Lang Hậu Truyền Kì
Đánh giá: 10/10 từ 1 lượt
Bạn đang đọc truyện Lang Hậu Truyền Kì của tác giả Nhất Bán Công Tử. “Thật ra yêu hay không yêu đã chẳng còn như ban đầu quan trọng nữa…”
Nhẹ nhàng bung tán ô giấy dầu hoa mai cán trúc, đôi tay ngày ấy từng nắm giữ một đầu tơ hồng lại yếu ớt buông thả, mặc cho dòng chảy của thời gian bào mòn tất cả.
Trong giấc mộng xuân thu năm đó, nàng gối đầu dưới tàng cây tử đằng, tay trái giơ lên che ánh mặt trời chói chang, tay phải nắm một đoạn nhân duyên mờ mịt.
Người đứng dưới tàng sa la, khuất bóng sau ánh trăng vàng vằng vặc, đôi mắt biếc u buồn vẫn dõi theo bóng lưng cô độc của nàng.
Đoạn duyên phận của chúng ta nghĩ tới thì nực cười, nghe thì thương cảm, chẳng khác nào một hồi kịch trường không điểm dừng càng đi càng sai.
Người nơi đó, ngắm nhìn nàng giữa mịt mùng khơi xa.
Nàng đứng đó, nhìn người tẫn hết duyên hoa, năm tháng vội vàng vụt trôi qua kẽ tay.
Chỉ tiếc là giấc mộng quá dài, tỉnh lại không đành mà mộng tiếp thì bi ai.
Bóng nàng khuất dần sau tàng lá xanh rì rầm của ngày hạ đổ mưa, rồi nhẹ nhàng tan biến giữa đợt lá phong đỏ đầu thu.
Người lặng thầm dõi theo bước chân nàng, xuân qua cánh én chao nghiêng, đông tới tuyết rơi vương trắng mái đầu.
Ngoài ra, bạn có thể đọc thêm Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa hoặc Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt
Nhẹ nhàng bung tán ô giấy dầu hoa mai cán trúc, đôi tay ngày ấy từng nắm giữ một đầu tơ hồng lại yếu ớt buông thả, mặc cho dòng chảy của thời gian bào mòn tất cả.
Trong giấc mộng xuân thu năm đó, nàng gối đầu dưới tàng cây tử đằng, tay trái giơ lên che ánh mặt trời chói chang, tay phải nắm một đoạn nhân duyên mờ mịt.
Người đứng dưới tàng sa la, khuất bóng sau ánh trăng vàng vằng vặc, đôi mắt biếc u buồn vẫn dõi theo bóng lưng cô độc của nàng.
Đoạn duyên phận của chúng ta nghĩ tới thì nực cười, nghe thì thương cảm, chẳng khác nào một hồi kịch trường không điểm dừng càng đi càng sai.
Người nơi đó, ngắm nhìn nàng giữa mịt mùng khơi xa.
Nàng đứng đó, nhìn người tẫn hết duyên hoa, năm tháng vội vàng vụt trôi qua kẽ tay.
Chỉ tiếc là giấc mộng quá dài, tỉnh lại không đành mà mộng tiếp thì bi ai.
Bóng nàng khuất dần sau tàng lá xanh rì rầm của ngày hạ đổ mưa, rồi nhẹ nhàng tan biến giữa đợt lá phong đỏ đầu thu.
Người lặng thầm dõi theo bước chân nàng, xuân qua cánh én chao nghiêng, đông tới tuyết rơi vương trắng mái đầu.
Ngoài ra, bạn có thể đọc thêm Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa hoặc Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt
5 chương mới nhất truyện Lang Hậu Truyền Kì
Danh sách chương truyện Lang Hậu Truyền Kì
- Chương 151 - Chương 151
- Chương 152 - Chương 152
- Chương 153 - Chương 153
- Chương 154 - Chương 154
- Chương 155 - Chương 155
- Chương 156 - Chương 156
- Chương 157 - Chương 157
- Chương 158 - Chương 158
- Chương 159 - Chương 159
- Chương 160 - Chương 160
- Chương 161 - Chương 161
- Chương 162 - Chương 162
- Chương 163 - Chương 163
- Chương 164 - Chương 164
- Chương 165 - Chương 165
- Chương 166 - Chương 166
- Chương 167 - Chương 167
- Chương 168 - Chương 168
- Chương 169 - Chương 169
- Chương 170 - Chương 170
- Chương 171 - Chương 171
- Chương 172 - Chương 172
- Chương 173 - Chương 173
- Chương 174 - Chương 174
- Chương 175 - Chương 175
- Chương 176 - Chương 176
- Chương 177 - Chương 177
- Chương 178 - Chương 178
- Chương 179 - Chương 179
- Chương 180 - Chương 180