Chương 354: Chân Long Nhập Thể
Ngạo Thiên, Mộng Nhập Thiên Cơ
15/11/2019
- Bệ hạ tới!
Tiếng hét lớn truyền vào tai của cả hai, Lý Minh Tông nhanh chóng đi vào thư phòng rồi lập tức đuổi hết thị vệ và thái giám ra ngoài, hắn cũng không sợ hai người này có thể làm hại mình.
- Nơi đây đã rất an toàn, các ngươi có gì cứ nói thẳng!
Lý Minh Tông nói dứt khoát, vị bệ hạ này không đợi thêm được nữa, chuyện này quả thật là quá hệ trọng.
Thiên Cơ Tử biết thời cơ đã tới liền nói ra.
- Ta theo lệnh của Trời tới đây giúp bệ hạ dẹp loạn quân Trung Nguyên Đế Quốc, thành lập nên một quốc gia mới, đó chính là Đại Việt Thần Quốc!
- Đại Việt Thần Quốc?
- Đúng vậy, niên hiệu về sau là Đại Việt Thần Quốc, Đại Việt có nghĩa là một nước lớn, Thần Quốc là một quốc gia của các vị thần, người dân sẽ được sống an nhàn hạnh phúc!
Thiên Cơ Tử mỉm cười giải thích cho Lý Minh Tông nghe.
- Vậy ta lấy gì để tin các ngươi?
- Bệ hạ nghe nói tới chân long chưa?
Lúc này Trần Vũ mới lên tiếng.
- Trẫm đã nghe qua, nhưng đó chỉ là trong cổ điển, ngoài đời thật thì chưa từng thấy!
- Mỗi một chân mệnh thiên tử sẽ có một chân long đi theo bảo vệ, hôm nay thời cơ đã tới nên ta sẽ cho bệ hạ nhìn thấy chân long chuẩn bị đi theo bảo vệ bệ hạ là như thế nào?
Trần Vũ mỉm cười nhìn ra ngoài thư phòng.
Trong không gian trên bầu trời bỗng tối sầm, mây đen kéo tới, một vết nức không gian hiện ra hơn trăm thước, trong khe nức bắt đầu ló ra một cái đầu, đó là đầu rồng.
Gràooo!!!
Tiếng gầm lớn vang rộng khắp thiên địa, làm rung rinh cả hoàng cung, không ít cấm vệ chạy ra quan sát tình hình, những cường giả của hoàng cung cũng xuất hiện trên bầu trời.
Nhưng nhanh chóng mất hết tu vi rơi xuống mặt đất, quỳ gập phía dưới vì uy áp chân long quá mạnh, vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ.
Cả Hoàng Thành đều quỳ dưới đất ngước đầu nhìn lên bầu trời, bọn họ cố gắn dùng thực lực để gượng dậy nhưng tất cả chỉ là vô vọng, Lý Minh Tông thì trố mắt đi ra thư phòng nhìn chân long đang xuất hiện.
Chân long ngũ trảo bay ra khỏi vết nức không gian, để lộ ra thân thể dài ngàn thước, bay lượn lờ trên mây mấy vòng rồi đột nhiên ngẩn đầu rồng nhìn xuống, hai mắt rồng nhìn thẳng vào Lý Minh Tông.
Đối với người khác thì cái nhìn này sẽ làm bọn họ sợ hết hồn, nhưng đối với Lý Minh Tông thì cảm thấy mình và chân long kia có mối quan hệ đặc thù nào đó, uy áp cũng không có ảnh hưởng tới hắn một chút nào.
Gràooo!
Chân long ngũ trảo gầm lớn một tiếng, đột nhiên đâm thẳng xuống người của Lý Minh Tông làm cho không ít người trong cung thấy cảnh này đều tái mặt, có một ít trung thần cố gắn bò lại để bảo vệ nhưng đều không được.
Lý Minh Tông vẫn thản nhiên đứng đó, không chút sợ hãi, chân long ngũ trảo vủa chạm vào người của vị bệ hạ này thì liền biến thành một làn khói kim quang, tan biến trong thiên địa.
Nhưng thật tế thì nó đã biến thành một hình xăm chân long ngũ trảo trên ngực của Lý Minh Tông.
Trong khi tất cả mọi người đang trố mắt nhìn tràng cảnh hiện tại thì Lý Minh Tông thản nhiên đưa tay lên vuốt ve hình xăm mới vừa hiện.
Ngay thời điểm chân long vừa ẩn vào người Lý Minh Tông thì uy áp cũng biến mất hoàn toàn.
- Hộ giá, hộ giá!
Ngay khi vừa đứng dậy được, một số trung thần liền đứng gậy chạy thẳng tới chỗ của Lý Minh Tông đang đứng.
- Các ngươi không cần phải lo, trẫm không có việc gì, đó chính là chân long đi theo bảo vệ trẫm!
Đám người trung thần nghe được thì ban đầu là ngạc nhiên, sau đó là vui mừng vì chân long quá mạnh, nếu đi theo bảo vệ bệ hạ thì còn gì bằng.
Trần Vũ và Thiên Cơ Tử thì không cản việc Lý Minh Tông nói ra sự thật vì nó cũng không quá quan trọng, con chân long này không phải muốn lấy ra là lấy, cho dù ngươi lập đàn làm phép hãm hại vị chân mệnh thiên tử này thì kết quả chỉ có một, đó là vô cùng thê thảm.
Vì chân long có thể dễ dàng phá tan các loại tà thuật ám hại đó, cho dù cường giả Đế Cấp có đến thì cũng phải quỳ dưới chân vị chân mệnh thiên tử này, vì đó là Trời muốn bảo vệ.
Bây giờ Lý Minh Tông đã tin Trần Vũ và Thiên Cơ Tử hoàn toàn, vì từ đầu tới giờ hai người này không có bị dính uy áp của chân long, hơn nữa giọng nói của chân long trong đầu đang chỉ hai người này chính là theo mệnh trời tới giúp.
- Mời hai vị vào trong!
Lúc này, Lý Minh Tông đã thay đổi cách nói, không còn xưng là “trẫm” nữa mà thay vào đó là đối đãi có phần trên hàng mình.
Cả ba người bước vào thư phòng, lần này Lý Minh Tông đi xuống chiếc ghế đối diện ngồi xuống, hai mắt đánh giá lại Thiên Cơ Tử và Trần Vũ lần nữa, người ngồi suy nghĩ hồi lâu rồi lên tiếng:
- Ta có một yêu cầu, không biết hai vị có thể đáp ứng được không?
- Có gì xin bệ hạ cứ nói!
Thiên Cơ Tử vuốt râu mỉm cười.
- Ta xin mời Thiên Cơ Tử đại tiên làm quân sư cho ta, không biết yêu cầu này có đáp ứng được hay không?
- Hừm, vấn đề này hai ngày nữa ta sẽ cho bệ hạ biết!
Thiên Cơ Tử không từ chối nhưng cười đầy ẩn ý.
- Vậy quân sư cho ta hỏi, không biết chừng nào Trung Nguyên Đế Quốc sẽ đánh xuống chúng ta?
Tuy Thiên Cơ Tử chưa nhận làm quân sư cho vị vua này nhưng mà Lý Minh Tông vẫn cứ nói như thế, hơn nữa nghiêm túc vạn phần. Nó rất quan trọng, nếu như biết trước thì sẽ có kế sách để đối phó.
- Không quá hai tháng nữa!
- Cái gì!
Lý Minh Tông trợn trắng hai mắt, vẻ mặt không còn bình tỉnh nữa, hắn thì không sao vì có chân long bảo vệ, nhưng mà những người dân thì sao? Một người làm vua sao mà không thương dân cho được.
Thời gian hai tháng quả thật là quá nhanh đi, cho dù có kế sách thì cũng khó mà chuẩn bị được.
- Không cần lo lắng, biên giới lân cận giữa hai nơi chính là Nam Lĩnh Thành, bọn chúng muốn đánh xuống chúng ta thì buộc phải đánh Nam Lĩnh Thành trước, bằng không vô phương đánh vào, vùng biển thì khó đánh vì nó rất tốn công sức, hơn nữa thế lực bọn chúng rất mạnh nên sẽ không dại gì đi đường biển!
Thiên Cơ Tử bắt đầu phân tích tình huống cho Lý Minh Tông nghe.
- Chặc chặc...lại phải làm nơi hứng chịu đầu tiên nữa hay sao?
Trần Vũ trách lưỡi lắc đầu cảm khái, lúc nào thì Nam Lĩnh Thành cũng ăn đạn đầu tiên cả.
- Vậy theo quân sư, chúng ta nên ra kế sách gì?
Lý Minh Tông đã vô cùng căng thẳng, thời gian quá gấp gúc, tuy chỉ là một thành nhỏ nhưng mà cũng đã có hơn trăm vạn mạng người rồi.
- Không nên quá nóng vội, dục tốc bất đạt!
Thiên Cơ Tử mỉm cười trấn an, sau đó nói tiếp:
- Đầu tiên, muốn bình thiên hạ thì phải dẹp loạn trong triều trước cái đã! Trong triều của bệ hạ có năm mươi người là người của Trung Nguyên Đế Quốc cài vào để theo dõi, ta tin chắc bây giờ tin tức chân long xuất hiện trong Hoàng Cung đang trên đường đi tới Trung Nguyên Đế Quốc rồi!
- Cùng với đó là dẹp hết thẩy những tham quan, chuyên lợi dùng quyền lực của mình để làm chuyện bậy, trời đất bất dung! Nếu làm được hai chuyện này thì lòng dân sẽ vô cùng tốt!
Trần Vũ nghe xong thì không khỏi thán phục vị đồ đệ hờ của sư phụ, quả nhiên tinh thông rất nhiều thứ.
Tiếng hét lớn truyền vào tai của cả hai, Lý Minh Tông nhanh chóng đi vào thư phòng rồi lập tức đuổi hết thị vệ và thái giám ra ngoài, hắn cũng không sợ hai người này có thể làm hại mình.
- Nơi đây đã rất an toàn, các ngươi có gì cứ nói thẳng!
Lý Minh Tông nói dứt khoát, vị bệ hạ này không đợi thêm được nữa, chuyện này quả thật là quá hệ trọng.
Thiên Cơ Tử biết thời cơ đã tới liền nói ra.
- Ta theo lệnh của Trời tới đây giúp bệ hạ dẹp loạn quân Trung Nguyên Đế Quốc, thành lập nên một quốc gia mới, đó chính là Đại Việt Thần Quốc!
- Đại Việt Thần Quốc?
- Đúng vậy, niên hiệu về sau là Đại Việt Thần Quốc, Đại Việt có nghĩa là một nước lớn, Thần Quốc là một quốc gia của các vị thần, người dân sẽ được sống an nhàn hạnh phúc!
Thiên Cơ Tử mỉm cười giải thích cho Lý Minh Tông nghe.
- Vậy ta lấy gì để tin các ngươi?
- Bệ hạ nghe nói tới chân long chưa?
Lúc này Trần Vũ mới lên tiếng.
- Trẫm đã nghe qua, nhưng đó chỉ là trong cổ điển, ngoài đời thật thì chưa từng thấy!
- Mỗi một chân mệnh thiên tử sẽ có một chân long đi theo bảo vệ, hôm nay thời cơ đã tới nên ta sẽ cho bệ hạ nhìn thấy chân long chuẩn bị đi theo bảo vệ bệ hạ là như thế nào?
Trần Vũ mỉm cười nhìn ra ngoài thư phòng.
Trong không gian trên bầu trời bỗng tối sầm, mây đen kéo tới, một vết nức không gian hiện ra hơn trăm thước, trong khe nức bắt đầu ló ra một cái đầu, đó là đầu rồng.
Gràooo!!!
Tiếng gầm lớn vang rộng khắp thiên địa, làm rung rinh cả hoàng cung, không ít cấm vệ chạy ra quan sát tình hình, những cường giả của hoàng cung cũng xuất hiện trên bầu trời.
Nhưng nhanh chóng mất hết tu vi rơi xuống mặt đất, quỳ gập phía dưới vì uy áp chân long quá mạnh, vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ.
Cả Hoàng Thành đều quỳ dưới đất ngước đầu nhìn lên bầu trời, bọn họ cố gắn dùng thực lực để gượng dậy nhưng tất cả chỉ là vô vọng, Lý Minh Tông thì trố mắt đi ra thư phòng nhìn chân long đang xuất hiện.
Chân long ngũ trảo bay ra khỏi vết nức không gian, để lộ ra thân thể dài ngàn thước, bay lượn lờ trên mây mấy vòng rồi đột nhiên ngẩn đầu rồng nhìn xuống, hai mắt rồng nhìn thẳng vào Lý Minh Tông.
Đối với người khác thì cái nhìn này sẽ làm bọn họ sợ hết hồn, nhưng đối với Lý Minh Tông thì cảm thấy mình và chân long kia có mối quan hệ đặc thù nào đó, uy áp cũng không có ảnh hưởng tới hắn một chút nào.
Gràooo!
Chân long ngũ trảo gầm lớn một tiếng, đột nhiên đâm thẳng xuống người của Lý Minh Tông làm cho không ít người trong cung thấy cảnh này đều tái mặt, có một ít trung thần cố gắn bò lại để bảo vệ nhưng đều không được.
Lý Minh Tông vẫn thản nhiên đứng đó, không chút sợ hãi, chân long ngũ trảo vủa chạm vào người của vị bệ hạ này thì liền biến thành một làn khói kim quang, tan biến trong thiên địa.
Nhưng thật tế thì nó đã biến thành một hình xăm chân long ngũ trảo trên ngực của Lý Minh Tông.
Trong khi tất cả mọi người đang trố mắt nhìn tràng cảnh hiện tại thì Lý Minh Tông thản nhiên đưa tay lên vuốt ve hình xăm mới vừa hiện.
Ngay thời điểm chân long vừa ẩn vào người Lý Minh Tông thì uy áp cũng biến mất hoàn toàn.
- Hộ giá, hộ giá!
Ngay khi vừa đứng dậy được, một số trung thần liền đứng gậy chạy thẳng tới chỗ của Lý Minh Tông đang đứng.
- Các ngươi không cần phải lo, trẫm không có việc gì, đó chính là chân long đi theo bảo vệ trẫm!
Đám người trung thần nghe được thì ban đầu là ngạc nhiên, sau đó là vui mừng vì chân long quá mạnh, nếu đi theo bảo vệ bệ hạ thì còn gì bằng.
Trần Vũ và Thiên Cơ Tử thì không cản việc Lý Minh Tông nói ra sự thật vì nó cũng không quá quan trọng, con chân long này không phải muốn lấy ra là lấy, cho dù ngươi lập đàn làm phép hãm hại vị chân mệnh thiên tử này thì kết quả chỉ có một, đó là vô cùng thê thảm.
Vì chân long có thể dễ dàng phá tan các loại tà thuật ám hại đó, cho dù cường giả Đế Cấp có đến thì cũng phải quỳ dưới chân vị chân mệnh thiên tử này, vì đó là Trời muốn bảo vệ.
Bây giờ Lý Minh Tông đã tin Trần Vũ và Thiên Cơ Tử hoàn toàn, vì từ đầu tới giờ hai người này không có bị dính uy áp của chân long, hơn nữa giọng nói của chân long trong đầu đang chỉ hai người này chính là theo mệnh trời tới giúp.
- Mời hai vị vào trong!
Lúc này, Lý Minh Tông đã thay đổi cách nói, không còn xưng là “trẫm” nữa mà thay vào đó là đối đãi có phần trên hàng mình.
Cả ba người bước vào thư phòng, lần này Lý Minh Tông đi xuống chiếc ghế đối diện ngồi xuống, hai mắt đánh giá lại Thiên Cơ Tử và Trần Vũ lần nữa, người ngồi suy nghĩ hồi lâu rồi lên tiếng:
- Ta có một yêu cầu, không biết hai vị có thể đáp ứng được không?
- Có gì xin bệ hạ cứ nói!
Thiên Cơ Tử vuốt râu mỉm cười.
- Ta xin mời Thiên Cơ Tử đại tiên làm quân sư cho ta, không biết yêu cầu này có đáp ứng được hay không?
- Hừm, vấn đề này hai ngày nữa ta sẽ cho bệ hạ biết!
Thiên Cơ Tử không từ chối nhưng cười đầy ẩn ý.
- Vậy quân sư cho ta hỏi, không biết chừng nào Trung Nguyên Đế Quốc sẽ đánh xuống chúng ta?
Tuy Thiên Cơ Tử chưa nhận làm quân sư cho vị vua này nhưng mà Lý Minh Tông vẫn cứ nói như thế, hơn nữa nghiêm túc vạn phần. Nó rất quan trọng, nếu như biết trước thì sẽ có kế sách để đối phó.
- Không quá hai tháng nữa!
- Cái gì!
Lý Minh Tông trợn trắng hai mắt, vẻ mặt không còn bình tỉnh nữa, hắn thì không sao vì có chân long bảo vệ, nhưng mà những người dân thì sao? Một người làm vua sao mà không thương dân cho được.
Thời gian hai tháng quả thật là quá nhanh đi, cho dù có kế sách thì cũng khó mà chuẩn bị được.
- Không cần lo lắng, biên giới lân cận giữa hai nơi chính là Nam Lĩnh Thành, bọn chúng muốn đánh xuống chúng ta thì buộc phải đánh Nam Lĩnh Thành trước, bằng không vô phương đánh vào, vùng biển thì khó đánh vì nó rất tốn công sức, hơn nữa thế lực bọn chúng rất mạnh nên sẽ không dại gì đi đường biển!
Thiên Cơ Tử bắt đầu phân tích tình huống cho Lý Minh Tông nghe.
- Chặc chặc...lại phải làm nơi hứng chịu đầu tiên nữa hay sao?
Trần Vũ trách lưỡi lắc đầu cảm khái, lúc nào thì Nam Lĩnh Thành cũng ăn đạn đầu tiên cả.
- Vậy theo quân sư, chúng ta nên ra kế sách gì?
Lý Minh Tông đã vô cùng căng thẳng, thời gian quá gấp gúc, tuy chỉ là một thành nhỏ nhưng mà cũng đã có hơn trăm vạn mạng người rồi.
- Không nên quá nóng vội, dục tốc bất đạt!
Thiên Cơ Tử mỉm cười trấn an, sau đó nói tiếp:
- Đầu tiên, muốn bình thiên hạ thì phải dẹp loạn trong triều trước cái đã! Trong triều của bệ hạ có năm mươi người là người của Trung Nguyên Đế Quốc cài vào để theo dõi, ta tin chắc bây giờ tin tức chân long xuất hiện trong Hoàng Cung đang trên đường đi tới Trung Nguyên Đế Quốc rồi!
- Cùng với đó là dẹp hết thẩy những tham quan, chuyên lợi dùng quyền lực của mình để làm chuyện bậy, trời đất bất dung! Nếu làm được hai chuyện này thì lòng dân sẽ vô cùng tốt!
Trần Vũ nghe xong thì không khỏi thán phục vị đồ đệ hờ của sư phụ, quả nhiên tinh thông rất nhiều thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.