Chương 21
Ái Thi
07/07/2023
Mùng hai tết Minh Khang dẫn con gái cưng đi qua nhà Xuân Bá chúc tết, mặc dù con gái của ông cũng đã lớn tuổi rồi nhưng mà tại ông cứ muốn dẫn nó đi theo. Để cho mọi người biết mặt con gái cưng của mình, Xuân Bá thấy Minh Khang đến chơi thì niềm nở chào đón.
"Ồ Minh Khang đến rồi đấy à, mau vào trong nhà ngồi uống trà cắn hột dưa đi!"
"Được được, mình vào thôi con!"
Minh Khang dẫn con gái cưng vào trong nhà trưởng làng, cô gái vào trong nhà lễ phép chào hỏi.
"Cháu chào chú ạ!"
Xuân Bá nhìn thấy con gái của Minh Khang thì ông giật mình:
"Ô Minh Khang ông có con gái lớn như vậy hồi nào vậy sao tôi không biết nhỉ?"
Minh Khang cười nói:
"À haha, chắc ông cũng thắc mắc tại sao tôi có con gái trong khi đó tôi không có vợ đúng không?"
"Ừ đúng!"
Minh Khang nhấp ly trà rồi kể lại:
"Chuyện là như vậy nè, ai mà chẳng có bồng bột thời tuổi trẻ! Hồi đó lúc còn trai tráng tôi có quen một cô gái làng bên, nhưng không may hai người chúng tôi lại có thai mà cô ấy lại không muốn kết hôn với tôi. Cô ấy nói sẽ sinh cho tôi một đứa con rồi cô ấy sẽ bỏ đi lên thành phố, vì nhà cô ấy giàu có điều kiện là gái thành phố mà ông biết đó.
Thường thì gái thành phố sẽ không cưới chồng ở nơi hoang vắng cách xa thành phố như thế này đâu, tôi quen cô ấy trong một lần cô ấy đến làng bên thực tập cô ấy học ngành sinh vật học. Cô ấy thực tập ở trên làng hẻo lánh bên kia để tiện cho việc thí nghiệm, nhưng không ngờ chúng tôi đã gặp nhau trong một lần cô ấy leo núi bị thương và tôi vô tình gặp giúp đỡ cô ấy. Rồi hai người nảy sinh tình cảm sau đó thì quen nhau được ba tháng và cô ấy có thai, ngày mà cô ấy sắp quay trở về thành phố là đứa bé trong bụng cũng chín tháng mười ngày sắp chào đời rồi. Cô ấy hứa là sẽ sinh con cho tôi và bảo tôi nuôi dưỡng nó thành người tốt, cô ấy sẽ đi về thành phố và không bao giờ quay trở lại đây nữa.
Cô ấy nói tương lai của mình còn sáng lạng rộng mở, không thể vì tôi và đứa bé này mà đánh mất tương lai tươi sáng của mình được. Thế là cô ấy quyết định ra đi, để lại đứa bé cho tôi nuôi khôn lớn đến bây giờ. À mà trưởng làng không biết tôi có con cũng phải thôi, vì đó giờ tôi cho nó về quê ở với ông bà nội nên ông không biết là phải. Bây giờ con gái tôi cũng đã trưởng thành khôn lớn rồi nên nó muốn về nhà sống chung với tôi, thì tôi rất vui và cho nó về nhà tại vì từ lúc nó sinh ra tôi hận mẹ nó nên chưa bao giờ đến thăm nó một lần. Và để nó lại cho ông bà nội nuôi, bây giờ tôi phải bù đắp lại cho con bé vì nó đã chịu quá nhiều tổn thương rồi!"
Trưởng làng Xuân Bá nghe Minh Khang kể xong thì ông vô cùng xúc động, thật không thể tin được ông ta lại có một quá khứ đau buồn như thế. Yêu một người con gái nhưng người ấy lại ra đi để lại một đứa bé vừa mới sinh ra, đứa bé không cảm nhận được tình yêu thương từ mẹ và người ba cũng hận mẹ nó mà vứt bỏ nó cho ông bà nuôi. Thật đúng là một đứa trẻ đáng thương có một quá khứ thật đau buồn, nhưng cô bé lại vô cùng nghị lực không hận mẹ mà cũng không ghét bỏ ba mình. Xuân Bá cuối cùng cũng đã biết lý do tại sao Minh Khang lại có con rồi, đúng là một người đàn ông đáng thương và cũng đáng trách vì không có trách nhiệm của một người làm ba.
"Tôi hiểu rồi! Thì ra ông cũng có quá khứ đau lòng đến như vậy!"
Minh Khang lắc đầu cười nhạt:
"Chuyện cũng qua lâu rồi, bây giờ con gái của tôi cũng đã lớn trưởng thành nên tôi không còn gì hối hận nữa!"
Xuân Bá nãy giờ nghe kể chuyện mà vẫn chưa biết tên con gái của Minh Khang.
"À thế cháu tên là gì? Bao nhiêu tuổi rồi? Nãy giờ bác mãi mê trò chuyện mà quên mất hỏi tên cháu!"
Cô gái mỉm cười hiền lành:
"Dạ không sao đâu bác ạ! Cháu tên là Minh Thư, năm nay cháu 18 tuổi ạ!"
Xuân Bá gật đầu cười lớn:
"Ồ cháu lớn đến thế rồi cơ à! Hahaha...bác cũng có con trai tên là Xuân Hạc cũng đã 23 tuổi rồi!"
Minh Khang cười đùa:
"Kêu Xuân Hạc ra cho hai đứa nó làm quen nhau đi, chứ để Xuân Hạc nó không biết là tôi có con gái đó! Hahaha..."
Xuân Bá gật đầu rồi gọi Xuân Hạc ra:
"Xuân Hạc con mau ra đây, ba có chuyện muốn nói với con!"
"Dạ!"
Xuân Hạc từ trong phòng đi ra thì thấy nhà có khách, cậu đi đến phòng khách cúi đầu chào Minh Khang.
"Cháu chào bác mới qua chơi ạ!"
Minh Khang cười hiền hòa:
"Ừ không có gì đâu con, sẵn tiện bác muốn giới thiệu với con đây là con gái của bác tên là Minh Thư! Hai đứa mau qua chào hỏi nhau đi!"
Lần đầu tiên Xuân Hạc nhìn thấy Minh Thư thì cậu đã yêu cô từ cái nhìn đầu tiên mất rồi, một cô gái có nước da mịn màng trắng trẻo như bông tuyết. Đôi mắt đen láy to tròn có cặp lông mi đen và uốn cong nhìn rất đẹp, mũi cao đôi má ửng hồng, môi đỏ hình trái tim. Dáng người mảnh mai toát lên vẻ đẹp kiều diễm nhẹ nhàng, khiến cho Xuân Hạc yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Minh Thư đúng chuẩn gu của cậu, là người con gái vừa gặp đã yêu. Trong lúc Xuân Hạc đang đứng nhìn cô ngớ người ra, thì Minh Thư khóe môi khẽ mỉm cười cô lại gần anh rồi chào hỏi.
"Em chào anh ạ! Em tên là Minh Thư rất vui được gặp anh!"
Tiếng chào của Minh Thư làm cho Xuân Hạc bừng tỉnh, cậu gãi đầu cười hì hì.
"A, anh chào em! Anh tên là Xuân Hạc rất vui được gặp em!"
Trưởng làng Xuân Bá nhìn thấy con trai mình nhìn Minh Thư ngơ ngẩn như thế thì ông bật cười, trong lòng ông đã hiểu con trai ông biết yêu rồi nên nó mới hồi hộp căng thẳng như vậy. Xuân Bá khẽ ho khan một cái.
"E hèm, hay là hai đứa ra ngoài nói chuyện riêng đi!"
Xuân Hạc ngơ ngác:
"Ơ dạ?"
Xuân Bá cười nói:
"Ba bảo là con dẫn em nó ra ngoài đi chơi đi, hôm nay là ngày tết mà dẫn em nó đi chùa cầu an đi!"
Xuân Hạc lúng túng:
"Vậy có được không ba, tại con ngại lần đầu gặp Minh Thư mà dẫn em ấy đi chùa cũng kì lắm!"
Minh Khang nhún vai:
"Ngày tết phải đi chùa cầu an là chuyện bình thường mà có gì đâu mà ngại, nếu con không dẫn Minh Thư đi thì lát nữa bác cũng phải dẫn nó đi à! Nhưng mà giờ bác đang bận nói chuyện với ba của con rồi, nên con dẫn nó đi thay cho bác với nhé!"
Xuân Hạc ngại ngùng gãi đầu:
"Thế cũng được ạ! Minh Thư ở đây đợi anh một lát, để anh đi thay đồ đã rồi anh chở em đi chùa cầu an nhé!"
Minh Thư cười nhẹ:
"Vâng!"
Xuân Hạc vào trong phòng thay đồ mà cậu căng thẳng, không biết nên chọn bộ nào đẹp để đi chơi với người mình thích. Thật sự Minh Thư đúng là gu của cậu luôn vừa gặp đã yêu, cậu suy nghĩ mãi cứ lựa hết bộ này đến bộ khác vẫn không vừa ý. Lựa đồ mãi đến mười lăm phút sau cậu mới chọn được một bộ đồ cho phù hợp, đó là một cái áo sơ mi trắng và quần tây đen. Trước khi ra ngoài cậu vẫn không quên đeo cái vòng mà pháp sư Mộc Khải đã tặng cho mình, sau khi sửa soạn xong thì cậu bước ra ngoài rồi mỉm cười tươi rói.
"Xin lỗi vì đã để em đợi lâu, chúng ta mau đi thôi trời cũng không còn sớm nữa!"
"Được!"
Xuân Hạc định nắm tay cô nhưng mà cậu ngại quá nên đút tay vào túi quần, rồi chạy ra lấy xe chở cô đến chùa Vạn Bình để cầu may mắn bình an. Đến chùa Vạn Bình, Minh Thư xuống xe còn Xuân Hạc thì đi gửi xe, khuôn mặt của cô trở nên u ám xám xịt nhìn về hướng Xuân Hạc.
"Con mẹ nó dám dẫn ta đến chùa để cầu bình an sao? Thật nực cười, ta vốn không hề tin thần linh không tin trên đời này có Phật. Nếu như có thần Phật thì ta sẽ không bị sa đọa đến mức này, đến mức ta sắp không nhận ra chính mình nữa rồi!"
Ánh mắt lạnh lùng của cô nhìn vào trong cổng chùa, nhìn vào hai vị hộ pháp hai bên cửa cổng cười một cách khinh bỉ. Xuân Hạc gửi xe xong thì dẫn cô vào chùa tham quan rồi thắp nhang cầu nguyện, Minh Thư vẫn tỏ ra vẻ bình thường làm theo cậu. Cô thắp nhang cho một tượng Phật Quan Âm, nhắm mắt cầu nguyện cho dù là giả đi chăng nữa thì cô vẫn diễn như là mình đang cầu nguyện thật. Để cho Xuân Hạc đừng có nghi ngờ về cô, sau khi thắp nhang xong thì Xuân Hạc dẫn cô đi đến miếu thần xin quẻ.
Hai người đi đến miếu thần thì bức tượng Phật Quan Âm khi nãy cô vừa mới thắp nhang cầu nguyện lại khóc ra máu, cây nhang cô thắp thì lụi tàn nhanh chóng bốc lên khói đen nghi ngút. Hai người bước vào trong miếu thần để xin quẻ, Xuân Hạc bốc một lá xăm thì lá xăm này là một quẻ xấu. Phải nói là thượng thượng xấu đến nổi người cậu run lên bần bật không thể tin được vận hạn mình lại đen đủi như vậy, Minh Thư thì điềm nhiên giả bộ bốc quẻ cô bốc được lá xăm cũng vô cùng xấu. Cô chỉ mỉm cười lạnh lùng khóe môi khẽ cong lên.
"Đúng là nhạt nhẽo!"
Xuân Hạc vẫn đang buồn rầu về lá xăm hồi nãy mình vừa mới bốc được, cậu cứ ủ rủ ngồi đực ra một chỗ mà thở dài.
"Haizz sao lại trúng vận đen xui như cục than vậy chứ!"
Minh Thư mỉm cười nhạt đưa lá xăm của mình ra cho Xuân Hạc coi.
"Anh không cô đơn đâu! Em cũng bốc một quẻ xui y chang anh này, thôi đừng buồn nữa vui lên nào hôm nay là ngày tết mà. Ba cái lá xăm vớ vẩn này đừng suy nghĩ nhiều nữa, chúng ta mau về nhà thôi trời cũng sắp tối rồi đó!"
Xuân Hạc nghe cô động viên như vậy thì anh cũng cảm thấy đỡ hơn một chút, đúng rồi dù sao thì hai người đều xui mà có gì đâu mà buồn. Với lại không nên ủ rũ buồn sầu trước mặt người mình thích được, phải vui vẻ năng động tạo ấn tượng tốt với con gái chứ. Xuân Hạc lấy lại được tự tin phong độ, cậu đứng dậy hăng hái nói.
"Em nói đúng, chỉ là một lá xăm thôi mà có gì đâu mà buồn! Thôi chúng ta mau đi về nhà anh ăn tối đi, chắc ba của chúng ta đang đợi ở nhà đó!"
Minh Thư gật đầu:
"Được! Về thôi!"
"Ồ Minh Khang đến rồi đấy à, mau vào trong nhà ngồi uống trà cắn hột dưa đi!"
"Được được, mình vào thôi con!"
Minh Khang dẫn con gái cưng vào trong nhà trưởng làng, cô gái vào trong nhà lễ phép chào hỏi.
"Cháu chào chú ạ!"
Xuân Bá nhìn thấy con gái của Minh Khang thì ông giật mình:
"Ô Minh Khang ông có con gái lớn như vậy hồi nào vậy sao tôi không biết nhỉ?"
Minh Khang cười nói:
"À haha, chắc ông cũng thắc mắc tại sao tôi có con gái trong khi đó tôi không có vợ đúng không?"
"Ừ đúng!"
Minh Khang nhấp ly trà rồi kể lại:
"Chuyện là như vậy nè, ai mà chẳng có bồng bột thời tuổi trẻ! Hồi đó lúc còn trai tráng tôi có quen một cô gái làng bên, nhưng không may hai người chúng tôi lại có thai mà cô ấy lại không muốn kết hôn với tôi. Cô ấy nói sẽ sinh cho tôi một đứa con rồi cô ấy sẽ bỏ đi lên thành phố, vì nhà cô ấy giàu có điều kiện là gái thành phố mà ông biết đó.
Thường thì gái thành phố sẽ không cưới chồng ở nơi hoang vắng cách xa thành phố như thế này đâu, tôi quen cô ấy trong một lần cô ấy đến làng bên thực tập cô ấy học ngành sinh vật học. Cô ấy thực tập ở trên làng hẻo lánh bên kia để tiện cho việc thí nghiệm, nhưng không ngờ chúng tôi đã gặp nhau trong một lần cô ấy leo núi bị thương và tôi vô tình gặp giúp đỡ cô ấy. Rồi hai người nảy sinh tình cảm sau đó thì quen nhau được ba tháng và cô ấy có thai, ngày mà cô ấy sắp quay trở về thành phố là đứa bé trong bụng cũng chín tháng mười ngày sắp chào đời rồi. Cô ấy hứa là sẽ sinh con cho tôi và bảo tôi nuôi dưỡng nó thành người tốt, cô ấy sẽ đi về thành phố và không bao giờ quay trở lại đây nữa.
Cô ấy nói tương lai của mình còn sáng lạng rộng mở, không thể vì tôi và đứa bé này mà đánh mất tương lai tươi sáng của mình được. Thế là cô ấy quyết định ra đi, để lại đứa bé cho tôi nuôi khôn lớn đến bây giờ. À mà trưởng làng không biết tôi có con cũng phải thôi, vì đó giờ tôi cho nó về quê ở với ông bà nội nên ông không biết là phải. Bây giờ con gái tôi cũng đã trưởng thành khôn lớn rồi nên nó muốn về nhà sống chung với tôi, thì tôi rất vui và cho nó về nhà tại vì từ lúc nó sinh ra tôi hận mẹ nó nên chưa bao giờ đến thăm nó một lần. Và để nó lại cho ông bà nội nuôi, bây giờ tôi phải bù đắp lại cho con bé vì nó đã chịu quá nhiều tổn thương rồi!"
Trưởng làng Xuân Bá nghe Minh Khang kể xong thì ông vô cùng xúc động, thật không thể tin được ông ta lại có một quá khứ đau buồn như thế. Yêu một người con gái nhưng người ấy lại ra đi để lại một đứa bé vừa mới sinh ra, đứa bé không cảm nhận được tình yêu thương từ mẹ và người ba cũng hận mẹ nó mà vứt bỏ nó cho ông bà nuôi. Thật đúng là một đứa trẻ đáng thương có một quá khứ thật đau buồn, nhưng cô bé lại vô cùng nghị lực không hận mẹ mà cũng không ghét bỏ ba mình. Xuân Bá cuối cùng cũng đã biết lý do tại sao Minh Khang lại có con rồi, đúng là một người đàn ông đáng thương và cũng đáng trách vì không có trách nhiệm của một người làm ba.
"Tôi hiểu rồi! Thì ra ông cũng có quá khứ đau lòng đến như vậy!"
Minh Khang lắc đầu cười nhạt:
"Chuyện cũng qua lâu rồi, bây giờ con gái của tôi cũng đã lớn trưởng thành nên tôi không còn gì hối hận nữa!"
Xuân Bá nãy giờ nghe kể chuyện mà vẫn chưa biết tên con gái của Minh Khang.
"À thế cháu tên là gì? Bao nhiêu tuổi rồi? Nãy giờ bác mãi mê trò chuyện mà quên mất hỏi tên cháu!"
Cô gái mỉm cười hiền lành:
"Dạ không sao đâu bác ạ! Cháu tên là Minh Thư, năm nay cháu 18 tuổi ạ!"
Xuân Bá gật đầu cười lớn:
"Ồ cháu lớn đến thế rồi cơ à! Hahaha...bác cũng có con trai tên là Xuân Hạc cũng đã 23 tuổi rồi!"
Minh Khang cười đùa:
"Kêu Xuân Hạc ra cho hai đứa nó làm quen nhau đi, chứ để Xuân Hạc nó không biết là tôi có con gái đó! Hahaha..."
Xuân Bá gật đầu rồi gọi Xuân Hạc ra:
"Xuân Hạc con mau ra đây, ba có chuyện muốn nói với con!"
"Dạ!"
Xuân Hạc từ trong phòng đi ra thì thấy nhà có khách, cậu đi đến phòng khách cúi đầu chào Minh Khang.
"Cháu chào bác mới qua chơi ạ!"
Minh Khang cười hiền hòa:
"Ừ không có gì đâu con, sẵn tiện bác muốn giới thiệu với con đây là con gái của bác tên là Minh Thư! Hai đứa mau qua chào hỏi nhau đi!"
Lần đầu tiên Xuân Hạc nhìn thấy Minh Thư thì cậu đã yêu cô từ cái nhìn đầu tiên mất rồi, một cô gái có nước da mịn màng trắng trẻo như bông tuyết. Đôi mắt đen láy to tròn có cặp lông mi đen và uốn cong nhìn rất đẹp, mũi cao đôi má ửng hồng, môi đỏ hình trái tim. Dáng người mảnh mai toát lên vẻ đẹp kiều diễm nhẹ nhàng, khiến cho Xuân Hạc yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Minh Thư đúng chuẩn gu của cậu, là người con gái vừa gặp đã yêu. Trong lúc Xuân Hạc đang đứng nhìn cô ngớ người ra, thì Minh Thư khóe môi khẽ mỉm cười cô lại gần anh rồi chào hỏi.
"Em chào anh ạ! Em tên là Minh Thư rất vui được gặp anh!"
Tiếng chào của Minh Thư làm cho Xuân Hạc bừng tỉnh, cậu gãi đầu cười hì hì.
"A, anh chào em! Anh tên là Xuân Hạc rất vui được gặp em!"
Trưởng làng Xuân Bá nhìn thấy con trai mình nhìn Minh Thư ngơ ngẩn như thế thì ông bật cười, trong lòng ông đã hiểu con trai ông biết yêu rồi nên nó mới hồi hộp căng thẳng như vậy. Xuân Bá khẽ ho khan một cái.
"E hèm, hay là hai đứa ra ngoài nói chuyện riêng đi!"
Xuân Hạc ngơ ngác:
"Ơ dạ?"
Xuân Bá cười nói:
"Ba bảo là con dẫn em nó ra ngoài đi chơi đi, hôm nay là ngày tết mà dẫn em nó đi chùa cầu an đi!"
Xuân Hạc lúng túng:
"Vậy có được không ba, tại con ngại lần đầu gặp Minh Thư mà dẫn em ấy đi chùa cũng kì lắm!"
Minh Khang nhún vai:
"Ngày tết phải đi chùa cầu an là chuyện bình thường mà có gì đâu mà ngại, nếu con không dẫn Minh Thư đi thì lát nữa bác cũng phải dẫn nó đi à! Nhưng mà giờ bác đang bận nói chuyện với ba của con rồi, nên con dẫn nó đi thay cho bác với nhé!"
Xuân Hạc ngại ngùng gãi đầu:
"Thế cũng được ạ! Minh Thư ở đây đợi anh một lát, để anh đi thay đồ đã rồi anh chở em đi chùa cầu an nhé!"
Minh Thư cười nhẹ:
"Vâng!"
Xuân Hạc vào trong phòng thay đồ mà cậu căng thẳng, không biết nên chọn bộ nào đẹp để đi chơi với người mình thích. Thật sự Minh Thư đúng là gu của cậu luôn vừa gặp đã yêu, cậu suy nghĩ mãi cứ lựa hết bộ này đến bộ khác vẫn không vừa ý. Lựa đồ mãi đến mười lăm phút sau cậu mới chọn được một bộ đồ cho phù hợp, đó là một cái áo sơ mi trắng và quần tây đen. Trước khi ra ngoài cậu vẫn không quên đeo cái vòng mà pháp sư Mộc Khải đã tặng cho mình, sau khi sửa soạn xong thì cậu bước ra ngoài rồi mỉm cười tươi rói.
"Xin lỗi vì đã để em đợi lâu, chúng ta mau đi thôi trời cũng không còn sớm nữa!"
"Được!"
Xuân Hạc định nắm tay cô nhưng mà cậu ngại quá nên đút tay vào túi quần, rồi chạy ra lấy xe chở cô đến chùa Vạn Bình để cầu may mắn bình an. Đến chùa Vạn Bình, Minh Thư xuống xe còn Xuân Hạc thì đi gửi xe, khuôn mặt của cô trở nên u ám xám xịt nhìn về hướng Xuân Hạc.
"Con mẹ nó dám dẫn ta đến chùa để cầu bình an sao? Thật nực cười, ta vốn không hề tin thần linh không tin trên đời này có Phật. Nếu như có thần Phật thì ta sẽ không bị sa đọa đến mức này, đến mức ta sắp không nhận ra chính mình nữa rồi!"
Ánh mắt lạnh lùng của cô nhìn vào trong cổng chùa, nhìn vào hai vị hộ pháp hai bên cửa cổng cười một cách khinh bỉ. Xuân Hạc gửi xe xong thì dẫn cô vào chùa tham quan rồi thắp nhang cầu nguyện, Minh Thư vẫn tỏ ra vẻ bình thường làm theo cậu. Cô thắp nhang cho một tượng Phật Quan Âm, nhắm mắt cầu nguyện cho dù là giả đi chăng nữa thì cô vẫn diễn như là mình đang cầu nguyện thật. Để cho Xuân Hạc đừng có nghi ngờ về cô, sau khi thắp nhang xong thì Xuân Hạc dẫn cô đi đến miếu thần xin quẻ.
Hai người đi đến miếu thần thì bức tượng Phật Quan Âm khi nãy cô vừa mới thắp nhang cầu nguyện lại khóc ra máu, cây nhang cô thắp thì lụi tàn nhanh chóng bốc lên khói đen nghi ngút. Hai người bước vào trong miếu thần để xin quẻ, Xuân Hạc bốc một lá xăm thì lá xăm này là một quẻ xấu. Phải nói là thượng thượng xấu đến nổi người cậu run lên bần bật không thể tin được vận hạn mình lại đen đủi như vậy, Minh Thư thì điềm nhiên giả bộ bốc quẻ cô bốc được lá xăm cũng vô cùng xấu. Cô chỉ mỉm cười lạnh lùng khóe môi khẽ cong lên.
"Đúng là nhạt nhẽo!"
Xuân Hạc vẫn đang buồn rầu về lá xăm hồi nãy mình vừa mới bốc được, cậu cứ ủ rủ ngồi đực ra một chỗ mà thở dài.
"Haizz sao lại trúng vận đen xui như cục than vậy chứ!"
Minh Thư mỉm cười nhạt đưa lá xăm của mình ra cho Xuân Hạc coi.
"Anh không cô đơn đâu! Em cũng bốc một quẻ xui y chang anh này, thôi đừng buồn nữa vui lên nào hôm nay là ngày tết mà. Ba cái lá xăm vớ vẩn này đừng suy nghĩ nhiều nữa, chúng ta mau về nhà thôi trời cũng sắp tối rồi đó!"
Xuân Hạc nghe cô động viên như vậy thì anh cũng cảm thấy đỡ hơn một chút, đúng rồi dù sao thì hai người đều xui mà có gì đâu mà buồn. Với lại không nên ủ rũ buồn sầu trước mặt người mình thích được, phải vui vẻ năng động tạo ấn tượng tốt với con gái chứ. Xuân Hạc lấy lại được tự tin phong độ, cậu đứng dậy hăng hái nói.
"Em nói đúng, chỉ là một lá xăm thôi mà có gì đâu mà buồn! Thôi chúng ta mau đi về nhà anh ăn tối đi, chắc ba của chúng ta đang đợi ở nhà đó!"
Minh Thư gật đầu:
"Được! Về thôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.