Chương 7
Mèo Không Lười
07/02/2024
Louis không có kiên nhẫn để đối đáp với gã, hắn lạnh lùng cắt ngang
những lời ba hoa của gã "Không cần thiết. Hôm nay tôi tới đây là có việc muốn nói với ông."
Bị cắt ngang lời nói, gã đàn ông cũng không tức giận, niềm nở nói "Vậy thì vinh hạnh cho tôi quá. Không biết là ngài tìm tôi có chuyện gì ư?"
Louis kéo Hoa đằng sau lưng ra "Đứa trẻ này và những đứa em của cậu ta về sau sẽ đi theo tôi."
Gã đàn ông sững người trước lời nói của Louis, nhưng rất nhanh ý cười lại hiện trên khuôn mặt gã. Gã từng nghe qua có những người có sở thích chơi đàn ông, đặc biệt là những đứa có dáng vóc ngon lành như Hoa, xem chừng vị trước mặt này rất có hứng thú với nó nên mới cưng chiều nghe theo ý nó như vậy.
Gã nhìn Hoa với ánh mắt trìu mến khiến cậu nổi da gà, tay vô thức nắm chặt lấy góc áo của Louis.
"Được đương nhiên là được chứ! Thật không ngờ con tôi lại khiến ngài hài lòng như vậy! Nếu được, xin ngài hãy cho tôi chút ít thời gian để tôi dặn dò con tôi một chút được chứ?" Gã chợt nắm lấy cánh tay gầy gò của Hoa, tính kéo cậu đi.
"Không cần thiết. Cậu ta sẽ không về đây nữa đâu." Louis biết tỏng gã ta đang muốn nói gì với cậu nhóc. Nhìn đi, hắn còn không thèm giấu đi sự tham vọng đang bập bùng mãnh liệt trong đôi mắt của mình.
Nụ cười của gã ta đông cứng lại, khuôn mặt trở nên đau thương như người cha hiền từ đột nhiên bị cướp mất đứa con thân yêu của mình "Thưa ngài, đây là các con tôi, nếu ngài cướp nó đi khỏi tay tôi thì sao tôi có thể chịu đựng được nỗi đau này."
Những lời nói yêu thương sáo rỗng của gã khiến Hoa cảm thấy kinh tởm không thôi, cậu biết rõ người cha nuôi này của mình, ông ta làm gì biết đến khái niệm tình cha con chứ, trong đầu ông ta suốt ngày chỉ có tiền, tiền và tiền!
Và những đứa con mà ông ta nhận nuôi từ khắp các viện mồ côi, đều là những công cụ hoàn hảo để giúp ông ta kiếm tiền.
Anh em bọn cậu kiếm được bao nhiêu đều bị bọn họ tiêu hết không còn một đồng nào, rồi lại phải nai lưng ra kiếm tiền tiếp cho họ. Một vòng tuần hoàn như vậy cứ thế không bao giờ có hồi kết...
"Con không muốn!" Hoa vùng vẫy, cố thoát khỏi tay cha nuôi.
Gã bị động tác phản kháng của Hoa làm cho bất ngờ nên lực đạo nắm cũng giảm bớt, Hoa vội vàng rút cổ tay mình ra, trốn ra đằng sau lưng Louis, đem hắn làm bia chắn.
"Thằng ranh con này!" Gã đàn ông tức giận quát, nụ cười trên mặt đã biến mất từ lâu.
Thằng ranh này gan to nhỉ?! Ỷ có người chống lưng mà dám làm càn à?!
"Ai nói tôi muốn cướp." Louis cắt ngang hành động của gã.
"Vậy ý ngài là..."
Chưa đợi gã nói hết, Louis đã ra hiệu cho tên đàn em mở chiếc cặp ra, bên trong là một xấp tiền đô, hiển nhiên giá trị không hề nhỏ. Cha nuôi của Hoa nhìn thấy số tiền bên trong, cả người không khỏi run lên vì hưng phấn, ánh mắt tham lam nhìn vào chiếc cặp không rời mắt.
"Số tiền đủ để mua chứ?" Louis lên tiếng.
"Đ... ủ thưa ngài!" Chỉ với số tiền này cũng đủ để gã ăn xài thoải mái, gã đàn ông hưng phấn.
Mặc dù gã rất muốn mặt dày đòi thêm nhưng gã cũng biết người đàn ông này không dễ chọc... mạng sống vẫn là trên hết.
"Vậy còn không mau gọi em của cậu nhóc đó ra đi!" Tên đàn em của Louis nạt.
"Vâng! Vâng! Tôi sẽ kêu tụi nó xuống!" Gã đàn ông đưa ánh mắt ra hiệu cho người vợ đang đứng gần đó của mình, bảo bà ta mau kéo hai đứa kia xuống.
Người đàn bà mập mạp ban nãy ngay lập tức rời đi, không bao lâu bà ta đã quay lại cùng một cặp song sinh.
Là một đôi trai gái, trông có vẻ nhỏ tuổi hơn Hoa. Không khác gì lần đầu tiên Louis gặp Hoa, hai đứa trẻ này ăn vận rách rưới, trên mặt lấm lem bụi bẩn xen lẫn một vài vết thương... đặc biệt là cậu nhóc kia, một bên tay áo của nó trống trơn, phất phơ theo từng bước chuyển động.
Cặp song sinh vừa thấy Hoa liền không giấu được nét mừng rỡ trong mắt, bọn chúng muốn chạy lại chỗ cậu nhưng vì có cha mẹ nuôi ở đây nên chúng không dám tự tiện chạy tới, chỉ biết nhìn cậu không rời mắt.
Hoa thấy hai đứa em của mình liền vụt tới, ôm chúng vào lòng. Cặp song sinh cũng thân thiết ôm chặt lấy cậu. Hoa hôn lên mái tóc của chúng như mọi lần, thủ thỉ nói "Đi thôi. Anh mang hai đứa rời đi nhé."
Hoa cùng cặp song sinh rời đi cùng Louis. Anh em bọn họ có nhiều chuyện muốn nói nhưng ba người đều một mực giữ im lặng khi ngồi trên xe, bọn họ sợ làm phiền đến người đàn ông cao lớn đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh.
Về đến nhà riêng của Louis, hắn liền sai quản gia chăm sóc cặp song sinh, còn Hoa thì bị Louis vác vào thư phòng riêng của hắn.
Bị cắt ngang lời nói, gã đàn ông cũng không tức giận, niềm nở nói "Vậy thì vinh hạnh cho tôi quá. Không biết là ngài tìm tôi có chuyện gì ư?"
Louis kéo Hoa đằng sau lưng ra "Đứa trẻ này và những đứa em của cậu ta về sau sẽ đi theo tôi."
Gã đàn ông sững người trước lời nói của Louis, nhưng rất nhanh ý cười lại hiện trên khuôn mặt gã. Gã từng nghe qua có những người có sở thích chơi đàn ông, đặc biệt là những đứa có dáng vóc ngon lành như Hoa, xem chừng vị trước mặt này rất có hứng thú với nó nên mới cưng chiều nghe theo ý nó như vậy.
Gã nhìn Hoa với ánh mắt trìu mến khiến cậu nổi da gà, tay vô thức nắm chặt lấy góc áo của Louis.
"Được đương nhiên là được chứ! Thật không ngờ con tôi lại khiến ngài hài lòng như vậy! Nếu được, xin ngài hãy cho tôi chút ít thời gian để tôi dặn dò con tôi một chút được chứ?" Gã chợt nắm lấy cánh tay gầy gò của Hoa, tính kéo cậu đi.
"Không cần thiết. Cậu ta sẽ không về đây nữa đâu." Louis biết tỏng gã ta đang muốn nói gì với cậu nhóc. Nhìn đi, hắn còn không thèm giấu đi sự tham vọng đang bập bùng mãnh liệt trong đôi mắt của mình.
Nụ cười của gã ta đông cứng lại, khuôn mặt trở nên đau thương như người cha hiền từ đột nhiên bị cướp mất đứa con thân yêu của mình "Thưa ngài, đây là các con tôi, nếu ngài cướp nó đi khỏi tay tôi thì sao tôi có thể chịu đựng được nỗi đau này."
Những lời nói yêu thương sáo rỗng của gã khiến Hoa cảm thấy kinh tởm không thôi, cậu biết rõ người cha nuôi này của mình, ông ta làm gì biết đến khái niệm tình cha con chứ, trong đầu ông ta suốt ngày chỉ có tiền, tiền và tiền!
Và những đứa con mà ông ta nhận nuôi từ khắp các viện mồ côi, đều là những công cụ hoàn hảo để giúp ông ta kiếm tiền.
Anh em bọn cậu kiếm được bao nhiêu đều bị bọn họ tiêu hết không còn một đồng nào, rồi lại phải nai lưng ra kiếm tiền tiếp cho họ. Một vòng tuần hoàn như vậy cứ thế không bao giờ có hồi kết...
"Con không muốn!" Hoa vùng vẫy, cố thoát khỏi tay cha nuôi.
Gã bị động tác phản kháng của Hoa làm cho bất ngờ nên lực đạo nắm cũng giảm bớt, Hoa vội vàng rút cổ tay mình ra, trốn ra đằng sau lưng Louis, đem hắn làm bia chắn.
"Thằng ranh con này!" Gã đàn ông tức giận quát, nụ cười trên mặt đã biến mất từ lâu.
Thằng ranh này gan to nhỉ?! Ỷ có người chống lưng mà dám làm càn à?!
"Ai nói tôi muốn cướp." Louis cắt ngang hành động của gã.
"Vậy ý ngài là..."
Chưa đợi gã nói hết, Louis đã ra hiệu cho tên đàn em mở chiếc cặp ra, bên trong là một xấp tiền đô, hiển nhiên giá trị không hề nhỏ. Cha nuôi của Hoa nhìn thấy số tiền bên trong, cả người không khỏi run lên vì hưng phấn, ánh mắt tham lam nhìn vào chiếc cặp không rời mắt.
"Số tiền đủ để mua chứ?" Louis lên tiếng.
"Đ... ủ thưa ngài!" Chỉ với số tiền này cũng đủ để gã ăn xài thoải mái, gã đàn ông hưng phấn.
Mặc dù gã rất muốn mặt dày đòi thêm nhưng gã cũng biết người đàn ông này không dễ chọc... mạng sống vẫn là trên hết.
"Vậy còn không mau gọi em của cậu nhóc đó ra đi!" Tên đàn em của Louis nạt.
"Vâng! Vâng! Tôi sẽ kêu tụi nó xuống!" Gã đàn ông đưa ánh mắt ra hiệu cho người vợ đang đứng gần đó của mình, bảo bà ta mau kéo hai đứa kia xuống.
Người đàn bà mập mạp ban nãy ngay lập tức rời đi, không bao lâu bà ta đã quay lại cùng một cặp song sinh.
Là một đôi trai gái, trông có vẻ nhỏ tuổi hơn Hoa. Không khác gì lần đầu tiên Louis gặp Hoa, hai đứa trẻ này ăn vận rách rưới, trên mặt lấm lem bụi bẩn xen lẫn một vài vết thương... đặc biệt là cậu nhóc kia, một bên tay áo của nó trống trơn, phất phơ theo từng bước chuyển động.
Cặp song sinh vừa thấy Hoa liền không giấu được nét mừng rỡ trong mắt, bọn chúng muốn chạy lại chỗ cậu nhưng vì có cha mẹ nuôi ở đây nên chúng không dám tự tiện chạy tới, chỉ biết nhìn cậu không rời mắt.
Hoa thấy hai đứa em của mình liền vụt tới, ôm chúng vào lòng. Cặp song sinh cũng thân thiết ôm chặt lấy cậu. Hoa hôn lên mái tóc của chúng như mọi lần, thủ thỉ nói "Đi thôi. Anh mang hai đứa rời đi nhé."
Hoa cùng cặp song sinh rời đi cùng Louis. Anh em bọn họ có nhiều chuyện muốn nói nhưng ba người đều một mực giữ im lặng khi ngồi trên xe, bọn họ sợ làm phiền đến người đàn ông cao lớn đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh.
Về đến nhà riêng của Louis, hắn liền sai quản gia chăm sóc cặp song sinh, còn Hoa thì bị Louis vác vào thư phòng riêng của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.