Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 174: Không cần quay đầu

Ngạo Thiên, Mộng Nhập Thiên Cơ

21/04/2019

Mọi người nghe xong liền nhanh chóng chạy lại xem xét, nơi đó nằm ngay dưới cửa đá, do bị đất cát phủ lên lâu ngày nên những chữ viết được khắc xuống dưới đá bị lấp lại, làm mọi người khó phát hiện.

Mà người kia trong lúc ngồi xuống, chống tay ra sau liền sờ được thứ gì lạ lạ như chữ viết, nên tên đó quay lại phủi vài cái thì những chữ được khắc trên đá đã hiện ra.

- Ha ha, đúng là có chữ được khắc xuống, có lẽ đây chính là gợi ý qua cửa rồi!

Chu Đại Quân cười lớn, mặc dù không biết chữ nhưng những người khác thì không hẳn, chuyện này làm hắn hưng phấn nhiều lần. Chu Đại Quân thổi nhẹ một cái, những cát bụi bám trên mặt đất liền bị thổi bay làm lộ ra những dòng chữ rồng bay phượng múa ra trước mắt mọi người.

Trên phiến đá mỏng được khảm dưới đất có khắc một dòng chữ: “Chúc mừng các ngươi đã chạy tới nơi này, cũng có thể đã xem là thông qua được khảo nghiệm của ta, tiếp đến để thông qua cánh cửa này các ngươi chỉ cần tìm trên cửa đá một cái ô vuông nhỏ, nhấn vào cửa sẽ tự mở!”

- Mọi người nhanh chóng nhìn lên cửa đá mà tìm cơ quan có ô hình vuông, chúng ta liền qua được chiếc cửa đá này rồi.

Không biết là ai lên tiếng, nhưng mọi người nhanh chóng chạy lại gần chiếc cửa đá bắt đầu sờ soạn, tìm kiếm cái ô hình vuông kia. Bây giờ không ai muốn ở lại nơi này thêm một giây nào nữa.

- Ha ha, ta tìm thấy rồi!

Bỗng một người cười lớn, chỉ thấy tay hắn ấn vào cái nút ô hình vuông, cửa đá liền rục rịch nhất lên, nhất thời từ trên cao có một ít đá bụi bay xuống.

Phần phật, phần phật! Rầm!

Cửa đá được mở ra, mọi người cũng không có vội chạy vào trong mà cẩn thận quan sát một chút.

- Không biết nơi này có nguy hiểm gì không nữa!



Mạc Vong Trần nhìn vào bên trong cửa đá, lẩm bẩm.

Phía hai bên trong cửa đá được khảm một ít Dạ Minh Châu, mỗi viên chỉ tầm đầu ngón tay nhưng lại có thể chiếu sáng được một vùng.

Theo ánh sáng mờ mờ nhìn vào thì bên trong là một cái thông đạo, nhưng nhìn không thấy điểm cuối vì tầm nhìn không tới.

- Móa nó, vào thôi, lão tử không muốn ở lại cái nơi quỷ quái này thêm phút giây nào nữa!

Chu Đại Quân lớn tiếng chửi, sau đó dũng mãnh xông vào bên trong, phía bên ngoài mọi người hai mặt nhìn nhau sau đó nhìn vào bên trong thông đạo.

- Chúng ta cũng nên tiến vào bên trong thôi, ở ngoài này cũng chỉ là chờ chết!

Vân Kinh Hồng quay sang nói với người của mình, sau đó cũng bước vào cửa đá, mọi người thấy nàng là nữ tử mà còn dám đi vào mình là nam nhân chẳng lẽ lại sợ chết sao? Nên cũng vội đuổi theo.

- Nơi này khá thú vị!

Bây giờ trong lòng Tiểu Vũ đã biết không có gì phải sợ cả, đây chỉ là những chiêu trò của người khác mà thôi, không có gì quỷ dị cả.

Hắn chậm rãi đi vào trong cửa đá.

Rầm!

Khi hắn vừa đi vào thì cửa đá lại tự phong bế lại, những người đi ở phía trước nghe có tiếng động thì cũng quay đầu lại thấy cửa đá đã bị đóng thì chỉ nhìn một lúc rồi thôi.



- Bất quá cũng tốt, chúng ta sẽ không bị đám thi cốt kia đuổi giết được!

Một người trong đó nói ra, mọi người xung quanh đều gật đầu tán thành, tuy bị nhốt nhưng ít nhất không bị đám thi cốt kia làm thịt.

Mọi người cũng dần đi về phía trước, Tiểu Vũ đi phía sau mọi người, vừa đi vừa quan sát xung quanh, xem có gì bất ổn không.

Cái thông đạo này cao tầm hai mét, rộng hai mét, căn bản là một thông đạo hình vuông, với diện tích nhỏ như vậy khi mọi người chiến đấu rất khó, nhưng nếu dùng để đi lại thì cũng không đến nổi nào.

Đi về phía trước, thời gian chừng một nén nhang thì những người đi ở phía trước đột ngột dừng lại.

- Lại có chuyện gì nữa vậy?

Những người đi sau chạy lại xem thì điều đầu tiên đập vào mặt họ là một cánh cổng cao chừng hai mét, trên cánh cổng đó có ghi “Không Cần Quay Đầu”.

Còn phía sau cánh cổng là một con đường, mà cũng không phải đường đi, nó là một con sông, nhìn vào cũng không biết nước trong đó sâu cạn bao nhiêu, phía trên mặt nước có mộc ra rất nhiều lá sen mà xanh, chúng mộc liên tục trải dài về phía trước.

Mà mỗi chiếc lá sen, phải to ít nhất là một mét, dư cho một người lớn đứng lên trên đó, xa xa, lâu lâu có một bông sen nở ra, màu sắc rực rỡ vô cùng đẹp. Nhưng trên con sông lại có sương mù khá dày đặc, căn bản là nhìn không đến mười mét.

Trái lại, ở hai bên vách tường có rất nhiều thanh dao gâm chĩa lưỡi dao ra ngoài, chỉ cần nhảy lên vách tường mà chạy liền bị chúng đâm vào chân mà té xuống nước.

- Không cần quay đầu, đây lại là một khảo nghiệm nữa sao?

Mọi người nhịn không được lên tiếng, mới vừa qua được một khảo nghiệm mà bây giờ lại tiếp tục gặp một khảo nghiệm khác nữa. Tuy chỉ là một khảo nghiệm nhưng cũng đã làm không ít người bỏ mạng tại nơi đó rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lâm Vũ Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook