Chương 44: Quyết định
Đậu Nành Lạc Nhách
15/07/2024
Bây giờ anh mới biết đêm hôm đó mình ăn nói hàm hồ rồi.
Anh đưa tay lên lau nước mắt cho cô
- Em … em đừng khóc tôi xin lỗi.
- Tôi không nên nói em như vậy?
Cô vẫn tuy đã ngừng khóc nhưng cơ thể vẫn còn nấc lên do vừa rồi khóc quá nhiều.
Cả hai đứng đó thật lâu không ai nói với câu nào nữa.
Mãi một lúc sau anh mới lên tiếng trước.
- Đừng chốn tôi nữa được không?
Cô ngước mắt lên nhìn anh. Môi khẽ mấp máy.
- Anh còn yêu cô ấy không?
Anh cau mài nhẹ, sau đó đã nhanh trở về trạng thái ban đầu.
- Tôi … Tôi … anh lắp bắp.
- Vậy trong suốt thời gian vừa qua anh đã từng lần nào rung động với em chưa.
Anh nhìn cô, cô cũng anh.
Không gian lặng im, anh cũng không dám nhìn thẳng vào mắt cô nữa đôi mắt này quá đổi u buồn rồi.
Cô nhắm mắt lại, hít một hơi mệt mỏi
- Thôi được rồi, em hiểu rồi bây giờ ngày cả bản thân anh cũng không biết được nữa.
- Em cho anh nữa năm, trong nữa năm này đừng tìm đến em nếu anh không rõ lòng mình đang nằm nơi nào.
- Sau nữa năm anh không đến tức là anh yêu cô ấy, lúc đó chúng ta sẽ ly hôn.
- Được không?
Anh không nói gì chỉ thâm trầm nhìn cô.
Cô cũng không nói gì nữa xoay người rời đi.
Sau đó lại ngoảnh đầu lại nói với anh, vẽ mặt thập phần sầu não
- Cô ấy từng nói với em, chúng ta là vợ chồng nhưng em không có được trái tim của anh thì em thua rồi.
Cô đi rồi, anh vẫn chưa hết sững sờ " Anh Thư tìm đến cô ấy sao ".
…
Đêm hôm đó cô không quay về phòng của cả hai.
Anh thì trằn trọc, day dứt không thôi. Anh đang cái làm gì vậy " người cũ không dứt, người mới nếu cũng chẳng xong "
Anh luôn sợ hai người con gái này khóc. Nhưng hãy nhìn xem người làm họ khóc có ai khác ngoài anh đâu?
Nhiều lần tự suy nghĩ vì sao anh nhớ Anh Thư mãi không quên, cô ấy trong quá khứ đã cứa cho anh một vết đau điếng người.
Anh hiện tại còn yêu hay còn nhớ được cô ấy mấy phần đây?
Cô của hiện tại đã yêu anh đến cỡ nào mới dám bài tỏ?
Cô vẫn chưa ngủ, vẫn bó gối lưng dựa vào ghế sô pha.. Chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn.
Mình làm vậy có đúng không? Nếu lỡ như anh ấy còn yêu người cũ chẳng phải cô sẽ mất anh mãi mãi sao?
Liệu anh có từng rung động với cô một chút nào không?
Hai người ở hai không gian khác nhau, nhưng cả hai đều cùng một nỗi niềm suy tư.
…
Sáng sớm cô đã thức dậy dọn đồ cho cả hai mẹ con. Anh cũng đã thức nhưng cũng không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn cô.
- Con trai dậy thôi nào? Cô đưa tay mình bế Gia Huy từ trong nôi.
Khi cả hai mẹ con đã xong xuôi, trước khi cô không nhìn anh nhưng lại cất tiếng nói.
- Anh không phải lo chuyện gia đình hai bên, em sẽ giải thích với họ
- Còn về Gia Huy cuối tuần em cho cho thằng bé về nhà ông bà.
Khi hai người đã khuất dạng, anh vẫn ngồi ngây ngốc, anh mắt vô định.
Hôm nay cô chưa sắp xếp được mọi thứ nên vẫn gửi con sang mẹ chồng mình.
- Ủa thằng Hưng đâu không chở Gia Huy mà để con vậy? Mẹ chồng cô ngạc nhiên hỏi
- Dạ, ảnh bận mẹ.
- Ừ thôi đi làm đi để trễ. Mẹ chồng cô giục cô
Nhưng cô vừa quay lưng, bà thấy đồ đạc cô lĩnh kỉnh nên cất tiếng vọng theo.
- Con chở đồ đi đâu vậy?
- Dạ. Cô nhìn mẹ chồng còn chưa kịp trả lời thì đã bị bà đoán ra.
- Hai đứa có chuyện gì hả? Nói mẹ nghe thử coi.
- Dạ mẹ, bọn con có chuyện, nhưng bây giờ con bận đi làm, có gì con nói mẹ sao nha mẹ.
- Ừ thôi đi đi để trễ.
Nhưng cô chưa kịp đi xa đã nghe bà nói
- Hai đứa làm gì cũng phải nghĩ cho thằng bé.
Việc quan trọng bây giờ là phải tìm chỗ ở. Giờ nghĩ trưa cô tranh thủ tìm nhà,quan sát thấy được cô liền nhắn tin trao đổi với bên mua giới nhưng giá thuê quá cao cô không kham nổi đâu.
Tìm cả buổi trưa vẫn không được, đống hành lý thì vẫn lĩnh kỉnh dưới nhà để xe.
Tối nay cô không muốn ngủ ngoài đường. Nghĩ ra Nhã Uyên vừa mới chuyển vào căn hộ mới nhà còn dư hẳn một căn phòng to. Cô liền gọi cho Nhã Uyên.
- Alo Uyên à
- Sao đấy? Nhã Uyên đang cạp vội chiếc bánh mì khô khan.
- Nhà mày còn dư một phòng phải không?
- Ừ đúng rồi … sao đấy muốn qua ở không mà hỏi?
Cô ngập ngừng
- Mày có thể cho hai mẹ con tao tá túc mấy hôm không?
- Nhà mày to thế sao không ở? Giận chồng hả?
- Tao sẽ nói với mày sau, nhưng chiều nay tao có thể qua luôn không?
- Được cứ qua thoải mái nhá.
Việc ở là là ổn rồi, nhưng còn việc tìm chỗ gửi Gia Huy cô vẫn đang băn khoăn, thằng bé nhỏ như vậy gửi nhà trẻ thì cô không yên tâm, thuê bảo mẫu thì cô không thể gánh nổi, hay cô vẫn sẽ gửi cho mẹ chồng ta
Sau khi tra cứu, tìm hiểu này nọ cô vẫn sẽ gửi cho mẹ chồng cô giai đoạn mấy tuần đầu, đợi cô tìm được nhà trẻ uy tín thì sẽ đêm Gia Huy vào đấy.
Anh đưa tay lên lau nước mắt cho cô
- Em … em đừng khóc tôi xin lỗi.
- Tôi không nên nói em như vậy?
Cô vẫn tuy đã ngừng khóc nhưng cơ thể vẫn còn nấc lên do vừa rồi khóc quá nhiều.
Cả hai đứng đó thật lâu không ai nói với câu nào nữa.
Mãi một lúc sau anh mới lên tiếng trước.
- Đừng chốn tôi nữa được không?
Cô ngước mắt lên nhìn anh. Môi khẽ mấp máy.
- Anh còn yêu cô ấy không?
Anh cau mài nhẹ, sau đó đã nhanh trở về trạng thái ban đầu.
- Tôi … Tôi … anh lắp bắp.
- Vậy trong suốt thời gian vừa qua anh đã từng lần nào rung động với em chưa.
Anh nhìn cô, cô cũng anh.
Không gian lặng im, anh cũng không dám nhìn thẳng vào mắt cô nữa đôi mắt này quá đổi u buồn rồi.
Cô nhắm mắt lại, hít một hơi mệt mỏi
- Thôi được rồi, em hiểu rồi bây giờ ngày cả bản thân anh cũng không biết được nữa.
- Em cho anh nữa năm, trong nữa năm này đừng tìm đến em nếu anh không rõ lòng mình đang nằm nơi nào.
- Sau nữa năm anh không đến tức là anh yêu cô ấy, lúc đó chúng ta sẽ ly hôn.
- Được không?
Anh không nói gì chỉ thâm trầm nhìn cô.
Cô cũng không nói gì nữa xoay người rời đi.
Sau đó lại ngoảnh đầu lại nói với anh, vẽ mặt thập phần sầu não
- Cô ấy từng nói với em, chúng ta là vợ chồng nhưng em không có được trái tim của anh thì em thua rồi.
Cô đi rồi, anh vẫn chưa hết sững sờ " Anh Thư tìm đến cô ấy sao ".
…
Đêm hôm đó cô không quay về phòng của cả hai.
Anh thì trằn trọc, day dứt không thôi. Anh đang cái làm gì vậy " người cũ không dứt, người mới nếu cũng chẳng xong "
Anh luôn sợ hai người con gái này khóc. Nhưng hãy nhìn xem người làm họ khóc có ai khác ngoài anh đâu?
Nhiều lần tự suy nghĩ vì sao anh nhớ Anh Thư mãi không quên, cô ấy trong quá khứ đã cứa cho anh một vết đau điếng người.
Anh hiện tại còn yêu hay còn nhớ được cô ấy mấy phần đây?
Cô của hiện tại đã yêu anh đến cỡ nào mới dám bài tỏ?
Cô vẫn chưa ngủ, vẫn bó gối lưng dựa vào ghế sô pha.. Chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn.
Mình làm vậy có đúng không? Nếu lỡ như anh ấy còn yêu người cũ chẳng phải cô sẽ mất anh mãi mãi sao?
Liệu anh có từng rung động với cô một chút nào không?
Hai người ở hai không gian khác nhau, nhưng cả hai đều cùng một nỗi niềm suy tư.
…
Sáng sớm cô đã thức dậy dọn đồ cho cả hai mẹ con. Anh cũng đã thức nhưng cũng không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn cô.
- Con trai dậy thôi nào? Cô đưa tay mình bế Gia Huy từ trong nôi.
Khi cả hai mẹ con đã xong xuôi, trước khi cô không nhìn anh nhưng lại cất tiếng nói.
- Anh không phải lo chuyện gia đình hai bên, em sẽ giải thích với họ
- Còn về Gia Huy cuối tuần em cho cho thằng bé về nhà ông bà.
Khi hai người đã khuất dạng, anh vẫn ngồi ngây ngốc, anh mắt vô định.
Hôm nay cô chưa sắp xếp được mọi thứ nên vẫn gửi con sang mẹ chồng mình.
- Ủa thằng Hưng đâu không chở Gia Huy mà để con vậy? Mẹ chồng cô ngạc nhiên hỏi
- Dạ, ảnh bận mẹ.
- Ừ thôi đi làm đi để trễ. Mẹ chồng cô giục cô
Nhưng cô vừa quay lưng, bà thấy đồ đạc cô lĩnh kỉnh nên cất tiếng vọng theo.
- Con chở đồ đi đâu vậy?
- Dạ. Cô nhìn mẹ chồng còn chưa kịp trả lời thì đã bị bà đoán ra.
- Hai đứa có chuyện gì hả? Nói mẹ nghe thử coi.
- Dạ mẹ, bọn con có chuyện, nhưng bây giờ con bận đi làm, có gì con nói mẹ sao nha mẹ.
- Ừ thôi đi đi để trễ.
Nhưng cô chưa kịp đi xa đã nghe bà nói
- Hai đứa làm gì cũng phải nghĩ cho thằng bé.
Việc quan trọng bây giờ là phải tìm chỗ ở. Giờ nghĩ trưa cô tranh thủ tìm nhà,quan sát thấy được cô liền nhắn tin trao đổi với bên mua giới nhưng giá thuê quá cao cô không kham nổi đâu.
Tìm cả buổi trưa vẫn không được, đống hành lý thì vẫn lĩnh kỉnh dưới nhà để xe.
Tối nay cô không muốn ngủ ngoài đường. Nghĩ ra Nhã Uyên vừa mới chuyển vào căn hộ mới nhà còn dư hẳn một căn phòng to. Cô liền gọi cho Nhã Uyên.
- Alo Uyên à
- Sao đấy? Nhã Uyên đang cạp vội chiếc bánh mì khô khan.
- Nhà mày còn dư một phòng phải không?
- Ừ đúng rồi … sao đấy muốn qua ở không mà hỏi?
Cô ngập ngừng
- Mày có thể cho hai mẹ con tao tá túc mấy hôm không?
- Nhà mày to thế sao không ở? Giận chồng hả?
- Tao sẽ nói với mày sau, nhưng chiều nay tao có thể qua luôn không?
- Được cứ qua thoải mái nhá.
Việc ở là là ổn rồi, nhưng còn việc tìm chỗ gửi Gia Huy cô vẫn đang băn khoăn, thằng bé nhỏ như vậy gửi nhà trẻ thì cô không yên tâm, thuê bảo mẫu thì cô không thể gánh nổi, hay cô vẫn sẽ gửi cho mẹ chồng ta
Sau khi tra cứu, tìm hiểu này nọ cô vẫn sẽ gửi cho mẹ chồng cô giai đoạn mấy tuần đầu, đợi cô tìm được nhà trẻ uy tín thì sẽ đêm Gia Huy vào đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.