Lang Vương Tổng Giám Đốc Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng
Chương 216: Chương 216.1: Lãnh Dạ khom lưng
Hi Vũ Yên
25/12/2015
“Là vậy, khẩu vị cái kia của chị dâu, không đổi không đổi!” Đoan Mộc an ủi.
“Không được! Không thể để cô ấy được tiện nghi, lão Tam, hôm nay em tiếp tục kêu Bạch Tuyết đến công ty của anh, bản thân anh muốn nhìn xem trái tim cô ấy là cái gì mà rốt cuộc lại muốn hạ dược anh!” Lãnh Dạ lạnh giọng nói.
“Đại ca yên tâm, tất cả sẽ dược sắp xếp thích hợp.” Đoan Mộc đứng thẳng dậy, nghiêm người cúi chào.
Lãnh Dạ kéo khóe miệng nở nụ cười
“Nghìn vạn lần không thể để chị dâu em phát hiện ra anh, bằng không em sẽ không tốt.” Lãnh Dạ nhắc nhở nói.
"Đó là, đương nhiên. Chị dâu lợi hại em đã cảm nhận được rồi! Lão Nhị, anh có biết hay không chị dâu lần đầu tiên nhìn thấy em liền cho em đây chính là cha của con chị ấy!" Đoan Mộc vui cười nói xong.
“Đồng cảm đồng cảm, chị dâu là một người phụ nữ lợi hại, bái phục! Đại ca, anh rốt cuộc đem chị dâu từ nơi nào tới đây? Quả thực là cực phẩm, một kẻ dở hơi.” Quan Phàm hỏi, trong con ngươi lộ vẻ mặt rất ngạc nhiên.
Lãnh Dạ không nói!
Bạch Tuyết làm thế nào mà để cho những người như bọn họ biết được, vì người con gái này anh đã hao phí một ngàn năm, lúc này đây nếu không đem cô giấu kĩ, anh sẽ vĩnh viễn mất đi cô! Mẫu Đơn tiên tử sẽ không có cơ hội khôi phục tiên vị!
Cho nên, Bạch Tuyết nhất định phải duy trì một cách chặt chẽ bên cạnh anh, hiện tại cô là con người, chuyện này đời đời kiếp kiếp cô đều không biết được, nếu có một ngày toàn bộ nguyên thần của cô trở lại, Lãnh Dạ sẽ vẫn tiếp tục bảo vệ cô, đên khi nguyên thần cô ấy trở về chỗ cũ.
Chỉ là, không biết khi nào ngày đó tới?
“Đại ca?” Quan Phàm khẽ vỗ vai Lãnh Dạ.
“. . . . “ Lãnh Dạ xem hai người bọn họ, ở chỗ này tuy bọn họ là con người, nhưng mà anh không phải không tin tưởng bọn họ, bởi vì bọn họ là anh em của anh. Nhưng mà, mẹ của anh! Vì sao cuối cùng ở thời khắc mấu chốt lại bỏ anh mà đi, còn phản bội lại anh? Mẹ biết rõ Bạch Tuyết đối với anh quan trọng thế nào, mẹ vì sao còn muốn làm vậy?
Lãnh Dạ đau lòng, ngửa đầu, uống môt ngụm rượu lớn.
“Đại ca. . . . trong lòng không thoải mái?” Đoan Mộc đưa tay nhẹ nhàng vỗ vai Lãnh Dạ.
Lãnh Dạ lắc đầu, trong lòng không thoải mái chính anh giải quyết không được, huống hồ là bọn họ!
“Đại ca, chị dâu sẽ nhớ ra anh, đừng buồn . . . .” Đoan Mộc biết Bạch Tuyết bởi vì sinh con tạm thời mất trí nhớ, quên đại ca, cho nên đại ca mới đau khổ như vậy?
“Không được! Không thể để cô ấy được tiện nghi, lão Tam, hôm nay em tiếp tục kêu Bạch Tuyết đến công ty của anh, bản thân anh muốn nhìn xem trái tim cô ấy là cái gì mà rốt cuộc lại muốn hạ dược anh!” Lãnh Dạ lạnh giọng nói.
“Đại ca yên tâm, tất cả sẽ dược sắp xếp thích hợp.” Đoan Mộc đứng thẳng dậy, nghiêm người cúi chào.
Lãnh Dạ kéo khóe miệng nở nụ cười
“Nghìn vạn lần không thể để chị dâu em phát hiện ra anh, bằng không em sẽ không tốt.” Lãnh Dạ nhắc nhở nói.
"Đó là, đương nhiên. Chị dâu lợi hại em đã cảm nhận được rồi! Lão Nhị, anh có biết hay không chị dâu lần đầu tiên nhìn thấy em liền cho em đây chính là cha của con chị ấy!" Đoan Mộc vui cười nói xong.
“Đồng cảm đồng cảm, chị dâu là một người phụ nữ lợi hại, bái phục! Đại ca, anh rốt cuộc đem chị dâu từ nơi nào tới đây? Quả thực là cực phẩm, một kẻ dở hơi.” Quan Phàm hỏi, trong con ngươi lộ vẻ mặt rất ngạc nhiên.
Lãnh Dạ không nói!
Bạch Tuyết làm thế nào mà để cho những người như bọn họ biết được, vì người con gái này anh đã hao phí một ngàn năm, lúc này đây nếu không đem cô giấu kĩ, anh sẽ vĩnh viễn mất đi cô! Mẫu Đơn tiên tử sẽ không có cơ hội khôi phục tiên vị!
Cho nên, Bạch Tuyết nhất định phải duy trì một cách chặt chẽ bên cạnh anh, hiện tại cô là con người, chuyện này đời đời kiếp kiếp cô đều không biết được, nếu có một ngày toàn bộ nguyên thần của cô trở lại, Lãnh Dạ sẽ vẫn tiếp tục bảo vệ cô, đên khi nguyên thần cô ấy trở về chỗ cũ.
Chỉ là, không biết khi nào ngày đó tới?
“Đại ca?” Quan Phàm khẽ vỗ vai Lãnh Dạ.
“. . . . “ Lãnh Dạ xem hai người bọn họ, ở chỗ này tuy bọn họ là con người, nhưng mà anh không phải không tin tưởng bọn họ, bởi vì bọn họ là anh em của anh. Nhưng mà, mẹ của anh! Vì sao cuối cùng ở thời khắc mấu chốt lại bỏ anh mà đi, còn phản bội lại anh? Mẹ biết rõ Bạch Tuyết đối với anh quan trọng thế nào, mẹ vì sao còn muốn làm vậy?
Lãnh Dạ đau lòng, ngửa đầu, uống môt ngụm rượu lớn.
“Đại ca. . . . trong lòng không thoải mái?” Đoan Mộc đưa tay nhẹ nhàng vỗ vai Lãnh Dạ.
Lãnh Dạ lắc đầu, trong lòng không thoải mái chính anh giải quyết không được, huống hồ là bọn họ!
“Đại ca, chị dâu sẽ nhớ ra anh, đừng buồn . . . .” Đoan Mộc biết Bạch Tuyết bởi vì sinh con tạm thời mất trí nhớ, quên đại ca, cho nên đại ca mới đau khổ như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.