Quyển 2 - Chương 26: Sồ Phượng Sơ Đề (Thượng)
Khuynh Linh Nguyệt
23/07/2020
… “gió núi rào rào, tay áo phấp phới, dưới là quần đảo Đông Hải và vạn sinh, xa là biển rộng mênh mông vô bờ, trên là trời xanh mây trắng vạn dặm, cảm giác lâng lâng như ngự trị chúng sinh bốn biển”…
“Trông cái dáng vẻ này của ngươi rõ như là chạy trối chết.”
Lan Thất vừa chạy vào rừng, chưa kịp lấy lại hơi đã nghe thấy ngay một câu chế nhạo như vậy, nàng ngẩng đầu liền thấy Minh Nhị đang nhàn nhã ngồi dựa trên cây.
“Giả Tiên!”
Lời vừa thốt ra, tim đang đập điên cuồng thoáng cái bình ổn lại.
Chân mày Minh Nhị cau lại, nhìn nàng có vẻ ngạc nhiên, “Trông bộ dạng này của Thất thiếu, lẽ nào đằng trước có mãnh thú hay nước lũ đuổi theo.”
“So với mấy thứ đó còn đáng sợ hơn.” Lan Thất lẩm bẩm, đưa tay lau lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán, sau đó phi thân nhảy lên cây ngồi xuống bên cạnh Minh Nhị.
Minh Nhị liếc mắt nhìn nàng, rồi lại tiếp tục nhàn nhã nhìn trời.
Nghỉ ngơi chốc lát, Lan Thất khôi phục lại dáng vẻ bình thường, thoải mái dựa vào thân cây, nói: “Sao Nhị công tử lại nhàn rỗi thế này?”
“Chẳng phải Thất thiếu mỗi ngày cũng chỉ ngủ đấy sao.” Minh Nhị thản nhiên đáp.
“Bản thiếu há có thể so với Nhị công tử.” Lan Thất chớp chớp bích mâu nhìn hắn, “Sao Nhị công tử không đi thăm hỏi đồng đạo nữa rồi, đây chẳng phải là thời cơ rất tốt để lung lạc lòng người à.”
“Tại hạ mà cần phải làm chuyện ấy sao?” Minh Nhị hỏi vặn lại, con ngươi mênh mang nhìn thẳng Lan Thất, “Minh Nhị công tử mà cần phải lung lạc lòng người sao?” Một khắc kia, trên khuôn mặt điềm tĩnh nho nhã toát ra một loại khí thế cực kỳ tự tin nghiêm nghị.
Lan Thất bĩu môi, quay đầu đi không nhìn hắn nữa.
“Trái lại, trông Thất thiếu khí tức (hơi thở) hỗn loạn tâm luật (nhịp tim) thất thường thế này mới thật khiến người khác khó hiểu.” Minh Nhị nói tiếp, “Chẳng hay thiên hạ này còn có vị cao thủ nào có thể bức bách Thất thiếu đến mức này?”
Lan Thất ngẩn ra, không nói gì.
Minh Nhị thấy thế cũng không truy vấn nữa, tiếp tục nhìn bầu trời.
Im lặng một lúc, Lan Thất bỗng buồn bã nói: “Trên đời này sao lại có người như hắn được chứ.”
“Hửm?” Minh Nhị nhàn nhạt ứng một tiếng.
“Có vẻ bản thiếu đã làm một chuyện sai lầm.” Lan Thất thở dài một hơi, “Không những mục đích không thành mà còn phản tác dụng.”
“Hửm?” Minh Nhị lại nhàn nhạt ứng một tiếng.
“Ngươi nói xem…” Lan Thất quay đầu nhìn Minh Nhị, “Chúng ta đều tin ‘Nhân tính bản ác’, nhưng bản thân Ninh Lãng được sinh ra tựa hồ để phản bác lại chúng ta, nhìn vào hắn, bản thiếu cũng phải tin trên đời này thật có người ‘Nhân tính bản thiện’.”
Minh Nhị thoáng suy nghĩ, trong lòng sáng tỏ, hơi cong môi, nói: “Không đành lòng trêu đùa hắn nữa?”
“Haizzz.” Lan Thất lại than một tiếng, “Bản thiếu là người không tim không phổi, nhưng đối với hắn, thật không đành lòng.”
“Thật đáng tiếc, phía sau hắn chính là Thiển Bích phái và Ninh gia.” Minh Nhị ra vẻ tiếc hận cười cười.
Lan Thất tức giận liếc hắn, “Như nhau cả thôi.”
Minh Nhị nghe vậy vẫn ôn hòa nhã nhặn nói: “Ninh Lãng là dị số (khác biệt) của thế gian này.” Vừa nói vừa nhìn nàng, nụ cười bên môi đặc biệt có ý vị hàm xúc, “Dây dưa lâu, có thể hắn sẽ là kiếp số của ngươi.”
“Ha…” Lan Thất bật cười, nụ cười hờ hững lãnh đạm, “Cái gọi là thành tâm, cái gọi là thiện ý, cái gọi là hứa hẹn, cái gọi là nhân duyên, cái gọi là ân ái, cái gọi là tử dận (con cháu nối dõi)… Trên đời này có rất nhiều thứ bản thiếu không cần. Cho nên… Không cần phải kéo hắn cùng xuống địa ngục.”
“Ồ?” Minh Nhị vẫn chỉ cười cười. Chợt nhớ lại câu nói trong sơn động của Lan Thất ngày ấy: [Chúng ta đều là người chỉ biết bản thân, đều là người cô độc]. Trong lòng khẽ động, im lặng một lát mới thong thả mở miệng: “Chúng ta… hiện tại cũng coi như là vừa địch vừa bạn, mà ngày sau tất cũng vẫn tranh chấp đối kháng nhau, cứ như vậy qua vài chục năm, đến khi ta ngươi đều già đi, ngươi nói xem, có phải đây cũng được xem như là một loại bất biến, một loại vĩnh viễn?” Như vậy có được xem là một loại gần nhau làm bạn? Như vậy… có phải sẽ không còn là cô độc, như vậy… có phải cũng sẽ không còn là tịch mịch.
“Ừm?” Lan Thất nhìn hắn chăm chú.
Minh Nhị cười nhã nhặn đáp lại ánh mắt nàng.
Đối diện một lúc lâu.
Lan Thất nói: “Cấm ngươi cướp ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ của bản thiếu!”
“Tại sao lại là của ngươi?” Minh Nhị tỏ vẻ khó hiểu.
“Bởi vì bản thiếu nhìn trúng.” Lan Thất bày một bộ đương nhiên.
“Đáng tiếc tại hạ cũng rất thích.” Minh Nhị công tử nói.
“Hừ, vậy bản thiếu sẽ lấy luôn mạng của ngươi!” Lan Thất thiếu ngang ngược nói.
“Cũng có thể cả ngươi và ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ đều sẽ nằm trong tay ta.” Minh Nhị công tử không hề tỏ ra yếu thế.
“Chờ xem.” Lan Thất hất cằm.
“Mỏi mắt mong chờ.” Minh Nhị công tử nhướng mày dài.
“Chỉ có điều…” Lan Thất lại phiền não, “Thu mỹ nhân của ngươi thông minh hiểu chuyện như vậy, mà tên tiểu tử ngốc Ninh Lãng này thì đúng là đầu óc mít đặc. Haizzz! Bản thiếu khó có khi làm người tốt, lẽ nào ý tốt này cứ phải hại người hay sao.”
“Ngươi tự làm thì tự chịu thôi.” Minh Nhị công tử nhìn sắc trời rồi đứng dậy, quyết định không ngồi đây nói mát với nàng nữa.
“Ê, không được đi!” Lan Thấy duỗi tay kéo tay áo Minh Nhị, “Bản thiếu đang khó chịu, sao ngươi có thể ung dung thoải mái bỏ đi!”
Minh Nhị công tử hất mày, vô cùng nghi hoặc nhìn Lan Thất, “Tại sao ta phải bầu bạn với ngươi vì loại chuyện này?”
“Bởi vì…” Bích mâu Lan Thất đảo vòng, sau đó tràn ra ý cười yêu tà, cả người dựa vào Minh Nhị, giọng nói yêu kiều mềm mại, “Minh lang, lẽ nào chàng đã quên một phen đồng cam cộng khổ đồng sinh cộng tử của chúng ta rồi hay sao? Sao chàng có thể vô tình như vậy chứ.”
Minh Nhị nhìn sắc xuân gần kề, tự dưng tâm thần hoảng hốt, sau đó cũng lộ ra một nụ cười mỉm tao nhã như sen, đưa tay ôm eo Lan Thất, dịu dàng nói: “Ta ngươi cứ thế này đến trước mặt Ninh Lãng một lần, khẳng định tất cả phiền não của ngươi sẽ bay sạch.”
“Ơ?” Lan Thất chớp mắt. Chóp mũi ngửi thấy một làn hương thơm nhàn nhạt cùng luồng hơi thở ấm áp gần kề, lúc này mới phát hiện nàng và Minh Nhị dựa rất gần nhau, trước mắt là tuấn dung ôn nhã như ngọc, con ngươi mênh mang nhìn nàng vô cùng nồng nàn dịu dàng, nụ cười bên môi nhạt như mây khói. Bỗng dưng, tâm thần hoảng hốt, trong đầu như có gì đó nhảy vọt ra, trong khoảnh khắc vừa hỗn loạn vừa rối bời, nhất thời nàng như đạp phải đuôi mèo vội nhảy dựng lên, nhưng lại quên mất đang ở trên cây nên cả người liền rớt xuống, may mà nàng võ công cao cường, vội vàng tung một chưởng vỗ vào thân cây, thân thể mượn lực vừa giảm tốc độ vừa nhảy xuống, cuối cùng cũng an toàn đáp đất.
Minh Nhị nhẹ nhàng hạ xuống, nhìn Lan Thất với vẻ kỳ quái, “Thất thiếu sao thế?”
“Giả Tiên chỉ biết dùng sắc mê người!*” Lan Thất mắng một câu, chỉ cảm thấy bên tai nóng rần, vội điểm bàn chân, lại chạy trối chết lần nữa.
*Nguyên văn Lan Thất nói thế này: “假仙就会些阴人的招!”
Phía sau, Minh Nhị nhìn bóng lưng Lan Thất, trên mặt lại lộ ra nụ cười đầy thâm ý.
“Lan Thất thiếu mà cũng có lúc thế sao.” Khẽ cười, bước thong thả ra khỏi rừng cây.
Cùng người này? Cùng tranh chấp, cùng làm bạn?
Chẳng phải cũng thú vị lắm đấy sao.
Đêm hôm đó, Minh Nhị công tử nghe được một câu chuyện xưa.
Sau khi vẫy lui bóng đen trong phòng, Nhị công tử ngồi im thật lâu, một mình đối diện với ngọn nến tàn.
“Ninh Lãng, sao đệ lại khóc?” Vũ Văn Lạc tìm Ninh Lãng cả buổi, không ngờ hắn lại ngồi khóc một mình trên sườn núi, nhìn khuôn mặt đau xót của hắn không khỏi lo lắng, “Đã xảy ra chuyện gì sao? Sao đệ lại khóc thương tâm như vậy?”
“Âm Âm…” Ninh Lãng chỉ thốt ra hai chữ này.
“Ô! Rốt cuộc đệ đã có thể gọi tên Thất thiếu!” Vũ Văn Lạc cảm thấy ngạc nhiên, “Nhưng vì sao đệ lại khóc?”
“Nàng…” Ninh Lãng nghẹn ngào một tiếng, đưa tay lau nước mắt, “Thì ra trước đây có nhiều chuyện khổ sở như vậy.”
“Hắn*?” Con ngươi Vũ Văn Lạc đảo vòng, “Thất thiếu? Trước đây?” Lập tức móc giấy bút trong ngực ra, mắt sáng long lanh nhìn Ninh Lãng, “Trước đây đã xảy ra chuyện gì? Thất thiếu đã kể hết cho đệ sao? Vậy đệ nhanh nói cho ta biết đi, rốt cuộc cha hắn là vị nào trong Lan gia? Mẹ hắn là ai? Hắn đã trở thành gia chủ Lan gia thế nào? Tử tôn (con cháu) Lan gia mấy năm gần đây suy bại, có phải đều bị sát hại thật rồi không…”
*Ở trên Ninh Lãng nói 她 (nàng, chỉ phái nữ), còn ở dưới Vũ Văn Lạc nói 他 (hắn, chỉ phái nam), hai từ này đều phát âm là /tha/.
Ninh Lãng nghe xong một loạt câu hỏi này, sững sờ nhìn Vũ Văn Lạc đang vô cùng hưng phấn, hồi lâu nói không nên lời, mà tiếng nấc nghẹn ngào cũng ngừng bặt.
“Ồ, không vội khộng vội, đệ cứ từ từ nói với ta từng cái một thôi.” Vũ Văn Lạc thận trọng an ủi hắn, chỉ sợ hắn hoảng hốt lại quên hết đi.
Môi Ninh Lãng giật giật.
Vũ Văn Lạc kéo căng lỗ tai, hết sức chăm chú nhìn hắn.
“Nàng nói không được kể lại cho người khác biết.” Ninh Lãng nói.
“Gì cơ?!” Vũ Văn Lạc hét lên một tiếng.
“Thất thiếu nói không được kể lại với người thứ hai.” Ninh Lãng nói rõ ràng.
Vũ Văn Lạc trợn to hai mắt, nhìn chòng chọc Ninh Lãng.
“Thất thiếu nói rằng đệ là người cuối cùng được nghe chuyện ấy, cho nên không được kế với người thứ hai.” Ninh Lãng nhắc lại lần nữa.
Vũ Văn Lạc há mồm để lộ mấy chiếc răng nanh nhòn nhọn, thật hận không thể cắn Ninh Lãng một phát, nhưng đảo mắt lại bày ra vẻ mặt tươi cười hớn hở.
“Ninh lãng, nghĩa đệ tốt của ta, đệ kể ca ca nghe đi, ta tuyệt sẽ không kể lại với người thứ hai, ta đảm bảo đấy.”
Ninh Lãng lắc đầu, “Huynh chép trên giấy, sau này nhất định sẽ có người biết. Hơn nữa đệ đã hứa với nàng thì nhất định phải làm được.”
Vũ Văn Lạc cắn răng, tay nắm thành quyền, hung tợn nhìn Ninh Lãng, “Nói không?”
“Không nói.” Ninh Lãng vẫn lắc đầu.
Con ngươi Vũ Văn Lạc xoay chuyển, ngồi xuống bên cạnh Ninh Lãng, mềm giọng cầu khẩn: “Ninh Lãng, đệ kể cho ta biết đi, nếu đệ không kể cho ta nghe, tối nay, à không, sau này tối nào ta cũng sẽ không ngủ được.”
“Không được.” Ninh Lãng kiên quyết lắc đầu.
“Ninh Lãng…”
“Không kể.”
“Ninh Lãng…”
“Không được.”
* * * * *
Cho dù Vũ Văn Lạc vặn hỏi thế nào, đe dọa dụ dỗ ra sao, trước sau Ninh Lãng đều một mực giữ đúng lời hứa với Lan Thất mà không kể cho hắn nghe. Mà suốt cả đời, hắn cũng không hề kể lại cho người thứ hai.
Ngày đó, nếu hắn kể hết mọi chuyện với Vũ Văn Lạc, lấy sự nhạy bén của Vũ Văn Lạc mà nói chắc chắn nhận ra dụng tâm của Lan Thất, tự nhiên sẽ có lời khuyên can hắn. Có điều hắn lại không hề hé răng, đồng thời cũng không nhận ra chủ ý của Lan Thất, mà lời nói chưa hết của Lan Thất lại bởi sự sợ hãi trước tấm chân tình của hắn đối với nàng trong một khắc ấy mà chấm dứt tại đấy. Đợi đến khi Ninh Lãng thật sự hiểu rõ thì đã là chuyện của nhiều năm sau, khi đó tất cả đã là quá khứ.
Cuộc sống trôi qua từng ngày, thương thế chúng hiệp cũng tốt lên theo từng ngày.
Minh Nhị công tử mỗi ngày hoặc đọc sách thổi tiêu, hoặc sẽ cùng mấy vị đại hiệp đến bái phỏng trò chuyện vài ba chuyện thường trên giang hồ, thật là thanh nhàn.
Lan Thất thiếu mỗi ngày ăn ngủ thừa giấc bèn chốc chốc lại trêu chọc mấy đại hiệp trong cốc, thật là tự tại thú vị.
Vũ Văn Lạc mỗi ngày bái phỏng các phòng ghi chép luôn tay, thật là bận rộn.
Ninh Lãng mỗi ngày dưỡng thương luyện võ rồi trò chuyện đôi ba câu với Lan Thất, thật là thỏa mãn.
Tống Tuyên, Tạ Mạt lại bị Mai Hồng Minh, Hoa Thanh Hòa túm lấy so chiêu, mỗi ngày bận bịu né tránh ám khí của Đào Lạc Môn, đón đỡ chưởng lực ‘Bách hoa tề phóng’ (Trăm hoa đua nở) của Hoa gia, thật là vất vả.
Hoa Phù Sơ, Thu Hoành Ba và chúng nữ hiệp trong lúc luyện công cũng không quên bàn luận về chúng thiếu hiệp trẻ tuổi trong cốc, hay đôi khi tâm sự với nhau mấy chuyện nữ nhi, thật là thích ý.
Mà Tùy Khinh Trần cùng người của Tùy giáo lại rất ít đi ra ngoài, đương nhiên trong cốc cũng không có ai rỗi hơi đến quấy rầy bọn họ.
Đợi đến khi thương thế của chúng hiệp đều lành hẳn thì cũng đã đến ngày tám tháng mười hai.
Hôm đó, trong sơn cốc đặc biệt an tĩnh, ngay cả Vũ Văn Lạc chuyên gia vọt cửa lải nhải cũng bế quan tỏa cảng ở yên trong phòng luyện công điều tức, bồi dưỡng tinh thần. Ban đêm, sau khi chúng hiệp dùng cơm xong, ai nấy đều lấy binh khí ra lau đi lau lại đến mức sáng như tuyết, sau đó lên giường sớm.
Hôm sau, ngày chín tháng mười hai, giờ mẹo, chúng hiệp Hoàng triều từ sơn cốc xuất phát hướng về phía bắc.
Giờ tỵ, chúng hiệp đến chân ngọn Đông Hải Bắc Khuyết Nam phong.
Ngọn Nam phong vẫn cao chót vót, dưới chân núi cây cối vẫn xanh tốt, nhà đá vẫn sừng sững, không hề có một vẻ gì khác thường, cũng không còn ngửi thấy một chút mùi máu tươi.
Nơi này đã từng trải qua một hồi chém giết thảm thiết, đã từng lấy đi mấy trăm mạng người, mà nay chẳng còn lưu lại bất kỳ một chút dấu vết gì.
Dưới chân ngọn Nam phong, chúng hiệp đứng trang nghiêm, chuẩn bị nghênh tiếp một cục diện chưa biết sắp xảy ra, đó cũng có thể là một màn chém giết còn hơn dĩ vãng.
Cửa đá phía trước nặng nề mở ra, cao thủ Đông Hải thị lập* hai bên trái phải, bày ra tư thái đón khách.
*thị lập: đứng nghiêm (như cung nhân đứng hầu)
“Đi thôi.” Minh Nhị vung tay áo, ung dung bước lên thềm đá.
“Chà, lần này Vân Vô Nhai có vẻ hiểu đạo đãi khách rồi đây.” Lan Thất gõ gõ quạt ngọc, sóng vai mà đi với Minh Nhị.
Chúng hiệp theo sát đàng sau.
Buổi tối hôm đó không có cơ hội nhìn rõ, hôm nay dưới ánh đông dương sáng sủa mới thấy rõ dãy nhà đá này được dựng bao quanh chân núi.
Nhà cửa được xây dựa vào thế núi, to rộng đơn giản, nhưng tầng tầng lớp lớp sừng sững lại lộ vẻ phức tạp thâm thúy, sau cánh cửa nặng nề là một thềm đá ngoằn nghoèo dẫn thẳng lên đỉnh núi.
Sau khi chúng hiệp đi qua hết, cửa đá lại nặng nề đóng lại, cao thủ Đông Hải cầm đao mà đứng, vẻ mặt ai nấy đều rất nghiêm nghị.
“Liệu có phải Vân Vô Nhai dẫn dụ chúng ta đến đây rồi sẽ tung lưới tóm gọn*?” Vũ Văn Lạc không kìm được khẽ nói với Ninh Lãng.
*Nguyên văn ‘úng trung tróc miết’: bắt con ba ba trong hủ, ý chỉ bắt địch khi địch đã ở trong lòng bàn tay.
Ninh Lãng quay đầu liếc mắt nhìn cửa đá, nói: “Không sợ, Nhị công tử và Thất thiếu dám nhận lời của Vân Vô Nhai, tất đã có chuẩn bị.”
Vũ Văn Lạc nghe vậy không biết nên cười hay nên khóc nữa, thầm nghĩ rốt cuộc dựa vào đâu mà Ninh Lãng lại tin tưởng Minh Nhị và Lan Thất như vậy.
Cứ thế một đường đi lên, bước qua từng bậc thềm, vòng qua rất nhiều khúc cua, cũng băng qua dãy nhà đá đã từng nhốt bọn họ nơi lưng núi, cuối cùng cũng leo lên đến đỉnh.
Trên đỉnh núi, nơi bọn họ đặt chân là một thạch bình có thể chứa được mấy trăm người. Trước thạch bình, dãy nhà đá được xây dựa vào thế núi vô cùng có trật tự, những nhà đá này không thô sơ đơn giản như dưới chân núi, trên chóp mái hành lang đều được chạm trổ tô điểm bởi các loại chim muông cá cảnh, trước đài trên thềm thì đặt đủ loại hoa và cây cảnh, vô cùng tinh xảo rực rỡ. Mà phía sau là thềm đá bọn họ vừa bước lên, xung quanh mép núi được bao lại bằng lan can đá, bên ngoài thành lan can chính là vách núi dựng đứng hiểm trở.
Lúc này, đứng trên đỉnh núi, gió núi rào rào, tay áo phấp phới, nhìn xuống là có thể trông thấy quần đảo Đông Hải và vạn sinh, nhìn ra xa là có thể ngắm biển rộng mênh mông vô bờ, nhìn lên trên là trời xanh mây trắng vạn dặm, nhất thời chúng hiệp đều có một loại cảm giác lâng lâng như ngự trị chúng sinh bốn biển.
“Phong cảnh ở đây cũng tuyệt thật.” Lan Thất quay đầu ngắm ngọn Bắc Khuyết Bắc phong ở phía đối diện, ngọn núi cao sừng sững, thậm chí có thể trông thấy rõ cung điện nguy nga lộng lẫy trên đỉnh núi, bóng người qua lại như thoi đưa, gần đến mức phảng như có thể đưa tay chạm vào, kỳ thực lại cách xa đến hơn trăm trượng.
“Thế mới nói, người tài thích chỗ cao.” Minh Nhị cười cười, lời nói đầy ẩn ý*.
*Nguyên văn ‘ý hữu sở chỉ’.
“Cao thế này, nếu té xuống coi như thịt nát xương tan rồi.” Vũ Văn Lạc chạy lại rìa núi rướn cổ nhìn xuống dưới.
“Đại ca, huynh cẩn thận chút.” Ninh Lãng kéo hắn vào trong, sợ hắn sơ ý trượt chân ngã xuống.
Mai Hồng Minh thì đưa mắt quan sát xung quanh, án chừng góc độ ám khí không bắn được.
Hoa Thanh Hòa trầm mặc nhìn mấy tầng nhà đá phía trước, không biết có phải nơi đó cũng giam cầm người của Hoàng triều võ lâm.
Tạ Mạt, Tống Tuyên thì đang suy nghĩ không biết đại sư huynh thế nào rồi.
“Không biết hắn hẹn chúng ta đến chỗ này định giở trò gì?” Chúng hiệp thì lại quan tâm đến điều này.
“Nếu Nhị công tử và Thất thiếu đã nhận lời hắn, vậy tất đã có sách lược vẹn toàn.”
Đang nói thì, cửa đá phía trước mở ra, một người thong thả bước ra đứng trên bậc thềm trước lang diêm (phần mái hiên gie ra), thân hình cao thẳng, thần thái nghiêm nghị trầm tĩnh, chính là thiếu chủ Vân Vô Nhai của Đông Hải, theo sau là Khuất Hoài Liễu và Vạn Ai.
Hắn vừa xuất hiện, mọi người đều nhất tề dời mắt nhìn hắn.
“Vân Vô Nhai kính chờ chư vị đã lâu.” Hắn hơi ôm quyền nói.
Chúng hiệp cùng giữ im lặng, Minh Nhị đứng đầu mỉm cười ôm quyền đáp lễ.
“Vân thiếu chủ ước hẹn, chư vị Hoàng triều đều đã theo hẹn mà đến, chỉ không biết Vân thiếu chủ có ý định gì?”
Vân Vô Nhai nói: “Đừng vội, trước hết mời chư vị gặp lại cố nhân.”
Hắn vừa nói xong thì nghe sau cửa đá có tiếng bước chân truyền đến, sau đó liền thấy một gã cao thủ Đông Hải khiêng một chiếc ghế trên vai đi nhanh ra, mà đang ngồi trên ghế chính là Hoàng triều võ lâm đệ nhất nhân Minh Không.
“Minh đại hiệp!”
“Minh chưởng môn!”
Chúng hiệp không ngừng kinh hô, sau cửa đá lại xuất hiện một gã cao thủ Đông Hải, trên vai cũng khiêng một chiếc ghế, đang ngồi trên ghế là cung chủ Thủ Lệnh cung Thích Thập Nhị, tiếp đấy lại có mấy người đi ra, mỗi người đều khiêng một chiếc ghế, trên ghế lần lượt là Thu Trường Thiên, Nam Ngọa Phong, Vũ Văn Lâm Đông, Phượng Duệ, Nhâm Kỷ, Liệt Sí Đường. Cao thủ Đông Hải khiêng người trên vai mà nhẹ nhàng thoái mái như không, sau khi đi ra thì đứng sắp hàng trên lang diêm, sau đó đặt người trên vai xuống.
“Hóa ra là được mời tới làm khách thật à.” Lan Thất cười tủm tỉm, ánh mắt lướt nhẹ qua Phượng Duệ rồi rời đi ngay.
“Chỉ không biết Liệt huynh đi đâu.” Mâu quang Minh Nhị quét qua những người trên lang diêm, chỉ thiếu bóng dáng của Liệt Sí Phong.
“Có lẽ…” Bích mâu Lan Thất lóe lên, thấp giọng nói, “Với trí thông minh của vị Vân thiếu chủ này, chắc hẳn hiểu rõ thuật ngự nhân*.”
*ngự nhân: chế ngự, điều khiển con người
Chân mày Minh Nhị khẽ động, sau đó gật đầu nhẹ giọng nói: “Thế nhân chỉ biết oai lực của ‘Sí nhật thần đao’, lại không biết…”
“Các ngươi đã làm gì các vị Minh đại hiệp vậy?!”
“Các ngươi đã dùng thủ đoạn ti tiện gì hả?!”
Chúng hiệp vừa thấy mấy người Minh Không được đưa ra ngoài, không khỏi nhớ lại những cực hình và sỉ nhục mà bản thân đã trải qua, nhất thời ai nấy đều xúc động phẫn nộ.
“Minh chưởng môn, Thu đại hiệp các vị có bị thương không?”
Chúng hiệp ân cần hỏi thăm mấy người Minh Không.
Minh Không lắc đầu, hơi nhấc tay lên rồi lại nhanh chóng đặt xuống. Nhưng chỉ một động tác nho nhỏ này đã khiến chúng hiệp im lặng nhìn ông chăm chú.
“Đa tạ chư vị đồng đạo quan tâm, chúng ta chỉ là toàn thân vô lực, không có bị thương, chỉ có điều Minh mỗ phụ sự kỳ vọng của mọi người, thật vô cùng hổ thẹn.”
Giọng nói của Minh Không cực kỳ nhẹ, ánh mắt hư nhược, hiển nhiên cho thấy không có khí lực gì, ông nói xong, Thích Thập Nhị, Thu Trường Thiên, Nam Ngọa Phong, Vũ Văn Lâm Đông, Liệt Sí Đường đều gật đầu, còn Phượng Duệ chỉ liếc mắt nhìn Lan Thất một cái rồi cúi đầu thu mâu, một mực giữ vẻ trầm mặc hờ hững không nói gì.
Chúng hiệp nghe xong thì đều vỡ lẽ, xác định những vị này cũng như bọn họ lúc đầu bị Đông Hải hạ dược, hơn nữa phỏng chừng thuốc này so với thuốc họ đã uống còn nặng hơn, rồi lại thấy áo mũ bọn họ vẫn sạch sẽ chỉnh tề, toàn thân cao thấp không có vết thương, lúc này mới yên lòng.
“May là cha không sao.” Vũ Văn Lạc lẩm bẩm nói. Rồi lại nhớ đến cái chết của huynh trưởng, nhất thời trong lòng đau xót, mắt không dám nhìn trên hành lang, chỉ sợ bắt gặp ánh mắt của phụ thân, càng sợ phụ thân sẽ hỏi về huynh trưởng.
Khi ánh mắt Lan Thất đảo qua Nhâm Kỷ, thì bên môi bỗng hiện lên một nụ cười quỷ dị. “Nhâm sư huynh, còn ngươi thì sao?”
Minh Nhị liếc mắt nhìn Lan Thất, mâu quang khẽ động nhưng không nói gì.
Lan Thất vừa hỏi xong, tức thì ánh mắt mọi người đều chiếu thẳng vào Nhâm Kỷ, chỉ thấy ánh mắt hắn hữu thần, khí sắc so với mấy người Minh Không tốt hơn nhiều, không khỏi có chút kỳ quái.
Mà Vũ Văn Lạc nằm trong số ít hiểu rõ tình hình, nghĩ rằng Nhâm Kỷ đã dùng nhiều ‘Phượng y đan’ như vậy, tất bách độc bất xâm thân thể (trăm độc không thể xâm nhập thân thể), độc dược Đông Hải cũng được mê dược cũng được, phỏng chừng đều không tác dụng.
“Tại hạ bị phong bế huyệt đạo.” Nhâm Kỷ bất đắc dĩ nói.
“Hở?” Lan Thất chớp chớp bích mâu, tựa hồ vẫn còn nghi vấn.
Mà nghi vấn này, chúng hiệp cũng đồng thời nghĩ tới. Đối với tuyệt đỉnh cao thủ mà nói, huyệt đạo bị phong bế nhiều nhất sau hai canh giờ sẽ tự giải khai, lẽ nào trong thời gian mấy tháng qua, Đông Hải không ngừng phong bế huyệt đạo của hắn sao? Mà lấy võ công của hắn mà nói, chẳng lẽ cứ để mặc cho người tiến hành?
Bị ánh mắt nghi hoặc của mọi người chiếu tướng, vẻ mặt Nhâm Kỷ vốn bình tĩnh đã bắt đầu lúng túng.
“Vân thiếu chủ, phong bế huyệt đạo trong thời gian dài sẽ khiến huyết mạch không thông dẫn đến toàn thân bại liệt, các ngươi đối đãi với Nhâm sư huynh như vậy so với cực hình còn thậm tệ hơn, thật là quá đáng!” Lan Thất bày một bộ căm phẫn bừng bừng chỉ trích Vân Vô Nhai.
Ninh Lãng vừa nghe nói thế, trong lòng tức khắc lo lắng, ân cần nhìn Nhâm Kỷ, hỏi han: “Đại sư huynh, huynh vẫn ổn chứ?”
Chỉ có Vũ Văn Lạc nghi ngờ nhìn Lan Thất.
Mà chúng hiệp nghe vậy cũng rất đồng cảm.
Có người rống to: “Thật vô nhân đạo!”
Có người lại hét lên: “Nhanh giải huyệt đạo cho Nhâm thiếu hiệp!”
Trong khi đó Nhâm Kỷ đang ngồi trên lang diêm âm thầm than khổ trong lòng, cố nhớ lại xem trước đây rốt cuộc mình đã làm gì đắc tội vị Lan Thất thiếu này. Kỳ thực bọn họ tổng cộng chỉ gặp nhau có hai lần, một lần là trên núi Anh Sơn, một lần là trong tửu lâu ở Hịch Thành, ngẫm lại hai lần đó tựa hồ đều không làm gì đắc tội với Lan Thất thiếu. Nhưng hắn lại không biết rằng, Lan Thất muốn người khổ sở nào cần nguyên nhân, chỉ cần nàng vui vẻ sảng khoái là được rồi.
Nghe chúng hiệp Hoàng triều phía dưới nhao nhao, Vân Vô Nhai hơi nhíu mày, ánh mắt lướt qua vẻ mặt căm phẫn bất bình của Lan Thất và dù bận vẫn ung dung của Minh Nhị, sau đó quay đầu nhìn Khuất Hoài Liễu gật đầu.
Khuất Hoài Liễu tiến lên vài bước, cất gọng nói: “Chư vị, các vị tiền bối và thiếu hiệp đang ngồi trên lang diêm đây đều là những người mà Thiếu chủ chúng ta vô cùng kính trọng, bất kể là võ công hay là nhân phẩm. Thời gian này chúng ta vẫn luôn rất khoản đãi, chỉ có điều võ công của các vị này thật quá cao, vì bất đắc dĩ cho nên chỉ có thể tạm thời khiến họ hành động bất tiện, ngoài ra tuyệt không có chút bất kính nào nữa, các vị ngồi đây có thể làm chứng.”
Chúng hiệp nghe hắn nói như vậy, lại thấy mấy người ngồi trên lang diêm không phủ định, nhất thời trong lòng dễ chịu hơn nhiều. Trong lòng bọn họ đều cho rằng, nếu Minh Không bị bất kỳ vũ nhục gì thì chuyện này so với bạt tai lên mặt bọn họ càng không chịu được.
Bọn họ, chỉ là đại biểu cho cá nhân hoặc cho một phái, mà Minh Không lại là đại biểu cho toàn bộ mặt mũi tôn nghiêm của Hoàng triều võ lâm.
“Còn vị Nhâm thiếu hiệp này thì…” Khuất Hoài Liễu quay đầu nhìn Nhâm Kỷ.
“Sao thế? Các ngươi sao còn không giải huyệt đạo cho Nhâm thiếu hiệp!” Có người hét lên.
“Chúng ta không hề phong bế huyệt đạo của hắn, chỉ vì dùng thuốc gì trên người hắn cũng không có tác dụng, cho nên chúng ta đành phải khoản đãi hắn bằng cách cởi bớt xiêm y, rồi cho mỹ nữ Đông Hải hầu hạ ở ngoài phòng.” Khuất Hoài Liễu chậm rãi nói.
Nhất thời giữa sân lâm vào yên tĩnh.
Sau đó mọi người vỡ lẽ.
Lời của Khuất Hoài Liễu nói trắng ra là, cởi sạch áo quần của Nhâm Kỷ rồi ném vào một gian phòng, sau đó cho một đám nữ tử trông chừng ở ngoài phòng.
Người mà không có áo quần che thân, sao dám gặp người.
Huống chi Nhâm Kỷ xuất thân giáo dưỡng, tất nhiên càng không dám trần truồng xuất môn, mà đằng này ngoài phòng còn có một đám cô nương như hoa như ngọc chực bắt.
Vì vậy chỉ nghe trong đám người “Phì!” một tiếng, sau đó “Ha ha ha…” một tràng cười thanh mị vang lên, đó là Lan Thất thiếu, nhất thời nhiều người cũng bật cười theo, chỉ có điều họ không dám suồng sã như Lan Thất thiếu mà phải cố đè thấp giọng, nhưng nhiều người thế cũng đủ vang dội lắm rồi.
Trên lang diêm, Nhâm Kỷ cúi đầu, mặt đỏ tới mang tai, chỉ hận không thể lập tức biến mất.
Mà trong đám người, mấy người Thu Hoành Ba, Hoa Phù Sơ vừa cảm thấy buồn cười lại vừa cảm thấyngượng ngùng, họ không dám đưa mắt nhìn Nhâm Kỷ nữa, cho dù hiện tại hắn áo mũ chỉnh tề.
Mấy người Minh Không, Thu Trường Thiên cũng không nhịn được phì cười. Tuy bọn họ bị giam trên cùng đỉnh núi, nhưng đều một mình một phòng, cho nên không biết tình hình của người khác thế nào, không ngờ Nhâm Kỷ lại gặp phải cảnh ngộ như vậy.
“Haizzz, so với chúng ta đại sư huynh còn thảm hơn nữa.” Tống Tuyên, Tạ Mạt thở dài.
“So với chúng ta đại sư huynh của đệ thật là có phúc.” Vũ Văn Lạc nói với Ninh Lãng, trong giọng nói khó nén ý cười.
“Chuyện này…” Ninh Lãng nghẹn họng.
“Tuyệt, tuyệt thật!” Lan Thất vỗ tay tán thưởng.
Minh Nhị liếc mắt một cái nói: “Thất thiếu có cảm thấy tiếc hận vì đã gặp nhau quá muộn?”
“Ha…” Lan Thất lắc đầu, “Chiêu này của Vân Vô Nhai đủ tuyệt đủ độc, nhưng chỉ giới hạn đối phó với chính nhân quân tử như Nhâm Kỷ mà thôi, nếu đổi lại là Nhị công tử thì…” Nghiêng đầu, bích mâu liếc nhìn Minh Nhị, “Đến cuối cùng e là những mỹ nhân này cũng bị lột sạch xiêm y.”
“…Không biết dùng trên người Thất thiếu thì sẽ thế nào?” Minh Nhị công tử lấy đạo của người trả lại cho người*.
*Nguyên văn ‘Dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân’: lấy đạo của người đó, trả lại người đó (như câu gậy ông đập lưng ông)
“Bản thiếu ấy à…” Đôi bích mâu lấp lánh xoay chuyển vô cùng mị hoặc, nhẹ kề gần tai nói khẽ, “Nhị công tử có muốn đích thân thử một lần?”
“…” Minh Nhị công tử sửng sốt một lúc, sau đó cười tao nhã, “Không hẳn không thể.”
“…” Lan Thất thiếu im bặt, sau đó cong môi cười, “Bản thiếu chờ.”
“Trông cái dáng vẻ này của ngươi rõ như là chạy trối chết.”
Lan Thất vừa chạy vào rừng, chưa kịp lấy lại hơi đã nghe thấy ngay một câu chế nhạo như vậy, nàng ngẩng đầu liền thấy Minh Nhị đang nhàn nhã ngồi dựa trên cây.
“Giả Tiên!”
Lời vừa thốt ra, tim đang đập điên cuồng thoáng cái bình ổn lại.
Chân mày Minh Nhị cau lại, nhìn nàng có vẻ ngạc nhiên, “Trông bộ dạng này của Thất thiếu, lẽ nào đằng trước có mãnh thú hay nước lũ đuổi theo.”
“So với mấy thứ đó còn đáng sợ hơn.” Lan Thất lẩm bẩm, đưa tay lau lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán, sau đó phi thân nhảy lên cây ngồi xuống bên cạnh Minh Nhị.
Minh Nhị liếc mắt nhìn nàng, rồi lại tiếp tục nhàn nhã nhìn trời.
Nghỉ ngơi chốc lát, Lan Thất khôi phục lại dáng vẻ bình thường, thoải mái dựa vào thân cây, nói: “Sao Nhị công tử lại nhàn rỗi thế này?”
“Chẳng phải Thất thiếu mỗi ngày cũng chỉ ngủ đấy sao.” Minh Nhị thản nhiên đáp.
“Bản thiếu há có thể so với Nhị công tử.” Lan Thất chớp chớp bích mâu nhìn hắn, “Sao Nhị công tử không đi thăm hỏi đồng đạo nữa rồi, đây chẳng phải là thời cơ rất tốt để lung lạc lòng người à.”
“Tại hạ mà cần phải làm chuyện ấy sao?” Minh Nhị hỏi vặn lại, con ngươi mênh mang nhìn thẳng Lan Thất, “Minh Nhị công tử mà cần phải lung lạc lòng người sao?” Một khắc kia, trên khuôn mặt điềm tĩnh nho nhã toát ra một loại khí thế cực kỳ tự tin nghiêm nghị.
Lan Thất bĩu môi, quay đầu đi không nhìn hắn nữa.
“Trái lại, trông Thất thiếu khí tức (hơi thở) hỗn loạn tâm luật (nhịp tim) thất thường thế này mới thật khiến người khác khó hiểu.” Minh Nhị nói tiếp, “Chẳng hay thiên hạ này còn có vị cao thủ nào có thể bức bách Thất thiếu đến mức này?”
Lan Thất ngẩn ra, không nói gì.
Minh Nhị thấy thế cũng không truy vấn nữa, tiếp tục nhìn bầu trời.
Im lặng một lúc, Lan Thất bỗng buồn bã nói: “Trên đời này sao lại có người như hắn được chứ.”
“Hửm?” Minh Nhị nhàn nhạt ứng một tiếng.
“Có vẻ bản thiếu đã làm một chuyện sai lầm.” Lan Thất thở dài một hơi, “Không những mục đích không thành mà còn phản tác dụng.”
“Hửm?” Minh Nhị lại nhàn nhạt ứng một tiếng.
“Ngươi nói xem…” Lan Thất quay đầu nhìn Minh Nhị, “Chúng ta đều tin ‘Nhân tính bản ác’, nhưng bản thân Ninh Lãng được sinh ra tựa hồ để phản bác lại chúng ta, nhìn vào hắn, bản thiếu cũng phải tin trên đời này thật có người ‘Nhân tính bản thiện’.”
Minh Nhị thoáng suy nghĩ, trong lòng sáng tỏ, hơi cong môi, nói: “Không đành lòng trêu đùa hắn nữa?”
“Haizzz.” Lan Thất lại than một tiếng, “Bản thiếu là người không tim không phổi, nhưng đối với hắn, thật không đành lòng.”
“Thật đáng tiếc, phía sau hắn chính là Thiển Bích phái và Ninh gia.” Minh Nhị ra vẻ tiếc hận cười cười.
Lan Thất tức giận liếc hắn, “Như nhau cả thôi.”
Minh Nhị nghe vậy vẫn ôn hòa nhã nhặn nói: “Ninh Lãng là dị số (khác biệt) của thế gian này.” Vừa nói vừa nhìn nàng, nụ cười bên môi đặc biệt có ý vị hàm xúc, “Dây dưa lâu, có thể hắn sẽ là kiếp số của ngươi.”
“Ha…” Lan Thất bật cười, nụ cười hờ hững lãnh đạm, “Cái gọi là thành tâm, cái gọi là thiện ý, cái gọi là hứa hẹn, cái gọi là nhân duyên, cái gọi là ân ái, cái gọi là tử dận (con cháu nối dõi)… Trên đời này có rất nhiều thứ bản thiếu không cần. Cho nên… Không cần phải kéo hắn cùng xuống địa ngục.”
“Ồ?” Minh Nhị vẫn chỉ cười cười. Chợt nhớ lại câu nói trong sơn động của Lan Thất ngày ấy: [Chúng ta đều là người chỉ biết bản thân, đều là người cô độc]. Trong lòng khẽ động, im lặng một lát mới thong thả mở miệng: “Chúng ta… hiện tại cũng coi như là vừa địch vừa bạn, mà ngày sau tất cũng vẫn tranh chấp đối kháng nhau, cứ như vậy qua vài chục năm, đến khi ta ngươi đều già đi, ngươi nói xem, có phải đây cũng được xem như là một loại bất biến, một loại vĩnh viễn?” Như vậy có được xem là một loại gần nhau làm bạn? Như vậy… có phải sẽ không còn là cô độc, như vậy… có phải cũng sẽ không còn là tịch mịch.
“Ừm?” Lan Thất nhìn hắn chăm chú.
Minh Nhị cười nhã nhặn đáp lại ánh mắt nàng.
Đối diện một lúc lâu.
Lan Thất nói: “Cấm ngươi cướp ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ của bản thiếu!”
“Tại sao lại là của ngươi?” Minh Nhị tỏ vẻ khó hiểu.
“Bởi vì bản thiếu nhìn trúng.” Lan Thất bày một bộ đương nhiên.
“Đáng tiếc tại hạ cũng rất thích.” Minh Nhị công tử nói.
“Hừ, vậy bản thiếu sẽ lấy luôn mạng của ngươi!” Lan Thất thiếu ngang ngược nói.
“Cũng có thể cả ngươi và ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ đều sẽ nằm trong tay ta.” Minh Nhị công tử không hề tỏ ra yếu thế.
“Chờ xem.” Lan Thất hất cằm.
“Mỏi mắt mong chờ.” Minh Nhị công tử nhướng mày dài.
“Chỉ có điều…” Lan Thất lại phiền não, “Thu mỹ nhân của ngươi thông minh hiểu chuyện như vậy, mà tên tiểu tử ngốc Ninh Lãng này thì đúng là đầu óc mít đặc. Haizzz! Bản thiếu khó có khi làm người tốt, lẽ nào ý tốt này cứ phải hại người hay sao.”
“Ngươi tự làm thì tự chịu thôi.” Minh Nhị công tử nhìn sắc trời rồi đứng dậy, quyết định không ngồi đây nói mát với nàng nữa.
“Ê, không được đi!” Lan Thấy duỗi tay kéo tay áo Minh Nhị, “Bản thiếu đang khó chịu, sao ngươi có thể ung dung thoải mái bỏ đi!”
Minh Nhị công tử hất mày, vô cùng nghi hoặc nhìn Lan Thất, “Tại sao ta phải bầu bạn với ngươi vì loại chuyện này?”
“Bởi vì…” Bích mâu Lan Thất đảo vòng, sau đó tràn ra ý cười yêu tà, cả người dựa vào Minh Nhị, giọng nói yêu kiều mềm mại, “Minh lang, lẽ nào chàng đã quên một phen đồng cam cộng khổ đồng sinh cộng tử của chúng ta rồi hay sao? Sao chàng có thể vô tình như vậy chứ.”
Minh Nhị nhìn sắc xuân gần kề, tự dưng tâm thần hoảng hốt, sau đó cũng lộ ra một nụ cười mỉm tao nhã như sen, đưa tay ôm eo Lan Thất, dịu dàng nói: “Ta ngươi cứ thế này đến trước mặt Ninh Lãng một lần, khẳng định tất cả phiền não của ngươi sẽ bay sạch.”
“Ơ?” Lan Thất chớp mắt. Chóp mũi ngửi thấy một làn hương thơm nhàn nhạt cùng luồng hơi thở ấm áp gần kề, lúc này mới phát hiện nàng và Minh Nhị dựa rất gần nhau, trước mắt là tuấn dung ôn nhã như ngọc, con ngươi mênh mang nhìn nàng vô cùng nồng nàn dịu dàng, nụ cười bên môi nhạt như mây khói. Bỗng dưng, tâm thần hoảng hốt, trong đầu như có gì đó nhảy vọt ra, trong khoảnh khắc vừa hỗn loạn vừa rối bời, nhất thời nàng như đạp phải đuôi mèo vội nhảy dựng lên, nhưng lại quên mất đang ở trên cây nên cả người liền rớt xuống, may mà nàng võ công cao cường, vội vàng tung một chưởng vỗ vào thân cây, thân thể mượn lực vừa giảm tốc độ vừa nhảy xuống, cuối cùng cũng an toàn đáp đất.
Minh Nhị nhẹ nhàng hạ xuống, nhìn Lan Thất với vẻ kỳ quái, “Thất thiếu sao thế?”
“Giả Tiên chỉ biết dùng sắc mê người!*” Lan Thất mắng một câu, chỉ cảm thấy bên tai nóng rần, vội điểm bàn chân, lại chạy trối chết lần nữa.
*Nguyên văn Lan Thất nói thế này: “假仙就会些阴人的招!”
Phía sau, Minh Nhị nhìn bóng lưng Lan Thất, trên mặt lại lộ ra nụ cười đầy thâm ý.
“Lan Thất thiếu mà cũng có lúc thế sao.” Khẽ cười, bước thong thả ra khỏi rừng cây.
Cùng người này? Cùng tranh chấp, cùng làm bạn?
Chẳng phải cũng thú vị lắm đấy sao.
Đêm hôm đó, Minh Nhị công tử nghe được một câu chuyện xưa.
Sau khi vẫy lui bóng đen trong phòng, Nhị công tử ngồi im thật lâu, một mình đối diện với ngọn nến tàn.
“Ninh Lãng, sao đệ lại khóc?” Vũ Văn Lạc tìm Ninh Lãng cả buổi, không ngờ hắn lại ngồi khóc một mình trên sườn núi, nhìn khuôn mặt đau xót của hắn không khỏi lo lắng, “Đã xảy ra chuyện gì sao? Sao đệ lại khóc thương tâm như vậy?”
“Âm Âm…” Ninh Lãng chỉ thốt ra hai chữ này.
“Ô! Rốt cuộc đệ đã có thể gọi tên Thất thiếu!” Vũ Văn Lạc cảm thấy ngạc nhiên, “Nhưng vì sao đệ lại khóc?”
“Nàng…” Ninh Lãng nghẹn ngào một tiếng, đưa tay lau nước mắt, “Thì ra trước đây có nhiều chuyện khổ sở như vậy.”
“Hắn*?” Con ngươi Vũ Văn Lạc đảo vòng, “Thất thiếu? Trước đây?” Lập tức móc giấy bút trong ngực ra, mắt sáng long lanh nhìn Ninh Lãng, “Trước đây đã xảy ra chuyện gì? Thất thiếu đã kể hết cho đệ sao? Vậy đệ nhanh nói cho ta biết đi, rốt cuộc cha hắn là vị nào trong Lan gia? Mẹ hắn là ai? Hắn đã trở thành gia chủ Lan gia thế nào? Tử tôn (con cháu) Lan gia mấy năm gần đây suy bại, có phải đều bị sát hại thật rồi không…”
*Ở trên Ninh Lãng nói 她 (nàng, chỉ phái nữ), còn ở dưới Vũ Văn Lạc nói 他 (hắn, chỉ phái nam), hai từ này đều phát âm là /tha/.
Ninh Lãng nghe xong một loạt câu hỏi này, sững sờ nhìn Vũ Văn Lạc đang vô cùng hưng phấn, hồi lâu nói không nên lời, mà tiếng nấc nghẹn ngào cũng ngừng bặt.
“Ồ, không vội khộng vội, đệ cứ từ từ nói với ta từng cái một thôi.” Vũ Văn Lạc thận trọng an ủi hắn, chỉ sợ hắn hoảng hốt lại quên hết đi.
Môi Ninh Lãng giật giật.
Vũ Văn Lạc kéo căng lỗ tai, hết sức chăm chú nhìn hắn.
“Nàng nói không được kể lại cho người khác biết.” Ninh Lãng nói.
“Gì cơ?!” Vũ Văn Lạc hét lên một tiếng.
“Thất thiếu nói không được kể lại với người thứ hai.” Ninh Lãng nói rõ ràng.
Vũ Văn Lạc trợn to hai mắt, nhìn chòng chọc Ninh Lãng.
“Thất thiếu nói rằng đệ là người cuối cùng được nghe chuyện ấy, cho nên không được kế với người thứ hai.” Ninh Lãng nhắc lại lần nữa.
Vũ Văn Lạc há mồm để lộ mấy chiếc răng nanh nhòn nhọn, thật hận không thể cắn Ninh Lãng một phát, nhưng đảo mắt lại bày ra vẻ mặt tươi cười hớn hở.
“Ninh lãng, nghĩa đệ tốt của ta, đệ kể ca ca nghe đi, ta tuyệt sẽ không kể lại với người thứ hai, ta đảm bảo đấy.”
Ninh Lãng lắc đầu, “Huynh chép trên giấy, sau này nhất định sẽ có người biết. Hơn nữa đệ đã hứa với nàng thì nhất định phải làm được.”
Vũ Văn Lạc cắn răng, tay nắm thành quyền, hung tợn nhìn Ninh Lãng, “Nói không?”
“Không nói.” Ninh Lãng vẫn lắc đầu.
Con ngươi Vũ Văn Lạc xoay chuyển, ngồi xuống bên cạnh Ninh Lãng, mềm giọng cầu khẩn: “Ninh Lãng, đệ kể cho ta biết đi, nếu đệ không kể cho ta nghe, tối nay, à không, sau này tối nào ta cũng sẽ không ngủ được.”
“Không được.” Ninh Lãng kiên quyết lắc đầu.
“Ninh Lãng…”
“Không kể.”
“Ninh Lãng…”
“Không được.”
* * * * *
Cho dù Vũ Văn Lạc vặn hỏi thế nào, đe dọa dụ dỗ ra sao, trước sau Ninh Lãng đều một mực giữ đúng lời hứa với Lan Thất mà không kể cho hắn nghe. Mà suốt cả đời, hắn cũng không hề kể lại cho người thứ hai.
Ngày đó, nếu hắn kể hết mọi chuyện với Vũ Văn Lạc, lấy sự nhạy bén của Vũ Văn Lạc mà nói chắc chắn nhận ra dụng tâm của Lan Thất, tự nhiên sẽ có lời khuyên can hắn. Có điều hắn lại không hề hé răng, đồng thời cũng không nhận ra chủ ý của Lan Thất, mà lời nói chưa hết của Lan Thất lại bởi sự sợ hãi trước tấm chân tình của hắn đối với nàng trong một khắc ấy mà chấm dứt tại đấy. Đợi đến khi Ninh Lãng thật sự hiểu rõ thì đã là chuyện của nhiều năm sau, khi đó tất cả đã là quá khứ.
Cuộc sống trôi qua từng ngày, thương thế chúng hiệp cũng tốt lên theo từng ngày.
Minh Nhị công tử mỗi ngày hoặc đọc sách thổi tiêu, hoặc sẽ cùng mấy vị đại hiệp đến bái phỏng trò chuyện vài ba chuyện thường trên giang hồ, thật là thanh nhàn.
Lan Thất thiếu mỗi ngày ăn ngủ thừa giấc bèn chốc chốc lại trêu chọc mấy đại hiệp trong cốc, thật là tự tại thú vị.
Vũ Văn Lạc mỗi ngày bái phỏng các phòng ghi chép luôn tay, thật là bận rộn.
Ninh Lãng mỗi ngày dưỡng thương luyện võ rồi trò chuyện đôi ba câu với Lan Thất, thật là thỏa mãn.
Tống Tuyên, Tạ Mạt lại bị Mai Hồng Minh, Hoa Thanh Hòa túm lấy so chiêu, mỗi ngày bận bịu né tránh ám khí của Đào Lạc Môn, đón đỡ chưởng lực ‘Bách hoa tề phóng’ (Trăm hoa đua nở) của Hoa gia, thật là vất vả.
Hoa Phù Sơ, Thu Hoành Ba và chúng nữ hiệp trong lúc luyện công cũng không quên bàn luận về chúng thiếu hiệp trẻ tuổi trong cốc, hay đôi khi tâm sự với nhau mấy chuyện nữ nhi, thật là thích ý.
Mà Tùy Khinh Trần cùng người của Tùy giáo lại rất ít đi ra ngoài, đương nhiên trong cốc cũng không có ai rỗi hơi đến quấy rầy bọn họ.
Đợi đến khi thương thế của chúng hiệp đều lành hẳn thì cũng đã đến ngày tám tháng mười hai.
Hôm đó, trong sơn cốc đặc biệt an tĩnh, ngay cả Vũ Văn Lạc chuyên gia vọt cửa lải nhải cũng bế quan tỏa cảng ở yên trong phòng luyện công điều tức, bồi dưỡng tinh thần. Ban đêm, sau khi chúng hiệp dùng cơm xong, ai nấy đều lấy binh khí ra lau đi lau lại đến mức sáng như tuyết, sau đó lên giường sớm.
Hôm sau, ngày chín tháng mười hai, giờ mẹo, chúng hiệp Hoàng triều từ sơn cốc xuất phát hướng về phía bắc.
Giờ tỵ, chúng hiệp đến chân ngọn Đông Hải Bắc Khuyết Nam phong.
Ngọn Nam phong vẫn cao chót vót, dưới chân núi cây cối vẫn xanh tốt, nhà đá vẫn sừng sững, không hề có một vẻ gì khác thường, cũng không còn ngửi thấy một chút mùi máu tươi.
Nơi này đã từng trải qua một hồi chém giết thảm thiết, đã từng lấy đi mấy trăm mạng người, mà nay chẳng còn lưu lại bất kỳ một chút dấu vết gì.
Dưới chân ngọn Nam phong, chúng hiệp đứng trang nghiêm, chuẩn bị nghênh tiếp một cục diện chưa biết sắp xảy ra, đó cũng có thể là một màn chém giết còn hơn dĩ vãng.
Cửa đá phía trước nặng nề mở ra, cao thủ Đông Hải thị lập* hai bên trái phải, bày ra tư thái đón khách.
*thị lập: đứng nghiêm (như cung nhân đứng hầu)
“Đi thôi.” Minh Nhị vung tay áo, ung dung bước lên thềm đá.
“Chà, lần này Vân Vô Nhai có vẻ hiểu đạo đãi khách rồi đây.” Lan Thất gõ gõ quạt ngọc, sóng vai mà đi với Minh Nhị.
Chúng hiệp theo sát đàng sau.
Buổi tối hôm đó không có cơ hội nhìn rõ, hôm nay dưới ánh đông dương sáng sủa mới thấy rõ dãy nhà đá này được dựng bao quanh chân núi.
Nhà cửa được xây dựa vào thế núi, to rộng đơn giản, nhưng tầng tầng lớp lớp sừng sững lại lộ vẻ phức tạp thâm thúy, sau cánh cửa nặng nề là một thềm đá ngoằn nghoèo dẫn thẳng lên đỉnh núi.
Sau khi chúng hiệp đi qua hết, cửa đá lại nặng nề đóng lại, cao thủ Đông Hải cầm đao mà đứng, vẻ mặt ai nấy đều rất nghiêm nghị.
“Liệu có phải Vân Vô Nhai dẫn dụ chúng ta đến đây rồi sẽ tung lưới tóm gọn*?” Vũ Văn Lạc không kìm được khẽ nói với Ninh Lãng.
*Nguyên văn ‘úng trung tróc miết’: bắt con ba ba trong hủ, ý chỉ bắt địch khi địch đã ở trong lòng bàn tay.
Ninh Lãng quay đầu liếc mắt nhìn cửa đá, nói: “Không sợ, Nhị công tử và Thất thiếu dám nhận lời của Vân Vô Nhai, tất đã có chuẩn bị.”
Vũ Văn Lạc nghe vậy không biết nên cười hay nên khóc nữa, thầm nghĩ rốt cuộc dựa vào đâu mà Ninh Lãng lại tin tưởng Minh Nhị và Lan Thất như vậy.
Cứ thế một đường đi lên, bước qua từng bậc thềm, vòng qua rất nhiều khúc cua, cũng băng qua dãy nhà đá đã từng nhốt bọn họ nơi lưng núi, cuối cùng cũng leo lên đến đỉnh.
Trên đỉnh núi, nơi bọn họ đặt chân là một thạch bình có thể chứa được mấy trăm người. Trước thạch bình, dãy nhà đá được xây dựa vào thế núi vô cùng có trật tự, những nhà đá này không thô sơ đơn giản như dưới chân núi, trên chóp mái hành lang đều được chạm trổ tô điểm bởi các loại chim muông cá cảnh, trước đài trên thềm thì đặt đủ loại hoa và cây cảnh, vô cùng tinh xảo rực rỡ. Mà phía sau là thềm đá bọn họ vừa bước lên, xung quanh mép núi được bao lại bằng lan can đá, bên ngoài thành lan can chính là vách núi dựng đứng hiểm trở.
Lúc này, đứng trên đỉnh núi, gió núi rào rào, tay áo phấp phới, nhìn xuống là có thể trông thấy quần đảo Đông Hải và vạn sinh, nhìn ra xa là có thể ngắm biển rộng mênh mông vô bờ, nhìn lên trên là trời xanh mây trắng vạn dặm, nhất thời chúng hiệp đều có một loại cảm giác lâng lâng như ngự trị chúng sinh bốn biển.
“Phong cảnh ở đây cũng tuyệt thật.” Lan Thất quay đầu ngắm ngọn Bắc Khuyết Bắc phong ở phía đối diện, ngọn núi cao sừng sững, thậm chí có thể trông thấy rõ cung điện nguy nga lộng lẫy trên đỉnh núi, bóng người qua lại như thoi đưa, gần đến mức phảng như có thể đưa tay chạm vào, kỳ thực lại cách xa đến hơn trăm trượng.
“Thế mới nói, người tài thích chỗ cao.” Minh Nhị cười cười, lời nói đầy ẩn ý*.
*Nguyên văn ‘ý hữu sở chỉ’.
“Cao thế này, nếu té xuống coi như thịt nát xương tan rồi.” Vũ Văn Lạc chạy lại rìa núi rướn cổ nhìn xuống dưới.
“Đại ca, huynh cẩn thận chút.” Ninh Lãng kéo hắn vào trong, sợ hắn sơ ý trượt chân ngã xuống.
Mai Hồng Minh thì đưa mắt quan sát xung quanh, án chừng góc độ ám khí không bắn được.
Hoa Thanh Hòa trầm mặc nhìn mấy tầng nhà đá phía trước, không biết có phải nơi đó cũng giam cầm người của Hoàng triều võ lâm.
Tạ Mạt, Tống Tuyên thì đang suy nghĩ không biết đại sư huynh thế nào rồi.
“Không biết hắn hẹn chúng ta đến chỗ này định giở trò gì?” Chúng hiệp thì lại quan tâm đến điều này.
“Nếu Nhị công tử và Thất thiếu đã nhận lời hắn, vậy tất đã có sách lược vẹn toàn.”
Đang nói thì, cửa đá phía trước mở ra, một người thong thả bước ra đứng trên bậc thềm trước lang diêm (phần mái hiên gie ra), thân hình cao thẳng, thần thái nghiêm nghị trầm tĩnh, chính là thiếu chủ Vân Vô Nhai của Đông Hải, theo sau là Khuất Hoài Liễu và Vạn Ai.
Hắn vừa xuất hiện, mọi người đều nhất tề dời mắt nhìn hắn.
“Vân Vô Nhai kính chờ chư vị đã lâu.” Hắn hơi ôm quyền nói.
Chúng hiệp cùng giữ im lặng, Minh Nhị đứng đầu mỉm cười ôm quyền đáp lễ.
“Vân thiếu chủ ước hẹn, chư vị Hoàng triều đều đã theo hẹn mà đến, chỉ không biết Vân thiếu chủ có ý định gì?”
Vân Vô Nhai nói: “Đừng vội, trước hết mời chư vị gặp lại cố nhân.”
Hắn vừa nói xong thì nghe sau cửa đá có tiếng bước chân truyền đến, sau đó liền thấy một gã cao thủ Đông Hải khiêng một chiếc ghế trên vai đi nhanh ra, mà đang ngồi trên ghế chính là Hoàng triều võ lâm đệ nhất nhân Minh Không.
“Minh đại hiệp!”
“Minh chưởng môn!”
Chúng hiệp không ngừng kinh hô, sau cửa đá lại xuất hiện một gã cao thủ Đông Hải, trên vai cũng khiêng một chiếc ghế, đang ngồi trên ghế là cung chủ Thủ Lệnh cung Thích Thập Nhị, tiếp đấy lại có mấy người đi ra, mỗi người đều khiêng một chiếc ghế, trên ghế lần lượt là Thu Trường Thiên, Nam Ngọa Phong, Vũ Văn Lâm Đông, Phượng Duệ, Nhâm Kỷ, Liệt Sí Đường. Cao thủ Đông Hải khiêng người trên vai mà nhẹ nhàng thoái mái như không, sau khi đi ra thì đứng sắp hàng trên lang diêm, sau đó đặt người trên vai xuống.
“Hóa ra là được mời tới làm khách thật à.” Lan Thất cười tủm tỉm, ánh mắt lướt nhẹ qua Phượng Duệ rồi rời đi ngay.
“Chỉ không biết Liệt huynh đi đâu.” Mâu quang Minh Nhị quét qua những người trên lang diêm, chỉ thiếu bóng dáng của Liệt Sí Phong.
“Có lẽ…” Bích mâu Lan Thất lóe lên, thấp giọng nói, “Với trí thông minh của vị Vân thiếu chủ này, chắc hẳn hiểu rõ thuật ngự nhân*.”
*ngự nhân: chế ngự, điều khiển con người
Chân mày Minh Nhị khẽ động, sau đó gật đầu nhẹ giọng nói: “Thế nhân chỉ biết oai lực của ‘Sí nhật thần đao’, lại không biết…”
“Các ngươi đã làm gì các vị Minh đại hiệp vậy?!”
“Các ngươi đã dùng thủ đoạn ti tiện gì hả?!”
Chúng hiệp vừa thấy mấy người Minh Không được đưa ra ngoài, không khỏi nhớ lại những cực hình và sỉ nhục mà bản thân đã trải qua, nhất thời ai nấy đều xúc động phẫn nộ.
“Minh chưởng môn, Thu đại hiệp các vị có bị thương không?”
Chúng hiệp ân cần hỏi thăm mấy người Minh Không.
Minh Không lắc đầu, hơi nhấc tay lên rồi lại nhanh chóng đặt xuống. Nhưng chỉ một động tác nho nhỏ này đã khiến chúng hiệp im lặng nhìn ông chăm chú.
“Đa tạ chư vị đồng đạo quan tâm, chúng ta chỉ là toàn thân vô lực, không có bị thương, chỉ có điều Minh mỗ phụ sự kỳ vọng của mọi người, thật vô cùng hổ thẹn.”
Giọng nói của Minh Không cực kỳ nhẹ, ánh mắt hư nhược, hiển nhiên cho thấy không có khí lực gì, ông nói xong, Thích Thập Nhị, Thu Trường Thiên, Nam Ngọa Phong, Vũ Văn Lâm Đông, Liệt Sí Đường đều gật đầu, còn Phượng Duệ chỉ liếc mắt nhìn Lan Thất một cái rồi cúi đầu thu mâu, một mực giữ vẻ trầm mặc hờ hững không nói gì.
Chúng hiệp nghe xong thì đều vỡ lẽ, xác định những vị này cũng như bọn họ lúc đầu bị Đông Hải hạ dược, hơn nữa phỏng chừng thuốc này so với thuốc họ đã uống còn nặng hơn, rồi lại thấy áo mũ bọn họ vẫn sạch sẽ chỉnh tề, toàn thân cao thấp không có vết thương, lúc này mới yên lòng.
“May là cha không sao.” Vũ Văn Lạc lẩm bẩm nói. Rồi lại nhớ đến cái chết của huynh trưởng, nhất thời trong lòng đau xót, mắt không dám nhìn trên hành lang, chỉ sợ bắt gặp ánh mắt của phụ thân, càng sợ phụ thân sẽ hỏi về huynh trưởng.
Khi ánh mắt Lan Thất đảo qua Nhâm Kỷ, thì bên môi bỗng hiện lên một nụ cười quỷ dị. “Nhâm sư huynh, còn ngươi thì sao?”
Minh Nhị liếc mắt nhìn Lan Thất, mâu quang khẽ động nhưng không nói gì.
Lan Thất vừa hỏi xong, tức thì ánh mắt mọi người đều chiếu thẳng vào Nhâm Kỷ, chỉ thấy ánh mắt hắn hữu thần, khí sắc so với mấy người Minh Không tốt hơn nhiều, không khỏi có chút kỳ quái.
Mà Vũ Văn Lạc nằm trong số ít hiểu rõ tình hình, nghĩ rằng Nhâm Kỷ đã dùng nhiều ‘Phượng y đan’ như vậy, tất bách độc bất xâm thân thể (trăm độc không thể xâm nhập thân thể), độc dược Đông Hải cũng được mê dược cũng được, phỏng chừng đều không tác dụng.
“Tại hạ bị phong bế huyệt đạo.” Nhâm Kỷ bất đắc dĩ nói.
“Hở?” Lan Thất chớp chớp bích mâu, tựa hồ vẫn còn nghi vấn.
Mà nghi vấn này, chúng hiệp cũng đồng thời nghĩ tới. Đối với tuyệt đỉnh cao thủ mà nói, huyệt đạo bị phong bế nhiều nhất sau hai canh giờ sẽ tự giải khai, lẽ nào trong thời gian mấy tháng qua, Đông Hải không ngừng phong bế huyệt đạo của hắn sao? Mà lấy võ công của hắn mà nói, chẳng lẽ cứ để mặc cho người tiến hành?
Bị ánh mắt nghi hoặc của mọi người chiếu tướng, vẻ mặt Nhâm Kỷ vốn bình tĩnh đã bắt đầu lúng túng.
“Vân thiếu chủ, phong bế huyệt đạo trong thời gian dài sẽ khiến huyết mạch không thông dẫn đến toàn thân bại liệt, các ngươi đối đãi với Nhâm sư huynh như vậy so với cực hình còn thậm tệ hơn, thật là quá đáng!” Lan Thất bày một bộ căm phẫn bừng bừng chỉ trích Vân Vô Nhai.
Ninh Lãng vừa nghe nói thế, trong lòng tức khắc lo lắng, ân cần nhìn Nhâm Kỷ, hỏi han: “Đại sư huynh, huynh vẫn ổn chứ?”
Chỉ có Vũ Văn Lạc nghi ngờ nhìn Lan Thất.
Mà chúng hiệp nghe vậy cũng rất đồng cảm.
Có người rống to: “Thật vô nhân đạo!”
Có người lại hét lên: “Nhanh giải huyệt đạo cho Nhâm thiếu hiệp!”
Trong khi đó Nhâm Kỷ đang ngồi trên lang diêm âm thầm than khổ trong lòng, cố nhớ lại xem trước đây rốt cuộc mình đã làm gì đắc tội vị Lan Thất thiếu này. Kỳ thực bọn họ tổng cộng chỉ gặp nhau có hai lần, một lần là trên núi Anh Sơn, một lần là trong tửu lâu ở Hịch Thành, ngẫm lại hai lần đó tựa hồ đều không làm gì đắc tội với Lan Thất thiếu. Nhưng hắn lại không biết rằng, Lan Thất muốn người khổ sở nào cần nguyên nhân, chỉ cần nàng vui vẻ sảng khoái là được rồi.
Nghe chúng hiệp Hoàng triều phía dưới nhao nhao, Vân Vô Nhai hơi nhíu mày, ánh mắt lướt qua vẻ mặt căm phẫn bất bình của Lan Thất và dù bận vẫn ung dung của Minh Nhị, sau đó quay đầu nhìn Khuất Hoài Liễu gật đầu.
Khuất Hoài Liễu tiến lên vài bước, cất gọng nói: “Chư vị, các vị tiền bối và thiếu hiệp đang ngồi trên lang diêm đây đều là những người mà Thiếu chủ chúng ta vô cùng kính trọng, bất kể là võ công hay là nhân phẩm. Thời gian này chúng ta vẫn luôn rất khoản đãi, chỉ có điều võ công của các vị này thật quá cao, vì bất đắc dĩ cho nên chỉ có thể tạm thời khiến họ hành động bất tiện, ngoài ra tuyệt không có chút bất kính nào nữa, các vị ngồi đây có thể làm chứng.”
Chúng hiệp nghe hắn nói như vậy, lại thấy mấy người ngồi trên lang diêm không phủ định, nhất thời trong lòng dễ chịu hơn nhiều. Trong lòng bọn họ đều cho rằng, nếu Minh Không bị bất kỳ vũ nhục gì thì chuyện này so với bạt tai lên mặt bọn họ càng không chịu được.
Bọn họ, chỉ là đại biểu cho cá nhân hoặc cho một phái, mà Minh Không lại là đại biểu cho toàn bộ mặt mũi tôn nghiêm của Hoàng triều võ lâm.
“Còn vị Nhâm thiếu hiệp này thì…” Khuất Hoài Liễu quay đầu nhìn Nhâm Kỷ.
“Sao thế? Các ngươi sao còn không giải huyệt đạo cho Nhâm thiếu hiệp!” Có người hét lên.
“Chúng ta không hề phong bế huyệt đạo của hắn, chỉ vì dùng thuốc gì trên người hắn cũng không có tác dụng, cho nên chúng ta đành phải khoản đãi hắn bằng cách cởi bớt xiêm y, rồi cho mỹ nữ Đông Hải hầu hạ ở ngoài phòng.” Khuất Hoài Liễu chậm rãi nói.
Nhất thời giữa sân lâm vào yên tĩnh.
Sau đó mọi người vỡ lẽ.
Lời của Khuất Hoài Liễu nói trắng ra là, cởi sạch áo quần của Nhâm Kỷ rồi ném vào một gian phòng, sau đó cho một đám nữ tử trông chừng ở ngoài phòng.
Người mà không có áo quần che thân, sao dám gặp người.
Huống chi Nhâm Kỷ xuất thân giáo dưỡng, tất nhiên càng không dám trần truồng xuất môn, mà đằng này ngoài phòng còn có một đám cô nương như hoa như ngọc chực bắt.
Vì vậy chỉ nghe trong đám người “Phì!” một tiếng, sau đó “Ha ha ha…” một tràng cười thanh mị vang lên, đó là Lan Thất thiếu, nhất thời nhiều người cũng bật cười theo, chỉ có điều họ không dám suồng sã như Lan Thất thiếu mà phải cố đè thấp giọng, nhưng nhiều người thế cũng đủ vang dội lắm rồi.
Trên lang diêm, Nhâm Kỷ cúi đầu, mặt đỏ tới mang tai, chỉ hận không thể lập tức biến mất.
Mà trong đám người, mấy người Thu Hoành Ba, Hoa Phù Sơ vừa cảm thấy buồn cười lại vừa cảm thấyngượng ngùng, họ không dám đưa mắt nhìn Nhâm Kỷ nữa, cho dù hiện tại hắn áo mũ chỉnh tề.
Mấy người Minh Không, Thu Trường Thiên cũng không nhịn được phì cười. Tuy bọn họ bị giam trên cùng đỉnh núi, nhưng đều một mình một phòng, cho nên không biết tình hình của người khác thế nào, không ngờ Nhâm Kỷ lại gặp phải cảnh ngộ như vậy.
“Haizzz, so với chúng ta đại sư huynh còn thảm hơn nữa.” Tống Tuyên, Tạ Mạt thở dài.
“So với chúng ta đại sư huynh của đệ thật là có phúc.” Vũ Văn Lạc nói với Ninh Lãng, trong giọng nói khó nén ý cười.
“Chuyện này…” Ninh Lãng nghẹn họng.
“Tuyệt, tuyệt thật!” Lan Thất vỗ tay tán thưởng.
Minh Nhị liếc mắt một cái nói: “Thất thiếu có cảm thấy tiếc hận vì đã gặp nhau quá muộn?”
“Ha…” Lan Thất lắc đầu, “Chiêu này của Vân Vô Nhai đủ tuyệt đủ độc, nhưng chỉ giới hạn đối phó với chính nhân quân tử như Nhâm Kỷ mà thôi, nếu đổi lại là Nhị công tử thì…” Nghiêng đầu, bích mâu liếc nhìn Minh Nhị, “Đến cuối cùng e là những mỹ nhân này cũng bị lột sạch xiêm y.”
“…Không biết dùng trên người Thất thiếu thì sẽ thế nào?” Minh Nhị công tử lấy đạo của người trả lại cho người*.
*Nguyên văn ‘Dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân’: lấy đạo của người đó, trả lại người đó (như câu gậy ông đập lưng ông)
“Bản thiếu ấy à…” Đôi bích mâu lấp lánh xoay chuyển vô cùng mị hoặc, nhẹ kề gần tai nói khẽ, “Nhị công tử có muốn đích thân thử một lần?”
“…” Minh Nhị công tử sửng sốt một lúc, sau đó cười tao nhã, “Không hẳn không thể.”
“…” Lan Thất thiếu im bặt, sau đó cong môi cười, “Bản thiếu chờ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.