[Làm Ruộng] Đừng Nháo! Ngươi Thật Sự Từ Chức Về Quê Làm Ruộng?
Chương 2: Bà Đây Nghỉ việc (2)
Nhuyễn Manh Thục Điềm
29/03/2024
“Đinh ~!”
“Cảm nhận được mong muốn làm ruộng của ký chủ, hệ thống bạch phú mỹ làm ruộng tới đây ~”
“Xin hỏi ký chủ có muốn lựa chọn trói định hệ thống không?”
Trong đầu đột nhiên vang lên một âm thanh như vậy, Lâm An Thục sợ đến nỗi suýt nữa dạng hai chân nhảy thẳng lên.
Hệ thống?
Sau 24 năm cuộc sống sinh hoạt bình thường, cô đột nhiên được trời cao chiếu cố, có bàn tay vàng?
“Trói định!” Lâm An Thục một khắc cũng không cần suy nghĩ.
“Đinh, trói định thành công”
[ Họ tên ký chủ: Lâm An Thục
Tuổi tác: 24 tuổi
Bề ngoài: 45
Lực lượng: 2
Chiều cao: 163cm
Thể trọng: 67kg, hơi béo
Tài phú: 4728 vạn tệ ]
“Rà quét xong, đã trói định.”
“Hệ thống 888 hết sức trung thành vì cô phục vụ.”
“À…được, xong rồi sao?” Lâm An Thục chần chờ.
“Đúng vậy~ ký chủ còn điều gì muốn hỏi sao?” 888 hỏi.
“Thân là một hệ thống, ngươi không phát nhiệm vụ cho ta à?”
“Hệ thống 888 thích ứng trong mọi hoàn cảnh, ký chủ cũng vậy. Ký chủ chỉ cần làm ruộng là có thể kích hoạt ra các loại nhiệm vụ~”
Lâm An Thục: “….”
Cho nên cô vừa mới trói định với một hệ thống cá mặn?
Cứ như vậy thôi?
“Làm.” Lâm An Thục không nhịn được, hô một câu.
“Sao? Hối hận rồi? Công ty của chúng tôi không phải quá nổi tiếng nhưng cũng không phải muốn vào thì vào.”
“Cô nếu đã từ chức thì cũng đừng hòng đòi quay lại.” Giám đốc Lý vừa bước ra ngoài liền nghe thấy lời Lâm An Thục vừa nói, liếc xéo cô một cái.
“Ông yên tâm đi, loại công ty này đánh chết tôi cũng không quay lại.”
“Chào ông, tôi phải về quê trồng trọt!” Lam An Thục không thèm liếc mắt một cái, đáp trả.
“Ha ha ha ha, làm đi làm đi, con nhóc tuổi còn trẻ mà chí hướng cũng không nhỏ.”
“Như vậy đi, chờ đến khi mấy loại rau dưa của cô được thu hoạch có thể mang đến trước cửa công ty bán.”
“Tốt xấu gì cũng là chỗ quen biết, chỉ cần cô mở miệng tôi cũng rất dễ nói chuyện.”
“Ha.” Lâm An Thục hừ một tiếng, rất nhanh đã đi xa.
“Người trẻ tuổi bây giờ a, đúng là có thể lăn lộn.”
“Công việc tốt không muốn, lại muốn về làm ruộng.”
“Cực cực khổ khổ một năm có thể kiếm mấy đồng chứ, hơn nữa một cô gái trẻ có thể ra đồng ruộng trồng rau được sao? Còn không bằng tìm nhà máy nào đó mà làm.”
Bảo an đứng giữ cửa cũng phụ hoạ: “Bây giờ người trong thôn cũng không còn trồng trọt từ lâu, tất cả đều đến thành phố làm công rồi. Trồng trọt thì làm sao mà kiếm được nhiều tiền, không bằng làm công được.”
“Bất quá giám đốc, lúc nãy ngài nói việc trong nhà máy gì vậy, tiền lương thế nào?”
“…….”
__
Nhà Lâm Thục An ở nông thôn.
Từ An thành đến quê cô cũng không xa lắm, khoảng hơn 200km.
Nếu đi xe chỉ cần hơn hai tiếng là đến.
Nhưng vấn đề là thôn nhà Lâm Thục An rất xa xôi, cũng không thể đi thẳng xe đến.
Nếu cô muốn về nhà, phải đi tàu điện ngầm từ khu nhà đang thuê đến bến xe trung chuyển để bắt xe buýt công cộng.
Sau đó xuống xe, bắt thêm một chuyến xe buýt ở vùng quê đi thêm một đoạn nữa, đến đường lớn gần thôn thì xuống, sau đó gọi điện cho người trong nhà đến đón.
Hoặc cũng có thể tự đi bộ về, chỉ mất khoảng nửa giờ đi bộ.
Lâm An Thục là người thuộc phái hành động.
Nếu đã hạ quyết tâm sẽ trở về trồng trọt, cô ngay lập tức gọi điện cho chủ nhà yêu cầu trả phòng.
Chăn đệm gì đấy, nếu là đồ khá nặng cô tìm chuyển phát nhanh gửi về.
Một ít đồ cần bỏ thì bỏ, nên dùng thì giữ lại cho vào va li.
Sắp xếp xong, cô liền kéo theo vali hành lý, lưng đeo hai cái túi to đi về nhà.
Xe buýt chạy gần đến huyện thành, cô mới gọi điện cho người nhà, hỏi ba có thời gian có thể ra đón cô không.
Chờ khi Lâm An Thục xuống xe, liếc mắt một cái đã thấy ba cô đang chờ ở đằng xa.
Giờ phút này trời đã có chút sầm tối.
Đèn đường phát ra ánh sáng vàng mờ nhạt ấm áp, chiếu lên mặt ba Lâm, làm cả người ông phá lệ hiền từ hàm hậu.
“Sao hôm nay con đã trở về rồi? Có đói bụng không? Mẹ con ở nhà đã làm cơm xong rồi, mau về thôi.”
Ba Lâm đi xe ba bánh đến đón cô, mặt tươi cười đi tới chỗ Lâm An Thục, còn cầm lấy hành lý trên tay cô.
“Vâng.” Lâm An Thục gật đầu, dùng cả tay và chân cùng leo lên xe ba bánh.
Ba Lâm tên là Lâm Duy Yến, thời còn trẻ là sinh viên mỹ thuật, rất đam mê vẽ tranh. Nhưng lúc đó do nhà quá nghèo, để mang được tranh đi thi tốn quá nhiều tiền, hơn nữa gia đình cũng xảy ra biến cố, cuối cùng ước mơ cứ như vậy mà chết, trở về làm ruộng.
Sau khi về đến nhà, mẹ Lâm mở miệng gọi cô.
“Cảm nhận được mong muốn làm ruộng của ký chủ, hệ thống bạch phú mỹ làm ruộng tới đây ~”
“Xin hỏi ký chủ có muốn lựa chọn trói định hệ thống không?”
Trong đầu đột nhiên vang lên một âm thanh như vậy, Lâm An Thục sợ đến nỗi suýt nữa dạng hai chân nhảy thẳng lên.
Hệ thống?
Sau 24 năm cuộc sống sinh hoạt bình thường, cô đột nhiên được trời cao chiếu cố, có bàn tay vàng?
“Trói định!” Lâm An Thục một khắc cũng không cần suy nghĩ.
“Đinh, trói định thành công”
[ Họ tên ký chủ: Lâm An Thục
Tuổi tác: 24 tuổi
Bề ngoài: 45
Lực lượng: 2
Chiều cao: 163cm
Thể trọng: 67kg, hơi béo
Tài phú: 4728 vạn tệ ]
“Rà quét xong, đã trói định.”
“Hệ thống 888 hết sức trung thành vì cô phục vụ.”
“À…được, xong rồi sao?” Lâm An Thục chần chờ.
“Đúng vậy~ ký chủ còn điều gì muốn hỏi sao?” 888 hỏi.
“Thân là một hệ thống, ngươi không phát nhiệm vụ cho ta à?”
“Hệ thống 888 thích ứng trong mọi hoàn cảnh, ký chủ cũng vậy. Ký chủ chỉ cần làm ruộng là có thể kích hoạt ra các loại nhiệm vụ~”
Lâm An Thục: “….”
Cho nên cô vừa mới trói định với một hệ thống cá mặn?
Cứ như vậy thôi?
“Làm.” Lâm An Thục không nhịn được, hô một câu.
“Sao? Hối hận rồi? Công ty của chúng tôi không phải quá nổi tiếng nhưng cũng không phải muốn vào thì vào.”
“Cô nếu đã từ chức thì cũng đừng hòng đòi quay lại.” Giám đốc Lý vừa bước ra ngoài liền nghe thấy lời Lâm An Thục vừa nói, liếc xéo cô một cái.
“Ông yên tâm đi, loại công ty này đánh chết tôi cũng không quay lại.”
“Chào ông, tôi phải về quê trồng trọt!” Lam An Thục không thèm liếc mắt một cái, đáp trả.
“Ha ha ha ha, làm đi làm đi, con nhóc tuổi còn trẻ mà chí hướng cũng không nhỏ.”
“Như vậy đi, chờ đến khi mấy loại rau dưa của cô được thu hoạch có thể mang đến trước cửa công ty bán.”
“Tốt xấu gì cũng là chỗ quen biết, chỉ cần cô mở miệng tôi cũng rất dễ nói chuyện.”
“Ha.” Lâm An Thục hừ một tiếng, rất nhanh đã đi xa.
“Người trẻ tuổi bây giờ a, đúng là có thể lăn lộn.”
“Công việc tốt không muốn, lại muốn về làm ruộng.”
“Cực cực khổ khổ một năm có thể kiếm mấy đồng chứ, hơn nữa một cô gái trẻ có thể ra đồng ruộng trồng rau được sao? Còn không bằng tìm nhà máy nào đó mà làm.”
Bảo an đứng giữ cửa cũng phụ hoạ: “Bây giờ người trong thôn cũng không còn trồng trọt từ lâu, tất cả đều đến thành phố làm công rồi. Trồng trọt thì làm sao mà kiếm được nhiều tiền, không bằng làm công được.”
“Bất quá giám đốc, lúc nãy ngài nói việc trong nhà máy gì vậy, tiền lương thế nào?”
“…….”
__
Nhà Lâm Thục An ở nông thôn.
Từ An thành đến quê cô cũng không xa lắm, khoảng hơn 200km.
Nếu đi xe chỉ cần hơn hai tiếng là đến.
Nhưng vấn đề là thôn nhà Lâm Thục An rất xa xôi, cũng không thể đi thẳng xe đến.
Nếu cô muốn về nhà, phải đi tàu điện ngầm từ khu nhà đang thuê đến bến xe trung chuyển để bắt xe buýt công cộng.
Sau đó xuống xe, bắt thêm một chuyến xe buýt ở vùng quê đi thêm một đoạn nữa, đến đường lớn gần thôn thì xuống, sau đó gọi điện cho người trong nhà đến đón.
Hoặc cũng có thể tự đi bộ về, chỉ mất khoảng nửa giờ đi bộ.
Lâm An Thục là người thuộc phái hành động.
Nếu đã hạ quyết tâm sẽ trở về trồng trọt, cô ngay lập tức gọi điện cho chủ nhà yêu cầu trả phòng.
Chăn đệm gì đấy, nếu là đồ khá nặng cô tìm chuyển phát nhanh gửi về.
Một ít đồ cần bỏ thì bỏ, nên dùng thì giữ lại cho vào va li.
Sắp xếp xong, cô liền kéo theo vali hành lý, lưng đeo hai cái túi to đi về nhà.
Xe buýt chạy gần đến huyện thành, cô mới gọi điện cho người nhà, hỏi ba có thời gian có thể ra đón cô không.
Chờ khi Lâm An Thục xuống xe, liếc mắt một cái đã thấy ba cô đang chờ ở đằng xa.
Giờ phút này trời đã có chút sầm tối.
Đèn đường phát ra ánh sáng vàng mờ nhạt ấm áp, chiếu lên mặt ba Lâm, làm cả người ông phá lệ hiền từ hàm hậu.
“Sao hôm nay con đã trở về rồi? Có đói bụng không? Mẹ con ở nhà đã làm cơm xong rồi, mau về thôi.”
Ba Lâm đi xe ba bánh đến đón cô, mặt tươi cười đi tới chỗ Lâm An Thục, còn cầm lấy hành lý trên tay cô.
“Vâng.” Lâm An Thục gật đầu, dùng cả tay và chân cùng leo lên xe ba bánh.
Ba Lâm tên là Lâm Duy Yến, thời còn trẻ là sinh viên mỹ thuật, rất đam mê vẽ tranh. Nhưng lúc đó do nhà quá nghèo, để mang được tranh đi thi tốn quá nhiều tiền, hơn nữa gia đình cũng xảy ra biến cố, cuối cùng ước mơ cứ như vậy mà chết, trở về làm ruộng.
Sau khi về đến nhà, mẹ Lâm mở miệng gọi cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.