Làn Khói Mong Manh

Chương 14

Jolet Tố Lan

05/04/2024

Đặt ly nước xuống bàn Thanh Hà khoanh tay nhìn thẳng cậu thanh niên đang run rẩy vì sợ hãi.

– Rồi, giờ cậu nói đi. Nói hết những gì cậu cảm thấy là tôi cần biết. Cậu đã giấu tôi những gì?

Anh chàng khẽ ngước nhìn, bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của Thanh Hà, anh ta càng lúng túng, không nói thành lời.

– Dạ, chị. Em.

– Cậu cứ nói đi, không việc gì phải sợ. Tôi biết chuyện cậu bị lão Văn nắm thóp rồi. Cậu sợ lão hay cậu sợ tôi. – Thanh Hà bực bội gắt gỏng.

– Dạ, không phải. Mọi chuyện không như chị nghĩ đâu ạ. – Anh chàng thư ký vẫn cố cứu vãn tình hình.

– Không phải cái gì, cậu nghĩ có thể giấu thêm được gì giúp lão ấy sao? Cậu ngây thơ quá rồi đấy, cậu tưởng chỉ mình lão mới đuổi việc được cậu thôi sao? – Thanh Hà đe dọa.

Anh chàng thư ký giật thót khi nghe tới hai chữ đuổi việc, vội vàng bào chữa.

– Chị ơi, em biết lỗi rồi, chị đừng đuổi việc em. Em còn mẹ già phải lo, em mà mất việc mẹ em không có tiền chữa bệnh mất. – Anh chàng nhăn nhó, mắt lẫn chút nước như muốn rơi lệ trông đến đáng thương.

Thanh Hà thở dài, cô nhướn mày tỏ vẻ bất lực.

– Thôi được rồi, tôi đến sợ cậu luôn. Nói đi, chỉ cần nói hết mọi thứ cậu giấu tôi, tôi sẽ nhờ người lo cho mẹ cậu. Tôi đảm bảo không ai có thể đuổi việc được cậu, nhất là lão chồng của tôi.

Như vớ được phao cứu sinh anh chàng liền tuôn một tràng thông tin khiến Thanh Hà từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Anh ta còn không quên cho cô coi bằng chứng với ngày giờ chi tiết ghi rõ trong lịch làm việc của Kiến Văn.

– Mà nè, lão có trả công cho việc cậu giữ bí mật cho lão không? À mà lão biết cậu báo cáo thông tin cho tôi từ khi nào? – Vừa kiểm tra ipad của thư ký, Thanh Hà vừa hỏi.

– Dạ anh Văn không biết em báo cáo với chị, anh ấy chỉ dọa không được nói cho ai biết bí mật của anh ấy. Nếu nói ra anh ấy sẽ cho người xử em, không những đuổi việc mà còn không để mẹ em yên nữa. Em sợ nên không dám nói gì hết. – Cảm thấy Thanh Hà đáng tin hơn Kiến Văn nên anh chàng khai không chừa chút gì.

– Hắn ta dọa cho người đánh cậu sao, còn tính làm hại mẹ cậu nữa hả? Trời đất ơi!

Tròn mắt kinh ngạc, Thanh Hà không ngờ lão chồng của cô lại hèn hạ đến vậy. Cô cau mày suy nghĩ:

- Vậy ra tên khốn đó không đơn giản như mình nghĩ, càng ngày càng thấy hắn đáng sợ. Suốt bao nhiêu năm giả tạo, giờ mới chịu lòi mặt ra.

Suốt hai tuần lễ cô không thể nào liên lạc được với chồng. Có chút nghi ngờ cô liền hỏi.

– À, bữa giờ em có liên lạc được với hắn không?

– Dạ có, em vẫn liên lạc thường xuyên với anh Văn để trao đổi công việc, anh ấy phải mở máy để có gì gấp tụi em còn kịp báo cáo mà chị.

Thử lấy điện thoại ra gọi một cuộc, đầu dây bên kia chỉ phát những thông tin bằng giọng nói của cô nhân viên tổng đài, sau đó hệ thống tự động chuyển qua tin nhắn thoại. Không còn nghi ngờ gì nữa, số của cô đã bị chặn. Cau mày suy nghĩ, Thanh Hà liền nhờ anh chàng thư ký gọi cho Kiến Văn.

– Cậu gọi cho hắn giúp chị, cứ nói chị gọi điện lên công ty hỏi sao không gọi được cho hắn. Cứ giả bộ về phe hắn, báo cáo tình hình chị nghi ngờ hắn để lấy lòng tin. Cậu cứ nói chị hỏi hết người này đến người kia và biết hắn xin nghỉ phép rồi, xem hắn trả lời thế nào.

Có chút lo sợ nhưng cậu thư ký không còn cách nào khác đành làm theo ý Thanh Hà. Anh chàng lấy điện thoại bấm gọi và không quên mở loa ngoài cho Thanh Hà cùng nghe.

– Alo. – Sau hai hồi chuông, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.

– Dạ, sếp ạ.

– Ừ, có chuyện gì?



– Dạ, sếp. Lúc chiều lo công việc nên em quên nói. Hôm nay chị Hà có gọi lên công ty hỏi anh đấy ạ.

– Sao, cô ta hỏi cái gì? – Giọng điệu hắn gắt gỏng.

– Dạ, chị ấy hỏi anh có liên lạc về công ty không, chị ấy gọi anh liên tục mà không được nên chị ấy lo cho anh ạ.

– Ôi giời, kệ cô ta, cậu cứ nói.

Chưa hết câu, đầu dây bên kia phát ra giọng nói khá lớn qua loa phát thanh khiến Kiến Văn khựng lại.

– Ai là người thân của Nhã Đan vào phòng khám.

– Có. – Hắn liền trả lời.

– Chờ chút. – Hắn nói qua điện thoại với cậu thư ký.

– Anh là chồng cô Nhã Đan? – Giọng một vị bác sĩ nữ.

– Dạ, tôi đây ạ.

Giọng nói khá xa nhưng vẫn đủ để Thanh Hà và cậu thư ký nghe rõ.

– Xong rồi, bé khoẻ, con trai nhé. Vợ cậu thì hơi yếu, có bệnh nền nên chú ý nghỉ ngơi, chăm sóc vợ cẩn thận, tránh làm việc nặng, tránh ăn những thứ tôi ghi trong hồ sơ nhé. – Vị bác sĩ căn dặn kỹ càng.

– Dạ, con trai ạ, em cảm ơn Bác sĩ. – Giọng hắn có vẻ mừng rỡ.

Tối sầm mặt mày, Thanh Hà không thể tin vào những gì vừa được nghe. Cô chết cứng trên ghế, tim đập loạn xạ, cơn điên dồn lên não khiến cô muốn nổ tung ngay lập tức.

Lén nhìn qua Thanh Hà, anh chàng thư ký khẽ giật mình khi bắt gặp gương mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người trong điện thoại. Chột dạ, anh định bụng tắt máy.

Cau mày nhìn xoáy bằng ánh mắt hình viên đạn, cô ra hiệu cho anh ta đưa cô chiếc điện thoại. Thanh Hà áp sát tai, cố nghe thật kỹ tiếng động sột soạt xen lẫn những âm thanh hỗn tạp trong phòng khám.

– Đi thôi anh. – Giọng một người phụ nữ khá nhẹ nhàng.

– Ừ, chờ anh một lát.

Tiếp theo là tiếng kéo cửa kèm những tiếng bước chân lộc cộc.

– Này còn đó không? – Kiến Văn hỏi vọng trong điện thoại.

Thanh Hà vội đưa máy cho cậu thư ký.

– Dạ, em nghe anh.

– Cậu nói với cô ta là anh đang rất bận, không có thời gian nghe máy.

– Dạ, chị ấy có hỏi việc anh nghỉ phép, hình như chị nói chuyện với vài người trong văn phòng nên biết rồi ạ.

– Khốn kiếp, đứa nào lắm chuyện vậy? – Hắn bực bội chửi thề liên hồi.

– Dạ em không biết ạ, hôm qua tụi em đi ăn có gặp chị. Chắc trong lúc nói chuyện có vài người buột miệng ạ.

– Lũ chó này. Toàn một lũ ăn hại, làm hỏng hết việc của tao. – Hắn không ngừng thốt ra những câu khó nghe.



– Anh ơi, giờ chị hỏi thì em phải làm sao ạ? – Cậu thư ký hỏi dò theo yêu cầu của Thanh Hà.

– Sao sao cái bíp. Một lũ phá hoại, ngu ngốc. Thôi để đó, có gì tao tự gọi cho con mụ ấy.

Vừa nói hết câu hắn liền tắt máy. Thanh Hà ngồi thất thần mất một lúc, có lẽ đây là lần đầu tiên cô nghe thấy những câu chửi tục tĩu được thốt ra từ người chồng mà cô tôn trọng. Cô không thể tin thứ giọng điệu chợ búa ấy lại từ miệng của chồng cô, một người luôn tỏ vẻ lịch thiệp nho nhã. Hắn như biến thành một con người hoàn toàn khác, thô bỉ mưu mô và đầy xảo quyệt.

Những điều vừa nghe được khẳng định hắn đang ngoại tình, người ấy không ai khác chính là thanh mai trúc mã mà hắn luôn mong nhớ. Giờ đây cả hai đã có con với nhau, Thanh Hà đoán không lầm cái thai ấy khoảng bốn tháng, nếu tính ra thì đúng ngay thời điểm hắn xin nghỉ về quê ăn đám giỗ.

Đợt ấy do bận việc nên cô không về cùng chồng mà chỉ gửi ít tiền để ông bà làm cỗ. Thanh Hà chợt thấy hối hận khi bản thân đã quá chủ quan, có lẽ hắn đã gặp lại người tình cũ trong đợt giỗ ấy và cả hai nối lại tình xưa.

Mọi chuyện cô lo lắng giờ đây đã thành sự thật, cuối cùng thì gia đình nhỏ bé của cô vẫn không thể giữ chân được người đàn ông ấy. Người chẳng bao giờ muốn ở thì dù có níu kéo thế nào đi chăng nữa hắn vẫn sẽ ra đi.

Thanh Hà thở dài ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, cô khẽ nói.

– Thôi cậu về đi, mọi chuyện xong rồi.

Ngồi lại một lúc cậu thư ký hiểu được cảm giác lúc này của Thanh Hà, anh không nỡ để cô một mình. Cảm thấy tội lỗi khi chính anh là người gián tiếp đem lại nỗi buồn cho cô.

– Chị ơi, em xin lỗi. – Anh chàng áy náy.

Thanh Hà vẻ ngạc nhiên quay sang nhìn.

– Cậu có làm gì đâu mà phải xin lỗi.

– Tại em mà. – Anh chàng lúng túng.

– Không sao đâu, chị phải cảm ơn em ấy chứ. Nhờ có cuộc gọi ấy chị mới thấy rõ bộ mặt của hắn. Chị không ngờ người chồng chuẩn mực tài giỏi của chị lại là con người xảo trá khốn nạn đến vậy.

– Dạ, thật ra còn nhiều chuyện em không muốn nói sợ chị buồn. Nhiều lần em bắt gặp anh ấy nói xấu chị với gia đình chị lắm ạ.

– Hắn ta nói gì? – Thanh Hà tròn mắt.

– Anh ấy nói chị là cái mỏ vàng, gia đình chị chỉ là công cụ để anh ấy phát triển sự nghiệp thôi. Lần thăng chức cách đây một năm anh ấy không vừa lòng với kết quả nên đã chửi sau lưng cha của chị rất nhiều. Cái chức anh ấy muốn là giám đốc chi nhánh chứ không phải trưởng phòng thiết kế ạ.

– Ha ha. Vậy ra hắn lấy mình chỉ vì tiền, khốn nạn thật. – Thanh Hà bật cười giọng mỉa mai.

– Chị ơi, chị đừng buồn. Em thấy anh ta không đáng để chị buồn đâu ạ.

– Ừ, chị biết rồi. Chị chỉ hơi sốc chút thôi. À mà em có sợ không khi nói những điều này với chị. Hắn đã đe dọa em đúng không?

– Dạ, em sợ chứ. Nhưng em không muốn kẻ xấu như anh ta đạt được mục đích đâu. Nhiều lần anh ta nhục mạ em với cô bé mới vào công ty em thấy tức lắm. Dù sao chị cũng biết anh ta ngoại tình rồi nên em nói luôn.

– Ừ, chị sẽ không để cho hắn được yên đâu. Mà nè, mẹ em bị bệnh sao, có nặng không?

– Dạ, mẹ em lớn tuổi rồi nên bị nhiều bệnh lắm ạ. Do một mình vất vả nuôi em ăn học nên mẹ bị lao lực quá độ.

– Vậy để chị nhờ người xem tình hình của mẹ em thế nào. Hôm nay em nói hết mọi chuyện với chị, khả năng sẽ nguy hiểm cho em nếu bị hắn phát hiện. Trước mắt chị sẽ đưa mẹ em tới nơi an toàn. Còn em cứ làm việc bình thường, nếu thấy nguy hiểm thì điện báo chị ngay nhé. Để xem anh ta sẽ làm gì tiếp theo đã.

– Dạ.

Mừng rỡ, anh chàng thư ký thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều khi trút hết mọi uất ức bấy lâu nay. Mẹ được Thanh Hà giúp đỡ nên anh chàng cũng an tâm phần nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Làn Khói Mong Manh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook