[Làm Ruộng] Cha Mẹ Từ Con, Ta Nhặt Được Mỹ Nam Trồng Tỉ Mẫu Ruộng
Chương 3: Trọng Sinh 3
Chủng Miêu Đắc Miêu
13/12/2024
Lúc này, suy nghĩ của Khương Vãn Quy cũng đã tỉnh táo hơn rất nhiều. Lúc vừa trọng sinh, oán khí của nàng quá nặng, có lẽ quá nhiều sự không cam lòng, quá nhiều oán hận khiến nàng nhất thời bộc phát.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, nàng biết cứ tiếp tục bị kéo vào như thế này cũng không được, phải tìm một nơi để sắp xếp lại suy nghĩ, lên kế hoạch cho những việc tiếp theo.
Nàng buông tay, nhân lúc hai người đàn ông đang xem xét vết thương của Khương Vãn Châu thì nàng nhanh chóng chạy ra ngoài. Nhưng vừa ra khỏi cửa, nàng liền nhìn thấy một phụ nhân mặc áo khoác vải mỏng màu tím, quấn khăn trùm đầu màu xanh đậm, vội vã đi từ nhà chính ra.
Khương Vãn Quy nhanh chóng rẽ sang bên hông nhà, leo lên cây liễu lớn ở góc tường chỉ trong vài bước. Nơi này là nơi mang lại cảm giác an toàn nhất cho nàng, bởi vì trong nhà không ai leo lên được.
Tuy trong nhà có nhiều ca ca, nhưng không một ai biết võ công.
Người phụ nhân vừa nãy đang ngồi trong phòng may vá, nghe thấy tiếng con gái út khóc liền vội vàng chạy ra, căn bản không chú ý đến Khương Vãn Quy.
Khương Vãn Quy ngồi trên cây, bắt đầu suy nghĩ bây giờ rốt cuộc là thời điểm nào.
Vừa rồi hẳn là vì chuyện của Lục Minh Viễn, nàng và Khương Vãn Châu xảy ra xung đột, Khương Vãn Châu đi tìm lão tam Khương Sở Lễ cáo trạng, Khương Sở Lễ đến phòng nàng bênh vực Khương Vãn Châu.
Nếu nàng không trọng sinh thì hẳn là khi nàng sắp bị bóp chết, Khương Sở Lễ mới buông tay, còn dọa nàng phải nhớ kỹ, không được bắt nạt Khương Vãn Châu nữa, nếu không sẽ bóp chết nàng.
Sau đó, Khương Sở Nhân cũng đến, lại tát nàng một cái, suýt chút nữa lấy mạng nàng.
Đến tối khi ăn cơm, Khương Vãn Châu ở trước mặt mọi người nói tha thứ cho Khương Vãn Quy, còn nói mình cũng có lỗi, không nên vừa gặp đã yêu Lục Minh Viễn.
Lời này khiến mọi người trong nhà càng cảm thấy Khương Vãn Quy vô lý, sau đó cha nàng – Khương Vạn Phong sẽ phạt nàng đi quỳ trước mộ tổ, sau đó danh tiếng của Khương Vãn Quy bị hủy hoại, bi kịch lớn nhất cũng bắt đầu từ đó.
Bây giờ mọi thứ vẫn còn kịp, lần này, nàng sẽ không theo đuổi thứ tình thân rẻ mạt đó nữa, nhất định phải sống tốt cuộc đời của mình.
Lúc này đang là giữa hè, cành liễu bị gió thổi nhẹ nhàng bay lên, cọ vào quần áo Khương Vãn Quy, khiến nàng dần dần thả lỏng.
Nàng ngồi trên cao nhìn xuống toàn bộ sân, nhà họ Khương là gia đình giàu có nhất làng Phục Ngưu, sân cũng là sân rộng nhất, ngôi nhà ba gian rộng rãi rất khí thế.
Mà căn phòng của nàng lại là một nhà kho ở góc tây bắc được cải tạo, căn phòng này vốn không được xây dựng theo tiêu chuẩn ở, có thể thấy nàng bị xem nhẹ đến mức nào.
Đúng lúc nàng đang suy nghĩ miên man thì người phụ nhân mặc áo khoác vải mỏng màu tím, quấn khăn trùm đầu màu xanh đậm kia tay cầm roi gà, chạy ra đứng giữa sân hét lớn: "Khương Vãn Quy, ngươi trốn đi đâu rồi? Ngươi dám đánh Châu Châu, sao ngươi lại ác độc như vậy?".
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, nàng biết cứ tiếp tục bị kéo vào như thế này cũng không được, phải tìm một nơi để sắp xếp lại suy nghĩ, lên kế hoạch cho những việc tiếp theo.
Nàng buông tay, nhân lúc hai người đàn ông đang xem xét vết thương của Khương Vãn Châu thì nàng nhanh chóng chạy ra ngoài. Nhưng vừa ra khỏi cửa, nàng liền nhìn thấy một phụ nhân mặc áo khoác vải mỏng màu tím, quấn khăn trùm đầu màu xanh đậm, vội vã đi từ nhà chính ra.
Khương Vãn Quy nhanh chóng rẽ sang bên hông nhà, leo lên cây liễu lớn ở góc tường chỉ trong vài bước. Nơi này là nơi mang lại cảm giác an toàn nhất cho nàng, bởi vì trong nhà không ai leo lên được.
Tuy trong nhà có nhiều ca ca, nhưng không một ai biết võ công.
Người phụ nhân vừa nãy đang ngồi trong phòng may vá, nghe thấy tiếng con gái út khóc liền vội vàng chạy ra, căn bản không chú ý đến Khương Vãn Quy.
Khương Vãn Quy ngồi trên cây, bắt đầu suy nghĩ bây giờ rốt cuộc là thời điểm nào.
Vừa rồi hẳn là vì chuyện của Lục Minh Viễn, nàng và Khương Vãn Châu xảy ra xung đột, Khương Vãn Châu đi tìm lão tam Khương Sở Lễ cáo trạng, Khương Sở Lễ đến phòng nàng bênh vực Khương Vãn Châu.
Nếu nàng không trọng sinh thì hẳn là khi nàng sắp bị bóp chết, Khương Sở Lễ mới buông tay, còn dọa nàng phải nhớ kỹ, không được bắt nạt Khương Vãn Châu nữa, nếu không sẽ bóp chết nàng.
Sau đó, Khương Sở Nhân cũng đến, lại tát nàng một cái, suýt chút nữa lấy mạng nàng.
Đến tối khi ăn cơm, Khương Vãn Châu ở trước mặt mọi người nói tha thứ cho Khương Vãn Quy, còn nói mình cũng có lỗi, không nên vừa gặp đã yêu Lục Minh Viễn.
Lời này khiến mọi người trong nhà càng cảm thấy Khương Vãn Quy vô lý, sau đó cha nàng – Khương Vạn Phong sẽ phạt nàng đi quỳ trước mộ tổ, sau đó danh tiếng của Khương Vãn Quy bị hủy hoại, bi kịch lớn nhất cũng bắt đầu từ đó.
Bây giờ mọi thứ vẫn còn kịp, lần này, nàng sẽ không theo đuổi thứ tình thân rẻ mạt đó nữa, nhất định phải sống tốt cuộc đời của mình.
Lúc này đang là giữa hè, cành liễu bị gió thổi nhẹ nhàng bay lên, cọ vào quần áo Khương Vãn Quy, khiến nàng dần dần thả lỏng.
Nàng ngồi trên cao nhìn xuống toàn bộ sân, nhà họ Khương là gia đình giàu có nhất làng Phục Ngưu, sân cũng là sân rộng nhất, ngôi nhà ba gian rộng rãi rất khí thế.
Mà căn phòng của nàng lại là một nhà kho ở góc tây bắc được cải tạo, căn phòng này vốn không được xây dựng theo tiêu chuẩn ở, có thể thấy nàng bị xem nhẹ đến mức nào.
Đúng lúc nàng đang suy nghĩ miên man thì người phụ nhân mặc áo khoác vải mỏng màu tím, quấn khăn trùm đầu màu xanh đậm kia tay cầm roi gà, chạy ra đứng giữa sân hét lớn: "Khương Vãn Quy, ngươi trốn đi đâu rồi? Ngươi dám đánh Châu Châu, sao ngươi lại ác độc như vậy?".
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.