Chương 1
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Ngay khi tôi chuẩn bị đi ngủ, phía cửa phát ra một tiếng “cạch”. Khẽ chau mày, tôi thở hắt ra một hơi bực bội. Nửa đêm mới mò về phòng, suốt một tuần làm dâu gia tộc họ Phạm, không ngày nào chồng tôi về phòng ngủ sớm hơn mười hai giờ. Bị làm phiền hóa ra cũng có thể quen, vô thức tôi vẫn chờ anh ta bước về phòng mới vào giấc được.
Cứ nghĩ Phạm Hoàng Bách sẽ nằm ngủ ở sofa như mọi ngày, không ngờ ánh điện lóe lên. Thế này thì quá đáng lắm rồi đấy nhá! Tôi vùng dậy, lừ mắt nhìn vẻ khinh bạc trên mặt anh ta, cau có gắt lên:
– Làm cái gì thế? Đêm rồi còn không cho người ta ngủ?
– Khó chịu đấy, cô làm vợ mà không biết phục vụ chồng à?
Phạm Hoàng Bách nhếch nhẹ khóe môi, gương mặt anh ta dù đẹp đến hoàn hảo nhưng tôi chỉ cảm thấy ghét đến rồ cả người. Mà… kẻ kiêu ngạo như anh ta vừa hỏi tôi cái gì thế?
– Phục vụ cái đ.ếch gì? Chẳng phải khinh con này là con bún đậu mắm tôm à?
– LÀM VỢ THÌ PHẢI BIẾT CHIỀU CHỒNG!
Phạm Hoàng Bách tức lên, anh ta bước hai bước tiến đến gần tôi, nhanh đến mức tôi không kịp phản ứng. Xộc vào mũi tôi là mùi rượu mạnh. Một lực anh ta nắm gáy tôi, ngay sau đó kéo đầu tôi về hạ thân anh ta, qua lớp quần âu đã nổi cộm lên một cục.
Roẹt! Bàn tay còn lại kéo khóa quần, sau lớp quần xì, vật đàn ông khủng bố giương lên ngạo nghễ, đập thẳng vào mắt tôi.
Mẹ kiếp!
Tôi chửi thề một tiếng, tim đập thình thình trong ức chế, lập tức vùng khỏi tay anh ta. Khi người ta trong cơn điên thì sức khỏe cũng hơn hẳn bình thường. Tôi bước về bàn trang điểm, cầm cái kéo lên tay, mặt mũi cùng đôi mắt đỏ hoe căm hờn nhìn Bách:
– Bà mày không phải ca.ve, thích thì cút ra ngoài cho gái nó chiều!
– Không phải thách!
Phạm Hoàng Bách xẵng giọng, hai tay kéo lại quần, để lại tôi thở hồng hộc ấm ức trong phòng anh ta đóng sầm cửa lại. Điên, điên mất thôi! Tôi ấm ức cắn chặt răng vào môi, hình ảnh ám ảnh ban nãy vẫn còn làm tôi sốc. Lần đầu tiên tôi thấy thứ đó của anh ta, cảm giác không biết diễn tả thế nào, vừa ghê tởm lại vừa căm tức, lại vừa nóng bỏng mặt.
Đêm đó Phạm Hoàng Bách không về, còn tôi, trằn trọc mãi đến ba giờ sáng mới vào được giấc. Nghĩ về cuộc hôn nhân với anh ta, những giọt nước mắt tủi thân trên má tôi lại lăn dài.
Một tháng trước.
– Alo, Thủy à, mày phải giúp tao một việc, gọi cả con Vân Anh, con Yến, con Chi với con Tú nữa. Tối nay đi với tao!
– Có chuyện gì mà triệu tập cả bọn thế? Tưởng đang đi hưởng tuần trăng mật lãng xờ mạn ở đâu rồi?
– Trăng mật cái chó, thằng Đạt nó là pê đê. Tao đang điên lắm đây! Nó lừa tao, nó cưới tao rồi bỏ xó tao, từ hôm cưới đến giờ tao đ*o nhìn thấy cái mặt nó một lần nào, nó bỏ đi theo thằng chó cái nào ấy! Tao nghe người ta nói mà tao còn không tin, tao thuê thám tử điều tra, đến sáng nay thám tử gửi ảnh về cho tao, hóa ra lâu nay chúng nó chung sống với nhau trong khách sạn, buồn nôn nôn mẹ ra một bãi.
– C.hết cha mày! Ai bảo đ*o tìm hiểu kỹ vào, thấy trai đẹp nhà giàu là híp cái mắt vào cơ. Mà mày đã đăng ký kết hôn với nó chưa?
– Chưa, phúc tổ! Bố mẹ nó với bố mẹ tao cứ gán ghép vào bằng được, xong nó lại còn chủ động theo đuổi thì biết thế đ.ếch nào, lúc đấy còn khen nó biết giữ gìn cho tao không đòi hỏi. Điên từ hôm cưới mà đ.ếch biết nó ở đâu, giờ biết rồi chúng mày phải đi đòi lại công bằng cùng tao!
– Ok, chị em hoạn nạn có nhau. Mấy giờ, địa chỉ ở đâu?
– Sáu giờ, khách sạn Lan Anh, 20 phố X.
– Ok.
Tôi nóng đến xì khói qua hai lỗ tai, ném điện thoại ra bàn.
– Bà chủ ơi, cho hai suất bún đậu mắm tôm!
– Có ngay đây ạ!
Tôi đáp lời, thở hắt ra một hơi, giục hai con bé phụ quán làm giúp:
– Liên với Trà, làm hộ chị, chị vào toilet cái!
Mở quán bún đậu mắm tôm được hai năm nay, gần trường đại học, phong cách quán sạch đẹp trẻ trung như quán cà phê sống ảo nên khách đến cũng đông, từ mười một giờ đến một giờ là tôi bận mờ cả mắt. Tôi từng tốt nghiệp đại học về Văn thư Lưu trữ, có điều khó xin việc lại có sẵn đam mê kinh doanh nên tốt nghiệp một cái là tôi rẽ hướng mở quán, rất may được bố mẹ tôi ủng hộ. Ý định làm công việc này vài năm, có chút vốn tôi sẽ xin một công việc văn thư hành chính, yên tâm chăm sóc gia đình. Giờ xin việc đâu cũng cần tiền mà.
Cưới Lê Tuấn Đạt, kỹ sư điện tử hai tám tuổi tốt nghiệp đại học Bách Khoa, niềm tự hào của gia đình anh ta được một tuần mà tôi già đi mấy tuổi. Mẹ kiếp! Sao cái số tôi lại chó cắn thế không biết? Cứ nghĩ bình yên qua ngày, lấy được chồng hiền lành tử tế rồi sinh được một nhóc tì đáng yêu thì đời tôi chẳng còn tiếc gì nữa. Ai ngờ lại vớ trúng phải cái thằng pê đê giả tạo lừa cưới con gái nhà người ta. Cay, cay thật! Mang tiếng lấy chồng rồi mà vẫn còn con gái, thế có nhục không cơ chứ?
Sáu giờ tối, cả nhóm sáu đứa con gái thân thiết với nhau từ ngày cấp ba bàn tính kế hoạch. Cái Tú đã vào tiền sảnh khách sạn thăm dò. Đạt bước xuống sảnh, vẫn một vẻ đạo mạo đẹp trai, ai ngờ đâu lại là hàng mã với chị em. Có điều, tay bồ của gã không đi cùng. Chắc bồ gã bận gì, dù sao cũng không quan trọng, quan trọng mục tiêu của tôi là gã.
Cả bọn con gái bám theo Đạt đến quán cà phê khá đẹp gần khách sạn. Gã ngồi một góc dưới tán cây, gọi một cốc cà phê nâu đá, tận hưởng tự do hiếm hoi sau chuỗi ngày quấn quýt với bồ. Khuôn mặt gã bình thản phiêu du đến lạ lùng.
– Anh gọi bún đậu mắm tôm hả anh?
Vân Anh bưng khay bún đậu mắm tôm tôi chuẩn bị lên tay tiến về phía Đạt. Gã giật mình mở mắt, lập tức phản ứng như phải bỏng, quát lên:
– Cô bị làm sao thế? Đang uống cà phê ai gọi bún đậu mắm tôm?
Vân Anh bất chợt “tình cờ” vấp ngã, khéo thế nào cả bát mắm tôm đầy ắp đổ thẳng vào đầu Đạt, mùi uế khí với nhiều người đặc biệt là gã nồng nặc không gian. Mặt gã vừa đen vừa đỏ vừa tím, thực sự nhìn buồn cười đến đau ruột. Gã định cho con bạn tôi một bài học, nhưng ngay lập tức năm đứa con gái còn lại xông ra, chân tay có bao nhiêu dùng bấy nhiêu lao vào gã đấm đá loạn xạ không cho gã có cơ hội phản công.
Tôi túm tóc bạt tai gã gào lên:
– Thằng chó! Mày dám bỏ tao đi ngoại tình à? Mày có đáng bị ăn đòn thế không? Mọi người nhìn xem, loại đàn ông mất dạy có vợ rồi mà bỏ vợ ở nhà đi ngoại tình, có ăn đòn mười lần thế này cũng không hết tội! Mọi người nhìn kỹ bản mặt hắn đi! Lê Tuấn Đạt, kỹ sư điện tử của tổng công ty Kim Thành sáng giá đây! Tưởng thế nào hóa ra lại là cái thằng chồng phản bội!
Tôi không nói rõ gã pê đê ngoại tình với trai vì cảm thấy như vậy xúc phạm giới tính thứ ba. Ngoại tình là ngoại tình, với giới nào cũng vậy!
Đạt vùng vằng chống cự, gã cũng đánh lại bọn tôi nhưng các chị em tôi vẫn dần gã tơi tả. Xung quanh còn có cả tiếng hò reo cổ vũ vang lên, một hồi cảm thấy đánh đã đủ, gã không chống cự nổi nằm vật xuống sàn ôm lấy đầu bọn tôi mới bỏ đi. Với loại khốn nạn như gã thì phải chơi kiểu khốn nạn!
Cứ nghĩ Phạm Hoàng Bách sẽ nằm ngủ ở sofa như mọi ngày, không ngờ ánh điện lóe lên. Thế này thì quá đáng lắm rồi đấy nhá! Tôi vùng dậy, lừ mắt nhìn vẻ khinh bạc trên mặt anh ta, cau có gắt lên:
– Làm cái gì thế? Đêm rồi còn không cho người ta ngủ?
– Khó chịu đấy, cô làm vợ mà không biết phục vụ chồng à?
Phạm Hoàng Bách nhếch nhẹ khóe môi, gương mặt anh ta dù đẹp đến hoàn hảo nhưng tôi chỉ cảm thấy ghét đến rồ cả người. Mà… kẻ kiêu ngạo như anh ta vừa hỏi tôi cái gì thế?
– Phục vụ cái đ.ếch gì? Chẳng phải khinh con này là con bún đậu mắm tôm à?
– LÀM VỢ THÌ PHẢI BIẾT CHIỀU CHỒNG!
Phạm Hoàng Bách tức lên, anh ta bước hai bước tiến đến gần tôi, nhanh đến mức tôi không kịp phản ứng. Xộc vào mũi tôi là mùi rượu mạnh. Một lực anh ta nắm gáy tôi, ngay sau đó kéo đầu tôi về hạ thân anh ta, qua lớp quần âu đã nổi cộm lên một cục.
Roẹt! Bàn tay còn lại kéo khóa quần, sau lớp quần xì, vật đàn ông khủng bố giương lên ngạo nghễ, đập thẳng vào mắt tôi.
Mẹ kiếp!
Tôi chửi thề một tiếng, tim đập thình thình trong ức chế, lập tức vùng khỏi tay anh ta. Khi người ta trong cơn điên thì sức khỏe cũng hơn hẳn bình thường. Tôi bước về bàn trang điểm, cầm cái kéo lên tay, mặt mũi cùng đôi mắt đỏ hoe căm hờn nhìn Bách:
– Bà mày không phải ca.ve, thích thì cút ra ngoài cho gái nó chiều!
– Không phải thách!
Phạm Hoàng Bách xẵng giọng, hai tay kéo lại quần, để lại tôi thở hồng hộc ấm ức trong phòng anh ta đóng sầm cửa lại. Điên, điên mất thôi! Tôi ấm ức cắn chặt răng vào môi, hình ảnh ám ảnh ban nãy vẫn còn làm tôi sốc. Lần đầu tiên tôi thấy thứ đó của anh ta, cảm giác không biết diễn tả thế nào, vừa ghê tởm lại vừa căm tức, lại vừa nóng bỏng mặt.
Đêm đó Phạm Hoàng Bách không về, còn tôi, trằn trọc mãi đến ba giờ sáng mới vào được giấc. Nghĩ về cuộc hôn nhân với anh ta, những giọt nước mắt tủi thân trên má tôi lại lăn dài.
Một tháng trước.
– Alo, Thủy à, mày phải giúp tao một việc, gọi cả con Vân Anh, con Yến, con Chi với con Tú nữa. Tối nay đi với tao!
– Có chuyện gì mà triệu tập cả bọn thế? Tưởng đang đi hưởng tuần trăng mật lãng xờ mạn ở đâu rồi?
– Trăng mật cái chó, thằng Đạt nó là pê đê. Tao đang điên lắm đây! Nó lừa tao, nó cưới tao rồi bỏ xó tao, từ hôm cưới đến giờ tao đ*o nhìn thấy cái mặt nó một lần nào, nó bỏ đi theo thằng chó cái nào ấy! Tao nghe người ta nói mà tao còn không tin, tao thuê thám tử điều tra, đến sáng nay thám tử gửi ảnh về cho tao, hóa ra lâu nay chúng nó chung sống với nhau trong khách sạn, buồn nôn nôn mẹ ra một bãi.
– C.hết cha mày! Ai bảo đ*o tìm hiểu kỹ vào, thấy trai đẹp nhà giàu là híp cái mắt vào cơ. Mà mày đã đăng ký kết hôn với nó chưa?
– Chưa, phúc tổ! Bố mẹ nó với bố mẹ tao cứ gán ghép vào bằng được, xong nó lại còn chủ động theo đuổi thì biết thế đ.ếch nào, lúc đấy còn khen nó biết giữ gìn cho tao không đòi hỏi. Điên từ hôm cưới mà đ.ếch biết nó ở đâu, giờ biết rồi chúng mày phải đi đòi lại công bằng cùng tao!
– Ok, chị em hoạn nạn có nhau. Mấy giờ, địa chỉ ở đâu?
– Sáu giờ, khách sạn Lan Anh, 20 phố X.
– Ok.
Tôi nóng đến xì khói qua hai lỗ tai, ném điện thoại ra bàn.
– Bà chủ ơi, cho hai suất bún đậu mắm tôm!
– Có ngay đây ạ!
Tôi đáp lời, thở hắt ra một hơi, giục hai con bé phụ quán làm giúp:
– Liên với Trà, làm hộ chị, chị vào toilet cái!
Mở quán bún đậu mắm tôm được hai năm nay, gần trường đại học, phong cách quán sạch đẹp trẻ trung như quán cà phê sống ảo nên khách đến cũng đông, từ mười một giờ đến một giờ là tôi bận mờ cả mắt. Tôi từng tốt nghiệp đại học về Văn thư Lưu trữ, có điều khó xin việc lại có sẵn đam mê kinh doanh nên tốt nghiệp một cái là tôi rẽ hướng mở quán, rất may được bố mẹ tôi ủng hộ. Ý định làm công việc này vài năm, có chút vốn tôi sẽ xin một công việc văn thư hành chính, yên tâm chăm sóc gia đình. Giờ xin việc đâu cũng cần tiền mà.
Cưới Lê Tuấn Đạt, kỹ sư điện tử hai tám tuổi tốt nghiệp đại học Bách Khoa, niềm tự hào của gia đình anh ta được một tuần mà tôi già đi mấy tuổi. Mẹ kiếp! Sao cái số tôi lại chó cắn thế không biết? Cứ nghĩ bình yên qua ngày, lấy được chồng hiền lành tử tế rồi sinh được một nhóc tì đáng yêu thì đời tôi chẳng còn tiếc gì nữa. Ai ngờ lại vớ trúng phải cái thằng pê đê giả tạo lừa cưới con gái nhà người ta. Cay, cay thật! Mang tiếng lấy chồng rồi mà vẫn còn con gái, thế có nhục không cơ chứ?
Sáu giờ tối, cả nhóm sáu đứa con gái thân thiết với nhau từ ngày cấp ba bàn tính kế hoạch. Cái Tú đã vào tiền sảnh khách sạn thăm dò. Đạt bước xuống sảnh, vẫn một vẻ đạo mạo đẹp trai, ai ngờ đâu lại là hàng mã với chị em. Có điều, tay bồ của gã không đi cùng. Chắc bồ gã bận gì, dù sao cũng không quan trọng, quan trọng mục tiêu của tôi là gã.
Cả bọn con gái bám theo Đạt đến quán cà phê khá đẹp gần khách sạn. Gã ngồi một góc dưới tán cây, gọi một cốc cà phê nâu đá, tận hưởng tự do hiếm hoi sau chuỗi ngày quấn quýt với bồ. Khuôn mặt gã bình thản phiêu du đến lạ lùng.
– Anh gọi bún đậu mắm tôm hả anh?
Vân Anh bưng khay bún đậu mắm tôm tôi chuẩn bị lên tay tiến về phía Đạt. Gã giật mình mở mắt, lập tức phản ứng như phải bỏng, quát lên:
– Cô bị làm sao thế? Đang uống cà phê ai gọi bún đậu mắm tôm?
Vân Anh bất chợt “tình cờ” vấp ngã, khéo thế nào cả bát mắm tôm đầy ắp đổ thẳng vào đầu Đạt, mùi uế khí với nhiều người đặc biệt là gã nồng nặc không gian. Mặt gã vừa đen vừa đỏ vừa tím, thực sự nhìn buồn cười đến đau ruột. Gã định cho con bạn tôi một bài học, nhưng ngay lập tức năm đứa con gái còn lại xông ra, chân tay có bao nhiêu dùng bấy nhiêu lao vào gã đấm đá loạn xạ không cho gã có cơ hội phản công.
Tôi túm tóc bạt tai gã gào lên:
– Thằng chó! Mày dám bỏ tao đi ngoại tình à? Mày có đáng bị ăn đòn thế không? Mọi người nhìn xem, loại đàn ông mất dạy có vợ rồi mà bỏ vợ ở nhà đi ngoại tình, có ăn đòn mười lần thế này cũng không hết tội! Mọi người nhìn kỹ bản mặt hắn đi! Lê Tuấn Đạt, kỹ sư điện tử của tổng công ty Kim Thành sáng giá đây! Tưởng thế nào hóa ra lại là cái thằng chồng phản bội!
Tôi không nói rõ gã pê đê ngoại tình với trai vì cảm thấy như vậy xúc phạm giới tính thứ ba. Ngoại tình là ngoại tình, với giới nào cũng vậy!
Đạt vùng vằng chống cự, gã cũng đánh lại bọn tôi nhưng các chị em tôi vẫn dần gã tơi tả. Xung quanh còn có cả tiếng hò reo cổ vũ vang lên, một hồi cảm thấy đánh đã đủ, gã không chống cự nổi nằm vật xuống sàn ôm lấy đầu bọn tôi mới bỏ đi. Với loại khốn nạn như gã thì phải chơi kiểu khốn nạn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.