Làm Rể Hào Môn? Ông Đây Khinh!
Chương 76: Ảo cảnh?
Hạ Diệp
27/01/2024
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều giật mình kinh hãi!
Giây tiếp theo, Vô Ảnh đã xuất hiện ở trước mặt Lâm Thiên Sinh: “Vậy thì bắt đầu từ cậu trước đi.”
Vào lúc hắn ta nói xong câu đó, hắn ta chợt phát hiện ra thế giới xung quanh bỗng nhiên trở nên vặn vẹo, sau đó xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Vô Ảnh sững sờ tại chỗ, ánh mắt kinh ngạc nhìn vạn vật đang biến hóa một cách nhanh chóng.
Ngay cả bầu trời cũng chuyển sang màu đỏ như máu!
“Ảo cảnh?”
“Rốt cuộc là từ khi nào...
Vô Ảnh hoảng sợ, lúc này hắn ta đang đứng trên một vùng đất hoang đỏ như máu, xung quanh không có bất kỳ sinh vật sống nào, khắp nơi đều là xương trắng hoang tàn.
Chỉ có Lâm Thiên Sinh đang đứng trước mặt hắn ta, nhưng biểu cảm trên mặt anh đã không còn giống như trước đó nữa.
Thay vào đó là dáng vẻ vô cùng lạnh lùng, còn toát lên một loại uy áp vô cùng mạnh mẽ.
Uy áp này suýt chút nữa đã khiến Vô Ảnh không thể thở nổi.
Hắn ta vô cùng sợ hãi, thầm nghĩ bản thân đã bước nửa bước đến tu vi cảnh giới Nguyên Anh, nhưng lại bị Lâm Thiên
Sinh trước mặt dọa đến mức muốn rút lui?
Điều mà hắn ta không biết chính là nơi đây chẳng qua chỉ là một khu vực trong ý niệm của Lâm Thiên Sinh mà thôi.
“Gậu, rốt cuộc cậu là ai?” Vô Ảnh sợ hãi, sự sợ hãi xuất phát từ bản năng.
Ngay cả thanh kiếm Thanh Phong trong tay hắn ta cũng bị ném xuống đất.
Hắn ta không thể tin được ở một thế giới có linh khí mỏng manh thế này lại có sự tồn tại khiến hắn ta sợ hãi đến mức không dám cử động.
Lâm Thiên Sinh chậm rãi nói: “Con kiến của hạ giới, dám làm càn như vậy.”
“Quỳ xuống!”
Giọng nói không lớn, nhưng lại có thể khiến trời đất rung chuyển dữ dội.
Ẩm!
Vô Ảnh lập tức quỳ xuống tại chỗ, thần hồn run rẩy nói với Lâm Thiên Sinh: “Thần, Thân Thượng...”
“Tiểu nhân có mắt như mù, động đến Thần Thượng!” “Có thể chết dưới tay ngài là vinh hạnh của Vô Ảnh..”
Vô Ảnh cảm nhận được khí tức của Lâm Thiên Sinh, ít nhất cũng là đại năng cảnh giới Độ Kiếp trong truyền thuyết!
Trước một sự tồn tại như vậy, vạn vật chỉ là một con kiến. Lâm Thiên Sinh cũng lười nhiều lời, chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên, một luồng chân khí khủng bố giống hệt như tia laser bắn
về phía Vô Ảnh trong nháy mắt.
Chỉ một cái chạm nhẹ đã khiến Vô Ảnh hoàn toàn biến thành tro bụi.
Mà ở trong thực tế, mọi người đều kinh ngạc nhìn Vô Ảnh đang đứng sững trước mặt Lâm Thiên Sinh.
Cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra, vừa rồi hắn ta còn hung hãn như vậy, nhưng vừa đến trước mặt Lâm Thiên Sinh lại đột nhiên cứng đờ tại chỗ, không hề cử động?
Ngay cả thanh kiếm trong tay cũng rơi xuống đất.
Giây tiếp theo, Vô Ảnh đã xuất hiện ở trước mặt Lâm Thiên Sinh: “Vậy thì bắt đầu từ cậu trước đi.”
Vào lúc hắn ta nói xong câu đó, hắn ta chợt phát hiện ra thế giới xung quanh bỗng nhiên trở nên vặn vẹo, sau đó xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Vô Ảnh sững sờ tại chỗ, ánh mắt kinh ngạc nhìn vạn vật đang biến hóa một cách nhanh chóng.
Ngay cả bầu trời cũng chuyển sang màu đỏ như máu!
“Ảo cảnh?”
“Rốt cuộc là từ khi nào...
Vô Ảnh hoảng sợ, lúc này hắn ta đang đứng trên một vùng đất hoang đỏ như máu, xung quanh không có bất kỳ sinh vật sống nào, khắp nơi đều là xương trắng hoang tàn.
Chỉ có Lâm Thiên Sinh đang đứng trước mặt hắn ta, nhưng biểu cảm trên mặt anh đã không còn giống như trước đó nữa.
Thay vào đó là dáng vẻ vô cùng lạnh lùng, còn toát lên một loại uy áp vô cùng mạnh mẽ.
Uy áp này suýt chút nữa đã khiến Vô Ảnh không thể thở nổi.
Hắn ta vô cùng sợ hãi, thầm nghĩ bản thân đã bước nửa bước đến tu vi cảnh giới Nguyên Anh, nhưng lại bị Lâm Thiên
Sinh trước mặt dọa đến mức muốn rút lui?
Điều mà hắn ta không biết chính là nơi đây chẳng qua chỉ là một khu vực trong ý niệm của Lâm Thiên Sinh mà thôi.
“Gậu, rốt cuộc cậu là ai?” Vô Ảnh sợ hãi, sự sợ hãi xuất phát từ bản năng.
Ngay cả thanh kiếm Thanh Phong trong tay hắn ta cũng bị ném xuống đất.
Hắn ta không thể tin được ở một thế giới có linh khí mỏng manh thế này lại có sự tồn tại khiến hắn ta sợ hãi đến mức không dám cử động.
Lâm Thiên Sinh chậm rãi nói: “Con kiến của hạ giới, dám làm càn như vậy.”
“Quỳ xuống!”
Giọng nói không lớn, nhưng lại có thể khiến trời đất rung chuyển dữ dội.
Ẩm!
Vô Ảnh lập tức quỳ xuống tại chỗ, thần hồn run rẩy nói với Lâm Thiên Sinh: “Thần, Thân Thượng...”
“Tiểu nhân có mắt như mù, động đến Thần Thượng!” “Có thể chết dưới tay ngài là vinh hạnh của Vô Ảnh..”
Vô Ảnh cảm nhận được khí tức của Lâm Thiên Sinh, ít nhất cũng là đại năng cảnh giới Độ Kiếp trong truyền thuyết!
Trước một sự tồn tại như vậy, vạn vật chỉ là một con kiến. Lâm Thiên Sinh cũng lười nhiều lời, chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên, một luồng chân khí khủng bố giống hệt như tia laser bắn
về phía Vô Ảnh trong nháy mắt.
Chỉ một cái chạm nhẹ đã khiến Vô Ảnh hoàn toàn biến thành tro bụi.
Mà ở trong thực tế, mọi người đều kinh ngạc nhìn Vô Ảnh đang đứng sững trước mặt Lâm Thiên Sinh.
Cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra, vừa rồi hắn ta còn hung hãn như vậy, nhưng vừa đến trước mặt Lâm Thiên Sinh lại đột nhiên cứng đờ tại chỗ, không hề cử động?
Ngay cả thanh kiếm trong tay cũng rơi xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.