Chương 1: Dẫn
Ôn Tâm
06/01/2023
Trời đã vào thu, lá khô hai bên đường bị gió thổi lên, quét xào xạc trên mặt đất.
Những người đến vây xem chắn kín cổng thành đến mức nước không ngấm qua được; mồ hôi lạnh của quan Giám trảm, thị vệ và đao phủ đều chảy ròng ròng.
Người đang quỳ trên đài chém đầu vô cùng nhỏ yếu, bộ đồ tù nhân đang mặc trên người bị gió thổi đến xác xơ, một tháng ở trong lao đã làm hao mòn hết thảy phong thái của nàng, tóc đen che mặt, trong đôi mắt hoa đào chỉ còn một vẻ hững hờ, như thể nàng đã nhìn thấu sống chết.
Quan Giám trảm theo dõi thời gian, lòng cảm thấy nôn nóng, đưa mắt nhìn ra ngoài đám đông, sau một lát thì rời mắt đi: “Khương Thanh Tố! Hoàng thượng nói ngươi thông địch bán nước, quần thần nói ngươi mê hoặc bề trên, mà nay giờ Ngọ ba khắc đã tới, ngươi….ngươi không còn gì muốn nói sao?!”
Nữ tử nghe thấy lời sau cùng thì chậm rãi nhắm mắt lại, hóa tất cả những điều không cam lòng cùng không nỡ của cả đời này thành một tiếng thở dài.
Bị người ta nhiều lần thúc giục, quan Giám trảm liếc mắt qua, vứt ra một lệnh bài ghi chữ ‘chém’ màu đỏ, lệnh bài rơi xuống đất, đao phủ vung đao to lên.
Cả đời của Khương Thanh Tố nàng, có lẽ đã làm rất nhiều việc xấu, không thể nói rằng không thẹn với trời đất, nhưng đối với người trên cao đường, nàng không thẹn với lòng.
(*) Cao đường: cha mẹ.
Đao lớn hạ xuống, dân chúng xung quang đều bịt kín hai mắt hô lên đầy hoảng sợ, máu tươi nóng hổi chảy khắp đất, không ai đành lòng nhìn thảm trạng này, mùi máu tanh lập tức lan ra.
Đúng lúc này, trên đường phố bên ngoài đám người truyền tới tiếng vó ngựa lộc cộc.
Đại nhân mặc quan phục giơ cao thánh chỉ trong tay lên, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, giương giọng hét to về phía đám người: “Giơ cao đánh kẽ! Thánh thượng có chỉ! Không thể chém Khương tướng!”
Quan Giám trảm kiệt sức mà ngã thụp xuống ghế, nhìn về phía cái đầu đã lăn vào đống bùn, tóc đen quấn đầy lá khô, ông ta mấp máy miệng, cuối cùng vẫn không nói được gì.
Mây đen ùn ùn kéo đến, nước Đại Chiêu đã hạn hán hai tháng bỗng nhiên đổ mưa to, trận mưa to này kéo dài suốt ba ngày ba đêm, sang ngày thứ ba, Hoàng thượng lấy lý do bị trúng phong hàn mà không thượng triều.
Những người đến vây xem chắn kín cổng thành đến mức nước không ngấm qua được; mồ hôi lạnh của quan Giám trảm, thị vệ và đao phủ đều chảy ròng ròng.
Người đang quỳ trên đài chém đầu vô cùng nhỏ yếu, bộ đồ tù nhân đang mặc trên người bị gió thổi đến xác xơ, một tháng ở trong lao đã làm hao mòn hết thảy phong thái của nàng, tóc đen che mặt, trong đôi mắt hoa đào chỉ còn một vẻ hững hờ, như thể nàng đã nhìn thấu sống chết.
Quan Giám trảm theo dõi thời gian, lòng cảm thấy nôn nóng, đưa mắt nhìn ra ngoài đám đông, sau một lát thì rời mắt đi: “Khương Thanh Tố! Hoàng thượng nói ngươi thông địch bán nước, quần thần nói ngươi mê hoặc bề trên, mà nay giờ Ngọ ba khắc đã tới, ngươi….ngươi không còn gì muốn nói sao?!”
Nữ tử nghe thấy lời sau cùng thì chậm rãi nhắm mắt lại, hóa tất cả những điều không cam lòng cùng không nỡ của cả đời này thành một tiếng thở dài.
Bị người ta nhiều lần thúc giục, quan Giám trảm liếc mắt qua, vứt ra một lệnh bài ghi chữ ‘chém’ màu đỏ, lệnh bài rơi xuống đất, đao phủ vung đao to lên.
Cả đời của Khương Thanh Tố nàng, có lẽ đã làm rất nhiều việc xấu, không thể nói rằng không thẹn với trời đất, nhưng đối với người trên cao đường, nàng không thẹn với lòng.
(*) Cao đường: cha mẹ.
Đao lớn hạ xuống, dân chúng xung quang đều bịt kín hai mắt hô lên đầy hoảng sợ, máu tươi nóng hổi chảy khắp đất, không ai đành lòng nhìn thảm trạng này, mùi máu tanh lập tức lan ra.
Đúng lúc này, trên đường phố bên ngoài đám người truyền tới tiếng vó ngựa lộc cộc.
Đại nhân mặc quan phục giơ cao thánh chỉ trong tay lên, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, giương giọng hét to về phía đám người: “Giơ cao đánh kẽ! Thánh thượng có chỉ! Không thể chém Khương tướng!”
Quan Giám trảm kiệt sức mà ngã thụp xuống ghế, nhìn về phía cái đầu đã lăn vào đống bùn, tóc đen quấn đầy lá khô, ông ta mấp máy miệng, cuối cùng vẫn không nói được gì.
Mây đen ùn ùn kéo đến, nước Đại Chiêu đã hạn hán hai tháng bỗng nhiên đổ mưa to, trận mưa to này kéo dài suốt ba ngày ba đêm, sang ngày thứ ba, Hoàng thượng lấy lý do bị trúng phong hàn mà không thượng triều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.