Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 254: Hai đại gia tộc đến bái kiến

Ngạo Thiên, Mộng Nhập Thiên Cơ

02/06/2019

Thấy nàng tu luyện chậm chạp như vậy hắn cũng thấy thương cảm, hiện tại những công pháp dùng để tu luyện được truyền lại trong đại lục là rất ít, hơn nữa đan dược thì không có nhiều, nên gã muốn giúp nàng một tay.

Cảm nhận có người đến gần, Vương Trữ Huyên mở hai mắt ra, nhìn thấy hắn đang nhìn mình, nàng hơi đỏ mặt một chút, nhưng định hỏi gã thì đã bị cướp lời.

- Đây là Tẩy Tủy Đan, rất tốt cho tu luyện, dùng thường xuyên sẽ giúp cho việc tu luyện càng thuận lợi, nếu như có những vấn đề khó khăn trong tu luyện cứ tìm tới vợ ta.

Tiểu Vũ lấy ra một bình đan dược sau đó đi lại gần để lên tảng đá, Vương Trữ Huyên nghe hắn nói vậy thì liền vui mừng, nàng tu luyện vốn khó khăn nhưng có đan dược thì sẽ khác.

- Đa tạ!

Vương Trữ Huyên mỉm cười nói với hắn, gã chỉ gật đầu một cái sau đó cũng không để ý nữa mà đi lại gần chỗ cha của nàng nói chuyện.

- Mọi người thấy sống ở đây tạm ổn chứ?

Hắn mỉm cười ngồi xuống thuận tiện hỏi một tiếng.

- Rất tốt, rất tốt!

Vương Khải Hoàng nhấp nháp ly trà, nghe hắn hỏi như vậy thì để ly trà xuống cười đáp.

- Chuyện chữa trị đan điền thì người không cần lo lắng, hiện tại ta cần một ít thời gian để tìm kiếm linh dược, khi tìm đủ ta sẽ mở lò luyện đan.

- Không sao, chuyện này ta hiểu, không phải muốn tìm là tìm được, nếu như có cần thêm người đi tìm giúp thì cứ nói với ta, ta sẽ cho người phối hợp hết sức với tiểu hữu!

Vương Khải Hoàng cười nói, hắn biết linh dược để chữa trị đan điền không phải nói muốn tìm là tìm ngay được, cần phải có thời gian, không thể gấp gáp được.

- Vũ công tử, ngươi cũng là một người tu Tiên sao?

Hàn Diệc Dao nhìn sang hắn, nàng có nghe con gái mình nói nhưng vẫn không tin nên muốn hỏi lại.

- Đúng vậy, ta cũng như Trữ Huyên đều là người tu Tiên!

- Vậy về sau xin công tử chỉ dạy nhiều cho nó rồi!

Mẫu thân của Trữ Huyên cười hiền, có chút nhờ vả, gã chỉ gật đầu cười trừ, nếu rảnh thì hắn có thể chỉ điểm nếu không thì không thể chắc chắn được nên hắn không có hứa.

Ba người nói chuyện hàn huyên một chút thì hắn cũng rời khỏi nơi này, bước ra khỏi tiểu viện hắn nhìn ra xa xa thầm nói:

- Không biết cái con sói lười kia sao rồi!



Nghĩ đến Tiểu Bạch nên hắn cũng muốn đi thăm nó một chút, vì là yêu thú nên mọi người cho nó ra phía sau Trần gia tá túc chứ không dám để ngoài trước, nếu không người khác gặp phải thì chỉ có nước co giò mà chạy, nào ai còn dám vào Trần gia nữa.

Đi ra phía sau Trần gia, nơi đây là một khu khuôn viên khá nhỏ, diện tích cũng không quá năm mươi mét, vừa đến hắn thấy một con sói màu trắng đang nằm phơi nắng một cách lười nhát.

Thấy hắn đi lại nó cũng không thèm ngốc đầu lên ngó ngang một chút, gã đi lại gần đá nhẹ vào mông của Tiểu Bạch, hỏi:

- Ngươi ở đây cũng ổn chứ?

- Ầy, chủ nhân à, nơi đây chán chết được, tối ngày cứ quanh quẩn cái nơi bé như lỗ mũi này thì ổn sao nổi?

Nghe hắn hỏi thì nó chỉ ngốc đầu lên nhìn hắn một chút sau đó nằm xuống, lười nhát truyền âm phản bác lại, bây giờ nó cũng đã có nhân tính nhiều hơn trước rất nhiều, còn biết táp lại hắn.

Gã chỉ cười trừ, làm sao không biết tính con sói này là ham chơi, thích chạy lung tung phá làng phá sớm chứ, nhưng cũng đành bất đắc dĩ, nói:

- Vậy ngươi ra sau núi đi, nơi đó rất rộng, ngươi mặc sức mà chạy lung tung, nhưng đừng có ăn thịt người là được, nếu không ta đem ngươi đi nướng đấy!

- Hử, thật hả, tốt tốt, ta chán ở cái nơi bé tẹo teo này rồi, ta đi đây!

Vừa nghe xong, nó không quan tâm đến lời đe dọa mà một mực nhảy dựng lên chạy như bay vào phía sau ngọn núi của Trần gia, thấy vậy hắn cũng chỉ lắc đầu, ai biểu tính hắn dễ như vậy, nào có chủ tớ như vậy chứ?

...

Nam Lĩnh Thành, trong Phủ Thành Chủ (Đổng gia).

- Hừ, bây giờ bọn họ mới gửi thư nói sẽ cho người xuống xem xét tình hình, sao không đợi ta xanh cỏ rồi hả tới đem đồ cúng luôn cho đẹp!

Nhận được thư của triều đình làm Đổng Thanh Phong vô cùng tức giận, lúc hắn gửi thư tới giờ cũng đã rất lâu rồi, bình thường đi năm ngày là có thể tới vậy mà bây giờ mới phản hồi.

Lúc hắn cần thì chả ai xuống, đến lúc mọi chuyện đã được dọn dẹp thì lại cho người xuống, đúng là thích làm như thế nào thì làm.

- Tộc trưởng, nếu chuyện đã như vậy thì chúng ta cũng mặc kệ đi, quang liêu trên đó được mấy người là trung thần, còn lại toàn là cấu kết với nhau ăn chặn, cái nào có lợi nhiều bọn chúng mới làm, nếu không thì...

Đại trưởng lão nghe vậy thì chỉ biết lắc đầu, bây giờ niềm tin với những người của triều đình đã không còn mãnh liệt như trước.

- Thôi, chúng ta qua Trần gia nói chuyện, không cần để ý tới tên đó làm gì, hắn muốn xuống đây xem gì thì mặc kệ, ta không quản nữa!

Đổng Thanh Phong vứt lá thư xuống đất xem như vứt rác, sau đó đứng dậy bước ra khỏi cửa, hai vị trưởng lão cũng nhanh chóng đi theo sau.



...

Tại Trần gia!

Hai ngày nay có rất nhiều người tới thăm hỏi, hầu hết thủ lĩnh của các thế lực lớn nhỏ trong Nam Lĩnh Thành đều đã tới đủ cả, đến Ngô gia cũng cho người đi qua bắt tay làm quen, chỉ có Tàng Vân Các là không hề quan tâm đến.

Dù sao thì Tàng Vân Các không phải thế lực bình thường, đâu phải những thế gia nhỏ như họ có thể chạm tới được, cho dù muốn làm thân thì người ta cũng chưa chắc muốn!

Mà những người đi tới thăm hỏi đều hiểu rằng, bây giờ tới cửa tặng lễ chỉ là dệt hoa trên gấm, chắc gì Trần gia sẽ nhớ tới bọn họ, nhưng nếu như không tới, bọn họ sợ sẽ đắc tội với Trần gia. Bọn họ không cầu nâng cao một bước, chỉ cần có thể giữ được địa vị như bây giờ là tốt lắm rồi.

Nhưng có một điều bọn họ đã sai lầm, đó là cho dù ngươi không đến tặng lễ vật thì Trần gia cũng vẫn giao tiếp làm ăn bình thường với các ngươi, cũng sẽ không vì chuyện đó mà làm khó các ngươi, trừ khi ngươi chạm đến Trần gia trước.

- Hai ngày này không ngờ lại có nhiều người tới thăm hỏi, với lại muốn làm ăn cùng với chúng ta nhiều quá.

Đại trưởng lão Trần Khiếu Thiên lắc đầu cười trừ, nhưng trong lời nói lại có chút kiêu ngạo.

Trần Thiên Hàn nghe vậy thì cười nhạt, nói:

- Thế giới này chính là như vậy, ngươi càng mạnh, người khác sẽ phải nịnh bợ ngươi, chẳng qua chúng ta không thể rời khỏi thế giới này, bọn họ đến tặng lễ vậy thì cứ để bọn họ tặng là được rồi, không nhận thì lãng phí.

Đã làm Tộc trưởng mấy năm nên Trần Thiên Hàn hiểu rõ mấy đạo lý đối nhân xử thế như thế này, nếu như không thể biến đổi thế giới này, thì chỉ còn cách thích ứng mà thôi, còn nếu ngoan cố chống lại, cuối cùng sẽ bị diệt vong.

- Tộc trưởng, có Thành Chủ cùng Vương gia đến cầu kiến!

Một gã tộc nhân đi vào trong chính sảnh, hướng Trần Thiên Hàn cùng các vị trưởng lão báo cáo.

- Chúng ta đi ra nghênh đón thôi!

Trần Thiên Hàn đứng dậy nói.

- Được!

Hai vị trưởng lão cũng đồng loạt đứng dậy đi theo.

...

Bên ngoài phòng tiếp khách thì Vương Mạc, Đổng Thanh Phong cùng với các vị trưởng lão của mình đều đã đến từ trước, hai nhà ngồi nói chuyện với nhau đợi Trần Thiên Hàn đi ra.

Xung quanh thì có tỳ nữ rót trà, dân nước, bọn họ cũng biết hai người này là không thể đắc tội được nếu không sẽ làm mất mặt tộc trưởng của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lâm Vũ Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook