Chương 20
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
– Vậy chị cứ đi với hai người họ đi nhé, em đi ăn một mình.
Khánh thì thầm bên tai tôi, tôi níu tay con bé nói:
– Hâm à, em đi cùng chị chứ, ngại gì, người nhà cả.
Nói từ “người nhà” mà tôi cũng hơi hơi ngượng mồm, có điều muốn thuyết phục Khánh mà tôi đành nói vậy. Khánh ậm ừ, cuối cùng con bé cũng chịu đi cùng tôi. Bách và Thủy Tiên bước đi trước, tôi và Khánh đi phía sau. Khánh hơi ngạc nhiên nhưng có lẽ nghe tôi nói ba chữ “tổng giám đốc” khi nãy con bé hiểu tôi không muốn lẫn lộn công tư. Ở nơi này Phạm Hoàng Bách là tổng giám đốc, còn tôi là nhân viên, đơn giản là vậy thôi. Hơn nữa, vừa đi tôi vừa to nhỏ nói đôi ba câu chuyện với con bé nên xem như con bé cũng không nghi ngờ gì về sự xa cách giữa tôi và Bách.
Phạm Hoàng Bách bước một hồi rẽ vào quán Bà Béo, Khánh lại nhéo tay tôi trêu chọc:
– Ra là sếp tổng cũng thích quán này, hôm đầu tiên vợ đi làm nhất định phải dẫn vào đây mới được! Em đã bảo mà, quán này ngon nhất ở đây chị ạ!
Tôi ngường ngượng bước theo Bách và Thủy Tiên lên tầng hai. Quán này có ba tầng, cách bài trí sạch sẽ, nhân viên mặc đồng phục xanh lá tươi cười chào đón. Vừa nhìn vào tôi đã có thiện cảm, dù là quán cơm văn phòng nhưng cảm giác như trong nhà hàng. Toàn bộ cửa hàng được phả điều hòa mát lạnh nên dù bên ngoài nhiệt độ trên dưới ba lăm độ nhưng bên trong vẫn mát tê người, tâm trạng theo đó cũng dễ chịu hẳn.
Bước đến một bàn ăn trống cạnh ban công tầng hai, Bách ngồi vào trong cùng, Thủy Tiên ngồi cạnh anh ta. Dù không muốn tôi cũng chọn vị trí đối diện Bách. Khánh kéo ghế ngồi cạnh tôi, vui vẻ lau bát đũa chờ đợi phục vụ, còn ngạc nhiên hỏi:
– Tổng giám đốc với hai chị chưa chọn món ạ? Anh chị ăn gì em xuống gọi bốn suất cơm luôn! Cơm suất ở quán này theo chủ đề đấy ạ! Ở đây có cơm gà, cơm bò, cơm cá với cơm chay, đủ loại.
– Nghe cô nói cứ như cô là chủ quán ý nhở? Anh Bách không gọi món trước là vì anh ấy đặt bàn nhà hàng cô hiểu chưa? Đúng là nhà quê, chưa ăn kiểu VIP bao giờ!
Thủy Tiên bĩu nhẹ môi với Khánh, con bé cũng không vừa đốp lại:
– Vâng chị thì thành phố rồi, chẳng qua có người chuyên làm phục vụ nên biết chứ người chẳng phải phục vụ ai bao giờ như tôi làm sao mà biết!
Tôi đá một cái vào chân Khánh, con bé nhún vai trước khuôn mặt đỏ ửng lên vì tức của Thủy Tiên. Cô ta lau bát đũa thêm một lần cho Bách, ngọt ngào nói:
– Anh, nhà hàng này chậm như rùa ý nhỉ, chẳng như cái quán hôm trước mình đi ăn, vừa vào quán đã có đứa chạy theo hỏi mình ăn gì rồi. Cậu ta lại còn nhầm mình là vợ chồng nữa chứ… hihi… khéo thật!
Cô ta vừa nói vừa liếc xéo về tôi hàm ý cô ta xứng với Bách hơn là tôi. Ừ thì nhìn qua có vẻ là thế, tôi xấu hơn cô ta thì tôi chịu, chẳng làm sao cả.
– Nhầm thì cũng chỉ là nhầm thôi, hàng xịn ngồi đây mà.
Tôi thờ ơ lên tiếng, Khánh bên cạnh cũng vui vẻ hùa theo:
– Sao cái thằng đấy có mắt mà như mù nhở? Thảo nào cũng chỉ là cái ngữ phục vụ!
Có Khánh làm đồng minh mà tôi cảm thấy “phe cánh” của tôi mạnh thật, cô ta có một cái miệng làm sao bằng hai cái miệng ngồi trước mặt được, có ức đến tím mặt thì cũng đành chịu. Tôi tin con nhỏ thư ký kia công khai tuyên chiến với tôi, có lẽ vì Bách và tôi… thế nào nhỉ, nếu tinh ý sẽ cảm thấy khoảng cách rõ mồn một, hơn nữa cô ta tin bản thân đẹp hơn tôi, giỏi giang hơn tôi, cô ta lại còn có cơ hội tiếp cận Bách suốt cả ngày dài thì cũng có kém gì tôi. Nếu Bách yêu tôi thật có lẽ vị trí trợ lý phải là tôi chứ không phải là cô ta, nếu tôi và Bách hạnh phúc thật cô ta đã không có cơ hội lan tỏa mùi nước hoa lên áo anh ta, tôi cũng không chịu yên nhìn cô ta thân mật ngả ngớn với anh ta, chịu để cô ta công khai tuyên chiến với tôi mà đã lồng lên đuổi việc cô ta từ lâu rồi, thực tế thì sao… tôi hoàn toàn cam chịu, không một thái độ ghen tuông phản kháng bởi lẽ… tôi không biết trong đầu anh ta nghĩ cái gì.
– Cô thấy chậm thì đi gọi người ta đi, cứ ngồi chờ còn thắc mắc!
Bách nhàn nhạt ra lệnh cho Thủy Tiên, nhắc nhở cô ta nhớ đến vị trí của mình. Tôi hơi ngạc nhiên, trong lòng rộn lên chút vui vẻ. Mắt Thủy Tiên long lên, dù khó chịu lắm cô ta cũng đành phải vâng lời gượng cười đáp:
– Vâng… vậy anh chị chờ em một chút em xuống nhà gọi phục vụ lên nhé!
Khánh thì thầm bên tai tôi, tôi níu tay con bé nói:
– Hâm à, em đi cùng chị chứ, ngại gì, người nhà cả.
Nói từ “người nhà” mà tôi cũng hơi hơi ngượng mồm, có điều muốn thuyết phục Khánh mà tôi đành nói vậy. Khánh ậm ừ, cuối cùng con bé cũng chịu đi cùng tôi. Bách và Thủy Tiên bước đi trước, tôi và Khánh đi phía sau. Khánh hơi ngạc nhiên nhưng có lẽ nghe tôi nói ba chữ “tổng giám đốc” khi nãy con bé hiểu tôi không muốn lẫn lộn công tư. Ở nơi này Phạm Hoàng Bách là tổng giám đốc, còn tôi là nhân viên, đơn giản là vậy thôi. Hơn nữa, vừa đi tôi vừa to nhỏ nói đôi ba câu chuyện với con bé nên xem như con bé cũng không nghi ngờ gì về sự xa cách giữa tôi và Bách.
Phạm Hoàng Bách bước một hồi rẽ vào quán Bà Béo, Khánh lại nhéo tay tôi trêu chọc:
– Ra là sếp tổng cũng thích quán này, hôm đầu tiên vợ đi làm nhất định phải dẫn vào đây mới được! Em đã bảo mà, quán này ngon nhất ở đây chị ạ!
Tôi ngường ngượng bước theo Bách và Thủy Tiên lên tầng hai. Quán này có ba tầng, cách bài trí sạch sẽ, nhân viên mặc đồng phục xanh lá tươi cười chào đón. Vừa nhìn vào tôi đã có thiện cảm, dù là quán cơm văn phòng nhưng cảm giác như trong nhà hàng. Toàn bộ cửa hàng được phả điều hòa mát lạnh nên dù bên ngoài nhiệt độ trên dưới ba lăm độ nhưng bên trong vẫn mát tê người, tâm trạng theo đó cũng dễ chịu hẳn.
Bước đến một bàn ăn trống cạnh ban công tầng hai, Bách ngồi vào trong cùng, Thủy Tiên ngồi cạnh anh ta. Dù không muốn tôi cũng chọn vị trí đối diện Bách. Khánh kéo ghế ngồi cạnh tôi, vui vẻ lau bát đũa chờ đợi phục vụ, còn ngạc nhiên hỏi:
– Tổng giám đốc với hai chị chưa chọn món ạ? Anh chị ăn gì em xuống gọi bốn suất cơm luôn! Cơm suất ở quán này theo chủ đề đấy ạ! Ở đây có cơm gà, cơm bò, cơm cá với cơm chay, đủ loại.
– Nghe cô nói cứ như cô là chủ quán ý nhở? Anh Bách không gọi món trước là vì anh ấy đặt bàn nhà hàng cô hiểu chưa? Đúng là nhà quê, chưa ăn kiểu VIP bao giờ!
Thủy Tiên bĩu nhẹ môi với Khánh, con bé cũng không vừa đốp lại:
– Vâng chị thì thành phố rồi, chẳng qua có người chuyên làm phục vụ nên biết chứ người chẳng phải phục vụ ai bao giờ như tôi làm sao mà biết!
Tôi đá một cái vào chân Khánh, con bé nhún vai trước khuôn mặt đỏ ửng lên vì tức của Thủy Tiên. Cô ta lau bát đũa thêm một lần cho Bách, ngọt ngào nói:
– Anh, nhà hàng này chậm như rùa ý nhỉ, chẳng như cái quán hôm trước mình đi ăn, vừa vào quán đã có đứa chạy theo hỏi mình ăn gì rồi. Cậu ta lại còn nhầm mình là vợ chồng nữa chứ… hihi… khéo thật!
Cô ta vừa nói vừa liếc xéo về tôi hàm ý cô ta xứng với Bách hơn là tôi. Ừ thì nhìn qua có vẻ là thế, tôi xấu hơn cô ta thì tôi chịu, chẳng làm sao cả.
– Nhầm thì cũng chỉ là nhầm thôi, hàng xịn ngồi đây mà.
Tôi thờ ơ lên tiếng, Khánh bên cạnh cũng vui vẻ hùa theo:
– Sao cái thằng đấy có mắt mà như mù nhở? Thảo nào cũng chỉ là cái ngữ phục vụ!
Có Khánh làm đồng minh mà tôi cảm thấy “phe cánh” của tôi mạnh thật, cô ta có một cái miệng làm sao bằng hai cái miệng ngồi trước mặt được, có ức đến tím mặt thì cũng đành chịu. Tôi tin con nhỏ thư ký kia công khai tuyên chiến với tôi, có lẽ vì Bách và tôi… thế nào nhỉ, nếu tinh ý sẽ cảm thấy khoảng cách rõ mồn một, hơn nữa cô ta tin bản thân đẹp hơn tôi, giỏi giang hơn tôi, cô ta lại còn có cơ hội tiếp cận Bách suốt cả ngày dài thì cũng có kém gì tôi. Nếu Bách yêu tôi thật có lẽ vị trí trợ lý phải là tôi chứ không phải là cô ta, nếu tôi và Bách hạnh phúc thật cô ta đã không có cơ hội lan tỏa mùi nước hoa lên áo anh ta, tôi cũng không chịu yên nhìn cô ta thân mật ngả ngớn với anh ta, chịu để cô ta công khai tuyên chiến với tôi mà đã lồng lên đuổi việc cô ta từ lâu rồi, thực tế thì sao… tôi hoàn toàn cam chịu, không một thái độ ghen tuông phản kháng bởi lẽ… tôi không biết trong đầu anh ta nghĩ cái gì.
– Cô thấy chậm thì đi gọi người ta đi, cứ ngồi chờ còn thắc mắc!
Bách nhàn nhạt ra lệnh cho Thủy Tiên, nhắc nhở cô ta nhớ đến vị trí của mình. Tôi hơi ngạc nhiên, trong lòng rộn lên chút vui vẻ. Mắt Thủy Tiên long lên, dù khó chịu lắm cô ta cũng đành phải vâng lời gượng cười đáp:
– Vâng… vậy anh chị chờ em một chút em xuống nhà gọi phục vụ lên nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.