[Làm Ruộng] Sau Khi Được Xà Xà Nuôi Dưỡng
Chương 5: Sơ Niệm Bị Lạc Rồi. (5)
Bang Ngã Quan Hạ Nguyệt Lượng
19/08/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong rừng rậm cây cối tươi tốt, ánh mặt trời chiếu vào rất ít, cũng không có cách nào thông qua phương thức dùng bóng cây mà ánh mặt trời chiếu để phân biệt phương hướng.
Sơ Niệm nhìn sơ qua bốn phía, rừng nguyên sinh không có cọc gỗ do nhân tạo cưa chặt để lại. Xem ra chỉ có thể thông qua phương pháp cành lá phía Bắc thưa thớt cành lá phía Nam tươi tốt để xác định phương hướng.
Cái này có thể chắc chắn la bàn đã trở lại bình thường.
Bây giờ cô cần phải tìm cách để bắt được tín hiệu trên cao, sau đó tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài.
Rừng rậm sau cơn mưa càng thêm khó đi, ướt sũng dính nhớt, Sơ Niệm dựa vào la bàn chậm rãi thăm dò về phía trước, muốn thông qua ánh sáng tìm ra một chỗ cao không có cây cối che chắn để cô có thể gửi một tin nhắn.
Hình như là may mắn, sau khi đi một lúc thì cô nhìn thấy một sườn núi không lớn không nhỏ, cuối cùng nhìn thấy ánh mặt trời trên đỉnh, gió cũng không còn nóng bức nữa, thổi lên người sảng khoái thoải mái.
Sơ Niệm hưng phấn lấy điện thoại di động sau lưng ra, nhìn thấy không có sóng trong dự liệu. Nhưng cô vẫn còn điện thoại vệ tinh. Bây giờ quốc lực phát triển mạnh mẽ, vệ tinh càng ngày càng nhiều, cô không tin ở nơi tầm nhìn rộng mở đến cả một tin nhắn cũng không gửi đi được.
Nhưng lúc cô vừa lấy điện thoại vệ tinh ra, cô nghe thấy âm thanh thưa thớt ở phía sau.
Lần này cực kì rõ ràng, hình như ở ngay phía sau cô.
Gần hơn lúc vừa này đụng phải thằn lằn to lớn.
Sơ Niệm xoay người, một con rắn lớn màu vàng lấp lánh ờ dưới ánh mặt trời, giống như vàng thỏi, rêu reo thể hiện cơ thể khổng lồ của mình.
Hắn rất thô, cũng rất dài, một phần thân rắn dựng lên cũng có thể từ trên cao nhìn xuống cô nhỏ bé.
Người thật sự sợ hãi thậm chí là hoàn toàn không có âm thanh, miệng cô há lớn, lại không phát ra được một chút âm thanh nào.
Có trời mới biết cô sợ loại sinh vật như rắn này đến mức nào, hơn nữa là một con lớn như vậy.
Con rắn lớn cúi cái đầu màu vàng, vảy vụn trên đỉnh đầu đẹp như tác phẩm nghệ thuật, nhưng Sơ Niệm lại chẳng thể thưởng thức được.
Bởi vì cô ngửi thấy một mùi quen thuộc.
Đột ngột nóng ấm, mang theo một chút mùi hương khó có thể diễn tả thành lời.
Cô còn cho rằng đây là một mùi hương theo gió trong rừng rậm phiêu tán tới, bây giờ lại có thể cảm nhận được rõ ràng, mùi hương này, là hô hấp của rắn lớn.
Đám mây đen, cơn gió nóng hổi.
Thì ra con rắn lớn đã ở trên đầu cô từ lâu, xem cô như là con mồi!
Sơ Niệm hít một hơi thật sâu, đầu óc trống rỗng, suy nghĩ duy nhất là: Cô phải chạy trốn! Phải trốn thoát!
Nhưng sau khi cô bước chân ra, chân lại mềm nhũn như sợi mì, trơ mắt nhìn mình nằm sấp trên mặt đất, mà tay cô theo bản năng nắm lấy một thứ mềm mại tinh tế, chính là đỉnh đuôi của con rắn lớn.
Lần này thật sự chết chắc rồi.
Ngã trên người rắn lớn, còn nắm lấy đầu đuôi của người ta.
Hô hấp của Sơ Niệm đều ngừng lại, nhắm mắt lại chờ đợi cái miệng to như chậu máu nuốt sống cô vào bụng.
Thậm chí không ngừng thôi miên mình, mau ngất đi, vì sao người khác có thể nói ngất thì ngất, tỉnh táo như thế bị ăn sống sẽ đau bao nhiêu chứ...
Lúc cô nằm sấp trên mặt đất giả chết, rõ ràng nhận thấy mình bị con rắn lớn ném xuống đất, còn có thể nghe được tiếng bụi bặm lúc rắn chuyển động vây quanh cô.
Cuối cùng, lúc cô bị rắn lớn dùng đuôi cuốn lên, trái tim cứ như nhảy lên cổ họng thình thịch đập mạnh, đầu óc của cô mơ màng, như hôn mê bất tỉnh.
Mà cái nhìn cuối cùng của cô với thế giới này, chính là đôi mắt dựng thẳng dài.
Trong rừng rậm cây cối tươi tốt, ánh mặt trời chiếu vào rất ít, cũng không có cách nào thông qua phương thức dùng bóng cây mà ánh mặt trời chiếu để phân biệt phương hướng.
Sơ Niệm nhìn sơ qua bốn phía, rừng nguyên sinh không có cọc gỗ do nhân tạo cưa chặt để lại. Xem ra chỉ có thể thông qua phương pháp cành lá phía Bắc thưa thớt cành lá phía Nam tươi tốt để xác định phương hướng.
Cái này có thể chắc chắn la bàn đã trở lại bình thường.
Bây giờ cô cần phải tìm cách để bắt được tín hiệu trên cao, sau đó tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài.
Rừng rậm sau cơn mưa càng thêm khó đi, ướt sũng dính nhớt, Sơ Niệm dựa vào la bàn chậm rãi thăm dò về phía trước, muốn thông qua ánh sáng tìm ra một chỗ cao không có cây cối che chắn để cô có thể gửi một tin nhắn.
Hình như là may mắn, sau khi đi một lúc thì cô nhìn thấy một sườn núi không lớn không nhỏ, cuối cùng nhìn thấy ánh mặt trời trên đỉnh, gió cũng không còn nóng bức nữa, thổi lên người sảng khoái thoải mái.
Sơ Niệm hưng phấn lấy điện thoại di động sau lưng ra, nhìn thấy không có sóng trong dự liệu. Nhưng cô vẫn còn điện thoại vệ tinh. Bây giờ quốc lực phát triển mạnh mẽ, vệ tinh càng ngày càng nhiều, cô không tin ở nơi tầm nhìn rộng mở đến cả một tin nhắn cũng không gửi đi được.
Nhưng lúc cô vừa lấy điện thoại vệ tinh ra, cô nghe thấy âm thanh thưa thớt ở phía sau.
Lần này cực kì rõ ràng, hình như ở ngay phía sau cô.
Gần hơn lúc vừa này đụng phải thằn lằn to lớn.
Sơ Niệm xoay người, một con rắn lớn màu vàng lấp lánh ờ dưới ánh mặt trời, giống như vàng thỏi, rêu reo thể hiện cơ thể khổng lồ của mình.
Hắn rất thô, cũng rất dài, một phần thân rắn dựng lên cũng có thể từ trên cao nhìn xuống cô nhỏ bé.
Người thật sự sợ hãi thậm chí là hoàn toàn không có âm thanh, miệng cô há lớn, lại không phát ra được một chút âm thanh nào.
Có trời mới biết cô sợ loại sinh vật như rắn này đến mức nào, hơn nữa là một con lớn như vậy.
Con rắn lớn cúi cái đầu màu vàng, vảy vụn trên đỉnh đầu đẹp như tác phẩm nghệ thuật, nhưng Sơ Niệm lại chẳng thể thưởng thức được.
Bởi vì cô ngửi thấy một mùi quen thuộc.
Đột ngột nóng ấm, mang theo một chút mùi hương khó có thể diễn tả thành lời.
Cô còn cho rằng đây là một mùi hương theo gió trong rừng rậm phiêu tán tới, bây giờ lại có thể cảm nhận được rõ ràng, mùi hương này, là hô hấp của rắn lớn.
Đám mây đen, cơn gió nóng hổi.
Thì ra con rắn lớn đã ở trên đầu cô từ lâu, xem cô như là con mồi!
Sơ Niệm hít một hơi thật sâu, đầu óc trống rỗng, suy nghĩ duy nhất là: Cô phải chạy trốn! Phải trốn thoát!
Nhưng sau khi cô bước chân ra, chân lại mềm nhũn như sợi mì, trơ mắt nhìn mình nằm sấp trên mặt đất, mà tay cô theo bản năng nắm lấy một thứ mềm mại tinh tế, chính là đỉnh đuôi của con rắn lớn.
Lần này thật sự chết chắc rồi.
Ngã trên người rắn lớn, còn nắm lấy đầu đuôi của người ta.
Hô hấp của Sơ Niệm đều ngừng lại, nhắm mắt lại chờ đợi cái miệng to như chậu máu nuốt sống cô vào bụng.
Thậm chí không ngừng thôi miên mình, mau ngất đi, vì sao người khác có thể nói ngất thì ngất, tỉnh táo như thế bị ăn sống sẽ đau bao nhiêu chứ...
Lúc cô nằm sấp trên mặt đất giả chết, rõ ràng nhận thấy mình bị con rắn lớn ném xuống đất, còn có thể nghe được tiếng bụi bặm lúc rắn chuyển động vây quanh cô.
Cuối cùng, lúc cô bị rắn lớn dùng đuôi cuốn lên, trái tim cứ như nhảy lên cổ họng thình thịch đập mạnh, đầu óc của cô mơ màng, như hôn mê bất tỉnh.
Mà cái nhìn cuối cùng của cô với thế giới này, chính là đôi mắt dựng thẳng dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.