Quyển 6 - Chương 136: Y thân thâm tình
Phong Lăng Thiên Hạ
04/09/2013
Từ khi Thủy Thiên Nhu đi đến đại lục Thiên Tinh. Đả kích gần như chưa
từng gián đoạn. Đối với người tâm cao khí ngạo như Thủy Thiên Nhu mà
nói. Đoạn thời gian này quả thực chính là ác mộng. Cạn kiệt dốc lực vì
gia tộc mà phấn đấu. Thậm chí quyết tâm hi sinh tình cảm cá nhân vì gia
tộc. Nhưng đổi lấy lại là vứt bỏ vô tình của gia tộc. Thậm chí hãm hại
cực kỳ đê tiện. Điều này làm cho tính kiên trì vốn luôn tồn tại trong
lòng Thủy Thiên Nhu rốt cục bị buông lỏng hoàn toàn.
Huống hồ. Có Ngọc Băng Nhan là một vết xe đổ rõ ràng ở đây. Lập trường của Thủy Thiên Nhu càng thêm dao động. Mỗi lần thấy Ngọc Băng Nhan không chút cố kỵ biểu đạt tình yêu của mình với Lăng Thiên, dáng vẻ tràn ngập hạnh phúc, Thủy Thiên Nhu luôn luôn ước ao. Lại có chút đố kỵ. Đều là nhi nữ của đại gia tộc như nhau. Đều là đối thủ của nhất giáp chi chiến như nhau. Vì sao Ngọc Băng Nhan dám dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của bản thân nàng ấy. Còn ta thì lại không thể?
Đối với một nữ nhân mà nói. Còn cái gì quan trọng hơn điều đó đây? Điều quan trọng là cả đời này phải có một người biết nóng biết lạnh là bờ vai để mình tựa vào làm bạn đời. Nếu không thể chung sống với người trong lòng mình. Như thế. Cho dù có leo lên được đỉnh cao của thế giới, há có ý nghĩa gì nữa? Cho dù mình có thể biến Thủy gia thành gia tộc đệ nhất thiên hạ. Thậm chí là độc bá thiên hạ. Thì hạnh phúc của bản thân mình ở đâu đây?
Cho nên khi Thủy Thiên Nhu đang trầm mê trong chính mê võng của nàng, thì Lăng Thiên sai sử Lăng gia tạo thế lực cho nàng. Từng bước bang trợ nàng thực hiện nguyện vọng của Thủy gia. Điều này làm cho Thủy Thiên Nhu cảm thấy, Lăng Thiên làm tất cả những việc này là vì nàng. Đã thay nàng bồi thường rất nhiều cho Thủy gia.
Mỗi lần nghĩ như vậy, trong lòng Thủy Thiên Nhu lại cực kỳ hạnh phúc. Nhưng nàng cũng biết rõ ràng rằng, một khi tình hình của đại lục Thiên Tinh đi đến bước cuối cùng. Lăng Thiên quyết sẽ không dừng bước chân khuếch trương thế lực. Vô luận là vì ai cũng sẽ không buông bỏ. Mà đến lúc đó nàng cũng phải trở về đại lục Thiên Tinh. Tới tranh giành những thứ mà mình hẳn là nên có. Chỉ có như vậy. Mới có thể chân chính giúp người mà nàng yêu nhất.
Thời gian gấp gáp. Nên Thủy Thiên Nhu cũng cấp tốc làm ra quyết định truy cầu hạnh phúc của chính bản thân mình. Không hề sợ đầu sợ đuôi. Nhất là trong cuộc ẩu đả sinh tử mấy ngày trước, Lăng Thiên và Thủy Thiên Nhu đều bị trọng thương. Làm cho Thủy Thiên Nhu cảm giác được sinh mệnh thật quý giá và ngắn ngủi. Nói không chừng bất cứ lúc nào cũng có thể nhắm mắt xuôi tay. Cảm giác kinh khủng như vậy. Càng là một trong các nguyên nhân thúc đẩy Thủy Thiên Nhu hạ quyết tâm.
Thủy Thiên Nhu không hi vọng khi mình chết đi, còn phải chôn chặt tâm sự ở trong lòng không cho người ta biết. Nhất là Lăng Thiên không hiểu rõ được tâm ý của chính mình. Nếu như vậy, thì sẽ là chuyện hối tiếc cả đời.
Cho dù là chỉ có thể có được một ngày một đêm hạnh phúc. Ta cũng thỏa mãn rồi. Trong lòng Thủy Thiên Nhu đã quyết định chủ ý.
Cho nên vào ngày hôm nay nàng không hề rụt rè mà biểu lộ cõi lòng với Lăng Thiên. Phản ứng của Lăng Thiên. Đã hoàn toàn vượt khỏi những dự liệu trong đầu Thủy Thiên Nhu. Thủy Thiên Nhu đã sớm biết Lăng Thiên không phải là vô tình với mình, ít nhất cũng có một chút hảo cảm. Đây cũng là nguyên do lớn nhất để hôm nay nàng có dũng khí biểu lộ tình cảm của mình.
Tuy rằng Lăng Thiên trả lời không rõ ràng. Nhưng Thủy Thiên Nhu đã minh bạch. Giờ khắc này. Nàng muốn khóc. Là những giọt nước mắt của hạnh phúc cùng kích động.
“Qua một thời gian nữa. Khi chuyện tình bên này đã ổn thỏa. Muội cũng nên trở lại đại lục Thiên Phong, triển khai hoạt động một chút. Nếu chỉ bị động gặp chiêu đỡ chiêu. Sẽ rất không ổn. Tình huống đối với muội sẽ càng ngày càng bất lợi. Cho nên nhất định phải nắm giữ thế chủ động, chỉ có nắm giữ thế chủ động, mới có cơ hội thắng lợi. Nếu trong nhất giáp chi chiến người của chi thứ chiếm được ưu thế về chiến tích. Như vậy, chỉ sợ sẽ rất khó để xoay chuyển cục diện.” Lăng Thiên nhàn nhạt cười khẽ, thong thả bước hai bước, tựa hồ rất tùy ý mà nói ra. Lòng Thủy Thiên Nhu trầm xuống. Đau xót đến vậy sao?
Rời khỏi đại lục Thiên Tinh là rời khỏi nơi cho mình những giấc ngủ bình yên. Trở lại Thiên Phong là trở lại phiến đại lục mà mình lớn lên nhưng tràn ngập “đất của ta đất của ngươi”. Tiếp tục sống trong cảnh lục đục tranh đấu với nhau hay sao? Đến… bao giờ mới kết thúc đây? Bao giờ mới gặp lại đây? Trong lòng Thủy Thiên Nhu phiền muộn dâng lên nồng đậm. Tựa hồ như cả trái tim. Đang đau nhói từng cơn. Nàng cúi đầu. Mím chặt đôi môi anh đào. Đầu ngón chân vô ý thức vẽ lên mặt đất những vòng tròn. Im lặng.
“Muội sẽ không cô đơn đâu. Huynh sẽ cùng trở về với muội.” Lăng Thiên cười cười. Nói: “Cảnh sắc của đại lục Thiên Phong. Thực sự huynh ngưỡng mộ đã lâu. Truyền thuyết lừng lẫy của Mạc Không Sơn. Cũng cho huynh rất nhiều hứng thú. Yên tâm chưa nào?”
“Thật sao? Huynh thực sự muốn đi cùng muội ư?” Thủy Thiên Nhu vội ngẩng đầu lên. Trong đôi mắt long lanh lóe ra tia kinh hỉ không chút giấu diếm. Đại hỉ đại bi của nhân sinh đến rồi đi rất cấp tốc. Một khắc trước, còn rơi vào địa ngục. Giờ khắc này lại trở thiên đường. Trên mặt nàng đã hiện lên ý cười tươi sáng. Trong mắt. Lại vẫn lấp loáng lệ quang. Chỉ cần có “hắn” ở bên cạnh, nhân gian đâu có chỗ nào không phải cõi yên vui?
“Sao? Thế nào? Huynh vừa nói sẽ đi thì muội đã khóc rồi? Huynh đáng ghét thế sao? Quên đi. Nếu không muốn gặp huynh. Huynh sẽ không đi cùng nữa vậy.” Lăng Thiên giả vờ làm ra vẻ thở dài. Làm bộ xoay người định đi ra ngoài.
“Đi. Nhất định phải đi nha.” Thủy Thiên Nhu như cá chép vượt ngũ môn, lao lên ôm chặt lấy hắn. Tựa như bạch tuộc quất trên người hắn. Vừa cười vừa nói: “Huynh rõ ràng nói là huynh muốn đi. Huynh không thể nói mà không giữ lời được. Huynh nhất định phải đi. Không muốn cũng phải đi.”
Trăm vạn lần cũng không thể ngờ được Thủy Thiên Nhu lại có thể phản ứng kịch liệt như vậy. Lăng Thiên chỉ cảm thấy có một cỗ hương thơm chạy ào vào trong mũi mình. Một thân thể nóng bỏng mềm mại tràn ngập mê hoặc vô hạn đột nhiên quấn trên người mình. Chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn. “Xúc tua” lại càng trắng mịn dị thường. Bộ ngực cao vút của Thủy Thiên Nhu dính sát lên lồng ngực của Lăng Thiên. Quần áo đơn bạc gần như không mảy may ngăn cản xúc cảm nhạy bén của Lăng Thiên. Nhất thời cảm thấy có hai thứ gì đó như hạt đậu tương nhỏ chống lên lồng ngực của mình. Nhẹ nhàng cọ xát…
Rõ ràng là nha đầu nay không mặc nội y mà.
Lăng Thiên chỉ cảm thấy đáy lòng bốc lên một luồng nhiệt hỏa vô danh. Lại nhìn kiều nhan như hoa đang ở trong lòng mình. Còn mang theo nụ cười vô hạn thỏa mãn vui vẻ. Cái miệng nhỏ nhắn tựa như một củ ấu đỏ tươi. Môi hơi run rẩy. Mơ hồ có thể thấy được hàm răng trắng như tuyết ở bên trong. Toàn thân Lăng Thiên nóng lên. Gần như là không thể kiềm chế được mà cúi đầu xuống, cấp tốc, kiên quyết hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng ấy.
Thủy Thiên Nhu vừa mới thỏa tình. Cho nên sau một hồi lâu mới phát hiện tư thế của mình thực sự quá mức ám muội. Đâu còn nửa điểm rụt rẻ của một cô nương gia. Trong lòng chợt xấu hổ. Chỉ lo sẽ hạ thấp địa vị của mình trong lòng người yêu. Đang định tụt xuống. Thì đột nhiên thấy trước mắt tối sầm lại. Đôi môi mình đã bị cái miệng rộng của Lăng Thiên lấp kín.
Trong đầu Thủy Thiên Nhu nhất thời nổ vang một tiếng. Biến thành một mảnh trống rỗng. Cặp mắt xinh đẹp mở to. Nhìn mắt Lăng Thiên đang gần trong gang tấc. Trong ánh mắt có thẹn thùng. Có bối rối còn mang theo chút lúng túng.
Đây là những gì mình tha thiết ước mơ ư? Nhưng mà. Vì sao cảm giác lại quái dị như thế? Trong lòng hoang mang rối loạn, nhưng phần nhiều là ngọt ngào. Hạnh phúc trong vòng tay ấm áp này. Vì sao đột nhiên lại thấy an toàn như thế?
Thủy Thiên Nhu chỉ cảm thấy đôi môi mình bị một đoàn ấm áp vây quanh. Tiếp đó. Có một đầu lười khéo léo linh hoạt khiêu khích đôi môi mình. Mở hàm răng của mình ra. Chui vào.
Ngay sau đó một cỗ cảm giác tiêu hồn thực cốt trước nay chưa từng có từ đáy lòng tràn lên. Thủy Thiên Nhu khẽ hé cái miệng thơm tho. Thừa nhận sự xâm phạm của nam nhân ở trước mặt. Toàn thân phảng phất như trở nên cứng ngắc. Một lát sau mới khôi phục tinh thần. Mở miệng kêu lên sợ hãi. Ai ngờ cái miệng nhỏ nhắn mới hé ra, cái lưỡi nhỏ nhắn thơm tho của mình lại bị đối phương câu dẫn. Toàn thân Thủy Thiên Nhu chấn động. Chỉ cảm thấy đầu óc si ngốc. Cứ như thế mà treo trên người Lăng Thiên. Hoàn toàn quên chống đỡ. Đôi mắt to mỹ lệ. Vẫn như cũ mở trong trong ngượng ngùng nhìn mặt Lăng Thiên.
Thủy Thiên Nhu nhất thời toàn thân vô lực. Ngay cả tì lên người Lăng Thiên cũng không còn sức. Tụt xuống phía dưới. Nhưng chợt cảm thấy trên kiều đồn ấm áp. Một bàn tay nóng bỏng đặt lên. Bàn tay to lớn không thành thực ấy khẽ dụng lực nâng mình lên. Không ngờ lại còn nhẹ nhàng xoa nắn tại nơi thần bí của mình.
Thủy Thiên Nhu trừng mắt bối rối nhìn Lăng Thiên đang điên cuồng hôn mình. Cuối cùng không có phản ứng. Hoàn toàn không phản kháng lại. Hoặc có lẽ là hoàn toàn không biết mình nên phản ứng như thế nào.
Đột nhiên. Lăng Thiên ngẩng đầu lên. Rời khỏi môi của Thủy Thiên Nhu. Hô hấp có phần gấp gáp nhìn mặt Thủy Thiên Nhu. Giọng khàn khàn mà giáo huấn: “Chuyên tâm một chút nào.”
Ngữ khí thực sự là bá đạo phi thường.
Ngữ khí của câu nói ấy rất khác thường khiến cho Thủy Thiên Nhu đang đầu óc trống rỗng trong nháy mắt phản ứng lại. Nhưng nàng lại không cảm thấy ý vị bá đạo trong đó. Mà chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khẩn trương. Nhịn không được tự hỏi: hắn muốn ta chuyên tâm một chút. Chuyên tâm một chút là sao? Vừa nghĩ đến đây, Thủy Thiên Nhu ngây ngô hỏi: “Chuyên tâm một chút là cái gì?”
“Cái gì… Chuyên tâm cái này!” Lăng Thiên thở ồ ồ. Lại cúi đầu. Mút lấy cánh môi tựa như đóa hoa của nàng vào trong miệng.
Thủy Thiên Nhu thực sự có phần ngạt thở.
Một lúc lâu sau. Lăng Thiên mới buông nàng ra. Nhưng lại ôm lấy nàng vào trong ngực. Nhìn mỹ nhân tuyệt sắc thẹn thùng chúi vào trong lòng mình. Hơi thở gấp gáp. Hai mắt gắt gao nhắm chặt. Hàng mi không ngừng run rẩy. Nhẹ nhàng mỉm cười. Ôn nhu hỏi: “Tư vi thế nào?”
Thủy Thiên Nhu chỉ cảm thấy tâm hồn mình đang bay lượn giữa không trung. Còn chưa kịp hạ xuống. Nghe thấy câu hỏi kia. Căn bản chưa kịp phản ứng. Bất tri bất giác hỏi lại”: “Tư vị thế nào là sao cơ?” Rồi chợt bừng tỉnh. Chỉ cảm thấy mặt nóng như phát hỏa. “Ưm” một tiếng bưng kín khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng. Chui tọt vào trong lòng Lăng Thiên.
Lăng Thiên cười hắc hắc. Đại chưởng không nặng không nhẹ vỗ lên kiều đồn của nàng vài cái. Rồi lại xoa xoa nắn nắn. Nhất thời Thủy Thiên Nhu lại đè nén thanh âm xuống mà than nhẹ một tiếng. Thân thể chợt run rẩy. Sóng mắt chợt mê ly.
Lăng Thiên cảm thụ được sự mềm mại từ lòng bàn tay, gần như cảm giác ấy xộc thẳng lên đầu. Cố nén xung động muốn “xử tử” mỹ nữ trước mặt này. Hít một hơi thật sâu. Buông nàng xuống.
Không phải không muốn. Mà thực sự là không thể muốn.
Lê Tuyết, Lăng Thần, Ngọc Băng Nhan ở cách nơi này không xa. Vạn nhất ba người đó ngứa chân tùy tiện đi qua đây. Chộp được một màn này. Bộ dạng như ba bình dấm chua. Lăng Thiên thực sự là nuốt không trôi.
Hơn nữa. Lúc này trong thời điểm mấu chốt này quả thực không phải là thời gian thích hợp.
Nếu muốn hạnh phúc. Thì phải có dự định lâu dài. Trong đầu Lăng Thiên tự an ủi mình một câu. Vốn dĩ đang cuộn trào mãnh liệt, tiểu Lăng công tử cũng đành phải lặng lẽ lui quân.
“Mấy ngày tới muội cần phải chăm sóc thân thể mình cho tốt. Chưa biết chừng sẽ lên đường ngay. Về phần kiến tạo biệt viện của Thủy gia ở Thừa Thiên. Hoàn toàn có thể yên tâm. Nhất quyết sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Lăng Thiên nhẹ nhàng vuốt vuốt những sợi tóc tán loạn của Thủy Thiên Nhu. Ôn nhu nói. Toàn thân Thủy Thiên Nhu tựa như không xương, dựa vào ghế nằm. Khẽ vâng một tiếng. Nàng cũng không giống như Lăng Thiên sớm đã “lịch lãm”.Người ta vẫn còn là một đại cô nương gia chưa lập gia thất. Cho dù là hôn môi như vừa mới rồi. Vẫn còn là nụ hôn đầu tiên của Thủy Thiên Nhu. Đến lúc này vẫn còn chìm đắm trong cảm giác lâng lâng như đang cưỡi mây đạp gió. Ý nghĩ đến bây giờ vẫn còn đang mơ mơ màng màng. Lăng Thiên nói cái gì thì nàng ưng thuận cái đó. Gần như hoàn toàn không có khả năng suy xét. Bằng không lấy tài trí của Thủy đại tiểu thư, sao có thể hỏi một câu ngây ngốc như vậy?
Nhìn dáng dấp của Thủy Thiên Nhu như đang làm mơ lại như đang bay bổng. Trong lòng Lăng Thiên vui vẻ. Nhẹ nhàng ôm vai nàng nói chuyện một hồi lâu. Cuối cùng mới đi ra cửa.
Lăng Thiên đã rời đi một lúc lâu. Tâm tình tán loạn của Thiên Tinh mới chậm rãi quy tụ, chậm rãi nhớ lại xem vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Ngẫm nghĩ một lát. Sắc mặt càng ngày càng đỏ. Đột nhiên ưm một tiếng, bưng mặt ngã xuống giường. Kéo chăn bông. Che kín thân hình. Hôm nay mình sao thế nhỉ. Thật là xấu hổ quá đi.
Lăng Thiên đi ra ngoài cửa, khẽ than, thở dài. Đối với chuyện ở đại lục Thiên Phong, hắn thật sự có chút chủ ý bất định. Thời gian còn chưa đến một năm. Chính là nhất giáp chi chiến sáu mươi năm một lần của hai nhà Thủy, Ngọc. Hiện tại Lăng Thiên lo lắng chính là, rốt cuộc là trước nhất giáp chi chiến tốt hơn? Hay là sau nhất giáp chi chiến? Tuy rằng cái gọi là nhất giáp chi chiến đã mất đi ý nghĩa vốn có của nó.
Nếu trước nhất giáp chi chiến đi đến đại lục Thiên Phong lợi dụng Thủy gia hiện tại tạo ra cục diện hỗn loạn, mượn lực lượng cường thế của Thuận Thiên Minh, tiến hành kế hoạch của mình. Thì với tình hình tâm tán của người Thủy gia hiện tại, cho dù là thực lực tích súc ngàn năm qua vẫn cực kỳ cường đại, nhưng nếu muốn đạt được mục đích của mình e rằng vẫn phải trả một cái giá phi thường khổng lồ. Mà cái giá này, Lăng Thiên lại không muốn chi trả chút nào.
Nhưng nếu đợi sau khi nhất giáp chi chiến kết thúc, cố nhiên nguyên khí của Thủy gia sẽ tổn hao nặng nề nhưng vô luận là chi trưởng hay chi thứ, trong nhất giáp chi chiến lấy được ưu thế thì chắc chắn sẽ dẫn đến việc Thủy gia thay đổi triều đại. Tới lúc đó, toàn bộ nội loạn của Thủy gia ngược lại rất dễ giải quyết. Có điều là ôm một đám người giống như thiết bản vừa mới được đúc ra tin rằng cũng không nhìn thấy có chỗ nào dễ thu thập.
Thủy Thiên Nhu thượng vị càng thêm khó khăn.
Lắc đầu, trong lòng Lăng Thiên cảm thấy thật khó mà lựa chọn. Trầm tư, hắn chậm rãi đi vào trong mật thất. Việc này. Thôi thì cứ đợi sau khi tiêu độc cho Ngọc Băng Nhan xong rồi hãy nói.
“Chuẩn bị thế nào rồi?” Lăng Thiên vừa vào cửa. Liền nghiêm trang hỏi. Khiến cho ba vị đại mỹ nữ vô cùng hoảng sợ. Hoàn toàn không biết vì sao khẩu khí lúc này của Lăng Thiên lại nghiêm túc như vậy.
Các nàng đâu có biết. Đây toàn bộ là vì Lăng Thiên có tật giật mình mà đến, cho nên mới tiên phát chế nhân.
“Hoàn toàn không có vấn đề gì. Cho dù hiện tại bắt đầu ngay cũng có thể được.” Lê Tuyết nghi hoặc nhìn Lăng Thiên. Quan sát từ trên xuống dưới. Nữ nhân xinh đẹp này hiểu Lăng Thiên rõ nhất. Lăng Thiên tiên phát chế nhân có thể hù dọa được Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan. Nhưng không có cách nào nắm giữ được nàng. Nàng biết Lăng Thiên tất có cái gì đó cổ quái. Nhưng cũng không vạch trần hắn.
“Chưa thể bắt đầu ngay được đâu.” Vẻ mặt Lăng Thiên bình tĩnh: “Muội nói muội đã chuẩn bị tốt rồi vậy nhìn cái này chút đi. Xem có thể dùng đến trong lúc khu độc hay không?” Lăng Thiên lật bàn tay. Trong lòng bàn tay hắn. Chợt hiện ra một vật tròn tròn nhẵn nhụi to bằng quả trứng ngỗng. Mềm mại lùng bùng. Bên trong không ngờ phát ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt. Một hương thơm ngát vô danh tràn ngập khắp trong thạch thất.
“Thực là nội đan ư?” Sắc mặt Lê Tuyết nhất thời trở nên trịnh trọng. Đối với thứ này. Nàng còn quen thuộc hơn Lăng Thiên nhiều. Gần như là trong nháy mắt Lăng Thiên xuất ra. Nàng cũng đã nhận ra. Thực sự là một viên nội đan. Không khỏi càng thêm hoảng sợ. Lê Tuyết trăm vạn lần cũng không nghĩ đến. Ở thế giời này, lại cũng có thể có thần thú ngưng kết nội đan.
“Chính là nội đan của Lân Giáp Long. Chủ thuần dương.” Lăng Thiên nâng nội đan lên. Nói: “Muội xem. Có thể dùng được hay không? Phải dùng nó như thế nào? Vận dụng cái thứ này. Huynh không bằng muội. Thỉnh muội chỉ giáo cho.”
“Lân Giáp Long.” Lê Tuyết trút ra một ngụm lãnh khí. Đưa tay đón lấy. Vô cùng cẩn thận cầm trong tay tựa như là trân bảo. Tỉ mỉ quan sát một lần. Không khỏi biến sắc. “Nội đan đã có phân nửa trở thành thể rắn. Thế này nó phải có hai ngàn năm đạo hạnh. Đây… đây là nội đan của Lân Giáp Long gần hóa rồng rồi. Huynh, huynh… Lấy công lực của huynh. Sao có khả năng giết chết thứ này? Ngàn vạn lần đừng nói với muội là huynh giết được nó nhé. Muội không tin đâu. Tin rằng cho dù là Tống Quân Thiên Lý cũng tuyệt đối không làm được.”
Lăng Thiên cười khổ một tiếng. Liền biến rằng nha đầu này muốn thương tổn bản thân mình. Sờ sờ mũi. Nói: “Theo kết quả mà nói, quả thực có thể nói là bị ta giết chết. Tuy rằng là đụng phải đại vận từ trên trời rơi xuống. Khi trước vì muốn ngăn sông. Huynh đã cho nổ cả một ngọn núi. Kết quả là cả ngọn núi sụp xuống. Thật vừa khéo đập chết cái thứ cứng rắn này. Coi như là huynh kiếm được một cái tiện nghi đi. Kết quả . Thế là. Thuận lợi thu được vật đó.”
“Thuận lợi thu được? Còn những thứ tốt khác nữa sao? Mau mau giao ra đây.” Lê Tuyết trừng mắt. Bàn tay nhỏ bé trắng bóc đã đưa đến phía dưới mũi Lăng Thiên.
Lăng Thiên cười khổ không thôi.
Không phải là hắn không muốn giao ra. Vấn đề là. Giao như thế nào? Lớp da ngoài của Lân Giáp Long có thể chế tạo nhuyễn giáp. Điểm ấy cũng đủ hài lòng rồi. Nội đan chỉ cần người biết hàng là đương nhiên có thể phân ra dùng. Nhưng vấn đề là. Hai khỏa con ngươi của Lân Giáp Long đều là trân bảo cực kỳ hiếm có của thế gian. Là da minh châu đó nha. Đáng tiếc chỉ có hai khỏa. Mà trước mặt mình lại là ba nữ nhân. Cho ai? Không cho ai đây?
“Cầm đến đây đi.” Ở bên cạnh, Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan nhìn bộ dạng đau khổ của Lăng Thiên. Nhìn nhau. Không khỏi cùng cười duyên. Thế là. Lại là hai bàn tay nhỏ bé trắng nõn chìa đến dưới mũi Lăng Thiên.
“Hừ hừ, nội đan thế này, Lân Giáp Long phải tu luyện đến mức nào mới có. Hai con ngươi của nó chắc chắn là dạ minh châu tối thượng nha. Ở đâu rồi? Nhanh giao ra đây cho muội. Sao. Chẳng lẽ tặng cho người ta rồi ư? Thảo nào vừa mới rồi có bộ dạng có tật giật mình.” Tư thế của Lê Tuyết như chủ nợ đến cửa.
Trên chóp mũi Lăng Thiên rơi châu. Chật vật móc ra hai khỏa dạ minh châu to bằng cỡ quả trứng ngỗng. Gần như cấp bách ném vào trong tay Lê Tuyết, hấp tấp nói: “Vậy mà là gọi là có tật giật mình sao? Cho muội cả hai khỏa luôn đó. Muội xem rồi phân thế nào thì phân đi. Huynh không có ý kiến.” Dạ minh châu vừa tặng ra. Nhất thời dễ dàng hơn rất nhiều, cười hắc hắc hai tiếng.
Hai khỏa dạ minh châu vừa xuất hiện, nhất thời giữa thạch thất tràn ngập một tầng hào quang nhàn nhạt. Trong trẻo nhưng lạnh lùng cao nhã: Không diễm một hạt bụi.( Rất giống với cách miêu tả Lăng Thần trong cuộc chiến với Lôi gia.) Hai khỏa dạ minh châu lẳng lặng nằm trong tay Lê Tuyết. Không ngừng tán ra ánh sáng như mộng như ảo.
“Oa!” Lăng Thần cùng Ngọc Băng Nhan đồng loạt kinh hỉ mà kêu lên. Nữ hài tử với những loại kỳ trân dị bảo như thế này gần như đều rất khó cưỡng chế sự yêu thích. Vô luận là tiểu thư khuê các, tiểu gia bích ngọc hay kỳ nữ hai kiếp đều không ngoại lệ. Vừa nhìn thấy hai khỏa dạ minh châu này. Ánh mắt hai người Ngọc Băng Nhan và Lăng Thần lập tức sáng ngời.
Lê Tuyết cũng ngây dại.
Thông tuệ như nàng trong nháy mắt sáng tỏ, địa tô(thuế đất) mà mình hao hết tâm tư mới thu được, không ngờ lại thành ra không thể đoạt lấy.
Chỉ có hai khỏa. Làm sao mà phân chia. Chỗ này đã có ba người, lại còn Tiêu Nhạn Tuyết, Thủy Thiên Nhu. Nghe nói trong phủ còn còn một vị tỷ tỷ của Lăng Thiên. Lê Tuyết rên rỉ một tiếng.: “Lẽ nào cầm đao chém ra?”
Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan cùng lúc ý thức được điểm xấu hổ ấy. Liếc mắt nhìn nhau, sau đó hai người cùng lùi lại một bước.
“Muội mặc kệ nha.” Lê Tuyết cuống quýt tựa hồ đang cầm khối sắt đỏ rực trên tay, không buông ra sẽ bị bỏng. Luống cuống ném trở lại cho Lăng Thiên.
Lăng Thiên vội vàng tiếp lấy. Vẻ mặt bất đắc dĩ: “Huynh đã nói huynh không có ý kiến. Muội nói huynh làm sao bây giờ?”
Tam nữ nhất tề trầm mặc. Hiển nhiên đều rất muốn. Nhưng cũng không dám mở miệng. Rõ ràng là để cho Lăng Thiên tự mình lựa chọn. Muốn nhìn xem rốt cục người này sẽ chọn ai?
Lăng Thiên khóc cười không xong. Nhiều lão bà quá cũng thật phiền phức. Cho ai, không cho ai. Thật sự là rất đau đầu.
Nếu tùy tiện không để ý mà cho đi. Những người khác tất nhiên sẽ thương tâm. Người được đương nhiên trong lòng cũng vui vẻ nhưng cũng lại lo sợ phải đứng ở phía đối diện với chúng nữ.
Lăng Thiên hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lê Tuyết. Ý là: muội thật hồ đồ. Nhìn đi. Gây ra phiền phức rồi đó!
Lê Tuyết chột dạ quay mặt ra chỗ khác. Chợt đảo mắt nguýt một cái khinh thường. Cúi đầu. Trong lòng lại oán thầm: đáng đời. Ai bảo huynh hoa tâm. Nhìn đi. Gặp báo ứng rồi phải không?
Trong thạch thất nhất thời là im ắng. Kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Một lúc lâu sau. Lăng Thiên rốt cục cười khổ một tiếng. Nói: “Nếu như không phân phối được. Không bằng huynh dứt khoát đập nát nó. Vứt vào trong nước. Phân cho mỗi người một chén để uống. Được không? Nghe nói thứ này có thể mỹ dung dưỡng nhan. Đập nát thành mạt phấn khẳng định có thể chia đều rồi.” Nói xong. Lăng Thiên còn cười khẽ hai tiếng. Chỉ là tiếng cười của hắn cực kỳ khô khốc. Đang cười. Nhưng không bằng đang khóc.
Lời vừa nói ra, tam đại mỹ nữ đều trừng mắt nhìn hắn. Như đang nhìn một quái vật. Bảo vật đoạt thiên tạo hóa như vậy. Người này lại còn nói muốn đập nát?
Ba người cùng lúc nhào đến. Đoạt dạ minh châu trở lại, sau một phen hai mặt nhìn nhau. Lê Tuyết ho khan hai tiếng. Nói: “Hai khỏa dạ minh châu này, kỳ thực cũng không khó giải quyết.”
Lăng Thiên có phần hứng thú nhìn nàng. Nói: “Ồ. Muội có ý kiến gì hay sao? Theo ý muội cần phải làm thế nào?”
“Hai khỏa dạ minh châu này, tất nhiên đều là kỳ trân hiếm có trên thế gian. Nhưng chỉ có hai khỏa. Vô luận là huynh đưa cho người nào trong số những tỷ muội chúng ta. Đều cực kỳ không thích hợp. Cho nên. Muội có hai phương pháp. Đều có thể giải quyết chuyện này. Thứ nhất. Đây là dạ minh châu xuất từ thân Lân Giáp Long. Trải qua bao năm hút linh khí thiên địa cho đến bây giờ. Nhật nguyệt quang hoa. Ngoại trừ nó có thể phát ra ánh sáng trong đêm tối ra. Bản thân nó còn có một loại công hiệu thần ký khác là khư bệnh cường nhân. Nói cách khác. Chỉ cần mang một khỏa châu này ở trên người. Thân thể của người đó sẽ chậm rãi được cải thiện. Cho dù không thể trường sinh bất lão. Nhưng nó lại có kỳ hiệu ích thọ duyện niên (có thể kéo dài tuổi thọ). Cho nên biện pháp đầu tiên của muội chính là tặng hai khỏa dạ minh châu này cho hai vị lão nhân gia của Lăng gia. Mỗi người mang một viên”
Mắt Lăng Thiên sáng ngời, không ngừng gật đầu. Tầm nghĩ biện pháp này có phần không tệ.”
“Biện pháp thứ hai. Biến hai khỏa dạ minh châu thành bảo vật truyền gia. Hiện nay cơ nghiệp của chúng ta đã đến mức chiếm nửa giang sơn. Ngày mà Thiên ca tọa chủ long đình đã không vì thế mà không còn xa nữa.”
Ý của muội là. Hai khỏa châu này. Biến thành đồ trang sức khi tân hoàng đăng cơ. Trên hoàng quan gắn một viên, trên phượng quan gắn một viên.” Lê Tuyết chậm rãi nói.
“Tin rằng vô luận áp dụng loại biện pháp nào. Hai khỏa dạ minh châu này đều sẽ không tạo ra bất luận phiền phức nào. Mọi người thấy sao?”
“Hai biện pháp này đều rất tuyệt diệu. Tuyết tỷ. Tỷ thật là lợi hại.” Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan cùng lúc tán thưởng. Với cơ trí tâm duyệt của Lê Tuyết rất bội phục.
“Đã như vậy. Hai khỏa dạ minh châu này sẽ tặng nãi nãi và gia gia đeo ở trên người đi. Hai vị lão nhân đều đã lớn tuổi rồi. So với chúng ta càng cần hai khỏa châu này hơn.” Lăng Thiên giải quyết dứt khoát. Đồng thời lòng có chút hổ thẹn. Uổng cho một tôn tử như mình, không ngờ lại không nghĩ đến một lễ này.
“Bất quá trước lúc đó. Hai khỏa dạ minh châu này Băng Nhan muội muội tạm thời có thể mang theo. Chí ít là ngày hôm nay.” Lê Tuyết định liệu mọi việc nói. “Trong lúc tiêu độc, đeo ở trên người có thể tẩm bổ kinh mạch tránh bị tổn thương. Thứ hai. Ăn vào nội đan của Lân Giáp Long cùng với hai khỏa dạ minh châu này cũng có chút tương thông khí tức. Có thể làm cho dược lực không nóng quá mức tổn thương đến thân thể. Trong một khoảng thời gian sau khi chữa thương, cũng có thể tăng thêm thần hiệu bồi nguyên củng cố căn cơ. Đợi thân thể Băng Nhan muội muội kiện khang. Giao lại cho hai vị lão nhân cũng chưa muộn.”
Lăng Thiên gật đầu, hỏi: “Cũng được. Nói vậy phục vào bao nhiêu muội đã biết rõ cả rồi chứ?”
Lê Tuyết lắc đầu. Nói: “Đây chẳng qua là muội kiến nghị vậy thôi. Trước khi bắt đầu thì dùng một chút. Để thử năng lực thừa nhận của kinh mạch. Khi thuần dương lực triệt để tản ra. Không dùng nữa. Lập tức tiến hành tiêu độc. À. Còn một điểm nữa, chính là thể chất hiện tại của Băng Nhan muội muội. Hai mạch nhâm đốc chưa thông, chỉ có thể dùng phần dịch thể thôi. Dược lực của phần thể rắn quá lớn. Băng Nhan muội muội tuyệt sẽ không thể thừa nhận nổi.”
Lê Tuyết nhìn thoáng qua Ngọc Băng Nhan. Thản nhiên cười nói: “Nếu Ngọc Băng Nhan muội muội đã chuẩn bị tương đối rồi, Chúng ta có thể bắt đầu ngay bây giờ. Hiện tại có nội đan của Lân Giáp Long. Cơ hội thành công tăng lên rất nhiều. Tin rằng chắc chắn có thể thuận lợi nhất cử triệt tiêu ác tật.”
Khuôn mặt của Ngọc Băng Nhan nhất thời trắng bệch. Như con nai nhỏ chấn kinh lùi lại hai bước. Ôm chặt lấy cánh tay phải của Lăng Thiên. Tấm thân kiều nhuyễn run lên từng đợt khe khẽ.
Huyền Âm Thần Mạch. Ác tật này này đến từ lúc Ngọc Băng Nhan sinh ra. Cũng là thiên hạ đệ nhất kỳ chức mà thế nhân công nhận là không có biện pháp trị dứt. Sớm đã ăn mòn sạch sẽ lòng tin cùng kỳ vọng của Ngọc Băng Nhan. Thậm chí ở trong lòng nàng. Càng có một loại tư tưởng thâm căn cố đế rằng loại bệnh này không thể cứu nổi. Hôm nay rốt cục phải nhổ tận gốc. Ngọc Băng Nhan đột nhiên bắt đầu run sợ.
Nếu là trước khi nàng gặp Lăng Thiên. Gặp phải tình huống này. Ngọc Băng Nhan không những không sợ hãi. Trái lại sẽ rất vui mừng. Chữa bệnh đương nhiên là chuyện tốt. Vạn nhất bất hảo. Cũng là một loại giải thoát của mình. Sống hay chết đối với nàng mà nói. Sớm đã không còn quá quan trọng nữa rồi.
Nhưng. Từ khi trong lòng nàng có Lăng Thiên. Ngọc Băng Nhan sợ: nàng không sợ mình sẽ phải chết. Mà sợ mình sẽ phải rời xa Lăng Thiên. Sợ Lăng Thiên sẽ khổ sở thương tâm vì mình. Càng không thể vứt bỏ hạnh phúc vừa mới đến. Phần hạnh phúc này không cần quá nhiều, một tháng, một ngày, thậm chí chỉ là một giây cũng là hưởng thụ không gì sánh được. Nếu dùng thời gian hạnh phúc này để đánh cuộc với một xác suất. Cho dù là xác suất thành công đã biết từ sớm. Cho dù là nó đã tiếp cận đến gần như là 100%. Ngọc Băng Nhan cũng không nguyện ý vật lộn với nó.
Si ngốc nhìn Lăng Thiên. Trong nháy mắt nước mắt trong suốt đã chan chứa khóe mi Ngọc Băng Nhan. Nàng sợ mình chớp mắt, sẽ thiếu đi một lần được nhìn Lăng Thiên. Ngọc Băng Nhan cũng muốn nhìn Lăng Thiên lâu hơn nữa. Nhìn người mình yêu nhất lâu hơn nữa.
Nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
“Nha đầu ngốc. Sợ gì nào?” Lăng Thiên ôn nhu đưa tay lên, thay nàng lau đi nước mắt trên mặt. Nhẹ giọng nói: “Đối với lần tiêu độc này. Huynh đã chuẩn bị hơn một năm thời gian. Yêm tâm. Vạn vô nhất thất. Vì hạnh phúc lâu dài của chúng ta. Chúng ta nhất định có thể chế phục ác tật này.”
Ngọc Băng Nhan si ngốc mà nhìn. Thanh âm run rẩy: “Thiên ca. Muội. Muội sợ. Muội thực sự rất sợ. Muội sợ muội sẽ không được gặp lại huynh nữa. Muội sợ lắm. Muội không chữa nữa có được không? Để cho muội ở thêm vài ngày nữa với huynh được không? Cho dù là chỉ là một ngày một đêm ở cùng huynh, cũng được mà.”
Lòng Lăng Thiên đau xót. Nhưng lại cười ha hả. Biểu tình rất dễ dàng: “Sợ cái gì. Nhan nhi. Sau khi trải qua ngày hôm nay. Chúng ta có thể ở cùng nhau cả đời. Cử án tề mi(1). Sống đến đầu bạc răng nong. Tương chu dĩ mạt (2). Làm phu thê chân chính. Cả đời khoái hoạt. Muội nói có được không? Muội còn phải sinh con gái cho huynh nữa đó. Chẳng lẽ muội không muốn ư?”
Nước mắt Ngọc Băng Nhan tuôn rơi. Nghẹn ngào nói: “Muội muốn… Muội thực sự rất muốn sinh con cho huynh. Sống đến đầu bạc răng nong . Đó là tâm nguyện lớn nhất của muội. Muội sợ… Muội thực sự sớ lắm. Muội sợ muội không có phúc khí ấy. Vạn nhất.”
“Không có vạn nhất.” Lăng Thiên kiên quyết cắt đứt lời nói của Ngọc Băng Nhan, nghiêm mặt nói: “Nhan nhi, muội là nữ nhân của Lăng Thiên ta. Ta muốn muội sống thật khỏe mạnh. Biết không? Sống vì ta. Tin tưởng ta. Cũng tin tưởng vào chính muội. Một cửa này. Chúng ta nhất định có thể vượt qua.”
Ngọc Băng Nhan ra sức gật đầu. Nhưng nước mắt vẫn tí tách rơi: “Thiên ca. Đáp ứng muội một việc. Sau đó chúng ta bắt đầu.”
“Chuyện gì nào?”
“Thiên ca. Huynh phải đáp ứng muội. Vạn nhất. Vạn nhất muội bất hạnh. Chết đi. Huynh nhất định… phải mau quên muội đi. Không nên vì muội mà khổ sở. Cũng không được nhớ đến muội. Càng không được làm khổ bản thân. Cùng Lăng Thần tỷ tỷ, Lê Tuyết tỷ tỷ , tiếp tục sống thật hạnh phúc. Được không?” Đôi môi tươi đỏ như hoa của Ngọc Băng Nhan khẽ run rẩy. Nước mắt từ trên mặt không ngừng rơi xuống.
Lăng Thiên đau xót trong lòng. Đột nhiên gầm nhẹ một tiếng. Mạnh mẽ ôm lấy thân thể mềm mại của Ngọc Băng Nhan. Khẽ cúi đầu. Dùng miệng của mình lấp kín cái miệng đang run rẩy của nàng. Bắt đầu hôn một cách điên cuồng. Toàn thân Ngọc Băng Nhan run lên. Lập tức một đôi cánh tay trắng nõn quấn lấy cổ Lăng Thiên. Gắt gao ôm chặt. Kịch liệt đáp lại. Trong cổ họng. Vẫn còn những thanh âm nghẹn ngào khe khẽ…
Nước mắt của nàng, không ngừng chảy xuống. Chảy tới nơi hai đôi môi đang giao nhau, thấm đẫm. Lăng Thiên rõ ràng cảm thụ được, vị mặn chát nhàn nhạt của những giọt nước mắt ấy…
Hai người Lăng Thần và Lê Tuyết đứng ở bên cạnh mà nhìn. Trong ánh mắt của hai người không có chút ghen tuông nào. Thứ duy nhất có. Chỉ là tiếc thương dành cho Ngọc Băng Nhan.
Huống hồ. Có Ngọc Băng Nhan là một vết xe đổ rõ ràng ở đây. Lập trường của Thủy Thiên Nhu càng thêm dao động. Mỗi lần thấy Ngọc Băng Nhan không chút cố kỵ biểu đạt tình yêu của mình với Lăng Thiên, dáng vẻ tràn ngập hạnh phúc, Thủy Thiên Nhu luôn luôn ước ao. Lại có chút đố kỵ. Đều là nhi nữ của đại gia tộc như nhau. Đều là đối thủ của nhất giáp chi chiến như nhau. Vì sao Ngọc Băng Nhan dám dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của bản thân nàng ấy. Còn ta thì lại không thể?
Đối với một nữ nhân mà nói. Còn cái gì quan trọng hơn điều đó đây? Điều quan trọng là cả đời này phải có một người biết nóng biết lạnh là bờ vai để mình tựa vào làm bạn đời. Nếu không thể chung sống với người trong lòng mình. Như thế. Cho dù có leo lên được đỉnh cao của thế giới, há có ý nghĩa gì nữa? Cho dù mình có thể biến Thủy gia thành gia tộc đệ nhất thiên hạ. Thậm chí là độc bá thiên hạ. Thì hạnh phúc của bản thân mình ở đâu đây?
Cho nên khi Thủy Thiên Nhu đang trầm mê trong chính mê võng của nàng, thì Lăng Thiên sai sử Lăng gia tạo thế lực cho nàng. Từng bước bang trợ nàng thực hiện nguyện vọng của Thủy gia. Điều này làm cho Thủy Thiên Nhu cảm thấy, Lăng Thiên làm tất cả những việc này là vì nàng. Đã thay nàng bồi thường rất nhiều cho Thủy gia.
Mỗi lần nghĩ như vậy, trong lòng Thủy Thiên Nhu lại cực kỳ hạnh phúc. Nhưng nàng cũng biết rõ ràng rằng, một khi tình hình của đại lục Thiên Tinh đi đến bước cuối cùng. Lăng Thiên quyết sẽ không dừng bước chân khuếch trương thế lực. Vô luận là vì ai cũng sẽ không buông bỏ. Mà đến lúc đó nàng cũng phải trở về đại lục Thiên Tinh. Tới tranh giành những thứ mà mình hẳn là nên có. Chỉ có như vậy. Mới có thể chân chính giúp người mà nàng yêu nhất.
Thời gian gấp gáp. Nên Thủy Thiên Nhu cũng cấp tốc làm ra quyết định truy cầu hạnh phúc của chính bản thân mình. Không hề sợ đầu sợ đuôi. Nhất là trong cuộc ẩu đả sinh tử mấy ngày trước, Lăng Thiên và Thủy Thiên Nhu đều bị trọng thương. Làm cho Thủy Thiên Nhu cảm giác được sinh mệnh thật quý giá và ngắn ngủi. Nói không chừng bất cứ lúc nào cũng có thể nhắm mắt xuôi tay. Cảm giác kinh khủng như vậy. Càng là một trong các nguyên nhân thúc đẩy Thủy Thiên Nhu hạ quyết tâm.
Thủy Thiên Nhu không hi vọng khi mình chết đi, còn phải chôn chặt tâm sự ở trong lòng không cho người ta biết. Nhất là Lăng Thiên không hiểu rõ được tâm ý của chính mình. Nếu như vậy, thì sẽ là chuyện hối tiếc cả đời.
Cho dù là chỉ có thể có được một ngày một đêm hạnh phúc. Ta cũng thỏa mãn rồi. Trong lòng Thủy Thiên Nhu đã quyết định chủ ý.
Cho nên vào ngày hôm nay nàng không hề rụt rè mà biểu lộ cõi lòng với Lăng Thiên. Phản ứng của Lăng Thiên. Đã hoàn toàn vượt khỏi những dự liệu trong đầu Thủy Thiên Nhu. Thủy Thiên Nhu đã sớm biết Lăng Thiên không phải là vô tình với mình, ít nhất cũng có một chút hảo cảm. Đây cũng là nguyên do lớn nhất để hôm nay nàng có dũng khí biểu lộ tình cảm của mình.
Tuy rằng Lăng Thiên trả lời không rõ ràng. Nhưng Thủy Thiên Nhu đã minh bạch. Giờ khắc này. Nàng muốn khóc. Là những giọt nước mắt của hạnh phúc cùng kích động.
“Qua một thời gian nữa. Khi chuyện tình bên này đã ổn thỏa. Muội cũng nên trở lại đại lục Thiên Phong, triển khai hoạt động một chút. Nếu chỉ bị động gặp chiêu đỡ chiêu. Sẽ rất không ổn. Tình huống đối với muội sẽ càng ngày càng bất lợi. Cho nên nhất định phải nắm giữ thế chủ động, chỉ có nắm giữ thế chủ động, mới có cơ hội thắng lợi. Nếu trong nhất giáp chi chiến người của chi thứ chiếm được ưu thế về chiến tích. Như vậy, chỉ sợ sẽ rất khó để xoay chuyển cục diện.” Lăng Thiên nhàn nhạt cười khẽ, thong thả bước hai bước, tựa hồ rất tùy ý mà nói ra. Lòng Thủy Thiên Nhu trầm xuống. Đau xót đến vậy sao?
Rời khỏi đại lục Thiên Tinh là rời khỏi nơi cho mình những giấc ngủ bình yên. Trở lại Thiên Phong là trở lại phiến đại lục mà mình lớn lên nhưng tràn ngập “đất của ta đất của ngươi”. Tiếp tục sống trong cảnh lục đục tranh đấu với nhau hay sao? Đến… bao giờ mới kết thúc đây? Bao giờ mới gặp lại đây? Trong lòng Thủy Thiên Nhu phiền muộn dâng lên nồng đậm. Tựa hồ như cả trái tim. Đang đau nhói từng cơn. Nàng cúi đầu. Mím chặt đôi môi anh đào. Đầu ngón chân vô ý thức vẽ lên mặt đất những vòng tròn. Im lặng.
“Muội sẽ không cô đơn đâu. Huynh sẽ cùng trở về với muội.” Lăng Thiên cười cười. Nói: “Cảnh sắc của đại lục Thiên Phong. Thực sự huynh ngưỡng mộ đã lâu. Truyền thuyết lừng lẫy của Mạc Không Sơn. Cũng cho huynh rất nhiều hứng thú. Yên tâm chưa nào?”
“Thật sao? Huynh thực sự muốn đi cùng muội ư?” Thủy Thiên Nhu vội ngẩng đầu lên. Trong đôi mắt long lanh lóe ra tia kinh hỉ không chút giấu diếm. Đại hỉ đại bi của nhân sinh đến rồi đi rất cấp tốc. Một khắc trước, còn rơi vào địa ngục. Giờ khắc này lại trở thiên đường. Trên mặt nàng đã hiện lên ý cười tươi sáng. Trong mắt. Lại vẫn lấp loáng lệ quang. Chỉ cần có “hắn” ở bên cạnh, nhân gian đâu có chỗ nào không phải cõi yên vui?
“Sao? Thế nào? Huynh vừa nói sẽ đi thì muội đã khóc rồi? Huynh đáng ghét thế sao? Quên đi. Nếu không muốn gặp huynh. Huynh sẽ không đi cùng nữa vậy.” Lăng Thiên giả vờ làm ra vẻ thở dài. Làm bộ xoay người định đi ra ngoài.
“Đi. Nhất định phải đi nha.” Thủy Thiên Nhu như cá chép vượt ngũ môn, lao lên ôm chặt lấy hắn. Tựa như bạch tuộc quất trên người hắn. Vừa cười vừa nói: “Huynh rõ ràng nói là huynh muốn đi. Huynh không thể nói mà không giữ lời được. Huynh nhất định phải đi. Không muốn cũng phải đi.”
Trăm vạn lần cũng không thể ngờ được Thủy Thiên Nhu lại có thể phản ứng kịch liệt như vậy. Lăng Thiên chỉ cảm thấy có một cỗ hương thơm chạy ào vào trong mũi mình. Một thân thể nóng bỏng mềm mại tràn ngập mê hoặc vô hạn đột nhiên quấn trên người mình. Chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn. “Xúc tua” lại càng trắng mịn dị thường. Bộ ngực cao vút của Thủy Thiên Nhu dính sát lên lồng ngực của Lăng Thiên. Quần áo đơn bạc gần như không mảy may ngăn cản xúc cảm nhạy bén của Lăng Thiên. Nhất thời cảm thấy có hai thứ gì đó như hạt đậu tương nhỏ chống lên lồng ngực của mình. Nhẹ nhàng cọ xát…
Rõ ràng là nha đầu nay không mặc nội y mà.
Lăng Thiên chỉ cảm thấy đáy lòng bốc lên một luồng nhiệt hỏa vô danh. Lại nhìn kiều nhan như hoa đang ở trong lòng mình. Còn mang theo nụ cười vô hạn thỏa mãn vui vẻ. Cái miệng nhỏ nhắn tựa như một củ ấu đỏ tươi. Môi hơi run rẩy. Mơ hồ có thể thấy được hàm răng trắng như tuyết ở bên trong. Toàn thân Lăng Thiên nóng lên. Gần như là không thể kiềm chế được mà cúi đầu xuống, cấp tốc, kiên quyết hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng ấy.
Thủy Thiên Nhu vừa mới thỏa tình. Cho nên sau một hồi lâu mới phát hiện tư thế của mình thực sự quá mức ám muội. Đâu còn nửa điểm rụt rẻ của một cô nương gia. Trong lòng chợt xấu hổ. Chỉ lo sẽ hạ thấp địa vị của mình trong lòng người yêu. Đang định tụt xuống. Thì đột nhiên thấy trước mắt tối sầm lại. Đôi môi mình đã bị cái miệng rộng của Lăng Thiên lấp kín.
Trong đầu Thủy Thiên Nhu nhất thời nổ vang một tiếng. Biến thành một mảnh trống rỗng. Cặp mắt xinh đẹp mở to. Nhìn mắt Lăng Thiên đang gần trong gang tấc. Trong ánh mắt có thẹn thùng. Có bối rối còn mang theo chút lúng túng.
Đây là những gì mình tha thiết ước mơ ư? Nhưng mà. Vì sao cảm giác lại quái dị như thế? Trong lòng hoang mang rối loạn, nhưng phần nhiều là ngọt ngào. Hạnh phúc trong vòng tay ấm áp này. Vì sao đột nhiên lại thấy an toàn như thế?
Thủy Thiên Nhu chỉ cảm thấy đôi môi mình bị một đoàn ấm áp vây quanh. Tiếp đó. Có một đầu lười khéo léo linh hoạt khiêu khích đôi môi mình. Mở hàm răng của mình ra. Chui vào.
Ngay sau đó một cỗ cảm giác tiêu hồn thực cốt trước nay chưa từng có từ đáy lòng tràn lên. Thủy Thiên Nhu khẽ hé cái miệng thơm tho. Thừa nhận sự xâm phạm của nam nhân ở trước mặt. Toàn thân phảng phất như trở nên cứng ngắc. Một lát sau mới khôi phục tinh thần. Mở miệng kêu lên sợ hãi. Ai ngờ cái miệng nhỏ nhắn mới hé ra, cái lưỡi nhỏ nhắn thơm tho của mình lại bị đối phương câu dẫn. Toàn thân Thủy Thiên Nhu chấn động. Chỉ cảm thấy đầu óc si ngốc. Cứ như thế mà treo trên người Lăng Thiên. Hoàn toàn quên chống đỡ. Đôi mắt to mỹ lệ. Vẫn như cũ mở trong trong ngượng ngùng nhìn mặt Lăng Thiên.
Thủy Thiên Nhu nhất thời toàn thân vô lực. Ngay cả tì lên người Lăng Thiên cũng không còn sức. Tụt xuống phía dưới. Nhưng chợt cảm thấy trên kiều đồn ấm áp. Một bàn tay nóng bỏng đặt lên. Bàn tay to lớn không thành thực ấy khẽ dụng lực nâng mình lên. Không ngờ lại còn nhẹ nhàng xoa nắn tại nơi thần bí của mình.
Thủy Thiên Nhu trừng mắt bối rối nhìn Lăng Thiên đang điên cuồng hôn mình. Cuối cùng không có phản ứng. Hoàn toàn không phản kháng lại. Hoặc có lẽ là hoàn toàn không biết mình nên phản ứng như thế nào.
Đột nhiên. Lăng Thiên ngẩng đầu lên. Rời khỏi môi của Thủy Thiên Nhu. Hô hấp có phần gấp gáp nhìn mặt Thủy Thiên Nhu. Giọng khàn khàn mà giáo huấn: “Chuyên tâm một chút nào.”
Ngữ khí thực sự là bá đạo phi thường.
Ngữ khí của câu nói ấy rất khác thường khiến cho Thủy Thiên Nhu đang đầu óc trống rỗng trong nháy mắt phản ứng lại. Nhưng nàng lại không cảm thấy ý vị bá đạo trong đó. Mà chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khẩn trương. Nhịn không được tự hỏi: hắn muốn ta chuyên tâm một chút. Chuyên tâm một chút là sao? Vừa nghĩ đến đây, Thủy Thiên Nhu ngây ngô hỏi: “Chuyên tâm một chút là cái gì?”
“Cái gì… Chuyên tâm cái này!” Lăng Thiên thở ồ ồ. Lại cúi đầu. Mút lấy cánh môi tựa như đóa hoa của nàng vào trong miệng.
Thủy Thiên Nhu thực sự có phần ngạt thở.
Một lúc lâu sau. Lăng Thiên mới buông nàng ra. Nhưng lại ôm lấy nàng vào trong ngực. Nhìn mỹ nhân tuyệt sắc thẹn thùng chúi vào trong lòng mình. Hơi thở gấp gáp. Hai mắt gắt gao nhắm chặt. Hàng mi không ngừng run rẩy. Nhẹ nhàng mỉm cười. Ôn nhu hỏi: “Tư vi thế nào?”
Thủy Thiên Nhu chỉ cảm thấy tâm hồn mình đang bay lượn giữa không trung. Còn chưa kịp hạ xuống. Nghe thấy câu hỏi kia. Căn bản chưa kịp phản ứng. Bất tri bất giác hỏi lại”: “Tư vị thế nào là sao cơ?” Rồi chợt bừng tỉnh. Chỉ cảm thấy mặt nóng như phát hỏa. “Ưm” một tiếng bưng kín khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng. Chui tọt vào trong lòng Lăng Thiên.
Lăng Thiên cười hắc hắc. Đại chưởng không nặng không nhẹ vỗ lên kiều đồn của nàng vài cái. Rồi lại xoa xoa nắn nắn. Nhất thời Thủy Thiên Nhu lại đè nén thanh âm xuống mà than nhẹ một tiếng. Thân thể chợt run rẩy. Sóng mắt chợt mê ly.
Lăng Thiên cảm thụ được sự mềm mại từ lòng bàn tay, gần như cảm giác ấy xộc thẳng lên đầu. Cố nén xung động muốn “xử tử” mỹ nữ trước mặt này. Hít một hơi thật sâu. Buông nàng xuống.
Không phải không muốn. Mà thực sự là không thể muốn.
Lê Tuyết, Lăng Thần, Ngọc Băng Nhan ở cách nơi này không xa. Vạn nhất ba người đó ngứa chân tùy tiện đi qua đây. Chộp được một màn này. Bộ dạng như ba bình dấm chua. Lăng Thiên thực sự là nuốt không trôi.
Hơn nữa. Lúc này trong thời điểm mấu chốt này quả thực không phải là thời gian thích hợp.
Nếu muốn hạnh phúc. Thì phải có dự định lâu dài. Trong đầu Lăng Thiên tự an ủi mình một câu. Vốn dĩ đang cuộn trào mãnh liệt, tiểu Lăng công tử cũng đành phải lặng lẽ lui quân.
“Mấy ngày tới muội cần phải chăm sóc thân thể mình cho tốt. Chưa biết chừng sẽ lên đường ngay. Về phần kiến tạo biệt viện của Thủy gia ở Thừa Thiên. Hoàn toàn có thể yên tâm. Nhất quyết sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Lăng Thiên nhẹ nhàng vuốt vuốt những sợi tóc tán loạn của Thủy Thiên Nhu. Ôn nhu nói. Toàn thân Thủy Thiên Nhu tựa như không xương, dựa vào ghế nằm. Khẽ vâng một tiếng. Nàng cũng không giống như Lăng Thiên sớm đã “lịch lãm”.Người ta vẫn còn là một đại cô nương gia chưa lập gia thất. Cho dù là hôn môi như vừa mới rồi. Vẫn còn là nụ hôn đầu tiên của Thủy Thiên Nhu. Đến lúc này vẫn còn chìm đắm trong cảm giác lâng lâng như đang cưỡi mây đạp gió. Ý nghĩ đến bây giờ vẫn còn đang mơ mơ màng màng. Lăng Thiên nói cái gì thì nàng ưng thuận cái đó. Gần như hoàn toàn không có khả năng suy xét. Bằng không lấy tài trí của Thủy đại tiểu thư, sao có thể hỏi một câu ngây ngốc như vậy?
Nhìn dáng dấp của Thủy Thiên Nhu như đang làm mơ lại như đang bay bổng. Trong lòng Lăng Thiên vui vẻ. Nhẹ nhàng ôm vai nàng nói chuyện một hồi lâu. Cuối cùng mới đi ra cửa.
Lăng Thiên đã rời đi một lúc lâu. Tâm tình tán loạn của Thiên Tinh mới chậm rãi quy tụ, chậm rãi nhớ lại xem vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Ngẫm nghĩ một lát. Sắc mặt càng ngày càng đỏ. Đột nhiên ưm một tiếng, bưng mặt ngã xuống giường. Kéo chăn bông. Che kín thân hình. Hôm nay mình sao thế nhỉ. Thật là xấu hổ quá đi.
Lăng Thiên đi ra ngoài cửa, khẽ than, thở dài. Đối với chuyện ở đại lục Thiên Phong, hắn thật sự có chút chủ ý bất định. Thời gian còn chưa đến một năm. Chính là nhất giáp chi chiến sáu mươi năm một lần của hai nhà Thủy, Ngọc. Hiện tại Lăng Thiên lo lắng chính là, rốt cuộc là trước nhất giáp chi chiến tốt hơn? Hay là sau nhất giáp chi chiến? Tuy rằng cái gọi là nhất giáp chi chiến đã mất đi ý nghĩa vốn có của nó.
Nếu trước nhất giáp chi chiến đi đến đại lục Thiên Phong lợi dụng Thủy gia hiện tại tạo ra cục diện hỗn loạn, mượn lực lượng cường thế của Thuận Thiên Minh, tiến hành kế hoạch của mình. Thì với tình hình tâm tán của người Thủy gia hiện tại, cho dù là thực lực tích súc ngàn năm qua vẫn cực kỳ cường đại, nhưng nếu muốn đạt được mục đích của mình e rằng vẫn phải trả một cái giá phi thường khổng lồ. Mà cái giá này, Lăng Thiên lại không muốn chi trả chút nào.
Nhưng nếu đợi sau khi nhất giáp chi chiến kết thúc, cố nhiên nguyên khí của Thủy gia sẽ tổn hao nặng nề nhưng vô luận là chi trưởng hay chi thứ, trong nhất giáp chi chiến lấy được ưu thế thì chắc chắn sẽ dẫn đến việc Thủy gia thay đổi triều đại. Tới lúc đó, toàn bộ nội loạn của Thủy gia ngược lại rất dễ giải quyết. Có điều là ôm một đám người giống như thiết bản vừa mới được đúc ra tin rằng cũng không nhìn thấy có chỗ nào dễ thu thập.
Thủy Thiên Nhu thượng vị càng thêm khó khăn.
Lắc đầu, trong lòng Lăng Thiên cảm thấy thật khó mà lựa chọn. Trầm tư, hắn chậm rãi đi vào trong mật thất. Việc này. Thôi thì cứ đợi sau khi tiêu độc cho Ngọc Băng Nhan xong rồi hãy nói.
“Chuẩn bị thế nào rồi?” Lăng Thiên vừa vào cửa. Liền nghiêm trang hỏi. Khiến cho ba vị đại mỹ nữ vô cùng hoảng sợ. Hoàn toàn không biết vì sao khẩu khí lúc này của Lăng Thiên lại nghiêm túc như vậy.
Các nàng đâu có biết. Đây toàn bộ là vì Lăng Thiên có tật giật mình mà đến, cho nên mới tiên phát chế nhân.
“Hoàn toàn không có vấn đề gì. Cho dù hiện tại bắt đầu ngay cũng có thể được.” Lê Tuyết nghi hoặc nhìn Lăng Thiên. Quan sát từ trên xuống dưới. Nữ nhân xinh đẹp này hiểu Lăng Thiên rõ nhất. Lăng Thiên tiên phát chế nhân có thể hù dọa được Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan. Nhưng không có cách nào nắm giữ được nàng. Nàng biết Lăng Thiên tất có cái gì đó cổ quái. Nhưng cũng không vạch trần hắn.
“Chưa thể bắt đầu ngay được đâu.” Vẻ mặt Lăng Thiên bình tĩnh: “Muội nói muội đã chuẩn bị tốt rồi vậy nhìn cái này chút đi. Xem có thể dùng đến trong lúc khu độc hay không?” Lăng Thiên lật bàn tay. Trong lòng bàn tay hắn. Chợt hiện ra một vật tròn tròn nhẵn nhụi to bằng quả trứng ngỗng. Mềm mại lùng bùng. Bên trong không ngờ phát ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt. Một hương thơm ngát vô danh tràn ngập khắp trong thạch thất.
“Thực là nội đan ư?” Sắc mặt Lê Tuyết nhất thời trở nên trịnh trọng. Đối với thứ này. Nàng còn quen thuộc hơn Lăng Thiên nhiều. Gần như là trong nháy mắt Lăng Thiên xuất ra. Nàng cũng đã nhận ra. Thực sự là một viên nội đan. Không khỏi càng thêm hoảng sợ. Lê Tuyết trăm vạn lần cũng không nghĩ đến. Ở thế giời này, lại cũng có thể có thần thú ngưng kết nội đan.
“Chính là nội đan của Lân Giáp Long. Chủ thuần dương.” Lăng Thiên nâng nội đan lên. Nói: “Muội xem. Có thể dùng được hay không? Phải dùng nó như thế nào? Vận dụng cái thứ này. Huynh không bằng muội. Thỉnh muội chỉ giáo cho.”
“Lân Giáp Long.” Lê Tuyết trút ra một ngụm lãnh khí. Đưa tay đón lấy. Vô cùng cẩn thận cầm trong tay tựa như là trân bảo. Tỉ mỉ quan sát một lần. Không khỏi biến sắc. “Nội đan đã có phân nửa trở thành thể rắn. Thế này nó phải có hai ngàn năm đạo hạnh. Đây… đây là nội đan của Lân Giáp Long gần hóa rồng rồi. Huynh, huynh… Lấy công lực của huynh. Sao có khả năng giết chết thứ này? Ngàn vạn lần đừng nói với muội là huynh giết được nó nhé. Muội không tin đâu. Tin rằng cho dù là Tống Quân Thiên Lý cũng tuyệt đối không làm được.”
Lăng Thiên cười khổ một tiếng. Liền biến rằng nha đầu này muốn thương tổn bản thân mình. Sờ sờ mũi. Nói: “Theo kết quả mà nói, quả thực có thể nói là bị ta giết chết. Tuy rằng là đụng phải đại vận từ trên trời rơi xuống. Khi trước vì muốn ngăn sông. Huynh đã cho nổ cả một ngọn núi. Kết quả là cả ngọn núi sụp xuống. Thật vừa khéo đập chết cái thứ cứng rắn này. Coi như là huynh kiếm được một cái tiện nghi đi. Kết quả . Thế là. Thuận lợi thu được vật đó.”
“Thuận lợi thu được? Còn những thứ tốt khác nữa sao? Mau mau giao ra đây.” Lê Tuyết trừng mắt. Bàn tay nhỏ bé trắng bóc đã đưa đến phía dưới mũi Lăng Thiên.
Lăng Thiên cười khổ không thôi.
Không phải là hắn không muốn giao ra. Vấn đề là. Giao như thế nào? Lớp da ngoài của Lân Giáp Long có thể chế tạo nhuyễn giáp. Điểm ấy cũng đủ hài lòng rồi. Nội đan chỉ cần người biết hàng là đương nhiên có thể phân ra dùng. Nhưng vấn đề là. Hai khỏa con ngươi của Lân Giáp Long đều là trân bảo cực kỳ hiếm có của thế gian. Là da minh châu đó nha. Đáng tiếc chỉ có hai khỏa. Mà trước mặt mình lại là ba nữ nhân. Cho ai? Không cho ai đây?
“Cầm đến đây đi.” Ở bên cạnh, Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan nhìn bộ dạng đau khổ của Lăng Thiên. Nhìn nhau. Không khỏi cùng cười duyên. Thế là. Lại là hai bàn tay nhỏ bé trắng nõn chìa đến dưới mũi Lăng Thiên.
“Hừ hừ, nội đan thế này, Lân Giáp Long phải tu luyện đến mức nào mới có. Hai con ngươi của nó chắc chắn là dạ minh châu tối thượng nha. Ở đâu rồi? Nhanh giao ra đây cho muội. Sao. Chẳng lẽ tặng cho người ta rồi ư? Thảo nào vừa mới rồi có bộ dạng có tật giật mình.” Tư thế của Lê Tuyết như chủ nợ đến cửa.
Trên chóp mũi Lăng Thiên rơi châu. Chật vật móc ra hai khỏa dạ minh châu to bằng cỡ quả trứng ngỗng. Gần như cấp bách ném vào trong tay Lê Tuyết, hấp tấp nói: “Vậy mà là gọi là có tật giật mình sao? Cho muội cả hai khỏa luôn đó. Muội xem rồi phân thế nào thì phân đi. Huynh không có ý kiến.” Dạ minh châu vừa tặng ra. Nhất thời dễ dàng hơn rất nhiều, cười hắc hắc hai tiếng.
Hai khỏa dạ minh châu vừa xuất hiện, nhất thời giữa thạch thất tràn ngập một tầng hào quang nhàn nhạt. Trong trẻo nhưng lạnh lùng cao nhã: Không diễm một hạt bụi.( Rất giống với cách miêu tả Lăng Thần trong cuộc chiến với Lôi gia.) Hai khỏa dạ minh châu lẳng lặng nằm trong tay Lê Tuyết. Không ngừng tán ra ánh sáng như mộng như ảo.
“Oa!” Lăng Thần cùng Ngọc Băng Nhan đồng loạt kinh hỉ mà kêu lên. Nữ hài tử với những loại kỳ trân dị bảo như thế này gần như đều rất khó cưỡng chế sự yêu thích. Vô luận là tiểu thư khuê các, tiểu gia bích ngọc hay kỳ nữ hai kiếp đều không ngoại lệ. Vừa nhìn thấy hai khỏa dạ minh châu này. Ánh mắt hai người Ngọc Băng Nhan và Lăng Thần lập tức sáng ngời.
Lê Tuyết cũng ngây dại.
Thông tuệ như nàng trong nháy mắt sáng tỏ, địa tô(thuế đất) mà mình hao hết tâm tư mới thu được, không ngờ lại thành ra không thể đoạt lấy.
Chỉ có hai khỏa. Làm sao mà phân chia. Chỗ này đã có ba người, lại còn Tiêu Nhạn Tuyết, Thủy Thiên Nhu. Nghe nói trong phủ còn còn một vị tỷ tỷ của Lăng Thiên. Lê Tuyết rên rỉ một tiếng.: “Lẽ nào cầm đao chém ra?”
Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan cùng lúc ý thức được điểm xấu hổ ấy. Liếc mắt nhìn nhau, sau đó hai người cùng lùi lại một bước.
“Muội mặc kệ nha.” Lê Tuyết cuống quýt tựa hồ đang cầm khối sắt đỏ rực trên tay, không buông ra sẽ bị bỏng. Luống cuống ném trở lại cho Lăng Thiên.
Lăng Thiên vội vàng tiếp lấy. Vẻ mặt bất đắc dĩ: “Huynh đã nói huynh không có ý kiến. Muội nói huynh làm sao bây giờ?”
Tam nữ nhất tề trầm mặc. Hiển nhiên đều rất muốn. Nhưng cũng không dám mở miệng. Rõ ràng là để cho Lăng Thiên tự mình lựa chọn. Muốn nhìn xem rốt cục người này sẽ chọn ai?
Lăng Thiên khóc cười không xong. Nhiều lão bà quá cũng thật phiền phức. Cho ai, không cho ai. Thật sự là rất đau đầu.
Nếu tùy tiện không để ý mà cho đi. Những người khác tất nhiên sẽ thương tâm. Người được đương nhiên trong lòng cũng vui vẻ nhưng cũng lại lo sợ phải đứng ở phía đối diện với chúng nữ.
Lăng Thiên hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lê Tuyết. Ý là: muội thật hồ đồ. Nhìn đi. Gây ra phiền phức rồi đó!
Lê Tuyết chột dạ quay mặt ra chỗ khác. Chợt đảo mắt nguýt một cái khinh thường. Cúi đầu. Trong lòng lại oán thầm: đáng đời. Ai bảo huynh hoa tâm. Nhìn đi. Gặp báo ứng rồi phải không?
Trong thạch thất nhất thời là im ắng. Kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Một lúc lâu sau. Lăng Thiên rốt cục cười khổ một tiếng. Nói: “Nếu như không phân phối được. Không bằng huynh dứt khoát đập nát nó. Vứt vào trong nước. Phân cho mỗi người một chén để uống. Được không? Nghe nói thứ này có thể mỹ dung dưỡng nhan. Đập nát thành mạt phấn khẳng định có thể chia đều rồi.” Nói xong. Lăng Thiên còn cười khẽ hai tiếng. Chỉ là tiếng cười của hắn cực kỳ khô khốc. Đang cười. Nhưng không bằng đang khóc.
Lời vừa nói ra, tam đại mỹ nữ đều trừng mắt nhìn hắn. Như đang nhìn một quái vật. Bảo vật đoạt thiên tạo hóa như vậy. Người này lại còn nói muốn đập nát?
Ba người cùng lúc nhào đến. Đoạt dạ minh châu trở lại, sau một phen hai mặt nhìn nhau. Lê Tuyết ho khan hai tiếng. Nói: “Hai khỏa dạ minh châu này, kỳ thực cũng không khó giải quyết.”
Lăng Thiên có phần hứng thú nhìn nàng. Nói: “Ồ. Muội có ý kiến gì hay sao? Theo ý muội cần phải làm thế nào?”
“Hai khỏa dạ minh châu này, tất nhiên đều là kỳ trân hiếm có trên thế gian. Nhưng chỉ có hai khỏa. Vô luận là huynh đưa cho người nào trong số những tỷ muội chúng ta. Đều cực kỳ không thích hợp. Cho nên. Muội có hai phương pháp. Đều có thể giải quyết chuyện này. Thứ nhất. Đây là dạ minh châu xuất từ thân Lân Giáp Long. Trải qua bao năm hút linh khí thiên địa cho đến bây giờ. Nhật nguyệt quang hoa. Ngoại trừ nó có thể phát ra ánh sáng trong đêm tối ra. Bản thân nó còn có một loại công hiệu thần ký khác là khư bệnh cường nhân. Nói cách khác. Chỉ cần mang một khỏa châu này ở trên người. Thân thể của người đó sẽ chậm rãi được cải thiện. Cho dù không thể trường sinh bất lão. Nhưng nó lại có kỳ hiệu ích thọ duyện niên (có thể kéo dài tuổi thọ). Cho nên biện pháp đầu tiên của muội chính là tặng hai khỏa dạ minh châu này cho hai vị lão nhân gia của Lăng gia. Mỗi người mang một viên”
Mắt Lăng Thiên sáng ngời, không ngừng gật đầu. Tầm nghĩ biện pháp này có phần không tệ.”
“Biện pháp thứ hai. Biến hai khỏa dạ minh châu thành bảo vật truyền gia. Hiện nay cơ nghiệp của chúng ta đã đến mức chiếm nửa giang sơn. Ngày mà Thiên ca tọa chủ long đình đã không vì thế mà không còn xa nữa.”
Ý của muội là. Hai khỏa châu này. Biến thành đồ trang sức khi tân hoàng đăng cơ. Trên hoàng quan gắn một viên, trên phượng quan gắn một viên.” Lê Tuyết chậm rãi nói.
“Tin rằng vô luận áp dụng loại biện pháp nào. Hai khỏa dạ minh châu này đều sẽ không tạo ra bất luận phiền phức nào. Mọi người thấy sao?”
“Hai biện pháp này đều rất tuyệt diệu. Tuyết tỷ. Tỷ thật là lợi hại.” Lăng Thần và Ngọc Băng Nhan cùng lúc tán thưởng. Với cơ trí tâm duyệt của Lê Tuyết rất bội phục.
“Đã như vậy. Hai khỏa dạ minh châu này sẽ tặng nãi nãi và gia gia đeo ở trên người đi. Hai vị lão nhân đều đã lớn tuổi rồi. So với chúng ta càng cần hai khỏa châu này hơn.” Lăng Thiên giải quyết dứt khoát. Đồng thời lòng có chút hổ thẹn. Uổng cho một tôn tử như mình, không ngờ lại không nghĩ đến một lễ này.
“Bất quá trước lúc đó. Hai khỏa dạ minh châu này Băng Nhan muội muội tạm thời có thể mang theo. Chí ít là ngày hôm nay.” Lê Tuyết định liệu mọi việc nói. “Trong lúc tiêu độc, đeo ở trên người có thể tẩm bổ kinh mạch tránh bị tổn thương. Thứ hai. Ăn vào nội đan của Lân Giáp Long cùng với hai khỏa dạ minh châu này cũng có chút tương thông khí tức. Có thể làm cho dược lực không nóng quá mức tổn thương đến thân thể. Trong một khoảng thời gian sau khi chữa thương, cũng có thể tăng thêm thần hiệu bồi nguyên củng cố căn cơ. Đợi thân thể Băng Nhan muội muội kiện khang. Giao lại cho hai vị lão nhân cũng chưa muộn.”
Lăng Thiên gật đầu, hỏi: “Cũng được. Nói vậy phục vào bao nhiêu muội đã biết rõ cả rồi chứ?”
Lê Tuyết lắc đầu. Nói: “Đây chẳng qua là muội kiến nghị vậy thôi. Trước khi bắt đầu thì dùng một chút. Để thử năng lực thừa nhận của kinh mạch. Khi thuần dương lực triệt để tản ra. Không dùng nữa. Lập tức tiến hành tiêu độc. À. Còn một điểm nữa, chính là thể chất hiện tại của Băng Nhan muội muội. Hai mạch nhâm đốc chưa thông, chỉ có thể dùng phần dịch thể thôi. Dược lực của phần thể rắn quá lớn. Băng Nhan muội muội tuyệt sẽ không thể thừa nhận nổi.”
Lê Tuyết nhìn thoáng qua Ngọc Băng Nhan. Thản nhiên cười nói: “Nếu Ngọc Băng Nhan muội muội đã chuẩn bị tương đối rồi, Chúng ta có thể bắt đầu ngay bây giờ. Hiện tại có nội đan của Lân Giáp Long. Cơ hội thành công tăng lên rất nhiều. Tin rằng chắc chắn có thể thuận lợi nhất cử triệt tiêu ác tật.”
Khuôn mặt của Ngọc Băng Nhan nhất thời trắng bệch. Như con nai nhỏ chấn kinh lùi lại hai bước. Ôm chặt lấy cánh tay phải của Lăng Thiên. Tấm thân kiều nhuyễn run lên từng đợt khe khẽ.
Huyền Âm Thần Mạch. Ác tật này này đến từ lúc Ngọc Băng Nhan sinh ra. Cũng là thiên hạ đệ nhất kỳ chức mà thế nhân công nhận là không có biện pháp trị dứt. Sớm đã ăn mòn sạch sẽ lòng tin cùng kỳ vọng của Ngọc Băng Nhan. Thậm chí ở trong lòng nàng. Càng có một loại tư tưởng thâm căn cố đế rằng loại bệnh này không thể cứu nổi. Hôm nay rốt cục phải nhổ tận gốc. Ngọc Băng Nhan đột nhiên bắt đầu run sợ.
Nếu là trước khi nàng gặp Lăng Thiên. Gặp phải tình huống này. Ngọc Băng Nhan không những không sợ hãi. Trái lại sẽ rất vui mừng. Chữa bệnh đương nhiên là chuyện tốt. Vạn nhất bất hảo. Cũng là một loại giải thoát của mình. Sống hay chết đối với nàng mà nói. Sớm đã không còn quá quan trọng nữa rồi.
Nhưng. Từ khi trong lòng nàng có Lăng Thiên. Ngọc Băng Nhan sợ: nàng không sợ mình sẽ phải chết. Mà sợ mình sẽ phải rời xa Lăng Thiên. Sợ Lăng Thiên sẽ khổ sở thương tâm vì mình. Càng không thể vứt bỏ hạnh phúc vừa mới đến. Phần hạnh phúc này không cần quá nhiều, một tháng, một ngày, thậm chí chỉ là một giây cũng là hưởng thụ không gì sánh được. Nếu dùng thời gian hạnh phúc này để đánh cuộc với một xác suất. Cho dù là xác suất thành công đã biết từ sớm. Cho dù là nó đã tiếp cận đến gần như là 100%. Ngọc Băng Nhan cũng không nguyện ý vật lộn với nó.
Si ngốc nhìn Lăng Thiên. Trong nháy mắt nước mắt trong suốt đã chan chứa khóe mi Ngọc Băng Nhan. Nàng sợ mình chớp mắt, sẽ thiếu đi một lần được nhìn Lăng Thiên. Ngọc Băng Nhan cũng muốn nhìn Lăng Thiên lâu hơn nữa. Nhìn người mình yêu nhất lâu hơn nữa.
Nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
“Nha đầu ngốc. Sợ gì nào?” Lăng Thiên ôn nhu đưa tay lên, thay nàng lau đi nước mắt trên mặt. Nhẹ giọng nói: “Đối với lần tiêu độc này. Huynh đã chuẩn bị hơn một năm thời gian. Yêm tâm. Vạn vô nhất thất. Vì hạnh phúc lâu dài của chúng ta. Chúng ta nhất định có thể chế phục ác tật này.”
Ngọc Băng Nhan si ngốc mà nhìn. Thanh âm run rẩy: “Thiên ca. Muội. Muội sợ. Muội thực sự rất sợ. Muội sợ muội sẽ không được gặp lại huynh nữa. Muội sợ lắm. Muội không chữa nữa có được không? Để cho muội ở thêm vài ngày nữa với huynh được không? Cho dù là chỉ là một ngày một đêm ở cùng huynh, cũng được mà.”
Lòng Lăng Thiên đau xót. Nhưng lại cười ha hả. Biểu tình rất dễ dàng: “Sợ cái gì. Nhan nhi. Sau khi trải qua ngày hôm nay. Chúng ta có thể ở cùng nhau cả đời. Cử án tề mi(1). Sống đến đầu bạc răng nong. Tương chu dĩ mạt (2). Làm phu thê chân chính. Cả đời khoái hoạt. Muội nói có được không? Muội còn phải sinh con gái cho huynh nữa đó. Chẳng lẽ muội không muốn ư?”
Nước mắt Ngọc Băng Nhan tuôn rơi. Nghẹn ngào nói: “Muội muốn… Muội thực sự rất muốn sinh con cho huynh. Sống đến đầu bạc răng nong . Đó là tâm nguyện lớn nhất của muội. Muội sợ… Muội thực sự sớ lắm. Muội sợ muội không có phúc khí ấy. Vạn nhất.”
“Không có vạn nhất.” Lăng Thiên kiên quyết cắt đứt lời nói của Ngọc Băng Nhan, nghiêm mặt nói: “Nhan nhi, muội là nữ nhân của Lăng Thiên ta. Ta muốn muội sống thật khỏe mạnh. Biết không? Sống vì ta. Tin tưởng ta. Cũng tin tưởng vào chính muội. Một cửa này. Chúng ta nhất định có thể vượt qua.”
Ngọc Băng Nhan ra sức gật đầu. Nhưng nước mắt vẫn tí tách rơi: “Thiên ca. Đáp ứng muội một việc. Sau đó chúng ta bắt đầu.”
“Chuyện gì nào?”
“Thiên ca. Huynh phải đáp ứng muội. Vạn nhất. Vạn nhất muội bất hạnh. Chết đi. Huynh nhất định… phải mau quên muội đi. Không nên vì muội mà khổ sở. Cũng không được nhớ đến muội. Càng không được làm khổ bản thân. Cùng Lăng Thần tỷ tỷ, Lê Tuyết tỷ tỷ , tiếp tục sống thật hạnh phúc. Được không?” Đôi môi tươi đỏ như hoa của Ngọc Băng Nhan khẽ run rẩy. Nước mắt từ trên mặt không ngừng rơi xuống.
Lăng Thiên đau xót trong lòng. Đột nhiên gầm nhẹ một tiếng. Mạnh mẽ ôm lấy thân thể mềm mại của Ngọc Băng Nhan. Khẽ cúi đầu. Dùng miệng của mình lấp kín cái miệng đang run rẩy của nàng. Bắt đầu hôn một cách điên cuồng. Toàn thân Ngọc Băng Nhan run lên. Lập tức một đôi cánh tay trắng nõn quấn lấy cổ Lăng Thiên. Gắt gao ôm chặt. Kịch liệt đáp lại. Trong cổ họng. Vẫn còn những thanh âm nghẹn ngào khe khẽ…
Nước mắt của nàng, không ngừng chảy xuống. Chảy tới nơi hai đôi môi đang giao nhau, thấm đẫm. Lăng Thiên rõ ràng cảm thụ được, vị mặn chát nhàn nhạt của những giọt nước mắt ấy…
Hai người Lăng Thần và Lê Tuyết đứng ở bên cạnh mà nhìn. Trong ánh mắt của hai người không có chút ghen tuông nào. Thứ duy nhất có. Chỉ là tiếc thương dành cho Ngọc Băng Nhan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.