Lang Vương Tổng Giám Đốc Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng
Chương 31: Anh hùng cứu mỹ nhân 1
Hi Vũ Yên
09/12/2014
Ba người sau khi nghe được, sắc mặt thoáng cái thay đổi, xem ra lần này Khang Cốc không phải
nói đùa, các cô thật vất vả mới xin được vào trường học tốt nhất này,
tất cả cũng vì người nhà nhờ quan hệ mới xin được, nếu như bị đuổi học,
người nhà mà biết sẽ rất tức giận , chớ nói chi đến việc phải vào tù!
"Anh dám -- "
Dương Phỉ hiện tại sắp chết liền cố gắng kháng cự.
"Chỉ bằng hành động của các cô, vì sao lại không dám?" Khang Cốc nhìn Bạch Tuyết đang ngồi trên mặt đất khóc, hận không thể lập tức đem bọn họ vào tù.
"Chỉ bằng những tấm hình của anh ư? Tôi tin tám phần anh chỉ là hù dọa người khác mà thôi , vừa rồi anh cách xa như vậy, mà có thể chụp được thì tài quái!" Dương Phỉ không phục nói.
"Này không cần cô lo lắng, nói chung trong tay tôi có chứng cớ phạm tội của mấy người, vì thế đến trường vốn không thích hợp mấy ngươi, mà ngồi tù mới thích hợp hơn, hình như ở trong đó còn có rất nhiều người phụ nữ còn ác hơn các cô nhiều, tôi tin khi các cô vào đó nhất định sẽ có người chiếu cô các cô ." nghe từng câu từng chữ của Khang Cốc nói, bộ dáng cũng rất nghiêm túc.
"Chúng ta là bạn học, anh không thể làm như vậy được?" Hai nữ sinh khác nói.
"Bạn học? Lúc này mới biết là bạn học sao, lúc các cô bắt nạt Bạch Tuyết sao không thấy nghĩ đến ? Các cô từng người một chính là những người không có quản giáo, Khang Cốc tôi là đàn ông, nên tôi sẽ không đánh phụ nữ , nếu không vừa nãy tôi cần phải giúp các cha mẹ các cô giáo dục lại các cô! Vì tội dám khi dễ Bạch Tuyết, hừ --" Khang Cốc đang chuẩn bị đi đỡ Bạch Tuyết dậy.
Dương Phỉ vừa nhìn thấy thời cơ tới, rất nhanh đoạt lấy di động trong tay Khang Cốc , rồi nhanh chân bỏ chạy, ai biết được, Khang Cốc chỉ đưa một chân ra.
"A --" Dương Phỉ liền bị nhã về phía trước, Khang Cốc nhang tay lấy lại điện thoại di động, cất vào trong túi.
"Muốn từ trong tay tôi cướp đồ sao, cô hãy nằm mơ đi, tôi từ nhỏ đã đi học võ, nên luôn luôn phản ứng rất nhanh ." Khang Cốc nâng Bạch Tuyết dậy, mặt không khỏi hồng lên một chút , bởi vì phía trước Bạch Tuyết bị lộ ra đều bị hắn thu hết vào đáy mắt.
Cuống quít vì Bạch Tuyết mặc lại áo, ai ngờt Bạch Tuyết hai tay đang che thứ gì đó nhất quyết không chịu di chuyển, vật kia hình như rất quan trọng nên cô mới lo lắng bị người khác cướp đi mất?
"Mau buông tay ra, anh giúp em mặc lại áo có được không?" Khang Cốc ôn nhu hỏi.
Bạch Tuyết nước mắt vẫn cứ rơi, không ngừng lắc đầu!
Khang Cốc đau lòng nhìn Bạch Tuyết trên người chỗ xanh chỗ tím, làn da bị lộ ra ngoại không có một chỗ lành lặn, không biết là toàn thân có phải đều bị thương hay không..
"Qua đây, các cô qua đây cho tôi --" Khang Cốc nổi giận, chỉ vào mấy người Dương Phỉ quát.
"Anh không nên bị bề ngoài dối tra của cô ta lừa, Anh hãy xem trên người cô ta vẫn còn hiện dấu hôn của đàn ông để lại kìa, anh còn tưởng rằng cô ta còn trong trắng sao, sớm đã bị người ta dùng qua rồi..." Nhìn thấy Khang Cốc đau lòng như thế đối với Bạch Tuyết, Dương Phỉ không phục gào thét.
"Ba -- "
Khang Cốc hung hăng đánh một cái tát, Dương Phỉ bị dùng sức đánh như thế , lảo đảo lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa té ngã.
"Tôi nói rồi tôi không đánh phụ nữ, thế nhưng, tôi chưa nói sẽ không bao giờ đánh , đánh loại người như cô tôi cảm thấy chỉ tổ bẩn tay mà thôi!"
Khang Cốc căm tức nhìn Dương Phỉ, hắn không cần Dương Phỉ nhắc nhở, hắn vốn đã nhìn thấy giữa những vết xanh tím còn có vài dấu hôn, bởi vậy hắn mới hung hăng đánh Dương Phỉ một cái tát, để oán khí trong lòng có chỗ phát tiết, hắn vì Bạch Tuyết chờ nhiều năm như vậy, rốt cuộc là tên khốn khiếp nào đã làm vậy với Bạch Tuyết chứ?
Dương Phỉ bị dọa sợ, cảm thấy người trước mắt này lại lộ ra sự hung dữ, toàn thân nhuộm sát khí từ địa ngục, toàn thân không khỏi bắt đầu run rẩy, cô thề mình chưa từng thấy qua bộ dạng Khang Cốc hung ác như vậy, cũng chưa từng cảm thấy sợ hãi anh như vậy, cô luôn coi Khang Cốc như ánh mặt trời dịu dàng, nhưng lúc này cô có loại ảo giác bọn họ không phải cùng một thế giới!
"Anh dám -- "
Dương Phỉ hiện tại sắp chết liền cố gắng kháng cự.
"Chỉ bằng hành động của các cô, vì sao lại không dám?" Khang Cốc nhìn Bạch Tuyết đang ngồi trên mặt đất khóc, hận không thể lập tức đem bọn họ vào tù.
"Chỉ bằng những tấm hình của anh ư? Tôi tin tám phần anh chỉ là hù dọa người khác mà thôi , vừa rồi anh cách xa như vậy, mà có thể chụp được thì tài quái!" Dương Phỉ không phục nói.
"Này không cần cô lo lắng, nói chung trong tay tôi có chứng cớ phạm tội của mấy người, vì thế đến trường vốn không thích hợp mấy ngươi, mà ngồi tù mới thích hợp hơn, hình như ở trong đó còn có rất nhiều người phụ nữ còn ác hơn các cô nhiều, tôi tin khi các cô vào đó nhất định sẽ có người chiếu cô các cô ." nghe từng câu từng chữ của Khang Cốc nói, bộ dáng cũng rất nghiêm túc.
"Chúng ta là bạn học, anh không thể làm như vậy được?" Hai nữ sinh khác nói.
"Bạn học? Lúc này mới biết là bạn học sao, lúc các cô bắt nạt Bạch Tuyết sao không thấy nghĩ đến ? Các cô từng người một chính là những người không có quản giáo, Khang Cốc tôi là đàn ông, nên tôi sẽ không đánh phụ nữ , nếu không vừa nãy tôi cần phải giúp các cha mẹ các cô giáo dục lại các cô! Vì tội dám khi dễ Bạch Tuyết, hừ --" Khang Cốc đang chuẩn bị đi đỡ Bạch Tuyết dậy.
Dương Phỉ vừa nhìn thấy thời cơ tới, rất nhanh đoạt lấy di động trong tay Khang Cốc , rồi nhanh chân bỏ chạy, ai biết được, Khang Cốc chỉ đưa một chân ra.
"A --" Dương Phỉ liền bị nhã về phía trước, Khang Cốc nhang tay lấy lại điện thoại di động, cất vào trong túi.
"Muốn từ trong tay tôi cướp đồ sao, cô hãy nằm mơ đi, tôi từ nhỏ đã đi học võ, nên luôn luôn phản ứng rất nhanh ." Khang Cốc nâng Bạch Tuyết dậy, mặt không khỏi hồng lên một chút , bởi vì phía trước Bạch Tuyết bị lộ ra đều bị hắn thu hết vào đáy mắt.
Cuống quít vì Bạch Tuyết mặc lại áo, ai ngờt Bạch Tuyết hai tay đang che thứ gì đó nhất quyết không chịu di chuyển, vật kia hình như rất quan trọng nên cô mới lo lắng bị người khác cướp đi mất?
"Mau buông tay ra, anh giúp em mặc lại áo có được không?" Khang Cốc ôn nhu hỏi.
Bạch Tuyết nước mắt vẫn cứ rơi, không ngừng lắc đầu!
Khang Cốc đau lòng nhìn Bạch Tuyết trên người chỗ xanh chỗ tím, làn da bị lộ ra ngoại không có một chỗ lành lặn, không biết là toàn thân có phải đều bị thương hay không..
"Qua đây, các cô qua đây cho tôi --" Khang Cốc nổi giận, chỉ vào mấy người Dương Phỉ quát.
"Anh không nên bị bề ngoài dối tra của cô ta lừa, Anh hãy xem trên người cô ta vẫn còn hiện dấu hôn của đàn ông để lại kìa, anh còn tưởng rằng cô ta còn trong trắng sao, sớm đã bị người ta dùng qua rồi..." Nhìn thấy Khang Cốc đau lòng như thế đối với Bạch Tuyết, Dương Phỉ không phục gào thét.
"Ba -- "
Khang Cốc hung hăng đánh một cái tát, Dương Phỉ bị dùng sức đánh như thế , lảo đảo lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa té ngã.
"Tôi nói rồi tôi không đánh phụ nữ, thế nhưng, tôi chưa nói sẽ không bao giờ đánh , đánh loại người như cô tôi cảm thấy chỉ tổ bẩn tay mà thôi!"
Khang Cốc căm tức nhìn Dương Phỉ, hắn không cần Dương Phỉ nhắc nhở, hắn vốn đã nhìn thấy giữa những vết xanh tím còn có vài dấu hôn, bởi vậy hắn mới hung hăng đánh Dương Phỉ một cái tát, để oán khí trong lòng có chỗ phát tiết, hắn vì Bạch Tuyết chờ nhiều năm như vậy, rốt cuộc là tên khốn khiếp nào đã làm vậy với Bạch Tuyết chứ?
Dương Phỉ bị dọa sợ, cảm thấy người trước mắt này lại lộ ra sự hung dữ, toàn thân nhuộm sát khí từ địa ngục, toàn thân không khỏi bắt đầu run rẩy, cô thề mình chưa từng thấy qua bộ dạng Khang Cốc hung ác như vậy, cũng chưa từng cảm thấy sợ hãi anh như vậy, cô luôn coi Khang Cốc như ánh mặt trời dịu dàng, nhưng lúc này cô có loại ảo giác bọn họ không phải cùng một thế giới!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.