Chương 26: Lãng mạn đời thường
Chi Lập
13/02/2023
Khi Thẩm Vân Hoài đi ra khỏi hành lang từ sân đậu máy bay, không khí
lạnh ập vào mặt. Cái lạnh cuối xuân ở thành phố H kéo dài hai tháng vẫn
không thấy dấu hiệu tan đi, khi quyết định thời gian về, Tống Dĩ Lạc còn dặn dò anh đừng mặc quá ít đồ.
Chuyến bay dài đến 14 giờ, 9291 cây số, Thẩm Vân Hoài vẫn chưa thấy mệt. Anh tắt chế độ máy bay trên điện thoại trước, rồi mở Wechat. Ở khung trò chuyện được ghim lên đầu, Tống Dĩ Lạc đã đổi hình đại diện, là chân dung của Amber, chụp sát mặt trông hơi ngốc, lại vừa đúng cắt mất chóp tai nhọn, khiến Thẩm Vân Hoài phải bật cười.
Anh mở ra, có hai tin nhắn cách nhau mười mấy tiếng, thứ nhất là trước khi anh lên máy bay, cái còn lại là từ 10 phút trước:
“13 giờ 20 phút nữa gặp.”
“Đến chưa?”
Thẩm Vân Hoài vừa trả lời “Đến rồi”, hai chữ ghi chú “Bé ngoan” trên đó chỉ một giây sau đã chuyển sang [đang nhập văn bản…].
Trong thời gian chờ Tống Dĩ Lạc trả lời, Thẩm Vân Hoài tranh thủ nhìn quanh sân bay dù đã nửa đêm vẫn còn đèn đuốc sáng rực, cửa sổ sát đất của sân đậu máy bay bị phủ mờ sương do nhiệt độ thấp, nhân viên chỉ huy mặt đất đã biến thành một chấm nhỏ.
Thẩm Vân Hoài gọi xe công nghệ, ngồi trong quán Starbucks cầm một ly Americano nóng cho ấm tay. Nhìn ra ngoài thấy người qua người lại vội vàng với hành lý trên tay, đầu óc anh lại chợt lóe lên rất nhiều hình ảnh, cứ như rất nhiều trang thiết kế ghép lại thành tập rồi lật nhanh, chớp sáng chớp tối giữa ánh đèn muôn màu, nhưng lại rất rõ ràng.
Lần đầu tiên anh đặt chân xuống sân bay thành phố H, vẫn còn cái ngông cuồng của thiếu niên, bất chấp tất cả lao đầu vào nơi chưa biết, thế mà đã năm năm qua rồi. Năm năm, là năm lần xuân hạ thu đông, thời gian dài đủ để mài nhẵn những góc cạnh bẩm sinh đã có. Lý Mậu vẫn thường hỏi anh có hối hận không, vì đã bỏ qua vinh hoa phú quý, tiền đồ sáng lạn, để trói buộc bản thân vào một quán bar nhỏ bé.
Khi ấy anh đã trả lời thế nào nhỉ?
Anh nói rằng, ý trời khó đoán, nhưng lòng người dễ giữ. Ông trời đã cho nhiều sự chọn lựa, thì ắt cũng có những kết cục tương ứng, làm trái lòng mình chưa chắc gì đã là đúng đắn, cứ làm sao cho bản thân của hiện tại không hối hận. Nếu bây giờ có người hỏi lại cậu đó, Thẩm Vân Hoài không cần phải nói về những lý lẽ to lớn, mà chỉ trả lời hết sức đương nhiên, không hối hận.
Di động trên tay rung lên một cái, cắt ngang luồng suy nghĩ của Thẩm Vân Hoài. Anh định thần lại, thấy hai chữ “Bé ngoan” trên điện thoại đang nhấp nháy, bèn cười rồi chọn nút nghe máy.
“A lô?”
“Anh đáp rồi chưa?” Tống Dĩ Lạc làm gì đó sột soạt ở bên kia, rồi nhanh chóng yên lặng.
“Ừ, còn đang chờ xe, có thể hơi trễ.”
Tống Dĩ Lạc à lên một tiếng, chần chừ chốc lát rồi nói: “Vậy anh hủy chuyến đi.”
“Sao thế? Hủy rồi thì anh làm sao về, anh nhớ em lắm bé ngoan.” Thẩm Vân Hoài bật cười, buông ly Americano nóng ra, rồi nghiêm mặt nói.
Anh định nói tiếp thì nghe thấy tiếng rè rè vang lên ở đầu bên kia, sau đó lại yên lặng, rồi đến tiếng ồm ồm mang giọng địa phương của một người đàn ông nói đến rồi. Thẩm Vân Hoài nhíu mày hỏi: “Bé ngoan, em đang ở đâu?”
Có lẽ là vì tạo niềm vui bất ngờ không thành, lại sợ bị Thẩm Vân Hoài cằn nhằn, bởi vì trước đó anh đã dặn đi dặn lại là buổi tối đừng đi đón, Tống Dĩ Lạc thấp thỏm thở dài: “Vừa xuống xe, trước cổng sân bay, đừng mắng em, chỉ là…em rất nhớ anh.”
Thẩm Vân Hoài hít một hơi thật sâu, rồi mặc kệ ly cà phê chỉ vừa mới nhấp vài miếng, vội nói “chờ đấy”, rồi kéo vali đi nhanh ra trước cửa sân bay.
Giữa đám đông người chen chúc và những tiếng ồn ào đan xen, Thẩm Vân Hoài chỉ liếc một cái đã tìm thấy Tống Dĩ Lạc của anh đang đứng dựa vào cột nhà, hai tay đút vào túi áo, cúi đầu trông như một đứa bé vừa phạm lỗi đang chờ bị mắng. Dáng vẻ nhỏ bé ngoan ngoãn lại tội nghiệp đó khiến trái tim Thẩm Vân Hoài muốn tan chảy, sao còn nỡ mắng cậu một câu nào. Anh chỉ đành thở dài, nhanh chóng vượt qua dòng người đông đúc, rồi ôm chặt cậu vào lòng.
“Ôi!” Chợt rơi vào vòng tay ấm áp, Tống Dĩ Lạc giật mình kêu thành tiếng. “Anh Thẩm? Ở đây đông người, buông ra trước?”
Thẩm Vân Hoài thì mặc kệ, anh chỉ biết đã lâu không gặp, đến bây giờ mới có cảm giác chân thực khi ôm người mình yêu. Anh đặt cằm lên xoáy tóc của Tống Dĩ Lạc, mũi hít hà hương đào nhàn nhạt. Đây là dầu gội mà Tống Dĩ Lạc vừa mua cách đây không lâu, vì loại cũ mùi chanh đã hết hàng, vì việc này mà cậu còn than trách thật lâu khi gọi điện cho Thẩm Vân Hoài.
“Lạnh không?” Thẩm Vân Hoài hỏi.
Có lẽ vì hôm nay lạnh thật, hoặc cũng có thể là vì vòng tay của Thẩm Vân Hoài quá ấm áp, nên dù ngoài mặt thì xấu hổ, nhưng Tống Dĩ Lạc vẫn rụt người vào lòng anh, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, rì rầm: “Không lạnh, anh đói chưa?”
“Hơi hơi, đồ ăn trên máy bay dở thật đấy.”
Thẩm Vân Hoài thả tay ra, chuyển sang nằm bàn tay đang nắm áo khoác của mình, hai người bước thấp bước cao đi về phía trước. Dưới ánh đèn, hai cái bóng chồng lên thành một, không có ranh giới.
“Ăn McDonald’s? Hay là về nhà nấu tạm cái gì đó?” Tống Dĩ Lạc ngước lên, chớp đôi mắt long lanh dưới ánh đèn đường, hỏi.
Thẩm Vân Hoài im lặng cúi xuống nhìn vào đôi mắt ấy, bỗng một suy nghĩ vụt qua, rằng đó không phải là ánh đèn, càng không phải là ánh sao hay ánh trăng, mà tia sáng xuyên qua gió tuyết hồng trần, sánh ngang với cả thế giới, mà người ta hay gọi là yêu thương.
Thế là quay lưng về phía những ồn ào, đám đông ở đằng xa, với cả nhân gian, Thẩm Vân Hoài cúi đầu. Hơi thở hòa quyện, môi chạm môi, họ trao nhau nụ hôn sau khoảng thời gian chia xa.
Từ ánh mắt đầu tiên, anh đã biết, trong tất cả những chọn lựa trong đời mà ông trời ban cho mình, Tống Dĩ Lạc chính là đáp án mà anh vui lòng nắm lấy nhất.
Người ta thường nói, nếu chỉ có ba phần hứng thú thì hãy nhanh chóng rút lui, nếu thích đến năm phần thì phải nhận rõ bản thân, còn nếu đã yêu cả mười phần thì cứ cúi xuống hôn đi.
Dòng sông cuộc đời đã chảy được nửa đường, lắng nghe thủy triều gào thét giữa miền hoang dã, hồi ức khi thầm đọc Bông hồng vàng của Borges, như cụm mây lặng lẽ nở bung, như mặt đất ầm ầm sụp đổ, Tống Dĩ Lạc ý tưởng cho quãng đời còn lại mà Thẩm Vân Hoài vô tình thốt nên thành lời, ngày ba bữa cơm chỉ riêng hai ta mà anh chưa từng kỳ vọng được gặp, là chút lãng mạn đời thường bình dị thản nhiên.
Chuyến bay dài đến 14 giờ, 9291 cây số, Thẩm Vân Hoài vẫn chưa thấy mệt. Anh tắt chế độ máy bay trên điện thoại trước, rồi mở Wechat. Ở khung trò chuyện được ghim lên đầu, Tống Dĩ Lạc đã đổi hình đại diện, là chân dung của Amber, chụp sát mặt trông hơi ngốc, lại vừa đúng cắt mất chóp tai nhọn, khiến Thẩm Vân Hoài phải bật cười.
Anh mở ra, có hai tin nhắn cách nhau mười mấy tiếng, thứ nhất là trước khi anh lên máy bay, cái còn lại là từ 10 phút trước:
“13 giờ 20 phút nữa gặp.”
“Đến chưa?”
Thẩm Vân Hoài vừa trả lời “Đến rồi”, hai chữ ghi chú “Bé ngoan” trên đó chỉ một giây sau đã chuyển sang [đang nhập văn bản…].
Trong thời gian chờ Tống Dĩ Lạc trả lời, Thẩm Vân Hoài tranh thủ nhìn quanh sân bay dù đã nửa đêm vẫn còn đèn đuốc sáng rực, cửa sổ sát đất của sân đậu máy bay bị phủ mờ sương do nhiệt độ thấp, nhân viên chỉ huy mặt đất đã biến thành một chấm nhỏ.
Thẩm Vân Hoài gọi xe công nghệ, ngồi trong quán Starbucks cầm một ly Americano nóng cho ấm tay. Nhìn ra ngoài thấy người qua người lại vội vàng với hành lý trên tay, đầu óc anh lại chợt lóe lên rất nhiều hình ảnh, cứ như rất nhiều trang thiết kế ghép lại thành tập rồi lật nhanh, chớp sáng chớp tối giữa ánh đèn muôn màu, nhưng lại rất rõ ràng.
Lần đầu tiên anh đặt chân xuống sân bay thành phố H, vẫn còn cái ngông cuồng của thiếu niên, bất chấp tất cả lao đầu vào nơi chưa biết, thế mà đã năm năm qua rồi. Năm năm, là năm lần xuân hạ thu đông, thời gian dài đủ để mài nhẵn những góc cạnh bẩm sinh đã có. Lý Mậu vẫn thường hỏi anh có hối hận không, vì đã bỏ qua vinh hoa phú quý, tiền đồ sáng lạn, để trói buộc bản thân vào một quán bar nhỏ bé.
Khi ấy anh đã trả lời thế nào nhỉ?
Anh nói rằng, ý trời khó đoán, nhưng lòng người dễ giữ. Ông trời đã cho nhiều sự chọn lựa, thì ắt cũng có những kết cục tương ứng, làm trái lòng mình chưa chắc gì đã là đúng đắn, cứ làm sao cho bản thân của hiện tại không hối hận. Nếu bây giờ có người hỏi lại cậu đó, Thẩm Vân Hoài không cần phải nói về những lý lẽ to lớn, mà chỉ trả lời hết sức đương nhiên, không hối hận.
Di động trên tay rung lên một cái, cắt ngang luồng suy nghĩ của Thẩm Vân Hoài. Anh định thần lại, thấy hai chữ “Bé ngoan” trên điện thoại đang nhấp nháy, bèn cười rồi chọn nút nghe máy.
“A lô?”
“Anh đáp rồi chưa?” Tống Dĩ Lạc làm gì đó sột soạt ở bên kia, rồi nhanh chóng yên lặng.
“Ừ, còn đang chờ xe, có thể hơi trễ.”
Tống Dĩ Lạc à lên một tiếng, chần chừ chốc lát rồi nói: “Vậy anh hủy chuyến đi.”
“Sao thế? Hủy rồi thì anh làm sao về, anh nhớ em lắm bé ngoan.” Thẩm Vân Hoài bật cười, buông ly Americano nóng ra, rồi nghiêm mặt nói.
Anh định nói tiếp thì nghe thấy tiếng rè rè vang lên ở đầu bên kia, sau đó lại yên lặng, rồi đến tiếng ồm ồm mang giọng địa phương của một người đàn ông nói đến rồi. Thẩm Vân Hoài nhíu mày hỏi: “Bé ngoan, em đang ở đâu?”
Có lẽ là vì tạo niềm vui bất ngờ không thành, lại sợ bị Thẩm Vân Hoài cằn nhằn, bởi vì trước đó anh đã dặn đi dặn lại là buổi tối đừng đi đón, Tống Dĩ Lạc thấp thỏm thở dài: “Vừa xuống xe, trước cổng sân bay, đừng mắng em, chỉ là…em rất nhớ anh.”
Thẩm Vân Hoài hít một hơi thật sâu, rồi mặc kệ ly cà phê chỉ vừa mới nhấp vài miếng, vội nói “chờ đấy”, rồi kéo vali đi nhanh ra trước cửa sân bay.
Giữa đám đông người chen chúc và những tiếng ồn ào đan xen, Thẩm Vân Hoài chỉ liếc một cái đã tìm thấy Tống Dĩ Lạc của anh đang đứng dựa vào cột nhà, hai tay đút vào túi áo, cúi đầu trông như một đứa bé vừa phạm lỗi đang chờ bị mắng. Dáng vẻ nhỏ bé ngoan ngoãn lại tội nghiệp đó khiến trái tim Thẩm Vân Hoài muốn tan chảy, sao còn nỡ mắng cậu một câu nào. Anh chỉ đành thở dài, nhanh chóng vượt qua dòng người đông đúc, rồi ôm chặt cậu vào lòng.
“Ôi!” Chợt rơi vào vòng tay ấm áp, Tống Dĩ Lạc giật mình kêu thành tiếng. “Anh Thẩm? Ở đây đông người, buông ra trước?”
Thẩm Vân Hoài thì mặc kệ, anh chỉ biết đã lâu không gặp, đến bây giờ mới có cảm giác chân thực khi ôm người mình yêu. Anh đặt cằm lên xoáy tóc của Tống Dĩ Lạc, mũi hít hà hương đào nhàn nhạt. Đây là dầu gội mà Tống Dĩ Lạc vừa mua cách đây không lâu, vì loại cũ mùi chanh đã hết hàng, vì việc này mà cậu còn than trách thật lâu khi gọi điện cho Thẩm Vân Hoài.
“Lạnh không?” Thẩm Vân Hoài hỏi.
Có lẽ vì hôm nay lạnh thật, hoặc cũng có thể là vì vòng tay của Thẩm Vân Hoài quá ấm áp, nên dù ngoài mặt thì xấu hổ, nhưng Tống Dĩ Lạc vẫn rụt người vào lòng anh, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, rì rầm: “Không lạnh, anh đói chưa?”
“Hơi hơi, đồ ăn trên máy bay dở thật đấy.”
Thẩm Vân Hoài thả tay ra, chuyển sang nằm bàn tay đang nắm áo khoác của mình, hai người bước thấp bước cao đi về phía trước. Dưới ánh đèn, hai cái bóng chồng lên thành một, không có ranh giới.
“Ăn McDonald’s? Hay là về nhà nấu tạm cái gì đó?” Tống Dĩ Lạc ngước lên, chớp đôi mắt long lanh dưới ánh đèn đường, hỏi.
Thẩm Vân Hoài im lặng cúi xuống nhìn vào đôi mắt ấy, bỗng một suy nghĩ vụt qua, rằng đó không phải là ánh đèn, càng không phải là ánh sao hay ánh trăng, mà tia sáng xuyên qua gió tuyết hồng trần, sánh ngang với cả thế giới, mà người ta hay gọi là yêu thương.
Thế là quay lưng về phía những ồn ào, đám đông ở đằng xa, với cả nhân gian, Thẩm Vân Hoài cúi đầu. Hơi thở hòa quyện, môi chạm môi, họ trao nhau nụ hôn sau khoảng thời gian chia xa.
Từ ánh mắt đầu tiên, anh đã biết, trong tất cả những chọn lựa trong đời mà ông trời ban cho mình, Tống Dĩ Lạc chính là đáp án mà anh vui lòng nắm lấy nhất.
Người ta thường nói, nếu chỉ có ba phần hứng thú thì hãy nhanh chóng rút lui, nếu thích đến năm phần thì phải nhận rõ bản thân, còn nếu đã yêu cả mười phần thì cứ cúi xuống hôn đi.
Dòng sông cuộc đời đã chảy được nửa đường, lắng nghe thủy triều gào thét giữa miền hoang dã, hồi ức khi thầm đọc Bông hồng vàng của Borges, như cụm mây lặng lẽ nở bung, như mặt đất ầm ầm sụp đổ, Tống Dĩ Lạc ý tưởng cho quãng đời còn lại mà Thẩm Vân Hoài vô tình thốt nên thành lời, ngày ba bữa cơm chỉ riêng hai ta mà anh chưa từng kỳ vọng được gặp, là chút lãng mạn đời thường bình dị thản nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.