trần gian. Còn bao nhiêu năm nữa nhỉ?? Nếu hết mùa đông này nàng sẽ được 8 tuổi, vậy có nghĩa chỉ còn đúng hai năm, cái ngôi làng này cần sinh tồn chứ không phải chết mà không ai biết.
BỌn người thánh điện rất nhanh sẽ “ngửi” thấy mùi, cách tốt nhất cần làm bây giờ là giấu mình. Nhưng giấu ở đâu bây giờ? Không biết có đúng hay không nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, đến học viện thánh điện ngao du một chuyến đi. Đã sống trên thế gian này nên náo loạn một chút, cứ ẩn mình như thế không “vui” một xíu nào.
_muội đang nghĩ gì sao?_Tuyết Tư nhìn nàng thẩn thờ ở đó, đăm chiêu suy nghĩ, xung quanh lại toả ra một loại khí tức lạnh lẽo. Bất tri bất giác hắn lại thấy khó chịu, nàng có thể nói chuyện với hắn, tại sao chỉ ngồi một mình………….cô đơn đến thế??????
_ngươi đã khoẻ sao?_nghe giọng nói Tuyết Tình xoay người, đặt tay lên ngực hắn dò xét_ngươi đã uống thuốc sao?
_Tiểu Tình….
Tuyết Tư bắt lấy tay nàng dùng lực kéo nàng vào lòng. Vì bất ngờ không kịp lấy đà cứ thế nàng bị Tuyết Tư ôm trọn vào lòng, được rồi nàng không muốn giảy đâu, hiện tại nàng thích cái ôm ấm áp này lắm luôn rồi. Trong khi nàng lo hưởng thụ không biết người nào kia lại nổi lên cảm giác muốn bóp chết nàng trong lòng hắn, định nói gì đó nhưng lại thôi, ngập ngừng chuyển chù đề khác:
_....Tiểu Tình….mùa đông lạnh như thế này sẽ ấm hơn….._đúng rồi mùa đông lạnh, sẽ ấm hơn….rồi rồi hắn đang dụ con nít được chưa, hắn thích mùi hương trên người tiểu nha đầu này, thích chết đi mất. Hắn muốn kìm nàng thế này mãi a~
_....._ngước mặt nhìn lên, cảm thấy lực đạo trên cánh tay người kia càng tăng, hiện tại nàng biết hai người không cùng dòng màu rồi. Còn nghe cha hắn nói hắn thích nàng a~, này ngươi định xiết chết ta sao?
_....xin lỗi, xin lỗi_vội nới lỏng tay ra, mặt bắt đầu có cảm giác nóng rát, nhìn xung quanh xem có chủ đề gì nói không
_ nhà sắp hết củi rồi mau đi tìm củi thôi!!_bảo hắn bỏ hắn lại chỉ nới lỏng, cứ dính nhau thế này đến khi về đêm sẽ chết rét
_ a…
Tuyết Tình vội buông tay ra, chạy vào phòng lấy trang phục ra ngoài. Nhìn hành động của hắn thật sự như tiểu thư nhà lành bị công tử đào hoa trêu nghẹo đấy.
_ca ca…_vội khoác thêm mình chiếc áo ấm, đội thêm nón rồi chạy theo hắn_ ngươi đi như thế bỏ ta ở nhà một mình sao?
_ta.._chẳng phải thường ngày nàng vẫn ở nhà một mình sao? Hiện tại có đứa ngốc mới không hiểu ý nàng, này tâm trạng hắn hiện giờ nên vui hay buồn đây?
_sao hả?_đùa à, vết thương hắn mới khỏi để hắn đi nhặt củi, vậy bảo hắn chết còn hơn. Còn nữa hắn chết, nàng sẽ lo rất nhiều, nào là quan tài, ma chay,….nói chung là khổ cho nàng thôi. Đi với hắn tốt hơn (chạng vạng: hình như có ai đó đang ngượng ngùng nha~/ Tuyết Tình: nhiều chuyện *đỏ mặt, quay sang nơi khác*/ Tuyết Tư *đứng một góc cười tinh ranh*)
_ân, cùng đi nào, trời lạnh thế này sắp có tuyết rơi đây nhanh thôi!!!
_ ân_ chạy đến ôm cánh tay hắn kéo đi
_...._Tuyết Tư lại nhìn hành động này tim lại nhảy lên một nhịp, hắn muốn thế này mãi a~
Trời tuyết trắng xoá, trên con đường đất, màu trắng trong không khí, màu trắng trên cả mái nhà và những ống khói nhỏ của ngôi nhà xa xa. Dấu chân in trên tuyết kéo dài vào rừng nhỏ, trên đường vắng hai chiếc bóng nhỏ bên nhau cười nói vui vẻ, khung cảnh dù lạnh nhưng cũng đủ ấm cho khoảng không xung quang những tiếng cười kia
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.