[Làm Ruộng] Sau Khi Được Xà Xà Nuôi Dưỡng
Chương 25: Cuối Cùng Cũng Đạt Được Một Ít 4
Bang Ngã Quan Hạ Nguyệt Lượng
05/05/2024
Ngay khi Sơ Niệm vừa cử động, con rắn cũng bắt đầu di chuyển. Nó cuộn con vật nửa sống nửa chết bị ném trong góc lên. Biểu diễn kỹ năng đốt than trước mặt Sơ Niệm, nướng một con thú thành cục than đen xì.
Sơ Niệm cuối cùng cũng biết thịt nấu chín nàng ăn có nguồn gốc từ đâu.
Đôi mắt nàng mở to, một lúc lâu sau vẫn không thể tin được.
Từ trước đến nay đều nghe người ta nói động vật hoang dã sợ lửa, sẽ nhượng bộ đối phương khi nhìn thấy ngọn lửa.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy một loài động vật có thể phun ra lửa, cũng là một loài rắn thích ngâm mình trong nước.
Sau khi nướng chín được con mồi, con rắn lại khéo léo mở ba lô của Sơ Niệm, lấy con dao ra, cắt thịt thành từng miếng nhỏ, đưa cho Sơ Niệm một phần, phần còn lại tự mình ăn hết.
Sơ Niệm vẫn đang chìm đắm trong cú sốc vừa mới nhận được, má lâu sau vẫn không thể bình tĩnh lại được. Mãi cho đến khi con rắn bắt đầu đút cho nàng ăn, nàng mới vội vàng chủ động ăn thịt.
Sau khi ăn thịt xong, con rắn lại cuốn vài cành cây từ trong góc ra đặt trước mặt nàng, phun ra một luồng lửa để nhóm lửa đống cây.
Lòng bàn tay của nàng đã bị xước xát vì nhóm lửa, nhưng con rắn lại có thể nhóm lửa dễ như trở bàn tay.
Lần đầu tiên Sơ Niệm cảm thấy được sự khác biệt khi giao tiếp giữa các giống loài khác nhau.
Nếu nàng hiểu được tiếng của rắn, hoặc nếu con rắn có thể nói tiếng người, không biết đã có thể tránh được bao nhiêu rắc rối. Cần gì phải tốn công nhóm lửa như vậy, chỉ cần một câu là có thể khiến con rắn phun ra lửa.
Nhưng nàng cũng biết, chuyện này làm sao có thể xảy ra.
Người là người, rắn là rắn. Dù chỉ số thông minh của con rắn này có cao đến đâu thì con rắn cũng không thể biến thành người, không thể nói được tiếng người.
Sau khi giải quyết xong vấn đề nhóm lửa, Sơ Niệm lấy cốc nước và một chiếc xẻng quân sự nhỏ từ trong ba lô ra. Đây là thứ nàng đã sử dụng khi thu thập mẫu vật thực vật, bây giờ Sơ Niệm muốn sử dụng nó để chế tạo một dụng cụ có thể đun sôi nước để uống.
Mấy ngày trước Sơ Niệm không có việc gì làm đã rửa sạch sẽ chiếc xẻng quân sự, nhưng nàng vẫn đặt trên lửa hơ nóng để khử trùng.
Đợt nước sôi đầu tiên, nàng không uống, chậm rãi đợi cho đến khi nước trên đó gần như bốc hơi hết thì Sơ Niệm mới rót nước sạch vào trong cốc.
Lần này nước sôi lên, Sơ Niệm cho toàn bộ nước nóng vào cốc nước, đợi nguội rồi mới uống.
Cuối cùng cũng uống được nước nóng, Sơ Niệm bắt đầu nhớ hương vị của muối. Dòng nước trắng làm trôi đi vị dầu mỡ trong miệng nhưng vị giác trong miệng lại càng trở nên nhạt nhẽo hơn.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sơ Niệm cuối cùng cũng biết thịt nấu chín nàng ăn có nguồn gốc từ đâu.
Đôi mắt nàng mở to, một lúc lâu sau vẫn không thể tin được.
Từ trước đến nay đều nghe người ta nói động vật hoang dã sợ lửa, sẽ nhượng bộ đối phương khi nhìn thấy ngọn lửa.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy một loài động vật có thể phun ra lửa, cũng là một loài rắn thích ngâm mình trong nước.
Sau khi nướng chín được con mồi, con rắn lại khéo léo mở ba lô của Sơ Niệm, lấy con dao ra, cắt thịt thành từng miếng nhỏ, đưa cho Sơ Niệm một phần, phần còn lại tự mình ăn hết.
Sơ Niệm vẫn đang chìm đắm trong cú sốc vừa mới nhận được, má lâu sau vẫn không thể bình tĩnh lại được. Mãi cho đến khi con rắn bắt đầu đút cho nàng ăn, nàng mới vội vàng chủ động ăn thịt.
Sau khi ăn thịt xong, con rắn lại cuốn vài cành cây từ trong góc ra đặt trước mặt nàng, phun ra một luồng lửa để nhóm lửa đống cây.
Lòng bàn tay của nàng đã bị xước xát vì nhóm lửa, nhưng con rắn lại có thể nhóm lửa dễ như trở bàn tay.
Lần đầu tiên Sơ Niệm cảm thấy được sự khác biệt khi giao tiếp giữa các giống loài khác nhau.
Nếu nàng hiểu được tiếng của rắn, hoặc nếu con rắn có thể nói tiếng người, không biết đã có thể tránh được bao nhiêu rắc rối. Cần gì phải tốn công nhóm lửa như vậy, chỉ cần một câu là có thể khiến con rắn phun ra lửa.
Nhưng nàng cũng biết, chuyện này làm sao có thể xảy ra.
Người là người, rắn là rắn. Dù chỉ số thông minh của con rắn này có cao đến đâu thì con rắn cũng không thể biến thành người, không thể nói được tiếng người.
Sau khi giải quyết xong vấn đề nhóm lửa, Sơ Niệm lấy cốc nước và một chiếc xẻng quân sự nhỏ từ trong ba lô ra. Đây là thứ nàng đã sử dụng khi thu thập mẫu vật thực vật, bây giờ Sơ Niệm muốn sử dụng nó để chế tạo một dụng cụ có thể đun sôi nước để uống.
Mấy ngày trước Sơ Niệm không có việc gì làm đã rửa sạch sẽ chiếc xẻng quân sự, nhưng nàng vẫn đặt trên lửa hơ nóng để khử trùng.
Đợt nước sôi đầu tiên, nàng không uống, chậm rãi đợi cho đến khi nước trên đó gần như bốc hơi hết thì Sơ Niệm mới rót nước sạch vào trong cốc.
Lần này nước sôi lên, Sơ Niệm cho toàn bộ nước nóng vào cốc nước, đợi nguội rồi mới uống.
Cuối cùng cũng uống được nước nóng, Sơ Niệm bắt đầu nhớ hương vị của muối. Dòng nước trắng làm trôi đi vị dầu mỡ trong miệng nhưng vị giác trong miệng lại càng trở nên nhạt nhẽo hơn.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.