Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 173: Cửa đá

Ngạo Thiên, Mộng Nhập Thiên Cơ

20/04/2019

Ấn tượng trước mắt hắn chính là phía trước có một cánh cửa bằng đá thật lớn, cao chừng ba mét rộng hai mét, trên đó có khắc khá nhiều hoa văn chim phượng, yêu thú, cùng nhiều hình thù kỳ lạ,... khi nhìn vào rất là quỷ dị.

Nhưng lần này phía trên cánh cửa hay ở hai bên cánh cửa cũng không có ghi chữ nào, chuyện này làm mọi người nao nao, không biết làm sao để qua được cánh cửa này.

Hắn đứng từ xa thấy mọi người đang liên tục công kích vào cánh cửa đá, nhưng cũng chỉ có thể làm nó nhúc nhích nhè nhẹ rồi thôi, chứng tỏ cửa đá này rất nặng và dầy, hơn nữa rất cứng làm mọi người đánh cả buổi mà không sứt mẻ gì.

- Nhanh, nhanh đập nát cánh cửa này cho lão tử, nếu không bọn chúng mà đuổi tới chỉ có con đường chết!

Chu Đại Quân lớn tiếng hét, chân khí hóa thành hình nắm đấm không ngừng công kích vào cánh cửa, mọi người cũng đều góp sức vào nhưng nhiều người như vậy cũng chỉ làm nó lay động được một chút.

Tiểu Vũ đi chầm chậm lại quan sát một chút, mọi người thấy có người đi đến thì nhất thời nhảy thẳng cẳng lên, bọn họ còn tưởng là những thi cốt kia đã đuổi tới, nhưng may mắn đã mỉm cười với họ, lần này không phải là thi cốt mà là người, chuyện này làm bọn họ thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Mọi người cũng không nghi ngờ gì, mà tiếp tục công kích vào cánh cửa đá, nhưng lúc này Vân Kinh Hồng, lên tiếng nói:

- Mọi người trước hết nên dừng lại, đừng phí sức nữa, theo ta được biết những nơi như thế này thường có cơ quan, mọi người nên chia nhau ra tìm thử xem có manh mối gì không?

- Ta thấy ý này rất đúng, chúng ta cứ dùng sức như thế này, cho dù không bị Phệ Thi Trùng thôn phệ chết thì cũng bị mất sức mà chết, cứ chia nhau ra tìm đi!

Vân Đông Hành lớn tiếng nói với mọi người, hiện giờ bọn họ cũng không dám vọng động nữa, tất cả đang ngồi chung một thuyền nếu giết bọn hắn mình cũng chết theo thôi nên mọi người bắt đầu chia nhau ra tìm kiếm mọi ngóc ngách.



Tiểu Vũ nghe Vân Kinh Hồng nói vậy cũng có phần kính nể nàng, hắn không ngờ nàng suy nghĩ được sâu xa như vậy, thấy vậy hắn cũng gia nhập cùng đoàn người tìm kiếm thử xem nơi này có cơ quan gì không.

Một canh giờ nhanh chóng trôi qua, trời phía bên ngoài cũng đã tối dần, mà bên trong mọi người chia nhau tìm nhưng cũng không thấy gì, vì nơi này khá lớn, phải mất một chút thời gian mới có thể khám phá hết được.

Mọi người mệt mỏi ngồi xuống, nhưng mà lại chia nhau ra ngồi thành hai phe, một bên là người của sa đạo còn một bên là người của hai gia tộc Mạc Vân, mà hắn cũng chui vào trong hai gia tộc kia cho ấm cúng.

Vào ngồi cùng mọi người, cũng không ai hỏi han gì hắn, cứ như hắn là người ngoài, nhưng quả thật hắn là người ngoài thật.

Hắn đơn nhiên sẽ không trách bọn họ, nếu hắn vào tình huống đó cũng sẽ như vậy, không ai lại đi tinh người ngoài cả, hắn chỉ đành lấy lương khô ra vừa ăn vừa hóng hớt chuyện của mọi người.

- Lần này đi khai quật bảo tàng, nguy hiểm trùng trùng, quả thật không có bảo tàng nào lại dễ khai mở như vậy. Vì chuyện này mà chết quá nhiều người, phải chi chúng ta không tham lam thì không đến nổi thê thảm như thế này!

Vân Đông Hành có phần hối hận cùng chua xót, hiện tại nếu được chọn lại hắn sẽ chọn không đi vào, nhưng đời làm gì có chữ nếu cho hắn chọn.

- Chuyện cũng đã đến nước này, cũng chỉ mong tìm được cách thoát khỏi nơi quỷ quái này, ta không mong tìm được bảo tàng kia nữa, bỏ mạng quả thật không đáng.

Mạc Trọng Khoan cũng có phần chua xót mà nói.

- Tham thì thâm thôi chứ tội tình gì!



Tiểu Vũ nghe vậy không khỏi biểu môi, bất quá cũng không có nói ra ngoài.

- Mọi người nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng ta tìm kiếm qua một lượt xem trong này rốt cuộc có cách nào đi qua được cánh cửa kia không... Nhưng ta chắc chắn sẽ có cách thông qua cánh cửa đá này!

Vân Kinh Hồng trấn an, nói với mọi người, làm cho mọi người bớt lo lắng.

Mọi người chia nhau thay phiên đứng ra canh gác, phòng hờ có chuyện lại xảy ra, bọn họ còn lo sợ những thi cốt kia sẽ lại đến đây hỏi thăm sức khỏe, nếu mà đuổi tới thật bọn họ cũng chỉ đành nhận mệnh.

Nhưng bọn họ nào biết những thi cốt kia sớm đã hóa thành tro tàn cả rồi, không còn khả năng tiến đến nơi này nữa, có chăng chỉ là mấy con Phệ Thi Trùng thôi à!

Mọi người cũng dần chìm vào giấc ngủ, nhưng không ai trong đám bọn họ dám ngủ sâu giấc, toàn là cẩn thận cảnh giác mọi biến động xung quanh.

* * *

Thời gian cuối cùng cũng đến sáng, mọi người dần thức dậy, lấy lương khô ra ăn một chút sau đó bắt tay nhau đi tra xét nơi này.

Tiểu Vũ cũng dòm ngó khắp nơi, quả thật nơi đây ngoài bụi với cát cũng chả tìm thấy thứ gì, nhưng lúc này một tiếng hét lớn vang lên.

- Nơi đây có phát hiện, mọi người nhanh chóng qua đây xem!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lâm Vũ Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook