[Làm Ruộng] Sau Khi Được Xà Xà Nuôi Dưỡng
Chương 19: Bồn Tắm 2
Bang Ngã Quan Hạ Nguyệt Lượng
05/05/2024
Nhưng đã trôi qua nhiều ngày như vậy, nàng vẫn có tin tốt. Đến tận bây giờ con rắn vẫn chưa có ý định ăn thịt nàng. Cũng có thể là do con rắn đó lợi hại như vậy, trong rừng này có rất nhiều đồ ăn, nàng là lương thực dự trữ của nó tạm thời chưa cần đến. Cũng có thể là do trước mắt con rắn vẫn tò mò về nàng, nàng phát hiện ra con rắn luôn quan sát lời nói và hành động của nàng, thậm chí còn học cách bắt chước chúng.
Nhưng còn khi thời tiết trở lạnh, thức ăn khan hiếm vào mùa đông thì sao?
Sơ Niệm không muốn suy nghĩ nữa, tập trung vào việc ăn thịt.
Trong mắt đại xà, mấy miếng thịt Sơ Niệm đã ăn chỉ là nhét kẽ răng, chẳng mấy chốc đã xử lý xong hết.
Sơ Niệm nhìn con rắn đi ra ngoài, không lâu sau lại mang về một khối thịt cháy đen cùng rất nhiều trái cây, cũng không biết nó lấy được từ đâu.
Lần này sau khi con rắn xẻ thịt xong, Sơ Niệm cũng giúp vắt nước quả ra để rưới lên.
Con rắn sau khi ăn xong, đi tới cửa hang uể oải nằm xuống, giống như đang phơi nắng, hoặc có lẽ đang chợp mắt ngủ trưa.
Sơ Niệm tiếp tục chất những cành cây do con rắn mang đến vào một góc khác, sau đó gom cành và lá riêng lẻ lại.
Mỗi ngày ngủ trên tảng đá thật sự rất cứng, mỗi sáng thức dậy cả cơ thể đều cứng đờ và đau nhức như bị đá đè lên. Ngay cả chiếc áo khoác Sơ Niệm mặc lúc xuyên qua cũng đã bị sờn vài chỗ, trông thê thảm giống như đây là bộ quần áo rách nát nào đó nhặt được.
Sơ Niệm nghĩ ra một biện pháp, gom lá cây lại, lúc ngủ thì phủ áo khoác của mình lên trên, ít nhất thì ban đêm đi ngủ cũng có một chỗ mềm mại. Sau mấy ngày nay tích lũy, hiện tại nàng đã chất được một đống nhỏ, có lẽ đêm nay có thể ngủ trên chiếc giường lá nhỏ mềm mại và ấm áp của riêng mình.
Sau khi thu thập lá cây, rồi đẩy cành cây sang một bên, khắp người Sơ Niệm đã đổ một lớp mồ hôi mỏng.
nàng liếc nhìn đại xà vẫn đang nhàn nhã cuộn tròn ở cửa hang, cầm áo khoác lên, định đi đến chỗ hồ nước sâu trong hang để tắm rửa.
Sau khi chân nàng lành lại, đại xà không còn mang cho nàng những quả nhỏ màu xanh nữa. Sơ Niệm ngập ngừng di chuyển trong hang động, nhưng nó chỉ quan sát, cũng không có ý ngăn cản.
Ngoại trừ cái lần nàng muốn tìm lại lối thoát ra khỏi mê cung. Mê cung đi xuống núi quá tối, không có điện thoại di động chiếu sáng, ngay cả khi có bản đồ vẽ tay nàng cũng vẫn bị lạc. Cuối cùng vẫn là do con rắn sau khi đi săn trở về đã dẫn nàng ra ngoài.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng còn khi thời tiết trở lạnh, thức ăn khan hiếm vào mùa đông thì sao?
Sơ Niệm không muốn suy nghĩ nữa, tập trung vào việc ăn thịt.
Trong mắt đại xà, mấy miếng thịt Sơ Niệm đã ăn chỉ là nhét kẽ răng, chẳng mấy chốc đã xử lý xong hết.
Sơ Niệm nhìn con rắn đi ra ngoài, không lâu sau lại mang về một khối thịt cháy đen cùng rất nhiều trái cây, cũng không biết nó lấy được từ đâu.
Lần này sau khi con rắn xẻ thịt xong, Sơ Niệm cũng giúp vắt nước quả ra để rưới lên.
Con rắn sau khi ăn xong, đi tới cửa hang uể oải nằm xuống, giống như đang phơi nắng, hoặc có lẽ đang chợp mắt ngủ trưa.
Sơ Niệm tiếp tục chất những cành cây do con rắn mang đến vào một góc khác, sau đó gom cành và lá riêng lẻ lại.
Mỗi ngày ngủ trên tảng đá thật sự rất cứng, mỗi sáng thức dậy cả cơ thể đều cứng đờ và đau nhức như bị đá đè lên. Ngay cả chiếc áo khoác Sơ Niệm mặc lúc xuyên qua cũng đã bị sờn vài chỗ, trông thê thảm giống như đây là bộ quần áo rách nát nào đó nhặt được.
Sơ Niệm nghĩ ra một biện pháp, gom lá cây lại, lúc ngủ thì phủ áo khoác của mình lên trên, ít nhất thì ban đêm đi ngủ cũng có một chỗ mềm mại. Sau mấy ngày nay tích lũy, hiện tại nàng đã chất được một đống nhỏ, có lẽ đêm nay có thể ngủ trên chiếc giường lá nhỏ mềm mại và ấm áp của riêng mình.
Sau khi thu thập lá cây, rồi đẩy cành cây sang một bên, khắp người Sơ Niệm đã đổ một lớp mồ hôi mỏng.
nàng liếc nhìn đại xà vẫn đang nhàn nhã cuộn tròn ở cửa hang, cầm áo khoác lên, định đi đến chỗ hồ nước sâu trong hang để tắm rửa.
Sau khi chân nàng lành lại, đại xà không còn mang cho nàng những quả nhỏ màu xanh nữa. Sơ Niệm ngập ngừng di chuyển trong hang động, nhưng nó chỉ quan sát, cũng không có ý ngăn cản.
Ngoại trừ cái lần nàng muốn tìm lại lối thoát ra khỏi mê cung. Mê cung đi xuống núi quá tối, không có điện thoại di động chiếu sáng, ngay cả khi có bản đồ vẽ tay nàng cũng vẫn bị lạc. Cuối cùng vẫn là do con rắn sau khi đi săn trở về đã dẫn nàng ra ngoài.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.