Chương 6
Mai Bối Nhĩ
18/07/2013
Lại qua một ngày ——
Khoảng giờ Dậu, Cố Thiên Hữu về tới nha môn, mới bước vào nội đường, Tác sư gia một mực chờ đợi tin tức lập tức truy vấn kết quả.
“Tri Phủ Tô Châu nói như thế nào?”
“Ngươi thử đoán xem?” Cố Thiên Hữu đi đến hai cái chân đều mỏi nhừ rồi, ngồi xuống ghế thái sư, người hầu bên cạnh lập tức rót ly trà cho hắn.
Tác sư gia ngơ ngác một chút. “Tri Phủ Tô Châu không chịu đáp ứng?” Cũng bởi vì người trong nha môn không đủ, chỉ phải đi cầu kiến người lãnh đạo trực tiếp, thỉnh cầu đối phương viện trợ.
“Ta ngay cả bóng người đều không thấy...” Hắn uống một hơi hết nước trà. “Thật sự là đi một Tri Phủ Tô Châu vẽ đường cho hươu chạy, đổi lấy một hoàng đế nhỏ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, cũng bởi vì có cựu thần làm chỗ dựa, mới có thể ngồi trên vị trí này, cư nhiên còn muốn thu tiền cửa của ta.”
“Đại nhân không có nói với lính gác cửa là vì Tô Châu nửa năm qua xảy ra vài vụ án cường đạo giết người cướp của?” Tác sư gia lại hỏi.
Cố Thiên Hữu nhấc nón che nắng trên đầu, đặt xuống bàn, hừ lạnh một tiếng. “Tự nhiên nói là vì chuyện lớn liên quan mạng người, còn đút mười lượng bạc, không thể tưởng được lính canh ác do thấy ta đi bộ đến, mà không phải ngồi kiệu, quá mức keo kiệt, liền trực tiếp đóng cửa chính lại.”
“Thật không nghĩ tới Tri Phủ Tô Châu này lại ngu ngốc vô năng như thế...” Tác sư gia trầm ngâm nói. “Xem ra ngày mai đại nhân nên đi cầu kiến tuần phủ Giang Tô, thuận tiện tấu hắn một lần.”
“Tốt nhất hắn đừng rơi vào tay ta, nếu không tiền lời sẽ tính cùng một chỗ.” Cố Thiên Hữu cười lạnh một tiếng, bất quá cả người lập tức lại giống như không có khí lực. “Ta đây đói bụng đến trước ngực dán phía sau lưng...”
Tác sư gia trừng hắn nửa ngày. “Ta còn suy nghĩ lúc nào đại nhân sẽ bắt đầu hô đói, Phương cô nương đang ở trong phủ giúp ngươi chuẩn bị thức ăn.”
“Ngươi không nói sớm.” Hắn lập tức từ trên ghế thái sư nhảy dựng lên, không thấy vẻ mệt mỏi vừa rồi nữa, bước chân nhẹ nhàng trở lại phủ quan phía sau nha môn.
Đi vào phủ quan của mình, Cố Thiên Hữu không khỏi nghĩ thầm, loại tư vị có người làm cơm chờ hắn trở về thật tốt, càng khát vọng có thể sớm cưới Tú Vân vào cửa một chút, bất quá cũng hiểu được phải đợi lùng bắt xong đám cường đạo kia đưa ra xét xử, nếu không không cách nào cho dân chúng Ngô huyện một cái công đạo.
Vươn tay đẩy cửa phòng ra, Cố Thiên Hữu thấy Tú Vân ngồi bên cạnh bàn may vá xiêm y, mà món xiêm y đó còn nhìn rất quen mắt, đúng là trường bào của hắn.
“Nương tử...” Miệng hắn kêu ngọt.
“Ai là nương tử ngươi?” mặt Tú Vân lập tức đỏ bừng lên, vội vàng đứng dậy.
“Đương nhiên là ngươi, chỉ có nương tử của ta mới có thể nấu cơm cho ta ăn, còn giúp ta may quần áo.” Cố Thiên Hữu thừa cơ ôm eo của nàng nói.
“Ta chỉ... Nhìn thấy nó có một chỗ rách, dù sao cũng không có gì làm, liền thuận tay cầm lên vá.” Tú Vân đem trường bào nhét lại vào trong ngực của hắn. “Trả lại cho ngươi!”
Cố Thiên Hữu cười nhẹ hai tiếng, tự nhiên hiểu được nàng nghĩ một đằng nói một nẻo. “Lúc này ta đây cũng đói bụng, ngươi muốn thuận tay đút ta ăn cơm hay không?”
“Tự mình ăn!” Tú Vân khẽ kêu một tiếng, đem chiếc đũa nhét vào trong tay hắn.
“Dạ, dạ, tự mình ăn.” Cố Thiên Hữu không muốn huyên náo quá phận, miễn cho nàng thẹn thùng đến chạy đi, vì vậy ngồi xuống ghế, mới bưng lên cơm trắng, lại nghĩ tới cái gì. “Bất quá Phương lão ở nhà một mình, ngươi lại không có bên người, có thể không tiện hay không?”
Tú Vân ngồi xuống một chiếc ghế khác. “Vốn ta cũng nghĩ như vậy, ngược lại là cha một mực thúc ta tới, chỉ là không muốn ngươi bị đói.”
“Không sao, còn có Tác sư gia ở đây, tuy không thể so với món ăn ngon ngươi tự mình làm, bất quá miễn cưỡng có thể được thông qua.” Chỉ có điều nhiều lắm chạy mấy lần nhà vệ sinh, hắn cố tình thoải mái nói.
“Cha ta nói lúc này ngươi cũng không thể ngã xuống, nếu không án mạng không phá được, đám cường đạo cũng không bắt được, cho nên ta không thể không tới.” Tú Vân thuật lại ý tứ phụ thân. “Lần trước ngươi không phải đề nghị muốn ta cùng cha tạm thời đến phủ quan ở sao?”
Nghe vậy, Cố Thiên Hữu mở to mắt chờ mong. “Hắn đã đáp ứng?”
“Cha nói tạm thời có thể đến chỗ ngươi ở, như vậy ta liền không cần mỗi ngày chạy hai đầu, bất quá chờ hắn có thể một mình xuống giường tự do đi đi lại lại phải trở về nhà, bằng không người ta sẽ nói xấu.” Nàng nhắn nhủ lại rõ ràng hết lời của cha nói.
Cố Thiên Hữu lập tức cười híp mắt. “Thật sự tốt quá... Vậy sáng sớm ngày mai ta liền mướn cỗ kiệu đi đón hắn tới, phòng trong phủ rất nhiều, ngươi tùy tiện chọn hai gian đến ở, chỉ có điều không có người quét dọn, phải dọn dẹp trước một chút.”
“Ta biết rõ.” Tú Vân mới nói như vậy, nhìn qua cặp mắt đen nóng rực kia, không biết như thế nào, khuôn mặt cũng bị nung đỏ. “Nhìn ta làm gì? Mau ăn!”
“Dạ, dạ, nương tử hung dữ thật tốt!” Hắn một bộ dáng sợ vợ, làm cho Tú Vân không biết nên tức hay nên cười. “Nương tử quản giáo phải!”
“Ngươi... Ngươi lại náo!” Tú Vân giơ lên bàn tay nhỏ bé, làm bộ muốn đánh hắn.
“Được, được, không làm khó, không làm khó.” Cố Thiên Hữu cũng không muốn thật sự chọc giận nàng.
“Ngươi... Thật sự nắm chắc bắt được những cường đạo kia?” Nàng lo lắng hỏi.
Cố Thiên Hữu thu hồi thái độ cười hì hì, nhìn ra vẻ sầu lo ở đáy mắt Tú Vân, bởi vì một ngày phá không được án, mình bị mất chức là việc nhỏ, dân chúng cũng ngủ được không an ổn mới là chuyện lớn. “Chuyện do người làm, chỉ cần không buông bỏ, nhất định có thể bắt được, tin tưởng ta.”
“Ta đương nhiên tin tưởng.” Tú Vân không cần nghĩ ngợi nói.
“Cám ơn.” Hắn cầm tay nhỏ bé của nàng.
Hốc mắt Tú Vân nóng lên, cũng nắm chặt tay của hắn, hi vọng có thể trở thành lực lượng của Cố Thiên Hữu.
Buổi sáng hôm nay, cha con Phương gia tạm thời chuyển vào phủ quan ở.
Mà Cố Thiên Hữu cũng vì sớm ngày truy bắt đến đám cường đạo kia, sáng sớm phải đi cầu kiến tuần phủ Giang Tô, chờ mong đạt được hiệp trợ của hắn.
Cứ như vậy, mãi cho đến qua giờ Mùi.
Tác sư gia đợi trong nha môn ngẩng đầu nhìn sắc trời, nghĩ thầm Cố Thiên Hữu đi gặp tuần phủ Giang Tô, cũng sắp trở lại rồi, may mắn tuần phủ Giang Tô ở tại Tô Châu, đối với mấy vụ giết người này hẳn là càng có thể cảm động lây, lại từng muốn đem nữ nhi gả cho hắn, tuy bị Cố Thiên Hữu dùng phương thức không dám trèo cao để từ chối nhã nhặn, nhưng không đến mức nói chuyện rất khó khăn, tin tưởng lập tức phái người đến hiệp trợ.
“Hả? Đại nhân đã trở lại?” Nhìn thấy người hầu phụ trách hầu hạ bưng nước trà từ trong nội đường đi ra, Tác sư gia cũng không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
“Dạ, bất quá tâm tình đại nhân thật không tốt.” Người hầu trả lời.
“Chẳng lẽ lại...” Nói, hắn hoảng sợ bất định đi tới nội đường.
Cố Thiên Hữu trong phòng căn bản ngồi không yên, đang thong thả đi qua đi lại.
“Đại nhân!” Tác sư gia mở miệng kêu.
“Xem ra ta còn không đủ tư cách làm quan, còn không hiểu quy tắc trên quan trận này, cái gì gọi là không cầu có công, chỉ cầu không qua, mỗi người chỉ muốn qua loa xong việc, coi như chuyện gì đều chưa xảy ra, có thể giả tạo cảnh thái bình.” Hôm nay Cố Thiên Hữu thật đúng là thấy được. “Có câu nói làm quan chính là phải thập phần tinh thần, ba phần mở chính sự, bảy phần thì dùng nịnh nọt cấp trên, môn công phu này ta cũng còn chưa học đủ.”
Tác sư gia biết được có thể làm cho hắn tức giận cũng không dễ dàng, có thể thấy được hắn thật sự bị chọc tức, mới nghe được điều này, cũng hiểu đại khái. “Ngươi không gặp được tuần phủ Giang Tô?”
“Gặp thì gặp được, bất quá chỉ là liếc mắt đại khái với ta, trong lời nói còn ám hiệu ta đừng quá chăm chỉ, miễn cho bất quá chỉ là vụ án nho nhỏ, cuối cùng náo đến tai hoàng đế, như vậy thời gian tới mọi người sẽ không sống khá giả.” Cố Thiên Hữu hừ nhẹ hai tiếng. “Đám làm quan này đều cùng một dạng.
“Đại nhân cũng là quan.” Tác sư gia lành lạnh nói.
Cố Thiên Hữu mắt trắng không còn chút máu. “Không cần ngươi tới nhắc nhở ta.”
“Xem ra hắn hơn phân nửa còn đang ghi hận đại nhân không biết tốt xấu, cự tuyệt hôn sự, hiện tại ngươi cuối cùng hiểu được một quan thất phẩm nho nhỏ sức có hạn, chỉ có nắm giữ quyền lực càng lớn mới làm tốt việc được.” Tác sư gia vẫn mong chờ người nam nhân này có thể tích cực một chút, nghĩ biện pháp bò lên trên quan chức cao. “Huống chi nịnh nọt cấp trên là việc cần thiết trên quan trường, nếu như đại nhân lúc trước đáp ứng làm con rể tuần phủ Giang Tô, tin tưởng hắn sẽ không đối với ngươi như vậy.”
Không muốn cùng Tác sư gia cãi cọ loại sự tình này, Cố Thiên Hữu đợi tức giận trong lồng ngực thoáng cởi ra chút ít, lúc này mới ngồi xuống. “Trong nha môn có chuyện gì sao?”
“Có bộ khoái nói phát hiện vài người lạ mặt bên ngoài vào phường rượu, bởi vì đại nhân không ở, cho nên Huyện thừa đành phải đi theo nhìn một chút.” Tác sư gia chỉ xuống vài hộp cơm trên bàn. “Đây là vài bánh mật và nấm xanh vài đại nương đưa tới, nói là mình làm, hi vọng sau khi đại nhân ăn có thể lực và tinh thần bắt đám cường đạo kia.”
“Cảm tạ các nàng có lòng.” Cố Thiên Hữu ôn nhu cười một tiếng, vươn tay cầm cái bánh mật ăn. “Đáng tiếc trời cao hoàng đế xa, cho dù giờ phút này vào kinh diện thánh, đến lúc đó, đám cường đạo kia chỉ sợ sớm đã thoát được vô ảnh vô tung, cũng chỉ tự mình nghĩ biện pháp thôi.” Nhớ ngày đó cùng hoàng đế nói nguyện ý làm thất phẩm Tri huyện, hoàng đế còn rất kinh ngạc hắn trạng nguyên này chỉ muốn chính thức vì dân chúng làm việc, không muốn làm đại quan, cũng đối với mình càng thêm tán thưởng, thậm chí mở miệng vàng, có bất kỳ khó khăn có thể trực tiếp vào cung yết kiến, nhưng trước mắt thời gian cấp bách, thật sự là không kịp.
Tác sư gia hướng ngoài cửa nhìn thoáng qua. “Hiện tại bên ngoài tình hình căng thẳng, dân chúng cũng rất lưu ý một ít người xa lạ, đám cường đạo kia đến tột cùng sẽ núp ở chỗ nào?”
“Cũng bởi vì như vậy, khả năng xen lẫn trong phố xá liền giảm xuống, bởi vì lạ mặt, càng sẽ bị người hoài nghi, như vậy hay là trong núi, núi rừng trùng điệp, trong núi có thể....” Cố Thiên Hữu càng đắn đo, bởi vì phạm vi quá rộng, nhân thủ lại không đủ, muốn huy động tìm khó càng thêm khó.
Nói đến đây, chỉ thấy Huyện thừa đã trở lại. “Gặp qua đại nhân!”
Cố Thiên Hữu nhìn chằm chằm hắn hỏi: “Tra được như thế nào?”
“Khi ty chức chạy tới phường rượu, tính cảnh giác của mấy người kia rất cao, lập tức tiến vào ngõ nhỏ biến mất.” Mặt Huyện thừa có nét hổ thẹn. “Sau đó hỏi chưởng quầy tiệm rượu, biết những người kia mua ba vò rượu lớn, hơn nữa ra tay cũng rất hào phóng.”
“Đại nhân, có một manh mối rồi.” Tác sư gia lộ ra sắc mặt vui mừng nói.
“Ừ.” Cố Thiên Hữu cũng nghĩ như vậy, vì vậy lại phân phó Huyện thừa. “Bảo bộ khoái tiếp tục truy đuổi tin tức mấy người kia.”
Huyện thừa lĩnh mệnh ra khỏi.
“Đại nhân...” Tác sư gia đi lấy văn phòng tứ bảo, sau đó tại trên giấy Tuyên Thành vẽ ra sơ lược địa hình chung quanh Ngô huyện. “Theo ý ta, bọn họ có thể ẩn núp tại vùng núi này...”
Cố Thiên Hữu ngưng mắt trầm tư, hai người cứ như vậy thảo luận đến màn đêm buông xuống.
Tối hôm đó, sắp đến giờ Tuất, Tú Vân hầu hạ phụ thân ăn xong, lúc này mới đi vào chỗ ở của Cố Thiên Hữu.
Tuy hôm nay mới chuyển vào ở, bất quá nàng cũng nhìn ra được một phủ quan to như vậy không có bao nhiêu người, ngoại trừ một đại thẩm phụ trách giặt quần áo, còn lại chính là lính canh cửa, một người hầu, cùng với hai ba nô tài làm việc lặt vặt, làm việc đều dựa vào chính mình động thủ, không giống như các quan lão gia khác đều là nô bộc thành đàn.
“Phương cô nương!” Người hầu thu thập xong bát đũa, từ trong phòng đi ra, nhìn thấy nàng liền bắt chuyện.
Tú Vân liếc qua đồ ăn không hết, không khỏi có chút ngoài ý muốn, đây chính là chuyện trước chưa bao giờ có. “Đại nhân không thoải mái sao?”
“Ngày hôm nay đại nhân bị chọc tức, cho nên khẩu vị không tốt.” Người hầu đơn giản trả lời hai câu đã đi.
Lời nói của người hầu làm cho Tú Vân rất để ý, vì vậy đến ngoài cửa phòng, gõ hai cái trên ván cửa.
“Vào đi.” Người bên trong đáp.
Cố Thiên Hữu ngồi ở bên cạnh bàn một tay ôm trán, mí mắt đóng chặt, giống như đang suy tư chuyện lớn gì, cũng không cần hỏi lại, ngoại trừ án mạng Khâu gia, không có chuyện khác. “Hôm nay không cần hầu hạ, ngươi đi nghỉ ngơi đi.” Hắn tưởng người hầu vào.
“Người nên sớm nghỉ ngơi là ngươi mới đúng.” Tú Vân mềm giọng nói.
Cố Thiên Hữu phút chốc ngẩng khuôn mặt tuấn tú lên, nhìn thấy nàng, lập tức nâng cao khóe miệng cười hình cung. “Ta đã quên hôm nay ngươi và Phương lão chuyển vào ở, có cần cái gì cứ việc nói.”
“Ta và cha cái gì cũng không cần...” Tú Vân quan tâm chính là hắn. “Vấn đề là ngươi cần gì?”
Nghe vậy, Cố Thiên Hữu vươn tay giữ chặt nàng, thoáng dùng lực, liền đem thân thể ôm vào trên đầu gối, cử động thân mật này làm cho Tú Vân vừa thẹn vừa giận.
“Ngươi... Nhanh để cho ta đứng dậy!” Nàng vung mạnh đôi bàn tay trắng như phấn.
“Không phải ngươi hỏi ta cần gì?” Cố Thiên Hữu đơn giản ôm càng chặt. “Chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta, để cho ta biết mình không phải một mình là tốt rồi.”
Tú Vân kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn tú gần ngay trước mắt, lông mày nhiều hơn chút ít nếp nhăn, làm cho nàng không khỏi vuốt lên, giờ phút này thà rằng Cố Thiên Hữu nói chuyện lỗ mãng không đứng đắn như ngày thường, cũng không cần tâm sự nặng nề như vậy. “Nghe nói hôm nay ngươi bị chọc tức?”
“Loại sự tình này cũng bình thường không can hệ gì, không tính bị khinh bỉ, chỉ là... đang vội suy nghĩ phá án, khó tránh khỏi vội vàng nóng nảy một chút.” Hắn đã nói lái đi.
“Ngươi cố gắng như vậy, lão thiên gia nhất định thấy.” Tú Vân thật hy vọng có thể làm nhiều chuyện hơn vì hắn. “Huống chi bộ dạng không vui, một chút cũng không giống ngươi.”
Cố Thiên Hữu cười sang sảng một tiếng. “Nói cũng phải, ta làm sao có thể thua đám cường đạo giết người không chớp mắt kia, cái này chẳng phải khiến cho người khác chế giễu sao.”
“Nhưng cũng đừng quá tự tin.” Nàng kiều hừ một tiếng, tức thời tạt ly nước lạnh.
“Nương tử dạy rất đúng.” Cố Thiên Hữu cúi đầu nói.
Tú Vân vẻ mặt vừa bực mình vừa buồn cười, bất quá cái dạng này mới là hắn. “Nhất định có thể bắt được bọn họ, mỗi ngày ta sẽ khẩn cầu ông trời...”
Nghe lời nói chân thành vô cùng tha thiết của Tú Vân, làm cho ngực Cố Thiên Hữu nóng lên, cổ họng co rút nhanh, rốt cuộc kìm lòng không được cúi gương mặt xuống, há miệng chiếm lấy miệng nhỏ của nàng.
“Có thể gặp được ngươi và cha ngươi... Thật sự là quá tốt...” Bất kể là mười năm trước, hay là mười năm sau, Cố Thiên Hữu đều vì thế cảm tạ trên trời an bài.
Đương bốn phiến môi dán che cùng nhau, từ nhẹ nghiền chậm mút, dần dần sâu sắc, vốn chỉ là an ủi đơn thuần, dần dần tăng thêm tình dục, hô hấp cả hai cũng có vẻ dồn dập.
Đây không phải lần đầu tiên Cố Thiên Hữu hôn nàng, chỉ có điều trước luôn tận lực dừng lại vì lễ, vẻn vẹn lướt qua mà thôi, nhưng giờ phút này Tú Vân lại có thể cảm nhận được không giống như lúc trước, còn có cánh tay nam tính ôm ấp mình buộc được thật chặt, thật giống như trên người hắn có loại áp lực căng cứng nhưng không cách nào mở miệng thổ lộ, chỉ có thể nhờ vào nụ hôn này thoáng giải phóng.
Nàng nên trong lúc tất cả còn kịp ngăn cản mới đúng, Tú Vân tự nói trong lòng, nhưng khi môi nam tính thở dốc dời đi, chuyển hướng ngậm lấy một vành tai thanh tú trắng nõn, thân thể run rẩy theo, tất cả lễ giáo cùng rụt rè từng bước một tan rã tứ tán.
Bởi vì là người nam nhân này, mới có thể làm cho nàng không cách phòng ngự, cũng bởi vì thương hắn, cho nên không muốn kháng cự, Tú Vân mơ hồ suy nghĩ trong đầu.
Đúng vậy! Nàng không chỉ động tâm, yêu mến mà thôi, mà là yêu Cố Thiên Hữu rồi, thương bộ dạng vui đùa ầm ĩ không đứng đắn của hắn, cũng thương thái độ chăm chú phá án của hắn, cho nên mặc dù phải trả giá trong sạch của mình, đơn giản là hắn, nàng cam tâm tình nguyện, không oán không hối. Cố Thiên Hữu mút lấy vành tai của nàng, sau đó chậm rãi hôn xuống, ngón tay nam tính có chút ngốc cởi bỏ nút cài ở cổ áo Tú Vân, làm cho môi chụp lên da thịt trên cổ.
“Tú Vân...”
“Ừ?” Giọng nam tử khàn khàn vang bên tai làm cho thân thể Tú Vân run rẩy càng rõ hơn.
“Còn tiếp tục như vậy... ngươi biết sẽ phát sinh... Chuyện gì chứ?” Cố Thiên Hữu muốn dùng giọng điệu trêu tức hỏi, nhưng không thành công, yêu cầu mãnh liệt làm cho hắn ẩn nhẫn cực kỳ thống khổ.
“Ừ...” Tú Vân nhỏ giọng như muỗi trả lời, tuy không rõ lắm quá trình này sẽ diễn ra như thế nào, nhưng cũng biết nàng sẽ trở thành nữ nhân của hắn.
“Chúng ta còn chưa có thành thân... Ngươi chịu không?” Hắn không ngừng hôn hai má của nàng, cái cằm hỏi. “Thừa dịp hiện tại ta còn có thể... ngừng được...”
Không muốn muốn nàng trước khi không có danh phận, Cố Thiên Hữu liều mình muốn đè xuống dục vọng đã trỗi dậy, ngay cả trán đều nổi lên một lớp mồ hôi mỏng.
Loại lời nói mắc cỡ chết người này muốn một cô nương trả lời thế nào?
“Không, không nên hỏi ta...” Tú Vân tức giận nói.
Cố Thiên Hữu khàn khàn nở nụ cười. “Như vậy ta hỏi ai?”
“Không, không biết...” Nàng bởi vì tiếng cười kia mà đấm hắn một cái.
“Như vậy... có thể chứ?” Cố Thiên Hữu hỏi.
Tú Vân nhìn xem khuôn mặt tuấn tú trướng đỏ của hắn, tựa hồ thật sự rất thống khổ, biết rõ nếu nàng không gật đầu, người nam nhân này chắc không tiếp tục.
“Ừ...” Nàng rất xấu hổ nhỏ tiếng trả lời.
“Chờ vụ án này kết thúc... ta lập tức mời bà mối đến cầu hôn...” Hắn nghiêm túc nói. “Đợi một thời gian nữa là tốt rồi...” Cố Thiên Hữu ôm thân thể mềm mại trên gối mình lên, đi về phía giường.
Tú Vân có chút ngượng ngùng, cũng có chút khẩn trương nắm chặt áo dài của hắn, tùy ý Cố Thiên Hữu đem nàng đặt ở trên giường, chỉ là như vậy, nhiệt độ trên mặt liền tăng lên.
“Ta biết rõ.” Tú Vân tự nhiên tin tưởng hắn sẽ phụ trách, bởi vì vụ án chưa phá, thi cốt người Khưu gia chưa lạnh, thân là Tri huyện hắn lại có thể nào chỉ lo mở việc vui.
Cố Thiên Hữu đem nàng đặt ở dưới thân, hôn hít cái miệng nhỏ nhắn mềm mại. “Muốn đồng ý trước hay không, miễn cho đến lúc đó ta không muốn chịu trách nhiệm?”
Nghe vậy, Tú Vân bật cười. “Ta không nói không tin.”
“Nói không chừng ta thật ra là tình lang bạc bẽo, là kẻ hay thay lòng đổi dạ, chuyên môn lừa gạt tình cảm các cô nương.” Cố Thiên Hữu trêu chọc nói.
Tú Vân dĩ nhiên cười không thể ngừng. “Thật vậy chăng? Vậy ta nên nhanh chóng rời đi...”
“Ừ hừ, đã quá muộn...” Bàn tay hắn chui vào vạt áo, xoa bóp nơi có lồi có lõm, Tú Vân cắn môi dưới, vừa thẹn lại e sợ, làm cho dục vọng Cố Thiên Hữu bùng nổ. “Tú Vân... Ta thích ngươi rất lâu...”
“Ở đâu ra đã lâu?” Tú Vân cười giận một tiếng. “Chúng ta mới nhận thức không đến ba tháng...”
Cố Thiên Hữu kéo áo nàng xuống. “Ta lại cảm thấy đã nhiều năm...” Tú Vân sẽ không biết hắn yêu mến nàng mười năm rồi, chưa từng thay đổi.
Những lời này làm cho ngực Tú Vân tràn đầy vui sướng và cảm động, làm cho khóe mắt nàng ẩm ướt, nước mắt muốn chảy xuống. “Ta cũng rất thích rất thích ngươi...”
“Đương nhiên phải thích... Không có khả năng có người không thích...” Cố Thiên Hữu tự biên tự diễn nói.
Tú Vân cười đến đau bụng. “Thật không biết nên nói ngươi như thế nào...”
“Như vậy hôn ta là tốt rồi...” Hắn cũng cởi trường bào, quần áo trên người mình nói.
Quần áo trên người hai người không còn thừa nhiều lắm, hơn nữa tứ chi quấn giao, càng thêm mất trật tự...
“Tú Vân...” Bàn tay nam tính rút đi vật che đậy cuối cùng trên thân thể mềm mại, thân thể mỹ lệ mảnh khảnh lọt vào hết trong mắt, làm cho cứng rắn dưới bụng của hắn càng đau đớn hơn. “Ngươi cũng là nữ nhân đầu tiên của ta...”
“Ngươi... Nói cho ta biết cái này làm cái gì?” Mặt mũi Tú Vân tràn đầy ửng đỏ trừng hắn.
Cố Thiên Hữu vuốt ve bộ ngực mềm mại của nàng, nghe thấy Tú Vân dật ra tiếng thở dốc kiều mị, thanh âm này làm cho thân hình hắn càng thêm căng thẳng. “Đương nhiên để cho ngươi biết rõ ta không phải nam nhân thích tầm hoa vấn liễu... Thích ta sờ ngươi như vậy không?” Chỉ có Tú Vân mới có thể kích khởi dục vọng của hắn.
“Không nên hỏi ta...” Nàng hờn dỗi reo lên.
“Uh, uh, ta không hỏi...” Cố Thiên Hữu dựa vào bản năng nam tính, chạm môi lên ngực của nàng, nghe tiếng rên rỉ kiều mị của Tú Vân, nếm tư vị nàng...
Lửa dục dần dần bốc cháy lên, kèm theo tiếng thở dốc của hai người, học tập như thế nào lấy lòng đối phương, không có kỹ xảo, mà là tâm hồn hoà hợp.
Bọn họ ôm chặt nhau, cảm nhận được đối phương càng gần.
Ánh nến trên bàn phát ra tiếng rất nhỏ, không làm kinh động hai người ôm nhau, sau một lát, Tú Vân nghĩ đến không thể qua đêm ở chỗ này, nếu buổi sáng ngày mai người hầu của Cố Thiên Hữu tiến đến hầu hạ bắt gặp, trường hợp như vậy làm cho người ta rất thẹn thùng.
“Ta phải trở về phòng mình...” Tú Vân nhẹ giọng nói.
Cố Thiên Hữu gượng chống, mơ hồ không rõ hỏi: “Ừ... Ngươi vừa mới nói... cái gì?”
“Không có gì, ngươi nhanh ngủ đi.” Nàng không muốn phiền hắn.
Nghe vậy, Cố Thiên Hữu lập tức nặng nề ngủ.
Thẳng đến xác định nam nhân trên giường ngủ rất sâu, sét đánh cũng không tỉnh, Tú Vân mới lén lút đứng dậy, dị trạng giữa hai chân làm cho nàng lại nghĩ tới chuyện vừa trải qua, vội vàng bụm lấy hai gò má nóng đỏ xuống giường.
Tú Vân thổi tắt nến, thối lui ra bên ngoài phòng, chỉ có trăng sáng nhìn thấy mị hoặc của nữ nhân trên mặt nàng.
Ngày hôm sau ——
Mới qua giờ Dần, bên ngoài còn tối, Cố Thiên Hữu phải chuẩn bị đến nha môn xử lý công vụ, khi hắn tiếp nhận quan phục người hầu đưa mặc vào, có người đẩy cửa phòng ra bước vào.
“Đại nhân...” Tác sư gia vừa vặn tìm hắn thảo luận vụ án.
Cố Thiên Hữu còn tưởng là Tú Vân đến đưa điểm tâm cho hắn, xem thấy không phải, lập tức thất vọng thở dài, điều này làm cho Tác sư gia rất bất mãn.
“Đây là biểu lộ gì?” Tác sư gia trừng mắt hỏi. “Phương cô nương đang ở nhà bếp nấu cháo, một lát sẽ mang tới.” Dùng đầu gối nghĩ cũng biết hắn muốn gặp ai.
“Thật vậy chăng?” Cố Thiên Hữu chợt lộ ra khuôn mặt tươi cười sáng lạn.
Tác sư gia lại đang mắng một câu thấy sắc quên bạn trong nội tâm. “Ăn xong cháo, còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, cũng đừng chỉ lo tư tình nhi nữ.”
“Dạ, dạ, phải” hắn kéo giọng nói.
Quả nhiên trong chốc lát, Tú Vân đã bưng điểm tâm vào cửa rồi, nhìn trộm thấy Cố Thiên Hữu cười mị mị con mắt đẹp, đỏ ửng lại bò lên trên khuôn mặt nàng.
Tú Vân cúi mặt xuống nâm thức ăn. “Đại… đại nhân mời dùng!”
“Khụ, ngươi hôm nay... không nên để quá mệt mỏi, phải nghỉ ngơi nhiều.” Cố Thiên Hữu hắng giọng, ngại Tác sư gia cũng ở đây, chỉ có thể ám hiệu như vậy, Tú Vân hẳn là nghe hiểu được.
“Ta sẽ.” Khuôn mặt Tú Vân cuối xuống thấp hơn.
Tác sư gia liếc mắt. “Đại nhân ăn nhanh lên đi.”
“Trong nhà bếp còn có cháo, nếu Tác sư gia không chê cũng xin dùng một chút.” Tú Vân lễ phép mời. “Ta đây đi ra ngoài trước.”
“Nương tử!” Cố Thiên Hữu lại gọi nàng. “Buổi tối đừng quên giúp ta chuẩn bị đồ ăn.”
“Ta biết rõ.” Tú Vân kiều trừng hắn.
Cho đến lúc cửa phòng đóng lại, Cố Thiên Hữu vẫn còn ngây ngô cười.
“Lúc này không chỉ gọi khuê danh, còn gọi nương tử.” Tác sư gia khẽ nói.
“Ta biết rõ ngươi hâm mộ.” Vẻ mặt Cố Thiên Hữu thỏa mãn uống cháo.
“Ai hâm mộ?” Tác sư gia trách mắng. “Ăn xong cháo phải bắt đầu làm chính sự rồi, hôm nay phải phái vài cái bộ khoái đến gần núi Linh Nham tìm tòi?”
“Ừ, bất quá địa phương có thể ẩn thân ở đó nhiều lắm, phải mất nhiều thời gian.” Hắn thu lại khóe miệng cười hình cung, một mặt ăn cháo, một mặt tính toán, cho dù Cố Thiên Hữu có tự tin, cũng không cho rằng trong vòng một hai ngày sẽ có tin tức tốt truyền đến.
Tác sư gia trầm tư một lát. “Đã như vậy, doạ bọn họ ra là được.”
“Tác sư gia có cao kiến gì?” Cố Thiên Hữu nhướng mày hỏi.
“Không bằng như vậy...” Tác sư gia khom người tiến đến bên tai hắn, đem kế hoạch của mình nói ra. “Đã không biết bọn họ núp ở chỗ nào, vậy ‘đả thảo kinh xà’, bất quá một chiêu này cũng rất mạo hiểm, chỉ sợ những cường đạo kia sẽ thoát đi Tô Châu, muốn bắt cũng khó khăn.”
Cố Thiên Hữu cân nhắc tới lui, vẫn chấp nhận ý kiến này.
“Không! Cứ làm như thế, điểm nguy hiểm ấy ta còn có thể tha thứ được.” Nói, hắn gió cuốn mây tan ăn xong cháo và hai đĩa thức ăn, liền cùng Tác sư gia vào nha môn, cũng triệu tập tất cả bộ khoái.
Theo lệnh Tri huyện đại nhân, vài bộ khoái mang chiêng trống lên núi Linh Nham, cứ một đường gõ gõ như vậy, đến cả động vật trong núi đều bị dọa sợ tới mức chạy trốn tứ phía.
Tình huống như vậy liên tục mười ngày, Cố Thiên Hữu còn đặc biệt bảo người trong nha môn ăn mặc giống như dân chúng, giám thị trên mấy con đường, chỉ cần phát hiện hành tung người khả nghi thì lập tức hồi báo.
Cứ như vậy trải qua suốt mười ngày, tất cả mọi người đã mệt mỏi đến người ngã ngựa đổ rồi, nhưng manh mối liên quan đến đám cường đạo kia vẫn rất ít. Cố Thiên Hữu vẫn giữ vững tinh thần, thân là Huyện lệnh, cũng không thể lộ ra nửa điểm bộ dáng nổi giận nản chí, nếu không đám thuộc hạ tin tưởng cũng sẽ bị đổ theo.
Cho đến tối, Cố Thiên Hữu về tới phủ quan, đi vào trong phòng, mới để cho mình lộ ra một chút vẻ mệt mỏi.
Tú Vân bưng chén thuốc đã nấu xong vào phòng, nhìn thấy hắn ngồi ngủ gật bên cạnh bàn, trước tiên đặt đồ xuống. “Hay là nghỉ một lát đi, nếu vài ngày liền đều ngủ ít như vậy, thân thể như thế nào chịu được.”
“Trước khi chưa bắt được đám cường đạo kia, ta không thể ngủ an ổn được.” Cố Thiên Hữu ngồi thẳng người, nhìn xem nàng ngồi xuống múc canh. “Đây là cái gì?”
“Ta mời đại phu bốc phương thuốc bổ, ít nhất phải bồi bổ thân thể cho ngươi.” Tú Vân đem chén thuốc đưa cho hắn. “Mau thừa dịp còn nóng uống đi.”
Cố Thiên Hữu cảm động hít hít khí, sau đó tựa đầu trên vai nàng. “Có nương tử thật tốt... Có đồ ăn nóng hổi, còn có thể nấu thuốc bồi bổ thân thể cho ta...”
“Ngươi, ngươi đừng náo loạn nữa, nhanh uống... uố... ng!” Tú Vân nũng nịu mắng.
“... Sau này trong đêm còn có thể ôm ngủ, không cần lại gối đầu một mình khó ngủ.” Cố Thiên Hữu ám muội nói.
Tú Vân vừa xấu hổ mắng: “Ngươi còn không đứng đắn như vậy, ta không để ý tới ngươi.”
“Được, được, ta đứng đắn một chút.” Hắn vội vàng thu hồi cười giỡn, nghe lời uống thuốc bổ.
“Có chuyện gì đợi sáng ngày mai lại nói, ngủ một lát đi.” Tú Vân biết rõ nói cũng vô dụng, vì ý thức trách nhiệm của nam nhân này nặng hơn ai hết.
Cố Thiên Hữu cười cười, không muốn Tú Vân lo lắng quá mức. “Ta và Tác sư gia nói chuyện xong sẽ nghỉ ngơi... Đêm nay để ngươi ngủ một mình, thật là có chút áy náy.”
“Ngươi nghĩ rằng ta tới chỗ này làm cái gì?” Mặt Tú Vân như lửa thiêu nũng nịu, chợt xấu hổ đứng dậy. “Ta muốn trở về phòng của mình...”
“Nương tử!” Cố Thiên Hữu cười to gọi nàng, bất quá Tú Vân đã dùng sức đóng cửa phòng.
Thấy Tú Vân thật sự tức mà chạy, hắn lại uống một ngụm thuốc trên tay, mặc dù đắng, nhưng tâm hắn lại ngọt, ấm áp.
Có lẽ thật là ông trời có mắt, cũng có lẽ là do hai mươi lăm oan hồn của Khưu gia âm thầm phù hộ, sự tình rốt cuộc xuất hiện chuyển biến tốt.
Khoảng giờ Dậu, Cố Thiên Hữu về tới nha môn, mới bước vào nội đường, Tác sư gia một mực chờ đợi tin tức lập tức truy vấn kết quả.
“Tri Phủ Tô Châu nói như thế nào?”
“Ngươi thử đoán xem?” Cố Thiên Hữu đi đến hai cái chân đều mỏi nhừ rồi, ngồi xuống ghế thái sư, người hầu bên cạnh lập tức rót ly trà cho hắn.
Tác sư gia ngơ ngác một chút. “Tri Phủ Tô Châu không chịu đáp ứng?” Cũng bởi vì người trong nha môn không đủ, chỉ phải đi cầu kiến người lãnh đạo trực tiếp, thỉnh cầu đối phương viện trợ.
“Ta ngay cả bóng người đều không thấy...” Hắn uống một hơi hết nước trà. “Thật sự là đi một Tri Phủ Tô Châu vẽ đường cho hươu chạy, đổi lấy một hoàng đế nhỏ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, cũng bởi vì có cựu thần làm chỗ dựa, mới có thể ngồi trên vị trí này, cư nhiên còn muốn thu tiền cửa của ta.”
“Đại nhân không có nói với lính gác cửa là vì Tô Châu nửa năm qua xảy ra vài vụ án cường đạo giết người cướp của?” Tác sư gia lại hỏi.
Cố Thiên Hữu nhấc nón che nắng trên đầu, đặt xuống bàn, hừ lạnh một tiếng. “Tự nhiên nói là vì chuyện lớn liên quan mạng người, còn đút mười lượng bạc, không thể tưởng được lính canh ác do thấy ta đi bộ đến, mà không phải ngồi kiệu, quá mức keo kiệt, liền trực tiếp đóng cửa chính lại.”
“Thật không nghĩ tới Tri Phủ Tô Châu này lại ngu ngốc vô năng như thế...” Tác sư gia trầm ngâm nói. “Xem ra ngày mai đại nhân nên đi cầu kiến tuần phủ Giang Tô, thuận tiện tấu hắn một lần.”
“Tốt nhất hắn đừng rơi vào tay ta, nếu không tiền lời sẽ tính cùng một chỗ.” Cố Thiên Hữu cười lạnh một tiếng, bất quá cả người lập tức lại giống như không có khí lực. “Ta đây đói bụng đến trước ngực dán phía sau lưng...”
Tác sư gia trừng hắn nửa ngày. “Ta còn suy nghĩ lúc nào đại nhân sẽ bắt đầu hô đói, Phương cô nương đang ở trong phủ giúp ngươi chuẩn bị thức ăn.”
“Ngươi không nói sớm.” Hắn lập tức từ trên ghế thái sư nhảy dựng lên, không thấy vẻ mệt mỏi vừa rồi nữa, bước chân nhẹ nhàng trở lại phủ quan phía sau nha môn.
Đi vào phủ quan của mình, Cố Thiên Hữu không khỏi nghĩ thầm, loại tư vị có người làm cơm chờ hắn trở về thật tốt, càng khát vọng có thể sớm cưới Tú Vân vào cửa một chút, bất quá cũng hiểu được phải đợi lùng bắt xong đám cường đạo kia đưa ra xét xử, nếu không không cách nào cho dân chúng Ngô huyện một cái công đạo.
Vươn tay đẩy cửa phòng ra, Cố Thiên Hữu thấy Tú Vân ngồi bên cạnh bàn may vá xiêm y, mà món xiêm y đó còn nhìn rất quen mắt, đúng là trường bào của hắn.
“Nương tử...” Miệng hắn kêu ngọt.
“Ai là nương tử ngươi?” mặt Tú Vân lập tức đỏ bừng lên, vội vàng đứng dậy.
“Đương nhiên là ngươi, chỉ có nương tử của ta mới có thể nấu cơm cho ta ăn, còn giúp ta may quần áo.” Cố Thiên Hữu thừa cơ ôm eo của nàng nói.
“Ta chỉ... Nhìn thấy nó có một chỗ rách, dù sao cũng không có gì làm, liền thuận tay cầm lên vá.” Tú Vân đem trường bào nhét lại vào trong ngực của hắn. “Trả lại cho ngươi!”
Cố Thiên Hữu cười nhẹ hai tiếng, tự nhiên hiểu được nàng nghĩ một đằng nói một nẻo. “Lúc này ta đây cũng đói bụng, ngươi muốn thuận tay đút ta ăn cơm hay không?”
“Tự mình ăn!” Tú Vân khẽ kêu một tiếng, đem chiếc đũa nhét vào trong tay hắn.
“Dạ, dạ, tự mình ăn.” Cố Thiên Hữu không muốn huyên náo quá phận, miễn cho nàng thẹn thùng đến chạy đi, vì vậy ngồi xuống ghế, mới bưng lên cơm trắng, lại nghĩ tới cái gì. “Bất quá Phương lão ở nhà một mình, ngươi lại không có bên người, có thể không tiện hay không?”
Tú Vân ngồi xuống một chiếc ghế khác. “Vốn ta cũng nghĩ như vậy, ngược lại là cha một mực thúc ta tới, chỉ là không muốn ngươi bị đói.”
“Không sao, còn có Tác sư gia ở đây, tuy không thể so với món ăn ngon ngươi tự mình làm, bất quá miễn cưỡng có thể được thông qua.” Chỉ có điều nhiều lắm chạy mấy lần nhà vệ sinh, hắn cố tình thoải mái nói.
“Cha ta nói lúc này ngươi cũng không thể ngã xuống, nếu không án mạng không phá được, đám cường đạo cũng không bắt được, cho nên ta không thể không tới.” Tú Vân thuật lại ý tứ phụ thân. “Lần trước ngươi không phải đề nghị muốn ta cùng cha tạm thời đến phủ quan ở sao?”
Nghe vậy, Cố Thiên Hữu mở to mắt chờ mong. “Hắn đã đáp ứng?”
“Cha nói tạm thời có thể đến chỗ ngươi ở, như vậy ta liền không cần mỗi ngày chạy hai đầu, bất quá chờ hắn có thể một mình xuống giường tự do đi đi lại lại phải trở về nhà, bằng không người ta sẽ nói xấu.” Nàng nhắn nhủ lại rõ ràng hết lời của cha nói.
Cố Thiên Hữu lập tức cười híp mắt. “Thật sự tốt quá... Vậy sáng sớm ngày mai ta liền mướn cỗ kiệu đi đón hắn tới, phòng trong phủ rất nhiều, ngươi tùy tiện chọn hai gian đến ở, chỉ có điều không có người quét dọn, phải dọn dẹp trước một chút.”
“Ta biết rõ.” Tú Vân mới nói như vậy, nhìn qua cặp mắt đen nóng rực kia, không biết như thế nào, khuôn mặt cũng bị nung đỏ. “Nhìn ta làm gì? Mau ăn!”
“Dạ, dạ, nương tử hung dữ thật tốt!” Hắn một bộ dáng sợ vợ, làm cho Tú Vân không biết nên tức hay nên cười. “Nương tử quản giáo phải!”
“Ngươi... Ngươi lại náo!” Tú Vân giơ lên bàn tay nhỏ bé, làm bộ muốn đánh hắn.
“Được, được, không làm khó, không làm khó.” Cố Thiên Hữu cũng không muốn thật sự chọc giận nàng.
“Ngươi... Thật sự nắm chắc bắt được những cường đạo kia?” Nàng lo lắng hỏi.
Cố Thiên Hữu thu hồi thái độ cười hì hì, nhìn ra vẻ sầu lo ở đáy mắt Tú Vân, bởi vì một ngày phá không được án, mình bị mất chức là việc nhỏ, dân chúng cũng ngủ được không an ổn mới là chuyện lớn. “Chuyện do người làm, chỉ cần không buông bỏ, nhất định có thể bắt được, tin tưởng ta.”
“Ta đương nhiên tin tưởng.” Tú Vân không cần nghĩ ngợi nói.
“Cám ơn.” Hắn cầm tay nhỏ bé của nàng.
Hốc mắt Tú Vân nóng lên, cũng nắm chặt tay của hắn, hi vọng có thể trở thành lực lượng của Cố Thiên Hữu.
Buổi sáng hôm nay, cha con Phương gia tạm thời chuyển vào phủ quan ở.
Mà Cố Thiên Hữu cũng vì sớm ngày truy bắt đến đám cường đạo kia, sáng sớm phải đi cầu kiến tuần phủ Giang Tô, chờ mong đạt được hiệp trợ của hắn.
Cứ như vậy, mãi cho đến qua giờ Mùi.
Tác sư gia đợi trong nha môn ngẩng đầu nhìn sắc trời, nghĩ thầm Cố Thiên Hữu đi gặp tuần phủ Giang Tô, cũng sắp trở lại rồi, may mắn tuần phủ Giang Tô ở tại Tô Châu, đối với mấy vụ giết người này hẳn là càng có thể cảm động lây, lại từng muốn đem nữ nhi gả cho hắn, tuy bị Cố Thiên Hữu dùng phương thức không dám trèo cao để từ chối nhã nhặn, nhưng không đến mức nói chuyện rất khó khăn, tin tưởng lập tức phái người đến hiệp trợ.
“Hả? Đại nhân đã trở lại?” Nhìn thấy người hầu phụ trách hầu hạ bưng nước trà từ trong nội đường đi ra, Tác sư gia cũng không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
“Dạ, bất quá tâm tình đại nhân thật không tốt.” Người hầu trả lời.
“Chẳng lẽ lại...” Nói, hắn hoảng sợ bất định đi tới nội đường.
Cố Thiên Hữu trong phòng căn bản ngồi không yên, đang thong thả đi qua đi lại.
“Đại nhân!” Tác sư gia mở miệng kêu.
“Xem ra ta còn không đủ tư cách làm quan, còn không hiểu quy tắc trên quan trận này, cái gì gọi là không cầu có công, chỉ cầu không qua, mỗi người chỉ muốn qua loa xong việc, coi như chuyện gì đều chưa xảy ra, có thể giả tạo cảnh thái bình.” Hôm nay Cố Thiên Hữu thật đúng là thấy được. “Có câu nói làm quan chính là phải thập phần tinh thần, ba phần mở chính sự, bảy phần thì dùng nịnh nọt cấp trên, môn công phu này ta cũng còn chưa học đủ.”
Tác sư gia biết được có thể làm cho hắn tức giận cũng không dễ dàng, có thể thấy được hắn thật sự bị chọc tức, mới nghe được điều này, cũng hiểu đại khái. “Ngươi không gặp được tuần phủ Giang Tô?”
“Gặp thì gặp được, bất quá chỉ là liếc mắt đại khái với ta, trong lời nói còn ám hiệu ta đừng quá chăm chỉ, miễn cho bất quá chỉ là vụ án nho nhỏ, cuối cùng náo đến tai hoàng đế, như vậy thời gian tới mọi người sẽ không sống khá giả.” Cố Thiên Hữu hừ nhẹ hai tiếng. “Đám làm quan này đều cùng một dạng.
“Đại nhân cũng là quan.” Tác sư gia lành lạnh nói.
Cố Thiên Hữu mắt trắng không còn chút máu. “Không cần ngươi tới nhắc nhở ta.”
“Xem ra hắn hơn phân nửa còn đang ghi hận đại nhân không biết tốt xấu, cự tuyệt hôn sự, hiện tại ngươi cuối cùng hiểu được một quan thất phẩm nho nhỏ sức có hạn, chỉ có nắm giữ quyền lực càng lớn mới làm tốt việc được.” Tác sư gia vẫn mong chờ người nam nhân này có thể tích cực một chút, nghĩ biện pháp bò lên trên quan chức cao. “Huống chi nịnh nọt cấp trên là việc cần thiết trên quan trường, nếu như đại nhân lúc trước đáp ứng làm con rể tuần phủ Giang Tô, tin tưởng hắn sẽ không đối với ngươi như vậy.”
Không muốn cùng Tác sư gia cãi cọ loại sự tình này, Cố Thiên Hữu đợi tức giận trong lồng ngực thoáng cởi ra chút ít, lúc này mới ngồi xuống. “Trong nha môn có chuyện gì sao?”
“Có bộ khoái nói phát hiện vài người lạ mặt bên ngoài vào phường rượu, bởi vì đại nhân không ở, cho nên Huyện thừa đành phải đi theo nhìn một chút.” Tác sư gia chỉ xuống vài hộp cơm trên bàn. “Đây là vài bánh mật và nấm xanh vài đại nương đưa tới, nói là mình làm, hi vọng sau khi đại nhân ăn có thể lực và tinh thần bắt đám cường đạo kia.”
“Cảm tạ các nàng có lòng.” Cố Thiên Hữu ôn nhu cười một tiếng, vươn tay cầm cái bánh mật ăn. “Đáng tiếc trời cao hoàng đế xa, cho dù giờ phút này vào kinh diện thánh, đến lúc đó, đám cường đạo kia chỉ sợ sớm đã thoát được vô ảnh vô tung, cũng chỉ tự mình nghĩ biện pháp thôi.” Nhớ ngày đó cùng hoàng đế nói nguyện ý làm thất phẩm Tri huyện, hoàng đế còn rất kinh ngạc hắn trạng nguyên này chỉ muốn chính thức vì dân chúng làm việc, không muốn làm đại quan, cũng đối với mình càng thêm tán thưởng, thậm chí mở miệng vàng, có bất kỳ khó khăn có thể trực tiếp vào cung yết kiến, nhưng trước mắt thời gian cấp bách, thật sự là không kịp.
Tác sư gia hướng ngoài cửa nhìn thoáng qua. “Hiện tại bên ngoài tình hình căng thẳng, dân chúng cũng rất lưu ý một ít người xa lạ, đám cường đạo kia đến tột cùng sẽ núp ở chỗ nào?”
“Cũng bởi vì như vậy, khả năng xen lẫn trong phố xá liền giảm xuống, bởi vì lạ mặt, càng sẽ bị người hoài nghi, như vậy hay là trong núi, núi rừng trùng điệp, trong núi có thể....” Cố Thiên Hữu càng đắn đo, bởi vì phạm vi quá rộng, nhân thủ lại không đủ, muốn huy động tìm khó càng thêm khó.
Nói đến đây, chỉ thấy Huyện thừa đã trở lại. “Gặp qua đại nhân!”
Cố Thiên Hữu nhìn chằm chằm hắn hỏi: “Tra được như thế nào?”
“Khi ty chức chạy tới phường rượu, tính cảnh giác của mấy người kia rất cao, lập tức tiến vào ngõ nhỏ biến mất.” Mặt Huyện thừa có nét hổ thẹn. “Sau đó hỏi chưởng quầy tiệm rượu, biết những người kia mua ba vò rượu lớn, hơn nữa ra tay cũng rất hào phóng.”
“Đại nhân, có một manh mối rồi.” Tác sư gia lộ ra sắc mặt vui mừng nói.
“Ừ.” Cố Thiên Hữu cũng nghĩ như vậy, vì vậy lại phân phó Huyện thừa. “Bảo bộ khoái tiếp tục truy đuổi tin tức mấy người kia.”
Huyện thừa lĩnh mệnh ra khỏi.
“Đại nhân...” Tác sư gia đi lấy văn phòng tứ bảo, sau đó tại trên giấy Tuyên Thành vẽ ra sơ lược địa hình chung quanh Ngô huyện. “Theo ý ta, bọn họ có thể ẩn núp tại vùng núi này...”
Cố Thiên Hữu ngưng mắt trầm tư, hai người cứ như vậy thảo luận đến màn đêm buông xuống.
Tối hôm đó, sắp đến giờ Tuất, Tú Vân hầu hạ phụ thân ăn xong, lúc này mới đi vào chỗ ở của Cố Thiên Hữu.
Tuy hôm nay mới chuyển vào ở, bất quá nàng cũng nhìn ra được một phủ quan to như vậy không có bao nhiêu người, ngoại trừ một đại thẩm phụ trách giặt quần áo, còn lại chính là lính canh cửa, một người hầu, cùng với hai ba nô tài làm việc lặt vặt, làm việc đều dựa vào chính mình động thủ, không giống như các quan lão gia khác đều là nô bộc thành đàn.
“Phương cô nương!” Người hầu thu thập xong bát đũa, từ trong phòng đi ra, nhìn thấy nàng liền bắt chuyện.
Tú Vân liếc qua đồ ăn không hết, không khỏi có chút ngoài ý muốn, đây chính là chuyện trước chưa bao giờ có. “Đại nhân không thoải mái sao?”
“Ngày hôm nay đại nhân bị chọc tức, cho nên khẩu vị không tốt.” Người hầu đơn giản trả lời hai câu đã đi.
Lời nói của người hầu làm cho Tú Vân rất để ý, vì vậy đến ngoài cửa phòng, gõ hai cái trên ván cửa.
“Vào đi.” Người bên trong đáp.
Cố Thiên Hữu ngồi ở bên cạnh bàn một tay ôm trán, mí mắt đóng chặt, giống như đang suy tư chuyện lớn gì, cũng không cần hỏi lại, ngoại trừ án mạng Khâu gia, không có chuyện khác. “Hôm nay không cần hầu hạ, ngươi đi nghỉ ngơi đi.” Hắn tưởng người hầu vào.
“Người nên sớm nghỉ ngơi là ngươi mới đúng.” Tú Vân mềm giọng nói.
Cố Thiên Hữu phút chốc ngẩng khuôn mặt tuấn tú lên, nhìn thấy nàng, lập tức nâng cao khóe miệng cười hình cung. “Ta đã quên hôm nay ngươi và Phương lão chuyển vào ở, có cần cái gì cứ việc nói.”
“Ta và cha cái gì cũng không cần...” Tú Vân quan tâm chính là hắn. “Vấn đề là ngươi cần gì?”
Nghe vậy, Cố Thiên Hữu vươn tay giữ chặt nàng, thoáng dùng lực, liền đem thân thể ôm vào trên đầu gối, cử động thân mật này làm cho Tú Vân vừa thẹn vừa giận.
“Ngươi... Nhanh để cho ta đứng dậy!” Nàng vung mạnh đôi bàn tay trắng như phấn.
“Không phải ngươi hỏi ta cần gì?” Cố Thiên Hữu đơn giản ôm càng chặt. “Chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta, để cho ta biết mình không phải một mình là tốt rồi.”
Tú Vân kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn tú gần ngay trước mắt, lông mày nhiều hơn chút ít nếp nhăn, làm cho nàng không khỏi vuốt lên, giờ phút này thà rằng Cố Thiên Hữu nói chuyện lỗ mãng không đứng đắn như ngày thường, cũng không cần tâm sự nặng nề như vậy. “Nghe nói hôm nay ngươi bị chọc tức?”
“Loại sự tình này cũng bình thường không can hệ gì, không tính bị khinh bỉ, chỉ là... đang vội suy nghĩ phá án, khó tránh khỏi vội vàng nóng nảy một chút.” Hắn đã nói lái đi.
“Ngươi cố gắng như vậy, lão thiên gia nhất định thấy.” Tú Vân thật hy vọng có thể làm nhiều chuyện hơn vì hắn. “Huống chi bộ dạng không vui, một chút cũng không giống ngươi.”
Cố Thiên Hữu cười sang sảng một tiếng. “Nói cũng phải, ta làm sao có thể thua đám cường đạo giết người không chớp mắt kia, cái này chẳng phải khiến cho người khác chế giễu sao.”
“Nhưng cũng đừng quá tự tin.” Nàng kiều hừ một tiếng, tức thời tạt ly nước lạnh.
“Nương tử dạy rất đúng.” Cố Thiên Hữu cúi đầu nói.
Tú Vân vẻ mặt vừa bực mình vừa buồn cười, bất quá cái dạng này mới là hắn. “Nhất định có thể bắt được bọn họ, mỗi ngày ta sẽ khẩn cầu ông trời...”
Nghe lời nói chân thành vô cùng tha thiết của Tú Vân, làm cho ngực Cố Thiên Hữu nóng lên, cổ họng co rút nhanh, rốt cuộc kìm lòng không được cúi gương mặt xuống, há miệng chiếm lấy miệng nhỏ của nàng.
“Có thể gặp được ngươi và cha ngươi... Thật sự là quá tốt...” Bất kể là mười năm trước, hay là mười năm sau, Cố Thiên Hữu đều vì thế cảm tạ trên trời an bài.
Đương bốn phiến môi dán che cùng nhau, từ nhẹ nghiền chậm mút, dần dần sâu sắc, vốn chỉ là an ủi đơn thuần, dần dần tăng thêm tình dục, hô hấp cả hai cũng có vẻ dồn dập.
Đây không phải lần đầu tiên Cố Thiên Hữu hôn nàng, chỉ có điều trước luôn tận lực dừng lại vì lễ, vẻn vẹn lướt qua mà thôi, nhưng giờ phút này Tú Vân lại có thể cảm nhận được không giống như lúc trước, còn có cánh tay nam tính ôm ấp mình buộc được thật chặt, thật giống như trên người hắn có loại áp lực căng cứng nhưng không cách nào mở miệng thổ lộ, chỉ có thể nhờ vào nụ hôn này thoáng giải phóng.
Nàng nên trong lúc tất cả còn kịp ngăn cản mới đúng, Tú Vân tự nói trong lòng, nhưng khi môi nam tính thở dốc dời đi, chuyển hướng ngậm lấy một vành tai thanh tú trắng nõn, thân thể run rẩy theo, tất cả lễ giáo cùng rụt rè từng bước một tan rã tứ tán.
Bởi vì là người nam nhân này, mới có thể làm cho nàng không cách phòng ngự, cũng bởi vì thương hắn, cho nên không muốn kháng cự, Tú Vân mơ hồ suy nghĩ trong đầu.
Đúng vậy! Nàng không chỉ động tâm, yêu mến mà thôi, mà là yêu Cố Thiên Hữu rồi, thương bộ dạng vui đùa ầm ĩ không đứng đắn của hắn, cũng thương thái độ chăm chú phá án của hắn, cho nên mặc dù phải trả giá trong sạch của mình, đơn giản là hắn, nàng cam tâm tình nguyện, không oán không hối. Cố Thiên Hữu mút lấy vành tai của nàng, sau đó chậm rãi hôn xuống, ngón tay nam tính có chút ngốc cởi bỏ nút cài ở cổ áo Tú Vân, làm cho môi chụp lên da thịt trên cổ.
“Tú Vân...”
“Ừ?” Giọng nam tử khàn khàn vang bên tai làm cho thân thể Tú Vân run rẩy càng rõ hơn.
“Còn tiếp tục như vậy... ngươi biết sẽ phát sinh... Chuyện gì chứ?” Cố Thiên Hữu muốn dùng giọng điệu trêu tức hỏi, nhưng không thành công, yêu cầu mãnh liệt làm cho hắn ẩn nhẫn cực kỳ thống khổ.
“Ừ...” Tú Vân nhỏ giọng như muỗi trả lời, tuy không rõ lắm quá trình này sẽ diễn ra như thế nào, nhưng cũng biết nàng sẽ trở thành nữ nhân của hắn.
“Chúng ta còn chưa có thành thân... Ngươi chịu không?” Hắn không ngừng hôn hai má của nàng, cái cằm hỏi. “Thừa dịp hiện tại ta còn có thể... ngừng được...”
Không muốn muốn nàng trước khi không có danh phận, Cố Thiên Hữu liều mình muốn đè xuống dục vọng đã trỗi dậy, ngay cả trán đều nổi lên một lớp mồ hôi mỏng.
Loại lời nói mắc cỡ chết người này muốn một cô nương trả lời thế nào?
“Không, không nên hỏi ta...” Tú Vân tức giận nói.
Cố Thiên Hữu khàn khàn nở nụ cười. “Như vậy ta hỏi ai?”
“Không, không biết...” Nàng bởi vì tiếng cười kia mà đấm hắn một cái.
“Như vậy... có thể chứ?” Cố Thiên Hữu hỏi.
Tú Vân nhìn xem khuôn mặt tuấn tú trướng đỏ của hắn, tựa hồ thật sự rất thống khổ, biết rõ nếu nàng không gật đầu, người nam nhân này chắc không tiếp tục.
“Ừ...” Nàng rất xấu hổ nhỏ tiếng trả lời.
“Chờ vụ án này kết thúc... ta lập tức mời bà mối đến cầu hôn...” Hắn nghiêm túc nói. “Đợi một thời gian nữa là tốt rồi...” Cố Thiên Hữu ôm thân thể mềm mại trên gối mình lên, đi về phía giường.
Tú Vân có chút ngượng ngùng, cũng có chút khẩn trương nắm chặt áo dài của hắn, tùy ý Cố Thiên Hữu đem nàng đặt ở trên giường, chỉ là như vậy, nhiệt độ trên mặt liền tăng lên.
“Ta biết rõ.” Tú Vân tự nhiên tin tưởng hắn sẽ phụ trách, bởi vì vụ án chưa phá, thi cốt người Khưu gia chưa lạnh, thân là Tri huyện hắn lại có thể nào chỉ lo mở việc vui.
Cố Thiên Hữu đem nàng đặt ở dưới thân, hôn hít cái miệng nhỏ nhắn mềm mại. “Muốn đồng ý trước hay không, miễn cho đến lúc đó ta không muốn chịu trách nhiệm?”
Nghe vậy, Tú Vân bật cười. “Ta không nói không tin.”
“Nói không chừng ta thật ra là tình lang bạc bẽo, là kẻ hay thay lòng đổi dạ, chuyên môn lừa gạt tình cảm các cô nương.” Cố Thiên Hữu trêu chọc nói.
Tú Vân dĩ nhiên cười không thể ngừng. “Thật vậy chăng? Vậy ta nên nhanh chóng rời đi...”
“Ừ hừ, đã quá muộn...” Bàn tay hắn chui vào vạt áo, xoa bóp nơi có lồi có lõm, Tú Vân cắn môi dưới, vừa thẹn lại e sợ, làm cho dục vọng Cố Thiên Hữu bùng nổ. “Tú Vân... Ta thích ngươi rất lâu...”
“Ở đâu ra đã lâu?” Tú Vân cười giận một tiếng. “Chúng ta mới nhận thức không đến ba tháng...”
Cố Thiên Hữu kéo áo nàng xuống. “Ta lại cảm thấy đã nhiều năm...” Tú Vân sẽ không biết hắn yêu mến nàng mười năm rồi, chưa từng thay đổi.
Những lời này làm cho ngực Tú Vân tràn đầy vui sướng và cảm động, làm cho khóe mắt nàng ẩm ướt, nước mắt muốn chảy xuống. “Ta cũng rất thích rất thích ngươi...”
“Đương nhiên phải thích... Không có khả năng có người không thích...” Cố Thiên Hữu tự biên tự diễn nói.
Tú Vân cười đến đau bụng. “Thật không biết nên nói ngươi như thế nào...”
“Như vậy hôn ta là tốt rồi...” Hắn cũng cởi trường bào, quần áo trên người mình nói.
Quần áo trên người hai người không còn thừa nhiều lắm, hơn nữa tứ chi quấn giao, càng thêm mất trật tự...
“Tú Vân...” Bàn tay nam tính rút đi vật che đậy cuối cùng trên thân thể mềm mại, thân thể mỹ lệ mảnh khảnh lọt vào hết trong mắt, làm cho cứng rắn dưới bụng của hắn càng đau đớn hơn. “Ngươi cũng là nữ nhân đầu tiên của ta...”
“Ngươi... Nói cho ta biết cái này làm cái gì?” Mặt mũi Tú Vân tràn đầy ửng đỏ trừng hắn.
Cố Thiên Hữu vuốt ve bộ ngực mềm mại của nàng, nghe thấy Tú Vân dật ra tiếng thở dốc kiều mị, thanh âm này làm cho thân hình hắn càng thêm căng thẳng. “Đương nhiên để cho ngươi biết rõ ta không phải nam nhân thích tầm hoa vấn liễu... Thích ta sờ ngươi như vậy không?” Chỉ có Tú Vân mới có thể kích khởi dục vọng của hắn.
“Không nên hỏi ta...” Nàng hờn dỗi reo lên.
“Uh, uh, ta không hỏi...” Cố Thiên Hữu dựa vào bản năng nam tính, chạm môi lên ngực của nàng, nghe tiếng rên rỉ kiều mị của Tú Vân, nếm tư vị nàng...
Lửa dục dần dần bốc cháy lên, kèm theo tiếng thở dốc của hai người, học tập như thế nào lấy lòng đối phương, không có kỹ xảo, mà là tâm hồn hoà hợp.
Bọn họ ôm chặt nhau, cảm nhận được đối phương càng gần.
Ánh nến trên bàn phát ra tiếng rất nhỏ, không làm kinh động hai người ôm nhau, sau một lát, Tú Vân nghĩ đến không thể qua đêm ở chỗ này, nếu buổi sáng ngày mai người hầu của Cố Thiên Hữu tiến đến hầu hạ bắt gặp, trường hợp như vậy làm cho người ta rất thẹn thùng.
“Ta phải trở về phòng mình...” Tú Vân nhẹ giọng nói.
Cố Thiên Hữu gượng chống, mơ hồ không rõ hỏi: “Ừ... Ngươi vừa mới nói... cái gì?”
“Không có gì, ngươi nhanh ngủ đi.” Nàng không muốn phiền hắn.
Nghe vậy, Cố Thiên Hữu lập tức nặng nề ngủ.
Thẳng đến xác định nam nhân trên giường ngủ rất sâu, sét đánh cũng không tỉnh, Tú Vân mới lén lút đứng dậy, dị trạng giữa hai chân làm cho nàng lại nghĩ tới chuyện vừa trải qua, vội vàng bụm lấy hai gò má nóng đỏ xuống giường.
Tú Vân thổi tắt nến, thối lui ra bên ngoài phòng, chỉ có trăng sáng nhìn thấy mị hoặc của nữ nhân trên mặt nàng.
Ngày hôm sau ——
Mới qua giờ Dần, bên ngoài còn tối, Cố Thiên Hữu phải chuẩn bị đến nha môn xử lý công vụ, khi hắn tiếp nhận quan phục người hầu đưa mặc vào, có người đẩy cửa phòng ra bước vào.
“Đại nhân...” Tác sư gia vừa vặn tìm hắn thảo luận vụ án.
Cố Thiên Hữu còn tưởng là Tú Vân đến đưa điểm tâm cho hắn, xem thấy không phải, lập tức thất vọng thở dài, điều này làm cho Tác sư gia rất bất mãn.
“Đây là biểu lộ gì?” Tác sư gia trừng mắt hỏi. “Phương cô nương đang ở nhà bếp nấu cháo, một lát sẽ mang tới.” Dùng đầu gối nghĩ cũng biết hắn muốn gặp ai.
“Thật vậy chăng?” Cố Thiên Hữu chợt lộ ra khuôn mặt tươi cười sáng lạn.
Tác sư gia lại đang mắng một câu thấy sắc quên bạn trong nội tâm. “Ăn xong cháo, còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, cũng đừng chỉ lo tư tình nhi nữ.”
“Dạ, dạ, phải” hắn kéo giọng nói.
Quả nhiên trong chốc lát, Tú Vân đã bưng điểm tâm vào cửa rồi, nhìn trộm thấy Cố Thiên Hữu cười mị mị con mắt đẹp, đỏ ửng lại bò lên trên khuôn mặt nàng.
Tú Vân cúi mặt xuống nâm thức ăn. “Đại… đại nhân mời dùng!”
“Khụ, ngươi hôm nay... không nên để quá mệt mỏi, phải nghỉ ngơi nhiều.” Cố Thiên Hữu hắng giọng, ngại Tác sư gia cũng ở đây, chỉ có thể ám hiệu như vậy, Tú Vân hẳn là nghe hiểu được.
“Ta sẽ.” Khuôn mặt Tú Vân cuối xuống thấp hơn.
Tác sư gia liếc mắt. “Đại nhân ăn nhanh lên đi.”
“Trong nhà bếp còn có cháo, nếu Tác sư gia không chê cũng xin dùng một chút.” Tú Vân lễ phép mời. “Ta đây đi ra ngoài trước.”
“Nương tử!” Cố Thiên Hữu lại gọi nàng. “Buổi tối đừng quên giúp ta chuẩn bị đồ ăn.”
“Ta biết rõ.” Tú Vân kiều trừng hắn.
Cho đến lúc cửa phòng đóng lại, Cố Thiên Hữu vẫn còn ngây ngô cười.
“Lúc này không chỉ gọi khuê danh, còn gọi nương tử.” Tác sư gia khẽ nói.
“Ta biết rõ ngươi hâm mộ.” Vẻ mặt Cố Thiên Hữu thỏa mãn uống cháo.
“Ai hâm mộ?” Tác sư gia trách mắng. “Ăn xong cháo phải bắt đầu làm chính sự rồi, hôm nay phải phái vài cái bộ khoái đến gần núi Linh Nham tìm tòi?”
“Ừ, bất quá địa phương có thể ẩn thân ở đó nhiều lắm, phải mất nhiều thời gian.” Hắn thu lại khóe miệng cười hình cung, một mặt ăn cháo, một mặt tính toán, cho dù Cố Thiên Hữu có tự tin, cũng không cho rằng trong vòng một hai ngày sẽ có tin tức tốt truyền đến.
Tác sư gia trầm tư một lát. “Đã như vậy, doạ bọn họ ra là được.”
“Tác sư gia có cao kiến gì?” Cố Thiên Hữu nhướng mày hỏi.
“Không bằng như vậy...” Tác sư gia khom người tiến đến bên tai hắn, đem kế hoạch của mình nói ra. “Đã không biết bọn họ núp ở chỗ nào, vậy ‘đả thảo kinh xà’, bất quá một chiêu này cũng rất mạo hiểm, chỉ sợ những cường đạo kia sẽ thoát đi Tô Châu, muốn bắt cũng khó khăn.”
Cố Thiên Hữu cân nhắc tới lui, vẫn chấp nhận ý kiến này.
“Không! Cứ làm như thế, điểm nguy hiểm ấy ta còn có thể tha thứ được.” Nói, hắn gió cuốn mây tan ăn xong cháo và hai đĩa thức ăn, liền cùng Tác sư gia vào nha môn, cũng triệu tập tất cả bộ khoái.
Theo lệnh Tri huyện đại nhân, vài bộ khoái mang chiêng trống lên núi Linh Nham, cứ một đường gõ gõ như vậy, đến cả động vật trong núi đều bị dọa sợ tới mức chạy trốn tứ phía.
Tình huống như vậy liên tục mười ngày, Cố Thiên Hữu còn đặc biệt bảo người trong nha môn ăn mặc giống như dân chúng, giám thị trên mấy con đường, chỉ cần phát hiện hành tung người khả nghi thì lập tức hồi báo.
Cứ như vậy trải qua suốt mười ngày, tất cả mọi người đã mệt mỏi đến người ngã ngựa đổ rồi, nhưng manh mối liên quan đến đám cường đạo kia vẫn rất ít. Cố Thiên Hữu vẫn giữ vững tinh thần, thân là Huyện lệnh, cũng không thể lộ ra nửa điểm bộ dáng nổi giận nản chí, nếu không đám thuộc hạ tin tưởng cũng sẽ bị đổ theo.
Cho đến tối, Cố Thiên Hữu về tới phủ quan, đi vào trong phòng, mới để cho mình lộ ra một chút vẻ mệt mỏi.
Tú Vân bưng chén thuốc đã nấu xong vào phòng, nhìn thấy hắn ngồi ngủ gật bên cạnh bàn, trước tiên đặt đồ xuống. “Hay là nghỉ một lát đi, nếu vài ngày liền đều ngủ ít như vậy, thân thể như thế nào chịu được.”
“Trước khi chưa bắt được đám cường đạo kia, ta không thể ngủ an ổn được.” Cố Thiên Hữu ngồi thẳng người, nhìn xem nàng ngồi xuống múc canh. “Đây là cái gì?”
“Ta mời đại phu bốc phương thuốc bổ, ít nhất phải bồi bổ thân thể cho ngươi.” Tú Vân đem chén thuốc đưa cho hắn. “Mau thừa dịp còn nóng uống đi.”
Cố Thiên Hữu cảm động hít hít khí, sau đó tựa đầu trên vai nàng. “Có nương tử thật tốt... Có đồ ăn nóng hổi, còn có thể nấu thuốc bồi bổ thân thể cho ta...”
“Ngươi, ngươi đừng náo loạn nữa, nhanh uống... uố... ng!” Tú Vân nũng nịu mắng.
“... Sau này trong đêm còn có thể ôm ngủ, không cần lại gối đầu một mình khó ngủ.” Cố Thiên Hữu ám muội nói.
Tú Vân vừa xấu hổ mắng: “Ngươi còn không đứng đắn như vậy, ta không để ý tới ngươi.”
“Được, được, ta đứng đắn một chút.” Hắn vội vàng thu hồi cười giỡn, nghe lời uống thuốc bổ.
“Có chuyện gì đợi sáng ngày mai lại nói, ngủ một lát đi.” Tú Vân biết rõ nói cũng vô dụng, vì ý thức trách nhiệm của nam nhân này nặng hơn ai hết.
Cố Thiên Hữu cười cười, không muốn Tú Vân lo lắng quá mức. “Ta và Tác sư gia nói chuyện xong sẽ nghỉ ngơi... Đêm nay để ngươi ngủ một mình, thật là có chút áy náy.”
“Ngươi nghĩ rằng ta tới chỗ này làm cái gì?” Mặt Tú Vân như lửa thiêu nũng nịu, chợt xấu hổ đứng dậy. “Ta muốn trở về phòng của mình...”
“Nương tử!” Cố Thiên Hữu cười to gọi nàng, bất quá Tú Vân đã dùng sức đóng cửa phòng.
Thấy Tú Vân thật sự tức mà chạy, hắn lại uống một ngụm thuốc trên tay, mặc dù đắng, nhưng tâm hắn lại ngọt, ấm áp.
Có lẽ thật là ông trời có mắt, cũng có lẽ là do hai mươi lăm oan hồn của Khưu gia âm thầm phù hộ, sự tình rốt cuộc xuất hiện chuyển biến tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.