[Làm Ruộng] Đừng Nháo! Ngươi Thật Sự Từ Chức Về Quê Làm Ruộng?
Chương 4: Kiểm Tra (1)
Nhuyễn Manh Thục Điềm
30/03/2024
Ở nông thôn ít người, không có những nơi nào để giải trí phong phú về đêm như ở thành phố.
Ăn cơm xong, mọi người ở nhà xem TV, thời gian không muộn lắm 10 giờ liền đi ngủ.
Có lẽ vì đã từ chức về quê, Lâm An Thục cảm thấy mọi áp lực lúc trước đè ép cô đã không còn.
Trước khi ngủ, cô mở cửa sổ cạnh giường ra.
Từng trận gió nhẹ thổi vào, Lâm An Thục thả lỏng người say sưa đi vào giấc ngủ.
Phòng bên cạnh.
Ba mẹ Lâm đang thảo luận chuyện Lâm An Thục muốn trở về nhà ruộng.
“Ba nó, anh nói xem đứa nhỏ An An này có phải học đến đầu óc choáng váng? Đang yên lành như vậy, tại sao đột nhiên trở về. Không nói đến chuyện làm ruộng vất vả, nếu để người trong thôn biết, ai biết bọn họ sẽ bàn tán thành ra thế nào.” Mẹ Lâm vẻ mặt không vui.
Lâm Duy Yến thấp giọng nói chuyện: “An An nhà chúng ta từ nhỏ đã hiểu chuyện, nó có quyết định như vậy chắc chắn trước đó đã suy nghĩ kỹ,”
“Em nói xem, có phải An An bị bắt nạt hoặc bị xa lánh ở chỗ làm?”
“Thời buổi này ở thành phố sống cũng rất khó khăn.”
“An An đi sớm về trễ, tiền cũng không kiếm được bao nhiêu, người còn tiều tuỵ đi không ít. Nó xin nghỉ việc cũng tốt, cứ ở trong nhà nghỉ ngơi lại mấy ngày. Về chuyện làm ruộng, nếu không cứ thử chiều theo An An? “
“Bằng không với tính tình của An An, càng không đồng ý nó càng thêm ngoan cố. Về chuyện bị nghị luận thì cứ để cho bọn họ nói đi, dù sao chúng ta cũng không mất miếng thịt nào.”
“….”
Lâm Duy Yến nói một lúc lâu, mẹ Lâm mới mệt mỏi mở miệng.
“Muốn làm thì làm đi, anh đi nói cho nó biết. Nếu nó muốn ở nhà lăn lộn thì để nó lăn lộn mấy ngày, ở nhà sẽ không có ai được đi bắt nạt nó.”
Có lẽ do tối qua ngủ sớm, sáng hôm sau chưa đến 7 giờ Lâm An Thục đã dậy.
Ngoài cửa sổ có gió hiu hiu thổi vào, còn có sương sớm đọng lại trên thành cửa sổ cùng với tiếng chó sủa nơi xa vọng đế.
Lâm An Thục lại bất giác nhớ đến tiếng côn trùng kêu bên ngoài đêm hôm qua, mình cũng có thể nhìn thấy bầu trời sao lộng lẫy và vầng trăng lưỡi liềm.
Ở quê thật sự rất thoải mái.
Trước khi ngủ không cần nghĩ đến chuyện tổng kết công việc hôm nay, kế hoạch công việc cho ngày mai. Cũng không cần lo cuối tháng không đủ KPI, sẽ bị phê bình.
Cô thậm chí có thể vừa ngắm trời đầy sao vừa ngủ.
Có trời mới biết, lúc còn trong thành phố, đến một chút sức lực để ngửa đầu lên lẳng lặng ngắm nhìn trời sao cô cũng không có. Hơn nữa đây là bầu trời sao vùng quê, đẹp hơn trong thành phố rất nhiều.
Nhanh chóng rời giường thay quần áo, sau đó đi rửa mặt. Kết quả vừa ra đến ngoài sân, Lâm An Thục đã nghe thấy giọng ba Lâm đầy kinh ngạc hỏi.
“Còn chưa đến 7 giờ, sao An An đã dậy rồi?”
Lâm An Thục cười tủm tỉm nói: “Ngủ sớm dậy sớm thân thể khoẻ mạnh, chào buổi sáng ba~”
“Sớm cái gì, ba con đã làm xong việc trong ruộng về rồi.” Mẹ Lâm ở trong bếp, một bên làm cơm sáng, một bên nói thầm.
Laam An Thục vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy ống khói nhà bếp đang toả ra khói trắng.
“Mẹ ơi, sáng nay ăn gì? Có cần con giúp gì không?” Lâm An Thục chủ động mở miệng.
“Không cần, cơm sắp xong rồi, con đi rửa mặt rồi chờ ăn cơm là được.” Mẹ Lâm nói.
Tốt xấu gì con gái cũng mới về ngày đầu tiên, mẹ Lâm dù có không vui với việc cô muốn về làm ruộng nhưng đáy lòng rất xót cô.
“Vâng, vậy con ra ngoài chạy vài vòng rồi về ạ.”
Nói xong, Lâm An Thục ra khỏi bếp, ra chào hỏi bà nội Lâm sau đó thần thanh khí sảng ra cửa.
Owr nông thôn rất rộng lớn, hầu hết nhà ở đều được xây khá lâu. Tuy rằng phần lớn người trẻ trong thôn không ở quê nữa, nhưng Lâm An Thục cũng không thể cứ như vậy chạy khắp thôn được.
Cô còn chưa tự tin đến như vậy.
Cho nên, Lâm An Thục chạy trong khu đất nhà mình hai vòng. Không phải nói, mệt thì rất mệt, cô thở hổn hển mồ hôi ướt đẫm.
Sau khi trở về nhà tắm rửa, ăn sáng xong Lâm An Thục vô cùng tự giác mang bát đũa đi rửa.
Ăn cơm xong, mọi người ở nhà xem TV, thời gian không muộn lắm 10 giờ liền đi ngủ.
Có lẽ vì đã từ chức về quê, Lâm An Thục cảm thấy mọi áp lực lúc trước đè ép cô đã không còn.
Trước khi ngủ, cô mở cửa sổ cạnh giường ra.
Từng trận gió nhẹ thổi vào, Lâm An Thục thả lỏng người say sưa đi vào giấc ngủ.
Phòng bên cạnh.
Ba mẹ Lâm đang thảo luận chuyện Lâm An Thục muốn trở về nhà ruộng.
“Ba nó, anh nói xem đứa nhỏ An An này có phải học đến đầu óc choáng váng? Đang yên lành như vậy, tại sao đột nhiên trở về. Không nói đến chuyện làm ruộng vất vả, nếu để người trong thôn biết, ai biết bọn họ sẽ bàn tán thành ra thế nào.” Mẹ Lâm vẻ mặt không vui.
Lâm Duy Yến thấp giọng nói chuyện: “An An nhà chúng ta từ nhỏ đã hiểu chuyện, nó có quyết định như vậy chắc chắn trước đó đã suy nghĩ kỹ,”
“Em nói xem, có phải An An bị bắt nạt hoặc bị xa lánh ở chỗ làm?”
“Thời buổi này ở thành phố sống cũng rất khó khăn.”
“An An đi sớm về trễ, tiền cũng không kiếm được bao nhiêu, người còn tiều tuỵ đi không ít. Nó xin nghỉ việc cũng tốt, cứ ở trong nhà nghỉ ngơi lại mấy ngày. Về chuyện làm ruộng, nếu không cứ thử chiều theo An An? “
“Bằng không với tính tình của An An, càng không đồng ý nó càng thêm ngoan cố. Về chuyện bị nghị luận thì cứ để cho bọn họ nói đi, dù sao chúng ta cũng không mất miếng thịt nào.”
“….”
Lâm Duy Yến nói một lúc lâu, mẹ Lâm mới mệt mỏi mở miệng.
“Muốn làm thì làm đi, anh đi nói cho nó biết. Nếu nó muốn ở nhà lăn lộn thì để nó lăn lộn mấy ngày, ở nhà sẽ không có ai được đi bắt nạt nó.”
Có lẽ do tối qua ngủ sớm, sáng hôm sau chưa đến 7 giờ Lâm An Thục đã dậy.
Ngoài cửa sổ có gió hiu hiu thổi vào, còn có sương sớm đọng lại trên thành cửa sổ cùng với tiếng chó sủa nơi xa vọng đế.
Lâm An Thục lại bất giác nhớ đến tiếng côn trùng kêu bên ngoài đêm hôm qua, mình cũng có thể nhìn thấy bầu trời sao lộng lẫy và vầng trăng lưỡi liềm.
Ở quê thật sự rất thoải mái.
Trước khi ngủ không cần nghĩ đến chuyện tổng kết công việc hôm nay, kế hoạch công việc cho ngày mai. Cũng không cần lo cuối tháng không đủ KPI, sẽ bị phê bình.
Cô thậm chí có thể vừa ngắm trời đầy sao vừa ngủ.
Có trời mới biết, lúc còn trong thành phố, đến một chút sức lực để ngửa đầu lên lẳng lặng ngắm nhìn trời sao cô cũng không có. Hơn nữa đây là bầu trời sao vùng quê, đẹp hơn trong thành phố rất nhiều.
Nhanh chóng rời giường thay quần áo, sau đó đi rửa mặt. Kết quả vừa ra đến ngoài sân, Lâm An Thục đã nghe thấy giọng ba Lâm đầy kinh ngạc hỏi.
“Còn chưa đến 7 giờ, sao An An đã dậy rồi?”
Lâm An Thục cười tủm tỉm nói: “Ngủ sớm dậy sớm thân thể khoẻ mạnh, chào buổi sáng ba~”
“Sớm cái gì, ba con đã làm xong việc trong ruộng về rồi.” Mẹ Lâm ở trong bếp, một bên làm cơm sáng, một bên nói thầm.
Laam An Thục vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy ống khói nhà bếp đang toả ra khói trắng.
“Mẹ ơi, sáng nay ăn gì? Có cần con giúp gì không?” Lâm An Thục chủ động mở miệng.
“Không cần, cơm sắp xong rồi, con đi rửa mặt rồi chờ ăn cơm là được.” Mẹ Lâm nói.
Tốt xấu gì con gái cũng mới về ngày đầu tiên, mẹ Lâm dù có không vui với việc cô muốn về làm ruộng nhưng đáy lòng rất xót cô.
“Vâng, vậy con ra ngoài chạy vài vòng rồi về ạ.”
Nói xong, Lâm An Thục ra khỏi bếp, ra chào hỏi bà nội Lâm sau đó thần thanh khí sảng ra cửa.
Owr nông thôn rất rộng lớn, hầu hết nhà ở đều được xây khá lâu. Tuy rằng phần lớn người trẻ trong thôn không ở quê nữa, nhưng Lâm An Thục cũng không thể cứ như vậy chạy khắp thôn được.
Cô còn chưa tự tin đến như vậy.
Cho nên, Lâm An Thục chạy trong khu đất nhà mình hai vòng. Không phải nói, mệt thì rất mệt, cô thở hổn hển mồ hôi ướt đẫm.
Sau khi trở về nhà tắm rửa, ăn sáng xong Lâm An Thục vô cùng tự giác mang bát đũa đi rửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.