Chương 51: Chị ba
Đậu Nành Lạc Nhách
19/07/2024
Thời gian hai người xa cách đến nay cũng được năm tháng.
Năm tháng này đối với cô mà nói khá vất vã.
Cô vẫn đều đặn sáng chiều gửi Gia Huy đi nhà trẻ, chiều tan tầm hai mẹ con lại lũi thủi trở về căn nhà nhỏ.
Thằng bé đã hơn một tuổi nên đã bập bẽ những tiếng nói đầu đời.
Cô nhớ rất rõ lần đầu tiên thằng bé kêu lên một tiêng “ Ba “ thật rõ là hai tháng trước.
Lúc đó cô vừa mừng vừa ngạc nhiên nhưng cũng quên dùng điện thoại quay lại khoảnh khắc đó. Nếu người ấy và cô có thể về bên nhau, nếu anh nhận ra cô là chỗ về của anh thì cô sẽ cho người ấy xem thằng bé của cả hai khi cất tiếng nói đầu đời là một tiếng ba thật tròn trĩnh.
Nay là ngày cuối cùng của tháng thứ năm rồi mà một bóng hình, một cuộc gọi của anh cô cũng chưa từng được thấy.
Cô nghĩ sẽ đợi anh đến cuối tháng thứ sáu. Nếu anh vẫn không đến thì coi như là duyên của hai người chỉ có như thế, chỉ là người lạ thoáng qua đời nhau vừa hay lúc đó là mùa thu, duyên của họ cũng như một chiếc lá và cành cây.
Khi đủ duyên cả cây và lá đều gặp nhau đều sẽ mang cho nhau sự tươi mát và một sức sống tràn đầy, đến khi lá rơi rụng đi mất cây vẫn ở đó thôi vẫn chờ một chiếc lá khác nảy nở sinh sôi.
Cô là chiếc lá, anh sẽ là cành cây khi cô đi mất anh vẫn sẽ ở đó nhưng là l với một người khác.
Hôm nay là chiều thứ bảy cả nhóm trong công ty rũ nhau qua nhà cô mở một buổi tiệc nho nhỏ để với đi những ngày làm việc mệt nhọc.
- Mọi người định ăn gì nhỉ, để em đi mua? Trâm nhìn chị Thanh dựa lưng vào ghế, chị Hà thì đăng ôm Gia Huy vỗ vỗ cái lưng thằng bé, Khanh thì chăm chú vào điện thoại.
Cả ba nghe cô hỏi thì ngước nhìn lên.
- Gì cũng được,chị không có ý kiến. Chị Thanh lên tiếng trước.
- Chị muốn ăn lẩu. Chị Hà thì nhanh nhạy đưa ra ý kiến của mình.
- Anh Khanh thì sao?
- Ăn lẩu cũng ở đó. Khanh gật gù.
- Vậy mọi người ở đây đợi em chút nha em đi mua đồ cho, ở ngay dưới nhà nè.
- Để anh đi với em. Khánh cũng đứng lên đi theo sau cô.
Chị Thanh và Chị Hà thì cực kì thích Gia Huy, vì thằng bé rất hay cười, chỉ cần nghe người lớn nói chuyện hay nghe người khác kêu tên mình là sẽ nhoẻn miệng cười tươi.
Cả hai vừa đi vừa trò chuyện, Khanh xem cô như em gái ruột của mình nên thấy cô ở một mình anh cũng khá lo lắng, rãnh rãnh là anh lại sang nhà cô, xem có việc gì hư hỏng sẽ giúp cô sửa chữa, cái nào nặng nhọc cô không làm được sẽ giúp cô làm.
- Ba mẹ em có biết chuyện của hai người không?
- Dạ biết ạ, dấu một hai ngày đầu thì được chứ nay cũng đã năm tháng rồi, không giấu được nữa đâu.
- Bọn họ có nói gì không em?
- Không ạ, trộm vía ba mẹ em cũng khá hiểu con cái nên cũng không la mắng gì, chỉ có điều em sợ họ buồn thôi.
- Mà anh dạo này đang hẹn hò phải không? Em thấy anh cứ nhìn vào điện thoại suốt rồi còn cười cười.
- Em đoán thử xem, người này em đã từng gặp rồi? Khanh làm ra vẽ thần bí với cô.
Cô hơi nhíu mài nhẹ, ai ta?
- Em không biết, anh nói đi.
- Bí mật, nào đám cưới anh rồi em biết
- Gì chứ, phải đợi tới đám cưới lận sao.
- Đúng rồi, yên tâm anh sẽ mời em chứ đâu như em cả đám cũng chẳng thèm mời anh.
Cô lúc này mới sực nhớ, đúng rồi hồi đám cưới của cô. Khanh và cô bị mất liên lạc nên cũng không biết mời làm sao? Mà lúc đó gấp rút cô cũng quên mất.Hihi em xin lỗi, lúc đó em với anh mất liên lạc với lại gấp quá em cũng bỏ xót anh. Đừng giận em nha nữa Gia Huy cưới vợ em nhất định sẽ mời anh mà.Khanh nghe cô nói thì cũng bật cười.
- Khiếp,lúc đó em già rồi khéo em lại quên.
Không biết Khanh có nói gì nữa không? chỉ thấy cô dí theo anh vừa chửi vừa quýnh túi bụi vào lưng anh.
Màn vừa rồi cũng khéo lọt vào mắt người đàn ông. Hôm nay anh đi ngang qua đây chỉ vì muốn ở gần quan sát hai mẹ con, thấy hay không thấy họ cũng chẳng sao,miễn là thỏa nỗi nhớ.
Vừa vặn lại thấy cảnh này, anh chỉ bật cười chua chát, nhưng lời họ nói những gì anh điều không nghe thấy.<code>...................................... </code>Sau khi mọi người ăn uống xong xuôi ai về nhà nấy, cô cũng định sẽ đi ngủ, nhưng vì mai là chủ nhật nên cô cũng không vội, định sẽ đi mua một chút bánh ăn vặt khi xem phim. Gia Huy đã ngủ rồi cô sẽ chạy thật nhanh rồi về, để thằng bé một mình cô không yên tâm.
Khi mua bánh trở về chạy nhanh qua con hẻm,cô nghe loáng thoáng một tiếng nói quen thuộc.
- Buông tôi ra,không tôi la lên bây giờ.
- Đưa cái sợi dây chuyền đây rồi tụi tao thả mày đi.
- Còn lâu, nhìn cái mặt mấy người tôi mà ngu thì tôi mới đưa.
Người đàn ông bộ mặt hung tợn nhất, nghe xong liền rất tức giận, việc gì họ phải đôi co với con nhóc này.
- Mày không đưa thì tao giật.
- Á. … trả đây cho tôi
Tay người đàn ông còn chưa thu về khi giật lấy sợi dây chuyền nữa đã bị cô nhóc níu lại cắn thật mạnh vào.
- Á … Cái nhỏ này mày muốn chết hả?
Người đàn ông cũng dơ chân mình lên, đá vào bụng cô gái. Cô gái sao khi ăn trọn cú đá thì té lăn nhào ra đất.
Mắt vẫn còn chăm chăm nhìn cái tên vừa đạp mình, xung quanh là hai tên nữa mặt mài cũng hung tợn như tên vừa rồi.
Ba người quây lại ngồi xổm xuống mắt nhìn cô nhóc đang nằm ôm bụng đau đớn.
- Do mày cả thôi, nếu mày đưa ngay từ đầu thì đâu có sao. Ngu hết chỗ nói. Tên khác dùng tay vỗ vỗ lên mặt cô gái.
Cô gái lúc này mắt đó lên có phần sợ hãi, nhưng răng đã nghiến chặt lại, cơ hàm cũng đã bị méo sang trái câm phẫn nhìn ba người.
Phải chi lúc chiều cô về sớm. Hôm nay cô sang nhà bạn chơi, lúc về đã tối muộn, đi qua con hẽm thì bị ba tên này đứng chặng lại.
Cô rất sợ hãi nhưng cố tỏa ra là bình tĩnh để những tên này không thấy mình yếu thế mà được đà uy hiếp.
Tên còn lại quan sát bàn tay đang nắm chặt thành cuộn.
- Mày gãi ngứa nó à, ra đi để tao.
Tên kia lui ra phía sau,tên còn lại tiến lên.
- Này tao thấy mày có cái vòng đẹp đấy,đưa đây cho tao, không tao chặt cùi tay mày.
Cô gái vẫn cương quyết không đưa, thái độ bài xích vô cùng.
- Mày ngon lắm, có đưa cho tao không.
Tên này vừa gián một bạt tay thứ nhất, định gián tiếp bạt tay thứ hai thì bỗng nhiên bị một lực đánh giáng xuống đầu khiến anh ta chới với ngã nhào xuống đất.
Thì ra lúc nãy nghe tiếng la hét trong con hẽm này, cô có khựng lại thì nghe một giọng quen thuộc, cho lấy hết can đảm đi chậm chậm tiến lại quan sát thì phát hiện đó là Gia Hân.
Cô cũng sợ lắm nhưng thấy tên kia vừa giáng một bạt tay cô đã không chần chờ gì nữa mà tiến đến đấm cho tên đó một cú đau điếng vào đầu.
- Chị Chị ba. Gia Hân lúc này mới lồm cồm đứng dậyBa tên mà ăn hiếp một người con gái tụi bây hèn dữ vậy?- Mày là ai? Một tên đanh mặt hỏi.
- Là ai thì kệ tao, có tay chân đầy đủ sao không kiếm tiền mà đi giựt đồ người khác đúng là đồ hèn.
- Con nhỏ này láo, hai đứa bây đập nó luôn đi. Tên còn lại lên giọng.Chị ba. Giọng Hân run rẩy.- Chạy đi,nhanh lên ở đây chị lo được, chạy đi báo công an đi. Cô lên tiếng.
- Báo đi, mày đi báo tới đây nó cũng chết rồi.
- Đi đi nhanh lên. Giọng cô hối thúc
Gia Hân không biết làm gì nữa, ba chân bốn cẳng chạy đi thật nhanh.
Năm tháng này đối với cô mà nói khá vất vã.
Cô vẫn đều đặn sáng chiều gửi Gia Huy đi nhà trẻ, chiều tan tầm hai mẹ con lại lũi thủi trở về căn nhà nhỏ.
Thằng bé đã hơn một tuổi nên đã bập bẽ những tiếng nói đầu đời.
Cô nhớ rất rõ lần đầu tiên thằng bé kêu lên một tiêng “ Ba “ thật rõ là hai tháng trước.
Lúc đó cô vừa mừng vừa ngạc nhiên nhưng cũng quên dùng điện thoại quay lại khoảnh khắc đó. Nếu người ấy và cô có thể về bên nhau, nếu anh nhận ra cô là chỗ về của anh thì cô sẽ cho người ấy xem thằng bé của cả hai khi cất tiếng nói đầu đời là một tiếng ba thật tròn trĩnh.
Nay là ngày cuối cùng của tháng thứ năm rồi mà một bóng hình, một cuộc gọi của anh cô cũng chưa từng được thấy.
Cô nghĩ sẽ đợi anh đến cuối tháng thứ sáu. Nếu anh vẫn không đến thì coi như là duyên của hai người chỉ có như thế, chỉ là người lạ thoáng qua đời nhau vừa hay lúc đó là mùa thu, duyên của họ cũng như một chiếc lá và cành cây.
Khi đủ duyên cả cây và lá đều gặp nhau đều sẽ mang cho nhau sự tươi mát và một sức sống tràn đầy, đến khi lá rơi rụng đi mất cây vẫn ở đó thôi vẫn chờ một chiếc lá khác nảy nở sinh sôi.
Cô là chiếc lá, anh sẽ là cành cây khi cô đi mất anh vẫn sẽ ở đó nhưng là l với một người khác.
Hôm nay là chiều thứ bảy cả nhóm trong công ty rũ nhau qua nhà cô mở một buổi tiệc nho nhỏ để với đi những ngày làm việc mệt nhọc.
- Mọi người định ăn gì nhỉ, để em đi mua? Trâm nhìn chị Thanh dựa lưng vào ghế, chị Hà thì đăng ôm Gia Huy vỗ vỗ cái lưng thằng bé, Khanh thì chăm chú vào điện thoại.
Cả ba nghe cô hỏi thì ngước nhìn lên.
- Gì cũng được,chị không có ý kiến. Chị Thanh lên tiếng trước.
- Chị muốn ăn lẩu. Chị Hà thì nhanh nhạy đưa ra ý kiến của mình.
- Anh Khanh thì sao?
- Ăn lẩu cũng ở đó. Khanh gật gù.
- Vậy mọi người ở đây đợi em chút nha em đi mua đồ cho, ở ngay dưới nhà nè.
- Để anh đi với em. Khánh cũng đứng lên đi theo sau cô.
Chị Thanh và Chị Hà thì cực kì thích Gia Huy, vì thằng bé rất hay cười, chỉ cần nghe người lớn nói chuyện hay nghe người khác kêu tên mình là sẽ nhoẻn miệng cười tươi.
Cả hai vừa đi vừa trò chuyện, Khanh xem cô như em gái ruột của mình nên thấy cô ở một mình anh cũng khá lo lắng, rãnh rãnh là anh lại sang nhà cô, xem có việc gì hư hỏng sẽ giúp cô sửa chữa, cái nào nặng nhọc cô không làm được sẽ giúp cô làm.
- Ba mẹ em có biết chuyện của hai người không?
- Dạ biết ạ, dấu một hai ngày đầu thì được chứ nay cũng đã năm tháng rồi, không giấu được nữa đâu.
- Bọn họ có nói gì không em?
- Không ạ, trộm vía ba mẹ em cũng khá hiểu con cái nên cũng không la mắng gì, chỉ có điều em sợ họ buồn thôi.
- Mà anh dạo này đang hẹn hò phải không? Em thấy anh cứ nhìn vào điện thoại suốt rồi còn cười cười.
- Em đoán thử xem, người này em đã từng gặp rồi? Khanh làm ra vẽ thần bí với cô.
Cô hơi nhíu mài nhẹ, ai ta?
- Em không biết, anh nói đi.
- Bí mật, nào đám cưới anh rồi em biết
- Gì chứ, phải đợi tới đám cưới lận sao.
- Đúng rồi, yên tâm anh sẽ mời em chứ đâu như em cả đám cũng chẳng thèm mời anh.
Cô lúc này mới sực nhớ, đúng rồi hồi đám cưới của cô. Khanh và cô bị mất liên lạc nên cũng không biết mời làm sao? Mà lúc đó gấp rút cô cũng quên mất.Hihi em xin lỗi, lúc đó em với anh mất liên lạc với lại gấp quá em cũng bỏ xót anh. Đừng giận em nha nữa Gia Huy cưới vợ em nhất định sẽ mời anh mà.Khanh nghe cô nói thì cũng bật cười.
- Khiếp,lúc đó em già rồi khéo em lại quên.
Không biết Khanh có nói gì nữa không? chỉ thấy cô dí theo anh vừa chửi vừa quýnh túi bụi vào lưng anh.
Màn vừa rồi cũng khéo lọt vào mắt người đàn ông. Hôm nay anh đi ngang qua đây chỉ vì muốn ở gần quan sát hai mẹ con, thấy hay không thấy họ cũng chẳng sao,miễn là thỏa nỗi nhớ.
Vừa vặn lại thấy cảnh này, anh chỉ bật cười chua chát, nhưng lời họ nói những gì anh điều không nghe thấy.<code>...................................... </code>Sau khi mọi người ăn uống xong xuôi ai về nhà nấy, cô cũng định sẽ đi ngủ, nhưng vì mai là chủ nhật nên cô cũng không vội, định sẽ đi mua một chút bánh ăn vặt khi xem phim. Gia Huy đã ngủ rồi cô sẽ chạy thật nhanh rồi về, để thằng bé một mình cô không yên tâm.
Khi mua bánh trở về chạy nhanh qua con hẻm,cô nghe loáng thoáng một tiếng nói quen thuộc.
- Buông tôi ra,không tôi la lên bây giờ.
- Đưa cái sợi dây chuyền đây rồi tụi tao thả mày đi.
- Còn lâu, nhìn cái mặt mấy người tôi mà ngu thì tôi mới đưa.
Người đàn ông bộ mặt hung tợn nhất, nghe xong liền rất tức giận, việc gì họ phải đôi co với con nhóc này.
- Mày không đưa thì tao giật.
- Á. … trả đây cho tôi
Tay người đàn ông còn chưa thu về khi giật lấy sợi dây chuyền nữa đã bị cô nhóc níu lại cắn thật mạnh vào.
- Á … Cái nhỏ này mày muốn chết hả?
Người đàn ông cũng dơ chân mình lên, đá vào bụng cô gái. Cô gái sao khi ăn trọn cú đá thì té lăn nhào ra đất.
Mắt vẫn còn chăm chăm nhìn cái tên vừa đạp mình, xung quanh là hai tên nữa mặt mài cũng hung tợn như tên vừa rồi.
Ba người quây lại ngồi xổm xuống mắt nhìn cô nhóc đang nằm ôm bụng đau đớn.
- Do mày cả thôi, nếu mày đưa ngay từ đầu thì đâu có sao. Ngu hết chỗ nói. Tên khác dùng tay vỗ vỗ lên mặt cô gái.
Cô gái lúc này mắt đó lên có phần sợ hãi, nhưng răng đã nghiến chặt lại, cơ hàm cũng đã bị méo sang trái câm phẫn nhìn ba người.
Phải chi lúc chiều cô về sớm. Hôm nay cô sang nhà bạn chơi, lúc về đã tối muộn, đi qua con hẽm thì bị ba tên này đứng chặng lại.
Cô rất sợ hãi nhưng cố tỏa ra là bình tĩnh để những tên này không thấy mình yếu thế mà được đà uy hiếp.
Tên còn lại quan sát bàn tay đang nắm chặt thành cuộn.
- Mày gãi ngứa nó à, ra đi để tao.
Tên kia lui ra phía sau,tên còn lại tiến lên.
- Này tao thấy mày có cái vòng đẹp đấy,đưa đây cho tao, không tao chặt cùi tay mày.
Cô gái vẫn cương quyết không đưa, thái độ bài xích vô cùng.
- Mày ngon lắm, có đưa cho tao không.
Tên này vừa gián một bạt tay thứ nhất, định gián tiếp bạt tay thứ hai thì bỗng nhiên bị một lực đánh giáng xuống đầu khiến anh ta chới với ngã nhào xuống đất.
Thì ra lúc nãy nghe tiếng la hét trong con hẽm này, cô có khựng lại thì nghe một giọng quen thuộc, cho lấy hết can đảm đi chậm chậm tiến lại quan sát thì phát hiện đó là Gia Hân.
Cô cũng sợ lắm nhưng thấy tên kia vừa giáng một bạt tay cô đã không chần chờ gì nữa mà tiến đến đấm cho tên đó một cú đau điếng vào đầu.
- Chị Chị ba. Gia Hân lúc này mới lồm cồm đứng dậyBa tên mà ăn hiếp một người con gái tụi bây hèn dữ vậy?- Mày là ai? Một tên đanh mặt hỏi.
- Là ai thì kệ tao, có tay chân đầy đủ sao không kiếm tiền mà đi giựt đồ người khác đúng là đồ hèn.
- Con nhỏ này láo, hai đứa bây đập nó luôn đi. Tên còn lại lên giọng.Chị ba. Giọng Hân run rẩy.- Chạy đi,nhanh lên ở đây chị lo được, chạy đi báo công an đi. Cô lên tiếng.
- Báo đi, mày đi báo tới đây nó cũng chết rồi.
- Đi đi nhanh lên. Giọng cô hối thúc
Gia Hân không biết làm gì nữa, ba chân bốn cẳng chạy đi thật nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.