[Làm Ruộng] Cha Mẹ Từ Con, Ta Nhặt Được Mỹ Nam Trồng Tỉ Mẫu Ruộng
Chương 2: Trọng Sinh 2
Chủng Miêu Đắc Miêu
13/12/2024
Nhưng những gì nàng cố gắng làm còn không bằng một nụ cười của Khương Vãn Châu.
Sự tuyệt vọng lâu dài khiến Khương Vãn Quy trở nên u ám, điều này lại càng làm nổi bật Khương Vãn Châu càng thêm tươi sáng, rạng rỡ, như một đóa bạch liên hoa không màng danh lợi. Mối quan hệ này càng ngày càng trở nên méo mó.
Cho đến khi vị hôn phu của Khương Vãn Quy – Lục Minh Viễn và Khương Vãn Châu vừa gặp đã yêu, nàng không nhịn được nữa, liền đi tìm Khương Vãn Châu nói lý lẽ.
Sau khi gia đình biết chuyện, không phân biệt đúng sai liền trách mắng nàng.
Cha còn phạt nàng đi quỳ trước mộ tổ, kết quả suýt bị làm nhục, nàng liều mạng mới chạy về nhà được.
Không ngờ chuyện này lại nhanh chóng bị Khương Vãn Châu lan truyền khắp làng, khiến danh tiếng nàng hoàn toàn bị hủy hoại.
Một năm sau, Khương Vãn Châu thuận lợi gả cho Lục Minh Viễn, nhưng vừa mới thành thân thì việc buôn bán của nhà họ Lục liền gặp khủng hoảng, cần một khoản tiền lớn mới có thể xoay chuyển được.
Khương Vãn Châu liền xúi giục nhà họ Khương gả Khương Vãn Quy, người đã bị hủy hoại danh tiếng cho một tên góa vợ tàn phế, lấy số sính lễ cao ngất ngưởng để giúp nhà họ Lục vượt qua khó khăn.
Sau đó, năm người anh trai lần lượt thành đạt trên nhiều lĩnh vực khác nhau, điều duy nhất không thay đổi chính là sự yêu thương dành cho Khương Vãn Châu.
Năm sau, Lục Minh Viễn tình cờ tìm được một kho báu dâng lên triều đình, được phong quan, Khương Vãn Châu được sắc phong cáo mệnh, còn Khương Vãn Quy thì bị hành hạ đến chết ở nhà họ Trần, đến cả một bộ quần áo lành lặn cũng không có.
Nghĩ đến những điều này, Khương Vãn Quy nắm lấy cổ áo Khương Vãn Châu, điên cuồng tát vào mặt nàng ta, mỗi cái tát đều dùng hết sức.
Khương Sở Lễ thấy Khương Vãn Châu bị bắt nạt thì hắn ta cúi người xông lên túm lấy tay Khương Vãn Quy: "Khương Vãn Quy, buông Châu Châu ra! Ngươi còn dám đánh Châu Châu, ta sẽ lột da ngươi!"
Khương Vãn Quy xoay người theo bản năng, dùng Khương Vãn Châu chắn trước mặt mình. Kiếp này nàng chỉ bảo vệ bản thân mình, sống chết của người khác, nàng sẽ không màng đến nữa.
Kết quả, Khương Sở Lễ lại túm vào mông Khương Vãn Châu, cả hai cùng hét lên.
"Khương Sở Lễ, các ngươi đang làm gì vậy?" Một nam tử ngoài hai mươi tuổi, trên má trái có một vết sẹo dài khoảng hai tấc bước vào quát lớn.
Khi hắn ta đến, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Khương Sở Lễ vội vàng nói: "Đại ca, lát nữa sẽ giải thích với huynh, Châu Châu sắp bị Khương Vãn Quy đánh chết rồi, huynh mau đến xem!"
Khi Khương Vãn Quy nghe thấy hai chữ "đại ca" thì tim nàng như bị bóp nghẹn. Người đại ca này – Khương Sở Nhân, lúc nhỏ rất thương nàng, nhưng sau này chỉ vì một câu nói của Khương Vãn Châu mà có thể không chút do dự bán đứng nàng, thật sự quá nhẫn tâm.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sự tuyệt vọng lâu dài khiến Khương Vãn Quy trở nên u ám, điều này lại càng làm nổi bật Khương Vãn Châu càng thêm tươi sáng, rạng rỡ, như một đóa bạch liên hoa không màng danh lợi. Mối quan hệ này càng ngày càng trở nên méo mó.
Cho đến khi vị hôn phu của Khương Vãn Quy – Lục Minh Viễn và Khương Vãn Châu vừa gặp đã yêu, nàng không nhịn được nữa, liền đi tìm Khương Vãn Châu nói lý lẽ.
Sau khi gia đình biết chuyện, không phân biệt đúng sai liền trách mắng nàng.
Cha còn phạt nàng đi quỳ trước mộ tổ, kết quả suýt bị làm nhục, nàng liều mạng mới chạy về nhà được.
Không ngờ chuyện này lại nhanh chóng bị Khương Vãn Châu lan truyền khắp làng, khiến danh tiếng nàng hoàn toàn bị hủy hoại.
Một năm sau, Khương Vãn Châu thuận lợi gả cho Lục Minh Viễn, nhưng vừa mới thành thân thì việc buôn bán của nhà họ Lục liền gặp khủng hoảng, cần một khoản tiền lớn mới có thể xoay chuyển được.
Khương Vãn Châu liền xúi giục nhà họ Khương gả Khương Vãn Quy, người đã bị hủy hoại danh tiếng cho một tên góa vợ tàn phế, lấy số sính lễ cao ngất ngưởng để giúp nhà họ Lục vượt qua khó khăn.
Sau đó, năm người anh trai lần lượt thành đạt trên nhiều lĩnh vực khác nhau, điều duy nhất không thay đổi chính là sự yêu thương dành cho Khương Vãn Châu.
Năm sau, Lục Minh Viễn tình cờ tìm được một kho báu dâng lên triều đình, được phong quan, Khương Vãn Châu được sắc phong cáo mệnh, còn Khương Vãn Quy thì bị hành hạ đến chết ở nhà họ Trần, đến cả một bộ quần áo lành lặn cũng không có.
Nghĩ đến những điều này, Khương Vãn Quy nắm lấy cổ áo Khương Vãn Châu, điên cuồng tát vào mặt nàng ta, mỗi cái tát đều dùng hết sức.
Khương Sở Lễ thấy Khương Vãn Châu bị bắt nạt thì hắn ta cúi người xông lên túm lấy tay Khương Vãn Quy: "Khương Vãn Quy, buông Châu Châu ra! Ngươi còn dám đánh Châu Châu, ta sẽ lột da ngươi!"
Khương Vãn Quy xoay người theo bản năng, dùng Khương Vãn Châu chắn trước mặt mình. Kiếp này nàng chỉ bảo vệ bản thân mình, sống chết của người khác, nàng sẽ không màng đến nữa.
Kết quả, Khương Sở Lễ lại túm vào mông Khương Vãn Châu, cả hai cùng hét lên.
"Khương Sở Lễ, các ngươi đang làm gì vậy?" Một nam tử ngoài hai mươi tuổi, trên má trái có một vết sẹo dài khoảng hai tấc bước vào quát lớn.
Khi hắn ta đến, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Khương Sở Lễ vội vàng nói: "Đại ca, lát nữa sẽ giải thích với huynh, Châu Châu sắp bị Khương Vãn Quy đánh chết rồi, huynh mau đến xem!"
Khi Khương Vãn Quy nghe thấy hai chữ "đại ca" thì tim nàng như bị bóp nghẹn. Người đại ca này – Khương Sở Nhân, lúc nhỏ rất thương nàng, nhưng sau này chỉ vì một câu nói của Khương Vãn Châu mà có thể không chút do dự bán đứng nàng, thật sự quá nhẫn tâm.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.