Làm Thế Nào Để Ngăn Nam Chính Phát Điên
Chương 12:
Bạo Sao Tiểu Hoàng Qua
21/07/2024
Đầu giường đặt một cái thùng sắt, bên trong là nước máu đục ngầu. Có vẻ như cậu đã sơ cứu vết thương đơn giản.
Cậu như rất thích làm mặt nạ.
Đồ trang trí duy nhất trong lều là một giá gỗ, trên đó có đủ loại mặt nạ, được đánh dấu ngày sản xuất bằng mực đỏ nhưng không có ngoại lệ nào là không khiến người ta rùng mình.
Không biết vì lý do gì, có một chiếc mặt nạ màu trắng, cậu vẽ những đường nét khuôn mặt tinh xảo nhưng vì vậy mà nó càng trở nên đáng sợ hơn.
Bạc Lỵ đang định xem những chiếc mặt nạ khác thì đột nhiên sau lưng vang lên hai tiếng động thình thịch, làm cô giật mình.
Eric dùng cán dao gõ vào đầu giường, ra hiệu cho cô quay lại.
Bạc Lỵ rất muốn hỏi: Cậu không nói được sao?
Ngẫm nghĩ, cô lại thôi.
Trước đây cậu đã nói chuyện với quản lý, nhóm của Mike cũng nói rằng cậu có thể nói tiếng bụng và hát.
Rõ ràng là cậu chỉ không muốn nói chuyện với cô.
Thấy cô quay lại, Eric cắm con dao găm trở lại ủng, cởi áo sơ mi, để lộ tấm lưng đầy máu.
Cậu gầy đến mức đáng sợ nhưng đáng sợ hơn là vết thương trên lưng, da như bị cháy xém, bong tróc gần hết, để lộ phần thịt đỏ tươi ướt đẫm, dính đầy bụi đất, đá vụn và lá cỏ.
... Bị thương nặng như vậy, đáng ra cậu không thể sống sót.
Nhưng cậu không chỉ sống sót, mà còn khập khiễng dùng một tay hạ gục cô.
Làm sao có thể?
Thôi bỏ đi, cô đã xuyên không rồi, quan tâm đến điều này làm gì.
Bạc Lỵ hít một hơi thật sâu, tìm thấy ibuprofen trong túi cấp cứu. vừa cho cậu ta, vừa cho chính mình, lưng cô vẫn còn đau âm ỉ.
Cô bẻ một viên nang đưa cho cậu, rồi uống một viên trước mặt cậu: "Cái này có thể giảm đau."
Eric nhìn cô một lúc, nhận lấy viên nang trên tay cô, nuốt xuống.
Bạc Lỵ định nói với cậu rằng cô có nước điện giải để uống nhưng không ngờ cậu ực một cái, nuốt luôn xuống.
Cô đành nuốt lời, lấy bông tẩm i-ốt, lau vết xước trên cánh tay mình trước, rồi ngẩng đầu hỏi: "Được chứ?"
Cậu từ từ gật đầu.
Bạc Lỵ lấy nhíp, kéo và bột cầm máu từ túi cấp cứu, bắt đầu làm sạch vết thương cho cậu.
May mắn là trước khi dọn ba lô leo núi, cô đã xem khá nhiều video cấp cứu để giết thời gian, nếu không thì cô thực sự không biết phải xử lý vết thương này như thế nào.
Chỉ là, có những chỗ đã dính thành một cục thịt thối màu nâu đỏ, cô phải loại bỏ những cục thịt thối đó trước, sau đó mới có thể bôi thuốc và băng bó cho cậu.
Điều khiến cô khá ngạc nhiên là từ đầu đến cuối Eric không phát ra một âm thanh nào, yên lặng như một xác chết.
Cô không nhịn được hỏi: "... Cậu không đau sao?"
Không được đáp lại.
Cô đành ngậm miệng, tiếp tục xử lý vết thương.
Không biết ibuprofen có tác dụng với cậu không nhưng với cô thì có hiệu quả - lúc cậu đè cô xuống đất, cô đau đến mức suýt khóc, giờ thì không còn đau nữa.
Bạc Lỵ tăng tốc độ làm sạch vết thương.
Cô hơi hối hận vì đã không mua chitosan dạng tiêm, nghe nói thứ đó có thể cầm máu trong vòng ba giây.
Eric có những vết thương lớn khiến cô choáng váng, cô không biết bột cầm máu có cầm được máu không.
Cậu như rất thích làm mặt nạ.
Đồ trang trí duy nhất trong lều là một giá gỗ, trên đó có đủ loại mặt nạ, được đánh dấu ngày sản xuất bằng mực đỏ nhưng không có ngoại lệ nào là không khiến người ta rùng mình.
Không biết vì lý do gì, có một chiếc mặt nạ màu trắng, cậu vẽ những đường nét khuôn mặt tinh xảo nhưng vì vậy mà nó càng trở nên đáng sợ hơn.
Bạc Lỵ đang định xem những chiếc mặt nạ khác thì đột nhiên sau lưng vang lên hai tiếng động thình thịch, làm cô giật mình.
Eric dùng cán dao gõ vào đầu giường, ra hiệu cho cô quay lại.
Bạc Lỵ rất muốn hỏi: Cậu không nói được sao?
Ngẫm nghĩ, cô lại thôi.
Trước đây cậu đã nói chuyện với quản lý, nhóm của Mike cũng nói rằng cậu có thể nói tiếng bụng và hát.
Rõ ràng là cậu chỉ không muốn nói chuyện với cô.
Thấy cô quay lại, Eric cắm con dao găm trở lại ủng, cởi áo sơ mi, để lộ tấm lưng đầy máu.
Cậu gầy đến mức đáng sợ nhưng đáng sợ hơn là vết thương trên lưng, da như bị cháy xém, bong tróc gần hết, để lộ phần thịt đỏ tươi ướt đẫm, dính đầy bụi đất, đá vụn và lá cỏ.
... Bị thương nặng như vậy, đáng ra cậu không thể sống sót.
Nhưng cậu không chỉ sống sót, mà còn khập khiễng dùng một tay hạ gục cô.
Làm sao có thể?
Thôi bỏ đi, cô đã xuyên không rồi, quan tâm đến điều này làm gì.
Bạc Lỵ hít một hơi thật sâu, tìm thấy ibuprofen trong túi cấp cứu. vừa cho cậu ta, vừa cho chính mình, lưng cô vẫn còn đau âm ỉ.
Cô bẻ một viên nang đưa cho cậu, rồi uống một viên trước mặt cậu: "Cái này có thể giảm đau."
Eric nhìn cô một lúc, nhận lấy viên nang trên tay cô, nuốt xuống.
Bạc Lỵ định nói với cậu rằng cô có nước điện giải để uống nhưng không ngờ cậu ực một cái, nuốt luôn xuống.
Cô đành nuốt lời, lấy bông tẩm i-ốt, lau vết xước trên cánh tay mình trước, rồi ngẩng đầu hỏi: "Được chứ?"
Cậu từ từ gật đầu.
Bạc Lỵ lấy nhíp, kéo và bột cầm máu từ túi cấp cứu, bắt đầu làm sạch vết thương cho cậu.
May mắn là trước khi dọn ba lô leo núi, cô đã xem khá nhiều video cấp cứu để giết thời gian, nếu không thì cô thực sự không biết phải xử lý vết thương này như thế nào.
Chỉ là, có những chỗ đã dính thành một cục thịt thối màu nâu đỏ, cô phải loại bỏ những cục thịt thối đó trước, sau đó mới có thể bôi thuốc và băng bó cho cậu.
Điều khiến cô khá ngạc nhiên là từ đầu đến cuối Eric không phát ra một âm thanh nào, yên lặng như một xác chết.
Cô không nhịn được hỏi: "... Cậu không đau sao?"
Không được đáp lại.
Cô đành ngậm miệng, tiếp tục xử lý vết thương.
Không biết ibuprofen có tác dụng với cậu không nhưng với cô thì có hiệu quả - lúc cậu đè cô xuống đất, cô đau đến mức suýt khóc, giờ thì không còn đau nữa.
Bạc Lỵ tăng tốc độ làm sạch vết thương.
Cô hơi hối hận vì đã không mua chitosan dạng tiêm, nghe nói thứ đó có thể cầm máu trong vòng ba giây.
Eric có những vết thương lớn khiến cô choáng váng, cô không biết bột cầm máu có cầm được máu không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.