Lang Kỵ Trúc Mã Lai
Đánh giá: 9.8/10 từ 2 lượt
Bích Thủy Mai Lạc được bạn đọc biết đến với motip truyện đam mỹ hấp dẫn và lôi cuốn. Lang Kỵ Trúc Mã Lai là bộ truyện mềm mại nhất, khác với các bộ trước, cũng có công tự ngược, thụ dương quang đáng yêu, cá tính mạnh, nhưng
không đến mức ngược công như hai bộ trước hay thụ phải chịu một số
thương tích, hay nỗi buồn khổ các thứ.
Nội dung:
Lăng Thượng thư và Nhạc Tướng quân vốn là hai nhà có gia hảo tốt, từ tấm bé đã học cùng nhau, coi nhau như huynh đệ tình thâm. Nhưng đến thời của Nhạc Kiêu và Lăng Tuần thì không như vậy. Vì sao lại không như vậy ư? Đó là một câu chuyên kể về sự tình cờ, hay ngẫu nhiên ... thôi do duyên phận cả.
Một ngày mùa thu tốt đẹp. Hoàng Thượng khâm điểm cho cả hai nhà Nhạc , Lăng cùng đi leo núi với ngài. Mọi chuyện vẫn êm xui khi hai bà mẹ ngồi với nhau nói chuyện, cô con gái Nhạc gia khen em trai người ta trắng trẻo, đáng yêu, xem em trai mình không bằng. Nhưng lời đó cũng chỉ thoát ra từ miệng cô bé gái xinh xắn, nhưng lọt vào tay cậu bé trai bốn tuổi Nhạc gia đó là điều xỉ nhục đi. Nhạc Kiêu này, không đội trời chung với tên " Bánh bao mụp" "Nữ oa nhi" kia. Mà bé trai khác đang nằm phì phò trong lòng mẹ cũng không rõ mô tê, không biết mình bị vứt cho mối thù thâm sâu.
Trong buổi tiêc, một giọng trẻ con vang lên bài " Đại Học" trong tứ thư ngũ kinh, làm mọi người kinh ngạc, mà giọng nói đó thuộc về Lăng Tuần 4 tuổi, tuy còn nhỏ tuỗi đã thông thuộc tứ thư ngũ kinh.Còn Nhạc Kiêu cũng không kém cạnh gì, đọc thuộc " Binh pháp tôn tử". Tuổi trẻ tài cao, Hoàng Thượng phán định rằng họ chính là trụ cột nước nhà sau này. Nhưng ngài có biết bọn họ lúc này cũng chỉ mới bốn tuổi, cái tuổi còn hơn thua nhau từng chút một, huống chi trong thâm tâm Nhạc Kiêu là không thích cái bánh bao oa nhi này rồi. Và thế là một dấu ấn định mệnh, kéo hiềm khích càng thêm hiềm khích, đánh nhau càng thêm đánh nhau, không ưa nhau đến tận ra mặt. Nhạc Kiêu không ngại ngừng xem em nó chính là cái bánh bao, phần thịt cổ trắng ngần, cắn một ngụm không tha, máu chảy đầm đìa. Chính là vì dấu cắn này, mới xảy ra cố sự, và từ cố sự diễn biến thành một câu chuyện dài, oan gia chính là oan gia, nhưng một khi đã ghét nhau lại càng gần nhau hơn, lại càng muốn thân cận hơn.
Nội dung:
Lăng Thượng thư và Nhạc Tướng quân vốn là hai nhà có gia hảo tốt, từ tấm bé đã học cùng nhau, coi nhau như huynh đệ tình thâm. Nhưng đến thời của Nhạc Kiêu và Lăng Tuần thì không như vậy. Vì sao lại không như vậy ư? Đó là một câu chuyên kể về sự tình cờ, hay ngẫu nhiên ... thôi do duyên phận cả.
Một ngày mùa thu tốt đẹp. Hoàng Thượng khâm điểm cho cả hai nhà Nhạc , Lăng cùng đi leo núi với ngài. Mọi chuyện vẫn êm xui khi hai bà mẹ ngồi với nhau nói chuyện, cô con gái Nhạc gia khen em trai người ta trắng trẻo, đáng yêu, xem em trai mình không bằng. Nhưng lời đó cũng chỉ thoát ra từ miệng cô bé gái xinh xắn, nhưng lọt vào tay cậu bé trai bốn tuổi Nhạc gia đó là điều xỉ nhục đi. Nhạc Kiêu này, không đội trời chung với tên " Bánh bao mụp" "Nữ oa nhi" kia. Mà bé trai khác đang nằm phì phò trong lòng mẹ cũng không rõ mô tê, không biết mình bị vứt cho mối thù thâm sâu.
Trong buổi tiêc, một giọng trẻ con vang lên bài " Đại Học" trong tứ thư ngũ kinh, làm mọi người kinh ngạc, mà giọng nói đó thuộc về Lăng Tuần 4 tuổi, tuy còn nhỏ tuỗi đã thông thuộc tứ thư ngũ kinh.Còn Nhạc Kiêu cũng không kém cạnh gì, đọc thuộc " Binh pháp tôn tử". Tuổi trẻ tài cao, Hoàng Thượng phán định rằng họ chính là trụ cột nước nhà sau này. Nhưng ngài có biết bọn họ lúc này cũng chỉ mới bốn tuổi, cái tuổi còn hơn thua nhau từng chút một, huống chi trong thâm tâm Nhạc Kiêu là không thích cái bánh bao oa nhi này rồi. Và thế là một dấu ấn định mệnh, kéo hiềm khích càng thêm hiềm khích, đánh nhau càng thêm đánh nhau, không ưa nhau đến tận ra mặt. Nhạc Kiêu không ngại ngừng xem em nó chính là cái bánh bao, phần thịt cổ trắng ngần, cắn một ngụm không tha, máu chảy đầm đìa. Chính là vì dấu cắn này, mới xảy ra cố sự, và từ cố sự diễn biến thành một câu chuyện dài, oan gia chính là oan gia, nhưng một khi đã ghét nhau lại càng gần nhau hơn, lại càng muốn thân cận hơn.